[RhyCap] Tình Yêu Dưới Mái Nhà Hội Đồng
Chương 1: Hạ về trong ký ức
nhỏ tg
hôm nay tớ qlaii và sẽ mang tới cho mng một câu chuyện
nhỏ tg
hứa hẹn sẽ là một câu chuyện hay
nhỏ tg
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tg thoii
nhỏ tg
kh lòng vòng nữa vào truyện nè
____________________________
Gió đầu hạ lướt nhẹ qua rặng cau, cao vút sau vườn lớn nhà họ Nguyễn, mang theo mùi hoa bưởi thơm ngát lan khắp không gian. Trong khu nhà ngang dành cho gia nhân, một cậu bé chừng mười hai tuổi đang cặm cụi lau từng viên đá xanh lót lối đi. Gương mặt lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt lại sáng như sao, chăm chú và kiên định
Tên cậu là Hoàng Đức Duy, một gia nhân nhỏ tuổi được ông bà Nguyễn thương tình cho ở lại làm việc từ khi cha mẹ mất vì đói kém
Trái ngược với sự yên lặng của cậu, một tiếng gọi vang lên đầy tinh quái từ phía sau:
Nguyễn Quang Anh
"Ê, thằng Duy! Cọ rửa cẩn thận vào, để cát bám dính giày ta là ngươi chết với ta đó!"
Đó là Nguyễn Quang Anh, cậu út nhà họ Nguyễn. Một cậu bé mười ba tuổi, miệng còn chưa sạch sữa nhưng đã quen thói ra lệnh. Cậu mặc chiếc áo gấm xanh, khăn đóng trên đầu hơi lệch, tay phe phẩy chiếc quạt giấy vẽ hình long phụng
Duy đứng dậy, cúi đầu lễ phép:
Hoàng Đức Duy
Dạ, cậu út cứ đi đường khác, lối này chưa xong ạ
Nguyễn Quang Anh
Hừ, dám bảo ta đi đường khác? Ngươi nghĩ ngươi là ai?
Cậu út bước tới, dậm mạnh đôi hài xuống nền đá vừa lau. Một vệt nước bẩn bắn lên ống quần, khiến Duy không giấu nổi vẻ lo lắng. Nhưng cậu vẫn lặng lẽ quỳ xuống, rút chiếc khăn nhỏ lau sạch từng vết bẩn cho cậu út
Quang Anh nhìn dáng lưng nhỏ bé trước mắt, bỗng thấy khó chịu trong lòng. Cậu muốn nổi giận, nhưng tiếng ve sầu râm ran và ánh nắng chói chang khiến cảm xúc cậu dịu lại
Nguyễn Quang Anh
Ngươi không giận sao?
Duy ngẩng lên, đôi mắt trong veo đến lạ:
Hoàng Đức Duy
Tôi không có quyền giận cậu. Cậu là chủ
Nguyễn Quang Anh
Là chủ thì không thể có bạn sao?
Câu hỏi của cậu út khiến những lớp phòng bị mỏng manh trong lòng cậu run rẩy. Nhưng rồi cậu chỉ cười nhẹ, cúi đầu:
Hoàng Đức Duy
Nếu cậu muốn, tôi sẽ là bạn của cậu
Hôm đó, lần đầu tiên Quang Anh tự tay đưa một chiếc bánh đậu xanh cho Duy
Và cũng từ hôm đó, một mầm cây nhỏ bé mang tên "cảm tình" âm thầm vươn lên giữa khoảng cách địa vị không thể với tới
nhỏ tg
Gthieu sơ qua về bộ truyện thì tg sẽ viết bộ này hơn 200000 chữ nên mng cứ việc mà thưởng thức
nhỏ tg
Kết thì tg sẽ cho kết HE nhaaaa
chương 2: Một ngày mưa rơi
__________________________
Trưa hôm đó trời oi ả đến khó thở. Cơn nắng giữa hạ như thiêu như đốt khiến cây cau sau vườn cũng rũ lá mệt mỏi. Duy lặng lẽ đứng bên giếng cũ, dùng gàu múc từng gánh nước cho bà bếp. Mồ hôi đọng thành giọt, lăn dài trên sống lưng gầy guộc của cậu, thấm ướt cả vạt áo nâu sẫm
Bỗng từ xa vọng lại tiếng cười trong trẻo, quen thuộc:
Nguyễn Quang Anh
"Ê, Duy! Dừng tay lại!"
Duy giật mình, quay lại đã thấy Quang Anh đang chạy đến, tay cầm theo chiếc diều giấy vẽ hình con hạc
Nguyễn Quang Anh
"Ra cánh đồng với ta. Diều bay cao lắm!"
Hoàng Đức Duy
Tôi còn việc phải làm. Bà bếp đang chờ nước...
Nguyễn Quang Anh
"Có ta ở đây, ai dám mắng ngươi!"
Quang Anh nói rồi kéo tay Duy chạy đi, không đợi cậu từ chối
Gió đồng thổi mạnh khi cả hai trèo lên mô đất cao gần cánh đồng phía sau phủ. Bầu trời chuyển màu xám xịt, mây đen vần vũ, nhưng cậu út vẫn hí hửng thả dây diều, miệng không ngừng gọi:
Nguyễn Quang Anh
"Bay đi! Bay cao lên! Giống như ước mơ của ta vậy!"
Duy đứng bên cạnh, không nói gì. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn sợi dây mỏng manh trong tay Quang Anh, rồi ngước lên nhìn con diều đang chao nghiêng giữa nền trời sắp mưa. Trong lòng cậu, thứ bay cao không phải diều… mà là người trước mặt
Cơn mưa ào đến bất chợt, nặng hạt và lạnh buốt. Cả hai ướt như chuột lột, nhưng Quang Anh vẫn cười, vẫn nghịch ngợm như thể trời đang nắng
Nguyễn Quang Anh
"Chạy đi! Không cảm là bà nội ta mắng chết!"
Duy theo sau, cố che tấm áo ướt của cậu út bằng thân mình. Nhưng khi đến bậc cửa sau nhà, Quang Anh dừng lại, nhìn cậu đầy ngập ngừng:
Nguyễn Quang Anh
"Nếu ngươi cảm lạnh… ngươi có trách ta không?"
Duy lắc đầu, mắt khẽ cụp xuống
Hoàng Đức Duy
Tôi… tôi vui vì được ở bên cậu
Quang Anh im lặng một lúc. Mắt cậu ánh lên vẻ bối rối rất lạ, rồi cậu nói nhanh:
Nguyễn Quang Anh
"Đừng nói mấy lời kỳ cục đó. Ngươi mà bệnh, ta sẽ đưa thuốc. Ta là bạn của ngươi mà"
Hôm ấy, cậu sốt suốt đêm. Quang Anh lén lút mang thuốc, ngồi canh cậu sau tấm màn mỏng. Cậu chưa từng chăm ai, nhưng lại kiên nhẫn chườm trán, đổi khăn… vì một gia nhân nhỏ bé
Ngoài hiên, mưa vẫn rơi. Trong lòng cả hai, một điều gì đó đang lặng lẽ nảy mầm vừa ấm áp, vừa hoang mang, vừa ngọt ngào… vừa xa vời
chương 3: Kỷ niệm trong vườn quýt
___________________________
Khu vườn quýt phía Đông phủ họ Nguyễn là nơi ít người lui tới. Những hàng cây nhỏ, lá còn xanh non, thấp thoáng hương thơm dìu dịu giữa không gian tĩnh mịch. Chính nơi ấy, vào những buổi trưa yên tĩnh, Quang Anh và Duy thường trốn ra, để tránh sự quản thúc của bà quản gia nghiêm khắc và đôi mắt dò xét của những kẻ hầu khác
Nguyễn Quang Anh
"Duy, ngươi biết quýt khi nào thì ngọt nhất không?"
Quang Anh hỏi, tay cầm một quả còn xanh, nheo mắt nhìn bạn mình
Hoàng Đức Duy
"Khi nó đủ nắng, đủ gió, và… đủ thời gian"
Nguyễn Quang Anh
"Giống như ngươi ấy. Nhìn thì nhạt nhẽo vậy chứ chắc ngọt lắm"
Duy đỏ mặt quay đi, giấu nụ cười nơi khóe miệng
Buổi chiều hôm ấy, hai cậu bé nằm dài trên chiếc chiếu cói cũ mà Duy lén mang ra, mắt nhìn trời xanh qua tán lá quýt
Hoàng Đức Duy
"Cậu út, cậu muốn sau này làm gì?"
Nguyễn Quang Anh
"Ta muốn được đi xa. Đi thật xa. Đến nơi có biển, có núi, có tuyết rơi. Ở đó, không ai gọi ta là 'cậu út', không ai ép ta học chữ Nho hay học cách cư xử như một quý tử. Ở đó, ta có thể sống như một… người bình thường"
Hoàng Đức Duy
"Nghe giống giấc mơ"
Nguyễn Quang Anh
"Thì sao? Ngươi cũng nên có một giấc mơ chứ"
Duy im lặng một lúc, rồi khẽ nói:
Hoàng Đức Duy
"Tôi muốn ở lại. Ở bên cậu"
Quang Anh quay sang nhìn cậu. Ánh mắt trong veo, chân thật như ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá. Tim cậu chợt lỡ một nhịp
Cậu không hiểu vì sao mỗi khi Duy nói điều gì như vậy, tim cậu lại loạn nhịp. Có lẽ vì giọng nói dịu dàng ấy, hay ánh mắt luôn nhìn cậu với sự dịu dàng không điều kiện ấy, một thứ ánh nhìn mà cậu chưa từng có từ người trong nhà
Những ngày sau đó, Quang Anh thường trốn học để ra vườn với Duy. Cậu bắt Duy dạy cách bện cỏ thành hình trái tim, dạy cách trèo cây, cả cách hái hoa bí không làm gãy nhánh. Có lúc Duy lỡ bị gai cào trầy tay, Quang Anh quýnh quáng chạy đi tìm lá thuốc, tự mình giã rồi đắp lên tay cậu bạn. Mồ hôi cậu đổ như tắm, nhưng vẫn cố làm thật cẩn thận, chẳng nói nửa lời than vãn
Một buổi trưa nọ, trời chuyển gió, gió lạnh hiếm hoi giữa mùa hè thổi qua từng hàng cây. Quang Anh dựa vào vai Duy, mắt lim dim:
Nguyễn Quang Anh
"Nếu ngày mai ta bị đưa đi học xa… ngươi có nhớ ta không?"
Nguyễn Quang Anh
"Vậy nếu ta về sau mười năm… ngươi có còn ở đây không?"
Hoàng Đức Duy
"Tôi không đi đâu cả. Tôi ở đây… đợi cậu về"
Quang Anh mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui bé con không rõ tên
Không ai biết rằng, những buổi trưa dưới tán quýt xanh ấy… sẽ trở thành kỷ niệm vĩnh viễn không thể quên trong đời hai người
Download MangaToon APP on App Store and Google Play