[JJK X Haikyuu!!] Sao Trời Biển Rộng
Chapter 0
Tên mới: Sao Trời Biển Rộng
Tên khác: Hành trình tự thay đổi bản thân của Ai-chan
Disclaimer: Tôi không sở hữu các nhân vật trừ OC, nhưng số phận của họ nằm trong tay tôi.
Couple: Fujiwara Aika x Np
Thể loại: fanfiction, tống, harem,...
Warning: OOC toàn bộ nhân vật.
Thế giới liên quan: Conan, Haikyuu!!, Tokyo Revengers, JJK, KnY...
Mình đã luôn cho rằng trong cuộc đời mình, cậu ta mới là nhân vật chính.
Cậu ta cái gì cũng nổi bật hơn mình, luôn có được sự chú ý của những người mà mình thích.
Lúc nào cũng tỏ vẻ quan tâm người khác như Thánh mẫu khiến mình ghen ghét.
Fujiwara Aika
Cô ta luôn chế giễu tôi! Rõ ràng mọi người đều thích tôi mà!?
Thần
Mọi người quan tâm ngươi như một người bạn, là tự ngươi ảo tưởng.
Fujiwara Aika
Từ khi cô ta xuất hiện, mọi người đều không còn quan tâm tới tôi nữa!!
Thần
Gia đình ngươi thì sao?
Thần
Tại sao ngươi không yêu quý họ mà cứ phải đăm đăm đối xử tốt với người ngoài?
Fujiwara Aika
Tại sao bọn họ lại chĩa mũi giáo về phía tôi và bảo vệ cô ta chứ!? Tôi không làm gì sai mà!?
Thần
Ngươi đẩy cô ấy từ trên tầng xuống khiến cô ấy phải nhập viện mà ngươi nói ngươi không làm gì sai sao?
Thần
Cô ấy vẫn mỉm cười với ngươi và nhận lỗi thay ngươi, nhưng ngươi không quan trọng điều đó.
Thần
Ngươi chỉ đang ganh ghét đến mức tự biến mình trở thành cái gai trong mắt người khác mà thôi.
Thần
Nếu ngươi vẫn còn giữ suy nghĩ như vậy trong đầu, vậy thì cứ ở đây mà xám hối đi.
Mình bị nhốt ở trong không gian vô định này bảy mươi năm, làm theo lời vật thể vô định ấy nói: suy nghĩ lại kĩ càng những gì đã từng xảy ra.
Những năm đầu mình còn tự cao tự đại, nghĩ rằng hắn không thể nhốt mình lâu đến như vậy được.
Dù mình có gào khản cổ cũng sẽ chẳng có ai nghe thấy.
Ở đây chỉ có một mình mình.
Những năm tiếp theo, mình nghiêm túc ngẫm lại quá khứ.
Thì ra mình chỉ là một đứa vô tích sự, hám trai và phiền phức.
Gia đình của mình yêu thương mình đến vậy, thế mà mình nỡ lòng nào gạt đi, còn nặng lời với họ.
Họ luôn dành cho mình tình yêu thương mà những người khác khao khát, vậy mà mình không biết đường trân trọng.
Mình vẫn luôn như vậy, trẻ con, bốc đồng và phiền phức.
Mình vẫn luôn không chịu trưởng thành, gây khó chịu với rất nhiều người xung quanh.
Rõ là vậy, nhưng cậu ấy vẫn mỉm cười tha thứ cho những gì mình đã làm, vậy mà mình lại cho đó là nụ cười chế giễu thương hại.
Sau bảy mươi năm trời, lần đầu tiên mình bật khóc.
Vật thể không xác định đó quay trở lại sau thời gian dài vắng bóng, nó hỏi mình.
Fujiwara Aika
Có thứ gì gọi là... thuốc chữa hối hận không?
Mất bảy mươi năm để tự nhận ra lỗi lầm của mình, mình đúng là... Một con ngốc.
Sao trời biển rộng có nghĩa là gì?
"Sao" là bọn họ, là những người Aika yêu, những người có thể cho Aika một cảm giác yên bình mà người khác không thể.
"Trời" là Aika, là vòm trời mênh mông về đêm, luôn được những ngôi sao vây quanh, có thể ôm lấy tất cả.
Biển cả rộng lớn tượng trưng cho tình yêu của nó dành cho họ, cũng tượng trưng cho tình yêu của họ dành cho nó.
Nhiều lúc Aika vẫn luôn tự hỏi, liệu mình yêu lấy tất cả, có ích kỉ quá không?
Chapter 1
Aika chẳng biết mình đang ở đâu, khi tỉnh dậy nó đã phát hiện mình ở nơi kì lạ này rồi.
Một không gian kì lạ với cỏ cây hoa lá, bầu trời xanh thẳm, và mặt trời giả dối.
Nơi này không có sinh vật sống, chim muông động vật gì đều không, chỉ có mình nó với những sự vật vô tri ở đây.
Thần
Xin chào, Aika nhỏ bé.
Aika giật mình nhìn xung quanh, muốn tìm chủ nhân của giọng nói đó.
Mỏi mắt lại chẳng tìm được gì.
Thần
Khỏi tìm mất công, ta sẽ không dùng thực thể để gặp ngươi đâu.
Aika hỏi thẳng, vẻ mặt cau có khó chịu.
Thần
Khu vực xám hối, ngươi chết rồi.
Ừm, Aika biết mình đã chết rồi chứ.
Khoảnh khắc cận kề cái chết chẳng mấy dễ chịu, nó không thể chịu nổi.
Nó cứ nghĩ mình sẽ được lên thiên đường chứ, tại sao lại bị đưa đến nơi kì lạ này?
Thần
Ngươi? Tay ngươi đã nhuốm màu tội lỗi, ngươi có biết không?
Thần
Người như ngươi cũng mơ tưởng được lên thiên đường sao?
Fujiwara Aika
Tội lỗi? Tôi có làm gì có lỗi đâu chứ!? /cau mày/
Thần
Haha, ngươi chắc chắn sao?
Nó chột dạ, cứng họng không nói thêm được điều gì nữa mà nghiêm túc suy nghĩ lại.
Fujiwara Aika
Đúng vậy! Cô ta luôn chế giễu tôi!
Fujiwara Aika
Rõ ràng mọi người đều thích tôi mà!?
Thần
Mọi người quan tâm ngươi như một người bạn, là tự ngươi ảo tưởng.
Fujiwara Aika
Từ khi cô ta xuất hiện, mọi người đều không còn quan tâm tới tôi nữa!!
Thần
Gia đình ngươi thì sao?
Thần
Tại sao ngươi không yêu quý họ mà cứ phải đăm đăm đối xử tốt với người ngoài?
Fujiwara Aika
Tại sao bọn họ lại chĩa mũi giáo về phía tôi và bảo vệ cô ta chứ!?
Fujiwara Aika
Tôi không làm gì sai mà!?
Thần
Ngươi đẩy cô ấy từ trên tầng xuống khiến cô ấy phải nhập viện mà ngươi nói ngươi không làm gì sai sao?
Thần
Nếu cô ấy chết, cô đã trở thành kẻ sát nhân rồi có biết không?
Thần
Cô ấy vẫn mỉm cười với ngươi và nhận lỗi thay ngươi, nhưng ngươi không quan trọng điều đó.
Thần
Ngươi chỉ đang ganh ghét đến mức tự biến mình trở thành cái gai trong mắt người khác mà thôi.
Thần
Nếu ngươi vẫn còn giữ suy nghĩ như vậy trong đầu, vậy thì cứ ở đây mà xám hối đi.
Một cơn gió mạnh thổi đến, Aika không còn nghe được bất cứ lời nào từ vị thần ấy nữa.
Nơi này chỉ có một mình nó, dù có gọi khản cả cổ cũng sẽ chẳng có ai lên tiếng đáp lại nữa.
Linh hồn của Aika sẽ vĩnh viễn kẹt lại ở đây nếu như nó không chịu nhận ra lỗi lầm của chính bản thân mình.
Fujiwara Aika, một người dễ rung động với nhiều người.
Nó thích họ, nhưng họ không thích nó mà thích cô ấy - một người hiền lành dịu dàng, công tư phân minh, chẳng bao giờ gây thù chuốc oán với ai.
Fujiwara Aika
"Nếu như không phải có sự xuất hiện của cô ta, mình sẽ trở thành bộ dạng như thế này hay sao?"
Fujiwara Aika
Mẹ kiếp... ngươi có thật sự là thần linh không chứ!?
Fujiwara Aika
Ta xem ngươi nhốt ta được bao lâu!
Aika tức tối bứt cỏ trên đất, rồi lại đánh đấm vào cây táo.
Dù với sức lực của nó, cây táo cao lớn như vậy sẽ chẳng hề hấn gì với mấy đòn đánh nhẹ hều.
Thêm 10 năm nữa trôi qua.
Fujiwara Aika
Aghhhh... tên khốn thần linh kia!!
Fujiwara Aika
Mau thả bà ra!!
Aika gào lên, nhưng chẳng ai nghe thấy, cũng chẳng ai trả lời.
Vùng không gian vô định này chỉ có một mình nó.
Ngoại trừ nó và những thứ vô tri vô giác ở đây thì chẳng còn sinh vật sống nào cả.
Aika cảm thấy mình giống như sắp phát điên rồi vậy.
Fujiwara Aika
Mồm thì nói rằng mình thích hết... nhưng mình đã đối xử với Hinata tồi tệ như vậy sao?
Fujiwara Aika
Mình đã nói những lời không tốt với Tanaka-senpai...
Fujiwara Aika
Thật đáng ghét! Aika à, mày đúng là đồ thảm hại...
Fujiwara Aika
Xin lỗi Oikawa-senpai... chắc anh cảm thấy em phiền chết đi được.
Fujiwara Aika
Xin lỗi mẹ... mẹ vất vả nuôi con và hai em như vậy mà con lại là một đứa bất hiếu...
Fujiwara Aika
Xin lỗi hai em... dù là chị cả nhưng chị thật đáng chết...
Nhận thấy rằng cứ la hét sẽ chẳng có tác dụng gì.
Vì vậy nên Aika đã ngồi xuống, cố gắng giữ bình tĩnh ngẫm lại mọi thứ đã xảy ra.
Quả thật, nó chỉ đang đóng vai nạn nhân rồi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu người nó cho là nữ chính mà thôi.
Fujiwara Aika
Đóng vai nạn nhân còn chẳng ai tin... đúng là thảm hại...
Những gì nó đã làm, nó đều nhớ.
Và hiện tại ngồi lại đây, không còn sự tức giận, không còn sự chán ghét.
Chỉ còn lại sự hối hận vì bản thân đã quá bồng bột.
Mẹ và hai em yêu thương nó đến như vậy, vậy mà nó chỉ đăm đăm đối xử tốt với người ngoài.
Về đến nhà là trút hết sự bực tức lên hai đứa em nhỏ.
Fujiwara Aika
Mày thấy mày có giống một kẻ thua cuộc không Aika? Vừa ngu ngốc... lại vừa thảm hại...
Thêm 30 năm nữa đã trôi qua.
Vị thần kia thấy có lẽ đã đủ lâu rồi, lần này ngài ấy sẽ quay lại vùng không gian kia.
Để xem xét xem Aika có đủ tư cách làm lại cuộc đời của mình hay không.
Nếu như Aika vẫn còn giữ cái suy nghĩ ấy, có lẽ cơ hội sẽ chẳng bao giờ đến.
Và thật sự thì đây là cơ hội cuối cùng rồi.
Bất ngờ làm sao, cô gái với tính cách bốc đồng luôn suy nghĩ cho bản thân ấy, lại đang khóc.
Aika nức nở, khó khăn nói.
Fujiwara Aika
Trên đời này có tồn tại thứ gì gọi là... thuốc hối hận không?
Vị thần kia mỉm cười hài lòng, dù rằng Aika không thể nhìn thấy.
Có vẻ như nó đã không bỏ phí 70 năm bị nhốt ở đây nhỉ?
Thần
Thuốc hối hận chính là loại thuốc không tồn tại.
Aika biết chứ, Aika biết những điều nó làm bây giờ không thể cứu chữa được nữa.
Thần
Đứa con của ta, đáng thương làm sao khi con không có một suy nghĩ chín chắn.
Thần
Con đã hiểu tại sao con ở đây chưa?
Fujiwara Aika
... Để bù đắp lại lỗi lầm.
Vị thần bật cười vui vẻ. Có vẻ như 70 năm qua Aika đã thông suốt và trưởng thành lên rất nhiều.
Thần
Con sẽ được sống lại, nhưng hãy nhớ, đây là lần cuối cùng và sẽ chẳng còn cơ hội nào như thế này nữa.
Những cơn gió nhẹ nhàng hôn lên má Aika.
Thần
Ai cũng là nhân vật chính, và con là nhân vật chính trong cuộc đời của chính con.
Fujiwara Aika
Tôi... là nhân vật chính của cuộc đời mình...
Aika lặp lại trong vô thức.
Thần
Sẽ chẳng ai yêu con, nếu như con không biết yêu thương chính bản thân mình.
Thần
Lần này, hãy tự yêu bản thân mình và hãy trân trọng gia đình của mình.
Thần
Đến lúc trưởng thành rồi, đứa trẻ nhỏ.
Một cơn gió mạnh thổi đến khiến Aika phải đưa hai tay lên chắn.
Tầm mắt nó trở nên trắng xoá một màu.
Fujiwara Aika
"Phải, đến lúc trưởng thành rồi."
Cuộc sống chỉ thay đổi, khi bản thân chịu thay đổi.
Chapter 2
Lần nữa mở mắt ra, Aika nhìn thấy một cái trần nhà màu trắng.
Nó ngồi dậy muốn đưa tay lên xoa đầu thì lại phát hiện ra tay và chân mình đều đang cuốn băng trắng
Tay phải của nó vẫn còn đang gắn kim truyền nước.
Fujiwara Aika
"Ồ phải rồi, mình bị tai nạn..."
Aika nghĩ, mái tóc màu trắng xoá phủ dài khiến nó bất ngờ.
Fujiwara Aika
"Tóc mình màu vàng mà?"
Rõ ràng, không phải do bảy mươi năm qua mà nó quên đi ngoại hình của mình đâu.
Nó đã bị nhốt trong không gian vô định bảy mươi năm.
Một quãng thời gian dài rất dài.
Nhưng lại đủ để Aika suy nghĩ và nhận ra được nhiều thứ.
Nghe tiếng gọi, Aika quay người lại nhìn ra cửa.
Fujiwara Aika
"Là mẹ và hai đứa em nhỏ của mình."
Ba người bọn họ đều đang nhìn nó bằng ánh mắt vô cùng lo lắng.
Fujiwara Aichiru
Bác... A, bác sĩ!!
Mẹ nó hốt hoảng chạy đi gọi bác sĩ khi nhìn thấy cô con gái của mình đã tỉnh.
Còn hai đứa em nhỏ kia nhìn nó bằng ánh mắt lo lắng nhưng cũng không kém phần sợ hãi.
Chúng nó sợ bị chị mình mắng.
Aika hơi ngạc nhiên trước thái độ của hai đứa em.
Fujiwara Aika
"Phải rồi, khi trước, mình chỉ suốt ngày rong ruổi những thú vui tầm thường bên ngoài mà chẳng quan tâm gì đến gia đình của mình."
Những người luôn luôn đợi nó về sau những ngày mệt mỏi.
Hai em quý nó như thế, vậy mà nó chỉ suốt ngày la mắng các em.
Aika mặc kệ sự đau đớn ở toàn thân mình, vẫy tay gọi hai đứa em lại gần.
Chút đau đớn thể xác này sao sánh bằng đau đớn trong tâm hồn khi đơn độc một mình bảy mươi năm chứ.
Em trai của Aika tên là Yuno, lớp năm tiểu học.
Còn em gái là Yuna, hai đứa nó là anh em song sinh khác trứng.
Nghe chị gọi, hai đứa giật mình sợ hãi, Aika nhìn thấy vậy thì thương lắm.
Fujiwara Aika
"Mình đã nói rất nhiều lời mắng nhiếc với hai em mà."
Dù vậy nhưng hai em vẫn giữ lòng tin rằng một ngày nào đó chị gái sẽ yêu thương mình.
Giờ thì hai em đã đợi được rồi đấy.
Aika cũng chỉ muốn gọi vậy thôi.
Biết là không thể thay đổi chỉ trong ngày một ngày hai nên nó cũng không bắt ép.
Hai đứa nhóc dù sợ bị mắng nhưng vẫn dũng cảm nắm tay nhau bước vào.
Aika thấy khá buồn cười trước vẻ nghiêm trọng của hai đứa nó.
Aika đưa tay lên muốn xoa đầu Yuno, nhưng thằng bé lại nhắm tịt mắt sợ hãi vì sợ chị đánh mình.
Nó muốn tức giận vì bị hiểu lầm, nhưng tay còn lại đã tự cấu đùi mình để bình tĩnh lại.
Nó đã quyết tâm thay đổi rồi, không thể chỉ vì chút chuyện này mà tức giận được.
Nó nhẹ nhàng xoa đầu em, sau đó mỉm cười.
Fujiwara Yuno
Ai... Ai-neesan...
Lúc này cả Yuno và Yuna đều không nhịn được nữa.
Hai đứa nhóc khóc bù lu bù loa lên khiến Aika nhức đầu muốn đánh.
Fujiwara Aika
"Mẹ nó bình tĩnh Ai ơi... không được không được, không được đánh, tụi nó còn nhỏ..."
Fujiwara Aika
"Mày phải thay đổi Ai ơi..."
Aika lại tự cấu vào đùi mình, cơn đau làm nó bình tĩnh lại đôi chút.
Nó không biết dỗ hai em nín khóc như thế nào vì từ trước đến giờ nó chưa từng làm như vậy.
Fujiwara Aika
Aa... đừng khóc mà... Ngoan, ngoan.
Aika không chút chần chừ giật kim truyền nước ra.
Một tay ôm Yuna vào lòng vỗ về, tay còn lại thì dỗ dành lau nước mắt cho Yuno.
Cảm giác yên bình kì lạ mà Aika chưa bao giờ cảm nhận được, bây giờ đang len lỏi trong lòng nó.
Rõ ràng nó là chị cả trong nhà nhưng lại chưa bao giờ thực sự quan tâm tới hai đứa em của mình như thế này.
Bây giờ, cảm giác thật lạ, nhưng cũng thật vui.
Aika vuốt lưng xoa đầu ai đứa em, mắt liếc đến lịch treo tường của bệnh viện.
Đã một tuần sau khi Aika bị tai nạn.
Cái vụ tai nạn đã khiến nó tưởng mình đã chết ấy.
Fujiwara Aika
"Hoá ra mình không chết mà chỉ hôn mê một tuần thôi sao?"
Rõ ràng, bảy mươi năm nó bị nhốt ấy, cảm giác chân thực tới mức khiến Aika phải rùng mình.
Nó thà ở đây, thay đổi bản thân để sống một cuộc đời mới.
Còn hơn là một mình trong một không gian cô đơn không có sinh vật sống.
Đã được trao cơ hội như thế này rồi, nó không muốn bỏ lỡ nữa.
Nó muốn thay đổi bản thân trở thành một người tốt hơn.
Đúng là, thời gian trong mơ dù có dài trăm năm thì cũng gói gọn trong một giấc.*
Sau khi bác sĩ khám tổng quát lại cho Aika.
Anh ta đưa ra kết luận rằng do di chứng của vụ tai nạn khiến cô bị mất trí nhớ.
Đó cũng là câu trả lời hợp lí nhất cho những hành động kì lạ của Aika.
Aika không mất trí nhớ, nó chỉ đang giả vờ để mọi chuyện dễ kiểm soát hơn thôi.
Mẹ nó và hai em nghe vậy thì lại vui mừng, bọn họ thích Aika của hiện tại.
Đến nó cũng thích bản thân của hiện tại hơn.
Bởi hiện tại, nó biết cách tự mình kìm chế cảm xúc, không nghĩ xấu cho những hành động tốt đẹp của người ta.
Fujiwara Aichiru
Vậy... con nằm nghỉ.
Fujiwara Aichiru
Mẹ đưa hai em về, chiều đến đón con được không?
Aika nhìn mẹ, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Aichiru cũng phải bất ngờ trước sự ngoan ngoãn kì lạ của con gái mình.
Nhưng cũng nhanh chóng đưa Yuna và Yuno về nhà để chuẩn bị làm thủ tục xuất viện cho nó.
Thần
[Đúng như ta nghĩ, ngươi thực sự có quyết tâm thay đổi.]
Một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu Aika khiến nó giật mình.
Là giọng nói của vị thần đã khiến nó giác ngộ những năm đầu ở trong không gian đó.
Fujiwara Aika
"Tôi cứ nghĩ mình được quay lại quá khứ để làm lại từ đầu..."
Thần
[Quá khứ là thứ không thể thay đổi được.]
Thần
[Điều hiện tại ngươi cần làm là hướng đến tương lai.]
Thần
[Tương lai thay đổi như thế nào lại phụ thuộc vào ngươi.]
Aika mím môi, tay xoa phần đùi nãy mình tự cấu.
Cách một lớp vải nhưng nó vẫn cảm thấy đau.
Fujiwara Aika
"Vậy cũng tốt."
Aika là một đứa không biết kiềm chế cảm xúc, chỉ một việc nhỏ thôi cũng khiến nó quạu quọ cả ngày.
Nó phải thay đổi tính nết này trước.
Cấu đi, cấu véo gì tuỳ thích.
Cấu đến bật máu cũng được, nó chẳng quan tâm, chỉ có như vậy nó mới bình tĩnh lại được thôi.
Tự mình hình thành thói quen, dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng phải thay đổi.
Fujiwara Aika
"Tóc tôi thì sao?"
Fujiwara Aika
"Cô nhuộm nó cho tôi đấy à?"
Fujiwara Aika
"Ban nãy mẹ và hai em có vẻ chẳng quan tâm lắm đến màu tóc kì lạ của mình nên mình cũng thấy kì lạ."
Thần
[Những người được đẩy khỏi cửa tử sẽ có màu tóc như vậy, Tử thần sẽ coi như đó là một đánh dấu.]
Thần
[Nếu như lần này ngươi quay lại vẫn không thay đổi được chuyện gì thì hồn phách ngươi sẽ tan biến vĩnh viễn.]
Fujiwara Aika
"... Ra vậy."
Nghe những lời này, Aika cũng chẳng náo loạn như lúc trước nữa.
Muốn tương lai thay đổi, thì bản thân phải tự thay đổi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play