Cảnh Quốc năm thứ 13, thái bình thịnh thế.
Màn đêm tĩnh mịch bị xé toạc bởi những bước chân dồn dập của đám thái giám, nô tì ở hoàng cung. Hoàng hậu đau đớn khó nhọc hơn một canh giờ vẫn chưa sinh được khiến cho hoàng thượng vô cùng lo lắng.
Trời xuất hiện dị tượng, công chúa đầu tiên của nước Cảnh mang theo điềm lành ra đời. Tống Khiên, vua của nước Cảnh từ khi lập thê đến khi lên ngôi có được bốn người con trai nên lúc bà đỡ ẵm tiểu công chúa ra đã khiến hoàng thượng vô cùng vui mừng.
Ngài ấy vui mừng vì cuối cùng mình cũng đã có nữ nhi, không phải nhìn nữ nhi được bế trong tay của mấy chúng quan đại thần mà ghen tị nữa.
“Hây, tiến lên nào” tiểu công chúa đang chơi trò thúc ngựa ở ngự hoa viên thì thấy hoàng hậu đang đi dạo hướng về phía này, “Mẫu hậu”, tiếng gọi trong trẻo khiến hoàng hậu bước đi nhanh hơn, “Sao con lại lấy thái tử ca ca làm ngựa, mau xuống nào”
Công chúa nhanh nhẹn bước xuống chạy lại ôm mẫu hậu, thái tử đứng lên cho người hầu phủi bụi chỉnh trang y phục rồi người hành lễ với hoàng hậu.
“Tham kiến mẫu hậu, mẫu hậu đừng mắng Thương Huyền là con rủ muội ấy chơi”, hoàng hậu nhìn công chúa, người lấy tay chạm vào chóp mũi của nàng, “Có thật vậy không”, Thương Huyền nhìn ca ca rồi lại nhìn mẫu hậu, mắt chớp chớp gật đầu.
Hoàng thượng sau khi xử lí công vụ xong cũng ghé ngang ngự hoa viên, “Ai mắng Thương Huyền của trẫm nào”, hoàng hậu và thái tử hành lễ chào ngài ấy phất tay ý miễn lễ.
“Phụ hoàng”
Tiểu công chúa thấy hoàng thượng liền muốn người bế, ngài ấy cười cưng chiều, “nào lại đây”, cân đo đong đếm một lát ngài ấy lại bảo, “Tiểu công chúa nhà ta lớn thêm một chút rồi”, từ góc độ bình thường nhìn khung cảnh ấy thì đây cũng chỉ là một gia đình hạnh phúc như bao người.
Năm nàng sinh ra hoàng thượng đại xá thiên hạ, Tống Thương Huyền được nuôi nấn trong sủng ái của hoàng đế, yêu thương của hoàng hậu, nuông chiều của các huynh trưởng và được lòng dân coi trọng.
Nàng mang cặp mắt phượng, ngũ quan hài hòa, đường nét thanh tú ai nhìn vào cũng sẽ nói lớn lên nàng chắc chắn là một tuyệt sắc mỹ nhân.
Cảnh Quốc, chiến loạn.
Hoàng cung máu chảy thành sông, tiếng thét ai oán, Cẩm y vệ thất thủ không một lực lượng nào chống đỡ được, xác chết chất chồng, thi thể la liệt, những tiếng hô hộ giá, bảo vệ hoàng thượng dần biến mất từng tiếng.
“Công chúa người trốn ở đây nhé, người đừng lên tiếng, dù có chuyện gì hay nghe bất cứ thứ gì”, thái giám thân cận của hoàng thượng dẫn tiểu công chúa trốn đằng sau bức bình phong rồng phượng giao nhau, tượng trưng cho hoàng thượng và hoàng hậu tại chính điện, rồi hắn rời đi.
Hoàng hậu biết nhi nữ của mình an toàn nhưng chỉ là tạm thời, người thay chiến phục cùng hoàng thượng và con trai chiến đấu.
Hoàng hậu vốn là đích nữ của phủ đại tướng quân, nhan sắc khuynh thành giỏi văn lẫn võ, nàng còn là thanh mai trúc mã của hoàng đế, thời trẻ khi phụ thân nàng hi sinh chiến trường.
Hạ Noãn đã quyết tâm phục thù, cùng Tống Khiên Nam chinh, Bắc chiến, thảo phạt khắp chốn, cùng chàng bình định thiên hạ an yên lòng dân.
Phụ hoàng của Tống Thương Huyền cũng là một trong những nhân tài kiệt xuất trong đám hoàng tự lúc đó, công trạng cao tương lai sáng nhưng lòng y cũng chỉ có mình Hạ Noãn, hậu cung chỉ có một mình hoàng hậu.
Hoàng đế tại vị của Thiên Quốc cầm đầu dẫn quân đánh đến chính điện, hai người họ từng là hảo bằng hữu, Tống Khiên không mấy đề phòng nên đã dẫn đến đại họa ngày hôm nay.
Sau một hồi quyết chiến vì lực lượng yếu hơn nên phía hoàng hậu và hoàng thượng đã thua, Lạc Thừa vua của Thiên Quốc ôm hoàng hậu vào trong lòng muốn hạ nhục nàng vào ngay lúc đó. Nhưng môi hắn vừa chạm vào môi Hạ Noãn liền bị cắn đến bật máu, hắn dùng một tay khống chế, một tay lau vết máu trên miệng.
Chưa kịp để hắn phản ứng, lúc hắn nhìn nàng cũng là lúc máu trên cổ nàng tuôn ra, hoàng hậu nước Cảnh chết ngay trong lòng hắn.
Lạc Thừa vừa tức giận vừa căm phẩn rồi nhìn về phía thuộc hạ, đẩy Hạ Noãn qua chúng hạ nhân, “Mang nàng ấy về Thiên Quốc”
Trong lúc đó hoàng đế Tống Khiên đã gào đến tắt tiếng, Y không thể làm gì khác ngoài chứng kiến, bốn bề bị vây quanh, bị ghì chặt đến ghỉ máu bằng lực người và đao kiếm.
Y vùng vẫy như một con hổ đang phát điên nhưng lại bị chiếc lồng sắt to đèn nén xuống, tiếng thét “Đồ khốn buông nàng ấy ra” của y khiến ai ở đấy cũng chói tay, bỗng có một tiếng động nhỏ phát ra từ sau bức bình phong khiến Lạc Thừa nhướng mắt nhìn theo.
Mất bình tĩnh là thế nhưng Tống Khiên biết ai đang run rẩy ở đằng sau, y cố ý đánh lạc hướng.
“Tên chó nhà ngươi đáng lẽ năm đó không nên cứu ngươi”
Lạc Thừa Kỳ nhíu mày, “Nàng ấy cứu ta, đáng lẽ phải làm hoàng hậu của ta”
“Ngươi có thiên hạ, ta có trái tim nàng ấy”
Năm đó hắn bị người ta ám toán gần biên cương khi đi cầu thân ở Cảnh Quốc, may mắn được Tống Khiên và Hạ Noãn cứu được, hai người dốc lòng cứu chữa mới cứu được hắn.
Không biết từ khi nào Lạc Thừa trong lòng đã thầm thương Hạ Noãn, vì sự xinh đẹp hay vì sự dịu dàng, lòng thầm nghĩ sẽ xin được ban hôn với nàng nhưng khi biết được tin nàng đã có hôn ước với hoàng tử, hắn chết tâm.
Từ đó về sau mãi là huynh đệ tốt với hai người họ, nhưng khi thấy sự ân cần của Hạ Noãn không dành cho mình hắn không chịu được, cho đến hiện tại Lạc Thừa tức giận cực độ khi nghe câu ấy của Tống Khiên, chút nữa đã mất bình tĩnh giết người.
“À ta chưa được giết ngươi, ta còn phải cho ngươi thấy vài thứ nữa, nhổ gai trong lòng ta chứ”
Lạc Yên Hàn 18t thái tử Thiên quốc, dẫn binh bước vào áp giải theo ba hoàng tử của Tống Khiên, hắn đi lướt qua Hạ Noãn có nhìn một chút người phụ nữ mà phụ hoàng nhung nhớ lâu nay rồi bước vào chính điện.
Hắn đẩy ba hoàng tử quỳ xuống trước mặt hoàng đế nước Cảnh, rồi vâng lệnh phụ hoàng mà từng nhát lóc từng mảng thịt hay rút mấy cái móng, chặt từng ngón hay chặt cả bàn tay.
Hành hạ đến chết không muốn giết vội, hắn tay nhuốm đầy máu tươi của hoàng tộc nước cảnh cười một cách đắt ý bẩm tấu với Lạc Thừa như một công trạng lớn.
Lạc Thừa có vẻ rất hài lòng về khung cảnh trước mắt, “Con của ngươi và nàng chính là nghiệt chủng, là cái gai trong mắt ta, thái tử đã chết trước đó thật là đáng tiếc ngươi không thể thấy rồi”, từ nãy đến giờ mọi thứ đều được Tống Thương Huyền Nhìn thấy sau một khe hở nhỏ ở bức bình phong.
Công chúa khóc nhưng không dám để lộ tiếng, dùng bàn tay nhỏ nhắn chắn chặt miệng mình lát sau tay bị cắn đến chảy máu, nước mắt chảy xuống tay khiến hai thứ đó hòa lẫn vào nhau.
Cơ thể nàng run rẩy móng tay bấu mạnh lên thành bức bình phong rồng phượng ấy, máu rướn ra, nàng sợ hãi nhưng hơn hết đang chứng kiến phụ thân, mẫu thân và các huynh phải chết hoặc sắp chết, nàng chỉ mới mười tuổi.
Mẫu hậu đã mất, các huynh cũng bị hành hạ đến chết, khoảnh khắc cuối phụ hoàng của Tống Thương Huyền nhìn về phía nàng với một ánh nhìn như thể tạm biệt tiểu khả ái.
Con phải ngoan ngoãn ở trong đấy sau đó phải sống sót biết chưa?, rồi Tống khiên cứa cổ mình vào thanh đao trước mặt, đó cũng là ánh nhìn cuối cùng của phụ hoàng với nàng.
Tống Thương Huyền đến cả hít mũi cũng chẳng dám, khóc tới nhòe cả mắt, nàng lấy tay lau mặt sau đó quay lại ấn ô vuông bên trái dưới cùng theo lời dặn của công công.
Đáng lẽ nàng đã đi lúc công công mở cho nàng nhưng Tống Thương Huyền ngây thơ muốn tất cả đi chung, cũng là lúc thấy Lạc Thừa dẫn quân vào, nàng chứng kiến tất cả.
Tầng hầm mở ra một con đường vừa dài vừa tối mịt, nghe mùi thì đã cũ kĩ, dường như chưa một ai biết đến sự tồn tại của nó, bụi bặm phủ đầy.
Tống Thương Huyền chạy một mạch trong sợ hãi rồi vấp ngã, đầu gối trầy xước, tay lại chảy máu, tiểu công chúa rất đau nhưng giờ đây không có ai bế lên dỗ dành hay được nhõng nhẽo nữa rồi.
Cơ thể Tống Thương Huyền run bần bật sau đó gắng gượng ngồi dậy, nàng hít mũi nhẹ sau đó đứng thẳng lên chạy tiếp, được một lúc thì có ánh sáng từ phía đối diện đang di chuyển đến, tiểu công chúa rất sợ hãi, lui lại từng bước với đôi chân nhỏ.
Người đó đi ngày càng gần, “Công chúa”, người nữ tử kia vừa nhìn thấy liền nhận ra Tống Thương Huyền, “Công chúa thần ở đầu bên kia chờ người mãi, bây giờ không tiện nói chuyện, chúng ta đi”
Tiểu công chúa biết nữ hầu này, nàng ta là người hầu thân cận nhất của mẫu hậu, Đàn Hương, vừa xinh vừa giỏi võ lại còn thường lén cho Tống Thương Huyền ăn đồ ngọt, công chúa rất thích nàng ta.
Nhìn thấy Đàn Hương lòng tiểu công chúa nhẹ nhàng hơn, nước mắt lại rơi nhưng Tống Thương Huyền không quấy chỉ vừa khóc vừa chạy lại nắm tay đi theo Đàn Hương.
“Mẫu hậu, phụ hoàng, đừng”
Tống Thương Huyền giật mình bật dậy, mồ hôi lấm tấm như mưa rơi, thần trí rối bời. “Công chúa người tỉnh rồi”.
Đàn Hương từ cửa bước vội vào đặt chén cháo nóng xuống bàn rồi ngồi lên giường.“Công chúa lúc nãy người đã nhất ta cõng người thoát khỏi đường hầm bí mật men theo lối an toàn nhất đến đây”.
Nước mắt rơi lã chã, Tống Thương Huyền dường như vẫn không chấp nhận được sự thật đã qua, nàng cứ hỏi mãi về gia đình mình nhưng câu trả lời vẫn không thay đổi, họ thật sự đã rời xa thế gian này.
“Đây là đâu vậy”, tiểu công chúa an yên lại tâm trí, Đàn Hương nắm chặt tay Tống Thương Huyền, “Bẩm công chúa đây là Thiên Quốc”, nghe đếm hai từ này Tống Thương Huyền bất giác cả người run lên, hai tay nắm chặt.
Đàn Hương vội quỳ xuống.
“Thần là người Thiên Quốc nhưng từ nhỏ đã được hoàng hậu cưu mang khi cận kề cái chết, lúc đó ta đang bị bán ở trường nô lệ Thiên Quốc, ngoài ra còn được hoàng hậu ban ân cho người săn sóc phụ mẫu già mang bệnh nặng ở đây đến khi họ qua đời, thần không ngờ rằng Thiên Quốc lại làm như vậy, thân là một người Thiên Quốc thần đáng chết”.
Tống Thương Huyền vội vàng bảo tỷ tỷ đứng dậy, người đáng chết là hoàng đế và hoàng thái tử tại vị, nổi lòng tham mưu tính nước huynh đệ.
Đàn Hương cảm động đến rơi nước mắt, “Công chúa không trách ta là người Thiên Quốc sao”, “Um”, thấy Đàn Hương rất tự trách tiểu công chúa cố gắng hơi gượng cười an ủi nàng ta.
Đàn Hương ôm chặt công chúa vào lòng, bản thân đã thề chết với hoàng hậu bảo vệ Tống Thương Huyền an toàn, thần sẽ nuôi dưỡng người trưởng thành đợi ngày báo thù rửa hận.
“Ngươi”, hiểu ý Tống Thương Huyền muốn nói gì, Đàn Hương gương mặt chắc chắn, ánh mắt kiên định, “Ta sẽ không hối hận”.
Tống Thương Huyền dần dang tay ôm lấy tấm lưng của Đàn Hương, sau đó nhìn ngó cảnh vật xung quanh. Ngôi nhà đã rất cũ nát, mạng nhện giăng kín bụi bặm phủ đầy, cánh cửa gỗ cũng xập xệ có khúc đã bị gãy. Là ngôi nhà của phụ mẫu Đàn Hương năm ấy cho đến giờ, không có ai ở nên cũng không được quét dọn tử tế.
“Đàn Hương y phục của ta là ngươi thay sao”, khi tỉnh dậy Tống Thương Huyền đã thấy y phục của mình thay đổi, có lẽ làm như vậy để giảm sự chú ý dễ chạy trốn và hòa lẫn vào đám người Thiên Quốc.
“Đúng vậy công chúa, trang phục của hai nước khác nhau nên ta đã thay cho người ngay khi rời khỏi đường hầm và nơi đó không lâu sau cũng phát nổ rồi”.
Ngẫm một hồi Đàn Hương Lại nói tiếp, “Tiếng nói của Thiên Quốc và Cảnh Quốc tương tự nhau nhưng chữ viết lại khác nhau cho nên người cũng phải học chữ và cách viết của Thiên Quốc rồi”.
“Được ta sẽ học”, Đàn Hương lại tiếp tục, “Công chúa phải chịu khổ ở cái nơi tồi tàn này rồi, thần xin lỗi”, “Ưm không sao, không khổ”, Tống Thương Huyền ôm chầm lấy Đàn Hương nước mắt cứ rơi lã chã.
Vài ngày sau khi quét dọn nhà cửa thì Đàn Hương vẫn thấy giấu công chúa như vậy vẫn không yên lòng, cứ lâu lâu thấy có lính đi tuần là sợ, còn thấy cáo thị dán truy nã công chúa.
Bọn chúng muốn đuổi cùng giết tận nhưng do chưa thấy mặt công chúa Tống Thương Huyền bao giờ, chỉ phác họa qua mấy lời miêu tả đến cuối cùng thành phẩm cũng không giống lắm, không xinh đẹp bằng cũng chẳng khả ái bằng.
Tống Thương Huyền đang ngồi trên chiếc giường với tấm trải cũ kĩ, bàn tay nhỏ vụ về xếp lại mấy bộ quần áo cũ mua hôm qua, đầu vẫn đeo khăn tang thì ngoài cửa Đàn Hương bước vào đóng cửa rồi thập thò nhìn xuyên qua cửa sổ xem có ai không, có quân lính nào không sau đó đi lại chỗ Tống Thương Huyền.
“Công chúa cứ như vậy ta thấy không ổn lắm, ta mạo phạm người có được không”, Tống Thương Huyền không hiểu chỉ hơi nghiên đầu, “Cứ theo ý tỷ tỷ”.
Từng lọn tóc dài của Tống Thương Huyền được búi lên nhưng không theo kiểu của nữ nhi, đồ cũng đã được thay, đối mặt với chiếc gương đồng đã cũ chốc lát sau hình ảnh một bé trai hiện lên, dưới mắt là một nốt ruồi lệ vừa được tạo ra.
Tống Thương Huyền nhìn mình trong gương không khỏi bàng hoàng nhưng như đã hiểu ý của Đàn Hương là gì rồi.
Từ nay về sau Tống Thương Huyền đã chết, Hạ Thương xuất hiện.
Đàn Hương lấy họ của hoàng hậu thay tên đổi họ cho công chúa, hai người họ sẽ là tỷ đệ nếu có người thắc mắc về quan hệ họ tên khác nhau thì sẽ là đệ đệ họ được gửi nuôi từ bé.
Nước mất nhà tan, món nợ lớn này nàng nhất định phải đòi lại, gương mặt hai tên khốn kia Tống Thương Huyền Không bao giờ quên.
Ngày đầu tiên khi đặt chân đến Thiên Quốc, tối đó Tống Thương Huyền đã khóc đến không thở nổi, cũng chỉ là một đứa trẻ, trong một đêm lại chịu mất mát lớn đến như vậy.
Nàng thề đó sẽ là ngày cuối cùng nàng khóc, Tống Thương Huyền sẽ không rơi giọt nước mắt nào nữa, ngày nàng trưởng thành sẽ là ngày bọ họ phải trả giá.
Tâm can là vậy nhưng tình hình của Tống Thương Huyền hiện tại còn chẳng thể gặp được Lạc Thừa Kỳ và Lạc Yên Hàn nói gì là trả thù, trước tiên nàng phải sống, phải tồn tại.
Ngân lượng mang theo cũng đã tiêu hơn phân nửa, cần tính đường dài cho cuộc sống sau và và lộ phí cho Hạ Thương lên kinh thành thi cử.
Đàn Hương nhận công việc làm nô tì cho nhà của trưởng thôn kế bên, là làm thuê, làm công ăn lương không giống nô tì bị mua về.
Để lại Hạ Thương ở nhà một mình, mỗi tháng Đàn Hương sẽ được về một vài ngày.
Hạ Thương biết không thể ngồi không, nàng muốn làm gì đó nên mỗi sáng đi nhặt củi trong rừng đem ra chợ bán hoặc sẽ phụ người dân nhổ rau, hái lá trà, cũng được vài ba văn tiền.
Cả một ngày quần quật nhưng vì Hạ Thương là trẻ con nên người ta ép giá, chỉ được ba văn tiền một ngày.
Số ngân lượng ấy còn không bằng một phần rất nhỏ trong một ngày của tiểu công chúa, dù là vậy nhưng khi nhận được ngân lượng trên tay Hạ Thương vẫn rất đỗi vui mừng.
Hạ Thương lang thang về nhà với chiếc bụng đói meo, đã lâu rồi vẫn chưa được ăn thịt, đi ngang một quầy bán màn thầu hương thơm bay thẳng vào mũi Hạ Thương.
Nàng lấy tay sờ lên bụng rồi nhìn đứa trẻ kia đang mua một chiếc màn thầu.
Hạ Thương tự nhủ về nhà ăn bánh khô của Đàn Hương chuẩn bị sẵn với uống nước là cũng no rồi nhưng nàng vẫn rất muốn ăn.
Một chiếc màn thầu hai văn, đã hơn nửa ngày công mà Hạ Thương làm được, nàng chỉ đành nhịn cơn đói về đến nhà là xong.
Tiểu tử vừa mua bánh bao thấy Hạ Thương cứ nhìn chằm chằm mãi, người còn nhếch nhác lấm lem bèn nỗi lòng tốt, bẻ nửa chiếc màn thầu chạy lại dúi vào tay nàng.
“Ca ca, cho huynh”
Nhưng không lâu sau mẫu thân của tên nhóc đó đi đến nhìn thấy Hạ Thương không khác ăn mày là bao bèn giật lại chiếc bánh quăng xuống đất.
“Cho ăn mày mai mốt lại xin nữa, ta thà cho chó ăn”.
Rồi bà ta kéo tiểu tử đó rời đi còn dặn dò lớn tiếng bảo đừng dao du với mấy tên ăn mày, còn nhỏ như vậy mà làm ăn mày là không có phụ mẫu nuôi, là con hoang.
Bọn họ ngày càng đi xa, Hạ Thương nhìn nửa chiếc bánh lăn lóc dưới nền đất.
Nàng từ từ ngồi xuống sau đó nhặt lên phủi phủi, vừa rảo bước về nhà vừa cắn nửa cái bánh bao mà nước mắt kiềm chặt.
Trời cũng sập tối, Hạ Thương tắm rửa xong đặt tập vở lên bàn chuẩn bị tự học như bao ngày thì Đàn Hương trở về, “Hạ Thương, xem ta mua cho đệ gì nào”, trên tay nàng ta là gói màn thầu.
Nhìn như vậy chắc là hai ba cái, “Là màn thầu”, “Đúng rồi ta mua ba cái cho đệ hai cái nhé, ăn để có sức học”.
Hạ Thương mắt khẽ động, khịt khịt mũi rồi mở gói bánh mời Đàn Hương trước sau đó tự mình ăn bánh. Đàn Hương vuốt nhẹ mái tóc của Hạ Thương.
“Sao, ở nhà có gì vui hay có bị ai ức hiếp không”, Hạ Thương lắc đầu ăn nhanh gọn hết bánh rồi đẩy đẩy Đàn Hương ra ngoài, “Đi tắm đi, đệ phải học rồi”, Đàn Hương chỉ cười cười.
Trong mấy ngày về nhà Hạ Thương sẽ được Đàn Hương dạy võ, một người muốn thi đỗ công danh, làm việc trên chốn quan trường, có chỗ đứng vững chắc thì phải văn thao võ lược, trí dũng song toàn. Ngoài những điều được dạy dỗ, Hạ Thường còn phải tự học hỏi rất nhiều.
Nhà không có đủ ngân lượng lo cho nàng đi học, nàng biết điều đó nên tự học, sách thì đi xin còn vở chép thì được Đàn Hương mua cho.
Dù hàng xóm có xì xào hay gọi là con hoang hai tỷ tỷ không phụ mẫu nàng cũng không quan tâm, không nói một lời.
“Ây da tụi bây lại đây xem chó mới của bổn thiếu gia”
Như thường ngày, Hạ Thương sau khi làm việc cả ngày thì đến nơi dạy học xin lão sư sách cũ, nàng ôm sách bước về đến cửa thì bị chặn lại sau đó bị xô ngã.
Tên tiểu tử hống hách con của thương gia giàu có trong vùng, dùng chân đạp lên người Hạ Thương sau đó hô quáng đám bạn lại nhìn.
Hạ Thương nhìn hắn bằng cặp mắt sắc lẹm khiến tên nhóc hơi sợ nhưng hắn không bỏ chân ra, mặt lại nghênh lên, “Nghèo đến nổi không được đi học mà cố làm gì. Là nam tử nhưng gương mặt lại xinh đẹp như vậy khiến bổn thiếu gia không vừa mắt, ngươi xin ta thì ta cho ngươi ngân lượng đi học, thấy thế nào?”.
Sau câu nói đó cả đám cười phá lên, sách vừa mới xin được cũng bị đứa tung, Hạ Thương muốn nhịn.
Ngay lúc đó trước cửa học viện là một đám binh lính đang áp giải nói lệ đi ngang qua.
Hạ Thương nhìn những người nô lệ ấy dường như đã bị hành hạ đến chết đi sống lại, có người không đi nổi bị ngã thì bị đánh rồi lôi lệch bệch theo, có người bệnh sắp chết cùng không được chữ trị.
Cái tên nhóc đang đạp Hạ Thương dưới chân hơi nhếch môi, “Ngươi thấy chưa đó là mấy người nước Cảnh bị bắt làm nói lệ đó, đúng là đáng đời, tự nhiên ta thấy ngươi giống họ, đáng tiếc nếu ngươi làm nô lệ ta đã bảo phụ thân mua ngươi về rồi”.
Hạ Thương nắm chặt nắm tay, “Im miệng”, tiểu tử phía trên bất người vì bình thường dù có bị trêu đùa thế nào cũng sẽ không phản kháng vậy mà hôm nay dám bảo hắn im miệng.
“Ngươi nói gì cơ?”, “Ta bảo ngươi im miệng”, Hạ Thương lật người qua nắm chân tên tiểu tử kia ngã xuống đất sau đó trèo lên người hắn, “Ngươi dám đánh ta, um”, “ Ngươi, a”.
Tên nhóc đó nói một câu Hạ Thương liền giáng một đòn, đám nhóc kia có cản cũng không cản nổi.
Đến khi người nhà tên đó đến giải quyết mọi chuyện thì phụ thân hắn đã nhìn hắn không ra.
Nhìn tên tiểu tử xinh đẹp rồi nhìn về đứa con mình thì không khỏi thở dài, không ngờ nó lại bị đánh tới mức đó, Hạ Thương không có ai đến cả chỉ bảo tỷ tỷ đi làm xa chưa về được, trong nhà không còn ai.
Phụ thân tên nhóc kia vô cùng tức giận liền giáng cho Hạ Thương một bạt tay sau đó nói chuyện với sĩ phu là không cho tên tiểu tử này sách nữa.
Nếu còn cho hay cho sau lưng nhà hắn sẽ không hỗ trợ tiền cho học viện này.
Hạ Thương tay ôm mặt cúi đầu biết một phút bốc đồng này sẽ gây họa, đang nghĩ không biết phải ăn nói sau với Đàn Hương, sợ Đàn Hương lo lắng.
Tên nhóc kia được phụ thân dẫn về mặt kênh kênh tự đắc đi còn cố tình đụng trúng vai của Hạ Thương.
Cuối cùng sĩ phu kia dùng tay ghì chặt vai Hạ Thương mà nói, “Con cũng thấy rồi, mau về đi từ nay về sau đừng đến đây nữa”.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play