Người Đáng Ghét Nhất Lại Là Người Anh Yêu Nhất
Ngày đầu chuyển trường và cú va chạm định mệnh
Trường Chula là ngôi trường danh giá nhất khu vực, nơi chỉ những học sinh xuất sắc hoặc gia thế khủng mới có thể bước chân vào. Ở đây, chỉ cần nhắc đến cái tên Pond Naravit, ai nấy đều rùng mình. Hắn là hội trưởng hội học sinh, người đứng đầu hội "King" – nhóm học sinh quyền lực nhất trường. Đẹp trai, thông minh, và trên hết… không ai dám chống đối.
Pond chẳng cần la mắng, một ánh mắt sắc lạnh của hắn thôi cũng đủ khiến kẻ khác im bặt. Trường học này chính là “đế chế” của hắn, nơi mà mọi quy tắc đều do hắn đặt ra.
Sáng nay, cả trường rộn ràng vì một điều: có học sinh chuyển trường – điều hiếm hoi tại Chula
Và rồi, khi cổng trường mở ra, người đó bước vào – Phuwin Tangsakyuen.
Không giống như những học sinh chuyển trường thường sợ sệt, Phuwin điềm tĩnh, ánh mắt sắc sảo, dáng người nhỏ nhắn nhưng thần thái đầy khí chất. Bộ đồng phục được chỉnh lại một cách phá cách khiến cậu nổi bật giữa sân trường.
Pond đứng trên ban công tầng hai, từ xa đã nhìn
Pond
“Thằng nhóc đó là ai?” – hắn hỏi, tay siết chặt lan can.
Thế Sơn
“Học sinh mới, nghe nói là từ trường quốc tế chuyển về. Con trai tập đoàn Tangsakyuen – lớn thứ hai chỉ sau nhà Pond,” – tên đàn em thì thầm.
Pond nheo mắt. Ánh nhìn lạnh lẽo không giấu nổi sự bực dọc.
Giờ ra chơi, Phuwin vừa đi qua sân bóng rổ thì bất ngờ một trái bóng lao thẳng vào người cậu. Bằng phản xạ nhanh nhạy, Phuwin đưa tay bắt gọn.
Phuwin
“Mắt mù à?” – Phuwin nhướng mày, ném trả bóng về phía người vừa ném.
Người đó không ai khác ngoài Pond.
Pond
“Ồ, phản xạ tốt đấy. Nhưng mày nên nhớ, ở đây, tao là luật,” – Pond tiến lại gần, mắt đối mắt, giọng trầm lạnh.
Phuwin
Phuwin không hề sợ hãi, ánh nhìn ngang ngược đáp lại.
“Luật à? Tao không chơi cái trò sân sau của mấy đứa nhóc nhà giàu như mày."
Không khí xung quanh trở nên căng thẳng. Cả sân trường lặng đi.
Pond
Pond cười nhếch mép, lần đầu có người dám nói chuyện với hắn như vậy.
“Thú vị đấy.”
Đêm đó, cả hai không ngủ được. Pond thấy khó chịu mỗi khi nghĩ đến ánh mắt thách thức của Phuwin. Còn Phuwin thì thấy bực mình vì lần đầu gặp lại dính phải kẻ ngạo mạn như vậy.
Nhưng định mệnh đã bắt đầu trò chơi của nó – và cả hai chẳng biết rằng, từ ngày hôm đó, một cơn lốc cảm xúc đã bắt đầu cuốn cả hai vào nhau…
Nhóm học tập và tai nạn ngoài ý muốn
Lớp 12A1 – lớp danh dự, nơi quy tụ những cá nhân xuất sắc và nổi bật nhất Pond Naravit . Không khí lớp học vốn luôn nghiêm túc và đầy cạnh tranh. Hôm nay, giáo viên chủ nhiệm bước vào với một thông báo khiến cả lớp xôn xao.
Cô giáo
“Tuần tới lớp ta sẽ có bài thuyết trình nhóm về đề tài xã hội. Mỗi nhóm 2 người. Tôi sẽ chia cặp ngẫu nhiên, không ai được đổi.”
Pond, đang dựa lưng vào ghế với ánh mắt lạnh nhạt, chẳng mấy quan tâm. Cậu là kiểu học sinh làm một mình cũng đủ kéo cả nhóm lên điểm tuyệt đối. Ai dám bắt cặp cũng chỉ dám ngồi im nghe cậu chỉ đạo.
Phuwin thì ngồi gần cuối lớp, tay khoanh trước ngực, tai đeo một bên tai nghe, mặt chẳng hề biểu cảm. Cậu không thích làm nhóm, càng không thích làm với người không cùng tần số.
Cô giáo
“Pond – Phuwin, một nhóm.”
Không khí… khựng lại.
Mắt Pond nhướng lên. Phuwin tháo tai nghe, quay sang nhìn giáo viên.
Phuwin
“Thầy nói lại lần nữa được không ạ?” – cậu nhíu mày.
Cả lớp như nín thở. Không ai ngờ hai nhân vật quyền lực nhất trường… lại bị bắt làm nhóm với nhau.
Chiều hôm đó – thư viện tại trường Chula
Hai người ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn gỗ dài. Bầu không khí ngột ngạt như thể đang có lửa cháy ngầm dưới mặt bàn.
Pond
“Chủ đề là ‘Thế hệ trẻ và trách nhiệm xã hội’. Tôi sẽ làm phần lập luận chính. Cậu chỉ cần làm phần minh họa số liệu.” – Pond nói, giọng đều đều như ra lệnh.
Phuwin
Phuwin cười nhạt.
“Tôi không phải nhân viên của cậu. Đừng tưởng cứ vì cậu là hội trưởng thì có quyền sai người khác.”
Pond
Pond nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Vậy cậu muốn gì?”
Phuwin
“Muốn làm công bằng. Tôi sẽ làm phần chính, cậu làm số liệu.”
Pond đứng dậy, đập tay xuống bàn một cái rầm.
Pond
“Tôi không có thời gian chơi mấy trò ngang ngược của cậu.”
Phuwin cũng đứng dậy, bước tới đối diện.
Phuwin
“Tôi cũng không rảnh nghe cậu phun mấy thứ ra lệnh như vua chúa. Nếu không muốn làm thì tự đi mà thuyết trình một mình!”
Hai ánh mắt chạm nhau – tia lửa tóe ra như một vụ nổ cảm xúc.
Pond bước tới, tay kéo mạnh cổ áo Phuwin đẩy vào kệ sách sau lưng.
Pond
“Cậu nghĩ mình là ai? Chơi nổi trong một tuần mà tưởng mình khủng lắm à?”
Phuwin chẳng hề lùi bước. Tay đẩy ngược lại ngực Pond.
Phuwin
“Còn cậu? Một đứa chơi trò quyền lực để che giấu nỗi cô đơn rẻ tiền thì hơn gì?”
Câu nói đó… như một nhát dao.
Mặt Pond sa sầm, bước tới gần hơn, cằm kề sát mặt Phuwin, môi chỉ cách nhau vài phân.
Cạch – chân Pond trượt nhẹ vì sàn thư viện quá nhẵn.
Cạch!
Rầm!
Pond trượt mất thăng bằng – cả người ngã đè lên Phuwin, và môi họ… chạm nhau.
Mọi thứ như ngưng đọng.
Mắt Pond mở to. Phuwin chết lặng. Môi họ không quá sâu, không cố tình – nhưng… đủ để khiến tim cả hai đánh một nhịp lạc.
Pond bật dậy ngay lập tức, quay mặt đi, tay run nhẹ.
Phuwin ngồi dậy, tay chạm nhẹ vào môi mình.
Phuwin
“…Cái quái gì vậy…” – cậu lẩm bẩm.
Pond
Pond không quay lại nhìn cậu.
“Chuyện đó không có gì. Coi như chưa từng xảy ra.”
“…” Phuwin nhìn bóng lưng hắn. Trái tim đập mạnh không rõ vì tức… hay vì một thứ khác.
---
Tối hôm đó, cả hai đều không ngủ được.
Pond ngồi trong phòng, mắt nhìn trần nhà, tay vẫn cảm thấy run khi nhớ lại cảm giác môi chạm môi ấy.
Pond
“Khốn thật. Mình đang bị gì vậy…?”
Phuwin
Phuwin thì nằm trên giường ký túc xá, tay che mặt.
“Tên điên đó… hôn mình… sao tim mình lại loạn thế này chứ…”
Họ ghét nhau. Họ đấu nhau. Nhưng nụ hôn vô tình ấy đã phá tan mọi ranh giới – và từ hôm đó, không gì còn như trước nữa.
ghen nhưng không nói
Từ sau cái “tai nạn môi chạm môi” kia, không khí giữa Pond và Phuwin lạ lắm.
Không ai nhắc lại chuyện hôm đó. Không ai nói gì. Nhưng… ánh mắt thì cứ chạm nhau hoài. Lỡ bắt gặp nhau trong lớp là quay đi, nhưng má thì hơi hồng – nhất là Phuwin.
Còn Pond thì… im lặng hơn thường lệ. Lúc thì nhìn trộm, lúc thì nhìn rồi cau mày như tự chửi bản thân.
Sáng thứ Ba – căng tin trường
Phuwin đang đứng mua đồ ăn sáng. Hôm nay cậu mặc sơ mi trắng, tóc hơi rối vì ngủ trễ, mặt vẫn còn ngái ngủ nhìn cute không chịu được.
Bên cạnh cậu… là một nam sinh lớp trên – Ton.
Ton cao, đẹp trai, học giỏi, giọng nói dịu dàng. Và quan trọng là… đang nghiêng đầu cười nói rất gần với Phuwin.
Ton
“Cậu học lớp 12A1 đúng không? Mấy hôm nay thấy cậu suốt ở thư viện. Chăm quá trời.” – Ton cười.
Phuwin
Phuwin nhún vai.
“Bị bắt làm nhóm với người không hợp thì phải ráng thôi.”
Pond đứng cách đó vài mét, đang chờ lấy ly cà phê. Mắt liếc qua…
Cậu thấy Ton nghiêng đầu sát hơn… tay còn nhẹ chạm vào cổ tay Phuwin khi đưa đồ ăn.
Môi Pond mím lại.
Không nói gì.
Không thể hiện gì.
Nhưng tay đang siết ly cà phê… đến mức cái ly nhăn lại.
Phuwin
“Ê Pond, cậu có làm bản đồ tư duy phần số liệu chưa?” – Phuwin lên tiếng khi bước tới bàn Pond.
Pond
Pond ngước lên, giọng lạnh băng.
“Hỏi người yêu mới của cậu đi. Thấy nói chuyện thân thiết lắm mà.”
Phuwin
Phuwin khựng lại.
“…Ý cậu là gì?”
Pond
“Không có gì. Tôi đâu có quyền nói. Cậu thích ai thì kệ cậu.” – Pond đứng dậy, bước ngang qua Phuwin, cố giữ mặt lạnh nhưng trái tim đang đập rần rần như muốn nổ tung.
Chiều hôm đó – thư viện
Lần này là Phuwin đến trễ. Khi cậu đến, Pond đang ngồi trước laptop, mặt lạnh tanh.
Phuwin
“Xin lỗi, tôi bị giữ lại.”
Pond
“Cậu có bận nói chuyện với tiền bối lớp trên nữa không?” – Pond buông ra một câu, mắt vẫn nhìn màn hình.
Phuwin
Phuwin nhíu mày.
“Cậu bị gì vậy?”
Phuwin
“Lại cái kiểu ‘không có gì’. Mặt cậu y chang lúc bị ai cướp chỗ ngồi mà nói không sao.” – Phuwin khoanh tay, nhướn mày nhìn.
Pond quay sang nhìn cậu – ánh mắt lạ lắm, pha chút gì đó gọi là… tổn thương nhẹ.
Pond
“…Cậu muốn tôi nói thẳng không?”
Pond
“Đừng thân thiết với ai trước mặt tôi như vậy nữa.”
Phuwin
Phuwin đơ.
“Tại sao?”
Pond
“Không biết.” – Pond đứng dậy, thu dọn đồ.
Pond
“Có thể… tôi chỉ thấy khó chịu khi nhìn cậu cười với người khác.”
Pond quay đầu lại – mắt nhìn thẳng vào mắt cậu.
Nói rồi bước đi.
Mà… mặt thì đỏ như cà chua chín.
---
Tối đó, Phuwin nằm trên giường, bật cười một mình.
Phuwin
“Tên đó… rõ ràng ghen mà còn chối. Dễ thương gì đâu.”
Còn Pond thì lăn qua lăn lại trên giường, đập gối.
Pond
“Khốn kiếp… mình vừa nói cái quái gì vậy… Trời ơi mặt mình đỏ thiệt không vậy?!”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play