Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hôn Nhân Ràng Buộc: Đừng Yêu Tôi, Thịnh Tổng!

Chương 1 Mưa và hôn lễ

________________________

Nhà chính Cố gia

"Ông chủ, bên ngoài mưa ngày càng lớn hơn rồi"

Nữ hầu gái hối hả gấp gọn chiếc ô lại bỏ vào sọt rồi nhanh chóng đi vào phòng khách chính nơi người đàn ông trung niên đang ngồi, nhâm nhi tách trà nóng.

Người đàn ông có vẻ không vội vẫn thong dong uống cạn tách trà, xong, đặt xuống bàn. Ông ta bắt chéo chân qua rồi nhìn ra bên ngoài.

Cơn mưa không có dấu hiệu sẽ ngừng lại trong thời gian ngắn.

"Nó đâu?"

Nữ hầu hơi cúi người:"Tiểu thư vẫn đang thử đồ trên phòng"

Trong căn nhà này, chỉ cần nhắc đến "nó" thì ai cũng tự khắc sẽ biết ngay người đó là Cố Mạn Yên.

Nữ hầu vừa nói xong thì hai tay cô ta liền báu chặt vào nhau, cô ta cắn chặt lấy môi dưới cúi sầm mặt xuống chẳng dám ngước lên, cả cơ thể thì đang run rẩy không ngừng, dường như cô ta vừa lỡ nói ra điều cấm kị gì đó không nên.

Rất nhanh chóng một tách trà nóng đã bay thẳng vào người cô ta, rồi rơi xuống sàn vỡ nát.

"TA ĐÃ TỪNG NÓI GÌ HẢ? AI CHO PHÉP GỌI NÓ LÀ TIỂU THƯ?"

Ông ta hét lớn.

Người hầu gái run rẩy, hai chân khụy xuống, không ngừng dập đầu:"Tôi xin lỗi, xin lỗi ông chủ! Là do tôi ngu ngốc, tôi sai rồi, xin lỗi, xin lỗi!"

Rầm! Xẹt!

Một tia sét lớn đánh xẹt qua, làm sáng bừng cả căn nhà trong chốc lát. Cố Mạn Yên đã đứng đó từ bao giờ, đôi mắt vô thần, mặc trên người bộ váy cưới trắng tinh.

Cố Mạn Yên từng bước từng bước xuống khỏi cầu thang, và đứng trước mặt người đàn ông.

"Dừng lại, tôi đi"

Ông ta hơi giật mình rồi nhanh chóng đứng lên đi lại gần cô một tay ông ta đưa lên tùy ý chỉnh lại tóc, và bóp lấy mặt cô.

"Cuối cùng cái miệng này của mày cũng đã chịu mở ra để nói rồi à, còn tưởng là cả đời sẽ câm mãi như vậy chứ!"

Cố Mạn Yên đứng yên, cô không muốn chống cự hay tránh né, vì cũng sẽ chẳng có tác dụng gì. Cô quen rồi, không sao.

Thấy vẻ mặt cô vẫn đơ đơ ông ta hất mạnh tay ra, phủi phủi tay mình vào áo rồi ngồi xuống. Bắt chéo hai chân lại.

"Tới đó rồi liệu mà giữ mồm miệng, đừng làm mất mặt gia đình này...à mà, mày cũng vốn là đứa câm mà, lo gì chứ"

Gương mặt cô vẫn vô cảm, dù sao cũng quen rồi, những lời này cô vốn chẳng bận tâm nữa.

Hôn ước này vốn nên là của Cố Mạn Nguyệt, cô ta và "anh rể" đã có thời gian tìm hiểu và yêu nhau ở Pháp, vậy mà trước hôn lễ một tuần cô ta lại bỏ trốn.

Vậy là một người chẳng liên can gì, là cô phải hứng chịu hôn lễ này.

Mưa bên ngoài vẫn chẳng ngớt, lão Cố cau mày nhìn vào ông quản gia đang đứng cạnh.

"Chuẩn bị xe đi, mưa có lớn hay thậm chí là có bão thì cũng phải đưa Cố Mạn Yên đến nhà thờ!"

"D....dạ được"

Quản gia run run cúi người

"Vậy...từ giờ tôi sẽ không cần phải về lại nơi này nữa, đúng không?"

Cố Mạn Yên nhìn người đàn ông ngồi trên ghế

"Phải, dù sau này mày có bị ruồng bỏ thì cũng đừng vác xác về đây, vậy nên ráng mà giữ hắn chặt trong tay"

Cô chuyển dời ánh mắt nhìn ra bên ngoài. Hôn lễ với một người đàn ông chưa từng tiếp xúc, vì ông nội cô phải hoàn thành cho tốt nghĩa vụ của một người vợ với anh ta.

.......

"Cô Cố, lên xe thôi"

Được người hầu che dù ra xe, Cố Mạn Yên một mạch đi thẳng không quay đầu lại dù chỉ một lần.

"Sao mà mưa lớn vậy trời, xém chút là tông vào kia rồi!"

"Xúi quẩy thật, mình xui thế không biết!"

Cố Mạn Yên lặng thinh nhìn ra bên ngoài, mặc cho lời thị phi đeo bám tâm cô vẫn lặng như tờ, người tài xế này là đang ám chỉ rằng trở cô là điều xui xẻo mà anh ta phải làm.

Môi cô hơi cong lên, năm đó trước lúc mẹ cô mất vẫn luôn lo lắng và quan tâm cho những kẻ này, muốn bọn họ hãy chăm sóc và quan tâm cô như vậy, nhưng chưa tròn một năm thì bọn họ vậy mà lại quay lưng với cô, cung phụng cho người mẹ kế kia vừa bước vào nhà.

"Đến rồi, cô Cố xuống xe đi"

Cố Mạn Nguyệt mở cửa xe, một thân chẳng ai che chắn bước vào nhà thờ. Nước mưa thẫm đẫm cả một thân váy trắng, đôi mắt cô vẫn thẫn thờ mà bước đi.

Người bên trong vội chạy ra mở dù che cho cô, vẻ mặt bà hiền từ lại luôn nở nụ cười với cô.

"Cố tiểu thư đến một mình sao?"

Bà ấy nhẹ giọng hỏi han

"Vâng, tạnh mưa thì họ đến sau"

Vào đến bên trong bà lấy khăn lau lau sơ qua người cho cô, Cố Mạn Yên lễ phép cúi đầu tự mình lau người. Nhưng ngoài suy nghĩ của cô ra thì nơi này cũng không có ai đến, chỉ duy nhất một người đàn ông đang xoay lưng lại với cô đứng trên bục làm lễ.

Thấy ánh mắt cô nhìn như vậy bà quản gia liền lên tiếng:"Ngài ấy là nhị thiếu gia đấy ạ"

"Vẫn chưa...ai bên nhà đến sao...?"

"Chuyện này..." Bà ấy ấp úng có chút né tránh ánh mắt của cô

"Chắc là chẳng ai đến đâu"

Cố Mạn Yên xoay mặt, có thêm một người đàn ông vừa chạy vào, bà quản gia cũng đưa khăn qua cho anh ta. Anh ta đưa hai tay nhận lấy.

"Xin chào, đây chắc là Thịnh phu nhân nhỉ?" Người đàn ông này nhìn đôi chút nhỏ tuổi, vẻ mặt thanh niên rất tinh nghịch.

"Giới thiệu với cô, tôi là tài xế kiêm luôn việc chạy vặt của thiếu gia, tên Tùng"

"Thằng bé này, đừng ăn nói tùy tiện với tiểu thư" Bà quản gia đánh nhẹ vào cánh tay cậu ấy

"Không sao đâu ạ, cứ tự nhiên với tôi là được"

"Bác thấy chưa, phu nhân rất tốt!"

Tùng nghênh mặt mỉm cười

"Nhưng mà, lúc nảy cậu nói không ai đến là ý gì?"

Cô có chút thắc mắc

"À, ờ, bọn họ chẳng muốn đến dự đâu ạ! Tôi nghĩ nên hủy hôn lễ thì hơn"

Rầm! Xoẹt!

Tiếng sấm vỗ lớn. Kèm theo tiếng của người đàn ông.

"Không đến tại sao phải hủy? Chẳng phải cô dâu chú rể đã có mặt đầy đủ à"

Cố Mạn Yên nhìn bóng lưng anh ta. Rồi cô đi thẳng tới đó.

Cuối cùng đã đứng cạnh nhau. Thịnh Lục Ngạn xoay nhẹ mặt qua nhìn cô dâu, xong thì liền nhìn thẳng.

"Bắt đầu thôi" Anh ta nói với vị cha xứ

Cạch!

Lúc này bên ngoài có thêm hai người đàn ông trẻ tuổi đi vào, rất thân thiện đã chào hỏi bà quản gia và cậu tài xế đang đứng cạnh cửa.

"Này Ngạn, chúng tôi tới rồi"

"Đường hơi kẹt xe, cậu thông cảm nhé!"

Thịnh Lục Ngạn chẳng mảy may nhìn hay đáp lại, anh nắm lấy tay cô gái cạnh mình nhìn cha xứ.

Ông hiểu ý liền bắt đầu làm lễ.

Hôn lễ này chỉ vỏn vẹn bốn người tham dự, hai người bạn của anh bà quản gia và cậu tài xế, còn bên nhà gái thì hoàn toàn chẳng có ai.

Xong hết các nghi thức cũng là lúc mưa tạnh, Thịnh Lục Ngạn trao nhẫn cho cô, Cố Mạn Yên cũng đeo lại nhẫn cho anh.

Vậy là kết thúc, họ chính thức trở thành vợ chồng.

_______________

Chương 2 Nghĩa vụ người vợ

_____________________

Sau hôn lễ Thịnh Lục Ngạn cùng hai người bạn rời đi trước, anh dặn dò quản gia cùng tài xế đưa cô về hoa viên của mình và sắp xếp ổn thỏa cho cô.

Cố Mạn Yên nhìn theo bóng anh rời đi, vậy là cô đã có chồng rồi. Thật mơ hồ, thậm chí lúc nảy cả hai cũng chưa chào hỏi nhau lấy một câu.

Chẳng biết rồi cuộc hôn nhân này sẽ đi về đâu nữa.

"Tiểu thư không đem gì từ nhà theo sao?" Bà quản gia nhìn cô

Cố Mạn Yên ngồi lên xe, cô lắc đầu:"Đồ của tôi không nhiều, khi nào ổn thỏa thì sẽ về đem theo vài bộ"

"Tôi giới thiệu với cô, tôi là Hạ Mai, sau này kêu bà Hạ là được, đừng gọi quản gia sẽ xa cách lắm"

"Được, bà Hạ"

Tâm trạng nặng nề thật, có cảm giác như cô đang dần chìm sâu xuống biển vậy, bờ biển lạnh tối đen vào cái đêm hôm ấy, cô vẫn còn sợ.

["Đừng mà! Dì tha cho con đi! Con xin dì!"

"Nhấn, nhấn mạnh vào, cho nó biết cái cảnh dám giành đồ với con gái vợ cả là như thế nào!"

Cố Mạn Nguyệt đứng cạnh mẹ mình ôm con thỏ bông cười thích thú.

"Quẳng nó xuống đi"

"Dì ơi, đừng mà!"]

Cô sựt tỉnh vì tiếng động bên ngoài.

Bà Hạ lay lay cánh tay cô lo lắng đặt tay lên trán cô.

"Tiểu thư, cô cảm rồi"

"Tôi...ổn mà, nhưng chúng ta đến nơi chưa?"

"À, vừa mới tới, tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, lại đổ nhiều mồ hôi nữa, vào trong tôi nấu cháo rồi đưa thuốc cảm cho cô nhé!"

Cố Mạn Yên sờ tay lên trán mình, cô gật đầu:"Làm phiền rồi ạ"

"Ây, chuyện tôi phải làm mà"

Bà Hạ đỡ cô xuống xe, ngoài hoa viên này là cả một vườn hoa rất lớn, vả lại dù trong màn mưa những bông hoa ấy vẫn rực rỡ kiên cường mà vươn lên. Ngửi thấy mùi hoa cũng làm tâm trạng cô dịu đi phần nào.

"Phòng của cô ở tầng một, còn phòng thiếu gia là tầng ba, ngài ấy không thích ai tùy tiện lên đấy đâu ạ"

"Tôi sẽ chỉ làm tốt nghĩa vụ của một người vợ thôi"

"À, cô lên tắm rửa trước đi, rồi xuống ăn cháo nhé"

Cố Mạn Yên gật đầu, theo sự chỉ dẫn cô lên phòng mình. Đã được bà trí gọn gàng và sạch sẽ rồi, vả lại còn theo phong cách mà Cố Mạn Nguyệt thích nữa chứ.

Đây ắt hẳn là chuẩn bị cho chị ta rồi. Người thật lòng thật dạ thế sao mà Mạn Nguyệt lại bỏ trốn chứ. Cố Mạn Yên nhìn sơ qua một lượt không bận tâm nữa, cô đến gần tủ quần áo và mở ra, đồ cũng đã chuẩn bị sẵn.

Vơ đại một bộ áo lụa trắng cô đi vào phòng tắm ngâm mình trong nước ấm. Nhắm mắt thư thả.

Không biết đã trôi qua bao lâu, hình như cô ngủ quên mất...

Cạch!

Cố Mạn Yên mở mắt nhìn ra cửa, vẻ mặt không mấy vui vẻ của Thịnh Lục Ngạn xuất hiện. Anh ta đi thẳng vào không kiên dè đến gần cô rồi tắt nước đang xả bồn.

"Muốn chết à?"

Đây là lời đầu tiên anh ta nói với cô.

Cố Mạn Yên vịn bồn đứng dậy, thứ gì thấy được đều lồ lộ rõ ra, Thịnh Lục Ngạn xoay mặt lấy khăn tắm và thảy lên cho cô.

"Tôi chưa muốn dọn xác cô dâu trong ngày cưới đâu, nên sau này đừng ngủ trong đây nữa"

Dứt lời, anh ta đi ra ngoài đóng mạnh cửa lại.

Cố Mạn Yên cầm chiếc khăn xong cũng bước ra khỏi bồn tắm, mặc đồ vào thì đi ra. Thịnh Lục Ngạn vẫn ngồi trên giường, thấy cô thì liền đứng lên.

Cố Mạn Yên đi tới gần, kéo lấy thắt lưng anh ta.

Người đàn ông hơi bất ngờ, anh xoay mặt lại tỏ ra khó hiểu.

"Chúng ta...phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng"

Anh ta nheo mày, cô gái này nói ra lời đấy với khuôn mặt vô cảm này à?

"Cô muốn sao?"

Cố Mạn Yên ngước mặt, đối mắt với anh ta:"Sớm muộn gì cũng phải làm thôi, chúng ta đã là vợ chồng mà"

Thịnh Lục Ngạn bật cười, dứt khoát đẩy cô xuống giường, nằm gọn dưới thân mình. Cố Mạn Yên hơi giật mình nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh được tâm trạng cảm xúc.

Thịnh Lục Ngạn quỳ lên, cởi từng cúc áo sơ mi ra, Cố Mạn Yên liền xoay mặt nhìn đi nơi khác.

"Nhìn tôi đi, dù sao cũng phải nhìn mà"

Chiếc áo nhanh chóng bị quẳng xuống đất, Thịnh Lục Ngạn đưa tay bóp mặt cô xoay về mình. Toan cúi đầu muốn hôn cô, nhưng Cố Mạn Yên đã chắn giữa môi lại, nhìn anh ta.

"Đừng hôn..."

Thịnh Lục Ngạn hoàn toàn chẳng để tâm, kéo tay cô lên đỉnh đầu, lần nữa cúi xuống:"Lắm chuyện"

Rồi hôn lên môi cô, dịu dàng liếm quanh cánh môi, Cố Mạn Yên chưa hôn ai bao giờ nên cô chỉ nằm bất động môi mím chặt mặt sức cho người đàn ông mút liếm.

"Này, mở miệng ra, cô chưa hôn ai à?"

Sao có thể nói ra chuyện đó được, Cố Mạn Yên hé môi ra chút liền bị tên kia thâm nhập, lưỡi hắn đưa vào trong, len lỏi mút liếm trong khoang miệng cô.

Rất lâu, Cố Mạn Yên cuối cùng đã động đậy, cô không thở được. Hôn sao mà khổ thế.

"Nằm yên"

Thịnh Lục Ngạn buông cô ra, tay hắn đưa xuống bên dưới lần mò vào trong váy trắng, từng nơi bàn tay ấy đi qua đều làm cô cảm giác tê tái rùng mình. Cảm giác này lạ quá, phía dưới cứ...thế nào ấy.

"Không...tắt đèn sao?" Cố Mạn Yên nhìn hắn

"Cô sợ à?''

"Tôi...."

"....bình thường"

Môi hắn khẽ nhếch lên:"Vậy được"

Chiếc quần nhỏ bị kéo ra không thương tiếc, hai ngón tay mơn trớn bên ngoài lần mò vào trong. Cố Mạn Yên giật lên một cái, cô vội che miệng.

"Chật thế, đừng nói là cô chưa từng động vào nó nhé?"

Thịnh Lục Ngạn vuốt ve rồi đẩy sâu vào hơn, hai ngón tay hắn bắt đầu chuyển động. Cả người cô gái cũng cong lên theo nhịp của hắn, Cố Mạn Yên cắn môi tránh phát ra tiếng động.

"Này, ân ái là phải rên, như thế mới đúng, cô che miệng làm gì?"

"Ưm...kệ tôi, anh cứ làm gì anh muốn đi"

"Ok, vậy như thế này thì sao..."

Hắn ta đẩy mạnh vào.

"A..."

Cô liền kìm chế lại, rõ ràng là hắn cố tình mà.

"Ướt như vậy chắc là được rồi nhỉ" Thịnh Lục Ngạn rút ngón tay ra, thứ chất nhờn nhớp nháp dính đầy tay hắn

Cố Mạn Yên nhìn theo, tim cô đập mạnh, mặt đỏ bừng. Cảm giác hoan ái là thế này sao?

Cô toan ngồi dậy thì người kia kiền ấn xuống lại:"Đi đâu?"

"Chẳng phải...đã xong rồi sao?"

"Ha, cô ngốc thật hay giả thế? Chỉ mới cô sướng còn tôi thì chưa?" Hắn đặt tay cô lên hạ thân nóng bừng bên dưới

Tay cô giật giật run run, muốn rút ra cũng không được.

"Này..." Cô nhìn lên hắn

"Sao? Định chạy? Cô bảo là nghĩa vụ vợ chồng mà, cho nên chồng phải có trách nhiệm chứ"

Cố Mạn Yên rút tay ra, ánh mắt hướng vào thứ đấy, bàn chân cô bất giác cong quắp đi. Cảm giác này là lo sợ sao?

Thịnh Lục Ngạn cởi chiếc quần dài, rồi bỏ luôn quần lót, hắn đẩy cô nằm xuống, lấy một chân của cô vắt lên vai mình.

"Anh làm gì...?"

"Nằm im nào, để chồng phục vụ vợ chứ"

Thịnh Lục Ngạn vuốt vuốt vài cái của mình rồi từ từ tiến đến gần huyệt động của cô, thâm nhập vào trong.

"A...đau quá..." Cố Mạn Yên giật nảy miệng há to

Cố Mạn Yên vung tay lên liền bị hắn bắt lấy đưa lên miệng liếm mút ngón tay thon dài.

"Đừng di chuyển bừa, để tôi làm cô sướng"

"Không...đau lắm, không chịu được nữa"

Bàn tay cô báu chặt ga giường, đôi mắt ngấn lệ nhìn người đàn ông.

Thịnh Lục Ngạn cúi xuống, môi chạm mắt cô, lời nói dịu dàng.

"Tôi chỉ mới vào được một chút thôi đó, còn chưa được một nửa mà cô đã la hét cái gì?"

"Nhưng mà...đau lắm..."

Hắn đẩy thêm một chút, môi cô liền cắn chặt lại. Thịnh Lục Ngạn lấy bàn tay đang giữ ga giường đặt lên vai mình.

''Cào cấu nó đi, bấu vai tôi đi"

"A..."

Hắn đưa tay lên vai cô kéo dây áo ngủ xuống, mạnh bạo xé rách nó, bộ ngực căng tròn hiện ra trước mắt, hắn vội bóp lấy một tay xoa nắn xoe tròn.

"ưm...đừng mà..."

"Thế nào, đỡ đau hơn chưa?"

Cố Mạn Yên lắc đầu, nước mắt chảy dài nhìn hắn. Thật không ngờ chỉ vì thấy cô khóc mà hạ thân hắn liền to lớn hơn.

Cô giật mình:"Sao...sao lại...phình lên...thế"

"Tôi không chịu được nữa rồi, Cố Mạn Yên tôi động nhé"

"Hả?"

Thịnh Lục Ngạn nhấp hong, thúc vào trong. Cô bất ngờ miệng mở to, tay báu chặt lấy hắn.

"Đừng mà...đừng"

"Suỵt, sắp vào hết rồi"

Hắn tiếp tục thúc mạnh, đẩy hết thảy vào trong cô. Bên trong co giật dữ dội, càng lên tăng thêm sự kích thích.

"A...a...ư"

Thịnh Lục Ngạn đặt tay lên bụng cô, nhếch môi:"Thế nào, tôi đã vào hết rồi này"

"Tôi chết...mất"

"Không ai làm tình mà chết đâu, trừ phi cô sướng đến chết"

Cuối cùng hắn rút ra vật to lớn ra, trên đấy vẫn nhớp nháp chất dịch và máu đỏ của cô.

Cố Mạn Yên thở dốc, cô mệt mỏi thiếp đi mất.

__________________

Chương 3 Bệnh

_________________

"Cô ấy đang cảm đó thưa cậu, sao cậu lại chẳng tiết chế gì vậy chứ!"

Bà Hạ giở giọng quát mắng

"Cô ấy là người muốn mà? Tôi đâu thể từ chối, vả lại tôi cũng đâu biết người đang ốm?"

Bà ấy thở dài:"Bây giờ để tôi lau người cho cô ấy..."

"Không cần đâu, tôi tắm qua rồi cũng thay ga giường luôn rồi, chăm sóc cô ấy đi, có lẽ mấy hôm nữa tôi không về"

"Thiếu gia, cậu có vợ rồi đấy"

"Tôi biết, bà đừng cằn nhằn nữa"

Thịnh Lục Ngạn lấy khoác đen rồi mở cửa bước ra ngoài.

Bà Hạ quá hiểu tính khí của vị thiếu gia này, chẳng ai nói được mà cậu nghe cả.

Cố Mạn Yên sốt mất hai ngày liền. Cô cứ nằm mãi trên giường mà mơ về những chuyện đau khổ trong quá khứ.

Nước mắt cứ thế mà tuôn rơi. Bà Hạ đang lau người cho cô thì cũng giật mình, nảy giờ cô đã khóc mấy lần rồi đấy.

"Đừng mà...xin dì..."

Cạch!

Cửa phòng mở toan, Thịnh Lục Ngạn bước vào, khẽ nheo mày nhìn cô gái đang nằm. Rồi vô thức mà bước tới.

"Cô ta sao rồi?"

"Thiếu gia, tôi nghĩ nên gọi bác sĩ sẽ tốt hơn"

Mạn Yên bất chợt đưa tay lên bắt lấy bàn tay hắn, Thịnh Lục Ngạn giật mình muốn rút ra cũng không được.

"Mẹ...cứu con..."

Mày hắn khẽ nheo lại:"Gọi đi, tôi thấy cô ta bệnh nặng rồi đấy"

Bà Hạ liền đứng lên chạy ra bên ngoài, Thịnh Lục Ngạn cũng ngồi xuống giường, đưa tay lên lau lau nước mắt cho cô. Nhưng Cố Mạn Yên lại né đi.

"Cô gái này..."

Bàn tay bị nắm chặt hơn, thậm chí cô còn đưa bàn tay đó áp lên mặt mình. Nước mắt lăn xuống tay hắn, Thịnh Lục Ngạn khó chịu khẽ lay lay cô.

"Nè, đừng có khóc nữa"

"Mẹ...đưa con theo đi...con nhớ mẹ lắm..."

"Cô muốn chết đến vậy à? Chưa được đâu, phải đợi chị cô về nữa chứ!"

Lúc này mí mắt cô hé mở, Mạn Yên mơ hồ thấy người đàn ông đang cau có nhìn mình. Người đó chẳng phải là...chồng cô sao?

"Tỉnh chưa? Này!"

Cố Mạn Yên lại thiếp đi.

"Phụ nữ đúng là rắc rối thật"

Dù có nói thế nhưng Thịnh Lục Ngạn vẫn để cô nắm tay mình, mặc sức cho cô làm loạn với nó.

Rồi trôi qua nửa tiếng, bác sĩ cuối cùng đã đến. Nét mặt thoáng chút bất ngờ vì thấy anh đang nắm tay người kia. Cô ấy dẹp bỏ cảm xúc bước vào trong.

"Tôi đến rồi"

"Ừm, khám đi"

Bàn tay kia vẫn nắm, hình như không có dấu hiệu nào là sẽ buông ra.

Mi Trang bước sang bên phía kia, cô lên giường và bắt đầu thăm khám.

"Có vẻ đã đỡ sốt rồi, nhưng dấu hiệu mê sảng thì vẫn chưa hết đâu"

"Ý cô là sao chứ?"

"Tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô ấy, với lại thời gian này tránh tiếp xúc thân thể là tốt nhất"

Thịnh Lục Ngạn bật cười:"Vợ chồng mới cưới mà lại tránh tiếp xúc sao?"

"Nếu không muốn cô ấy ngày càng nặng hơn"

Mi Trang bước xuống giường, dẹp dọn đồ lại.

"Nhưng...cô ấy là vợ anh sao?"

Thịnh Lục Ngạn ngẩn mặt:"Cô có ý kiến gì à?"

"Không có, nhớ chăm sóc cô ấy"

Rồi cô bước ra bên ngoài. Trước lúc đi còn không quên nhìn lại lần nữa.

Vẫn là luyến tiếc dời bước.

Thịnh Lục Ngạn nheo mày, nhìn cô gái đang nằm trước mặt. Tâm tình khó chịu. Đợi ngày Cố Mạn Nguyệt về tôi và cô sẽ ly hôn.

Thịnh Lục Ngạn và Cố Mạn Nguyệt yêu nhau, nhưng trước hôn lễ cô ta bỏ trốn, lúc ấy anh hận lắm. Vì muốn trả thù nên kế hoạch tráo hôn, nên buổi lễ này mới được dựng nên, là anh cùng ba cô dựng nên.

"Chỉ cần đợi cô ấy về...tôi muốn cô ấy phải đau khổ khi rời bỏ tôi!".

Thịnh Lục Ngạn đưa tay lên khẽ lau nước mắt của mình.

Cố Mạn Yên lúc này nới lỏng bàn tay, rồi buông hẳn ra. Cô xoay người sang hướng khác. Đôi mắt hé mở. Nếu còn yêu cô ta nhiều như thế thì cứ phải lấy tôi làm gì?

Hắn đứng lên:"Thật rắc rối"

Rồi đi ra ngoài.

Mấy ngày sau, Cố Mạn Yên đã khỏi bệnh.

Cô cũng xuống bên dưới muốn ngắm nhìn khu vườn đầy sắc xuân đấy.

Người làm vườn thấy cô thì liền cúi đầu chào hỏi, rồi tiếp tục làm việc. Cố Mạn Yên nhìn cô gái nhỏ ấy, môi mỏng hơi cong lên và đi tới.

"Đây là hoa gì vậy?"

"Là hoa ly, loài hoa đẹp động lòng người, thiếu gia bảo tôi trồng vì phu nhân tương lai rất thích!"

Cố Mạn Yên đơ ra, phải rồi Cố Mạn Nguyệt rất thích hoa ly.

"Vậy à..."

"Chẳng phải cô là thiếu phu nhân sao?" Cô gái nhỏ giương đôi mắt lấp lánh nhìn cô

Cố Mạn Yên xoa xoa đầu cô bé:"Ừm, em làm tiếp đi"

Cô rời đi, cô là thiếu phu nhân. Đúng rồi.

Bên ngoài cổng lớn, một chiếc xe trắng đang tiến vào. Rồi dừng ngay giữa sân. Và từ trên đó một ông lão bước xuống, dù tóc đã bạc nhưng nhìn ông không có vẻ gì là yếu ớt, mà ngược lại gương mặt cương nghị lại rất nghiêm khắc.

Người đó hình như cô từng gặp qua rồi.

Bà quản gia từ trong chạy ra, cung kính:"Lão gia đến thăm"

"Thằng nghịch tử đâu rồi?"

Ông lớn tiếng

"Thiếu gia đã hai ngày không về rồi ạ!"

"Thằng trời đánh, lại dám làm ra chuyện tày đình thế này!"

Cố Mạn Yên hoàn toàn không hiểu chuyện gì, cô khẽ nép mình vào thân cây lớn quan sát. Rồi ông lão lại lên xe và rời đi.

Cô nhìn theo, mắt hơi híp lại. Ráng nhớ ra, phải rồi là người đứng đầu Thịnh Gia, ông nội của Thịnh Lục Ngạn.

Nhưng sao ông lại tức giận đến thế chứ?

Cố Mạn Yên bước ra, bà Hạ thấy cô thì liền mỉm cười cúi chào.

"Cô đã thấy khỏe hơn chưa?"

"Dạ vâng ạ, con ổn rồi cảm ơn bác"

"À, thiếu gia có dặn nếu cô thiếu gì thì nói chúng tôi đưa đi mua"

"Hiện tại con đã đầy đủ lắm rồi ạ"

Bà Hạ hơi trầm ngâm nhìn cô:"Tiểu thư, tôi thấy lúc cô cười lên rất đẹp đấy, nhưng cô lại ít khi cười, tại sao thế?"

Cố Mạn Yên bất ngờ, không ngờ cũng có người lại để ý đến cô như vậy.

"Con thấy, không có gì đáng để cười cả"

Bà Hạ thở dài, cô gái này cũng thật đáng thương. Lại cưới phải thiếu gia nhà bà, cái tên ngông cuồng lại chẳng chịu nghe lời ai.

"Tôi đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi đấy ạ, tiểu thư vào ăn nhé!"

Cố Mạn Yên gật đầu, nhìn sang vườn hoa lần nữa rồi đi vào trong.

Hoa viên hiện giờ chỉ có duy nhất ba người, là cô bà quản gia và cô bé làm vườn bên ngoài. Vì vậy nên vô cùng yên ắng. Vả lại nơi này nằm khuất xa thành phố, lại càng tăng thêm sự ảm đạm.

Cô ăn được vài miếng súp thì liền buông muỗng, cảm giác chán ăn lại tới nữa rồi. Mạn Yên mắc ói liền chạy vào phòng vệ sinh. Lúc nào cũng vậy, cô chỉ cần có dấu hiệu chán ăn thì liền mắc ói.

Thật sự rất mệt mỏi.

Bà Hạ đứng ngoài phòng tắm, gõ gõ cửa vài cái.

"Tiểu thư, cô không sao chứ?"

Mạn Yên chống hai tay lên bồn cầu, thều thào:"Con không sao, chỉ thấy hơi mệt thôi ạ"

"Tôi gọi bác sĩ đến nhé?"

"Không cần phiền phức vậy đâu ạ!"

Vừa hay có tiếng xe bên ngoài, Thịnh Lục Ngạn bước vào, tay xoay xoay cái chìa khóa.

Cố Mạn Yên cũng rửa mặt, xong thì bước ra ngoài.

Cả hai chạm mặt nhau, cô nhìn hắn rồi liền xoay đi.

Thịnh Lục Ngạn nhún vai một cái cũng chẳng bận tâm, định lên lầu thì bà quản gia liền chặng lại.

"Thiếu gia, hôm nay lão gia đến tìm người rồi"

"Kệ ông ấy, còn nhớ đến đứa cháu này mà đến thì cũng bất ngờ thật"

"Cậu đừng như vậy nữa, nếu đã lấy vợ thì cũng nên đưa cô ấy về ra mắt chứ!"

"Hôn lễ của tôi cũng chẳng có ai đến, giờ về làm gì?"

Cố Mạn Yên không muốn nghe lén liền đi về bàn ăn, vừa ói ra lại làm cô đói, nhưng ăn vào thì lại mắc ói. Thật lòng chẳng biết làm sao. Vậy nên cô múc ra một chén canh nóng, ăn cái này thì chắc sẽ ổn.

Nhưng chén canh vừa được đặt xuống bàn thì liền bị người kia giành lấy, hắn ta ngang nhiên ngồi xuống cạnh cô, rồi còn húp canh của cô nữa.

Cố Mạn Yên nhìn sang, cô quá lười để lên tiếng nên mặc kệ mà múc bát khác. Xong thì ngồi xuống.

"Ở đây tốt quá nhỉ?"

"Tôi không hiểu ý anh"

Cô húp một muỗng, liền cảm thấy nhao nhao trong bụng.

"Tôi nói cô tận hưởng cuộc sống ở đây tốt quá nhỉ!"

"Nếu anh không về thì hôm nay đã hoàn hảo rồi"

Thịnh Lục Ngạn đặt mạnh bát canh xuống:"Cô có ý gì?"

"Không có anh ở nhà tôi thấy rất yên ổn và vui vẻ!"

"Thế à? Vậy từ mai tôi ở nhà chơi chung với nhé"

_________________________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play