Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Yoonmin] All Of Me

Chap 1

Cạch
Min Yoongi
Min Yoongi
Tôi lại đến muộn đúng chứ?
Hắn đẩy cửa bước vào, đưa mắt quan sát xung quanh. Nhìn thấy chiếc ghế sẵn đó, hắn tiến lại gần rồi ngồi xuống đầy dứt khoát.
Taetryps
Taetryps
Đúng vậy..
Taetryps khẽ thở dài, rồi xoay chiếc ghế về phía đối diện sao cho có thể nhìn rõ hắn.
° Taetryps là tên gọi tắt của những người giao nhiệm vụ cho Jimin và Yoongi.
Min Yoongi
Min Yoongi
Không cần vòng vo đâu, vào thẳng vấn đề chính đi
Min Yoongi
Min Yoongi
Nhiệm vụ được giao cho tôi hôm nay là gì?
Taetryps
Taetryps
Đó xem đi
Taetryps lấy tập hồ sơ từ bên cạnh, lật mở vài trang như để xác nhận lần cuối. Sau đó, anh đưa nó về phía hắn, ánh mắt không rời khỏi gương mặt người đối diện.
Min Yoongi
Min Yoongi
..Jimin?
Hắn đưa tay cầm lấy tập hồ sơ, ngón tay lướt nhẹ qua bìa. Không vội vã, hắn mở ra xem, ánh mắt dần trở nên chăm chú khi lướt qua từng trang giấy.
Taetryps
Taetryps
Nhiệm vụ của cậu tối nay là phải xử đẹp cậu ấy
Min Yoongi
Min Yoongi
Chỉ có vậy thôi sao..
Min Yoongi
Min Yoongi
Nhưng mà người xinh đẹp tuyệt trần như vậy, xử đẹp thì có hơi bất công đấy chứ..
Taetryps
Taetryps
Tùy cậu
Taetryps
Taetryps
Cậu xử hay làm gì thì mặc xác cậu
Taetryps
Taetryps
Nhưng tuyệt đối cậu phải ngăn Jimin lan truyền tin đồn đó ra ngoài
Taetryps
Taetryps
Thất bại thì chuẩn bị tinh thần mất lương tháng này đi
Min Yoongi
Min Yoongi
Cái tin Taehyung rời bang á??
Taetryps hơi nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt. Anh khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đối phương trước khi cất giọng: “Đúng vậy, tin Taehyung rời bang đấy… và nó đang bắt đầu lan ra rồi.”
Hắn nhướng mày, giọng có phần thờ ơ: “Nhưng mà… đâu nhất thiết phải thế không? Lộ thì lộ thôi.” Taetryps liếc hắn, ánh mắt lạnh đi rõ rệt. Anh không nói gì ngay, chỉ gõ nhịp ngón tay lên mặt bàn đầy cảnh cáo.
Taetryps lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, giọng trầm và dứt khoát: “Nếu như công chúng biết một kẻ tài năng như cậu ta rời bang, họ sẽ không ngồi yên đâu. Họ sẽ vin vào đó, thổi phồng lên, rồi tìm đủ cách để dồn chúng ta vào đường cùng."
Taetryps tiếp lời, giọng đều đều nhưng sắc như dao cắt: “Mà Taehyung lại là xạ thủ ngầm — người luôn hoàn thành mọi nhiệm vụ một cách hoàn hảo. Nếu chuyện cậu ta rời đi bị lộ ra ngoài, thì khác gì chúng ta đang giấu đầu hở đuôi?"
Min Yoongi
Min Yoongi
Được rồi được rồi
Min Yoongi
Min Yoongi
Hiểu rồi hiểu rồi
Min Yoongi
Min Yoongi
Vậy là tôi phải tìm cách để ngăn cậu ta chứ gì?
Taetryps
Taetryps
//ung dung gật đầu//
Hắn cầm hồ sơ, khẽ nhấc lên và nói với vẻ thản nhiên
Min Yoongi
Min Yoongi
Tôi cầm cái này về nhé?
Taetryps
Taetryps
Ừ ừ cứ cầm đi
Taetryps
Taetryps
Cho cậu mang về làm kỉ vật đấy
Hắn đứng dậy, thu lại vẻ thờ ơ ban nãy, rồi rảo bước về phía cửa. Trước khi khuất hẳn, hắn tiện miệng nói một tiếng "Bai~", giọng kéo dài đầy lười biếng nhưng cũng có chút trêu chọc.
Taetryps
Taetryps
À mà này
Hắn khựng chân ngay ngưỡng cửa, đôi mày nhíu chặt đầy khó chịu. Quay đầu lại, hắn ném cho Taetryps một ánh nhìn nặng nề, như thể còn điều gì đó chưa vừa ý.
Taetryps khoanh tay, ánh mắt sắc như dao lướt qua hắn trước khi cất giọng nghiêm nghị
Taetryps
Taetryps
Nói trước cho cậu biết, Park Jimin là một trong những sát thủ hàng đầu của Venice. Cậu ta rất giỏi trong việc sử dụng vũ khí — nhưng không phải súng hay bất kỳ thứ gì liên quan đến xạ thủ. Thứ cậu ấy dùng là vũ khí cận chiến
Taetryps
Taetryps
Nếu cậu ấy mạnh quá thì cứ bình thản dang tay rút lui nhé
Hắn khựng lại khi nghe lời dặn. Đôi mày vẫn nhíu, nhưng ánh mắt có phần dịu xuống. Hắn liếc lại tập hồ sơ đang cầm trên tay, gõ nhẹ ngón tay lên bìa hồ sơ rồi nhếch mép, không rõ là cười giễu hay đồng tình. “Được rồi, tôi sẽ giữ mạng. Nhưng đừng mong tôi quay về tay trắng.” Không đợi Taetryps phản hồi, hắn quay người, bước ra ngoài. Tiếng bước chân vọng lại, đều đặn và chắc nịch. Cánh cửa đóng lại sau lưng hắn, để lại Taetryps đứng im trong phòng, ánh mắt trầm ngâm nhìn theo. Một làn gió nhẹ lùa qua khung cửa sổ khép hờ. Trên bàn, tập hồ sơ khác vẫn còn mở ra, trang đầu ghi rõ hai chữ: VENICE. Taetryps rút ra một tấm ảnh khác từ ngăn kéo. Trong ảnh, Park Jimin đang đứng trên mái một tòa nhà cũ, tay cầm một thanh dao ngắn, nụ cười thoáng qua môi như thể đang khiêu khích cả thế giới. Anh lẩm bẩm, như nói với chính mình: “Hy vọng hai người các cậu không giết nhau sớm quá…”
Đêm muộn. Một nhà kho cũ sát khu vực hoạt động của bang Marseille – lãnh địa của Min Yoongi. Không một tiếng động ngoài tiếng gió và tiếng bước chân rón rén của kẻ lạ mặt. Min Yoongi đứng trong bóng tối, tay không, ánh mắt bình thản. Với hắn, đây chỉ là một nhiệm vụ như bao lần khác – tiêu diệt một kẻ nguy hiểm đến từ bang Venice. Từ cánh cửa sắt, Park Jimin bước vào. Trên tay cậu là cặp dao găm bạc, dáng người thon gọn, nhưng ánh mắt lại lạnh hơn cả sắt thép. “Hợp lý thật, chọn nơi gần sào huyệt của anh để đánh nhau.” – Jimin mở lời, có chút trào phúng. “Không mời được ai khác à?” – Yoongi nhếch mép, tiến thêm một bước. Cả hai không biết gì về thân phận thật sự của nhau ngoài cái tên mã hóa được ghi trong hồ sơ. Dao găm lóe sáng. Jimin ra tay trước. Yoongi đỡ đòn bằng tay không, phản xạ sắc bén cho thấy hắn không phải người tầm thường. Cứ thế, trận chiến nổ ra trong im lặng – dao găm đối đầu nắm đấm, sát khí tràn ngập. Mãi đến khi Jimin suýt bị hạ đo ván bởi một cú quật vai, cậu lăn người tránh, rồi quát lớn: “Đừng có nghĩ tôi yếu chỉ vì tôi là học trưởng ngành Sư phạm!” Yoongi khựng lại nửa nhịp. “...Học trưởng ngành Sư phạm?” Ánh mắt hai người giao nhau trong thoáng bối rối. Khoảnh khắc đó, nhận ra giọng nói và khuôn mặt quen thuộc hơn họ tưởng. Yoongi khẽ nhíu mày. “Đại học XX… ngành Khoa học tự nhiên?” Jimin mở to mắt. “Anh là… Min Yoongi?! Học trưởng khóa trên?!” Im lặng. Gió lạnh lùa vào. “Chết tiệt…” – cả hai đồng thanh.
-
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Hết chap 1 â
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
😭😭
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
1 thập kỷ rồi mới viết truyện 💔💔
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Ủng hộ nhiều â ❤️‍🩹

Chap 2

-
Gió thốc mạnh. Mái nhà đối diện nhà kho rung lên khe khẽ dưới bước chân nặng nề của ai đó. Trong bóng tối, Kim Taehyung nằm rạp người trên nền mái tôn lạnh buốt, khẩu súng bắn tỉa hạng nhẹ gác lên vai. Hắn không thích kiểu làm việc này – giấu mình và chờ đợi. Nhưng vì thằng em trai cứng đầu tên Yoongi, Taehyung miễn cưỡng nhận lời. Ống ngắm di chuyển nhẹ. Trong tầm nhìn của anh là hai bóng người đang di chuyển như vũ điệu trong bóng tối. Yoongi xoay mình tránh lưỡi dao găm của đối thủ, ra đòn bằng khuỷu tay sắc lẹm. Jimin – nhanh nhẹn, phản xạ tốt – đáp trả không thua kém chút nào. “Hai đứa này điên thật…” – Taehyung lẩm bẩm, chỉnh lại tầm bắn. Chỉ cần Jimin sơ hở, anh có thể kết thúc mọi chuyện trong một phát đạn. Nhưng rồi… “Đừng có nghĩ tôi yếu chỉ vì tôi là học trưởng ngành Sư phạm!” Taehyung khựng lại. "Học trưởng ngành Sư phạm?" Tiếng Yoongi sau đó bật ra như sét đánh ngang tai: “Đại học XX… Ngành Khoa học Tự nhiên…?” Ống ngắm trượt nhẹ khỏi mục tiêu. “Khoan đã… hai đứa này… học cùng trường?” Dưới kia, ánh mắt của Yoongi và Jimin giao nhau trong kinh ngạc. Cả hai như đứng yên một nhịp, nhận ra người trước mặt không chỉ là sát thủ của đối thủ – mà còn là người họ từng lướt qua ở hành lang giảng đường. Taehyung thở dài, đặt súng xuống. “Yoongi ngốc… còn bảo tao bắn hộ… mà không chịu điều tra rõ ràng.” Gió vẫn rít. Nhưng súng vẫn chưa khai hỏa.
Im lặng. Gió vẫn thổi. Nhịp thở cả hai chậm lại sau cú nhận diện bất ngờ. Jimin lùi một bước, tay vẫn nắm chặt dao găm, nhưng ánh mắt đã không còn sát khí như lúc đầu. “Anh là Min Yoongi thật hả?” – cậu hỏi lại, giọng trầm hơn, như muốn chắc chắn. Yoongi hất nhẹ đầu, cau mày. “Park Jimin. Ngành Sư phạm. Năm nhất.” Hắn liếc mắt, thở khẽ. “Học trưởng đấy nhỉ.” Jimin nhếch môi. “Còn anh? Học trưởng ngành Khoa học Tự nhiên. Cũng ra dáng quá rồi.” Một khoảng lặng gượng gạo kéo dài. Cả hai nhìn nhau, trong đầu như đang sắp xếp lại mọi chuyện. Tên sát thủ được giao giết nhau lại là người từng đi ngang qua nhau ở hành lang, từng đứng cùng sân trường, chỉ khác lớp, khác khoa. “Tình huống này… hơi nhảm rồi đó,” Jimin khẽ buông dao xuống, nhưng vẫn giữ cảnh giác. Yoongi chép miệng, liếc về phía mái nhà, nơi Taehyung đang ẩn nấp. “Anh tôi đang ngắm cậu qua ống ngắm đấy. Chỉ cần tôi ho một tiếng là cậu tiêu.” Jimin cười nhạt. “Vậy chắc tôi cũng nên cảm ơn ‘học trưởng’ đã không ho.” Yoongi không đáp. Cả hai cùng đứng giữa nhà kho tĩnh lặng, giữa nhiệm vụ và danh tính thật sự, không ai biết nên tiếp tục hay dừng lại.
Một tiếng rít nhẹ vang lên trên mái tôn. Jimin liếc mắt lên mái nhà phía đối diện. Cậu cảm nhận được — có ánh ngắm đang hướng về mình. “Chậc, không đùa đâu nhỉ,” Jimin khẽ thì thầm, nâng dao lên trở lại, nhưng lần này không phải để tấn công Yoongi — mà là để phòng thủ từ phía trên. Yoongi siết chặt tay. “Cậu rút lui đi, tôi sẽ nói là đã hoàn thành.” “Và để anh gánh chuyện này một mình? Anh nghĩ Taetryps sẽ tin chắc?” Yoongi im lặng. Ánh mắt hắn lạnh hơn. “Chuyện của Taehyung… không được để lộ. Nếu tin đó ra ngoài, Marseille coi như bị kéo xuống đáy. Tôi thà để người khác chết còn hơn để mất mặt trước đám cầm đầu Venice.” Jimin hít sâu, khẽ nghiêng người. “Vậy anh định kết thúc tôi thật à?” “Không,” một giọng trầm vang lên từ phía trên — Taehyung. Jimin và Yoongi đồng thời giật mình. Hắn đã rời khỏi vị trí bắn tỉa từ lúc nào, giờ đang đứng trên rìa mái, súng hạ thấp xuống, ánh nhìn lạnh tanh. “Cậu ta không phải mục tiêu đáng để Marseille bắn một viên đạn,” Taehyung nói, nhấn mạnh từng chữ. “Còn Yoongi, nếu em giết cậu ta, đó không còn là nhiệm vụ — mà là chọn hy sinh người biết điều.” Gió lùa qua mái tôn, mang theo sự nặng nề chưa từng có. Jimin và Yoongi vẫn đứng nguyên chỗ cũ, như đang chờ một tín hiệu thật sự để chấm dứt.
Yoongi nghiến răng. Ánh mắt hắn lóe lên sự giận dữ xen lẫn lo lắng. “Đáng lý anh phải giấu mình đi chứ…!” hắn rủa thầm trong lòng. “Nếu ai khác phát hiện ra anh còn sống, còn lảng vảng quanh đây, thì công sức giữ bí mật bấy lâu sẽ đổ sông đổ biển hết!” Jimin ngước nhìn theo ánh mắt Yoongi, định phản ứng thì… “Rầm!” Một tiếng động chát chúa vang lên từ mái nhà. Taehyung – người luôn lạnh lùng, chính xác, cẩn trọng – vừa trượt chân khi đang lùi lại tránh ánh sáng đèn bảo vệ từ toà nhà bên cạnh. Cả người anh mất đà, trượt khỏi mép mái, rơi thẳng xuống sàn bê tông từ độ cao hơn ba tầng. “Anh!!” Yoongi hét lớn, lao về phía cửa kho mà không nghĩ ngợi. Jimin đứng sững lại, tay vẫn nắm dao găm, nhưng không còn giữ thế thủ nữa. Cậu thoáng do dự vài giây, rồi cũng phóng theo Yoongi về phía ngoài kho. Tiếng rơi vang vọng chưa dứt hẳn, chỉ còn lại tiếng gió và tiếng bước chân vội vã của hai người sát thủ — vốn là đối thủ — giờ đột ngột chạy cùng một hướng.
Yoongi vừa lao ra khỏi kho vừa gọi to: “Anh! Anh có sao không?!” Chạy đến nơi, hắn quỳ sụp bên cạnh cơ thể đang nằm trên nền bê tông. May mắn thay, Taehyung chỉ bị va đập mạnh vào lưng và vai, máu rỉ ra từ trán một ít nhưng vẫn tỉnh táo. “Không chết được…” anh khẽ rít qua kẽ răng, gượng cười méo mó. “Chỉ… đau vãi.” Yoongi cắn môi, quay đầu lại như thể nhớ ra còn một người khác — đối thủ sát thủ đang lẽ ra phải kết liễu hắn. Jimin đứng cách đó vài bước, ánh đèn vàng hắt bóng cậu dài dưới đất. Dao găm vẫn trong tay, nhưng Jimin không nhúc nhích. Và rồi cậu bật cười. Một tiếng cười thật — không mỉa mai, không thách thức, chỉ là sự bất lực trước cái tình huống tréo ngoe này. “Trận chiến gì mà hài ghê,” cậu lắc đầu, cười ngắt quãng. “Tưởng sẽ có máu đổ, ai ngờ anh trai học trưởng tự rớt từ trời xuống.” Yoongi nhìn cậu chằm chằm, vẫn thở dốc, nhưng không còn sự căng cứng sẵn sàng đánh nhau nữa. Jimin thu dao, cắm ngược nó vào bao giấu sau áo khoác, rồi nhún vai: “Tôi không đánh người đang lo cho anh trai mình. Học trưởng cũng có nguyên tắc chứ.” Cậu quay người, chậm rãi bước đi, bóng lưng khuất dần vào đêm. Yoongi ngồi yên, tay vẫn giữ lấy vai Taehyung. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn theo, cho đến khi Jimin biến mất khỏi tầm mắt. Đêm đó, không có máu đổ. Nhưng có thứ còn rối ren hơn cả vết thương – là mối quan hệ giữa ba người vốn không nên đứng chung một chiến tuyến.
-
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Hết chap 2
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Huhuu
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Xin lỗi mọi ngườiii
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Tại tui rảnh quá nên viết như vậyy
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Ủng hộ nhiều â ❤️‍🩹

Chap 3

Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Đọc truyện vui vẻ â
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Mọi người cho tớ xin phép viết chữ aa 🥹🥹
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Và rất rất mong các bạn đọc hết thay vì đọc lướt aa
-
Sáng hôm sau. Khuôn viên trường đại học vẫn yên bình như mọi khi. Ánh nắng đầu ngày dịu nhẹ len qua những tán cây, rọi xuống sân trường loang lổ những mảng sáng vàng óng. Jimin khoác balo, vừa đi vừa cắm tai nghe, ánh mắt mơ màng, tâm trí vẫn còn vương lại mùi máu, mùi bụi đêm qua. Cậu ngẩng đầu nhìn lên dãy giảng đường, thở khẽ. “Chuyện quái gì thế này… còn chưa tiêu hóa được.” Vừa dứt lời thì… “Bịch!” Một lực mạnh bất ngờ từ phía sau nhào tới, siết chặt lấy cậu khiến Jimin khựng người. “Gì—?!” Cậu giật mình, chưa kịp phản ứng thì một giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau gáy: “Tìm thấy rồi.” Yoongi. Min Yoongi – học trưởng ngành Khoa học Tự nhiên, kẻ vừa định giết cậu tối qua – đang ôm cậu từ phía sau giữa sân trường, mặc áo hoodie xám nhạt, tóc vẫn còn rối nhẹ, và cái kiểu ôm này thì... chẳng khác nào hai người yêu cũ tái hợp. “Anh điên à?” Jimin gằn giọng, đỏ mặt, cố vùng ra. “Không điên,” Yoongi ghé sát hơn, giọng trầm đều. “Chỉ là… vẫn chưa cảm ơn vì cậu đã không đâm tôi tối qua.” Jimin thoáng khựng lại. Không biết nên cười, nên mắng, hay nên đánh tên học trưởng dở hơi đang ôm chặt mình như dính keo này.
Jimin khựng lại khi bị ai đó từ phía sau lao tới… ôm chầm lấy. Cậu giật mình, quay phắt đầu lại. “Min Yoongi?! Anh bị gì vậy?!” Yoongi siết nhẹ cánh tay, giọng ngang phè: “Tôi đang thể hiện sự biết ơn. Tối qua học trưởng tha cho tôi một mạng.” “Ai tha ai?” Jimin gằn giọng, nhưng tai đã hơi đỏ. “Tôi mà không mềm lòng thì anh giờ này còn đang nằm dưới đất.” Yoongi ngước mặt, thở dài như than: “Học trưởng khoa Sư phạm mà cũng dọa giết người được, tôi thấy sợ ghê.” “Học trưởng khoa Tự nhiên mà vô lý thì cũng có ngày bị phạt hạnh kiểm.” Jimin gỡ tay hắn ra, nhưng không gắt nữa. Mắt cậu khẽ nheo lại, nhìn kỹ Yoongi một chút. “Tối qua tôi không nhận ra… nhưng sáng nay thì thấy rõ rồi. Anh cũng có chút đẹp trai.” Yoongi nhướng mày, cười nham hiểm: “Thế thì… học trưởng thấy tôi có đủ tiêu chuẩn làm người yêu chưa?” Jimin giả vờ trầm ngâm: “Nếu anh không ôm người ta giữa sân trường như thằng dở hơi… thì có khi được duyệt rồi đó.” Yoongi khoanh tay, gật gù: “Vậy lần sau tôi ôm trong thư viện cho có văn hóa?” “Min Yoongi!” – Jimin vừa hét vừa đuổi theo hắn khi Yoongi cười lớn và bỏ chạy về phía dãy nhà B.
Giải lao..
Yoongi vừa thò đầu ra khỏi hành lang đã thấy Jimin đang ngồi ghế đá sân trường, tay cầm sách mà mắt lại mơ màng. Hắn lập tức tiến lại gần, chẳng nói chẳng rằng… bụp! – vòng tay ôm từ phía sau khiến Jimin giật nảy. “Gì vậy?!” – Jimin bật dậy, suýt ném luôn cuốn sách vào mặt Yoongi. Yoongi nhăn nhó ôm đầu: “Ê! Đầu tôi dùng để nghĩ mấy công trình khoa học, không phải để hứng sách giáo trình của học trưởng đâu nha!” Jimin khoanh tay, liếc hắn: “Sáng ra đã muốn nổi tiếng hả? Ôm người ta giữa trường? Có biết tôi là học trưởng không hả?” Yoongi nháy mắt: “Thì tôi cũng là học trưởng. Hai học trưởng ôm nhau có gì đâu mà lạ.” Jimin thở hắt ra, ngồi xuống ghế lại: “Biết vậy tối qua cho anh ăn cú đá cuối cho rồi.” “Ê, đừng nhắc chuyện đó nữa.” – Yoongi ngồi xuống cạnh, nghiêng đầu nhìn cậu. “Tôi vẫn còn tổn thương tinh thần vì bị học trưởng dí dao găm đấy.” Jimin nhếch môi, đập khẽ vào tay hắn: “Anh nên biết ơn vì tôi đẹp trai nên mới nhẹ tay.” Yoongi vờ cảm động: “Tôi biết… Và nhờ vậy mà hôm nay tôi vẫn có cơ hội ngồi đây thả thính học trưởng.” “Thả thính?” – Jimin quay sang, cau mày. “Anh vừa nói anh thích tôi đấy hả?” Yoongi chớp mắt ngây thơ: “Tôi nói đâu? Tôi chỉ bảo là thả thính. Có ai bảo thính này là cho học trưởng đâu.” Jimin giơ sách lên định đập thật, nhưng cả hai cùng bật cười. Một buổi sáng nắng nhẹ, và hai học trưởng vốn từng là sát thủ… lại có vẻ sắp trở thành một đôi oan gia ngọt ngào.
Tiết học Giáo dục Quốc phòng – lớp học chung toàn trường. Jimin ngồi bàn đầu, chăm chú ghi chép. Cậu nghiêm túc đến mức không để ý xung quanh đang có tiếng xì xào. Cho đến khi… cánh cửa lớp mở ra. Cạch. Một bóng dáng cao ráo bước vào, bình thản như thể đây là lớp của mình. Cả lớp quay đầu nhìn. Jimin ngẩng lên – và đứng hình. Min Yoongi. Hắn nhét tay vào túi áo khoác, đi thẳng tới chỗ trống ngay cạnh Jimin, ngồi xuống không chút do dự. Miệng thì thầm: “Lớp đông quá, tôi ngồi ké tí.” Jimin tròn mắt. “Đây là lớp học chứ không phải căn tin, ai cho anh ngồi ké?” Yoongi nhún vai, chống cằm, quay sang nhìn cậu với vẻ mặt nhàn nhã: “Thì người quen cho mà. Học trưởng Jimin dễ thương thế ai nỡ đuổi.” Cả lớp lại bắt đầu rì rầm: – “Ủa? Học trưởng Yoongi bên khoa Tự nhiên mà ta?” – “Trời đất ơi… họ là couple hả?” – “Đáng yêu vậy ai chịu nổi…” Jimin siết chặt cây bút, mặt đỏ như cà chua. “Anh bước ra ngoài hay để tôi nộp đơn xin đổi lớp?” Yoongi cười lém lỉnh, nghiêng đầu: **“Đổi làm gì, học cùng cho vui. Với lại…” “Tôi chỉ lỡ nhớ cậu chút thôi.”
Jimin hít sâu một hơi. Cậu nghiêng đầu, liếc nhìn Yoongi bằng ánh mắt lạnh như băng. “Nếu anh không im lặng thì lát nữa ra khỏi lớp tôi sẽ dạy anh thế nào là lễ độ.” Yoongi mỉm cười như thể đó là một lời tỏ tình. “Ừm, đáng sợ ghê luôn á.” Giọng hắn nhỏ, nhưng ánh mắt lấp lánh nhìn cậu không giấu nổi sự thích thú. Jimin quay mặt đi, nghiến răng tiếp tục ghi chép. Tay vẫn viết, nhưng trong đầu thì loạn hết cả lên. “Cái quái gì đang xảy ra vậy? Tự nhiên vào lớp tôi, ngồi kế bên, nói mấy lời kiểu đó… Làm như thân thiết lắm vậy trời?” Mặt vẫn nghiêm túc, chữ vẫn đều đặn trên vở, nhưng mỗi từ Yoongi nói như cứ vang lên mãi trong đầu. “Chỉ lỡ nhớ cậu chút thôi…” Jimin cắn nhẹ môi, tim đập lệch một nhịp. Cậu trộm liếc sang, thấy Yoongi đang vẽ nguệch ngoạc gì đó lên vở – một hình trái tim lộn xộn có tên “Yoongi x Jimin” bên trong. “Tên này… hết thuốc chữa thật rồi.”
-
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Hết chap 3
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Tự tin cho rằng Park Jimin cân tất
Ủng hộ nhiều â ❤️‍🩹

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play