〘ĐN Anh Trai Say Hi/Atsh〙Hào Quang
〘Chap 1〙
"Khi anh đã có tất cả rồi
Lại chẳng còn em nữa
Khi ta đã đủ sự trưởng thành
Lại chẳng dành nó cho đối phương
Tình yêu này có thật đáng thương?
Ở phía dưới ngọn đèn
Có gã khờ đang hát
Cố gắng mỉm cười
Nhưng trong lòng tan nát
Mất đi người rất quan trọng
Có lẽ vì quá tham vọng"
Nguyễn Quang Anh hay còn được biết với nghệ danh Ryder
... nhưng lại chẳng còn người mà anh để ở trong tim
"thằng khốn anh không có miệng giải thích HẢ! "
Bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, Quang Anh hay còn gọi là Ryder khẽ lau đi gương mặt đã ướt đẫm từ lúc nào. Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, hơi thở dồn dập như thể anh vừa trải qua một trận chạy dài trong cơn mưa. Nhưng không phải mưa. Là ký ức. Là cơn ác mộng cứ lặp đi lặp lại suốt bốn tháng qua, giam giữ anh trong một đoạn thời gian mà anh không thể nào thoát ra.
Bốn tháng.
Chính xác là 126 ngày kể từ khoảnh khắc đó – khoảnh khắc anh đánh mất người mà anh yêu thương nhất.
Cơn ác mộng ấy đã đeo bám anh suốt bốn tháng trời không sót một đêm. Và trong từng giấc mơ đó, hình ảnh cuối cùng luôn giống nhau: cô nhỏ quay lưng lại với anh, đôi vai run lên vì tức giận, ánh mắt lóe lên những tia thất vọng xen lẫn đau lòng... rồi một tiếng rít phanh chát chúa xé toạc không gian.
Cô nằm đó, máu thấm đỏ nền xi măng, đôi mắt vẫn mở nhưng đã mờ đục, bàn tay giơ về phía anh như cố nắm lấy điều gì đó còn dang dở.
Ryder bật dậy khỏi giường, ôm lấy đầu, bàn tay run rẩy. Căn phòng tối om, chỉ có tiếng thở nặng nề của chính mình.
Anh không nhớ đã bao lần tự trách, đã bao lần gọi tên cô trong mơ. Nhưng ký ức ấy vẫn như con dao găm vào tim, mỗi đêm lại khơi lại một lần nữa.
Vì sự im lặng của mình...
Vì cái ôm chưa kịp trao...
Vì lời xin lỗi chưa kịp nói...
Và vì cô đã hy sinh tất cả, để cứu người vẫn luôn khiến cô tổn thương nhất: anh.
Có lẽ.... trong cuộc tình này, anh là người không xứng đáng với cô gái nhỏ ấy
Ryder ngồi lặng trong bóng tối, ánh đèn đường vàng vọt rọi qua lớp rèm mỏng, hắt một vệt mờ nhòe lên gương mặt mệt mỏi. Anh đưa tay lên ngực, trái tim vẫn đập loạn nhịp mỗi khi nghĩ về ánh mắt cuối cùng của cô — ánh mắt đau lòng nhưng không hề oán trách.
Cô luôn là người chủ động, là người bước tới khi anh lùi lại, là người nắm tay anh khi anh run rẩy giữa những tổn thương không gọi được thành tên. Một cô gái nhỏ với đôi mắt sáng như nắng sớm, lúc nào cũng tin vào anh, bất chấp anh khép kín, bất chấp anh lặng thinh như đá.
Và chính vì thế… cô mới đau.
Vì anh không thể yêu cô đúng cách.
Không phải vì không yêu, mà là vì yêu quá nhiều, đến mức sợ mất. Và cái sợ ấy khiến anh trở nên ích kỷ, đẩy cô ra xa thay vì ôm chặt lấy.
Ryder nhắm mắt lại, cố gắng hít một hơi thật sâu để xua đi những hình ảnh đau đớn vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí. Nhưng không thể. Dù anh cố gắng đến thế nào, cơn ác mộng ấy vẫn không buông tha. Cô luôn ở đó, trong từng khoảnh khắc, từng hơi thở của anh, như một nỗi đau không thể xóa mờ.
Anh nhớ rõ từng ngày, từng giờ bên cô. Mỗi khi cô cười, cả thế giới dường như sáng lên, như thể ánh sáng ấy chỉ dành riêng cho anh. Cô là người đầu tiên dạy anh cảm giác yêu thương thật sự, dạy anh thế nào là hi sinh, là đặt người mình yêu thương lên trên bản thân. Nhưng rồi anh lại để cô ra đi, chỉ vì sự sợ hãi vô lý của chính mình. Anh sợ yêu, sợ mất cô, sợ mình sẽ không đủ tốt. Và khi sợ hãi ấy đã đủ lớn, anh đã đẩy cô ra, để cô dần xa cách, để cô chịu tổn thương mà không một lần anh chịu nhìn nhận.
" em vẫn luôn bên anh mà"
------------------------------
🎶Anh đã hát lên từng bài nhạc ngày xưa
Và bài ca cuốn lấy trái tim của những người con gái mộng mơ
Không bơ vơ
Khi vây quanh anh là những đôi mắt nhìn theo hò reo
Cũng vì chặng đường tương lai mà mình phải chia hai
Nốc thêm khoảng một hai chai, tâm sự cùng cây mic
Và đến khi anh cất lời
Là giấc mơ mang cả đời
Khi anh đã có tất cả rồi lại chẳng còn em nữa
Khi ta đã đủ sự trưởng thành lại chẳng dành nó cho đối phương
Tình yêu này có thật đáng thương? (Oh no)
Ở phía dưới ngọn đèn, có gã khờ đang hát
Cố gắng mỉm cười, nhưng trong lòng tan nát
Mất đi người rất quan trọng
Có lẽ vì quá tham vọng
Không thấy vui trong lòng
Anh nhớ góc tối ở trong căn phòng
Anh nhớ phút đón hoàng hôn cùng người con gái vàng son
Chỉ tại anh chẳng thể nắm tay em, giữ tay em, níu tay em
Lâu hơn một chút
Để anh ổn định cảm xúc
Có lẽ đến lúc chấm dứt, kết thúc thật rồi
Ký ức lại triệu hồi nỗi đau
Hàng vạn tinh tú ngoài kia dõi theo bao lòng tin nhỏ nhoi trong veo
Sao lại không thể giống như lời ca kia mong cầu?
Nhưng tại sao lại không thể giống sự tự cao và kiêu ngạo trên sân khấu? (Yeah)
Đoạn đường giờ một mình anh đi
Vẫn làm điều anh tin, ta thì chẳng còn gì nữa
Tồi tệ nhất là ngày em đi, sự thật làm anh suy
Mặc dù anh cũng đã quen dần với cuộc sống ở phía sau những ánh đèn
Nhưng vẫn chưa quen được một cảm giác trống vắng những ngày thiếu em
Không thấy vui trong lòng
Anh nhớ góc tối ở trong căn phòng
Anh nhớ phút đón hoàng hôn cùng người con gái vàng son
Chỉ tại anh chẳng thể nắm tay em, níu tay em, giữ tay em
Lâu hơn một chút
Để anh ổn định cảm xúc
Có lẽ đến lúc chấm dứt, kết thúc thật rồi
Ký ức lại triệu hồi nỗi đau
Và ngọn đèn kia sáng rực lên (lên)
Rọi đường đưa anh tìm đến (đến)
Một khoảng trời thật mới nhưng chẳng có em
Xin lỗi từ chối em ngồi với nhau ở bao nhiêu hàng quán
Anh có làm gì sai mà phải sợ hãi với những lời bàn tán?
Chỉ có thể là post ảnh cùng em ở chế độ close friend
Công việc anh thức hẳn, đến khi em buồn anh lại chẳng ngoi lên
Hãy trả lời anh đi
Hãy trả lời anh đi
Liệu còn hy vọng để có thể ôm lấy nhau, người ơi?
Ừ thì thôi (thôi), vậy đành thôi (thôi), một lần thôi (thôi)
Một lần anh được phép yếu đuối với chiếc ký ức tiếc nuối
(Không thấy vui trong lòng)
Không thấy vui trong lòng
Anh nhớ góc tối ở trong căn phòng
Anh nhớ phút đón hoàng hôn cùng người con gái vàng son
Dù chẳng thể nắm tay em, giữ tay em, níu tay em
Lâu hơn một chút
Để anh ổn định cảm xúc (ooh-whoa)
Có lẽ đến lúc chấm dứt, kết thúc thật rồi
Ký ức lại triệu hồi
Có lẽ đến lúc chấm dứt, kết thúc thật rồi
Ký ức lại triệu hồi nỗi đau
〘Chap 2〙
"Cảm giác này thật là khó quen
Lại một ngày với gương mặt khó xem
Lại một đêm thức khuya và dậy trễ
Lại một ngày tệ không có ai thay thế
Dính chặt như hành trang em mang theo
Make up lem, ngủ muộn, và tay thì đầy sẹo
Bước ra đường đầu không thể ngẩng cao
Vì bao lời nói người kia, người này ghẹo
Thất bại, em đã không còn thiết chối
Lạnh như mặt sau của chiếc gối
Anh sợ một ngày nghe thấy những bí mật em giữ
Nếu bốn bức tường kia biết nói
Vì chúng ta đều là những đứa trẻ của một thế hệ
Đã quen chỉ đấm vào tường chứ không khóc
Một thế hệ quầng thâm nơi đôi mắt
Vì chẳng ai chịu bước ra đường khi trời mọc
But again, maybe là vì tôi điên
Hoặc là tất cả mọi người bị thôi miên
Khi tôi nghĩ đứa trẻ nào cũng cần một người hùng
Nhưng chúng được dạy để làm người nổi tiếng
Ai cũng có những con quỷ mà bản thân phải đấu
Của mình chưa chắc lớn hơn người đối diện
Đâu ai muốn lần cuối mình nói chuyện
Cũng sẽ là lần cuối cùng mà mình nói chuyện"
"Khi chúng đang tình nguyện bỏ đi giấc ngủ chọn khóc
Phải tự hỏi lại bản thân sao ta mong chúng làm chủ
Khi một lần còn chưa dạy chúng làm chủ cuộc sống?
Anh mong là, em nhận ra, những khuyết điểm và sai lầm
Hay tổn thương trong quá khứ không làm chủ được mình
Vì giá trị em không phải số điểm bài kiểm tra
Cũng không phải số ngón tay cái giơ dưới bức hình
Nah!
Đừng để họ cắt đi đôi cánh
Đừng sợ hãi khi thấy móng vuốt và răng nanh (răng nanh)
Đừng dừng khi thấy chướng ngại vật
Họ không muốn thấy mình thắng, nên càng phải tăng nhanh
Đừng nản chí khi gặp thất bại
Tuổi trẻ cho phép em được thử lại từ đầu
Đừng đổ hết lỗi cho bọn trẻ
Khi chúng ta đều có những lỗi lầm như nhau"
_ Đừng đổ lỗi cho bọn trẻ_
Nghiêm Vũ Hoàng Long – hay còn được biết đến nhiều hơn dưới nghệ danh MCK – không chỉ là một cái tên đình đám trong giới rap Việt. Phía sau ánh đèn sân khấu, sau những bản rap cháy bỏng là một chàng trai trẻ từng sống một tuổi thơ chẳng trọn vẹn. Và ở đâu đó trong ký ức anh, có một cái tên luôn khiến trái tim mình dịu lại giữa những cơn hỗn loạn: Bảo Ngọc-Cô em gái nhỏ hơn anh 4 tuổi, là điều duy nhất anh cảm thấy mình cần phải bảo vệ đến cùng trong cuộc đời này.
Hồi nhỏ, hai anh em từng nắm tay nhau chạy khắp ngõ nhỏ sau nhà bà nội. Long nghịch ngợm, nghèo nhưng bướng, còn Ngọc thì ngoan, cười nhiều, có đôi mắt đen lay láy luôn sáng lấp lánh như ánh đèn Giáng Sinh mà cả nhà chẳng bao giờ đủ tiền mua. Ngọc là kiểu em gái hay vấp ngã, hay khóc vì con mèo cào trúng tay, rồi lại cười toe toét khi anh Hai dúi vào tay hộp sữa.
" Tương lai anh nổi tiếng anh sẽ mua cho em cả thế giới! "
"anh hứa sẽ bên em mãi mãi và mua cả thế giới cho em gái của anh"
Họ từng là hai đứa trẻ gắn bó không rời, cùng nhau lớn lên trong một căn hộ nhỏ, tối giản nhưng ấm cúng. Hoàng Long luôn là chỗ dựa cho Bảo Ngọc– cô em gái dịu dàng, ngoan ngoãn, luôn bám lấy anh trai như cái đuôi nhỏ. Thế nhưng mọi thứ thay đổi vào cái năm định mệnh anh mười một, cô bảy tuổi.
Mọi thứ vỡ nát như mặt gương rơi xuống sàn. Tòa án phân xử: Long theo mẹ – một người phụ nữ cứng rắn, làm nghề kế toán, sống nội tâm nhưng yêu thương con. Còn Ngọc – vẫn còn nhỏ, lại là đứa mà cha thương hơn được giao cho người cha từng có bề ngoài điềm đạm nhưng sâu bên trong là bóng tối mà chưa ai nhìn rõ.
"em và anh sẽ gặp lại nhau đúng không ạ"
" chắc chắn rồi! anh và em sẽ gặp lại! "
Tiếng điện thoại năm ấy vẫn luôn vang lên trong ký ức của Hoàng Long – một âm thanh đơn giản, nhưng day dứt hơn bất cứ giai điệu nào anh từng viết. Tiếng chuông ngân lên đều đặn, ban đầu mỗi năm một lần, rồi dần thưa thớt, rồi cuối cùng chỉ còn là khoảng lặng kéo dài sau mỗi lần nhìn vào màn hình điện thoại mà không thấy gì. Không ai gọi. Không ai nhắn.
Những cuộc nói chuyện thuở đầu đầy rụt rè, nhưng vẫn tràn đầy hy vọng. Em gái anh – Bảo Ngọc– vẫn cố gắng nói bằng một giọng vui tươi, kể về việc học, về con mèo con mà ba mua, về bài hát trên radio em nghe thấy và nhớ đến anh. Nhưng từng chữ, từng câu đều lộ ra vết nứt. Giọng em đôi lúc nghẹn lại, ngập ngừng như đang chờ anh hỏi sâu thêm. Nhưng anh không hỏi. Anh nghĩ em cần tự do, nghĩ rằng nếu anh chạm vào vết thương, nó sẽ đau hơn.
Qua năm thứ ba, cuộc gọi rút ngắn xuống còn vài phút. Em nói ít đi. Cười giả nhiều hơn thật. Có lần, âm thanh sau điện thoại vang lên tiếng đổ vỡ, rồi tiếng bước chân nặng nề. Em lặng đi vài giây, rồi nhanh chóng nói lời tạm biệt. Anh vẫn nhớ lần đó, bàn tay anh siết chặt đến mức móng tay cắm vào da. Nhưng anh vẫn không làm gì. Anh vẫn tin rằng chỉ cần chờ thêm một chút, rồi mọi thứ sẽ ổn.
Năm thứ tư, không còn cuộc gọi nào.Chỉ là một ngày trôi qua như mọi ngày. Sinh nhật anh đến rồi đi. Trong thâm tâm, anh biết em đã không gọi. Không phải vì quên, mà là vì không thể. Không thể hoặc không được phép.
Hoàng Long bắt đầu có những đêm mất ngủ. Trong giấc mơ, tiếng chuông điện thoại cứ vang lên dai dẳng nhưng anh không bao giờ kịp bắt máy. Mỗi lần đưa tay lên nhận cuộc gọi, màn hình lại mờ dần, biến mất. Anh thức dậy, tim đập hỗn loạn, bàn tay đẫm mồ hôi. Có những buổi sáng, anh nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ đợi điều gì đó – tin nhắn, cuộc gọi nhỡ, một tín hiệu nhỏ rằng em vẫn ổn – nhưng màn hình vẫn trống trơn như sự im lặng của người bị lãng quên.
Anh bắt đầu tìm kiếm. Lần theo số máy cũ. Gọi lại. Liên lạc với những người quen cũ. Nhưng mọi thông tin đều mờ mịt. Người cha thì bặt vô âm tín, sống thu mình như kẻ trốn chạy. Còn em, như thể đã bốc hơi khỏi thế giới.
Đến khi nhận được cuộc gọi từ người hàng xóm xa lạ, là lúc mọi thứ đổ sụp. Những vết bầm, cái cổ tay gãy, ánh mắt hoảng loạn và cơ thể co rúm của em gái anh hiện ra trước mắt như một kết án. Một bản cáo trạng không cần chữ viết – chỉ cần một cái nhìn từ cô bé anh từng thề sẽ bảo vệ.
Những tháng ngày sau đó, anh sống trong chuỗi ám ảnh không hồi kết. Tiếng chuông điện thoại – âm thanh bình thường nhất – trở thành thứ anh sợ hãi nhất. Chỉ cần nghe thấy âm thanh đó, trái tim anh như thắt lại. Mỗi lần điện thoại đổ chuông, anh đều giật mình, luôn trong tâm thế chạy đến, nhưng giờ đây không còn ai chờ đợi ở đầu dây bên kia.
Có những bản thu âm bị bỏ dở giữa chừng vì anh nghe thấy tiếng chuông ảo vọng trong đầu. Có những đêm anh ngồi bó gối giữa phòng thu, lặng thinh hàng giờ đồng hồ chỉ vì một đoạn beat khiến anh nhớ đến âm giọng run rẩy của em trong cuộc gọi cuối.
Thời gian trôi đi, em gái anh dần hồi phục, nhưng Long thì không. Anh sống tiếp, hát tiếp, sáng tác tiếp, nhưng mang theo vết rách lớn trong tâm hồn – thứ mà âm nhạc cũng không thể vá nổi. Không phải vì anh ghét người cha tàn nhẫn, cũng không phải vì căm phẫn xã hội đã làm ngơ. Mà là vì chính anh – người đáng ra phải hiểu, phải đến, phải cứu em – đã im lặng quá lâu.
Tiếng chuông điện thoại năm ấy… vẫn còn vang trong lòng anh như một khúc nhạc lỗi nhịp. Không ai nghe thấy nó, ngoại trừ chính anh – người đã đánh mất cả một tuổi thơ của một đứa trẻ chỉ vì sự chần chừ. Một sự chần chừ đầy tội lỗi.
〘Chap 3〙
"Giấc mơ của em
Là những ấm êm
Hạnh phúc mỗi đêm
Giấc mơ của em
Là những tiếng ca
Vọng đi mãi xa
Giấc mơ của em
Tình yêu ngát xanh
Tình yêu với anh
Vậy giấc mơ của anh là gì?
Liệu đôi tim có chung một nhịp?"
Em vẫn nằm đó, tại nơi bệnh viện lạnh lẽo, tiếng máy thở đều đặn vang lên như một nhịp điệu buồn tẻ không hồi kết. Ánh đèn huỳnh quang hắt xuống khuôn mặt em một thứ ánh sáng nhợt nhạt, khiến em trông như một thiên thần đang ngủ vùi giữa cõi mộng mị và thực tại. Mái tóc em xõa trên gối, vài sợi dính trên má, khẽ rung theo từng nhịp thở nặng nề của lồng ngực.
Nhìn em bình yên đến lạ, có lẽ cuộc sống đã tàn nhẫn với em đến mức chỉ khi nằm ở nơi bệnh viện này, trong tiếng máy thở đều đặn và ánh sáng trắng nhạt, người ta mới có thể thấy em thật dịu dàng – không gồng mình chống chọi, không mím môi kìm nén nước mắt, không trốn tránh sau những bức tranh mang màu ảm đạm hay những câu chữ đầy dằn vặt trong cuốn sổ tay cũ kỹ mà em vẫn luôn giấu kín trong ngăn bàn.
Bên trong giấc mơ của em là một thế giới khác – một thế giới nơi em được yêu thương đúng nghĩa, nơi trái tim em không còn những vết nứt chằng chịt vì những lời nói vô tình hay ánh mắt thờ ơ của những người từng hứa sẽ không rời xa. Trong giấc mơ ấy, em có một gia đình thật sự – không phải là bốn bức tường im lặng đến lạnh người, không phải là những tiếng cãi vã xuyên qua đêm khuya khiến một đứa trẻ như em phải học cách lớn lên trong nước mắt, mà là một căn bếp ấm áp với tiếng cười, là một cái ôm thật chặt mỗi khi em mệt mỏi, là giọng nói dịu dàng:
“Hôm nay con có mệt không?”
Trong giấc mơ ấy, em có những người bạn – không phải kiểu bạn chỉ chờ em quay lưng là vội vàng mỉa mai, mà là những người sẽ nắm tay em khi em run rẩy nói “tớ không ổn”. Là những người sẵn sàng ngồi cạnh em hàng giờ mà không nói gì, chỉ để em biết rằng em không một mình. Là những đứa bạn sẽ xé vở chung với em chỉ để cùng trốn học một buổi đi ăn kem, rồi cười ngả nghiêng dù bị phạt quét lớp cả tuần. Là những người không rời đi khi em không thể vui vẻ, không quay lưng khi em bắt đầu lặng im.
Trong giấc mơ ấy, có một cậu con trai – không phải cậu ấy, không phải người từng nói “Anh yêu em” với ánh mắt đẹp như lời hứa, rồi bỏ mặc em đứng giữa cơn mưa, ướt đẫm, với trái tim run rẩy và đôi tay không biết phải giữ lấy điều gì. Cậu trong giấc mơ là người sẽ chạy đến bên em khi trời đổ mưa, dù cả thành phố kẹt xe. Là người sẽ ngồi dưới tán cây cùng em, nghe em nói về một bức tranh dang dở và bảo rằng “Dù em không vẽ được nữa, anh vẫn thấy em đẹp như một kiệt tác.” Cậu ấy không hoàn hảo, nhưng dịu dàng. Không giỏi nói những lời hoa mỹ, nhưng chưa từng lùi bước khi em yếu đuối.
Giấc mơ ấy không có nước mắt, không có vết sẹo ở cổ tay, không có những đêm lạnh câm lặng giữa căn phòng tối. Giấc mơ ấy là nơi em cười nhiều hơn khóc, nơi em sống đúng với bản thân – không phải cố gắng làm vừa lòng ai, không phải kìm nén để không bị gọi là “quá nhạy cảm”, “yếu đuối”,"Ngu ngốc". Em không phải giỏi giang nhất, không phải xinh đẹp nhất, nhưng em được yêu đúng cách.
Vì em xứng đáng có một thế giới như giấc mơ kia. Và nếu thế giới này không thể cho em được điều đó, tôi sẽ là người xây nó cùng em – từng chút một, từng ngày một.
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
anh đến thăm em này bé Thỏ //mở cửa ,trên tay cầm giỏ hoa quả//
Trước mắt anh là cô em gái nhỏ vẫn đang nằm trên giường bệnh, làn gió nhẹ từ cửa sổ khẽ lướt qua làm tấm rèm trắng đung đưa, cũng lay nhẹ sợi tóc mai rủ xuống má em. Em vẫn thế, mỏng manh, yên lặng như một giấc mơ dễ tan biến. Ánh sáng mặt trời nhạt chiếu qua tấm kính trong, phủ lên khuôn mặt em lớp ánh vàng mong manh đến mức khiến người ta sợ chỉ cần thở mạnh cũng sẽ làm vỡ mất khung cảnh ấy.
Bỗng ánh mắt anh khẽ chạm vào đôi mi đang khẽ run của cô bé trước mặt. Một chuyển động nhỏ thôi, mỏng manh đến mức có thể bị lầm tưởng là ảo giác, nhưng anh biết—anh chắc chắn. Đôi mi ấy vừa khẽ động đậy. Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngưng đọng.
Giỏ hoa quả trên tay rơi xuống, những trái táo lăn lóc xuống nền gạch trắng nhưng anh chẳng buồn nhặt. Trái tim anh đập loạn nhịp, từng bước chân như mang cả sự sống và hy vọng suốt bao tháng ngày dài đằng đẵng anh chờ đợi. Không còn đắn đo, anh lao ra khỏi phòng như một cơn gió, chạy dọc hành lang bệnh viện lạnh ngắt quen thuộc đến từng bức tường, từng tiếng máy thở.
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
Bác sĩ! Bác sĩ! Cô ấy… em tôi… em tôi có phản ứng rồi! //khản đặc, vừa run rẩy vừa gấp gáp, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc //
Các y tá lập tức chạy theo, bác sĩ chủ nhiệm bước nhanh về phía phòng bệnh, tay không quên gọi thêm trợ lý. Trong khi mọi người vào kiểm tra, anh đứng ngoài, hai tay đan chặt vào nhau, bấu vào da thịt đến trắng bệch. Từng giây trôi qua như kéo dài cả thế kỷ. Anh không dám thở mạnh, chỉ chờ một tiếng gọi, một cái gật đầu – bất cứ điều gì.
NVP
(Bác Sĩ) : Cô bé có phản xạ nhẹ ở mí mắt. Đây là tín hiệu rất tốt. Chúng tôi sẽ theo dõi sát trong vài giờ tới. Nhưng có thể… cô ấy đang bắt đầu quay lại rồi
Chỉ một câu nói thôi, mà lòng anh như có ánh nắng rọi thẳng vào sau bao ngày mưa. Anh tiến lại bên em, nắm lấy bàn tay bé nhỏ vẫn còn lạnh. Nhưng lần này, hình như anh cảm nhận được một lực phản hồi rất mờ nhạt—một cái siết rất nhẹ.
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
em nghe thấy anh nói không... //nắm tay Ngọc//
Giọng anh run lên, nước mắt không kiềm được nữa, lăn dài xuống má. Không cần em phải mở mắt ngay. Không cần em phải nói gì. Chỉ cần em còn ở đây. Chỉ cần em thực sự đang trở lại.Anh kể cho em nghe về mọi điều em bỏ lỡ. Về mùa xuân vừa đến, về cây bàng ngoài cổng bệnh viện đã bắt đầu ra lá, về chú mèo của em giờ đã béo tròn vì được hàng xóm nuôi. Về những bức tranh anh giữ gìn cho em trong hộp gỗ, về những quyển sổ em thích vẽ mà anh vẫn lật giở từng ngày. Về những lời em từng nói, từng ước mơ – anh vẫn nhớ. Và giờ, anh muốn em tỉnh dậy để tự thực hiện nó.
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
Anh đã giữ tất cả cho em…Chỉ cần em mở mắt, anh sẽ đưa em đi bất cứ đâu
Ngoài kia, bầu trời dần chuyển sáng. Tia nắng sớm mai đầu tiên nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng trắng, rọi lên khuôn mặt em đang dần có sắc hồng trở lại. Và trong lòng anh, một ngọn lửa âm ỉ bấy lâu giờ được thổi bùng lên – không phải của sợ hãi, mà là của hy vọng.Hy vọng rằng một ngày rất gần, em sẽ mỉm cười với anh như trước kia. Và lần này, em sẽ không còn một mình nữa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play