[ TR-Tokyo Revengers ] Thế Giới Thứ Ba.
Chương Kiều: "Oh, có chym nhỏ thiệt nè!"
Tiếng gõ cửa theo nhịp vang vào tai.
Quản gia
Cô chủ, nên dậy rồi.
Kiều Nhược mơ màng bò dậy, cảm giác nặng trịch từ phía ngực làm cô chúi người về phía trước.
Nhìn xuống chỉ thấy cặp đồi núi to tròn trắng mịn.
Trong nhận thức của mình, cặp núi đồi của cô không khác gì đồng bằng đầy cỏ.
Chương Kiều
Gì vậy. *sờ nắn* Là hàng thật này.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn vang vang.
Theo bản năng đáp lời rồi như được lập trình mà đi vào phòng tắm.
Mất lúc lâu Kiều Nhược mới xác định lại, cô đã chết và sống lại ở một thế giới khác.
Vào một cuốn truyện cô xem để giết thời gian khi ba nuôi không gọi cô.
Chương Kiều
Vậy mà thật sự có chym nhỏ.
Đây là thế giới trong sách kết hợp vào ABO.
Kiều Nhược buộc phải nhanh thích ứng hoàn cảnh.
Cô hiện tại không còn là Kiều Nhược nữa mà là Chương Kiều, hai hai tuổi, Alpha thể cực. Nữ CEO của tập đoàn mạng lưới thông tin đã niêm yết của Quốc gia.
Quản gia
Cô chủ, hai vị thiếu gia-...
Quản gia
Bọn họ vừa về nhà vào hôm qua.
Kiều Nhược tự hỏi, kiếp trước cô không yêu đương huống gì có chồng, ngày ngày sống trong dè chừng cảnh giác, đến lúc chết tay trai còn chưa được nắm, vầy mà bây giờ đã là mẹ hai con.
Cô còn trẻ vậy mà đã là mẹ hai con?
Lúc này hai tiếng nói đồng loạt vang lên từ phía sau.
Xoay người, cô đón gặp hai cặp ánh mắt như sói hoang nhìn mình.
Kiều Nhược vô thức phóng thích Pheromone đe dọa.
*rầm!!!* Tiếng va vào nền gạch vang lên.
Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Haitani Ran
Khụ khụ! Đau-...quá.
Hai thiếu niên vừa gọi chào cô quỳ gối dưới sàn nhà lạnh lẽo ho sặc sụa.
Quản gia đứng kế bên cũng không kém cạnh gì, ra đây là sức mạnh của Alpha thể cực. Cô vẫn chưa khống chế được.
Thu lại Pheromone, cô như không có chuyện gì mà xoay người tiếp tục dùng cơm.
Cứ lãnh đạm, ít lời như thiết lập nguyên tác đã. Từ từ quan sát rồi bộc lộ sau vậy.
Theo ký ức vừa được cô tiếp thu nguyên xác không thích hai đứa con này.
Kiều Nhược vẫn chưa thể đột ngột thay đổi tính cách và cô cũng không muốn làm.
Còn thay đổi hay không, ý trời đi.
Chương Kiều
Đến, dùng bữa sáng.
Hai thiếu niên tự dìu nhau chầm chậm đi đến bàn, nhưng lại lưỡng lự không dám ngồi vào.
Kiều Nhược ngước mắt đánh giá hai người.
Là hai trong những nhân vật chính của bộ truyện gốc, Alpha thể trội. Con nuôi được nguyên xác đưa về gần sáu năm trước.
Nhìn trúng gương mặt và là Alpha trội.
Cặp thiếu niên nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn, dùng bữa sáng trong im lặng.
Chương Kiều
Quản gia, gọi bếp làm thêm vài món cho chúng ăn.
Nói rồi cô đứng dậy khỏi bàn ăn, cầm lên túi xách rời đi.
Cô phải đến công ty của mình, chủ yếu để tiếp nhận thêm ký ức cùng xem cách vận hành thôi.
Haitani Rindou.
Anh, mẹ không nhìn chúng ta bằng ánh mắt chán ghét kia.
Haitani Ran
Nhưng mẹ vừa đe dọa chúng ta.
Haitani Rindou.
Mẹ không nhìn chúng ta bằng ánh mắt chán ghét.
Hơn sáu năm trước họ được thông báo rằng có mẹ đến đưa họ về nhà chăm sóc, nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc ở ngôi nhà ấy.
Trông chờ bao nhiêu thất vọng bấy nhiêu, mẹ nuôi của hai người, một Alpha thể cực. Là một cường nhân ngoại quốc đứng thứ năm được Quốc gia công nhận.
Tính cách lãnh đạm, căm ghét người khác. Hơn sáu năm nay, hai anh em sống dưới ánh mắt ghẻ lạnh vô tình của mẹ nuôi.
Đôi lúc bị người dùng Pheromone đe dọa đến mức ảnh hưởng tinh thần.
Mẹ nhận nuôi hai anh em họ chỉ là vỏ bọc để không ghép đôi với Omega hoặc Beta khác thôi.
Quản gia
Nhị vị thiếu gia, hai ngài còn muốn ăn gì không?
Quản gia lúc này cung kính lên tiếng.
Hai anh em nhìn nhau rồi nhìn quản gia, đồng loạt lắc đầu.
Quản gia
Vậy tôi xin phép gọi người hầu lên dọn bàn.
Chỗ Kiều Nhược, không hiện tại là Chương Kiều.
Chương Kiều
Haitani Ran, Haitani Rindou. Mười sáu tuổi.
Chương Kiều lẩm bẩm tính toán, rồi bắt đầu cười một cách đáng sợ.
Hai đứa con này cô thích, chỗ nào cũng thích.
"He he he he-...khặc khặc..-"
*két* Chương Kiều cười từ nhà đến công ty, vừa bước xuống xe. Không khí quanh thân cô trở nên lãnh đạm, người sống chớ tới gần.
Vào đại sảnh, cô nhìn quanh một vòng. Toàn thể nhân viên có mặt đều nghiêm chỉnh chào cô hệt như trong quân đội.
"Rất tốt, không ai đến quấy rầy cô."
Kiếp trước cô được người trong bang gọi là "Thú hoang đứt xích" vì tính cách tàn nhẫn âm trầm ghét bị làm phiền.
Vừa hay, nguyên xác này tính tình cũng quái dị. Rất kinh tởm việc giao tiếp, tiếp xúc với người lạ.
Cô đảo bước vào thang máy riêng, xoay người cửa thang máy sắp đóng mới khẽ gật đầu đáp lại mọi người.
Ở sành trở nên xôn xao trước hành động của cô.
.
Chủ tịch vừa chào chúng ta sao??
.
Ngài ấy, hôm nay hình như tâm trạng tốt-...
Trong phòng dành cho chủ tịch, không khí so với lúc nãy còn lạnh hơn mấy phần.
Thanh Sương ( Riea )
Ức-..chủ tịch, t-tôi uống....thuốc rồi
Pheromone mùi Đào nồng nặc phát tán khắp phòng.
Chương Nhược nghiến răng đứng một một bên.
Người đang co ro ở phía bàn là trợ ký kiêm 'vợ' trên hợp đồng của nguyên xác.
Nguyên xác không thích mấy.
Cưới y cũng do cái mác có hai đứa con sắp không trì hoãn được việc lập gia đình của mình nữa nên Chương Kiều chọn đại một người, ký hợp đồng hôn nhân.
Nhưng Thanh Sương này đem lòng yêu nguyên xác, yêu đến mức có thể móc tim móc phổi cho cô.
Xoa xoa mi tâm, Chương Nhược bước đến chỗ Thanh Sương đang co ro vào một góc kia.
Người bên dưới run lên bần bật, không dám nhìn cô.
Phải, Thanh Sương vừa yêu vừa sợ nguyên xác. Cũng vì trước đây y tiếp xúc với Pheromone của cô mà phát tình.
Ngỡ được an ủi, lại đón nhận ánh mắt đầy sự kinh tởm dành cho mình của nguyên xác. Từ đấy y tận lực thu mình, lặng lẽ làm trợ lý kiêm vợ hợp đồng vô hình bên cạnh nguyên xác.
Chương Nhược chỉ vừa gọi tên đã được đáp lại, chứng tỏ người 'vợ' này của nguyên xác rất chú ý đến cô.
Còn phía Thanh Sương, y trở nên hoảng sợ hơn khi cô gọi tên mình. Đã rất lâu kể từ khi cưới nhau sau cùng nhau đến Nhật sinh sống. Chương Kiều không còn gọi tên y nữa.
Chỉ gọi này hoặc bảo y là đồ phiền phức.
Trước khi Thanh Sương lấy lại tinh thần thì y đã được một vòng tay ấm áp ôm lấy.
Mùi gỗ Đàn Hương thoảng qua chóp mũi.
...Pheromone an ủi của Alpha.
Ôm lấy Thanh Sương, cô tận lực thả nhẹ động tác vỗ lưng. Người y rất gầy thân thể yếu ớt lại vì căng thẳng mà hơi thở dồn dập, mồ hôi lạnh túa ra ướt cả lưng áo.
Pheromone của cô nhẹ nhàng quấn lấy Pheromone của Thanh Sương tinh thần tận lực xoa dịu y.
Thanh Sương ( Riea )
Hức-..huhu...huh-..
Tiếng khóc nấc nghẹn vang lên trong lòng ngực Chương Kiều.
Thanh Sương khóc rồi, y nấc lên lại cố đè nén. Cơ thể càng run đến lợi hại.
Chương Kiều
Phiề-....*cau mài*
Câu nói phiền phức suýt nữa bật ra được Chương Kiều nuốt về, cô dùng luôn sự kiên nhẫn lúc ngồi lắp khối hình mười hai ngàn tắm trăm mảnh trong ba ngày ở kiếp trước để dỗ dành Thanh Sương.
Alpha trội Chương Kiều như không có gì mà bế xốc Thanh Sương lên mắt xanh nhìn thẳng vào gương mặt vì nín nhịn đã đỏ bừng lên của y.
Thanh Sương ( Riea )
Huh, em...em không cố ý. Nước mắt..nó cứ rơi.
Y vừa nói vừa dùng tay lau qua loa trên mặt, nước mắt như hạt châu nhỏ không có điểm dừng mà rơi.
Chương Kiều
Ngoan nào, ngoan nào.
Chương Kiều không chút tức giận gì ngồi lên ghế, vẫn ôm Thanh Sương trong lòng cho y vùi mặt vào hõm cổ cô. Để Pheromone của mình bao bọc nhẹ nhàng an ủi.
Mất khoảng một tiếng đồng hồ Thanh Sương mới nín khóc, Pheromone của y dần ổn định, an ổn vùi đầu vào lòng Chương Kiều.
Chương Kiều vuốt vuốt làn tóc xanh vừa dài vừa dày của Thanh Sương. Không chút động tĩnh gì riêng chỉ có bàn tay trắng mịn vẫn đang níu chặt lấy vạt áo sơ mi của cô, run run.
Chương Kiều đứng phắc lên, không thả người xuống vì y "đã ngủ" chân dài rảo bước đi đến cửa phòng. Một tay bế người một tay mở cửa.
Đại sảnh, đoàn người lúc sáng đã vơi bớt chỉ còn lát đát vài người của bộ phận sảnh chờ. Bọn họ nhìn Chương Kiều lại nhìn người được cô bế, không quá hai giây đồng loạt im lặng chuyển tầm mắt như chim cút biết tàn hình.
Cô không để ý ánh mắt của bọn họ mà bế Thanh Sương tiến cửa sảnh, nhanh chóng rời đi.
.
T-..tôi vừa thấy gì vậy?? Đây là sự thật sao?
.
Chủ tịch, bế-..bế trợ lý của mình??
.
Không phải, Thanh Sương trợ lý thật ra là 'vợ' của chủ tịch.
.
Tò mò? Dọn dẹp đồ đạc đi, nghe xong thì nghỉ việc.
.
T-..tôi, tôi không nghe nữa!
Chương Kiều chân dài m2 đi vài bước đã đến chỗ đậu xe.
Chương Kiều
Giả ngủ đến khi nào?
Cô hỏi khẽ, người trong lòng run lên. Mi mắt động đậy. Đôi ngươi xanh biển nhạt long lanh nước chớp động.
Thanh Sương ( Riea )
Em, em không có.
Thanh Sương ( Riea )
*rùng mình*
Thanh Sương ( Riea )
Không có.
Đọc rất nhiều truyện tổng tài bá đạo rồi, ra đây là cảm giác làm tổng tài bá đạo.
Cô không nói gì nữa, ôm chặt Thanh Sương rồi cúi người chui vào xe.
Không thả y ra, vẫn đặt người ngồi trong lòng mình. Bàn tay không yên phận bắt đầu lần mò.
Thanh Sương ( Riea )
Uh-..cái đó, nhột quá!?
Chương Kiều
Suỵt, tiết một chút Pheromone đi.
Thanh Sương run lên, mặt đỏ bừng như cà chua chín. Y cúi gầm mặt, Pheromone mùi Đào lần nữa thoảng ra khắp xe.
Chương Kiều
Ừm, ngoan lắm.
Chương Kiều mỉm cười lộ ra cặp răng nanh chỉ có ở Alpha, tay phải nắm lấy cằm Thanh Sương, nâng lên, thuận thế hôn xuống đôi môi hồng đào của y.
Thanh Sương ( Riea )
Um!???
Đôi mắt Thanh Sương mở to, như nai con bị dọa, run rẫy. Mặt mũi đỏ bừng hai tay níu chặt lấy vạt áo vest trước ngực Chương Kiều, Pheromone gỗ Đàn Hương thẳng tấp đánh vào thần kinh của y.
Trước đôi mắt đầy ý cười của Chương Kiều, Thanh Sương người mềm nhũn ngất đi.
Chương Kiều
*liếm môi* Ừm, cũng được.
Cô vui vẻ ôm người vào lòng ra lệnh tài xế quay đầu xe trở về nhà.
"Ngày thứ nhất xuyên thế giới, cô có một người chồng mềm mại cùng hai đứa con."
Mikey: "Bắt nạt người lùn?"
Cửa xe mở ra, tiếp đó là thân người cao lớn bước xuống.
Chương Kiều ôm Thanh Sương trong lòng trước những ánh mắt kinh ngạc của đám người hầu trong nhà, mặt không biểu cảm bước vào nhà.
Hiện tại đã hơn mười một giờ, vừa đến giờ cơm trưa.
Chương Kiều
Quản gia, chuẩn bị cơm đi.
Quản gia
Ah, vâng. Tôi sẽ sai người làm ngay.
Quản gia không hổ là người làm lâu năm, ông nhanh chóng lấy lại sắc mặt xoay người sai bảo người trong nhà làm cơm.
Còn Chương Kiều, cô không dừng bước lại mà tiến đến thang máy của nhà. Nhấn nút, bước vào rồi biến mất ở cửa thang máy.
Thanh Sương được Chương Kiều nhẹ nhàng đỡ từ cửa thang máy đi ra.
Bước đến bàn ăn, lần nữa đón nhận áng mắt như sói hoang nhìn mình.
Chương Kiều
Hai đứa làm sao à?
Cô tận lực không theo bản năng tiết Pheromone đe dọa chúng, thật sự mà nói thì hai đứa con nuôi này của cô thường nhìn cô bằng một ánh mắt rất kỳ lạ.
Haitani Ran
Mẹ, ba được lên bàn ăn rồi à?
Haitani Ran
Trước đây mẹ không thích tụi con và ba ăn cơm cùng mẹ.
Gia đình này, đối với mẹ có cũng được không có cũng được.
Mẹ bài xích quan hệ gọi là gia đình, cứ một thân một mình.
Chương Kiều
Oh, thế giờ đột nhiên muốn ăn cơm cùng không được sao?
Chương Kiều thả nhẹ thanh âm, cô cảm thấy mình nói chuyện rất nhẹ nhàng. Nhưng vào tai hai đứa con trai cùng chồng nhỏ của mình nó lại thành sự lãnh đạm, đầy ý ra lệnh bắt ép.
Người có mặt ở bàn ăn đồng loạt run lên, bọn họ đều có chung một suy nghĩ.
Không khí như bị đóng băng ở mức âm độ lúc này một con tôm được lột sạch vỏ rơi vào bát Chương Kiều.
Nhìn qua, là cậu con trai thứ hai của cô, Rindou.
Haitani Rindou.
Mẹ, đừng giận.
Hai anh em, người muốn gần gũi cô nhiều nhất là Rindou.
Mặc sự chán ghét ra mặt cô hay sự ngăn cản khuyên ngăn của anh trai, cậu như tên ngốc vẫn cố gắng tiếp cận Chương Kiều.
Một miếng cải xào được đặt lên bát cơm của Rindou.
Lần này, Chương Kiều gắp cho.
Trước vẻ mặt ngạc nhiên của ba ba con cùng quản gia, con tôm vừa được Rindou lột cho thành công được Chương Kiều đưa vào miệng.
Chương Kiều
Hai đứa ăn nhiều chút, người như gà bệnh.
Chương Kiều
Thanh Sương, ăn thịt đi.
Cô nhàn nhã gắp thức ăn cho ba người.
Không nhanh không chậm giục họ nhanh dùng cơm.
Chương Kiều
Học hành thế nào?
Câu hỏi như bâng quơ trả lại cô là sự im lặng.
Hai anh em cặm cụi ăn cơm không nhúc nhích.
Nhìn thoáng qua đã nhận thấy bờ vai của chúng run lên khi nghe câu hỏi của cô.
Chương Kiều biết, dù đây là thế giới biến thể. Hai anh em này được thiết lập là con nuôi của nguyên xác, nhưng mạch truyện vẫn diễn ra như bình thường.
Suy ra, hai đứa này không có đi học.
Không khí trở nên căng thẳng hơn.
Ran chậm chạp buông bát, đặt đũa xuống. Mắt liếc sang ba mình, cầu cứu.
Chương Kiều
Đừng nghĩ baba sẽ nói giúp.
Pheromone bắt đầu phát tán.
Chương Kiều vờ như tức giận mà liếc nhìn.
Haitani Ran
Cái đó, chúng con mấy hôm nay đến kỳ bạo động nên nghỉ ở nhà. Định mai sẽ đến trường ạ.
Haitani Rindou.
*gật gật đầu*
Chương Kiều
*nhìn chằm chằm*
Thanh Sương ( Riea )
Ngài Kiều, em chóng mặt.
Thanh Sương mặt đỏ lên khi nghe được câu hỏi của 'chồng' mình.
Thanh Sương ( Riea )
......Kiều Kiều, e-..em chóng mặt.
Tiếng "Kiều Kiều" bị Thanh Sương tận lực nói nhỏ, câu chóng mặt phía sau cũng lí nhí không kém.
Y không muốn Chương Kiều tức giận với hai con nuôi, lại rất sợ khi đứng ra di dời sự chú ý.
Chương Kiều không để ý đến nữa mà buông đũa, bỏ lại một câu ngày mai đi học đàng hoàng cho hai đứa con. Nhanh chóng đỡ Thanh Sương đi về phòng.
Vừa đi Thanh Sương vừa liếc nhìn hai thiếu niên ngồi ở bàn cơm người đơ như chim cút, đôi ngươi đong đầy ý cười.
Chương Kiều
Đừng nghĩ chị không biết em giả vờ.
Thanh Sương ( Riea )
.....
Haitani Rindou.
Anh, thật sự phải đi học à?
Haitani Ran
Hay em muốn mẹ lột da chúng ta?
Haitani Rindou.
Không muốn, em còn quý mạng mình lắm.
Và cậu còn yêu mẹ yêu ba lắm.
Haitani Ran
Ăn nhanh đi, chúng ta còn phải sắp xếp số việc nữa.
Hai anh em nhanh chóng ăn xong cơm rồi chuồng khỏi nhà.
Thoáng chốc, một tháng đã qua.
Wakasa Imausi.
Shin, mày nghĩ nó ổn không vậy?
Một gara chất đầy phụ kiện máy móc xe cùng một chiếc moto màu đen tuyền đang được lắp ráp sửa chữa.
Sano Shinichiro.
Tao chịu, xe này là hàng giới hạn. Không khéo là đền mạt nhà.
Wakasa Imausi.
Đậu, sao người đó tin tưởng mà giao xe cho mày sửa vậy?
Sano Shinichiro.
Tao chịu, người ta bảo xe hư ngay đây tiện để tao sửa luôn.
Akashi Takeomi.
*châm thuốc* Mày HÊN thế.
Sano Shinichiro.
Hên cái đầu mày.
Ba người vừa mắng nhau vừa cặm cụi làm việc.
Sano Manjiro ( Mikey ) .
Anh hai, anh hai, anh hai!
Sano Shinichiro.
Anh mày chưa chết.
Cậu nhóc với mái đầu màu vàng xuất hiện từ cửa nhà.
Theo sau là thiếu niên cao lớn khác.
Sano Manjiro ( Mikey ) .
Anh, em thấy anh sửa con xe này hơn một tháng rồi.
Sano Manjiro ( Mikey ) .
Có sửa hư không vậy?
Sano Shinichiro.
......mày.
[ Sano Shinichiro, anh cả nhà Sano ]
Y đứng phắt dậy chân giơ lên một cước tàn nhẫn sút vào mông em trai mình.
Sano Manjiro ( Mikey ) .
Ui!! Sao anh đá em!?
Sano Shinichiro.
Miệng quạ đen.
Akashi Takeomi.
Ken, đưa nhóc này đi đi. Không là có án mạng đấy.
Ken Ryuguji ( Draken ) .
Hầy, em đưa đi ngay.
Sano Manjiro ( Mikey ) .
Hey, Ken-chin!
Cậu nhóc bị Draken túm gáy áo xách đi.
Sano Shinichiro.
Chậc, Takeomi châm hộ tao điều thuốc.
Akashi Takeomi.
Đây đây, ủa ê sao dư con ốc vậy mày?
Sano Shinichiro.
......đệt.
Hai người sánh bước bước đi.
Sano Manjiro ( Mikey ) .
Ken-chin, mày nghĩ chủ nhân của cái xe đó thế nào?
Ken Ryuguji ( Draken ) .
Giàu.
Sano Manjiro ( Mikey ) .
Chẹp.
Pheromone đến bây giờ còn thấp thoáng đủ biết chủ nhân của cái xe đấy không phải dạng động vào là xong chuyện.
Cùng là Alpha, cấp bậc chèn ép rất dễ nhận ra.
Ken Ryuguji ( Draken ) .
*nhìn lên trời* Anh Shin HÊN thật đấy.
Sano Manjiro ( Mikey ) .
Ừm, anh tao đúng là rất HÊN.
Takemichi Hanagaki.
Ai hên cơ?
Ken Ryuguji ( Draken ) .
!!!!!
Sano Manjiro ( Mikey ) .
Đậu má! *vung nắm đấm*
Cậu thiếu niên tóc vàng mắt xanh nhanh nhẹn ngồi thụp xuống tránh thoát cú vung như tên bắn của Mikey.
Takemichi Hanagaki.
Mikey, mày ám sát anh em!?
Thiếu niên gào lên vì sợ hãi.
Sano Manjiro ( Mikey ) .
Do mày đột ngột xuất hiện!
Hai người nhanh chóng vào thế giằng co.
Ken Ryuguji ( Draken ) .
Nào, bọn mày hễ gặp nhau là bắt đầu cấu xé.
Draken mạnh mẽ nắm gáy áo nhất cả hai lên tách ra, tránh cho hai người cắn lộn.
Sano Manjiro ( Mikey ) .
Ken-chin, mày đang bắt nạt người lùn à?
Ken Ryuguji ( Draken ) .
........
Nhưng cậu ngu mới nói ra, nói ra là ăn đá như chơi.
Sano Manjiro ( Mikey ) .
Takemicchi, mày thái độ gì đấy?
Takemichi Hanagaki.
Thái độ gì đâu?
Sano Manjiro ( Mikey ) .
Grừ-....
Ken Ryuguji ( Draken ) .
......Con mịa nó chứ
Thiếu niên tóc vàng này là Hanagaki Takemichi, một Alpha. Vừa chuyển đến gần chỗ bọn họ sống. Vui vẻ hòa đồng là châm ngôn, sống chó là thiết lập.
Cậu ta đánh đấm tốt, nhưng nết thì cà lơ phất phơ giả đần giả độn.
Rất thân với Mikey dù gặp là như thú hoang lao vào cắn nhau.
Ken Ryuguji ( Draken ) .
Hai đứa mày có thôi đi không? Hay muốn tao tẩm bột chiên giòn cả hai?
Gân trán Draken giật giật, y nghiến răng ken két đe dọa.
Sano Manjiro ( Mikey ) .
.....-
Thấy không còn cấu xé, Draken mới từ từ thả tay thúc giục cả hai đến đền Musashi.
Keisuke Baji.
*chọc chọc tổ kiến*
Hai cái đầu chụm lại một chỗ cắm cúi cầm cây chọc vào tổ kiến đen dưới gốc cây thông.
Chifuyu Matsuno
*gật đầu* Hay đi mua Yakisoba đi?
Keisuke Baji.
Mì trộn à? Nhưng mới ăn cơm mà.
Thiếu niên đứng dậy khẽ vươn người, ngước đầu nhìn trời rồi thở dài.
Từ trong Đền bất chợt vang lên tiếng chuông.
Chifuyu Matsuno
Trưa nắng thế này mà cũng có người thăm Đền.
Cậu nhóc tóc vàng hướng Đền Musashi nhìn chăm chăm.
Chifuyu Matsuno
Đi xem thử không Baji.
Trong Đền một bóng người cao gầy đứng đó im lặng chắp tay cầu nguyện.
Keisuke Baji.
Chifuyu, người đó cao thật đấy.
Baji chỉ tay về phía người nọ.
Khi cả hai vẫn đang đánh giá thì người nọ xoay người hướng mắt nhìn ra chỗ đứng của Baiji và Chifuyu.
Thanh Sương ( Riea )
Kiều, sao vậy?
Chương Kiều
Hửm? Không sao, có khách đến thôi.
Thanh Sương ( Riea )
*nhìn sang* À, ra là mấy đứa nhóc này.
Chương Kiều
Em biết à? *đỡ tay*
Chương Kiều vừa hỏi chuyện vừa nhẹ nhàng cầm lấy tay Thanh Sương, dắt y rời khỏi sảnh Đền.
Thanh Sương ( Riea )
Em thường thấy họ tập hợp ở đây, cũng có nói vài lời.
Chifuyu Matsuno
Baji, kia là anh Riea.
Keisuke Baji.
Vậy người kế bên?
Chifuyu Matsuno
Ai mà biết, đến hỏi anh ấy thôi.
Cả hai đứng yên tại chỗ chờ người.
Thanh Sương ( Riea )
Chifuyu à, đến chơi sao?
Chifuyu Matsuno
Vâng. *gật đầu* Ai vậy anh?
Thiếu niên vui vẻ hỏi chuyện.
Thanh Sương ( Riea )
'Chồng' của anh.
Chifuyu Matsuno
Wow, chính là người anh hay nhắc đến sao?
Chifuyu đưa mắt nhìn đánh giá Chương Kiều.
Chương Kiều
Chào, chị là Chương Kiều.
Chương Kiều mặt không cảm xúc lấy từ túi ra mấy viên kẹo nhỏ nhanh chóng dúi vào tay Chifuyu.
Chifuyu mặc dù cũng là Alpha nhưng khi đứng trước thể cực như Chương Kiều, trông giống một đứa bé vậy, cậu vậy mà chỉ đứng gần ngực cô.
Chifuyu Matsuno
C...-cảm ơn chị.
Keisuke Baji.
Tụi em hay được anh Riea kế về chị lắm. Lúc đầu cứ ngỡ chị là Alpha như chúng em.
Đứng trước mặt Chương Kiều như đang đứng trước con quái thú vậy, đầy mùi nguy hiểm.
Không khí dần trở nên ngưng động, không ai nói gì chỉ đưa mắt nhìn nhau.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Chương Kiều
*rút điện thoại*
Chương Kiều cau chặt mài, chân dài bước ngang vài bước tránh xa chỗ Thanh Sương đang nói chuyện.
Chifuyu Matsuno
Anh, tụi em cảm thấy 'chồng' anh hơi khó gần.
Thanh Sương ( Riea )
À, cô ấy hơi kỳ thị đồng loại.
Thanh Sương ( Riea )
Anh đùa thôi, Kiều Kiều vốn dĩ là thể cực nên các em cảm thấy áp lực là chuyện bình thường.
Thanh Sương nhẹ giọng an ủi.
"Đôi khi, chính bản thân y còn bị shock Pheromone khi tiếp xúc với cô nữa mà."
Chương Kiều
A Sương, em về nhà hay ở đây?
Chương Kiều cắt đứt cuộc trò chuyện của ba người.
Thanh Sương ( Riea )
Có việc sao?
Thanh Sương ( Riea )
Thế chị đi đi, em muốn ở đây chơi một chút.
Chương Kiều
*xoa xoa tóc* Trẻ con.
Thanh Sương ( Riea )
*ôm đầu* Chị đi thông thả.
Chương Kiều xoay người hướng cầu thang đi, rời khỏi Đền.
Haitani Rindou.
Anh, mẹ có đánh chúng ta không?
Rindou chậm rì rì lau vệt máu trên trán.
Haitani Ran
*lắc đầu* Sao mà mẹ biết được, em yên tâm.
Haitani Rindou.
Vậy, người đang đứng ở kia chắc không phải là mẹ đâu ha? *chỉ tay*
Mùi gỗ Đàn Hương lan tỏa khắp con hẻm.
Hai thiếu niên run rẩy cơ thể, đánh nhau bị thương không đau. Mẹ tiết Pheromone đe dọa mới đau.
Haitani Ran
Chúng con sai rồi.
Haitani Rindou.
*gật đầu lia lịa*
Chương Kiều
Về nhà để baba hai đứa xử lý.
Chương Kiều không nhanh không chậm nắm gáy áo lôi hai thiếu niên đi, ném thẳng vào xe.
Nổ máy, lăn bánh. Chiếc xe phóng đi như bay chạy đi.
Tuy nơi này phân chia thêm vài mục khác, nhưng hai đứa con cô vẫn thiết lập cũ. Vẫn là người nắm giữ một khu.
Haitani Rindou.
*nhìn theo*
Hai thiếu niên đã biết tình hình hiện tại, im lặng là vàng. Về nhà ăn cây.
Còn Chương Kiều, con ngươi màu xanh biển vốn nhạt màu lúc này trở nên đậm đặc tối màu đi.
Thanh Sương: "Mày không phải Kiều Kiều!!"
Căn biệt thự rộng lớn sang trọng.
Phòng khách là năm bóng người, ngồi, quỳ, đứng.
Hai người quỳ là anh em Haitani, ngồi trên sofa là Chương Kiều và Thanh Sương.
Chương Kiều nhà nhã dùng trà, Thanh Sương cau mài cầm chổi lông gà nhìn Ran và Rindou
Hai anh em đồng loạt nói.
Đón nhận họ là ánh mắt thờ ơ của Chương Kiều và hình ảnh cây chổi giáng lên vai.
Haitani Rindou.
*nhìn sang*
"Anh hai giả vờ đỉnh thật."
Quản gia
Ông chủ, hay để tôi đánh cho?
Quản gia im lặng quan sát từ đầu lên tiếng.
Nhanh tay nhận lấy cây chổi lông gà từ tay Thanh Sương.
Chương Kiều
*nhíu chặt mài* Huh-...
Quản gia cắn răng nhắm mắt vung chổi đánh thật mạnh lên lưng hai vị thiếu gia nhà mình.
Lên tiếp mấy cây vung ra cho đến khi lưng áo thun trắng của cả hai nhiễm tầng đỏ mới dừng lại.
Quản gia tay run rẫy ném cây chổi đi, có phần không nhìn nổi nữa mà rời tầm mắt.
Chương Kiều
*lắc lư* Ồn quá.
Thanh Sương ( Riea )
Kiều Kiều sao vậy?
Chương Kiều chỉ liếc Thanh Sương một cái rồi chuyển tầm mắt, đôi ngươi xanh trở nên đen tối lạnh lẽo.
Khí lạnh quanh thân lan tỏa, tay vươn đến cầm chổi lên thì một bàn tay trắng nõn mát lạnh nắm lấy cổ tay cô, nhìn sang thứ chói mắt nhất là đôi ngươi ngập nước của Thanh Sương.
Thanh Sương ( Riea )
Đ-..đừng đánh nữa.
Thanh Sương nhỏ nhẹ cầu xin.
Y rất đau lòng khi hai đứa con nuôi của mình bị đánh nhưng chỉ có thể ngồi nhìn, dù gì đây là hình phạt do trốn học đi đánh nhau của chúng.
Nhưng, đánh chảy cả máu rồi. Chổi lông gà cũng thay ba cây rồi, bây giờ Chương Kiều còn muốn ra tay.
Chương Kiều
Phiền thật đấy, đừng chạm vào tôi.
Sắc mặt Thanh Sương trở nên tái nhợt sau khi nghe câu nói của Chương Kiều.
Vẻ mặt ấy, cách nói chuyện ấy. Chương Kiều hiện tại không bình thường.
Không phải của Thanh Sương mà phát ra từ một trong hai thiếu niên đang quỳ trên sàn.
Hai thiếu niên quỳ ở đó, im lặng. Vai gầy run run, để ý kỹ thì hay tay của cả hai cấu chặt đâm vào đùi.
Người không kiềm được tiếng nấc nghẹn là Ran, cậu khóc vì nghe được câu nói đau lòng kia.
Rindou thì chỉ im lặng từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài trong hốc mắt rồi rơi xuống.
Câu hỏi ngắn gọn này như đã lấy đi toàn bộ sức lực của Ran.
Con ngươi tím sẫm tối đi không chút ánh sáng nhìn chằm chằm vào gương mặt vô biểu tình của Chương Kiều.
Ran cắn chặt môi đến bật máu, vị hoen gỉ thấp thoáng quanh vòm miệng làm cậu tỉnh táo hơn. Nhưng cơ thể vẫn run rẫy vì thất vọng.
Mẹ lại trở về thái độ trước đây, lại không để họ vào mắt.
Cậu vẫn không hiểu vì sao người mẹ Alpha này của mình mãi không chấp nhận gia đình này, dù chính cô là người tạo ra nó.
Chính cô là người đưa hai anh em bọn họ về nuôi, chính cô là người cưới baba làm 'vợ'.
Cô vẫn không coi đây là gia đình của cô.
Pheromone hương Hoa Hồng thoáng chốc phát ra từ tuyến thể của Ran, cậu đã mất kiểm soát tinh thần.
Rindou quỳ gối kế bên nhanh chống ôm lấy anh của mình, nước mắt như hạt châu nhỏ lăn dài xuống.
Haitani Rindou.
Anh ơi, bình tĩnh đi, anh ơi. Xin anh, bình tĩnh lại đi.
Cậu không giống anh mình, không dễ mất kiểm soát Pheromone. Nhưng tinh thần cũng rạn nứt không kém gì anh mình.
Hiện tại chỉ có thể nhịn đau vô vọng khuyên bảo anh mình điều tiết lại Pheromone.
Y nghĩ rằng, lần này người mẹ Alpha thể cực kia sẽ dùng Pheromone của cô đánh sập tinh thần của họ.
Vậy là kết thúc hình ảnh gia đình hạnh phúc thôi.
Haitani Rindou.
Mẹ à, t-..thật sự ngài không coi. Đây là gia đình sao?
Rindou vô vọng hỏi Chương Kiều, đáp lại cậu chỉ là sự lạnh nhạt của cô.
Cậu cười, hốc mắt ướt đẫm nước. Đã biết là thế những vẫn đâm đầu hi vọng, thất vọng thì chỉ biết đau khổ chịu đựng.
Bọn họ thật sự không đáng được yêu thương sao?
Tiếng đỗ vỡ đinh tai vang lên.
Nhìn sang là Thanh Sương, y cầm trên tay mảnh vỡ của bình hoa. Nắm chặt, máu rỉ ra từ tay nhỏ từng giọt xuống sàn.
Quản gia đã ngất đi vì lượng Pheromone quá nồng nặc. Thanh Sương đứng đó, mũi nhọn của bình hoa hướng thẳng Chương Kiều đâm đến.
Con ngươi xanh biển ánh lên sự quyết liệt.
Thanh Sương ( Riea )
Mày không phải Kiều Kiều!
Mảnh vỡ bình hoa đâm vào mạn sườn của Chương Kiều trước ánh mắt kinh ngạc của anh em Haitani.
Máu tươi dần nhuộm đỏ vạt áo sơ mi của Chương Kiều, cô loạn choạng một chút. Pheromone đàn áp mạnh mẽ tiết ra.
Thanh Sương ( Riea )
Ức-....
Thanh Sương ôm đầu, trước mắt nhòe đi. Một mùi hoen gỉ từ cổ họng dâng lên, mép miệng, mũi đồng loạt rỉ ra máu tươi.
Chương Kiều
Hay thật, phản hết rồi à?
Giọng Chương Kiều Lạnh nhạt.
Vết đâm ở mạn sườn như không tồn tại, mặc máu gỉ ra thấm đẫm một khoản áo trắng. Cô từng bước đi sang chỗ Thanh Sương đang đứng.
Tay vương đến ý định nắm lấy cổ y.
Thanh Sương ( Riea )
Bác s-..sĩ, mau gọi...bác sĩ.
Thanh Sương lúc này mới hoàn hồn thúc giục việc gọi bác sĩ.
Haitani Rindou.
Người con, mềm nhũn cả rồi.
Pheromone thể cực của Chương Kiều quá đàn áp, tinh thần của Alpha thể trội như bọn họ không chịu nỗi.
Phía Thanh Sương cũng không ổn gì, cơ thể đau đớn mất khống chế vì Pheromone. Ý thức cũng sắp mất đi rồi
Nhưng y đã xác định được một việc, tên cuồng bạo trước mặt không phải Chương Kiều mà một tháng này bọn họ giao tiếp.
Mà là 'Chương Kiều' kẻ lãnh đạm máu lạnh kia.
Trước tình hình ngày càng trở nên nghiêm trọng, cánh cửa lớn của nhà bị đá văng. Sau đó là một đội ngũ mặc áo blouse trắng mặt mang mặt nạ lọc khí đặc chế chạy vào.
Một người trong số đó cầm ra súng gây mê nhắm thẳng vào Chương Kiều mà nổ súng.
Chương Kiều
Uh, đáng ghét. Con khốn đấy vậy mà-..
Chương Kiều không kịp xác định tình huống đã ăn ngay một mũi thuốc mê, ngã phịch xuống. Ngất đi.
Thanh Sương ( Riea )
Khụ khụ!!
Thanh Sương sau khi ổn định lại tinh thần, tay chân mềm nhũn vừa đi vừa bò vội lao đến chỗ Ran đang ôm đầu vì bị kích thích. Tay vội lấy thuốc an thần tiêm cho cậu.
Rindou ngồi kế bên tự mình uống thuốc.
Haitani Rindou.
Baba, mẹ làm-..
Thanh Sương ( Riea )
Suỵt.
Thanh Sương mặt tái nhợt cắt ngang câu hỏi của Rindou, mắt xanh nhìn chằm chằm vào người vừa được khuân lên sofa nằm.
.
Haiz, thể cực đúng là dễ mất kiểm soát nhận thức nhất mà.
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng một tag cầm sổ một tay cầm viết vẻ mặt nghiêm túc cảm thán.
Cũng may vị Alpha thể cực này gần tháng trước đã cấy chip và thuê bọn họ theo dõi mình.
.
Trợ trưởng, tình hình sao rồi ạ?
.
Chỉ số giao động cao, hẳn là không khống chế được tinh thần thôi.
.
Lần này đúng là gây họa lớn.
Thanh Sương, hai anh em Haitani được đội ngũ y tế vừa xuất hiện băng bó và kê thuốc hỗ trợ ngay tại chỗ.
Trước ánh mắt kì lạ của cả ba, cả đội ngũ bác sĩ hợp lực. Đeo còng tay, còng chân, rọ mõm sau cùng là bộ đồ khóa vận động cho Chương Kiều.
Thanh Sương ( Riea )
Các người làm gì vậy?
.
Ah, Alpha của các bị đây là bạo phát do mất kiểm soát tinh thần. Rất thường thấy, chúng tôi là được thuê sẵn sẽ đến 'cứu viện' nếu gặp bất thường.
Bác sĩ vừa ghi chép gì đó vừa liên miệng giải thích.
.
Thanh gia đừng lo, trói lại như vậy mới an toàn. Sau khi ổn định chúng tôi sẽ tháo ra.
Một nữ bác sĩ khác đang lau chùi vết thương ở lưng Rindou nhẹ nhàng lên tiếng.
.
Coi như bệnh thần kinh nặng nhưng vẫn tỉnh táo ấy.
.
Còn việc ôn hòa dễ gần suốt một tháng nay, chắc là chạm dây nào đó?
Không khí trở nên im lặng một cách bất bình thường.
Bác sĩ này, giống lăng băm quá.
.
Ayya, chung quy là miễn không lên cơn thần kinh thì Alpha nhà các vị rất bình thường. Không căm ghét đồng loại đâu.
Sắc mặt của ba ba con càng khó chịu hơn.
Đội ngũ y tế vẫn ở đấy theo dõi tình hình của Chương Kiều, mặt nạ lọc khí chuyên dụng được lấy ra giao cho ba người Thanh Sương, Ran và Rindou đeo.
Những người hầu trong căn biệt thự thì được giải tán sang phòng khác, tránh xa phòng khách tránh bị Pheromone thể cực ảnh hưởng.
Hơn bốn tiếng trôi qua, người nằm trên sofa vẫn không động tĩnh gì.
Thanh Sương ( Riea )
Cái kia, có ổn không vậy?
Nam bác sĩ tay cầm bảng ghi chú hí hoáy viết vài chữ rồi nhìn sang Thanh Sương.
.
Sẽ ổn thôi, thuốc mê hơi mạnh chút ấy mà.
Hai cặp ánh mắt như sói nhìn chằm chằm bác sĩ vừa trả lời Thanh Sương.
Ran đã khống chế tốt Pheromone và tinh thần của mình, Rindou thì ngồi bên cạnh anh trai, tay nắm chặt tay y.
Chương Kiều
Ưh-..tê chân quá.
Lúc này người nằm trên sofa đã tỉnh.
Chương Kiều mù mờ mở mắt ra, cô không nhớ gì cả. Chỉ nhớ được lúc lái xe đi, sau đó.
Cô đột nhiên buồn ngủ rồi mất ý thức.
"Chẳng lẽ-....con điên đấy lại vùng lên!?"
Cô như con cá muối lật người, vùng vẫy. Nhưng cả người bị trói chặt không vùng ra nổi.
.
Yo, Sức sống mạnh liệt thật đó.
Vị bác sĩ từ đầu đến cuối theo dõi Chương Kiều vui vẻ lên tiếng.
Chương Kiều
******* Thả tôi ra.
.
Ngài vẫn phải bị trói ở đấy cho chúng tôi kiểm tra đã.
Trước Khi Thanh Sương đi đến hỏi thăm 'chồng' mình, y đã thấy bác sĩ rút ra ống tiêm. Lấy máu Chương Kiều.
.
Kiểm tra thôi, kiểm tra thôi.
Thanh Sương ( Riea )
Sao, các người tự nhiên thế?
Nói xong, gã nhanh nhẹn bỏ ống máu vào hộp bảo quản y tế. Cúi chào mọi người, kéo đội ngũ của mình rời khỏi nhà Chương.
"Bọn họ còn không thèm cởi trói cho Chương Kiều."
Haitani Ran
Baba, có nên thả mẹ ra chưa?
Ran nhìn sang chỗ Chương Kiều đang im lặng nằm, khẽ hỏi.
Y chỉ sợ Chương Kiều lại như lời mấy bác sĩ kia nói, lên cơn thần kinh rồi làm hại hoặc nói những câu gây tổn thương bọn họ.
Chương Kiều
Cứ để mẹ như vậy đi.
Chương Kiều mặt vô cảm nhìn lên trần nhà đáp.
Chương Kiều
Đi nghỉ ngơi hết đi, để tôi một mình.
Thanh Sương ( Riea )
Nhưng.
Thanh Sương muốn nói tiếp gì đó nhưng được Ran và Rindou một trái một phải đưa đi.
Haitani Rindou.
Nghe theo đi baba.
Ran im lặng không nói gì nhưng ý định cũng giống em trai mình, chậm rì rì dìu Thanh Sương đi.
Có lẽ, mẹ cần thời gian bình tâm lại.
Phía Chương Kiều, cô đang đấu tranh. Cãi nhau với 'Chương Kiều'.
Pheromone, tinh thần thể cực phát tán điên cuồng. Cô nghiến chặt hàm, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ khó chịu. Đôi ngươi xanh đen lúc sáng lúc tối.
Cô lúc này hệt một con thú đang trên đà phát điên.
"Mày không nên tồn tại!!!"
"Không! Tao không muốn đừn-.."
Chương Kiều
Tao mạnh hơn mày mà.
Vừa nói, miệng Chương Kiều phún ra vài giọt máu, cô không hề để ý mà cười rộ lên. Tiếng cười như ma quỷ đòi mạng khẽ vang.
Chương Kiều
Tạm biệt nhé, 'Chương Kiều'.
"Tao, Nhược Kiều này sẽ thay thế mày mãi mãi."
Ở gốc khuất cầu thang, Ran cơ thể run rẫy mất kiểm soát vì bị Pheromone của Alpha ảnh hưởng. Nuốt lại cơn buồn nôn, đôi ngươi màu tím nhìn thẳng xuống phòng khách.
Cậu chứng kiến việc mẹ mình tự lẩm bẩm sau đó cười một cách điên dại, Pheromone như sóng thần dồn dập lan tỏa mọi ngóc ngách của phòng khách.
Mà, nó giống như hai con thú đang đánh nhau vậy. Chẳng lẽ, mẹ cậu vừa lên cơn lại đè nén sau đó lên cơn rồi đè nén. Lập đi lập lại từ nãy giờ?
Haitani Ran
Mẹ thật sự bị điên sao.
Cậu lẩm bẩm rồi chậm rãi nhịn đau trở về phòng ngủ chính nơi em trai mình và baba đang ngủ.
Đi vào phòng, Ran đi đến bên giường. Trong ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ, cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của baba mình và hàng mài nhíu chặt của em trai. Tim như thắt lại.
"Mẹ đừng làm bọn họ đau khổ nữa, đừng gieo hi vọng cho họ nữa. Họ sợ, sợ rằng một lần nữa bản thân bị lừa."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play