[LingOrm] Xuyên Không, Tôi Cưới Kẻ Thù Của Mình!
Xuyên không
Orm Kornnaphat nữ tổng tài lạnh lùng của tập đoàn Korn Group, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào tình cảnh này. Một giây trước, cô còn đang ngồi trong văn phòng sang trọng, phê duyệt hợp đồng tỷ đô. Một giây sau, chỉ vì cú trượt chân ngớ ngẩn ở cầu thang, cô đập đầu xuống sàn – và tỉnh lại trong một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Ánh sáng mờ ảo từ đèn lồng đỏ rực hắt lên màn trướng thêu hoa. Mùi trầm hương thoang thoảng khiến Orm nhíu mày.
Orm Kornnaphat
*ngồi bật dậy, đầu đau nhức*
Orm Kornnaphat
Chỗ quái quỷ nào đây? *lẩm bẩm, giọng khàn khàn*
Nhìn xuống, cô suýt hét lên: bộ đồ ngủ lụa Armani đã biến mất, thay vào đó là một bộ hỉ phục đỏ thắm, nặng trịch, thêu chỉ vàng lấp lánh. Tay áo dài quét đất, đầu đội mũ phượng lộng lẫy nhưng… nặng muốn gãy cổ.
Tiểu Ly
Tiểu thư!, tiểu thư tỉnh rồi!
Một giọng nói lanh lảnh vang lên.
Orm Kornnaphat
*quay phắt lại, thấy một cô gái nhỏ nhắn mặc áo cung nữ, tóc buộc gọn, đang nhìn cô với đôi mắt long lanh*
Tiểu Ly
Tiểu Ly đây ạ, tiểu thư đừng sợ. Hôm nay là ngày đại hôn của tiểu thư với công chúa, cả triều đình đang chờ!
Orm Kornnaphat
*trợn mắt* Đại hôn? Công chúa? Cô đang cosplay cái gì thế hả?
Orm Kornnaphat
*đứng bật dậy, suýt ngã vì vạt áo dài vướng víu* Đưa tôi về ngay, tôi có cuộc họp lúc ba giờ chiều!
Tiểu Ly
*ngơ ngác, rồi cuống quýt xua tay* Tiểu thư, người đừng nói lung tung, Thái hậu nghe được là chết đó! Tiểu thư là vị hôn thê của công chúa Lingling Kwong, được Hoàng thượng chỉ hôn từ tháng trước. Người quên rồi sao?
Orm Kornnaphat
*sững sờ* “Công chúa? Vị hôn thê? Chỉ hôn?”
Cô lục lọi trí nhớ, cố tìm một manh mối. Không có gì cả, ngoài ký ức về cú ngã đau điếng ở cầu thang. Chợt, một ý nghĩ lóe lên như tia sét
Orm Kornnaphat
Xuyên không… Mẹ nó, mình xuyên không thật rồi!
Orm Kornnaphat
*quay sang Tiểu Ly, nắm vai cô nàng lắc mạnh* Nói rõ đi! Đây là đâu? Công chúa là ai? Tại sao tôi lại cưới… công chúa?!
Từ “công chúa” được cô nhấn mạnh, kèm theo cái nhíu mày đầy hoang mang. Là một nữ tổng tài hiện đại, Orm chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, huống chi là cưới một người cùng giới – còn là công chúa của một triều đại không rõ tên!
Tiểu Ly
*bị lắc đến chóng mặt, lí nhí đáp* Đây là triều Đại Lương, năm Thiên Bảo thứ mười lăm.
Tiểu Ly
Người là tiểu thư nhà Kornnaphat, vốn là danh gia vọng tộc, nhưng… ừm, có chút thù oán với công chúa Lingling. Hoàng thượng ép hôn để hòa giải hai nhà. Công chúa… công chúa là người lạnh lùng, nhưng rất xinh đẹp, cả kinh thành ai cũng ngưỡng mộ
Orm Kornnaphat
Thù oán? *buông Tiểu Ly ra, đầu óc quay cuồng*
Orm Kornnaphat
Vậy tại sao tôi phải cưới kẻ thù? Mà công chúa là nữ, tôi cũng là nữ, logic ở đâu?!
Cô gào lên, quên mất mình đang ở thời cổ đại, nơi mà hét toáng lên không phải là hành vi của một “tiểu thư khuê các”.
Cửa phòng bật mở. Một bóng người bước vào, cao ráo, uy nghiêm, khoác áo lụa tím thêu rồng phượng.
Orm Kornnaphat
*ngẩng lên, suýt nghẹn*
Người trước mặt đẹp đến mức khiến cô – một nữ tổng tài từng gặp vô số mỹ nhân – cũng phải ngẩn ngơ. Đôi mắt sắc lạnh như băng, mái tóc đen dài buông xõa, khuôn mặt góc cạnh nhưng vẫn mềm mại. Công chúa Lingling Kwong, không nghi ngờ gì nữa.
Lingling Kwong
Ngươi ồn ào đủ chưa? *lạnh giọng*
Lingling Kwong
*liếc nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại ở bộ hỉ phục xộc xệch* Nếu đã tỉnh, thì chuẩn bị đi. Lễ cưới bắt đầu trong một canh giờ nữa. Đừng để ta phải chờ.
Orm Kornnaphat
*há hốc mồm*
Orm Kornnaphat
Chờ đã! Tôi không cưới! Cô là ai mà bắt tôi cưới? Tôi không quen cô! *chỉ tay vào Lingling, giọng đầy thách thức*
Trong thế giới hiện đại, không ai dám ép buộc Orm Kornnaphat làm điều cô không muốn. Cô là người đứng đầu một đế chế kinh doanh, không phải con rối để người khác giật dây!
Lingling Kwong
*nhướn mày, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười mỉa* Không quen?
Lingling Kwong
Tốt. Ta cũng không muốn quen ngươi. Nhưng đây là thánh chỉ, ngươi nghĩ ngươi có quyền từ chối? *tiến lại gần, cúi xuống, mặt chỉ cách Orm vài phân*
Hơi thở ấm áp phả vào má Orm, khiến cô bất giác lùi lại.
Lingling Kwong
Kornnaphat các ngươi đã gây thù với ta từ lâu. Cưới ngươi là cách duy nhất để giữ hòa bình. Đừng ép ta phải dùng biện pháp mạnh.
Orm Kornnaphat
*nuốt nước bọt, tim đập thình thịch*
không phải vì sợ, mà vì ánh mắt của Lingling sắc bén đến mức như muốn xuyên thủng cô.
Orm Kornnaphat
Biện pháp mạnh? Cô dám làm gì tôi? *hất cằm, không chịu thua*
Lingling Kwong
*bật cười, một âm thanh ngắn ngủi nhưng đầy nguy hiểm* Ngươi sẽ biết, nếu dám phá hỏng lễ cưới này.
Cô quay người, vạt áo lướt qua như một cơn gió, để lại Lingling đứng sững với Tiểu Ly.
Tiểu Ly
Tiểu thư, đừng chống lại công chúa! *thì thào, mặt mày tái mét*
Tiểu Ly
Công chúa nổi tiếng là người nói là làm. Người mà bỏ trốn, chắc chắn sẽ bị bắt lại, còn bị phạt nặng
Orm Kornnaphat
*nghiến răng* “bỏ trốn? Ý tưởng không tồi, mình là Orm Kornnaphat sẽ không bao giờ chịu khuất phục”
Orm Kornnaphat
Tiểu Ly, dẫn tôi ra khỏi đây. Ngay bây giờ! *ra lệnh, ánh mắt lóe lên vẻ quyết tâm*
Tiểu Ly
*nhìn cô, rồi nhìn ra cửa, nơi bóng dáng Lingling vừa khuất*
Tiểu Ly
Tiểu thư… người chắc chứ? *giọng run run*
Orm Kornnaphat
Chắc! *không chút do dự*
Nhưng trong thâm tâm, cô bắt đầu cảm nhận được một linh cảm chẳng lành. Công chúa Lingling, kẻ thù không đội trời chung, dường như không phải người dễ đối phó. Và cuộc “đại hôn” này, có lẽ chỉ là khởi đầu cho một loạt rắc rối mà Orm chưa từng tưởng tượng nổi.
Cuộc đào tẩu thất bại
Orm chưa bao giờ cảm thấy bực bội đến thế. Bộ hỉ phục nặng trịch như đeo cả tòa nhà lên người, mái tóc được chải chuốt cầu kỳ với trâm ngọc đâm vào đầu đau điếng, và cái không khí cung đình ngột ngạt này khiến cô chỉ muốn hét lên.
Nhưng điều tồi tệ nhất? Cô sắp bị ép cưới một công chúa lạnh như băng, người mà chỉ mới gặp đã khiến cô nổi da gà vì ánh mắt sắc lẹm.
Tiểu Ly
Tiểu thư, xin người đừng làm loạn nữa! *sắp khóc*
Tiểu Ly gần như khóc thét khi Lingling kéo cô nàng ra góc hành lang, nơi những chiếc đèn lồng đỏ treo lơ lửng, báo hiệu lễ cưới sắp diễn ra.
Tiểu Ly
Công chúa mà biết người định bỏ trốn, cả nhà chúng ta sẽ bị chém đầu mất!
Orm Kornnaphat
Chém đầu? *nhếch mép, cố giữ vẻ bình tĩnh của một nữ tổng tài*
Orm Kornnaphat
Cô nghĩ tôi sợ à? Tôi là Orm Kornnaphat, người từng đàm phán với cả hội đồng quản trị toàn đàn ông mà không chớp mắt. Một công chúa thì nhằm nhò gì?
Dù nói cứng, trong lòng cô vẫn có chút rờn rợn khi nhớ lại nụ cười nguy hiểm của Lingling.
Tiểu Ly
*ôm mặt, lẩm bẩm như cầu thần* Tiểu thư, người không hiểu! Công chúa không phải người thường.
Tiểu Ly
Cô ấy từng một mình hạ gục mười tên thích khách trong cung, còn bắt được cả gián điệp nước láng giềng! Người trốn không thoát đâu
Orm Kornnaphat
*liếc Tiểu Ly, ánh mắt sắc bén* Không thử thì làm sao biết? Giờ chỉ đường đi, hoặc tôi tự mò
Cô quay người, cố bước đi với bộ hỉ phục vướng víu. Nhưng mới được vài bước, cô vấp vào vạt áo, suýt ngã nhào nếu Tiểu Ly không kịp đỡ.
Tiểu Ly
Tiểu thư, cẩn thận! *hốt hoảng*
Tiểu Ly
Thôi được, nếu người đã quyết… đi theo tôi. Có một lối nhỏ ở hậu viện, dẫn ra ngoài cung. Nhưng mà… nhanh lên, kẻo đội nghi thức đến kiểm tra
Orm Kornnaphat
*gật đầu* “Chỉ cần ra khỏi đây, mình sẽ tìm cách quay về thế giới hiện đại. Không đời nào ở lại làm ‘vị hôn thê’ của một công chúa kiêu ngạo!”
Cô theo Tiểu Ly len lỏi qua những hành lang ngoằn ngoèo, lách qua mấy cung nữ đang bận rộn chuẩn bị hoa và đồ lễ. Mỗi bước đi, trâm ngọc trên đầu cô lại rung lắc, phát ra tiếng leng keng như muốn tố cáo vị trí của cô.
Hậu viện hiện ra, tối tăm và yên ắng, chỉ có tiếng gió thổi qua mấy bụi trúc.
Tiểu Ly
*chỉ vào một cánh cửa gỗ nhỏ ẩn sau bụi cây* Đó là lối ra, tiền thư. Nhưng… người thật sự muốn đi sao? Công chúa sẽ nổi giận đó
Orm Kornnaphat
*không đáp, chỉ đẩy Tiểu Ly ra và lao về phía cánh cửa*
Orm Kornnaphat
*kéo mạnh then cửa, lòng hân hoan khi nghĩ đến tự do*
Nhưng ngay khi cửa vừa hé mở, một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng cô, khiến cả người cô cứng đờ.
Lingling Kwong
Đi đâu mà vội thế, phò mã tương lai?
Orm Kornnaphat
*quay phắt lại, tim đập thình thịch*
Lingling đứng đó, khoanh tay, ánh mắt như muốn khoan thủng cô. Bộ áo tím thêu rồng phượng giờ được thay bằng một bộ giáp nhẹ, tóc buộc cao, toát lên vẻ uy nghiêm của một chiến tướng hơn là công chúa.
Bên cạnh cô là một thái giám nhỏ con, mắt lấp lánh, đang cầm một cuốn sổ tay, nhìn Orm với vẻ tò mò xen lẫn thích thú.
Tiểu Ly
Công… công chúa! *run rẩy quỳ xuống, kéo áo Orm*
Tiểu Ly
Tiểu thư, quỳ đi, xin lỗi đi!
Nhưng Orm không quỳ. Cô đứng thẳng, hất cằm đối diện Lingling.
Orm Kornnaphat
Tôi không cưới cô. Đừng hòng ép tôi!
Giọng cô kiên quyết, dù trong đầu đang tính toán xem có nên chạy tiếp hay không.
Lingling Kwong
*bước tới, mỗi bước như mang theo áp lực vô hình* Ngươi nghĩ trốn dễ thế sao?
Cô ta dừng lại, gần đến mức Orm có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt
Lingling Kwong
Ta đã cho người canh mọi lối ra từ sáng. Ngươi vừa bước vào hậu viện, ta đã biết.
Orm Kornnaphat
*nghiến răng* “Đáng ghét! Cô ta tính toán nhanh hơn cả đội an ninh của mình ở thế giới hiện đại”
Orm Kornnaphat
Vậy thì sao? Cô không có quyền giữ tôi! Tôi không thuộc về nơi này!
Lingling Kwong
*nhếch môi, nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai* Không thuộc? Thánh chỉ đã ban, ngươi là vị hôn thê của ta.
Lingling Kwong
Muốn trốn? Được thôi, nhưng Kornnaphat sẽ chịu hậu quả. Ngươi muốn cả gia tộc bị tịch thu tài sản, lưu đày đến biên ải?
Cô chưa kịp hiểu hết về “Kornnaphat” ở thế giới này, nhưng nghe giọng Lingling, cô biết cô ta không đùa.
Orm Kornnaphat
Cô… cô dám uy hiếp tôi?
Lingling Kwong
Không phải uy hiếp. Là sự thật *quay người, ra hiệu cho thái giám bên cạnh*
Lingling Kwong
Jomjai, đưa nàng ta về phòng chuẩn bị. Nếu còn chống cự, trói lại.
Thái giám Jomjai
*nhảy chân sáo tới, nở nụ cười rạng rỡ*
Thái giám Jomjai
Dạ, công chúa! Ôi, phò mã, ngài đừng lo, lễ cưới sẽ rất vui! Tiểu nhân đã chuẩn bị sẵn một bài thơ chúc mừng, muốn nghe không?
Thái giám Jomjai
*lôi cuốn sổ tay ra, mắt sáng rực như fan cuồng gặp thần tượng*
Orm Kornnaphat
*lườm Jomjai, rồi quay sang Lingling* Cô nghĩ thế này là xong? Tôi sẽ tìm cách khác!
Cô buông một câu đe dọa, nhưng trong lòng biết rõ: lần đào tẩu này đã thất bại thảm hại.
Lingling Kwong
*không đáp, chỉ liếc cô lần cuối với ánh mắt khó dò, rồi rời đi.*
Jomjai và Tiểu Ly, một người hí hửng, một người lo lắng, lùa Orm trở lại cung điện.
Trên đường đi, Jomjai không ngừng kể về “truyền thuyết tình yêu” giữa công chúa và phò mã, khiến Orm chỉ muốn bịt tai lại.
Khi cánh cửa phòng khép lại
Orm Kornnaphat
*ngồi phịch xuống ghế, tay chống cằm* “Xuyên không, ép cưới, kẻ thù… Rốt cuộc mình đã rơi vào cái bẫy gì thế này? “
Cô nhìn bộ hỉ phục đỏ rực, rồi nhớ đến ánh mắt của Lingling. Lạnh lùng, nhưng có gì đó… rất khó nắm bắt.
Tiểu Ly
Tiểu thư, chuẩn bị thôi *thì thào*
Tiểu Ly
Lễ cưới sắp bắt đầu rồi.
Orm Kornnaphat
*thở dài, đầu óc quay cuồng với hàng tá kế hoạch mới*
Orm Kornnaphat
“Được rồi, Lingling Kwong. Cô muốn chơi? Tôi sẽ chơi với cô. Nhưng đừng mong tôi ngoan ngoãn làm vị hôn thê!”
Lễ cưới
Orm chưa bao giờ cảm thấy mình giống một con rối hơn lúc này. Cô bị Tiểu Ly và một đội cung nữ lôi vào phòng thay đồ, ép mặc lại bộ hỉ phục đỏ rực đã bị cô làm xộc xệch trong lúc cố đào tẩu.
Mỗi lần cô định mở miệng phản đối, Tiểu Ly lại nhìn cô với đôi mắt long lanh như sắp khóc, khiến Orm đành cắn răng chịu đựng. “Mình là nữ tổng tài, không phải diễn viên phim cổ trang!” cô thầm rủa, nhưng vẫn để họ chải tóc, cài trâm, và phủ thêm một lớp phấn mỏng lên mặt.
Tiểu Ly
Tiểu thư, người đẹp như tiên nữ giáng trần! *vỗ tay, ngưỡng mộ nhìn Orm trong gương*
Bộ hỉ phục ôm sát, tôn lên dáng người cao gầy, mái tóc được búi cao với trâm phượng lấp lánh. Orm nhìn mình trong gương đồng, suýt không nhận ra.
Orm Kornnaphat
“Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà… cưới ai chứ? Công chúa băng giá đó?”
Orm Kornnaphat
Đẹp để làm gì khi tôi sắp bị ép cưới kẻ thù? *lẩm bẩm, giọng đầy châm biếm*
Orm Kornnaphat
*quay sang Tiểu Ly* Cô nói thật đi, công chúa Lingling có gì đặc biệt mà cả kinh thành phát cuồng vì cô ta?
Tiểu Ly
*đỏ mặt, lí nhí* Công chúa… vừa đẹp, vừa tài giỏi. Cô ấy thông thạo cầm kỳ thi họa, lại giỏi võ, từng cứu Hoàng thượng khỏi một vụ ám sát. Nhưng…
Tiểu Ly
*ngập ngừng, hạ giọng* Công chúa lạnh lắm, ít ai dám lại gần. Tiểu thư là người đầu tiên dám… ừm, cãi tay đôi với cô ấy.
Orm Kornnaphat
*nhếch mép* Tốt. Vậy tôi sẽ là người đầu tiên khiến cô ta phát điên.
Cô đứng dậy, sẵn sàng đối mặt với “lễ cưới thế kỷ” mà cô không hề mong muốn.
Đại điện nguy nga, đèn lồng đỏ treo khắp nơi, không khí rộn ràng nhưng đầy áp lực. Các quan đại thần, quý tộc, và cung nhân đứng chật kín, thì thầm to nhỏ khi Orm bước vào. Cô cảm nhận được hàng trăm ánh mắt soi mói, từ tò mò đến khinh miệt
Đặc biệt, một nhóm cung nữ trẻ đứng gần đó đang xì xào, rõ ràng là “fan cuồng” của công chúa Lingling, nhìn cô như thể cô vừa cướp mất thần tượng của họ.
Lingling đã có mặt, đứng ở vị trí trung tâm, khoác bộ hỉ phục tím thêu rồng phượng, uy nghiêm như một vị thần.
Orm phải thừa nhận, Lingling đẹp đến mức khiến người ta khó rời mắt. Nhưng ánh mắt lạnh lùng của cô ta, cùng nụ cười mỉa mai khẽ nhếch, khiến Orm chỉ muốn lao tới cho cô ta một cú đấm.
Thái giám Jomjai, giờ đóng vai tổng quản nghi thức, đứng giữa đại điện, giọng lanh lảnh
Thái giám Jomjai
Thiên hoàng vạn niên, thánh chỉ ban hôn! Công chúa Lingling Kwong và tiểu thư Orm Kornnaphat, từ nay kết duyên phu thê, hòa giải hai nhà, phúc trạch muôn đời!
Orm Kornnaphat
*suýt phì cười* “Phu thê? Hòa giải? Cái gì mà nghe như kịch bản phim rẻ tiền thế này?”
Cô liếc Lingling, hy vọng thấy chút bối rối, nhưng công chúa chỉ đứng im, ánh mắt dán vào cô như muốn nói: Đừng hòng làm trò.
Nghi lễ bắt đầu. Orm được Tiểu Ly đẩy nhẹ, bước lên cùng Lingling. Mỗi bước đi, cô cảm giác như mình đang đi trên dây, chỉ cần một sai lầm là rơi vào vực thẳm.
Orm Kornnaphat
*cố tình bước chậm, hy vọng kéo dài thời gian để nghĩ kế thoát thân*
Nhưng Lingling dường như đọc được ý định của cô
Lingling Kwong
*khẽ nghiêng người, thì thầm* Đi nhanh lên, hay muốn ta bế ngươi vào?
Orm Kornnaphat
*trừng mắt, mặt nóng ran* Cô dám!
Cô rít lên, nhưng vội bước nhanh hơn khi thấy ánh mắt chế giễu của Lingling.
Orm Kornnaphat
“Đáng ghét! Cô ta cố tình chọc tức mình!”
Phần bái thiên địa diễn ra trong sự căng thẳng tột độ. Orm cố tình làm sai động tác, lúc thì cúi lệch hướng, lúc thì “vô tình” giẫm lên vạt áo của Lingling. Mỗi lần như vậy, cô nghe thấy tiếng xì xào từ đám đông và tiếng cười khúc khích của Jomjai, người đang cố nén để giữ đúng nghi thức.
Nhưng khoảnh khắc tệ nhất đến khi hai người phải uống rượu giao bôi.
Lingling Kwong
*cầm chén rượu, ánh mắt khóa chặt vào Orm* Uống đi
Lingling Kwong
*giọng trầm nhưng đầy uy quyền* Hay ngươi muốn ta đút?
Orm Kornnaphat
*nghiến răng, giật lấy chén rượu, uống một hơi cạn*
Rượu đắng chát, khiến cô ho sặc sụa. Đám đông cười ầm lên, còn Jomjai thì vỗ tay, hét to
Thái giám Jomjai
Phò mã hảo tửu lượng! Đúng là xứng đôi với công chúa!
Orm Kornnaphat
*lườm Jomjai, thầm nghĩ* “Tên thái giám này, sớm muộn gì ta cũng cho ngươi biết tay!”
Nhưng trước khi cô kịp phản ứng, một giọng nói sắc lạnh vang lên từ cuối đại điện, cắt ngang không khí náo nhiệt.
Thái hậu Sirinya
Thật là một lễ cưới… nực cười.
Thái hậu Sirinya, mẹ của Lingling, bước ra từ phía sau ngai vàng. Bà mặc áo gấm đen thêu phượng, ánh mắt sắc như dao găm vào Orm
Thái hậu Sirinya
Một kẻ xuất thân từ Kornnaphat, lại dám làm phò mã của công chúa Đại Lương? Ta thấy, hôn lễ này là một sai lầm.
Cả đại điện im phăng phắc. Orm cảm nhận được sự thù địch từ Thái hậu, và cả ánh mắt của Lingling– lần đầu tiên, cô thấy một tia dao động trong đôi mắt băng giá ấy.
Lingling Kwong
*nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cúi đầu đáp* Mẫu hậu, đây là thánh chỉ của phụ hoàng. Xin người đừng làm khó.
Thái hậu Sirinya
*hừ lạnh, quay đi, nhưng không quên liếc Orm một lần nữa*
Ánh mắt như muốn nói: Ta sẽ không để ngươi yên.
Orm Kornnaphat
*nuốt nước bọt*
Cô cảm giác như vừa bước vào một ván cờ nguy hiểm, nơi cô không biết luật chơi.
Lễ cưới kết thúc trong sự ngượng ngùng. Lingling và Orm được dẫn về tân phòng, nơi ánh nến đỏ lập lòe và mùi trầm hương càng thêm nồng nặc.
Orm Kornnaphat
*ngồi phịch xuống ghế, tháo trâm ngọc ra, ném lên bàn* Xong rồi, đúng không? Giờ tôi có thể đi được chưa?
Lingling Kwong
*đứng gần cửa, khoanh tay, nhìn cô với vẻ mặt không đổi* Đi? Ngươi nghĩ đơn giản vậy sao? Từ giờ, ngươi là phò mã của ta. Mọi hành động của ngươi đều liên quan đến danh dự của ta và triều đình.
Orm Kornnaphat
*bật cười* Danh dự? Cô ép tôi cưới, giờ còn đòi danh dự? Giờ tôi đề nghị thế này: cô sống đời cô, tôi sống đời tôi. Chúng ta ký một thỏa thuận, không ai can thiệp vào ai.
Lingling Kwong
*nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên một tia hứng thú* Thỏa thuận? Ngươi nghĩ mình đủ tư cách đàm phán với ta?
Lingling Kwong
*bước tới, cúi xuống, mặt gần sát Orm* Nhưng… ta đồng ý. Ngủ riêng, sống riêng. Nhưng nếu ngươi dám làm gì tổn hại đến ta, Orm Kornnaphat, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã đến đây.
Orm nghẹn lời, không phải vì sợ, mà vì sự gần gũi bất ngờ của Lingling khiến tim cô đập lệch một nhịp.
Orm Kornnaphat
“Chết tiệt, cô ta đẹp quá thì phải?”
Orm Kornnaphat
*lắc đầu, xua đi ý nghĩ ngớ ngẩn* Được. Vậy thoả thuận đi.
Lingling Kwong
*mỉm cười*
Cô gọi Jomjai, ra lệnh mang giấy bút. Trong ánh nến mờ ảo, hai người ký “hiệp ước đình chiến” ngay trong đêm động phòng, mở đầu cho một mối quan hệ đầy sóng gió mà cả hai chưa hề lường trước.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play