[ Hằng Minh ] Ký Tên Tôi Trên Cơ Thể Em
Chapter 1
Buổi sáng đầu thu, trời vừa se lạnh, Trần Tuấn Minh xuất hiện trước cổng trường trung học phổ thông số 1 Bắc Thành trong bộ đồng phục mới cứng. Cặp sách đeo lệch vai, tay ôm một túi snack khoai tây cắn dở, miệng còn nhóp nhép nhai, ánh mắt lanh lảnh nhìn quanh.
Trần Tuấn Minh
Trường gì mà rộng như mê cung vậy trời…
Cậu lẩm bẩm, mắt dán chặt vào bản đồ trường trong điện thoại, chân vẫn bước tới phía trước.
Một cú va chạm không báo trước khiến cậu loạng choạng ngã nhào ra sau, túi snack văng lên không rồi rơi xuống, tung tóe khắp mặt đất. Tệ hơn nữa – bàn tay phải theo phản xạ của cậu… đặt nhầm chỗ.
Tuấn Minh đông cứng vài giây trước khi nhận thức được mình vừa đè tay lên bụng dưới của người ta, ngay sát mép thắt lưng đồng phục.
Trần Tuấn Minh
Ơ— em… em xin lỗi!!
Cậu vội rút tay về như bị điện giật, mặt đỏ bừng như cà chua, quỳ gối giữa hành lang lát gạch.
Đối diện cậu là một người con trai cao lớn, áo sơ mi trắng phẳng phiu, nút áo cài kín cổ, cà vạt xanh đậm gọn gàng. Khuôn mặt lạnh lùng như tạc đá, đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn xuống cậu – không có tức giận, chỉ là một sự im lặng khiến người khác khó thở.
Giọng nói ấy vang lên, trầm thấp và khô khốc.
Tuấn Minh lập tức đứng bật dậy như lính mới. Người kia cúi xuống, nhặt túi snack rách toạc, đưa lại cho cậu. Tay trắng muốt, ngón dài, móng sạch sẽ. Cậu nhận lấy, tay run run.
Trần Tuấn Minh
Anh… anh học lớp nào ạ?
Cậu cố lấy lại bình tĩnh, hỏi.
Vẫn giọng nói đó, dứt khoát.
Trần Tuấn Minh
Em học 10A2… Em tên là Tuấn Minh… Em mới chuyển trường…
Cậu nặn ra nụ cười méo xệch.
Đối phương không nói thêm lời nào, chỉ quay người bỏ đi. Bóng lưng thẳng tắp, dáng đi ung dung, như chẳng có gì vừa xảy ra. Nhưng Tuấn Minh thì đứng ngây ra như bị sét đánh, tim vẫn còn đập thình thịch vì cú đụng chạm quá gần gũi.
Sau giờ học hôm đó, Tuấn Minh nghe một đám học sinh thì thầm trong thư viện:
Đa Nhân Vật_Nữ
Thằng nhóc lớp 10 đó va phải ai vậy?
Đa Nhân Vật_Nam
Hình như… Trần Dịch Hằng đấy. Lớp 12A1.
Đa Nhân Vật_Nữ
Chết rồi… đụng vào cậu ta xong có người từng biến mất luôn đó.
Đa Nhân Vật_Nữ
Nghe nói là con trai trùm xã hội đen thành phố. Mặt thì đẹp nhưng là quỷ đội lốt người.
Tuấn Minh nuốt nước bọt, tim run lẩy bẩy.
Mà sao lúc nãy… cậu lại thấy người ta có chút dịu dàng ta?
Hôm sau, hôm sau nữa… và cả tuần sau nữa, Trần Tuấn Minh bắt đầu như cái đuôi nhỏ, cứ thấy bóng lưng sơ mi trắng là len lén đi theo. Có lần bị phát hiện, cậu giơ túi snack ra làm cớ:
Trần Tuấn Minh
Anh có ăn snack mực cay không ạ?
Trần Dịch Hằng liếc cậu một cái. Lạnh lùng. Như thể ánh mắt đó đủ để đóng băng bất kỳ người nào.
Nhưng cậu không biết, trên tầng ba khu E, từ phía ban công lớp 12A1, Trần Dịch Hằng cũng đã ba lần xoay mặt nhìn theo cậu nhóc thấp hơn mình một cái đầu kia – đang lén ăn vặt, vừa đi vừa hát nhỏ, tóc rối bù vì gió.
Một con thỏ nhỏ đã tự chui vào lãnh địa của sói.
Và sói, từ bao giờ… đã bắt đầu để mắt.
Chapter 2
Sân thể dục chiều thứ Tư đông nghẹt. Nắng nhẹ phủ lên từng tấm lưới bóng rổ rung rung, gió mang theo mùi mồ hôi và bụi phấn trắng loang lổ.
Tuấn Minh cột lại dây giày, vai áo còn vương vài vệt bột mì do vừa bị lũ bạn mới “dụ” chơi trò “ăn mì siêu cay trong 10 giây”. Mắt đỏ hoe, miệng vẫn cay xè nhưng lòng thì vui như hội.
Đa Nhân Vật_Nam
Được rồi, tao đi mượn khăn lau mặt. Chờ ở đây nha!
Một thằng bạn mới quát lên rồi chạy biến.
Tuấn Minh lơ ngơ đứng giữa sân thể dục, vừa lau mồ hôi, vừa không để ý rằng mình đang chắn lối đi từ khu nhà tập ra sân bóng rổ.
Tiếng bước chân mạnh mẽ từ phía sau vang lên.
Cú va mạnh khiến cả người cậu ngã lăn xuống đất. Lưng ê ẩm, đầu choáng váng. Nhưng điều khiến cậu hoảng hơn là khi ngẩng lên — cậu lại nhìn thấy gương mặt lạnh tanh quen thuộc đó.
Áo sơ mi trắng buông hờ, cổ áo hơi xộc xệch vì vừa vận động, để lộ chút xương quai xanh nhô lên gợi cảm. Một bên tay cậu xách chai nước khoáng, tay còn lại nắm hờ lấy cổ tay Tuấn Minh – thứ vừa vô thức kéo theo trong cú va.
Trần Dịch Hằng
Cậu không biết tránh à?
Giọng nói ấy vang lên, không to, nhưng đủ khiến những người xung quanh dừng lại.
Tuấn Minh còn chưa kịp phản ứng.
Dịch Hằng cúi xuống, ánh mắt phủ một lớp u tối, như đang soi xét con mồi vừa vô tình cản bước.
Trần Dịch Hằng
Hay cậu… không biết tôi là ai?
Một luồng điện chạy thẳng sống lưng Tuấn Minh. Cậu rướn người ngồi dậy, vội vàng cúi đầu:
Trần Tuấn Minh
Em xin lỗi… em không cố ý…
Trần Dịch Hằng buông cổ tay cậu ra, tay áo trượt nhẹ, để lộ hình xăm mờ mờ như nét lửa đen quấn quanh cổ tay trái — chỉ lộ ra trong tích tắc, nhưng cũng đủ khiến Tuấn Minh chết sững.
Người này… thực sự không phải học sinh bình thường.
Cậu còn đang ngơ ngác thì một người từ sân bóng chạy lại, ôm vai Trần Dịch Hằng.
Đa Nhân Vật_Nam
Ôi, Hằng ca! Nãy đánh ba trận liền chưa đủ sao? Mau về nghỉ chút đi!
Người nọ liếc thấy Tuấn Minh đang ngồi dưới đất, nheo mắt:
Đa Nhân Vật_Nữ
Ê nhóc, cậu đụng vào ai thế không biết hả? Đây là Trần Dịch Hằng – lớp 12A1. Cậu không biết biệt danh 'Lão đại Bắc Thành' à?
Mà kỳ lạ… là Trần Dịch Hằng vẫn không hề tỏ vẻ giận. Cậu chỉ đưa mắt nhìn Tuấn Minh lần cuối – một cái nhìn không giễu cợt, cũng chẳng lạnh lùng – mà giống như… đánh dấu.
Đa Nhân Vật_Nam
Cẩn thận lần sau.
Tuấn Minh ngây ra, gật đầu như cái máy.
Lưng áo cậu ướt mồ hôi. Nhưng tim lại lạnh buốt, như vừa bị người kia bóp chặt… bằng ánh mắt.
Chapter 3
Sau buổi va chạm, Trần Tuấn Minh tưởng mình sẽ bị liệt vào "danh sách đen" của trường.
Nghe đâu, đứa từng dám ngồi vào “ghế quen” của Trần Dịch Hằng trong thư viện đã bị chuyển chỗ ngay ngày hôm sau. Còn đứa mượn nhầm sách cậu ta từng giữ, đến giờ vẫn bị gọi là “thằng mất dạy” sau lưng.
Tuấn Minh lo lắm, nhưng lại không thể… ngăn mình cứ dán mắt theo người kia trong vô thức.
Bởi vì, dẫu bị trừng mắt, bị nạt, bị nhìn như con kiến – cậu lại thấy tim mình đập nhanh kỳ lạ.
Trần Tuấn Minh
Lạ thật. Đáng ra mình phải sợ, phải tránh xa…
Cậu lẩm bẩm, trong khi tay lại đang hí hoáy viết thư xin lỗi, bỏ kèm một thanh kẹo sô-cô-la vị đắng – loại mà Trần Dịch Hằng hay mua trong căn-tin.
Cậu lén đặt nó lên bàn lớp 12A1 trong giờ ra chơi. Nhưng hôm sau, thanh kẹo được trả lại. Kèm theo một mảnh giấy ngắn:
> Cậu đang chơi trò gì đấy?
Dòng chữ lạnh như nước đá.
Mấy ngày sau, cậu bị chặn ngay cầu thang khu D. Trần Dịch Hằng đứng đó, một tay chống tường, tay còn lại nhét túi áo đồng phục, ánh mắt thẳng như dao mổ.
Trần Dịch Hằng
Cậu không hiểu lời cảnh cáo à?
Tuấn Minh giật mình nhưng không lùi bước. Cậu ngước lên, ánh mắt sáng rực – có chút ngây ngô, có chút bướng.
Trần Tuấn Minh
Em chỉ muốn cảm ơn thôi mà…
Trần Tuấn Minh
Nhưng em vẫn muốn.
Trần Dịch Hằng im lặng mấy giây, sau đó cúi người sát hơn. Mùi bạc hà nhè nhẹ từ cổ áo người kia phả ra, gần đến mức cậu có thể thấy rõ đường viền hàm sắc lạnh và từng sợi tóc ướt mồ hôi còn bám trên trán.
Trần Dịch Hằng
Cậu không sợ tôi à?
Trần Tuấn Minh
Nhưng… em sợ không gặp anh hơn.
Câu nói ấy khiến Dịch Hằng thoáng khựng lại. Như thể một viên kẹo cay nhỏ nổ tung giữa lồng ngực cậu.
Người ta bảo: kẻ không biết sợ là kẻ ngu nhất. Nhưng cũng có khi, chính những người "không biết sợ" ấy… lại là người duy nhất bước được vào thế giới của một con sói.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play