Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

GIỮA LẰN RANH SINH TỬ VÀ THAM VỌNG [BH]

chương 1: Ánh Mắt Giữa Căn Phòng Mổ

??
??
Dao mổ, kẹp mạch, gạc!
Giọng nữ lạnh lùng vang lên, dội trong căn phòng mổ đầy mùi máu tanh.
Bác sĩ Trịnh Dạ Lam, 25 tuổi, nội trú ngoại tổng quát, ánh mắt sắc bén, tay không chút run. Mái tóc đen cột gọn sau gáy, lọn mái hơi rủ xuống làm lộ vầng trán lấm tấm mồ hôi.
Dung
Dung
*Y tá trưởng, giọng run nhẹ* Chị Lam, mạch giảm nhanh, tim loạn nhịp!
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*không ngẩng đầu* Xung điện chuẩn bị sẵn.
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
Tôi kẹp động mạch bây giờ.
Dung
Dung
*hít sâu* Vâng!
Trong phòng mổ, mọi thứ như ngưng đọng. Cô gái nằm trên bàn – Lạc Tư Kỳ, em gái duy nhất của CEO Lạc Thấm Vy – đang giữa lằn ranh sinh tử.
___
Ngoài phòng mổ. Tiếng giày cao gót gõ nhịp chậm. Vy đứng dựa tường, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn đèn đỏ phòng mổ không chớp. Mái tóc đen dài buông lơi, váy ôm màu xám nhạt càng làm nổi bật làn da trắng lạnh lùng.
Khanh_trợ lý
Khanh_trợ lý
* lo lắng* Chị Vy
Khanh_trợ lý
Khanh_trợ lý
Nếu chúng ta chuyển viện, vẫn còn kịp
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
* liếc nhẹ* Không.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
Tôi tin bác sĩ Trịnh.
Khanh_trợ lý
Khanh_trợ lý
*cắn môi* Nhưng chị không thấy cô ta nổi tiếng lạnh lùng, vô cảm sao?
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*nhếch môi cười mỏng* Thế nên tôi mới chọn.
Khanh cúi đầu, ánh mắt thoáng lướt qua một tia ghen tức. Vy không để ý, mắt cô chỉ nhìn chằm chằm đèn đỏ kia, như nhìn xuyên vào bên trong.
__
Trong phòng mổ.
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*ra lệnh* Dao điện!
Dung
Dung
*đưa nhanh* Chị Lam, huyết áp rớt thảm
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*gằn giọng* Giữ áp lực dịch truyền!
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
Tôi chỉ cần ba phút nữa!
Máu bắn tung tóe, dính đầy áo blouse. Dung run tay, nhưng ánh mắt Lam không hề lay động.
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
“Không ai chết dưới tay tôi…”
Một tiếng rưỡi sau. Đèn phòng mổ tắt. Lam tháo khẩu trang, bước ra, mồ hôi túa ướt tóc. Đập ngay vào mắt cô là người phụ nữ đứng sừng sững giữa hành lang – Vy. Khoảnh khắc đó, ánh mắt hai người chạm nhau. Lam hơi nhíu mày, Vy khẽ nhếch môi cười.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*bước tới, giọng khàn nhẹ* Bác sĩ Trịnh?
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*gật nhẹ* Người nhà bệnh nhân?
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*gật* Cô cứu em tôi?
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*bình thản* Ca mổ thành công.
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
Nhưng 72 giờ tới sẽ rất quan trọng.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*mỉm cười mỏng* Cô lạnh lùng thật đấy.
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*nhíu mày* Tôi chỉ nói sự thật.
Dung từ xa nhìn tới, ôm cốc cà phê trên tay, ánh mắt thoáng buồn
___
Khuya hôm đó, phòng trực bác sĩ. Lam ngồi gục xuống bàn, mở điện thoại, bất ngờ thấy một tin nhắn lạ.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
💬Cảm ơn cô.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
💬Tôi muốn mời cô một bữa để trả ơn.
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
💬Không cần.
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
💬Chăm sóc tốt em cô là đủ.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
💬không thích bị từ chối, bác sĩ Trịnh.
Lam nhìn màn hình, hơi nhíu mày. Lần đầu tiên, một người ngoài công việc khiến cô phân tâm.
___
Trong bóng tối, ở một nơi khác. Khanh ngồi trên xe, ánh mắt tối sầm, nhìn chằm chằm vào tin nhắn Vy gửi Lam qua màn hình giám sát.
Khanh_trợ lý
Khanh_trợ lý
*nghiến răng* Bác sĩ Trịnh… Cô nghĩ mình là ai mà dám chiếm lấy ánh mắt của chị Vy?

chương 2 : BỮA TỐI ÉP BUỘC & CUỘC GẶP NGẪU NHIÊN

Lam bước ra khỏi bệnh viện, mái tóc đen cột cao rũ nhẹ xuống cổ, vai hơi trĩu xuống vì ca trực dài. Cô đưa tay xoa xoa cổ, mắt liếc nhìn đồng hồ – 20:30.
Dung
Dung
*đứng lấp ló ở cửa, tay cầm cốc cà phê, lí nhí* Chị Lam… Em… em đợi chị…
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*giật mình nhẹ* Dung?
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
Em chưa về à?
Dung
Dung
cười gượng* Em… chỉ muốn đưa chị cốc này… sợ chị mệt…
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*nhận lấy, gật đầu* Cảm ơn.
Dung đứng nhìn Lam một lúc, môi mấp máy muốn nói điều gì, nhưng… Một tiếng còi xe vang lên. Chiếc Mercedes đen bóng dừng lại trước cổng bệnh viện. Khanh – trợ lý của Vy – bước xuống, mở cửa xe. Vy ngồi bên trong, nghiêng đầu nhìn về phía Lam, ánh mắt nửa cười nửa dò xét.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*giọng trầm*Bác sĩ Trịnh, tôi đến đón cô.
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*nhíu mày*Đón tôi làm gì?
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*bước xuống, áo khoác dài phất nhẹ* Đi ăn tối
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*lạnh giọng* Tôi không có hứng.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*cười mỏng* Cô nợ tôi một bữa.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
Tôi không thích bị từ chối.
Dung đứng chết lặng, hai tay siết chặt cốc giấy
Dung
Dung
“Chị Lam… sao chị không từ chối thẳng luôn chứ…”
___
Trên xe. Lam ngồi ghế phụ, khoanh tay, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính. Vy lướt mắt nhìn sang, khóe môi nhếch lên.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*giọng nhẹ*Cô lúc nào cũng lạnh nhạt vậy sao?
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*bình thản* Tôi chỉ quen tập trung vào công việc.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*cười khẽ* Tốt. Tôi thích người như vậy
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*liếc nhìn* Cô thật lạ.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*nghiêng đầu* Người ta nói vậy suốt.
Nhà hàng sang trọng. Ánh đèn vàng dịu, bàn ăn lấp lánh ánh nến. Vy tự tay rót rượu, đưa ly về phía Lam.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*giọng trầm* Đây không phải hẹn hò
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
Chỉ là bữa tối cảm ơn.
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*nhận ly, nhấp một ngụm* Cô không cần làm vậy.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*nhìn xoáy vào mắt Lam* Tôi không thích mắc nợ ai
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
Nhất là cô
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*nhíu mày* Vì sao?
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*nhếch môi* Vì cô dám nhìn tôi không sợ hãi.
Ở một góc khác của nhà hàng, Khanh ngồi âm thầm, tay siết chặt cốc cà phê, mắt nhìn chằm chằm về phía bàn Lam và Vy.
Khanh_trợ lý
Khanh_trợ lý
“Bác sĩ Trịnh… Cô tưởng mình là ai…”
_
Rời nhà hàng, trên đường về. Xe dừng ở ngã tư. Bất ngờ – tiếng thắng xe “két” chói tai, một xe máy lao ra giữa đường, đâm sầm vào cột đèn. Người lái xe ngã văng ra, máu loang đỏ dưới đất.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*giật mình* Trời ơi
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*bật cửa xe, lao ra* Gọi cứu thương ngay!
Lam quỳ xuống bên nạn nhân, rút nhanh khăn trong túi, ấn mạnh vào vết thương.
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*gằn giọng* Mạch yếu! Băng ga ra cho tôi!
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*hốt hoảng chạy lại* Có cần gì không?!
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*quát lớn* Đừng đứng đó!
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
Giữ đầu nạn nhân thẳng!
Vy – CEO lạnh lùng quen ra lệnh người khác – lần đầu thấy mình hoảng loạn làm theo chỉ dẫn. Tay cô run run giữ lấy đầu người đàn ông đang thoi thóp. Lam nhanh tay dùng bút bi, rút ruột bút, chọc lỗ dẫn khí tạm thời.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*thở dồn* Cô… cô đang làm gì vậy?!
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*trầm giọng*Giữ yên!
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
Nếu không, anh ta chết.
Khanh đứng từ xa nhìn cảnh tượng đó, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt đầy phức tạp.
15 phút sau. Xe cứu thương tới. Lam đứng dậy, thở hắt ra, mặt bê bết máu nhưng mắt vẫn sáng rực. Vy đứng nhìn, ngực phập phồng, tim đập loạn.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
Đây là… con quái vật cứu người mà người ta đồn đại
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*nhìn sang, nhíu mày* Sao cô chưa đi?
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*cười nhẹ* Tôi thấy mình còn thiếu nợ cô thêm lần nữa.
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*bật cười khẽ, hiếm hoi* Tôi không có thời gian chơi trò nợ nần.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*mắt lóe sáng* Vậy tôi phải làm sao để khiến cô quan tâm đến tôi?
Lam sững lại một giây, rồi lắc đầu, quay bước vào xe cấp cứu. Vy nhìn theo, cười nhạt
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
“Bác sĩ Trịnh… tôi bắt đầu tò mò về cô rồi đấy.”

chương 3: ĐỐI MẶT & KẺ BÁM ĐUÔI

Sáng sớm. Bệnh viện Bạch An. Lam đứng trước gương trong phòng trực, cài áo blouse trắng, mắt nhìn thẳng vào gương. Đôi mắt thâm quầng vì trực suốt 36 tiếng, nhưng ánh nhìn vẫn sắc bén như thường.
Dung
Dung
*nhẹ giọng ngoài cửa* Chị Lam…
Dung
Dung
Em mang bánh mì đến
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*mỉm nhẹ, hiếm hoi* Để đó đi.
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
Cảm ơn
Dung
Dung
*đỏ mặt* Không có gì
Dung
Dung
Chị nhớ ăn nhé
Dung đứng ngoài cửa, ôm túi bánh mì, mắt long lanh nhìn theo
Dung
Dung
“Chị Lam lúc nào cũng lạnh"
Dung
Dung
"Nhưng lúc cười lại dịu dàng đến lạ”
__
Sảnh bệnh viện. Vy bước vào, váy công sở xám ôm gọn dáng người, mắt sắc lướt quanh. Khanh theo sau, ôm tập hồ sơ, cố giữ vẻ bình thản.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*lạnh giọng* Khanh, em cứ về đi.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
Chuyện hôm nay tôi tự lo.
Khanh_trợ lý
Khanh_trợ lý
*khựng lại* Chị Vy
Khanh_trợ lý
Khanh_trợ lý
Chị định gặp bác sĩ Trịnh sao?
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*liếc nhìn, cười mỏng* Có luật nào cấm CEO đến bệnh viện thăm bác sĩ không?”
Khanh_trợ lý
Khanh_trợ lý
siết tay, nhỏ giọng* Không
Khanh_trợ lý
Khanh_trợ lý
Nhưng… chị đã hứa với ba là không dính dáng tới ai trong giới y mà
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*nhún vai* Tôi lớn rồi, Khanh.
Khanh đứng chết lặng, nhìn theo bóng Vy, lòng dâng lên cơn sóng phức tạp.
Khanh_trợ lý
Khanh_trợ lý
“Chị Vy… chị chỉ đang tò mò, đúng không? "
Khanh_trợ lý
Khanh_trợ lý
"Không phải thích… không thể nào…”
Khu báo chí ngoài bệnh viện. Một cô gái mặc áo khoác denim, đội mũ lưỡi trai, tay cầm máy ảnh, lén lút bám theo từ xa. Linh San – phóng viên giải trí, chuyên săn tin CEO, giới thượng lưu.
Linh San
Linh San
*Lẩm bẩm, chụp hình* Đỉnh thật nha
Linh San
Linh San
Nữ hoàng đá lạnh Lạc Thấm Vy mà tự mình đi bệnh viện tìm bác sĩ?
Linh San
Linh San
Đây là tin hot tuần này luôn
Linh San
Linh San
*nháy mắt, bấm máy ảnh* Ai ngờ, nữ bác sĩ nội trú trông cũng xinh gớm
__
Trong bệnh viện. Vy đứng trước phòng trực, gõ cửa. Lam ngẩng lên, hơi nhíu mày.
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*lạnh nhạt* Cô lại đến làm gì?
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*nhếch môi* Tôi không được đến?
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*thở dài* Tôi đang làm việc.
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
Có chuyện gì nói nhanh.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*bước vào, ngồi xuống* Cô luôn đuổi tôi đi nhanh như thế
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
Có biết tôi mất bao nhiêu hứng thú không?
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*bật cười nhẹ* Thú vị thật đấy.
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
CEO như cô không có việc gì làm sao?
Dung bước tới, giật mình thấy cảnh Vy và Lam ngồi gần nhau.
Dung
Dung
*vụt đỏ mặt* Chị Lam… em… em để hồ sơ đây nhé
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*gật nhẹ* Ừ, cảm ơn em.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*liếc nhìn Dung, cười nhạt* Người này là…?
Dung
Dung
*ấp úng* Em… em là y tá trưởng khoa chị Lam…
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*nhìn xoáy vào mắt Dung, cười mỏng*Ồ, ra thế
Dung cúi gằm mặt, tim đập loạn
__
BẤT NGỜ – Loa nội bộ vang lên
📢Bác sĩ Trịnh Dạ Lam, xin đến ngay phòng cấp cứu. Bác sĩ Trịnh Dạ Lam, xin đến ngay phòng cấp cứu!
Lam bật dậy, cầm áo blouse chạy đi, không kịp nói gì. Vy giật mình, rồi cũng chạy theo bản năng. Dung nhìn theo, lòng thắt lại, khẽ bấu tay vào áo.
___
Phòng cấp cứu. Một bệnh nhân nam khoảng 50 tuổi, tim ngừng đập, ngã gục khi đang leo cầu thang. Nhóm bác sĩ loay hoay sốc tim.
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*bước vào, dứt khoát* Ngừng sốc tim.
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
Tôi làm mở lồng ngực.
.
.
*hoảng hốt* Chị Lam?!
.
.
Ở đây không đủ thiết bị
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*gằn giọng* Chờ mang lên thì bệnh nhân chết rồi!
Vy đứng ngoài cửa kính, tay nắm chặt. Khanh từ đâu chạy tới, kéo tay Vy.
Khanh_trợ lý
Khanh_trợ lý
*hạ giọng* Chị Vy, đừng đứng đây
Khanh_trợ lý
Khanh_trợ lý
Nhìn thấy mấy cảnh này không hay đâu
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
*gạt tay Khanh, mắt dán vào phòng* Cô ấy
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
Thật sự là quái vật cứu người
Trong phòng. Lam quỳ xuống, dùng dao mổ mở lồng ngực, xoa tim bằng tay. Máu bắn ra, nhuộm đỏ áo blouse.
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
“Đừng chết dưới tay tôi… cố lên…”
Một phút. Hai phút. Màn hình tim vẫn là đường thẳng. Vy siết chặt tay, mắt đỏ hoe. Khanh nhìn cô, tim nhói lên.
Rồi – TÍCH TẮC – nhịp tim trở lại!
.
.
*hô lớn* Có nhịp lại rồi!
.
.
Cố định bệnh nhân
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
*thở hắt ra, mệt lả* Ổn rồi
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
Giữ áp lực máu ổn định
Tối hôm đó. Lam nằm gục trên bàn, mệt rã rời. Điện thoại rung – tin nhắn.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
💬Muốn ăn gì?
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
💬Tôi mang đến.
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
💬Không cần.
Trịnh Dạ Lam
Trịnh Dạ Lam
💬Tôi chỉ cần ngủ.
Lạc Thấm Vy
Lạc Thấm Vy
💬thật sự không cần gì từ tôi sao, bác sĩ Trịnh?
Lam nhìn màn hình, mỉm cười nhẹ, lần đầu tiên để lộ một nét mềm mại. Ở một góc khác, Dung ngồi lặng lẽ trên ghế chờ, ôm cốc cà phê nguội lạnh. Khanh đứng ngoài hành lang, mắt tối lại, cầm điện thoại gọi ai đó.
Khanh_trợ lý
Khanh_trợ lý
📱Anh Hào… tôi cần anh điều tra về bác sĩ Trịnh.
Khanh_trợ lý
Khanh_trợ lý
📱Tôi không tin cô ta là người đơn giản

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play