Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

| Caprhy | Trang Giấy Máu

Văn Chương 1: Khởi đầu

____________
NovelToon
-"Mày nghĩ? Mày thoát khỏi tao hả tên nhóc nhỏ?"-
-"Thoát được anh thì em đã làm!"-
__________
_Giờ Thìn – Khắc 2_
_Ngày 16 - 12 - 202‽_
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Má ơi! '
# | Quang Anh • Con nhà Nguyễn ở thành thị tai tiếng cũng có đa phần là tốt , nhóc này có tính hơi ham chơi nhưng rất tốt hay giúp người...
| Nhưng nhóc có một thân hình khá nhỏ làn da trắng như tuyết trong phim, giọng nói thanh tao khuôn mặt ưu tú bao cô gái phải mê mẩn...
| Nhóc còn được xứng danh..
| "Nam nhân của Trời ban" | #
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Chuyện gì thế con trai? '
# | Một người phụ nữ ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ, toát lên vẻ vừa huyền bí cao sang nhưng cũng toát lên vẻ nhẹ nhàng kiêu hãnh...
| Bà Nguyễn • Lê Thị Thu Lam bà là phu nhân của của gia đình Nguyễn và là mẹ của Nguyễn Quang Anh, tiếng tai là chiều con trai nhất Thành..
| Bà cũng là một người khá tin vào tâm linh nên nhà cũng dành một nơi riêng để thờ phượng, Bà cũng là người tìm hiểu những thứ tâm linh nên phòng luôn có rất nhiều sách...
| Hôm nay, con trai Bà Quang Anh tìm đến phòng của Bà chắc cũng dở người hay chán nên tìm đến...
| Những năm qua khi lớn mỗi lần nhóc này chán hay không có gì chơi thường tới phòng Bà để nghe những câu chuyện Bà kể, nên từ nhỏ tới lớn đã thành thói quen | #
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Con chán quá àa '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Má có chuyện gì không kể con nghe! ' //đi lại ngồi trước mặt Bà//
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Chuyện thì luôn có để kể cho con nghe '
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Hôm nay con muốn nghe chuyện gì? '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Má có chuyện gì kể con đi ạ '
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Vậy hôm nay.. Ta sẽ kể con nghe về chuyện... ' //cầm cuốn sách lên//
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
: " Chuyện dân gian về thời kinh Đô!"
# | Bà cầm lấy cuốn sách trong khá cũ kĩ nhưng lại mang vẻ hút hồn, cuốn sách này đã lâu đời Bà cũng cất khá kĩ nên nó cũng bám đống bụi bặm nhìn chẳng muốn cầm..
| Nhóc Quang Anh thấy Bà cầm cuốn sách đó không khỏi thích thú mà nhìn chằm chằm vào nó , Bà thấy vậy thì bật cười vì nhóc nhà Bà | #
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Má! Má có cuốn sách đó ạ! ' //Cười thích thú//
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Đã có từ rất lâu đời rồi giờ con muốn thì ta cũng mang ra cho con đọc '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Đọc? Má cất được bao lâu rồi? '
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Khoảng được 5-10 năm nay rồi ' //lật trang sách ra//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Lâu tới vậy sao? '
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Luôn lưu trữ để lúc con muốn còn có cái để đọc '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Má làm như con là con nít ấy! '
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Không phải con nít thì không tìm đến ta '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Máa! '
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Trôn trôn Việt Nam '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* Sao má học được cái này vậy *
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Mà má ơi! '
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Hửm? ' //tìm trang sách//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Má chưa kể con về những chuyện kinh dị '
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Vì hồi đó con còn nhỏ '
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Đọc xong mất công tối lại sợ rồi ta với ông ấy phải dỗ mất cả ngủ quá '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Máaa '
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Haha '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Nhưng sách này.. ' //nhìn chằm chằm//
NovelToon
!! HÌNH ẢNH MANG TÍNH CHẤT MINH HOẠ !!
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Sách này ta được đời cũ truyền lại '
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Dù không biết nhưng ta cảm thấy nó khá rùng rợn '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* cái cách bài trí này..nó giống như là một nghi thức triệu hồi thì có! *
# | Nhóc tì tính nhắc nhở thì liền ngưng lại ngẫm nghĩ dù sao cũng chỉ là cuốn sách cứ kệ nó đi, ba cái nghi thức triệu hồi thì chắc không có đâu | #
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Má kể đi má! '
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Truyền thuyết về người đàn ông trong mưa ha? '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Nghe hay đó máa '
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Để ta kể cho con nghe về truyền thuyết ấy '
# | Ông bà hồi xưa luôn truyền tai nhau về người đàn Ông dưới trong cơn mưa. Ngày xưa, có một người đàn ông tốt bụng một người luôn giúp đỡ dân làng, ai trong làng cũng quý mến và đón tiếp anh ta...
| Anh ấy có thân hình cao lớn khoảng 1m85, khuôn mặt đẹp trai và cực kì ưu tú khiến bao cô gái làng mê mẩn với ham muốn theo đuổi anh ta, chàng trai cũng có trí óc thông minh nên ai cũng chào đón anh...
| Chính vì lẽ đó anh bị trai làng ghen ghét ba lần bảy lượt xém hại chế.t anh nhưng vì anh mạng lớn nên vẫn giữ được mạng đấy là may mắn ít ỏi cuối cùng anh vẫn giành được...
| Ngày hôm đó, trời đổ mưa lớn báo hiệu cho làng không được ra ngoài nhưng vẫn một bóng thân người đội mũ mang cái áo da dài tới chân, đi một đôi giày và trên tay cầm một giỏ rau củ chạy hết tốc lực trên đường đi...
| Nhưng chớ trêu thay lúc anh chạy được gần tới nhà có một bóng người trên tay người đấy cầm một con dao chạy sau lưng anh mà đá anh xuống...
| Thân cao lớn ấy ngã xuống trên nền đất lạnh lẽo do mưa rủ xuống, giỏ rau củ rơi vươn vãi khắp nền đất, thân anh trày xước nhiều, anh đau đớn mà cố đứng dậy nhưng người kia thì không...
| Người đấy chà đạp lên người anh nói những điều ngu xuẩn ngu ngốc mà không cho anh trả lời...
| Và rồi người đó cầm dao lên đâ.m nhiều nhát vào ngực anh, còn anh thì chỉ biết la lên cầu cứu nhưng đáng tiếc mưa quá lớn lời nói bị tiếng mưa áp vào nên chẳng ai nghe cả..
| Và chấm dứt... Không còn nghe thấy tiếng của anh không nghe lời cầu cứu vô vọng ấy nữa chỉ còn là cái thân đã tắc th.ở vì bị đâm quá nhiều lần. Còn tên kia sau khi đã giết được anh liền bỏ trốn, bỏ lại cái xác của anh nằm hứng dưới cơn mưa ấy...
| Sáng hôm ấy, mưa đã tạnh trả lại bầu trời trong xanh đẹp đẽ nhưng, bỗng có tiếng hét hoá ra là một bà cụ thấy xác của anh rồi người dân chạy lại thì thấy cảnh kinh hoàng... | #
.[ Vào ngày hôm ấy... Anh chết nhưng không nhắm mắt, linh hồn mang nỗi đau đớn, căm hận và chỉ có trả thù].
[ Vào những ngày mưa nếu đi ra ngoài thì sẽ thấy một bóng hình lang thang tìm những chàng trai để chém giết để trả nỗi uất hận năm xưa ]
• Chấp _ Khép lại câu chuyện trong cuốn sách •
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Nghe đáng sợ thật đấy má ạ! '
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Đúng! ông bà hay truyền tai nhau nhưng ta không hiểu vì sao '
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Nó lại được đưa vào truyền thuyết nữa '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Ha ha con nghĩ là do không phân biệt được đấy má ạ! '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Hồi xưa ghi thì kiến thức khá ít ỏi nên mới ghi thế '
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Chắc vậy rồi '
_Giờ Tuất – Canh 1_
# | Tối nay trời bỗng trút mưa nặng nên nhóc tì chỉ ở trong nhà quanh quẩn trong chán nản vô cùng, nhóc cũng không muốn phiền bà nên không vào phòng bà... | #
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Chán thật đấyy '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Chả biết làm gì nữa, trời tự nhiên mưa '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Hay lén ra ngoài nhỉ... '
# | Nói là làm nhóc tì liền với lấy cây dù đi ra sân sau cầm theo cây dù mà lon ton nghịch ngợm ở sân, còn cầm bông hoa cài lên tóc tăng độ xinh trai gấp ngàn lần...
| Đang dọc chơi rất vui vẻ thì nhóc nghe thấy tiếng loạc xoạt đằng sau quay ngoắt lại nhìn thì lại không thấy ai cả, nhóc nhỏ liền rợn người mà không quan tâm lắm cứ chơi ở đấy thôi...
< Xoạt xoạt >
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Gì vậy! ' //quay lại nhìn//
| Vẫn không có tiếng gì cả, lần này nhóc nhỏ sợ thật rồi chỉ muốn chạy vào nhà thôi..
| Nhưng khi nhìn lại vào nhà thì nhóc thấy là ngôi nhà bỗng xa nhóc tới kì lạ dường như phải chạy cả một quãng đường...
| Nhóc sợ hãi mà nhìn quanh trời vẫn mưa không ngừng nhìn như không có dấu hiệu dừng lại...
| Nhóc liền nghĩ tới truyền thuyết trong sách mà hồi sáng Bà Nguyễn đã kể cho nhóc nghe... | #
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* K-không lẽ nó có thật hả! * //sợ hãi mà nhìn quanh//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Giờ mà chạy vào được nhà chắc chân mình đã mỏi nhừ '
# | Nhóc đang nghĩ cách thì thất một bóng dáng vừa cao đang đứng trước mặt mình một khoảng giống như chỉ cần chạy lại thì đã có thể tới nơi...
| Nhóc tròn mắt nhìn, bóng đen ấy dần tiến lại gần nhóc, nhóc nhỏ hoảng sợ muốn chạy nhưng chân chẳng cho phép chúng đông cứng tại đó nhóc sợ nhưng không thể chạy...
| Nhóc nghĩ chuyến này toang thật rồi... | #
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* Ông bà phù hộ con chuyến này * //niệm trong lòng//
cân all
cân all
? : * Con trai nhưng lại đẹp bằng mình lúc còn sống ư? * //đã tiến lại gần và nhìn chằm chằm//
....
NovelToon
_________________
Lamoon mãi keo🐑
Lamoon mãi keo🐑
quây quậy quây quay
Lamoon mãi keo🐑
Lamoon mãi keo🐑
Chào các em
Lamoon mãi keo🐑
Lamoon mãi keo🐑
đây là lần đầu Gái viết nên còn nhiều sai sót bỏ qua cho Gái nhé
Lamoon mãi keo🐑
Lamoon mãi keo🐑
Còn nữa nếu có giống Ted [Hân] của bộ Caprhy - Ngang bướng thì Gái xin nói là được Hân cho phép và ủng hộ rất nhiệt tình
Lamoon mãi keo🐑
Lamoon mãi keo🐑
Nên là đừng có nói Gái là đạo hay gì nhen trờii
Lamoon mãi keo🐑
Lamoon mãi keo🐑
Không bà Hân bả lại dãy khi Gái xoá bộ này quá🥰
Lamoon mãi keo🐑
Lamoon mãi keo🐑
Thế thôi Gái tạm biệt các em!
_____________
: Ủng Hộ Caprhy - Ngang bướng của Ted[Hân] nhóo :

Văn Chương 2. Nét Đẹp

_____________
NovelToon
-" Bọn chúng đáng phải chết! "-
-" Được rồi, em hiểu mà "-
____________
-Phịch-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* Sao không bị gì vậy ta..* //mở khẽ mắt//
cân all
cân all
? : ' Nhóc nhỏ? ' //cất tiếng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Ông anh không gi.ết tui hả? '
cân all
cân all
?: ' Muốn lắm hay gì mà trả treo '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Ơ ờ.. '
# | Nhóc nhỏ ngơ ngác hoá thân Bóng khờ suy nghĩ, thân kia thở dài rồi bắt đầu giới thiệu bản thân một tí... | #
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Tôi là Hoàng Đức Duy, cái tên trong cuốn sách xàm xàm mà bà hồi sáng đọc cho cậu nghe đấy ' //xoay cái dao//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' ực.. ' //nuốt nước bọt//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' T-Tôi tên Nguyễn Quang Anh '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Tên đẹp đấy nhóc '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Năm nay 22 tuổi... '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Tuổi tôi không tiện nói cậu vẫn hiểu nhỉ? '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Ờ ờ... '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* Đuj moẹ gặp phải thứ gì vậy trời.. *
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
* Chậc- gần hết mưa rồi! *
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Lần sau lại gặp, hôm nay tôi tha cho nhóc '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//biến mất//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Ơ ủa.. '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Không sao không sao, không bị gi.ết là được '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cong dò bỏ chạy//
_____________
# | Vừa bước vào nhà nhóc liền thở hổn hển mà buông cây dù thấm nước ngoài xuống, vừa thở vừa ngước mặt lên đập vào mặt nhóc là Bà Nguyễn đang nhìn chằm chằm nhóc ấy... | #
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Hề hề.. má.. ' //ngước lên rồi cười trừ//
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Con hay lắm! '
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Dám ra ngoài vào lúc trời mưa to như thế này ' //mỉm cười hiền từ//
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Thật sự rất gan '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Má ơi tha connn '
- 1 2 3 -
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//quỳ ở gần sofa//
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Ở đây cho tới khi hối lỗi ' //đi xuống bếp//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' hic..hic *thật oan ức* '
- Cốc .. Cốc -
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn ngoài cửa sổ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' What.. what! ' //giật mình khi nhìn ngoài cửa sổ//
# | Trước mắt nhóc là cái tên hồi nãy, hắn đứng đấy gõ gõ vào cửa kính đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào nhóc...
| Thân hình dính máu lạnh tanh tanh, đôi tay trắng lạnh chạm nhẹ vào kính cửa sổ tay còn lại cầm con dao gọt trái cây dính máu...
| Cao cao nhìn bên ngoài chưa hết mưa nhưng nó không còn mạnh như trước giống như có thể dừng bất cứ lúc nào, hắn gõ rồi dừng lại cười cười đầy ma mị rồi biến mất... | #
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' C-cái.. quái...! ' //không tin vào mắt//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* K-không phải anh ta đã tha cho mình rồi sao.. *
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* L-lỡ..đâu...! *
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Quang Anh? ' //đi ra//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Má!... '
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Con sao vậy? '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Hồi nãy.. * có nên nói không... * '
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Có chuyện gì sao! ' //lo lắng chạy lại kiểm tra//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' C-con hơi mệt.. '
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Vậy con lên phòng nằm đi ' //đỡ em//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Vâng má! ' //đi lên phòng//
- 4 5 6 -
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//lật sách đọc//
# | Nhóc nhỏ đang ngồi trên bàn lật từng trang sách đọc để giảm chán, trên bàn còn có mấy quyển nữa nhưng có vẻ đã đọc xong...
| Nhóc vẫn còn tiếng lách đách của giọt mưa rơi xuống mái hiên nghe cũng khá chill thư giãn đầu óc của nhóc nhỏ, ánh đèn vàng nhẹ chiếu vào những dòng chữ trong sách...
| Đang đọc sách nhóc liền cảm nhận được một cơn lành lạnh phía sau lưng, nhóc liền sợ hãi mà nói khẽ... | #
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Ôi.. tôi xin anh đó Duy... ' //khóc ròng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Hửm? nhận ra tôi à? '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Chỉ có anh làm vậy chứ còn ai nữa hả? ' //bĩu môi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Hết mưa rồi sao anh kh- '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Mưa tạnh hẳn tôi mới biến mất vào lại trong cuốn sách ' //nói với giọng bình thản//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Vậy ý anh là..? '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Tôi ở đây đến khi nào hết mưa thôi '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Ai biểu cậu là người thả tôi ra làm gì ' //thoát ẩn ngồi trên bàn nhóc//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' T-tôi thả anh ra hồi nào! ' //hơi giật mình//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Không phải hồi sáng nhóc bảo chán? Thế nên nhóc mới kêu má nhóc kể về tôi sao? '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Sao anh biết được! '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Ha- là người được chọn nên phải biết '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Còn nữa.. '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' C-còn gì? ' //hơi hóng chuyện//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Nhà nhóc đang sống là nơi tôi chế.t '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Anh nói cái quái gì vậy! ' //hét lên//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Nói sự thật thôi '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nâng cầm nhóc lên//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Tôi nói rồi nơi này thuộc quyền sở hữu của tôi '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Tôi tin anh bằng cách nào? '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//lấy một cuốn sách// ' Đọc đi nhóc '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đưa//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cầm lấy// ' Cái này là gì? '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Hơ- đọc đi rồi biết '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//lật từng trang sách rồi đọc//
# | Nhóc lật nhẹ các trang sách cũ kĩ có thể thấy cả bụi, tờ giấy bị ố vàng theo năm tháng nhìn vào có thể bị đống bụi chỉ cần phủi nhẹ bụi đã bay ra khỏi rồi...
| Nhóc chăm chú đọc từng trang giấy nhìn kĩ các dòng chữ cũng có phần phai nhoà đọc kĩ đúng là có thông tin của hắn thiệt thế là nhóc cứ chăm chú nhìn...
| Còn hắn thì ngồi trên bàn nhìn nhóc nhỏ đọc mà thấy buồn cười đã lâu rồi hắn chưa thoải mái dễ chịu như giờ, lúc chưa gặp nhóc hắn chỉ có chém gi.ết giờ chắc nhóc nhỏ này là ngoại lệ rồi... | #
- 7 8 9 -
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Đọc xong chưa nhóc? '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' R-rồi ạ '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Thấy thế nào? đúng như lời tôi nói không? '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Đúng là vậy.. ' //nhẹ nhàng đống cuốn sách lại//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Hừmm... ' //liếc mắt ra ngoài cửa sổ//
# | Bên ngoài cũng dần tạnh hẳn, mây đen dần vơi đi bầu trời xanh đang tới, hắn thấy thời gian không còn nhiều nên dặn dò nhóc thêm vài thứ... | #
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Tôi phải đi rồi ' //nhìn lại nhóc//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Tôi không biết khi nào gặp lại nhóc '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Nhưng nhóc là người đầu tiên mà tôi không ra tay gi.ết đấy! '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
' Tạm biệt nhóc! ' //biến mất//
# | Bầu trời xanh đã chiếm lĩnh quãng trời như đã thắng được một trận chiến lớn, chim đậu trên cành cây những chiếc lá xanh thấm đẫm nước...
| Người dân cũng đã bắt đầu ra ngoài, đường xá có những vũng nước lớn nhỏ xen kẽ bầu trời không khí cũng thoáng đãng hơn bao giờ hết...
| Còn hắn thì phải đi vào lại cuốn sách, hắn chẳng thể nhìn thấy những không khí ấy chẳng thể cảm nhận được như lúc sống nữa...
| Nhóc nhỏ thấy vậy cũng tiếc cho hắn nhưng nghe những lời vừa nãy hắn nói nhóc ngẫm nghĩ... | #
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Chưa có ngoại lệ luôn sao.. ' //suy nghĩ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' V-vậy mình là người đầu tiên á? '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' é hehehe '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Dù sao thì cũng được.. '
______________
NovelToon
_____________
Lamoon mãi keo🐑
Lamoon mãi keo🐑
ờ hết rồii
Lamoon mãi keo🐑
Lamoon mãi keo🐑
Thật ra là nó có tận 2 chap lận
Lamoon mãi keo🐑
Lamoon mãi keo🐑
Nên là thức viết nốt chap còn lại
Lamoon mãi keo🐑
Lamoon mãi keo🐑
Bị gank quá mà mình kệ..
Lamoon mãi keo🐑
Lamoon mãi keo🐑
Pài páii
____________

Văn Chương 3. Lời Than

____________
NovelToon
- " Cuối cùng tôi là người bị Bỏ Rơi.. " -
- " Còn em mà đừng buồn nhé " -
______________
# | Chiếc bút nhẹ di chuyển trên không bàn tay nhỏ bé cầm lấy, viết nhẹ vào mặt tờ đã cũ tà phai màu từ lâu tay nhỏ viết không ngừng như chẳng muốn dừng lại mạnh mẽ nhưng thật dịu dàng...
| Tiếng gõ nhẹ phát lên, bàn tay nhỏ dừng lại nhìn vào tờ giấy ấy mà nheo mắt lắng nghe kĩ từng tiếng động trong căn phòng... | #
< Cạch >
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Trai ra ăn cơm thôi! ' //mở cửa bước vào//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' hừmm... ' //suy nghĩ gì đó//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Má ra trước đi con sẽ xuống sau ' //quay lại nhìn Bà//
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
' Được! Nhớ là nhanh lên đấy ' //nói rồi đi ra//
< Cạch >
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Thật mong có mưa để gặp lại anh ghê ' //nhìn vào cuốn sách//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//gấp lại cuốn sách rồi đứng dậy đi xuống nhà//
# | Thân ảnh nhỏ từng bước đi trên hành lang bước qua từng căn phòng không cao sang nhưng đủ toát lên vẻ huyền quý và lịch lãm...
| Căn phòng của nhóc được xếp gần cuối vì nhóc thích sự yên tĩnh và không bị quấy rầy nên đi từ phòng xuống nhà có vẻ hơi chậm một tí...
| Trên đường đi nhóc cứ nghĩ tới hắn một tên có vẻ là sát nhân nhưng lại có quá khứ khá đớn, chỉ vì ganh ghét về nhan sắc thôi ư? Hay còn cái gì khác... | #
- 10 11 12 -
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Con xuống rồi má! ' //bước vào bếp//
Bà Nguyễn
Bà Nguyễn
//nhìn rồi kéo ghế ra cho nhóc// ' Ngồi xuống ăn đi '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Vâng ạ! ' //ngồi xuống//
# | Trong bữa dù không ai nói câu nào nhưng vẫn ấm áp nhẹ nhàng và cử chỉ tinh tế, bữa cơm đầy đủ những chất để con người bổ sung vào cơ thể...
| Nhóc trong bữa cứ nghĩ tới hắn một người được gọi là truyền thuyết? Hắn là một sát nhân luôn gi.ết người chả nhân nhượng hàng trăm năm qua...
| Cuốn sách đó không phải thuộc loại cuốn sách bình thường mà đó là cuốn sách triệu hồi những tên khát máu những tên được các thế hệ trước truyền lại là một cách khác...
| Phải chăng mình có thể thử nghiệm một lần nữa? Một lần để khẳng định đó là một cuốn sách để triệu hồi. Nhưng mình lấy gì để phóng ấn lại khi tên đó được triệu hồi đây?... | #
- 13 14 15 -
# | Sau bữa ăn ai về phòng nấy mỗi người một không gian riêng, nhóc thì lại về phòng tìm hiểu cuốn sách đó lật đi lật lại các trang giấy phai vàng mà chán nản... | #
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Oaa chán thiệt sự.. '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Nếu như mình có thể nói chuyện với nhau ha ' //nhìn hắn đang trong tờ giấy//
< Xoạc >
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//liếc qua ngoài cửa sổ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Chuyện gì vậy? '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Này nhóc )
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Uể? '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Ai gọi đó? ' //nhìn quanh//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Đồ ngốc nhà nhóc! Đức Duy đây )
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Uể?? ' //nhìn vào cuốn sách//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Là anh đó hảa? '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Ai trong đây nữa? )
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Mà sao anh có thể nói được vậy '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Một khi giao tiếp với kẻ ngoài như nhóc thì duyên đã gắng vào rồi )
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Bây giờ dù có ngoài hay trong sách tôi đều biết nhóc đang và nghĩ cái gì )
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Vậy hả, thế thì tôi có người nói chuyện cũng rồi ' //cười//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Tùy nữa chứ không phải lúc nào tôi cũng có thể nghe thấy tiếng nhóc nói đâu )
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Sóng trong đây hơi yếu )
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Ủa mà cho tôi hỏi là nếu như vậy thì những tên khác trong truyền thuyết dân gian có ra ngoài được không? '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Chỉ khi nhóc đọc câu chuyện đó ra thì sẽ triệu hồi được giống như cách má của nhóc đã triệu hồi tôi )
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Có thể tùy vào trường hợp nhóc quyết định hay không )
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Nhưng tôi triệu hồi rồi thì làm sao để phong ấn lại? '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Nhóc có thể đánh bại hay gi.ết nó )
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Gi.ết á? '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Gi.ết tức là đập tan được linh hồn của nó vào trong lại cuốn sách )
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Không đau nhưng rất khó chịu đa phần chẳng ít ai biết đến )
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Vậy tối nay tôi sẽ thử! '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Đừng dại nhóc nhỏ )
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Đây không phải là trò đùa mà nhóc có thể chơi đâu )
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Tại sao... '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Rất nguy hiểm )
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Bọn ta trong cuốn sách này luôn phải đấu đá nhau để dành quyền )
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Hiện tại tôi là kẻ nắm tạm thời nhưng không phải mạnh nhất )
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Một khi nhóc đã quyết định triệu hồi 1 tên thì nó sẽ lâm le mà gi.ết nhóc )
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Kéo nhóc vào cuốn sách để thay thế nó )
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Nên tôi chỉ khuyên nhóc hãy nghĩ kĩ rồi làm đừng dại mà nghịch ngu )
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Nhưng vì sao anh lại gi.ết người? '
# | Giọng nói của hắn không vang lên nữa như thể để nhóc biết hắn không muốn trả lời càng không muốn nói ra vì hắn chưa tin nhóc hoàn toàn... | #
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Oke! Tôi không cần anh trả lời cũng được '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Vì tôi muốn trả thù bọn nó )
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Hả? '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Tên đó đâ.m tôi, tôi đau lắm tôi gào thét nhưng mưa rồi chẳng ai nghe )
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Tôi van xin nhưng tên đó chẳng dừng lại )
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Tôi căm hận tên đó, tôi chỉ muốn tìm tên đó trả thù nhưng suốt mấy trăm năm qua tôi chẳng tìm được tên đó )
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Dù có xuất hiện ở bao nhiêu ngôi làng nào, gi.ết bao nhiêu thằng đự.c thì vẫn không tìm được hắn ta )
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Vậy thì anh không bỏ cuộc à? '
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Không, chừng nào tôi tìm được thì mới kết thúc cuộc đời của tôi )
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
( Tôi nhiều lần muốn siêu thoát cho xong nhưng- ) \\Bị cắt ngang\\
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Này! '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Đức Duyy! ' //gọi hắn//
# | Chẳng có tiếng nói nào được phát ra nữa, không có lời đáp lại chỉ có tiếng im lặng cứ vang vẳng trong căn phòng đấy...
| Nhóc cố gắng gọi hắn nhưng chẳng được đâu dường như hắn đang bị một thế lực nào đó chặn lại để không kể tiếp nữa, nhóc đành bỏ cuộc mà ngã người ra sau...
| Im lặng mà nhắm mắt suy nghĩ những lời của hắn nói lúc nãy, có vẻ hắn cũng bất lực lắm nhưng chẳng biết làm sao... | #
[Nên giúp không?]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* Nên giúp anh ta không nhỉ..? *
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* Nhưng đã trôi qua mấy trăm năm rồi chắc gì tên kia còn sống *
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* Làm sao giờ nhỉ? *
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* Nhưng mà mục đích chính của mình là khẳng định cuốn sách này! *
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* Ráng đợi tôi Đức Duy! *
- 16 17 18 19 -
# | Tối là giờ người dân ít hoạt động nhất, con đường khá vắng vẻ, bầu trời mang vẻ đen hiện hữu những ngôi sao nhỏ ở trên trời...
| Nhóc tì cầm lấy cuốn sách lén la lén lút như một tên ăn trộm mà đi ra ngoài sân sau...
| Ra tới nhóc liền cầm cuốn sách đọc từng cách triệu hồi nó, sau đó nhóc liền thực hiện theo... | #
- 20 21 -
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* Ủa? Có gì đâu nhỉ? *
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* Hay chỉ có mình anh ta ra ngoài được thôi ta.. * //đứng suy nghĩ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* Chán ghê.. *
• Né đi nhóc tì! •
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Hở? ' //quay đầu sang một bên//
< Vụt >
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Có gì đâu trời? ' //quay đầu lại//
# | Vừa quay mặt lại thì mắt chạm mắt với một tên cao m2, thân rướm cả máu trong rất ghê khuôn mặt biến dạng một nửa trong muốn ói vậy...
| Nhóc liền giật mình, nghĩ cứ tưởng không được mà ai ngờ được phết... | #
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Ồ.. waoo ' //gượng cười//
cân all
cân all
Linh hồn: ' Cảm ơn vì đã thả ta ra ngoài~ '
cân all
cân all
Linh hồn: ' Cuối cùng cũng tự do rồi! '
cân all
cân all
Linh hồn: ' Nhưng điều cuối cùng mà ta có thể làm nữa '
cân all
cân all
Linh hồn: ' Đó là nhốt ngươi vào cuốn sách đấy! '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' K-khoan..! Không được! '
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
' Ch.ó chết..! '
cân all
cân all
Linh hồn: ' Ngoan ngoãn đi! ' //bay lại tính bắt//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhắm mắt//
< Keng >
cân all
cân all
?: ' Làm cái con m.ẹ gì thế hả tên đần! ' //chặng lại bằng dao//
cân all
cân all
Linh hồn: ' M-mày!.. '
______________
NovelToon
_____________
Lamoon mãi keo🐑
Lamoon mãi keo🐑
Mang màu sắc xanh
Lamoon mãi keo🐑
Lamoon mãi keo🐑
Xin chào các cô dì chú bác đang đọc truyện
Lamoon mãi keo🐑
Lamoon mãi keo🐑
Chúc 1/6 muộn vui vẻ
____________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play