[Hàm Văn] Lớp Học Sau Cửa Khóa
CHƯƠNG 1 – PHÒNG 403
—“Mỗi đêm đều có một tiếng đập nhẹ vào cửa sổ… mà căn phòng ấy lại ở tầng bốn.”
Trường nội trú Trung học Tân Giới, ký túc xá nam – tháng 9.
Một cơn mưa thu lạnh ngắt đổ xuống thành phố như ai đó vừa giội nước đá lên bầu trời. Mái tôn của dãy ký túc xá ngân lên những tiếng rào rào u uất.
Dương Bác Văn kéo vali vào sân trường. Cậu ướt như chuột lột, tóc dính bết, áo khoác đồng phục dính bùn. Không một ai ra đón, chỉ có một người quản sinh uể oải chỉ vào một dãy nhà:
“Phòng 403. Tự lên. Không thang máy.”
Ba tầng lầu cũ kỹ. Gạch lát bong tróc. Hành lang lặng như tờ. Mỗi bước chân vang lên như thể đang đi vào một nơi nào đó bị lãng quên.
Cánh cửa phòng 403 kêu lên khi cậu xoay khóa.
Mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi. Có thứ gì đó như mùi vôi cũ, mùi vải mục, mùi thuốc xịt phòng rẻ tiền trộn với mùi sắt của máu khô. Cậu khẽ cau mày.
Phòng 403 có hai giường tầng. Trên giường dưới gần cửa sổ là một tấm vải đen phủ kín, như ai đó cố tình che đi một thứ không nên thấy.
Dương Bác Văn
“Tôi đến rồi này.”
Một giọng nói vang lên sau lưng cậu.
Tả Kỳ Hàm – người bạn cùng phòng mà cậu chưa từng gặp mặt – đang đứng dựa cửa, áo sơ mi trắng ướt đẫm, để lộ vạt áo lót bên trong.
Cặp kính tròn mờ hơi nước, nhưng nụ cười cậu ta thì rất rõ – một thứ nụ cười nửa vời, lịch sự nhưng không gần gũi.
Tả Kỳ Hàm
“Tôi là Tả Kỳ Hàm. Cậu là Dương Bác Văn nhỉ?”
Dương Bác Văn
“Ừ. Mới chuyển từ trường bên Phù Dung sang.”
Tả Kỳ Hàm
“Cũng khéo nhỉ. Người trước của giường đó… cũng chuyển từ Phù Dung đến.”
Tả Kỳ Hàm
“Biến mất rồi.”
Kỳ Hàm thở ra, tháo kính, lau chậm rãi.
Tả Kỳ Hàm
“Giường đó được che lại từ dạo ấy. Không ai dọn. Có người bảo… đêm nào cũng nghe tiếng người khóc từ dưới gầm giường.”
Không khí đặc lại trong khoảnh khắc.
Dương Bác Văn không phải kiểu người mê tín. Nhưng không hiểu sao sống lưng cậu lạnh buốt.
Dương Bác Văn
“Cậu tin mấy thứ đó à?”
Tả Kỳ Hàm
“Tôi ở đây gần một năm. Ban đầu cũng không tin. Sau đó…”
Tả Kỳ Hàm
“…Tôi bắt đầu nghe thấy tiếng đó thật.”
Trời vẫn mưa. Tiếng giọt rơi lên mái như móng tay cào lên kim loại.
Tả Kỳ Hàm
“Tôi tắm trước nhé.”
Kỳ Hàm vào nhà tắm. Cánh cửa nhà tắm trong suốt mờ, chỉ còn lại bóng dáng mờ ảo của một cơ thể cao gầy, làn nước chảy qua lưng, những tiếng sột soạt nhẹ như thì thầm. Bác Văn cố không để mắt nhìn.
Thật kỳ lạ. Cậu vốn không quan tâm chuyện ở chung phòng với ai, nhưng cái cảm giác khi đứng trong phòng này – cùng một người hoàn toàn xa lạ – lại khiến tim cậu đập không yên.
Khi Kỳ Hàm bước ra, tóc còn nhỏ giọt, cậu ta vứt khăn lên cổ rồi nói thẳng:
Tả Kỳ Hàm
“Cậu định ngủ ở giường tầng dưới à?”
Tả Kỳ Hàm
“Nếu nửa đêm nghe tiếng gõ cửa sổ… đừng mở.”
Dương Bác Văn
“Tôi tưởng là ma, không phải người?”
Tả Kỳ Hàm
“…Có thể là người giống như ma.”
Chỉ có ánh sáng yếu ớt từ điện thoại đặt dưới gối.
Cửa sổ bên giường mình… đóng chặt.
Nhưng bên dưới tấm vải đen phủ giường… đang có chuyển động.
Hoặc… ai đó chưa bao giờ rời khỏi căn phòng này.
CHƯƠNG 2 – CHIA SẺ GIƯỜNG
—“Ngủ dưới giường đó, không phải chuyện đơn giản. Muốn an toàn, thì qua đây ngủ với tôi.”
01:17 – Ký túc xá nam sinh – phòng 403
Dương Bác Văn ngồi bật dậy, tim đập mạnh đến mức cậu cảm thấy được từng nhịp đập lan ra lồng ngực.
Tấm vải đen bên dưới lặng thinh, như thể chưa từng động đậy. Nhưng ánh đèn LED yếu ớt của điện thoại phản chiếu lên nó khiến mọi nếp gấp đều trở nên… sống động.
Lại một tiếng gõ. Lần này không phải cửa sổ.
Tả Kỳ Hàm
“Cậu còn tỉnh không?”
Giọng nói nhỏ của Tả Kỳ Hàm vang lên từ tầng trên.
Tả Kỳ Hàm
“Nghe rồi đúng không?”
Dương Bác Văn
“Là… tiếng gì?”
Tả Kỳ Hàm
“…là lý do tôi bảo cậu không nên nằm ở tầng dưới.”
Tả Kỳ Hàm
Một khoảng im lặng.
Dương Bác Văn nuốt nước bọt, tay vô thức nắm chặt mép chăn.
Giọng Tả Kỳ Hàm lại vang lên, lần này thấp hơn, trầm hơn, như đang dụ dỗ:
Tả Kỳ Hàm
“Muốn lên đây không?”
Tả Kỳ Hàm
“Giường tôi. Ở đây ít nhất… không có thứ đó.”
Mà là… kỳ lạ thay, tim Bác Văn đập nhanh không chỉ vì tiếng gõ lúc nãy, mà còn vì cái cách Kỳ Hàm nói ra câu đó – thong thả, gần gũi, và… gần như có phần thân mật không rõ ràng.
Dương Bác Văn rốt cuộc cũng chui lên giường tầng trên.
Giường hẹp. Đệm không đủ rộng cho hai người đàn ông cao trên 1m75. Vai chạm vai, chân gần như đè lên nhau. Không gian giữa họ chỉ có một chiếc chăn đơn.
Tả Kỳ Hàm
“Tôi không ngờ cậu lại tin mấy lời hù dọa đó.”
Dương Bác Văn
“Tôi chỉ… cảm thấy lạ. Với lại, cậu nói như thể… biết thứ đó là gì.”
Tả Kỳ Hàm
“Tôi không biết nó là gì. Nhưng tôi biết nó không phải tưởng tượng.”
Kỳ Hàm quay sang. Mắt cậu ta sáng lên trong bóng tối.
Tả Kỳ Hàm
“Và tôi biết, giường dưới đã có người.”
Dương Bác Văn
“Ý cậu là… gì?”
Tả Kỳ Hàm
“Nửa năm trước, một người bạn ở chung với tôi, tên Lâm, cũng nằm dưới đó. Một đêm, cậu ta bị nghẹt thở.“
Tả Kỳ Hàm
“Sáng ra… mặt tím tái, mắt trợn ngược. Người ta bảo do suy tim.”
Dương Bác Văn
“Và cậu không tin?”
Tả Kỳ Hàm
“…Tôi tin có thứ gì đó nằm cùng giường với cậu ta đêm đó.”
Dưới một lớp chăn, không khí trở nên lặng ngắt.
Hơi thở của hai người giao nhau trong bóng tối.
Tả Kỳ Hàm
“Cậu từng… thân mật với ai chưa?”
Câu hỏi đến như một lưỡi dao xuyên màn đêm.
Không còn tiếng mưa, không còn tiếng gió.
Chỉ còn trái tim cậu đập thình thịch.
Dương Bác Văn
“…Sao tự dưng hỏi chuyện đó?”
Tả Kỳ Hàm
“Vì tôi có cảm giác… cậu đang run.”
Bác Văn siết chặt mép chăn, giọng khàn khàn:
Dương Bác Văn
“Cậu đang muốn gì vậy?”
Tả Kỳ Hàm
“Tôi chỉ… tò mò.”
Kỳ Hàm áp mặt lại gần hơn.
Tả Kỳ Hàm
“Cậu có biết, nhiều người trong trường này giải tỏa nỗi sợ bằng cách chạm vào nhau không?”
Tả Kỳ Hàm
“Không hẳn là tình yêu. Chỉ là để cảm nhận được hơi thở của người thật, khi xung quanh quá nhiều thứ không thể tin được.”
Tay ai đó chạm nhẹ vào cổ tay Bác Văn.
Tả Kỳ Hàm
“Nếu cậu muốn, tôi không ép.”
Tả Kỳ Hàm
“Nhưng tôi sẽ để đèn ngủ suốt đêm. Và… nếu cậu muốn ôm ai đó để ngủ, tôi ở ngay đây.”
Bóng đêm trôi chậm như máu nhỏ giọt.
Hai cơ thể nằm sát nhau, lưng chạm lưng, hơi thở giao thoa, nhịp tim đập lệch pha.
Mà vì người nằm bên cạnh quá yên tĩnh, quá nguy hiểm… và có gì đó gợi cảm một cách ám ảnh.
Trong khi đó, từ dưới tầng dưới, nơi giường bị phủ bằng vải đen…
Một ngón tay nhợt nhạt đang từ từ thò ra ngoài.
CHƯƠNG 3 – ÂM THANH BAN ĐÊM
—“Không phải tất cả những tiếng rên rỉ ban đêm đều đến từ tình dục. Có khi… là thứ gì đó đang gào thét trong bóng tối.”
Sáng hôm sau – Phòng học Lầu 2 – 11A3
Dương Bác Văn tựa cằm lên cánh tay, mệt mỏi.
Mắt thâm quầng, chẳng tài nào tập trung nổi.
Tả Kỳ Hàm ngồi kế bên, vẫn cắm cúi viết vào cuốn vở. Mỗi nét chữ đều ngay ngắn, sạch sẽ, như chính con người cậu ta – lịch sự đến lạnh lẽo.
Tả Kỳ Hàm
“Tối qua ngủ được không?”
Kỳ Hàm hỏi nhỏ, không ngẩng lên.
Dương Bác Văn
“Cậu nghĩ sao?”
Bác Văn đáp, giọng khô khốc.
Dương Bác Văn
“Tôi ngủ trên một cái giường mà sát lưng là cậu, còn bên dưới có thứ gì không biết tên.”
Tả Kỳ Hàm
“Cậu run cả đêm.”
Dương Bác Văn
“Cậu đừng nói chuyện đó kiểu bình thản như thế.”
Tả Kỳ Hàm
“Tôi thấy… cậu ngủ dễ thương lắm.”
Dương Bác Văn
“…Cậu có vấn đề à?”
Kỳ Hàm cười khẽ, không đáp.
Tối hôm đó – Ký túc xá – 21:40
Dương Bác Văn nằm trong chăn, đeo tai nghe, cố tập trung vào tiếng nhạc.
Một âm thanh nhẹ, như ai đó cào lên gỗ.
Tiếng động từ dưới gầm giường.
Cậu toan bật dậy, thì có tiếng gõ ba lần lên ván giường.
Nhẹ, lướt qua tai như gió, như hơi thở sát cổ. Không rõ là nam hay nữ. Không rõ là vui hay đau.
Tiếng rên rỉ kéo dài, đứt quãng.
Tiếng va chạm như da chạm da.
Tả Kỳ Hàm bước ra, áo ngủ lỏng, tóc ướt, tay cầm khăn lau tóc.
Ánh đèn nhà tắm phản chiếu khiến da cậu ta trắng bệch.
Tả Kỳ Hàm
“Cậu nghe rồi à?”
Dương Bác Văn
“…Cái đó là gì?”
Tả Kỳ Hàm
“Tôi đã nói rồi.”
Dương Bác Văn
“Cái đó không phải tiếng khóc…”
Dương Bác Văn
“Nó giống… như tiếng ai đó đang… làm chuyện kia.”
Tả Kỳ Hàm
“Cậu chắc chứ?”
Tả Kỳ Hàm bước tới, ngồi xuống mép giường. Mùi sữa tắm nhẹ thoảng qua. Cậu nghiêng đầu, hỏi:
Tả Kỳ Hàm
“Cậu nghĩ… ma có cảm xúc tình dục không?”
Tả Kỳ Hàm
“Nếu chúng chết khi còn mang ham muốn, còn tiếc nuối, thì không lẽ… chúng vẫn lặp đi lặp lại cảnh tượng cuối cùng đó?”
Dương Bác Văn lạnh sống lưng.
Dương Bác Văn
“…Cậu bị ám ảnh thật rồi.”
Tả Kỳ Hàm
“Cậu sợ không?”
Dương Bác Văn
“…Tôi không biết.”
Tả Kỳ Hàm
“Vậy… tôi ôm cậu, cậu thấy sao?”
Không gian lại đặc quánh. Mọi âm thanh tan đi. Chỉ còn hơi thở.
Tả Kỳ Hàm khẽ đưa tay, vòng qua lưng Bác Văn, ôm cậu từ phía sau.
Tả Kỳ Hàm
“Lưng cậu ấm thật.”
Dương Bác Văn
“Cậu làm gì vậy?”
Tả Kỳ Hàm
“Cho cậu cảm giác… cậu vẫn còn sống. Và… người ôm cậu không phải ma.”
Dương Bác Văn không đẩy ra.
Chăn trùm kín hai người. Không ai nói gì thêm.
Nhưng… dưới lớp chăn ấy, nhịp thở ngày càng gấp gáp.
Và tiếng rên từ tầng dưới vẫn vang vọng, lúc cao lúc thấp, lúc gấp lúc ngắt.
Không rõ tiếng của ai. Không rõ là đau đớn hay hoan lạc.
Một bàn tay đập mạnh lên mặt dưới giường, khiến cả khung sắt rung lên.
Kỳ Hàm khựng lại, thở dài:
Download MangaToon APP on App Store and Google Play