Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[BL]Bên Giường Dưới Ánh Nắng

Chapter-1 Bên Giường Trên Của Cậu Là Tôi

Ký túc xá nam số 6, phòng 306, có bốn giường tầng xếp đối diện nhau. Cửa sổ hướng Tây, mỗi buổi chiều khi nắng nghiêng qua, ánh sáng hắt thành những vệt vàng cam loang lổ lên sàn gạch cũ kỹ. Vào mùa thu, trong phòng luôn mang mùi nắng nhè nhẹ, phảng phất mùi dầu gội, mùi sách mới và cả mùi của mì gói nấu lén.
Hứa Tĩnh Thần đứng trước cửa phòng vào một buổi chiều như thế.
Vali màu đen nhám nằm im dưới chân, cậu rướn tay gõ cửa, ba tiếng nhẹ và ngắn.
???
???
Vào đi, không khóa.
Một giọng nam vang lên từ trong, hơi khàn, nghe như đang uể oải vì ngủ trưa.
Cậu đẩy cửa bước vào. Phòng 306 không lớn, nhưng gọn. Hai chiếc giường tầng, phía dưới là bàn học và tủ cá nhân. Một chiếc quạt trần cũ quay chậm rì rì trên trần nhà.
Người vừa nói nằm ở giường trên bên trái, tay chống cằm nhìn xuống. Ánh mắt hắn gặp cậu vài giây, rồi quay đi, thản nhiên như thể đã quá quen với việc có người mới đến.
Tạ Minh Hạo – cậu bạn đang ngồi vắt chân trên ghế xoay, lập tức nhảy dựng lên.
Tạ Minh Hạo
Tạ Minh Hạo
Ê, đến rồi à? Cậu là Hứa Tĩnh Thần đúng không? Tui là Minh Hạo, học Luật, sinh hoạt viên của lớp cậu luôn đó!
Hứa Tĩnh Thần khẽ gật đầu, giọng nhỏ
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
Ừm, chào cậu.
Tạ Minh Hạo
Tạ Minh Hạo
Cái giường dưới của giường ông kia là của cậu đó, bên trái. Còn bên phải là của tớ. Trên giường tớ là học bá Chấn Đông, đừng lỡ làm ồn lúc ảnh ôn thi là được.
Bên phải, một người đeo kính đang chăm chú đọc sách không ngẩng đầu lên, chỉ hừ một tiếng thay lời chào. Hứa Tĩnh Thần âm thầm siết quai vali, bước tới giường mình.
Vali lăn qua nền gạch kêu “lạch cạch”, vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh. Cậu mở tủ, gập gọn từng bộ quần áo vào ngăn, lấy sách vở ra xếp lên bàn. Mỗi động tác đều nhẹ nhàng, như thể sợ làm phiền người khác.
Trên giường trên, Triệu Ngôn Hiên liếc xuống lần nữa. Cậu nhướn mày.
Người mới – da trắng, tóc hơi rối, sống mũi cao nhưng không lạnh lùng. Có một chút im lặng, một chút xa cách. Lại là kiểu người dễ khiến người khác muốn chọc ghẹo.
_____________________________
Mãi đến khi trời ngả tối, Tạ Minh Hạo mới kêu lên
Tạ Minh Hạo
Tạ Minh Hạo
Đi ăn tối không? Tân sinh viên nên đi sớm, trễ là hết thịt đó!
Hứa Tĩnh Thần đứng lên, định từ chối, nhưng Tạ Minh Hạo đã khoác tay kéo đi.
_____________________________
Lúc xuống cầu thang, Triệu Ngôn Hiên chậm rãi theo sau, tay đút túi, ánh mắt như đang đánh giá người mới từ đầu đến chân.
Đến nhà ăn tầng một, cả ba xếp hàng lấy cơm. Hứa Tĩnh Thần đứng giữa, còn đang ngập ngừng nhìn thực đơn, một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Thích canh củ sen không? Ở đây nấu tạm được.
Triệu Ngôn Hiên chìa khay cơm của mình ra, không nói nhiều.
Hứa Tĩnh Thần giật mình. Cậu chưa từng nhắc đến việc thích món đó. Nhưng đúng thật… canh củ sen là món cậu hay ăn cùng mẹ vào mùa thu.
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
…Ừm. Cảm ơn.
Cậu nhận lấy, không hỏi thêm.
Trong suốt bữa ăn, Tạ Minh Hạo là người nói nhiều nhất. Lý Chấn Đông bận học nên không đi cùng. Triệu Ngôn Hiên thi thoảng gắp thức ăn, ăn xong thì ngồi chống tay nhìn trời.
Còn Hứa Tĩnh Thần – cậu chỉ cúi đầu ăn, thỉnh thoảng lại len lén quan sát người đối diện.
Triệu Ngôn Hiên ngồi thẳng lưng, cằm góc cạnh, cổ tay nổi gân khi cầm đũa. Cậu ấy không nói nhiều, nhưng từng động tác đều gọn gàng, dứt khoát. Như kiểu người sống có nguyên tắc.
Hứa Tĩnh Thần bỗng thấy yên tâm một chút. Ít ra, ở chung phòng với người như vậy... chắc sẽ không quá khó chịu.
_____________________________
Đêm đầu tiên ở ký túc xá.
Hứa Tĩnh Thần trải ga giường, xếp gối cẩn thận rồi ngồi đọc sách. Đèn bàn bật sáng, tiếng quạt trần vẫn kẽo kẹt quay. Trên giường trên, Triệu Ngôn Hiên ngồi gác một chân, điện thoại kẹp tai, nhạc phát nhỏ.
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Cậu vẽ à?
Giọng hắn đột ngột vang xuống.
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
…Ừ.
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Chuyên ngành Mỹ thuật?
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
Ừm.
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Vậy tiện rồi, có khi tớ nhờ cậu vẽ hộ poster câu lạc bộ bóng rổ.
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần không đáp, nhưng khóe môi hơi cong lên.
Lần đầu tiên cậu thấy người bạn cùng phòng này… cũng không lạnh lùng như tưởng.
Đến 11 giờ đêm, đèn ký túc xá tự động tắt. Cả phòng lặng yên. Hứa Tĩnh Thần nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà tối mờ. Trên đầu là nhịp thở đều đều của Triệu Ngôn Hiên, mang theo mùi gió nhẹ và xà phòng nhàn nhạt.
Cậu thầm nghĩ – cuộc sống đại học, chắc sẽ không quá tệ.
Mà người ở giường trên… cũng không đáng sợ như lời đồn.
Chỉ là, cậu không hề biết – ở phía trên, Triệu Ngôn Hiên vẫn chưa ngủ.
Hắn đang nằm nghiêng, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống mép giường. Trong đầu… lại hiện lên nụ cười mờ nhạt lúc nãy của Hứa Tĩnh Thần.
_____________________________
Wanwan iu của em ơiii
Wanwan iu của em ơiii
Mĩ Thuật × Kỹ Thuật
Wanwan iu của em ơiii
Wanwan iu của em ơiii
Mà ông Minh Hạo học luật được cũng giỏi=]]
Tạ Minh Hạo
Tạ Minh Hạo
Ê nha!

Chapter-2 Gió Mưa Ngày Khai Giảng

Sáng sớm. Ký túc xá nam số 6, tầng ba, dãy hành lang trải dài vẫn phủ trong làn sương mờ mỏng. Trời âm u, báo hiệu một cơn mưa sắp đến.
Hứa Tĩnh Thần choàng tỉnh vì tiếng nước róc rách. Cậu nhìn đồng hồ – mới sáu giờ mười lăm.
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Dậy sớm thế?
Giọng ngái ngủ từ giường trên vọng xuống, mang chút khàn khàn của người vừa tỉnh.
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
…Muốn tắm.
Hứa Tĩnh Thần đáp, hơi ngập ngừng.
Triệu Ngôn Hiên không nói gì thêm, chỉ “ừ” khẽ một tiếng rồi trở mình.
_____________________________
Nhà tắm tầng ba không lớn, gồm hai phòng tắm có rèm che, gương bạc màu treo trên bồn rửa mặt loang lổ vết nước. Hứa Tĩnh Thần chọn buồng ngoài, cởi áo rồi xoay vặn vòi nước. Từng dòng nước ấm rơi xuống vai, xoa dịu cái lạnh của buổi sớm.
Khi cậu vừa thoa xà phòng, bỗng có tiếng bước chân tiến lại gần. Rèm nhẹ rung.
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
…Cậu dậy sớm thật.
Hứa Tĩnh Thần hoảng hốt kéo khăn che lên ngực, chỉ ló đầu ra nhìn.
Triệu Ngôn Hiên, tóc hơi rối, khăn vắt vai, bước vào buồng bên cạnh.
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Phòng bên cạnh có người, khỏi chọn.
Hắn nói, không quay đầu.
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
…À, ừm.
Không hiểu sao, giữa làn hơi nước trắng mờ, Hứa Tĩnh Thần cảm giác mặt mình nóng lên. Dù rõ ràng cả hai đều là con trai, việc cùng tắm sát nhau vẫn khiến cậu… khó tập trung kỳ cọ.
Một lúc sau, Triệu Ngôn Hiên khẽ cười.
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Cậu căng thẳng gì thế? Tôi đâu có nhìn.
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần đỏ bừng tai, vội vã xối nước, rồi quấn khăn chạy ra ngoài.
Hắn nhìn theo bóng lưng ướt nước vội vã ấy, khóe môi khẽ nhếch.
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Dễ chọc thật đấy.
_____________________________
Tám giờ sáng, lễ khai giảng diễn ra ở sân vận động phía Nam trường. Trời vẫn âm u. Hứa Tĩnh Thần mặc đồng phục mùa thu – áo sơ mi trắng, khoác thêm áo khoác xanh lam. Tóc cậu vẫn còn ẩm sau khi tắm, khiến gáy lạnh râm ran.
Triệu Ngôn Hiên đi bên cạnh, tay đút túi, dáng vẻ thong dong.
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Cậu không sấy tóc à?
Hắn liếc qua.
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
Quên.
Hứa Tĩnh Thần cúi đầu nhỏ.
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Dễ bị cảm lắm đó.
Hắn nói, đoạn rút từ ba lô một chiếc khăn khô, giúi vào tay cậu.
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Lau đi.
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
…Cảm ơn.
Cậu lí nhí đáp, trong lòng hơi xốn xang. Một hành động nhỏ, nhưng như có gì đó len vào lòng ngực.
Đúng chín giờ, tiếng phát biểu vang vọng khắp sân vận động. Gió bắt đầu mạnh hơn, mang theo mùi hơi nước. Hứa Tĩnh Thần đứng giữa đám đông, lặng lẽ nghe.
Mắt cậu nhìn lên dãy ghế giáo viên trên sân khấu, tai thì nghe Triệu Ngôn Hiên – đứng bên phải – lẩm bẩm
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Phát biểu gì mà dài thế…
Tạ Minh Hạo bên kia thì ngủ gật. Một lúc sau, giọt mưa đầu tiên rơi xuống.
Ban đầu là lấm tấm. Rồi nhanh chóng dày hơn, nặng hạt.
Hứa Tĩnh Thần chưa mang ô. Cậu chỉ đứng đó, tay che đầu theo phản xạ. Người xung quanh lục tục tản đi, nhiều người rút áo khoác ra trùm lên.
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Đi Thôi.
Triệu Ngôn Hiên nắm tay cậu, kéo chạy.
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
Ơ …!
Cơn mưa xối xuống như trút. Hai người chạy về ký túc xá, dọc hành lang ướt trơn, cả hai ướt đẫm như chuột lột.
Về đến phòng, Hứa Tĩnh Thần ngồi xuống, hai tay ôm đầu, hắt hơi một cái rõ to.
Triệu Ngôn Hiên rút khăn giấy đưa qua, nhưng cậu lại ho dữ dội hơn.
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Mở tủ ra, lấy áo hoodie của tôi mà thay.
Hắn nói, giọng không cho phép từ chối.
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
Không cần đâu, tôi—
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Cậu muốn sốt à?
Hắn nhướng mày, ngắt lời.
Hứa Tĩnh Thần đành cúi đầu, lẳng lặng làm theo.
_____________________________
Tối đó, cậu phát sốt thật.
Mặt đỏ bừng, người nóng rực. Cả phòng đều nghe tiếng ho lục khục.
Tạ Minh Hạo thì đi chơi chưa về, Chấn Đông đang ôn bài. Còn Triệu Ngôn Hiên thì từ bếp chung quay về, tay cầm cốc nước ấm và hộp thuốc cảm.
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Uống đi. Paracetamol.
Hắn đưa cốc tới.
Hứa Tĩnh Thần dựa vào thành giường, mắt mơ màng. Khi ngẩng lên đón lấy cốc, tay cậu run run, nước suýt tràn ra ngoài. Triệu Ngôn Hiên vội đỡ lấy.
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Tôi cầm cho. Cậu uống một ngụm đi.
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
…Cảm ơn…
Giọng cậu nhỏ như tiếng muỗi.
Sau khi uống thuốc, cậu lim dim nằm xuống. Rèm giường kéo hờ. Gió ngoài cửa sổ vẫn rít từng đợt. Hứa Tĩnh Thần không rõ mình đã ngủ chưa, chỉ biết cơ thể mỏi nhừ, tai lơ mơ nghe thấy tiếng bước chân lại gần.
Một bàn tay nhẹ nhàng kéo lại tấm chăn bị tuột xuống, đắp lên ngực cậu. Cẩn thận, dịu dàng. Mùi quen thuộc từ áo hoodie ban sáng – mùi gỗ nhẹ và nước xả vải – quẩn quanh bên mũi.
Trong cơn mơ màng, Hứa Tĩnh Thần cảm giác bàn tay ấy còn dừng lại trên tóc cậu một lát, khẽ vuốt như dỗ trẻ con.
Một giọng nói trầm thấp vang bên tai
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Ngủ đi. Không sao rồi.
Hứa Tĩnh Thần khẽ mỉm cười trong mơ.
Còn Triệu Ngôn Hiên – đứng dậy, bước về giường mình, ánh mắt tối lại. Không ai thấy đôi tai hắn hơi ửng đỏ. Không ai nghe thấy tiếng tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực, mạnh hơn bất kỳ lần nào trên sân bóng.
_____________________________
Wanwan iu của em ơiii
Wanwan iu của em ơiii
Anh à.
Wanwan iu của em ơiii
Wanwan iu của em ơiii
Ý là mình đổ nhanh quá vậy
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Ai lại để vợ tán trước.
Wanwan iu của em ơiii
Wanwan iu của em ơiii
NovelToon

Chapter-3 Đêm Mưa Ở Ký Túc Xá

Ngoài trời mưa vẫn rơi đều đặn, từng hạt nặng hạt nện xuống mái hiên phòng ký túc xá như không có ý định dừng lại. Trong không gian mờ tối ấy, cả phòng chỉ có ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn bàn của Triệu Ngôn Hiên, hắt lên bức tường loang bóng mờ nhòe.
Hứa Tĩnh Thần ngủ li bì từ sau khi uống thuốc. Nhưng đến nửa đêm, hơi thở cậu trở nên gấp gáp, trán nóng ran như thể đang bốc khói. Gò má đỏ bừng, môi khô nứt, tay túm chăn lại như đang cố níu giữ một giấc mộng khó chịu.
Triệu Ngôn Hiên nhìn đồng hồ — 2 giờ sáng.
Hắn đứng dậy, không bật đèn trần để tránh đánh thức Chấn Đông. Rón rén đến bên giường Hứa Tĩnh Thần, khẽ vén rèm lên. Bên trong là một dáng người nhỏ nhắn đang cuộn tròn, trán lấm tấm mồ hôi. Cả người run lên từng chập.
Hắn cúi xuống, thì thầm
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Cậu vẫn sốt cao quá…
Không do dự, Triệu Ngôn Hiên rút trong ngăn tủ ra một chiếc khăn mặt, đi đến nhà tắm, vắt nước ấm rồi trở lại. Tay hắn nhẹ nhàng như thể sợ làm đau người bệnh, lau từng giọt mồ hôi, rồi đặt khăn lên trán Hứa Tĩnh Thần.
Từng động tác ấy, từ đầu đến cuối, đều dịu dàng đến mức không giống với tính cách thường ngày của hắn chút nào.
Bất chợt, cậu khẽ rên lên, giọng rất khẽ
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
…Mẹ…
Triệu Ngôn Hiên khựng lại.
Một giây.
Rồi hai giây.
Hắn ngồi xuống cạnh giường, tay vẫn đặt trên khăn, chậm rãi nói
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Không phải mẹ. Là tôi.
Không biết vì nghe được giọng hắn hay vì cơn mê tan bớt, Hứa Tĩnh Thần hơi mở mắt ra. Ánh mắt mơ màng lướt qua gương mặt của hắn, ánh đèn hắt nhẹ trên sống mũi cao và đôi mắt luôn tỉnh táo.
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
…Cậu…
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Là tôi đây. Đừng nói gì cả, ngủ tiếp đi.
Hắn cầm lấy tay cậu, hơi lạnh, nhưng vẫn còn ấm hơn trán nhiều.
Cậu lại lẩm bẩm điều gì đó không rõ, rồi siết nhẹ ngón tay của hắn như muốn tìm điểm tựa. Triệu Ngôn Hiên ngây người một khắc, sau đó nắm lại.
Không buông ra nữa.
_____________________________
Sáng hôm sau, cơn mưa đã tạnh. Bầu trời sau mưa trong hơn, có mùi cỏ ẩm và đất bốc lên nhẹ nhẹ qua khung cửa hé mở.
Hứa Tĩnh Thần tỉnh dậy, cảm giác đầu nhẹ bẫng nhưng cơ thể thì rệu rã.
Điều đầu tiên cậu thấy là… có người đang ngồi cạnh giường mình.
Triệu Ngôn Hiên tựa đầu vào thanh chắn giường, vẫn mặc chiếc hoodie cũ, hai mắt nhắm hờ, môi mím lại như đang ngủ gật. Tay hắn… vẫn còn nắm tay cậu.
Hứa Tĩnh Thần sững người.
Tim cậu bắt đầu đập nhanh. Mắt không rời khỏi gương mặt kia — lần đầu tiên cậu nhìn kỹ đến thế. Hàng mi dài, sống mũi cao và gò má nghiêng nghiêng trong sáng sớm khiến hắn giống như bước ra từ một tấm ảnh chụp ngẫu hứng, không hề có vẻ lười biếng như bình thường.
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
…Cậu ngủ ở đây cả đêm à?
Cậu khẽ hỏi.
Triệu Ngôn Hiên mở mắt. Trong thoáng chốc, ánh nhìn mơ màng chuyển thành tỉnh táo ngay lập tức.
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Ừ. Cậu nóng như lò sưởi, tôi không dám ngủ.
Hứa Tĩnh Thần đỏ mặt, vội vàng rút tay về.
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
…Xin lỗi, làm phiền cậu rồi.
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Không sao.
Hắn đứng dậy, giãn vai một chút
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Cậu thấy đỡ hơn chưa?
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
Ừm… có lẽ là đỡ rồi. Không còn đau đầu nữa.
Cậu khẽ gật, ánh mắt lảng tránh.
Triệu Ngôn Hiên gật đầu. Sau đó, hắn đi tới tủ, rút ra một cái túi nhỏ
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Tôi đã xuống dưới mua cháo vào sáng sớm. Lúc còn nóng nhưng giờ hơi nguội rồi. Muốn ăn không?
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
…Cậu đi mua cháo thật à?
Hứa Tĩnh Thần tròn mắt.
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Không thì cậu nghĩ tôi là ai? Nữ chính phim truyền hình chắc?
Hắn châm chọc.
Hứa Tĩnh Thần cười khẽ. Lần đầu tiên cậu bật cười nhẹ nhàng trước mặt hắn như vậy.
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
Cảm ơn cậu, thật sự.
Triệu Ngôn Hiên không trả lời ngay, chỉ ngồi xuống giường đối diện, đặt tô cháo lên bàn học và đẩy qua
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Lát nữa ăn đi. Có thêm hành, không thích thì gạt ra.
Hứa Tĩnh Thần ngồi dậy chậm rãi, lòng dạ vẫn còn ngổn ngang.
Cậu không quen với việc có người chăm sóc mình. Trước giờ sống khá độc lập, lúc bệnh cũng chỉ tự chịu đựng. Nhưng lần này… có người nắm tay cậu cả đêm, còn thức trông, mua cháo, lau trán, thay khăn…
Trái tim cậu bắt đầu có chút… loạn nhịp.
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
“Không phải chỉ là bạn cùng phòng nữa rồi…”
Cậu không dám nghĩ tiếp.
Triệu Ngôn Hiên lại nhìn sang, như thể cảm nhận được suy nghĩ lạ của đối phương. Hắn nghiêng đầu
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên
Này, đừng nhìn tôi như kiểu muốn viết thơ tình. Ăn cháo đi.
Hứa Tĩnh Thần đỏ bừng mặt, cúi đầu, lắp bắp
Hứa Tĩnh Thần
Hứa Tĩnh Thần
Tôi… tôi đâu có…
Triệu Ngôn Hiên khẽ cười. Nhưng không nói gì thêm.
Chỉ im lặng, nhìn người đối diện đưa muỗng cháo lên miệng, rồi nhẹ nhàng ăn từng thìa một.
Trong ánh sáng sớm mờ nhạt, có gì đó trong lòng cả hai chậm rãi biến đổi. Như một cơn mưa nhỏ âm thầm thấm vào tim, không ồn ào, nhưng không thể phai.
_____________________________
Wanwan iu của em ơiii
Wanwan iu của em ơiii
ủa nhỡ nó phai thì sao?
Triệu Ngôn Hiên
Triệu Ngôn Hiên

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play