Bùa Nghiệp.
Chương 1: Người đến từ phòng 304
Tầng ba ký túc xá dãy B, phòng 304.
Tiếng chuông gió bằng gỗ tre khẽ lay động theo làn gió lạnh lùa qua cửa sổ. Mùi nhang trầm lặng lẽ len vào từng thớ không khí, ám một mùi linh thiêng lên những vết nứt mờ nơi trần nhà.
An Khải Minh – học sinh chuyển trường vừa đến từ Đà Lạt – ngồi xếp bằng giữa căn phòng, trước mặt là một lá bùa màu vàng đã được điểm chú bằng mực chu sa.
An Khải Minh
//Khẽ nghiêng đầu, lắng nghe từng âm thanh từ tầng dưới//
Một tiếng "cạch" như tiếng cửa bị mở, rồi đóng sập lại. Một tiếng cười... ai đó... nhỏ và gằn như gỉ sét.
An Khải Minh
//Không mảy may lay động//
An Khải Minh
*Tụ lại trong tối, lẩn trốn trong hận thù... không phải ngẫu nhiên mà ta được xếp ở đây*.//mắt cụp xuống//
An Khải Minh
//Một tay cậu nắm chuỗi hạt gỗ đỏ quanh cổ tay, tay còn lại giơ cao lá bùa//
An Khải Minh
● Nam mô A bệ ra hồng, trục uế phục ma, minh quang chiếu đỉnh.
(Nghĩa: Kính lễ pháp lực gia hộ, xua đuổi tà khí, soi sáng tâm trí kẻ cầu nguyện.)
Ánh sáng lóe lên từ giữa bùa, hắt bóng Khải Minh lên tường như kéo dài thành hai hình nhân.
Lớp 11A1 – Trường THPT Mộc Phong.
Lâm Duy – cậu bạn cùng bàn – huých nhẹ vai Khải Minh
Lâm Duy
Ê ê, nghe nói mày ở phòng 304 hả?
An Khải Minh
//Chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn dán vào trang sách//
Lâm Duy
//Nhìn quanh, hạ giọng//
Lâm Duy
Mày có nghe gì kỳ lạ chưa?... Nhiều đứa bảo phòng đó từng có người... chết. Tự thiêu á. Nhưng nhà trường ém nhẹm rồi...
An Khải Minh
Tao biết //giọng không cao hơn tiếng quạt máy quay đều đều//
Lâm Duy
//Hơi hoảng// Biết... gì cơ?
An Khải Minh
Linh hồn nó chưa siêu thoát. Vẫn còn quanh đó. Nhưng nó chưa đủ oán khí để hại người. //ngước lên, nụ cười nhạt như gió lạnh đầu đông//
An Khải Minh
Trừ khi... có ai đó gợi lại ký ức.
An Khải Minh
//Bước vào phòng 304, nhẹ nhàng đóng cửa//
Trên sàn là hình vẽ luân hồi pháp trận bằng muối trắng, chính giữa là một chiếc gương cũ nát, viền đồng đã gỉ sét.
An Khải Minh
●Bát nhã khai quang, tà khí hiện hình.
(Nghĩa: Trí tuệ mở lối, khiến tà ma hiện nguyên hình.)
Từ chiếc gương bỗng có làn khói mờ mờ bốc lên. Một bàn tay trắng nhợt vươn ra – móng tay đen sậm, dài ngoằng. Gương như mặt nước sôi sục.
An Khải Minh
Mày chưa được phép sang kiếp khác.
An Khải Minh
//Tay kết ấn, ánh nhìn lạnh lẽo// Mày đang bị giam cầm... và tao sẽ biết lý do.
Một tấm ảnh rơi ra từ sau gương – là ảnh tập thể lớp cũ của trường. Gương mặt một nữ sinh bị khoanh tròn bằng mực đỏ. Trên mép giấy có ghi dòng chữ mờ nhòe
“Hãy gọi tên tôi nếu bạn dám sống.”
An Khải Minh
Lại nữa rồi-)
Chương 2: Ảnh tập thể
Gió quật vào khung cửa sổ. Màn trăng mờ bị che bởi mây đen đặc sệt như máu loãng. Phòng 304 vẫn sáng đèn.
An Khải Minh
//Ngồi dựa ghế, chân gác lên bàn, mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh vừa tìm được//
Tấm ảnh lớp cũ, nhưng có điều kỳ quái: nữ sinh bị khoanh đỏ… hôm qua cậu vừa gặp trong giấc mơ.
An Khải Minh
Mắt nó… trống hoác. Miệng cười ngoác đến tận mang tai như bị xé toạc. Còn tay… thì cứ bấu vào cổ, như tự bóp chết mình.
Tiếng đập cửa bất ngờ vang lên — cốc... cốc... cốc... — đều đặn, chậm rãi, lạnh sống lưng.
An Khải Minh
Vào đi //Đáp gọn, không quay đầu//
Không ai trả lời. Chỉ là tiếng cười khe khẽ, như rít qua kẽ răng ai đó bị gãy.
An Khải Minh
Tao đã nói rồi, tao ghét nhất cái kiểu hù vặt, muốn hiện thì ló mặt ra. Đừng để tao phải thắp nhang tiễn mày sớm hơn dự kiến.
An Khải Minh
//Mở ngăn kéo, rút ra một chiếc bật lửa Zippo, châm bùa rồi quăng lên không//
Lửa không cháy. Bùa lơ lửng giữa không khí, xoay tròn, sau đó… bị xé làm đôi bởi thứ gì đó vô hình.
An Khải Minh
À. Tới rồi. //nhếch môi//
Lâm Duy đến lớp trong bộ dạng thất thần. Áo dính máu khô. Mắt thâm như mất ngủ cả tuần. Không ai dám hỏi.
Chỉ có cậu ngồi cuối lớp, cầm bút quay giữa hai ngón tay.
An Khải Minh
Mày gặp rồi đúng không? //hỏi nhẹ, mắt không rời cuốn sổ//
Lâm Duy
//Run run, gật đầu//
Lâm Duy
Nó… đứng đầu giường tao. Mắt trắng dã. Nó cười. Tao không thể la, không thể nhúc nhích… Nó thì thầm bên tai tao… ‘Hắn đã gọi tên tao…’
An Khải Minh
//Chậm rãi gấp sổ lại, đứng lên, tay đặt lên vai Duy//
An Khải Minh
Được rồi. Mày sống là may lắm. Nhưng từ giờ trở đi… đừng gọi tên ai trong bức ảnh đó nữa. Kể cả trong đầu.
Buổi chiều, trong phòng học bỏ hoang phía sau trường.
An Khải Minh
//Mở đèn pin, chiếu vào tấm bảng đen cũ//
Trên đó là dòng chữ ai đó khắc bằng móng tay:
"Tôi không muốn chết. Tôi không muốn bị thiêu."
Dưới nền, Khải Minh thấy vết cháy hình người. Đen sạm, vẫn còn mùi tro và khói âm ỉ.
An Khải Minh
Thứ kinh tởm nhất không phải là ma. Mà là bọn người sống ép chết kẻ khác.//khẽ lẩm bẩm//
Từ bóng tối, có tiếng chân lê lết, móng tay cà vào vách như kéo theo lưỡi cưa.
An Khải Minh
Ờ, tao đây. Gọi tên tao tử tế vậy chắc mày muốn nói chuyện.//quay lại, mặt không hề biến sắc//
Một cái bóng bò ra khỏi góc tường. Gương mặt là da cháy nhăn nheo, tóc bết máu, đôi mắt mù loà nhưng vẫn chảy nước.
An Khải Minh
Mày bị đốt sống, đúng không?
“T-tại... vì tôi biết chuyện...”
An Khải Minh
Và mày bị lũ khốn đó thiêu xác để bịt miệng.
Hồn ma gật đầu, rồi bắt đầu co giật. Tay nó vặn vẹo, ngực phập phồng bất thường như bị thiêu lần nữa.
An Khải Minh
Tao hứa... sẽ đưa mày ra ánh sáng. Nhưng không phải theo kiểu giết thêm người. Đừng biến thành thứ rẻ tiền. //khẽ nói, mắt sáng rực//
Bùa vàng bay khỏi tay Minh, xoáy thành hình luân hồi, cuốn lấy hồn ma đang run rẩy.
An Khải Minh
Thiêu thì thiêu. Nhưng tao sẽ để người khác nhớ đến mày. Không phải là 'con bé bị thiêu'… mà là nạn nhân của sự thối nát.
Căn phòng sáng loé. Hồn ma biến mất. Một hơi thở dài… tựa như linh hồn vừa được giải thoát.
Trong căn phòng vắng, Minh nhặt lại mảnh ảnh bị rách. Mặt nữ sinh giờ rõ hơn, tên phía dưới là:
"Trần Nhã Hân – Lớp 12A4"
An Khải Minh
//Nhìn thẳng vào ảnh, nói khẽ//
An Khải Minh
Hân, nếu mày còn gì chưa nói… thì nói đi. Tao nghe đây.
Từ bức ảnh… nước nhỏ xuống.
Chương 3: Chuông báo giờ thứ 25
Đồng hồ điểm 2:00. Cả trường chìm trong tĩnh mịch. Trừ phòng thí nghiệm sinh học tầng ba… nơi ánh đèn xanh mờ vẫn chưa tắt.
An Khải Minh
//Đạp cửa bước vào. Tay cầm sổ, mắt lóe tia lạnh//
An Khải Minh
Đến giờ rồi. Mày nói 2 giờ sáng chuông sẽ reo… thì reo đi xem nào.
Trên trần nhà, chiếc chuông trường gỉ sét — lẽ ra đã tháo từ nhiều năm trước — bất ngờ… vang lên.
An Khải Minh
//Đứng bất động//
Căn phòng bắt đầu rung nhẹ. Đèn lập loè. Không khí loãng đi. Sàn nhà từ từ nứt ra, hé lộ một căn hầm cũ kỹ bên dưới.
An Khải Minh
Hầm sinh học? Không có trong sơ đồ trường…
An Khải Minh
//thì thầm, rồi nhảy xuống không chần chừ//
Tường đá phủ đầy dấu tay loang lổ. Một dãy bàn học cổ bị phủ bụi, nhưng vẫn còn dấu tay mới — ai đó vừa ngồi đây.
Ở giữa hầm, là một bức tượng đá cao bằng người thật. Gương mặt không rõ ràng, chỉ có một dòng chữ khắc bằng máu khô:
“Giờ thứ 25. Nếu ai còn ở lại… sẽ học mãi mãi.”
An Khải Minh
Chết tiệt… nghi lễ trói hồn.//nhíu mày//
An Khải Minh
Ai dám làm trò này?
Phía cuối hầm, một bóng người xuất hiện. Áo sơ mi trắng bạc màu, kính tròn, tay cầm thước gỗ dài.
NVP
? :Em đến trễ. Giờ thứ 25 đã bắt đầu từ 13 năm trước. //mỉm cười, nhưng mắt không có tròng đen//
An Khải Minh
Thầy Trực? //lùi lại nửa bước//
An Khải Minh
Thầy chủ nhiệm của Nhã Hân?
(Ký ức) Thầy Trực
Không. Tao là ký ức của thầy Trực, bị ép lưu lại nơi này.
Minh cau mày. Cái “ký ức” đó tiến gần, mỗi bước đi là tiếng đập tim lệch nhịp, tiếng răng nghiến vào nhau như cào lên đá.
(Ký ức) Thầy Trực
Tao đã cố dạy chúng nó. Dạy cách im lặng. Nhưng chúng cứ hỏi. Cứ nhớ. Tao phải xóa từng đứa một.
An Khải Minh
Mày giết tụi nó?//gằn giọng//
(Ký ức) Thầy Trực
Không. Tao để chúng lặp lại. Mỗi đứa... học cùng tao suốt 13 năm nay. Chúng chưa bao giờ tốt nghiệp.
Phía sau thầy Trực, hàng chục bóng người mặc đồng phục học sinh đứng lặng, miệng há ra không tiếng, da nhăn nheo, mắt trống rỗng — linh hồn bị rút cạn.
An Khải Minh
//Siết chặt bùa, môi cong nhẹ//
An Khải Minh
Dạy tao? Mày nhầm đứa rồi. Tao không học ở đây. Tao tới để giải phóng cái lớp học này.
(Ký ức) Thầy Trực
//Vung thước, không khí xé toạc như lưỡi dao//
An Khải Minh
//Né, lăn ra sau rồi vẽ nhanh hình luân huyết bằng máu mình lên nền đất//
An Khải Minh
Tụi mày muốn tốt nghiệp? Giơ tay! //hét lên//
Một đứa học sinh hồn ma run rẩy giơ tay lên trước. Rồi đứa khác. Và nữa.
Ánh sáng chói loà bật lên từ hình vẽ. Thầy Trực rú lên
(Ký ức) Thầy Trực
Không!!! Chúng phải ở lại!!! Đây là giờ học cuối cùng!!!
Tiếng chuông vang lên lần nữa – lần này là tiếng chuông tan học.
Cả căn hầm nổ tung ánh sáng trắng, linh hồn tan rã thành khói, hòa vào không trung. Tượng đá nứt vụn.
An Khải Minh
//Thở hắt ra, ngồi bệt xuống// Giờ học của tụi mày… kết thúc rồi.
An Khải Minh
//Rút cuốn sổ tay ra, viết thêm một cái tên dưới dòng “Giải thoát”//
**- Trần Nhã Hân
Lớp 12A4
Ngày tốt nghiệp thật sự: 13/05**
Bên lề sổ, có một dòng chữ mới, Minh không hề viết
“Còn một người nữa… vẫn đang dạy.”
An Khải Minh
//Khựng lại. Ngẩng lên//
Trên trần lớp học, một chiếc chuông mới xuất hiện. Còn sáng bóng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play