[Caprhy]Kẻ Cuồng Chiếm Hữu!
Yêu anh theo cách riêng
Tiếng gió đêm lùa qua những khe hở trên sân thượng, se lạnh
Quang Anh đứng đó, lưng tựa lan can, còn Duy – đứng trước mặt cậu, ánh nhìn sâu như thể cậu vừa phạm tội phản bội không thể tha thứ
Chẳng để Đức Duy lên tiếng trước
Nguyễn Quang Anh
Sao em lại biết hôm nay anh học đến trễ?
Hoàng Đức Duy
Lịch của anh nằm trong hệ thống quản lý lịch của trường. Em có quyền truy cập
Giọng nói vang lên phía sau trầm, lạnh, từng chữ như cắt vào không khí.
Quang Anh không quay lại
Nguyễn Quang Anh
Duy à… em biết là em hơi kiểm soát quá mức—
Duy tiến lại gần, đôi mắt đen sâu thẳm không hề dao động
Hoàng Đức Duy
Anh có gì với lớp trưởng?
Nguyễn Quang Anh
Đó là việc nhóm. Tin nhắn công khai, không có gì giấu giếm mà!
Duy không đáp. Cậu chỉ im lặng rút điện thoại, mở một hình chụp màn hình
Là đoạn tin nhắn chưa kịp xóa
Hoàng Đức Duy
Anh ghi chú số nó là 'Minh Lớp' thay vì 'Lớp trưởng' . Sao thân vậy?
Nguyễn Quang Anh
Đó là cách anh đặt tên. Duy, em đang lố rồi
Duy bỏ điện thoại xuống, gương mặt không còn chút biểu cảm
Nhưng chính vẻ lạnh đó mới khiến người đối diện thấy nghẹt thở
Hoàng Đức Duy
Anh nghĩ em không biết anh quen người khác trước khi quen em sao?
Anh không biết nên phản bác, hay nên bỏ đi
Duy bước lại gần hơn, rất gần. Mùi nước hoa nhẹ thoảng trong gió – cay nồng
Hoàng Đức Duy
Em không quan tâm quá khứ của anh
Hoàng Đức Duy
Miễn là anh biết hiện tại em là tất cả
Hoàng Đức Duy
Nhưng nếu anh để em không còn là tất cả…
Hoàng Đức Duy
Em sẽ làm anh không còn gì cả
Giọng nói ấy… lạnh lùng đến rợn người
Nhưng ngay sau đó, Duy vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào má Quang Anh, ngón tay mát lạnh như chạm vào vết thương
Hoàng Đức Duy
Anh đừng ép em phải làm người xấu, Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Bây giờ em đưa anh về
Nguyễn Quang Anh
Duy..nhớ mua bánh gạo cho Quang Anh nha
Hoàng Đức Duy
Lát nữa em mua
không thể buông
Quang Anh nằm dài trên giường, tay cầm điện thoại đã tắt màn hình
Không tin nhắn. Không cuộc gọi
Nhưng cảm giác bị giám sát vẫn rõ ràng đến rợn người
Nhưng tim anh đập dồn dập
Từ lúc quen Duy… anh như bị cuốn vào một thế giới khác
Lạnh, sâu, nhưng cũng đầy mê hoặc
Duy không nói nhiều, nhưng từng câu chữ đều khiến người ta muốn tin, muốn yêu, muốn giữ lấy
'Anh biết không, em ghét việc anh im lặng.'
'Nhưng em thích cảm giác được phá vỡ sự im lặng đó.'
Quang Anh từng cười vì câu đó
Giờ thì… nó lại vang trong đầu như một lời cảnh báo
Gần đây, lịch học của anh bị điều chỉnh
Ba lần nhóm bạn hẹn ăn tối đều hủy
Điện thoại có những ứng dụng anh không nhớ đã cài
Duy chưa từng hỏi, nhưng mọi chuyện đều như nằm trong lòng bàn tay của cậu ta
Và dù biết điều đó là sai… là đáng sợ...
Anh vẫn thấy bản thân không thể buông tay
Không phải vì bị ép
Mà vì yêu
Duy không chỉ khiến anh cảm thấy đặc biệt
Duy khiến anh tin rằng nếu không có cậu ấy, thế giới này chẳng còn ai đủ quan tâm để đau vì mình
Hoàng Đức Duy
💬: ra ban công đi
Quang Anh đứng bật dậy. Mở cửa kính
Dưới sân trường – Duy đang đứng đó
Một tay đút túi quần, tay kia cầm một bó hoa
Cậu ngước lên nhìn anh, ánh mắt sâu không thấy đáy
Hoàng Đức Duy
Anh xuống đi
Quang Anh bước nhanh xuống sân ký túc, trái tim vừa thấp thỏm vừa nghẹn lại
Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, bóng Duy – cậu sinh viên năm nhất lớp Kinh doanh – đứng đó, áo khoác đen phủ vai, tay cầm bó hoa thạch thảo tím.
Nguyễn Quang Anh
Khuya rồi còn gọi anh xuống…
Nguyễn Quang Anh
Em biết mai anh có tiết không?
Quang Anh nửa trách, nửa cười, tay đón lấy hoa
Anh đang học năm 3 – thời gian không còn dư dả như mấy năm trước
Duy không trả lời ngay. Cậu chỉ nhìn anh, ánh mắt sâu như kéo người khác rơi vào khoảng trống mình tạo ra
Hoàng Đức Duy
Nếu em không gọi… thì chắc gì anh đã nhớ em
Quang Anh hơi sững người. Câu nói nhẹ như gió thoảng
Nhưng có gì đó như sợi chỉ lạnh quấn quanh cổ tay anh
Nguyễn Quang Anh
Em đang thử anh à?
Duy lắc đầu. Cậu vẫn giữ nụ cười nhẹ – nhưng Quang Anh biết
Nụ cười đó không phải của một sinh viên năm nhất đơn thuần
Cậu ta suy nghĩ quá nhiều. Và cũng quá giỏi trong việc khiến người khác cảm thấy có lỗi thay vì tức giận
Hoàng Đức Duy
Không. Em không cần thử
Hoàng Đức Duy
Vì em tin anh sẽ không để em phải đặt câu hỏi
Duy nhỏ hơn anh 2 tuổi, nhưng chưa bao giờ khiến anh thấy bản thân là người nắm thế chủ động
Duy cuối sát vào tai Quang Anh, thì thầm
Hoàng Đức Duy
Lúc chiều anh tắt định vị gần một tiếng. Là vô tình... hay cố ý?
Hoàng Đức Duy
Em không giận đâu. Nhưng lần sau… đừng khiến em phải tìm anh bằng cách khác
Nghe nhẹ thôi, mà như lưỡi dao mỏng cứa vào khoảng tin tưởng giữa họ
Quang Anh hít một hơi. Không biết mình nên bước tiếp… hay nên sớm quay đầu
Chỉ là... quay đầu sao được, khi mà trái tim mình đã lỡ đặt vào tay người ta rồi
cô lập và bất ổn
Quang Anh không để ý ngay từ đầu. Chỉ là vài lần rủ bạn đi ăn, không ai trả lời
Rồi vài hôm sau, có người rút khỏi nhóm
Người bạn thân từng hay ghé phòng không còn ghé nữa
Một đêm mưa, Quang Anh nhắn
Nguyễn Quang Anh
💬: Tao ổn rồi này! Nhưng sao bữa nay không qua?
Phút chờ đợi dài đến lạ. Rồi người kia trả lời cụt ngủn
💬: Ổn rồi thì tốt. Tao chuyển chỗ ở rồi
Nguyễn Quang Anh
💬:Chuyển? Sao không nói gì hết vậy?
Hôm sau, một người khác né ánh mắt anh trong lớp. Người từng chọc ghẹo anh và Duy, bỗng dưng như sợ hãi
Tối đó, Quang Anh nhắn hết cho Duy, kiểu than thở
Nguyễn Quang Anh
💬: Thấy kì ha?
Nguyễn Quang Anh
💬:Tự nhiên lại chuyển trọ à
Nguyễn Quang Anh
💬:Rồi còn có người không nói chuyện với anh cơ
Nguyễn Quang Anh
💬:ít nhất bị gì cũng phải nói cho người khác biết chứ
Nguyễn Quang Anh
💬: đã vậy còn không trả lời tin nhắn nữa chứ
Duy chỉ nhắn lại một câu đơn giản
Hoàng Đức Duy
💬:Em ở đây là được rồi
Nguyễn Quang Anh
💬: ghéttt😡
Hoàng Đức Duy
💬: Ngoan ngủ đi. Khuya rồi
Một chiều muộn, Quang Anh ngồi chỉnh lại file đồ án
Lúc lưu lại thì file... biến mất
Nguyễn Quang Anh
Trời trời
Nguyễn Quang Anh
Cái gì vậy nè?
Nguyễn Quang Anh
Công sức 2 ngày đâu rồi?
Tìm suốt gần nửa tiếng, anh phát hiện trong mục 'recent' có một phiên bản khác
Được chỉnh sửa, bổ sung, và… đúng hướng hơn
Nguyễn Quang Anh
Ma nào tốt vậy //rùng mình//
Nguyễn Quang Anh
Mới có ăn miếng cơm, nó làm lại cho mình luôn rồi..
Nguyễn Quang Anh
Thôi đi...đừng nghĩ đừng nói nữa, lạnh quá đi
Tối hôm đó, Duy ghé qua. Cậu mang theo trà nóng, cẩn thận đặt xuống bàn, cúi người nhìn vào màn hình.
Hoàng Đức Duy
Em sửa cho rồi
Duy nói nhẹ, như thể chỉ là việc bình thường
Nguyễn Quang Anh
Là… em à? Nhưng… sao em có file đó?
Hoàng Đức Duy
Không sao đâu. Anh nên gửi phiên bản này. Em nghĩ nó tốt hơn //cười nhẹ//
Không giải thích. Không xin phép. Nhưng lại quá đúng
Quang Anh cứng họng. Trong đầu chỉ còn lại một dòng rất nhỏ
Nguyễn Quang Anh
"Từ khi nào mà em đọc được file trong máy anh?"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play