Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Kiệt Hằng] Không Phải Yêu Là Chiếm Đoạt ~

#1

Ari
Ari
Fic mới đã ra lò🙌
________________
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Cậu tỉnh rồi? // tay hắn đặt lên cổ tay Dịch Hằng, bóp nhẹ rồi siết chặt, giọng lạnh tanh //
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Tôi đâu có chết. // cố gắng rút tay nhưng bị giữ chặt //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Phải, tôi không cho phép cậu chết dễ vậy. // ngón tay vuốt nhẹ lên mu bàn tay Dịch Hằng, ánh mắt sắc bén //
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Anh đang giam tôi? // giọng run, cố né tránh ánh nhìn //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Không phải giam. Đây là nhà tôi. // hắn kéo Dịch Hằng lại gần, tay đặt lên eo, ép sát //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Và cậu là người của tôi.
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Tôi không đồng ý! // đẩy nhẹ tay hắn ra, nhưng không thể tránh hoàn toàn //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Không cần cậu đồng ý. // nắm lấy cằm Dịch Hằng, ép cậu nhìn thẳng vào mắt hắn //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Cha cậu ký rồi, tôi có chữ ký – có cả con người cậu.
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Tôi không phải món hàng. // giọng nghẹn, lắc đầu mạnh //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Cậu là kết quả của một giao dịch. // tay đặt lên cổ Dịch Hằng, bóp nhẹ như cảnh báo //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Tôi trả tiền, tôi có quyền.
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Anh bị bệnh. // cố gắng giãy giụa //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Ừ, và cậu là liều thuốc duy nhất tôi cho phép mình giữ. // tay trượt xuống bả vai, siết nhẹ //
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Tôi không yêu anh. // giọng run rẩy, đẩy hắn ra, bước lùi //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Tốt. Tôi không cần yêu.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Tôi chỉ cần cậu không thể rời bỏ tôi. // theo sát, tay đặt lên thắt lưng, giữ chặt không cho lùi thêm bước nào //
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Anh nghĩ mình là ai? // đôi mắt rực lửa, mặc dù run sợ //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Là người sẽ khiến cậu chỉ còn biết thở vì tôi, sống vì tôi, và tuyệt vọng cũng vì tôi. // cầm lấy cổ tay cậu, siết nhẹ rồi thả ra, ánh mắt đầy thống trị //
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Tôi sẽ trốn. // giọng khàn, mắt rưng rưng //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Mỗi lần cậu thử, tôi sẽ siết chặt xích thêm một chút.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Cậu không thoát được đâu, Dịch Hằng. // gần mặt cậu, hơi thở nóng rẫy phả vào cổ //
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
…Tôi ghét anh. // giọng nghẹn, nước mắt rơi //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Tôi biết.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Càng ghét tôi, cậu càng nhớ tôi. // nụ cười đầy ác ý, tay vỗ nhẹ lên má cậu //
________________
Ari
Ari
Má vừa viết vừa cười hí hí🙀

#2

Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Tôi không chịu được nữa. // thở dài, tay run run cố gắng mở cửa phòng //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Cố mà mở đi.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Tôi đứng ngay đây mà.// bước lại, kéo cánh tay Dịch Hằng dừng lại bằng một bàn tay lạnh ngắt //
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Để tôi đi!
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Tôi không phải của anh!// giãy giụa, mắt rực lên lửa giận //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Cậu quên rồi sao?
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Cha cậu ký rồi.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Cậu là món hàng được đóng dấu của tôi.// siết mạnh cổ tay, kéo lại gần, giọng trầm như gầm //
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Tôi sẽ trốn đi!
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Anh không thể giữ tôi mãi!// cố sức giằng ra, mặt đỏ bừng //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Mỗi lần trốn là một lần tôi lấy của cậu một mảnh da thịt.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Cậu tưởng tôi nói chơi à?// tay rướn lên vuốt ve mặt, ngón cái vuốt nhẹ trên môi cậu //
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Đừng chạm vào tôi!// né tránh, nước mắt bắt đầu lăn dài //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Cậu nghĩ mình còn lựa chọn?
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Cậu đã là của tôi rồi.// siết chặt vai, ép Dịch Hằng ngồi xuống ghế //
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Anh… anh điên rồi!
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Tôi không thuộc về anh!// giọng nghẹn ngào, cố vùng vẫy //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Điên?
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Có thể.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Nhưng tôi biết cậu sẽ không bao giờ thoát. Và cuối cùng, cậu sẽ nhận ra – không phải là yêu. Mà là chiếm đoạt.// giọng thì thầm lạnh lùng, mặt sát gần mặt Dịch Hằng //
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Đừng ép tôi…
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Tôi sợ lạnh. // thở hổn hển, mắt lấp lánh nước//
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Tôi thích sự sợ hãi ấy.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Nó làm cậu thật hơn.// nắm lấy tóc, kéo nhẹ đầu cậu ngẩng lên, ánh mắt dán chặt vào mắt đối phương //
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
…Anh làm tôi đau.
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Đau đến mức tôi muốn chết đi.// giọng yếu ớt, nước mắt tuôn không kiểm soát //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Đau cũng là cách tôi giữ cậu lại.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Và khi cậu yếu đuối nhất, tôi sẽ là người duy nhất ở bên.// nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu, giọng dịu hơn một chút nhưng vẫn đầy quyền lực //

#3

Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Anh đưa tôi về đây làm gì…? // người bị đẩy vào giường, cổ áo bị giật tung //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Để cậu học cách nghe lời.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Tôi đã nói mỗi lần cậu phản kháng, tôi sẽ dạy lại từ đầu.// ánh mắt tối sầm, giọng nói đều đều mà lạnh lẽo //
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Tôi không phải con rối của anh… tôi… // giọng yếu ớt, lùi dần trên giường //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Cậu là của tôi. Mỗi tấc da, từng hơi thở. Và tôi muốn cậu nhớ điều đó… bằng da thịt.
hắn nghiêng người đè xuống, một tay giữ chặt hai cổ tay của Dịch Hằng trên đầu, tay kia lùa vào trong lớp áo bị xé rách
Đó là lần đầu tiên Trần Dịch Hằng bị Vương Lỗ Kiệt mang về phòng chính – nơi chưa ai từng đặt chân ngoài hắn.
Không có dây trói, không có xiềng xích, nhưng từng lời nói, từng cú chạm như một bản án vô hình siết chặt mọi cơ hội phản kháng.
Dịch Hằng đã cào cấu, đã la hét, nhưng phòng được cách âm hoàn toàn. Trong mắt Vương Lỗ Kiệt, đó không phải là tiếng cầu cứu – mà là khúc dạo đầu cho sự khuất phục.
Không phải vì yêu, mà vì chiếm lấy. Không cần trái tim – chỉ cần thể xác biết ngoan ngoãn run rẩy dưới tay mình.
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Anh… làm tôi sợ…
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Tôi van anh… đừng… // cổ bị hôn bạo, để lại dấu đỏ ửng //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Sợ là tốt.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Sợ thì cậu sẽ không bỏ đi.// kéo cả cơ thể Dịch Hằng sát lại, mắt hắn không chớp //
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Đây là cưỡng ép… là tội ác…// lệ rơi, tay bấu vào ga giường //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Luật pháp không tồn tại giữa tôi và cậu.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Chỉ có quy tắc duy nhất tôi muốn gì – cậu cho.// tay trượt xuống bụng dưới, dừng lại đầy cảnh báo //
Không ai đến giải cứu. Không có cứu tinh nào cho Trần Dịch Hằng.
Căn biệt thự cách xa trung tâm, được bảo vệ bằng vân tay riêng của Vương Lỗ Kiệt.
Mọi thứ được tính toán kỹ lưỡng như một cái bẫy hoàn hảo: từ hợp đồng đính hôn, món nợ của cha cậu, đến chiếc nhẫn cưới vẫn nằm trên ngón tay trái của Dịch Hằng – như một minh chứng cho cái gọi là “quyền sở hữu.”
Đêm đó, không có ánh trăng.
Chỉ có những tiếng thở dốc, tiếng vật lộn yếu ớt – và tiếng cười trầm thấp đầy điên dại của một kẻ không biết yêu là gì.
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Tôi sẽ hận anh cả đời này.// nói nhỏ, kiệt sức, ánh mắt tuyệt vọng //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Tôi không cần cậu yêu.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Chỉ cần cậu… không quên tôi.// cúi xuống, thì thầm bên tai cậu bằng giọng trầm tối như ác mộng //

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play