Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

(Fanfic)(JoongDunk) Băng Tan

_01_

Năm thứ 80 lịch Kiến Nhật (*)

(*Lịch bị thay đổi, một tuần kéo dài mười ngày, và vì mười ngày mới được nhìn thấy mặt trời, cho nên gọi là Kiến Nhật.*)

Dunk Natachai năm nay vừa tròn 15 tuổi, một thiếu niên ăn khỏe ngủ khỏe, các giám sát viên đều nói với đà phát triển này, cậu nhất định sẽ được tuyển vào đội giám sát. Dunk cũng vui vẻ gật đầu, ước muốn được vào đội giám sát ngày càng nhiều, chưa bao giờ thôi mơ mộng về sông Băng.

“Dunk muốn sau này tham gia đội nào?”

“Dạ Đội Giám sát sông Băng!”

Bởi vì đã trải qua quá nhiều đau thương mất mát nên con người ta chẳng còn tâm trí để đặt tên, con sông đó sáu tháng đóng băng dày, sáu tháng băng mỏng, gọi là sông Băng.

“Dunk thích sông Băng sao?”

“Dunk muốn trở thành người mạnh mẽ nhất ạ!”

“Có tinh thần chiến binh là tốt. Nhưng Dunk vẫn phải rèn luyện thật nhiều đó, không chỉ có thể lực là đủ đâu, còn phải có trí tuệ nữa. Bài tập hôm nay Dunk đã làm xong chưa?”

“......bố ơi”

“chưa làm thì đừng mơ tới chuyện được tới sông Băng chơi nhé”

“Đừng mà, bây giờ Dunk đi làm ngay đây!”

Sông Băng không chỉ là nơi bố của Dunk đang công tác, mà đó cũng là nơi có đội giám sát mạnh nhất thành phố, có thể nói toàn là những chiến binh. Bởi vì khí hậu của thế kỷ trước thay đổi quá nhiều, không những khiến địa cầu nóng lên như quả cầu lửa, còn khiến các loài động vật cổ đại bị đóng băng suốt mấy triệu năm như được hồi sinh, nhưng bây giờ lại không đủ lạnh để giam giữ bọn chúng thêm một lần nữa. Nên con người phải đối mặt với rất nhiều thứ, từ đòn đánh trả của mẹ thiên nhiên, cho đến giai đoạn phục hồi nó.

Mỗi tháng vào ngày 10, Dunk đều được bố dẫn đến trụ điểm giám sát ở thượng nguồn sông Băng. Vì nơi này là nơi đón mặt trời đầu tiên trong thành phố, ở niên đại trước sẽ gọi là đón bình minh, ở thời đại này lại gọi là gom nhặt sự sống. Vì mười ngày mới được nhìn thấy mặt trời, nhưng chỉ kéo dài trong 6 tiếng đồng hồ, quá ngắn ngủi nên toàn bộ tấm pin thu năng lượng mặt trời đều được hoạt động hết công suất.

Lần này cũng không ngoại lệ, Dunk đi công tác cùng bố, nhưng muốn đón mặt trời mọc nên đã xuất phát từ đêm ngày 9, đi cùng cậu là người đồng đội của bố, vì bố vẫn đang trong ca trực nên không thể đi đón cậu.

“Chú Siu ơi”

Bỗng ông ấy bịt miệng cậu, kéo vào một bụi cây gần đó. Dunk không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tay của ông ấy hơi run, tay còn lại đã giữ chặt khẩu súng trường trên vai.

Không lâu sau, tiếng cây cối xung quanh bắt đầu xôn xao như trò chuyện, thực chất là vì sinh vật hùng vĩ nào đó đang tiến đến, khiến cây cối không ngừng xào xạo nghiêng ngả.

—-Trăn Sắt!?

Dunk đọc rất nhiều sách nghiên cứu khoa học và nghiên cứu so sánh cổ đại với hiện đại. Thứ to lớn trước mặt cậu là con trăn khổng lồ mà thời đại trước gọi là Anaconda, dài vài mét và nặng cả tấn. Nhưng phải tiến hóa cùng sự biến đổi khí hậu khắc nghiệt, lớp da của nó cứng như da cá sấu, mắt như chim ưng và nặng hơn cả loài hải mã, bề ngoài trông y hệt một con Titanoboa trong thần thoại bắc âu, loài động vật máu lạnh có thể hạ gục một con khủng long bạo chúa.

Nhưng Trăn Sắt không tấn công con người, ngược lại còn là một người đồng minh. Vì nơi sống của nó ở tít tận phương Bắc, những con thú săn hoang dã muốn tấn công thành phố đều bị Trăn Sắt chặn ở phương Bắc. Hơn nữa nơi sống của nó là vùng lạnh giá nhất hành tinh, không hiểu tại sao lại xuất hiện ở đây. Nếu vì đói, một trăm thành phố cũng không đủ nhét kẽ răng của nó, nhưng nếu vượt qua trạm giám sát, nó sẽ càn quét thành phố chỉ trong chớp mắt.

Nó lia mắt về phía Dunk, con mắt màu đỏ rực và con ngươi dựng đứng màu hổ phách khiến trái tim cậu như ngừng đập. Nhưng dường như chẳng có ý định giết chóc nào, nó lại lướt qua, tiến thẳng về phía trạm giám sát.

“chú Siu?”

Ông ấy thả tay ra, không còn trong phản ứng phòng bị, nhưng căng thẳng trong lòng vẫn không vơi đi.

“Nó đang bị thương. Nó sẽ không tấn công chúng ta, nếu chúng ta không làm gì đe dọa đến nó.

Tốc độ bò trườn của nó rất chậm, vệt máu dài kéo dài cả cây số cho người ta biết nó đã mất rất nhiều máu, nhưng không một ai dám đến liều lĩnh đến gần.

Siu thông báo về trạm giám sát, mọi người liền cử một đội tinh nhuệ đến ứng phó. Vì đối đầu với Trăn Sắt là một quyết định điên rồ và ngu ngốc, nên mọi người chỉ âm thầm quan sát.

Trăn Sắt nhìn thấy hàng người trước mặt, im lặng quan sát dò xét một lúc khiến mọi người như bị bóp nghẹn rồi quay lưng đi, lúc này bố của Dunk mới nhìn thấy phần hông của nó mất một mảnh vảy lớn đang không ngừng chảy máu.

“Đưa máy tín hiệu cho tôi.”

Ông bật máy phát tín hiệu dựa vào tần số của Trăn Sắt, phát ra tần sóng âm thanh khiến nó bình tĩnh hơn. Máy phát tín hiệu vẫn bật, còn ông ấy thì tiến đến gần hơn, dẫn theo hai quân y tiếp cận Trăn Sắt.

Nó dường như cảm thấy có người đến gần, cong người nhìn xuống bố của Dunk, nhưng ông ấy không hề sợ hãi, nhẹ chạm tay lên bụng nó, phần duy nhất không có lớp sừng cứng cáp. Hơi ấm từ bàn tay con người như xoa dịu được nó, khiến nó bình tĩnh và tin tưởng hơn. Sau hơn vài giờ đồng hồ mới xử lý xong vết thương và băng bó cho Trăn Sắt, nó như cảm thấy cơn đau dịu đi, máu cũng đã được cầm đông nên xoay người bỏ đi.

“Đội trưởng, cậu không sợ sao?”

“Nó sắp làm mẹ rồi.”

“Hả? Trăn Sắt mang thai rồi!?”

“Ừm, sắp sinh rồi”

Nhưng trên mặt ông lại là vẻ lo lắng. Vì tính đến hiện tại, trong ghi chép suốt gần một thế kỷ chỉ có ghi chép về một con Trăn Sắt, bây giờ nó có thai thì chắc chắn vẫn còn một con khác. Và rất có thể không chỉ là một con, mà sẽ là một bầy, một đàn. Nhưng rắn có tập tính đơn lẻ tự lập, không sống bầy đàn, nên nỗi lo của ông ấy vẫn chưa đến đỉnh điểm.

“Đội trưởng, tôi đưa Dunk đến rồi.”

“Bố ơi!”

Dunk liền chạy đến ôm chân bố. Vì ông ấy nên cậu mới càng muốn vào đội giám sát thượng nguồn sông Băng, vì muốn được trở thành một người như bố, bề ngoài mạnh mẽ cứng cáp, nhưng bên trong mềm yếu và nhân hậu. Khi tất cả mọi người đều run rẩy giữ chặt khẩu súng trường trên tay, một mình ông ấy mang theo trọng trách gánh vác sinh mạng của hàng trăm người cùng đội, hàng vạn người trong thành phố lại giữ được bình tĩnh đáng kinh ngạc. Và ông ấy, chưa một lần nghĩ đến chuyện khai chiến hay tiêu diệt những sinh vật kia.

“Sau này Dunk sẽ trở thành người giống bố ạ!”

“Ừm, vậy bài tập hôm nay Dunk đã làm xong chưa?”

“.......lát nữa con làm”

_02_

Mặt trời đã lên, Dunk mang theo quyển vở bài tập, trốn khỏi đài quan sát, chạy đến chỗ tảng đá quen thuộc, vừa nằm phơi nắng vừa làm bài tập. Nhưng hôm nay chợt nhìn thấy bìa rừng có một ngọn đồi to hơn, cậu liền chạy đến đó, chật vật leo lên mới trầm trồ.

“Woa nhìn thấy được cả khu rừng luôn!”

Xấp xỉ cao bằng đài quan sát của trạm giám sát. Dunk nằm trên đó, vừa tắm nắng vừa làm bài tập. Làm xong lại đọc sách nghiên cứu, ngồi đồi này rất dễ chịu, lành lạnh mát mát còn thơm mùi nắng, Dunk nằm một lát đã thấy buồn ngủ.

Bỗng ngọn đồi rung chuyển nhẹ, Dunk liền ôm lấy quyển túi xách nhỏ, trèo xuống khỏi ngọn đồi rồi chết lặng. Vì ngọn đồi mà cậu nằm cả sáng, hóa ra là một quả trứng khổng lồ bị chôn lấp bởi đất cát xung quanh, trăn con ở bên trong chắc có lẽ sắp chào đời nên động đậy khiến lớp đất cát bị xô dạt, để lộ ra hình dạng cả quả trứng to tròn.

“Trứng của Trăn Sắt…..”

Vì đã đón đủ của mặt trời nên nó bắt đầu nứt ra, Dunk lần đầu được nhìn thấy cảnh hùng vĩ này nên chôn chân tại chỗ không thể nhúc nhích. cậu vốn chẳng có ý định bỏ chạy, mà muốn ở lại quan sát hơn. Vì bố đã từng nói, Trăn Sắt sẽ không tấn công con người.

Quả trứng nứt một mảng lớn, đầu rắn bất ngờ từ trong nung mạnh ra, đội mảnh trứng lên đầu trông hơi ngốc. Nó nhìn thấy cậu, long lanh ánh mắt, đuôi cong lên không ngừng rung chuông.

“Ơ sao trăn sắt lại có đuôi chuông????”

Nhưng nghe kỹ lại không có tiếng chuông, chỉ là rung đuôi mà thôi. Con của Trăn Sắt không ngờ lại bé tí tẹo, nhưng so với kích thước của con người thì cũng to gấp hai lần. Nó chui ra khỏi vỏ, bò đến chân Dunk rồi trườn lên người cậu.

“.....đừng có ăn thịt tao nha, năn nỉ, tao chỉ….đi ngang qua thôi à”

Lúc này mới biết sợ thì đã muộn, nếu la hét hay vùng vẫy chỉ khiến con rắn kia thêm kích động, nói không chừng còn tấn công anh. Nhưng vì Dunk bình tĩnh, con rắn kia mới bình tĩnh, trườn quấn lấy cánh tay rồi ngẩng đầu nhìn anh, lực quấn không mạnh, chỉ khiến tay cậu hơi lạnh chứ không hề đau.

“Tao cũng không phải mẹ của mày đâu….”

Tập tính của con non hầu hết đều như vậy, người đầu tiên nó nhìn thấy chính là mẹ của nó. Dunk từng nhìn thấy chó con nhà mình suốt ngày đi theo con mèo vì nghĩ mèo là mẹ của nó, chỉ là cậu không ngờ chính mình cũng rơi vào tình cảnh tương tự.

Dunk vỗ tay nhẹ lên tảng đá, ý bảo nó trườn xuống tảng đá, trăn con ngoan ngoãn làm theo, nhưng vẫn long lanh mắt nhìn anh.

“Lát nữa mẹ mày sẽ đến đón mày, còn tao phải về rồi.”

Vừa thấy Dunk quay lưng đi, rắn con liền bám theo sau lưng.

“Không được, nếu mày cùng tao về thì sẽ bị bắt đó”

Nhưng rắn không hiểu, nghiêng đầu nhìn cậu. Dunk lục trong túi còn sót vài quả cà chua bi, nếm thấy không chua mới đặt lên tảng đá cho trăn con.

“Rắn có ăn được cà chua không nhỉ? Nhưng mẹ của mày là trăn, sao mày lại là rắn vậy? Còn là rắn đuôi chuông nữa. Không lẽ giống bố sao?”

Dunk lật tìm trong sách nghiên cứu về rắn đuôi chuông, không có điểm nào giống với trăn, hơn nữa còn có độc, có loài còn có nọc độc cực mạnh. Trong đó có một đặc điểm chung giữa hai loài, là đều bị kích thích bởi máu. Dunk nhìn rắn con một lúc rồi cắn nhẹ lên đầu ngón tay, nhỏ xuống mấy quả cà chua bi. Không ngờ nó thật sự nếm thử, nhưng chỉ thử phần có máu, sau đó lại chê, hướng mắt nhìn về phía anh.

“Tao mới 17 tuổi thôi, không có kinh nghiệm nuôi con đâu…..”

Chó mèo ở nhà cũng là bố mẹ nuôi, không liên quan đến cậu. Ai có ngờ được một ngày đang yên đang lành lại biến thành mẹ rắn dâu.

“Hay mày khát hả? Uống nước không?”

Dunk dẫn nó đến bên bờ sông, hứng đầy một bình nước rồi đưa về phía nó, nhưng rắn con lại nghiêng đầu nhìn cậu, không hiểu ý. Dunk dùng tay làm cốc đựng nước, đưa tới trước mặt con rắn thì nó lại đặt phần đầu lên như thể đang tựa cằm.

“Hình như, cũng dễ thương…”

Hai người bắt đầu làm bạn một lúc thì kết thân, nhưng Dunk không thể ở bên ngoài quá lâu, cuối cùng vẫn phải quay lại trạm giám sát. cậu tìm cái một cái hang trong rừng cho rắn con, tuy nó là con của Trăn Sắt nhưng cũng chỉ là một con non, nếu đêm tối không đủ ấm thì sao, nếu gặp thú săn thì sao, nếu bị đám người xấu săn mất thì sao. Dunk vẫn dặn dò dù không cần biết nó có nghe hiểu hay không, nhưng lần này khi Dunk quay lưng đi, nó đã chịu ở yên trong hang không đi theo cậu.

Chuyện hôm nay trở thành bí mật của cả hai, Dunk về nhà không kể gì với bố mẹ, chỉ chăm chăm làm bài tập rồi về phòng đọc sách. Vì giờ đây cậu chỉ mong thời gian mười ngày sau hãy đến thật nhanh, để cậu được gặp lại người bạn đó.

Tối đó đội giám sát lại trông thấy Trăn Sắt, nhưng nó đi loanh quanh như tìm kiếm thứ gì đó, khiến mọi người trực suốt hai ngày liền, không ai dám lơ là cảnh giác, dù chợp mắt nghỉ ngơi lấy một lần cũng không. Vì Trăn Sắt trông như bị kích động, cái đuôi của nó quậy đập liên tục như khiến mặt sông Băng nứt ra, sợ là sẽ nhấn chìm cả thành phố.

Nhưng đến cuối cùng cũng rời đi, khi đó trên đầu của nó đội một con rắn. Mọi người nói con rắn kia vẫn một mực nhìn về phía đài giám sát, đôi mắt long lanh màu hổ phách và con ngươi dựng đứng màu đỏ thẫm.

“Vậy nó được được mẹ đón về rồi sao”

“Ngày 20 liệu có gặp lại được không nhỉ?”

Dunk tự hỏi rồi xoa đầu ngón tay của mình, khi đó bị rách một chút da, nhưng bây giờ lại chẳng để lại vết tích gì. Có phần kỳ lạ, nhưng cậu cảm thấy kỳ diệu nhiều hơn.

_03_

Tám ngày sau, Dunk vừa hoàn thành phần thi cuối kỳ nên được bố dẫn đến trạm giám sát. Lần này cậu nói muốn đến đài quan sát, tất cả mọi người đều lo lắng.

Trạm quan sát cách thành phố hơn hai mươi cây số, nhưng đài quan sát cách trạm giám sát đến vài trăm cây số, mỗi năm đều sẽ mở rộng thành phố thêm một chút, các đài quan sát cũng vì giữ khoảng cách với trạm giám sát nên phải dời theo.

Thời tiết càng gần về phía bắc lại càng khắc nghiệt, nên không thể lập thành trạm mà chỉ có thể dựng đài, người trực cũng chỉ có hai, đài quan sát dựng cao chót vót như hải đăng giữa biển. Ở đó là nơi đầu tiên tiếp nhận thông tin của sinh vật phương bắc, báo tin về trạm giám sát bằng bộ đàm hoặc bằng màu đèn. Nếu đài quan sát bật đèn đỏ, cả thành phố sẽ phải sơ tán ngay lập tức.

Nhưng từ khi thành lập đội giám sát cho đến nay, đèn đỏ chỉ bật một lần duy nhất, chính là khi phát hiện Trăn Sắt vào lần đầu tiên. Những lần sau đó đã không còn bật nữa, không nói không rằng xem việc nó đến thành phố như khách du lịch, không có gì đáng ngại.

“Đài quan sát rất nguy hiểm, con đến đó làm gì?”

“Con muốn xem phương bắc”

“Chỉ toàn sinh vật nguy hiểm thôi, không có gì đáng xem đâu”

“Những gì chưa từng nhìn thấy thì đều đáng xem một lần mà bố”

Chú Siu cũng định xin giúp cậu, nhưng một cái chau mày của đội trưởng cũng khiến ông ấy từ bỏ ý định. Vì bố của Dunk hiểu rõ Dunk nhất. Nếu được đến Đài 1, cậu sẽ muốn đến Đài 2, cứ lần lượt như vậy, một ngày nào đó sẽ đòi tự mình đi khám phá phương bắc. Đến lúc đó có lẽ ai cũng không cản được nữa, vì ông ấy biết Dunk có tính cách giống mình.

“Không được đi.”

“Sao vậy bố? Dunk muốn đi mà”

“Không phải cứ muốn là được chiều. Còn lè nhè thì về nhà đi.”

“...xin lỗi bố”

Dunk cũng không biết tại sao ông ấy lại phản ứng mạnh đến vậy, nhưng bố không cho thì cậu cũng chẳng đòi, chỉ là không được vui, suốt cả ngày chẳng có lấy nụ cười.

Suốt tuần chẳng có lấy nụ cười.

Suốt tháng chẳng có lấy nụ cười.

“Đội trưởng, tôi nhớ cái mặt cười ngu ngu của Dunk lắm rồi, anh định để thằng nhóc u uất đến lớn sao?”

Siu khó khăn lắm mới tìm được lúc đội trưởng đang vui để nói về chuyện này, không ngờ vừa nói xong mặt đội trưởng lại xị xuống.

“Rồi được rồi tôi không nói nữa. Dunk là con của anh, anh có quyền.”

“Mặt cười ngu ngu là thế nào?”

“Là kiểu mấy đứa con nít, vừa nhìn là muốn trêu ấy”

“Là ngây thơ, trong trẻo, thuần khiết, trong sáng.”

“ờ”

Siu chỉ là người đồng đội của bố, là chú bác quan sát quá trình trưởng thành của Dunk vẫn cảm thấy Dunk đáng thương thì bố ruột sẽ xót đến nhường nào nữa. Ông ấy cũng đã có dự định về chuyện này. Lên tầng thượng của trạm giám sát tìm Dunk.

“Dunk, lại đây với bố”

Cậu gắp sách lại, đi đến bên cạnh bố.

“Nếu con thi đỗ vào trường quân đội, bố sẽ cho con đến Đài 1.”

“Thật ạ?”

Hai mắt cậu sáng lên như đèn ô tô, dù đã là một thiếu niên 17-18 tuổi nhưng lại giống như những đứa con nít ranh lúc nhận được bánh kẹo, reo lên vui mừng.

“Tháng sau con thi đúng không? Phải cố gắng học hành, có biết không?”

“Dạ!”

Thời hạn một tháng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Chỉ qua ba lần nhìn mặt trời là đã hết một tháng.

Dunk cầm theo giấy báo đỗ trường quân sự đến gặp trạm giám sát gặp bố, nhưng đi được nửa đường thì bầu trời như nhuộm màu đỏ, không chỉ vì đèn từ đài quan sát, mà còn là pháo khói tín hiệu.

Cư dân trong thành phố đã được tập huấn về vấn đề di cư nhưng khi thực tế thì rất khác, mọi người ôm theo đủ thứ đồ có giá trị, di tản theo hướng dẫn, làm y hệt như lúc tập huấn. Dunk khi đó chỉ chạy ngay đến bệnh viện, tìm được mẹ rồi tính tiếp.

“Chuyện gì vậy mẹ????”

“Đài quan sát không thông báo, chỉ phát tín hiệu, nên rất khó nói.”

Bệnh viện có hầm trú ẩn an toàn tuyệt đối nên hai người ở đây sẽ chẳng sao. Nhưng mẹ vừa quay đi, quay lại đã chẳng thấy Dunk đâu.

“Dunk đâu? Có ai nhìn thấy thằng bé không”

Y tá bên cạnh mới giữ lấy tay bà ấy, “Cậu ấy nói đi tìm bố rồi bác sĩ”

Nhưng bây giờ dù có lo cũng vô ích, vì Dunk vốn nhanh nhẹn, đuổi theo cũng không đuổi kịp. Chỉ có thể cố gắng liên lạc với bố Dunk, thông báo một tiếng.

Vợ: Dunk chạy đến chỗ anh rồi. Tình hình trong thành phố không ổn. Ở trạm thế nào rồi anh?

Bố Dunk nhận được tin nhắn nhưng không trả lời, cố thủ ở Đài 2. Vì trước mặt bọn họ là con Trăn Sắt đối đầu với một sinh vật kỳ lạ chưa từng được ghi nhận. Con Trăn Sắt này cũng không phải con mà họ từng gặp, kích thước nhỏ hơn, giống như con non đi lạc. Nhưng nó không đi một mình.

“Đội trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Yểm trợ con Trăn Sắt đi.”

Vẫn chưa biết là thù hay là địch, nhưng kích thước của nó nhỏ hơn con còn lại, nếu phải đối đầu, có lẽ sẽ đỡ thách thức hơn.

Sinh vật còn lại là một con vật trông giống rùa cổ đại, vỏ mai cứng hơn đá, vững hơn núi, nặng hàng nghìn tấn, có lẽ so với Trăn Sắt mẹ, nó còn nặng hơn. Con Trăn Sắt quấn quanh cổ nó, siết chặt khiến nó chao đảo, tưởng chừng kết thúc thì bị nó cắn vào bụng. Trăn Sắt rơi vào thế thua chỉ trong chớp mắt.

“Lên!”

Đội trưởng vừa ra lệnh, đội tinh nhuệ mười người liền đu dây xuống, không ngừng vơ vẫy trước mặt con rùa kia để thu hút chú ý của nó. Nó nhả Trăn Sắt ra, chậm chạp quay đầu muốn đuổi theo đội quân, mọi người thành công lừa được nó quay về phương bắc. Nhưng những chuyện sau đó lại khó nói. Hoặc sẽ để những con vật đó đánh nhau, nếu kẻ thắng cuộc là Trăn Sắt thì mọi chuyện dễ nói, nhưng nếu không phải Trăn Sắt thì ít nhất trận đấu đã câu đủ giờ để thành phố sơ tán.

May mắn khi đến Đài 7, mọi người trông thấy Trăn Sắt đang kích động trườn bò với tốc độ nhanh chưa từng thấy về phía con rùa. Cả hai lao vào cắn xé lẫn nhau, nhưng Trăn Sắt không chỉ có một, mà đến hai con. Một con đực, và một con cái. Đến lúc này mọi người mới biết đến sự tồn tại của con Trăn Sắt đực, kích thước của nó nhỏ hơn một chút, nhưng phần đầu có vảy sừng cực kỳ oai phong, đôi mắt đỏ rực và phần đuôi rung chuông. Khi nó sửng cồ, phần đuôi chuông tách đôi để lộ cái kim nhọn hoắc bên trong, phóng thẳng vào mắt của con rùa

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play