Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Á Phiện

Rượu

NovelToon
Mười một giờ đêm.
Tại bữa tiệc tầng 6, khách sạn Harmony Haven.
Ánh đèn neon nhấp nhoáng trên sàn nhảy, chiếu rọi những gương mặt đê mê, đang chìm đắm trong nền nhạc điện tử ồn ã, sôi động.
Tiếng nhạc hoà cùng tiếng nói. Đâu đó vang lên tiếng chạm ly. Và cả tiếng reo hò cổ vũ từ một chiếc bàn tụ tập đông người.
Đám đông
Đám đông
8…
Đám đông
Đám đông
9…
Đám đông
Đám đông
10!
Đám đông
Đám đông
10 shot rồi đó!
Đám đông
Đám đông
Cô ta đã uống tận 10 shot mà trông chẳng si nhê gì hết.
Đám đông
Đám đông
Tửu lượng khoẻ thật chứ, thường là shot thứ năm tôi gục rồi.
Đám đông
Đám đông
Lão Chủ Nhân lần này gặp đối thủ khó nhằn rồi, haha!
Đám đông
Đám đông
Đến shot thứ 10 của ông rồi đó, Lão Chủ Nhân.
Đám đông đồng thanh hô lên từng nhịp "Uống đi! Uống đi"
Gã đàn ông được gọi là "Lão Chủ Nhân" sau 9 shot rượu khuôn mặt đã đỏ hừng hực.
Khoé miệng khẽ nhếch lên. Ánh mắt gã lúng liếng sắc tình, hướng về phía người phụ nữ diễm lệ đang ngồi vắt chân kế cạnh.
Cô ta dường như vẫn còn khá tỉnh táo, dẫu đã uống 10 shot.
Lão chủ nhân
Lão chủ nhân
Chà…
Lão chủ nhân
Lão chủ nhân
Shot này, là dành cho em.
Gã nói, cầm lấy chiếc ly, dứt khoát uống cạn.
Đám đông
Đám đông
10 shot!
Đám đông
Đám đông
Huề nhau rồi!
Đám đông
Đám đông
Nào shot thứ 11, liệu cô ấy có làm được không?
11 shot, một con số khó tưởng.
Nhưng không phải không thể.
Đặc biệt là khi…
Người phụ nữ nhẹ vuốt tóc mai, ngồi thẳng người dậy.
Mặc cho người người hối thúc, động tác của cô vẫn khoan thai và uyển chuyển như thế.
Nâng chai rượu được thiết kế tựa ấm trà, cô nghiêng mình rót đầy vào ly.
Chẳng ai buồn để ý, một ngón tay của cô đã duyên dáng ấn vào một chiếc lỗ trên chai.
Người phụ nữ
Người phụ nữ
Vậy, em xin được đáp lễ.
Chiếc ly được uống cạn.
Đám đông như bùng nổ. Sự chú ý từ Lão Chủ Nhân chuyển sang cô, rồi từ cô trở lại Lão Chủ Nhân.
Đám đông
Đám đông
11 shot! 11 shot!
Đám đông
Đám đông
Lão Chủ Nhân, quất luôn 2 shot cho thành 12 đi!
Lẳng lặng thu ngón tay về… Rượu được rót vào ly của gã.
Nụ cười của Lão Chủ Nhân méo đi nhiều chút. Rồi gã nâng chiếc ly lên, đặt lên môi.
Lão chủ nhân
Lão chủ nhân
Lão chủ nhân
Lão chủ nhân
Ây gù, đã đến lúc ta hạ mình nhường chỗ cho lớp trẻ rồi.
Gã hạ chiếc ly xuống.
Tiếng hò hét vang dội khắp chiếc bàn. Mọi người nhanh chóng ùa đến vây quanh kẻ chiến thắng.
Đám đông
Đám đông
Không ngờ cô thực sự đánh bại được Lão Chủ Nhân!
Đám đông
Đám đông
Phụ nữ như cô chịu được 5 shot đã là đỉnh rồi… mà cô uống những 11 shot.
Người phụ nữ
Người phụ nữ
Người phụ nữ không đáp, chỉ mỉm cười kín đáo, đôi mắt ngước về nơi xa xăm.
Khi ấy, một bàn tay kéo cô vào lòng.
Lão chủ nhân
Lão chủ nhân
Chúng ta nên nói về phần thưởng chứ nhỉ?
Ôm người nọ vào lòng. Lão Chủ Nhân mân mê lọn tóc nâu mềm mại, hơi cúi đầu thầm thì vào tai cô.
Hơi thở của gã ngấn mùi men rượu. Lòng cô nổi lên nhiều điều khó nói.
Người phụ nữ
Người phụ nữ
Thế phần thưởng cho chiến thắng của em là gì?
Cô nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay của Lão Chủ Nhân đang khoác lên mình.
Lão chủ nhân
Lão chủ nhân
Phần thưởng này… chỉ dành riêng cho em. Sẽ không ai ngoài ta và em biết cả.
Tay gã đeo một chiếc vòng cảm ứng thuộc về khách sạn Harmony Haven.
Lão chủ nhân
Lão chủ nhân
Bảo an, dọn đường!
Một tiếng tít kêu lên thật khẽ.
Mấy tên bảo an nghe thấy lệnh, liền giải tán đám đông đang chán nản than vãn, mở đường cho Lão Chủ Nhân đưa Người của gã vào phòng riêng.
Cánh cửa kín đáo dần xuất hiện trong góc.
Một tên bảo an bước lên trước, trịnh trọng mở cửa.
Bảo an
Bảo an
Phòng của Ngài đã được chuẩn bị sẵn, Lão Chủ Nhân.
Lão chủ nhân
Lão chủ nhân
Được, canh gác cho cẩn thận.
Người phụ nữ
Người phụ nữ
Cô ngoan ngoãn đi theo Lão Chủ Nhân.
Cánh cửa sau lưng họ đã đóng lại.
NovelToon
Nơi này là một căn phòng ngủ với khung cửa sổ lớn, hướng ra ngoài thành phố.
Những toà cao ốc phía xa mọc lên cao vút. Con đường nhựa cháy bỏng, lấp lánh ánh đèn từ xe cộ qua lại.
Hai bàn tay thô ráp và lạnh ngắt mớn trớn trên vai cô. Chúng trượt xuống tay. Rồi xuống hông.
Người phụ nữ thân thể cứng đờ.
Môi cô mấp máy. Không nói lời nào.
Gương mặt bấy giờ đã đanh lại, không còn vẻ thờ ơ như trước.
Lão chủ nhân
Lão chủ nhân
Em thật sự rất biết cách chọn mùi nước hoa.
Lão chủ nhân
Lão chủ nhân
Nó khiến bất cứ người đàn ông nào…
Lão chủ nhân
Lão chủ nhân
Mà không có vấn đề đều muốn xé xác em ra.
Cô cảm nhận được khuôn mặt của người đàn ông vùi vào cổ cô.
Da đầu cô tê rần.
Cảm giác ngứa ngáy lan rộng trong từng tấc thịt, khiến cô chỉ muốn kéo toạc chúng ra.
Máu cô sẽ tuôn trào, đỏ thẫm khắp căn phòng ảm đạm.
Khi ấy…
Mà.
Ngay cả khi ấy, cảm giác này vẫn chẳng thể rửa sạch.
Hệt như những ký ức kia.
Lão chủ nhân
Lão chủ nhân
Ta… vẫn chưa biết tên của em.
Lúc này, tay của gã đã chạm tới gấu váy.

Chìm

Máu cô sẽ tuôn trào, đổ thẫm khắp căn phòng ảm đạm.
Mà.
Ngay cả khi ấy, cảm giác này vẫn chẳng thể rửa sạch.
Hệt như những ký ức kia.
Lão chủ nhân
Lão chủ nhân
Ta… vẫn chưa biết tên của em.
Lúc này, tay của gã đã chạm tới gấu váy.
Chiếc giường trước mặt cô vẫn nằm im lìm.
Cô tự hỏi, trước kia đã có bao nhiêu tội ác xảy ra ở trên đấy?
Một giọng nói băng giá truyền vào tai, khiến tâm trí cô chợt bừng tỉnh.
ë̶̼͎́͝r̸͇̦̿r̸̡̫̓ò̸̻̥r̵̥̈́̈́
ë̶̼͎́͝r̸͇̦̿r̸̡̫̓ò̸̻̥r̵̥̈́̈́
4009 gửi tin, đã lấy được tài liệu.
ë̶̼͎́͝r̸͇̦̿r̸̡̫̓ò̸̻̥r̵̥̈́̈́
ë̶̼͎́͝r̸͇̦̿r̸̡̫̓ò̸̻̥r̵̥̈́̈́
1811, mục tiêu đã chết chưa?
Người phụ nữ
Người phụ nữ
Người phụ nữ
Người phụ nữ
Chậc.
Rẹt rẹt…
Rẹt rẹt…
BÙM!
Tiếng nổ vang lên phía sau lưng họ.
Lão Chủ Nhân hốt hoảng xoay người lại.
Dải đèn trước cửa đang bốc cháy dữ dội.
Bên ngoài vọng vào tiếng hỗn loạn, la hét và giẫm đạp.
Đám đông
Đám đông
Cháy rồi! Cháy rồi!
Đám đông
Đám đông
Chạy thôi!
Bảo an
Bảo an
Mẹ kiếp, cái đếch gì vậy?
Ngọn lửa bất ngờ xuất hiện và bao trùm lấy cánh cửa.
Bảo an
Bảo an
Lão Chủ Nhân!
Hơi nóng cuồn cuộn khiến tên bảo an giật mình lùi lại, không dám đến gần.
Bảo an
Bảo an
Thôi kệ xác lão già đó đi, trong đó có cửa thoát hiểm mà!
Bảo an
Bảo an
Mau gọi cứu hoả đi!
Dòng người xô đẩy, chẳng ai nhường ai.
Ngay sau họ là đám cháy vẫn đang phập phồng, càn quét từng ngõ ngách.
Đám đông
Đám đông
Anh à, đợi em…
Đám đông
Đám đông
Á!
Đám đông
Đám đông
Có người dẫm lên chân của em!
Khói đen bốc lên nghi ngút khiến mắt người ta cay xè.
Đám đông
Đám đông
Đợi cái gì… Bỏ tôi ra!
Đôi tình nhân tan nát.
Thấp thoáng đã chìm vào dĩ vãng, những câu à ơi họ từng thủ thỉ vào tai nhau.
Tiền rơi xuống đất giờ cũng chỉ là thứ lót đường bị ngàn người giẫm lên.
Rốt cuộc đứng trước điểm cuối của sinh mệnh, tiền và tình chỉ đơn thuần là những thứ vô bổ và phù du.
Cái chết vẫn luôn nhất mực bình đẳng như thế.
Lão chủ nhân
Lão chủ nhân
Khụ khụ…
Lão chủ nhân
Lão chủ nhân
Khói quá.
Lão chủ nhân
Lão chủ nhân
Mẹ nó, lũ bảo an hèn hạ!
Lửa bùng cháy khiến khuôn mặt gã nóng ran.
Lão Chủ Nhân mặt mũi đỏ rần giậm chân tại chỗ.
Ánh mắt gã hướng về phía góc phòng, nơi cánh cửa thoát hiểm vẫn chưa bị lửa chạm tới.
Lão chủ nhân
Lão chủ nhân
Cuối cùng thứ này cũng có ích đôi chút.
Gã lẩm bẩm, bước về phía tấm biển Exit đang toả ra sắc xanh lục mờ nhạt.
Song gã chẳng buồn đoái hoài đến người phụ nữ sau mình.
Phập.
Tiếng da thịt ma sát với thép.
Nội tạng trong ngực đau nhói.
Máu đỏ ướt đẫm áo quần.
Lão chủ nhân
Lão chủ nhân
Cán dao nhô ra từ ngực gã.
Lưỡi dao nằm trong ngực trái, đâm nát trái tim không còn nhịp đập.
Đôi ngươi dần mất tiêu cự. Hai mắt gã tối sầm.
Bóng tối bao trùm lấy gã.
Tước đi ý thức.
Và cả cơn đau.
Vĩnh viễn đưa gã rơi vào màn đêm vô tận.
ë̶̼͎́͝r̸͇̦̿r̸̡̫̓ò̸̻̥r̵̥̈́̈́
ë̶̼͎́͝r̸͇̦̿r̸̡̫̓ò̸̻̥r̵̥̈́̈́
1811?
ë̶̼͎́͝r̸͇̦̿r̸̡̫̓ò̸̻̥r̵̥̈́̈́
ë̶̼͎́͝r̸͇̦̿r̸̡̫̓ò̸̻̥r̵̥̈́̈́
1811?
ë̶̼͎́͝r̸͇̦̿r̸̡̫̓ò̸̻̥r̵̥̈́̈́
ë̶̼͎́͝r̸͇̦̿r̸̡̫̓ò̸̻̥r̵̥̈́̈́
Anh nghe thấy không?
ë̶̼͎́͝r̸͇̦̿r̸̡̫̓ò̸̻̥r̵̥̈́̈́
ë̶̼͎́͝r̸͇̦̿r̸̡̫̓ò̸̻̥r̵̥̈́̈́
Nếu nhận được tin hãy báo lại.
Không một ai đáp lại.
ë̶̼͎́͝r̸͇̦̿r̸̡̫̓ò̸̻̥r̵̥̈́̈́
ë̶̼͎́͝r̸͇̦̿r̸̡̫̓ò̸̻̥r̵̥̈́̈́
Này?
ë̶̼͎́͝r̸͇̦̿r̸̡̫̓ò̸̻̥r̵̥̈́̈́
ë̶̼͎́͝r̸͇̦̿r̸̡̫̓ò̸̻̥r̵̥̈́̈́
Đừng nói, chết rồi đấy nhé…?
Không một ai đáp lại.
ë̶̼͎́͝r̸͇̦̿r̸̡̫̓ò̸̻̥r̵̥̈́̈́
ë̶̼͎́͝r̸͇̦̿r̸̡̫̓ò̸̻̥r̵̥̈́̈́
… Chết tiệt!
Lửa nóng cắn nuốt xác thịt.
Nó dần lan đến cửa thoát hiểm.
Chân cô chẳng nhúc nhích.
Đôi mắt sâu tựa vực thẳm lặng lẽ dõi theo thi thể đang hoá tro tàn.
Ánh sáng xanh lục từ tấm biển Exit đã bị che khuất bởi ánh lửa.
Phía sau lưng cô, thành phố vẫn rực rỡ và phồn hoa như thế.
Đã đến lúc rồi.
Cô tháo thứ gì đấy khỏi tai và đưa chân dẫm nát.
Cửa kính vỡ tan.
Khói đen ùa ra.
Nay trăng thanh rọi bóng.
Đó đâu bên dưới là xe cứu hoả lăn bánh và giọng người hô hoán.
Cô bỗng muốn ngân nga một bài hát nhưng cổ họng đã khổ rát đến đớn đau.
Người phụ nữ
Người phụ nữ
1811.
Người phụ nữ
Người phụ nữ
Tạm biệt nhé.
Không hề nao núng.
Cô vươn mình.
Rồi bước xuống.

Sủi cảo

Tại một quán sủi cảo giản dị trên con phố nhỏ cổ kính.
NovelToon
Từ chiếc tivi hơi cũ kĩ, bản tin buổi sáng đang được chiếu lên. Giọng người phóng viên đều đều…
"Vào sáng sớm hôm nay, ngày 17 tháng 9 năm XXXX, một vụ hoả hoạn đã xảy ra tại tầng 6 khách sạn Harmony Haven."
"Khoảng 2 giờ sáng, ngọn lửa bất ngờ bùng phát dữ dội trong phòng tiệc tầng 6 của khách sạn."
"Nguyên nhân được xác định là do trục trặc nguồn điện, dẫn đến việc đèn chiếu sáng phát nổ."
"Lực lượng cảnh sát phòng cháy chữa cháy đã nhanh chóng có mặt để triển khai phun nước dập lửa."
"Tuy nhiên, đám cháy quá lớn. Số lượng người tập trung trên tầng 6 vô cùng đông đúc khiến cho công tác cứu hộ gặp nhiều khó khăn."
"Vụ hoả hoạn đã khiến cho 6 người thiệt mạng và hơn 20 người gặp chấn thương…"
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Oáp…
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Đến giờ mở cửa quán rồi.
Người phụ nữ trẻ tuổi với mái tóc hồng ngắn cũn cỡn đứng bật dậy.
Ruan Yu Mian vươn vai, ngáp dài.
Đôi mắt tinh ranh nhìn về phía chiếc đồng hồ chỉ 6 giờ sáng.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
6 giờ, thời điểm người ta lục đục dậy đi ăn sáng.
Vô cùng tháo vát, cô nhanh nhẹn lau dọn bàn ghế.
Chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Tóc giả…
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Tạp dề…
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Kính mắt…
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Xong!
Cô nhìn bản thân trong gương, chải chuốt lại diện mạo "mới".
Và, không thể quên một nụ cười rực rỡ chào đón những vị khách đầu ngày.
Tấm bảng viết dòng chữ đỏ CLOSE được lật thành mặt viết chữ xanh OPEN.
Tinh!
Chuông cửa kêu lên.
Vị khách đầu tiên đã ghé tiệm.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Chào buổi sáng.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Quán sủi cảo Miafu sẵn sàng phục vụ~
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Cho hỏi bạn đi mấy người?
"1 người."
"Cho tôi một suất sủi cảo."
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Có ngay!
Cô đáp, quay đầu tiến vào nhà bếp.
Nhưng bước chân cô bỗng dừng lại.
Ruan Yu Mian ngẩng đầu, nhìn vị khách ấy.
Đối phương vắt chéo chân.
Trên người còn vương mùi máu, đất cát và cháy khét.
Người phụ nữ
Người phụ nữ
Tôi nghe nói quán ăn này ngon nhất nhì phố Trung Hoa.
Người phụ nữ
Người phụ nữ
Trang trí cổ điển, cũng rất sạch sẽ.
Ruan Yu Mian đi tới cửa quán.
Tấm bảng OPEN lật lại thành CLOSE.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Lần này lại có chuyện nữa sao?
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Lynx.
Người phụ nữ
Người phụ nữ
Có rất nhiều chuyện.
Vị khách lột bỏ mái tóc giả, tuỳ tiện ném nó lên bàn.
Lynx
Lynx
Hai phút trước.
Lynx
Lynx
Cậu đã cho phép tôi bước vào và ngồi trong quán.
Lynx
Lynx
Nếu không phải tôi không mang ý xấu.
Lynx
Lynx
Có lẽ quán cậu đã bốc cháy như khách sạn nào đó rồi.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Đệt, cậu đến đây chỉ để giáo huấn tôi thôi à?
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Với cả, cậu đã có mặt ở cái khách sạn trên bản tin buổi sáng đó ư?
Cô tiếp tục, không cho người kia cơ hội mở miệng.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Đừng nói, để tôi đoán.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Vụ hoả hoạn là do cậu gây ra?
Lynx không trả lời.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Nhiệm vụ?
Đáp lại cô một lần nữa là sự im lặng.
Tay hắn để trên bụng.
Gương mặt mệt mỏi.
Không phủ nhận tức là ngầm đồng ý.
Ruan Yu Mian lặng người.
Đoạn, cô hốt hoảng, nhận ra điều gì đấy.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Tên chết dẫm nhà cậu!
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Cậu bỏ trốn đến đâu không đến mà đến đúng quán này?
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Muốn đánh sập quán của tôi để cạnh tranh thị trường đúng không?
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Tôi sẽ bóp chết cậu trước khi bọn Cikes kéo tới đây!
Ruan Yu Mian nói một tràng như súng liên thanh.
Cô chạy đến kéo cổ áo vốn đã lộn xộn của Lynx, hung hãn lắc hắn ta.
Lynx
Lynx
Tôi tới đây vì muốn ăn sủi cảo.
Lynx
Lynx
Chủ quán không tính phục vụ sao?
Lynx
Lynx
Đây là thái độ với khách hàng đấy à?
Lửa giận bùng bùng trên đầu Ruan Yu Mian, có lẽ đủ để thiêu rụi năm cái khách sạn Harmony Haven.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Vẫn phải trả tiền.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Và, kể cho tôi nghe đầu đuôi sự tình.
Cô thở dài, xoay mình trở vào trong bếp.
Lynx
Lynx
Cảm ơn, Lucian.
Lucian là tên gọi khác của Ruan Yu Mian.
Hắn khẽ mỉm cười song trong nụ cười ấy không có quá nhiều niềm vui.
Bởi lẽ…
Hắn biết rằng, chạy trốn là con đường viên tịch.
Nhưng hắn chưa bao giờ sợ chết.
Vậy hà cớ gì phải ở lại?
Cạch.
NovelToon
Đĩa sủi cảo nóng hổi được đặt lên bàn.
Hương thịt béo ngậy cuốn quýt đầu mũi khiến bụng hắn reo ùng ục.
Ruan Yu Mian ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ngẩn ngơ ngáp ruồi.
Lynx
Lynx
Lynx
Lynx
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi đã chạy trốn khỏi hiện trường.
Nhảy xuống từ tầng 6. Bám vào ban công của các tầng bên dưới.
Và thành công tẩu thoát.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Nghe thật chẳng giống cậu gì cả.
Bỏ một miếng sủi cảo vào miệng.
Lưỡi hắn bỏng rát bởi đồ còn nóng, nhưng cái bụng rỗng chẳng thể chờ đợi thêm được nữa.
Lynx
Lynx
Ngọn lửa đã thiêu cháy tất cả.
Lynx
Lynx
Mọi dấu vết, bằng chứng…
Lynx
Lynx
Và cả thi thể của tôi.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Cậu nghĩ Cikes sẽ không nghi ngờ cái chết của cậu sao?
Lynx lắc đầu.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Cậu biết mà vẫn chấp nhận rủi ro.
Lynx
Lynx
Tôi vẫn còn thời gian.
Lynx
Lynx
Sẽ mất một lúc để bọn chúng đánh hơi được.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Tại sao lại chọn quán của tôi?
Lời vừa thốt khỏi đầu môi, Ruan Yu Mian liền muốn rút lại.
Lynx
Lynx
Vì tôi không còn nơi nào khác.
Sủi cảo trên đĩa đã vơi hết.
Lynx
Lynx
Tạm biệt, Lucian.
Lynx
Lynx
Mớ hỗn độn này dành riêng cho tôi là được rồi.
Lynx
Lynx
Xin lỗi nhé.
Hắn lấy ra vài tờ tiền nhăn nhúm, đặt lên bàn.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Cậu trở nên đa sầu đa cảm từ bao giờ thế?
Ruan Yu Mian nhìn mấy tờ bạc lẻ.
Ánh mắt không khỏi ngạc nhiên khi đối phương thực sự có tiền chi trả bữa ăn.
Lynx
Lynx
Có lẽ từ khi gặp cậu, chăng?
Lynx đứng dậy, bước về phía cánh cửa.
Đồng hồ điểm 6 giờ 30 phút sáng.
Liệu hắn còn bao nhiêu thời gian?
1 tuần?
1 ngày?
Hay chỉ 1 giờ nữa?
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Đợi đã, Lynx.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Cậu tính đi đâu?
Lynx
Lynx
Hắn không biết.
Đó là câu trả lời thành thật nhất dành cho câu hỏi khó khăn nhất hiện giờ.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Cậu nói rằng mình không còn nơi nào khác cơ mà.
Dõi theo bóng lưng gồng mình trước nắng gió.
Lòng cô dâng lên nỗi buồn man mác.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Chính cậu cũng không biết, phải không?
Một cái gật đầu thật khẽ.
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Ruan Yu Mian
Lynx, lại đây.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play