Giam Cầm Em Trong Tim Tôi [Jiminjeong]
Chap 1: Bản Hợp Đồng Hôn Nhân
Trời mưa, từng giọt nước lạnh lẽo táp vào gương mặt nàng, thấm qua cả lớp áo sơ mi mỏng dính. Nhưng nàng không để tâm. Trên tay nàng là một tập hồ sơ đã bị nhàu nhĩ, bìa ngoài chỉ còn nhìn rõ dòng chữ:
Tuyển dụng trợ lý tổng giám đốc – Tập đoàn Yu Jimin
Yu Jimin
Em đến trễ 3 phút
Giọng cô trầm thấp vang lên từ phía sau cánh cửa kính mở hé, lạnh lùng đến mức khiến sống lưng nàng run rẩy.
Người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc không ngẩng đầu, nhưng khí chất cường thế từ cô khiến cả căn phòng như bị bao trùm bởi một tầng áp lực vô hình. Cô mặc một bộ vest đen vừa vặn, ngón tay thon dài lật từng trang hồ sơ của nàng, ánh mắt sắc như dao cạo quét qua từng chi tiết.
Yu Jimin
Trình độ không nổi bật. Không kinh nghiệm. Em nghĩ vì sao tôi nên chọn em?
Kim Minjeong
Vì...em cần tiền
Kim Minjeong
Em sẽ làm tất cả những gì ngài yêu cầu, không giới hạn
Một nụ cười lạnh kéo nhẹ nơi khoé môi cô. Cô đứng dậy, tiến đến trước mặt nàng. Chiếc cằm nàng bị nâng lên bởi đầu ngón tay cô, buộc nàng phải ngước nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm ấy.
Cô ném xuống bàn một bản hợp đồng khác không phải hợp đồng lao động.
Mà là “Hợp đồng kết hôn trong vòng một năm”
Yu Jimin
Em sẽ là vợ tôi trên danh nghĩa. Nhưng mỗi đêm, em phải ở trong giường tôi, ngoan ngoãn như một con mèo
Kim Minjeong
Cái...cái gì cơ?
Giọng nàng run run, gần như không thể tin vào mắt mình.
Trên mặt bàn gỗ óc chó bóng loáng là bản hợp đồng dày hơn 10 trang, mỗi dòng đều được đánh máy chỉn chu, con dấu đỏ in rõ ràng. Chữ ký của cô – Yu Jimin – đã ở cuối trang cuối cùng.
Kim Minjeong
Hợp đồng kết hôn?
Nàng lùi một bước, va vào mép bàn. Trái tim đập loạn nhịp trong lồng ngực.
Kim Minjeong
Tôi...tôi đến xin làm trợ lý, chứ không phải...làm vợ chị !
Cô nhướng mày, chậm rãi tiến lại gần, mỗi bước chân như đè nặng lên thần kinh nàng.
Yu Jimin
Tôi trả gấp 5 lần lương trợ lý, chỉ cần em đồng ý làm vợ tôi trong 1 năm
Kim Minjeong
Nhưng tại sao lại là em?
Kim Minjeong
Em và chị đâu có quen biết gì
Ánh mắt cô chợt tối lại. Cô cúi xuống, mặt chỉ cách nàng vài cm, hơi thở mang mùi bạc hà phả vào da thịt đang run rẩy.
Yu Jimin
Chính vì em không quen tôi, chính vì em không liên quan đến bất kỳ ai trong giới tôi
Yu Jimin
Em là con cờ sạch sẽ nhất
Yu Jimin
Chỉ cần ngoan ngoãn làm vợ tôi, đừng hỏi lý do. Và đổi lại em có tất cả tiền, nhà, quyền lực, cả sự bảo hộ tuyệt đối
Nàng cứng người, đầu óc quay cuồng. Bản năng mách bảo nàng phải chạy, nhưng trái tim lại lạc nhịp trước ánh nhìn bá đạo ấy. Một phần nàng sợ. Một phần nàng...tò mò.
Kim Minjeong
Và nếu em từ chối?
Cô cười. Nụ cười mang theo sự nguy hiểm rình rập.
Yu Jimin
Thì đừng trách tôi dùng cách khác để khiến em không thể rời đi
Kim Minjeong
Em không ký đâu
Nàng thốt lên, siết chặt túi hồ sơ, xoay người định rời khỏi văn phòng.
Giọng cô vang lên lạnh lùng phía sau, như chiếc móc khóa cuối cùng đóng sập cánh cửa tự do.
Yu Jimin
Em nghĩ mẹ cô nằm viện suốt 2 tháng qua, tiền viện phí từ đâu mà có?
Yu Jimin
Bệnh viện XXX khoa nội tim mạch, bác sĩ chính là Junho em tưởng họ phẫu thuật miễn phí?
Cô bước đến, đặt một tập giấy tờ khác lên bàn.
Yu Jimin
Tôi đã thanh toán toàn bộ 200tr won. Họ nói em chỉ mới trả trước có 10tr
Nàng quay lại, ánh mắt bàng hoàng.
Yu Jimin
Và tôi không phải người làm từ thiện
Cô cúi đầu, ghé sát tai nàng, giọng như rót mật trộn với nọc độc.
Yu Jimin
Tôi đầu tư và tôi thu lợi
Kim Minjeong
Lấy em làm lợi nhuận sao?
Nàng lùi lại, nhưng lưng chạm ngay vào mép bàn, không còn đường thoát.
Yu Jimin
Tôi lấy em làm người
Cô nâng cằm nàng, ngón tay thô ráp lướt nhẹ qua gò má nàng.
Yu Jimin
Em không cần yêu tôi
Yu Jimin
Chỉ cần ở bên tôi trên danh nghĩa vợ chồng
Yu Jimin
Và trên giường với tư cách là của riêng tôi
Nàng rơi vào câm lặng. Ánh mắt dao động dữ dội. Trái tim nàng đau nhói vì bất lực, vì bị gài bẫy, nhưng cũng vì một thứ cảm xúc mơ hồ nào đó đang len lỏi…
Cô đưa bút cho nàng, ánh nhìn không có một khe hở phản kháng.
Yu Jimin
Ký đi Minjeong từ giờ em là vợ hợp pháp của Yu Jimin này
Chương 2: Đêm Động Phòng
Trời đêm đổ mưa rả rích. Căn biệt thự họ Yu nằm tách biệt giữa khu nhà giàu, ánh đèn vàng ấm áp bao trùm mặt tiền như một cái bẫy mật ngọt.
Nàng đứng lặng trước cánh cửa phòng ngủ chính. Nàng vẫn chưa quen với việc gọi nơi này là “nhà”. Càng không quen với danh xưng mới – “vợ Yu Jimin”.
Tiếng cửa mở phía sau khiến tim nàng khựng lại.
Cô bước vào, áo vest đã cởi, tay nới lỏng cà vạt, cổ áo sơ mi mở hai nút. Dáng người cao lớn tiến đến gần khiến cả căn phòng như thu hẹp lại.
Yu Jimin
Em còn đứng đó làm gì?
Cô hỏi, mắt quét qua chiếc váy ngủ mỏng manh nàng đang mặc, thứ cô đã chuẩn bị sẵn.
Kim Minjeong
Em...*cúi đầu*
Kim Minjeong
Em có thể...ngủ ở phòng khác không?
Yu Jimin
Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, em nghĩ tôi cưới em về để ngắm cho vui sao?
Cô tiến lại gần. Nàng giật lùi, nhưng nhanh chóng bị dồn vào góc tường. Hơi thở cô phả lên cổ nàng, mang theo hương thơm lạnh lẽo mà kích thích đến nghẹt thở.
Yu Jimin
Đừng sợ *thì thầm*
Yu Jimin
Tôi sẽ không làm đau em nếu em ngoan ngoãn
Bàn tay cô trượt qua eo nàng, ôm lấy tấm lưng nhỏ nhắn run rẩy. Nàng cứng người, tim đập loạn. Ánh mắt cô tối sầm lại khi thấy sự chống cự mơ hồ ấy.
Giọng cô trầm xuống, môi chạm nhẹ vành tai nàng.
Yu Jimin
Em nên hiểu...từ giây phút em ký vào bản hợp đồng đó, em đã là người của tôi cả thể xác lẫn linh hồn
Một giây sau, nàng bị bế bổng lên, thả xuống chiếc giường lớn phủ ga trắng.
Tim nàng như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Ánh mắt cô dừng lại trên người nàng, sâu thẳm, cường bạo, như dã thú giam cầm con mồi.
Kim Minjeong
Chị định làm gì?
Nàng bật hỏi, dù thừa biết câu trả lời. Cô cúi xuống, khẽ cười.
Yu Jimin
Như những gì đã cam kết
Nàng nằm yên trên chiếc giường rộng, hơi thở hỗn loạn. Ga trải giường trắng muốt càng khiến thân thể nhỏ nhắn của nàng trở nên mong manh như một con thú non bị đưa vào chuồng sư tử.
Cô cúi người, chống tay hai bên đầu nàng, giam nàng giữa cơ thể rắn rỏi và ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
Yu Jimin
Em biết điều gì hấp dẫn tôi nhất ở em không, Minjeong?
Nàng không đáp. Đôi mắt tròn khẽ dao động.
Yu Jimin
Chính là vẻ bất lực ấy
Cô thì thầm, mũi lướt nhẹ qua má nàng.
Yu Jimin
Cái cách em run rẩy nhưng vẫn cố ngẩng đầu nhìn tôi
Yu Jimin
Em yếu đuối đến mức khiến tôi muốn bẻ gãy
Bàn tay cô trượt dọc từ xương quai xanh xuống cổ áo ngủ của nàng lớp vải mỏng đến mức chỉ cần một cú giật nhẹ...
Kim Minjeong
Khoan đã! *bật ra, hoảng sợ giữ lấy tay cô*
Kim Minjeong
Em...em chưa từng...
Đôi mắt tối sầm nhìn nàng, lâu đến mức khiến nàng tưởng mình đã chọc giận một con thú điên. Nhưng rồi cô chỉ khẽ cười một tiếng cười đầy nguy hiểm.
Cô nghiêng đầu, khẽ cắn nhẹ vào cổ nàng
Yu Jimin
Em sẽ là của tôi đầu tiên và mãi mãi
Nàng giãy nhẹ, nhưng vòng tay cô siết chặt như gông xiềng.
Kim Minjeong
Buông em ra…làm ơn…
Yu Jimin
Em có thể cầu xin bất cứ thứ gì...
Cô trầm giọng, môi đã chạm sát vành ngực nàng.
Yu Jimin
Nhưng không phải sự tha thứ
Từng chiếc cúc áo bị tháo ra, từng hơi thở nóng rực quét qua làn da mềm mại. Không khí như đặc quánh, căng đến nghẹt thở.
Giữa màn đêm tĩnh mịch, chỉ còn tiếng mưa và tiếng thì thầm độc chiếm.
Nàng vùng vẫy trong vô vọng, nhưng cô lại càng siết chặt, như một con thú hoang đã đánh hơi được con mồi đang run rẩy dưới thân mình.
Kim Minjeong
Đừng làm thế…
Nàng khóc nấc, bàn tay nhỏ bé đặt lên lồng ngực rắn chắc của cô, cố đẩy ra nhưng chẳng khác nào muỗi đụng đá.
Cô dừng lại một chút. Đôi mắt tối sầm nhìn nàng như đang cân nhắc giữa dục vọng và một điều gì khác.
Yu Jimin
Em sợ tôi đến vậy sao?
Giọng cô trầm, khàn đặc, mang theo nỗi giận kìm nén.
Yu Jimin
Vậy em ký hợp đồng làm gì? Chẳng phải đã biết rõ mình đang bán cái gì để đổi lấy thứ mình cần?
Nàng mím chặt môi, nước mắt rơi xuống gối trắng.
Kim Minjeong
Không phải bán…em không biết…chị sẽ như thế này…
Cô cúi người, hôn lên giọt nước mắt ấy. Một nụ hôn lạnh.
Yu Jimin
Em vẫn còn ngây thơ lắm, Minjeong
Rồi không báo trước, cô giật mạnh lớp váy ngủ mỏng, xé toạc sự phòng vệ cuối cùng.
Yu Jimin
Nhưng không sao *thì thầm, môi chạm sát vành tai nàng, hơi thở nóng rát*
Yu Jimin
Tôi sẽ dạy em...cách làm một người vợ đúng nghĩa
Nàng vùng lên theo bản năng, nhưng cô mạnh hơn, nhanh hơn. Từng cái chạm, từng cử chỉ của cô đều đầy tính chiếm đoạt. Không dịu dàng. Không thương xót. Chỉ là bản năng thống trị lạnh lùng của một kẻ đã quen với quyền lực và xem nàng như vật sở hữu.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng nhận ra không phải chỉ thân thể bị giam giữ. Mà là cả tự do. Cả ý chí.
Và thứ khiến nàng sợ nhất...
Là trái tim bắt đầu loạn nhịp giữa cơn giông của đêm đầu tiên ấy.
Chương 3 : Bình Minh Sau Xiềng Xích
Nàng nằm dưới thân cô, cơ thể như bị thiêu đốt bởi hơi thở nặng nề và ánh mắt sắc lạnh đang khóa chặt lấy mình. Mỗi cái chạm của cô như mang theo một mệnh lệnh, vừa lạnh lùng vừa bức bối khiến nàng không thể trốn chạy.
Kim Minjeong
Chị đang làm tổn thương tôi…*thở dốc, giọng run rẩy*
cô cúi xuống áp môi vào xương quai xanh mảnh mai, để lại dấu hôn cháy bỏng.
Yu Jimin
Tôi đang đánh dấu em
Yu Jimin
Để em nhớ...em là của tôi
Tay cô trượt dọc theo đường cong mềm mại, dừng lại nơi da thịt nhạy cảm khiến nàng khẽ rùng mình.
Yu Jimin
Đừng cưỡng lại, Minjeong
Yu Jimin
Em càng chống, tôi càng muốn nhiều hơn
Nàng giơ tay lên đẩy cô, nhưng lực bất thành. Ngược lại, cô nắm lấy cổ tay nàng, ép xuống nệm, ánh mắt sâu như vực tối.
Yu Jimin
Em nghĩ tôi không biết em run vì cái gì sao?
Kim Minjeong
Vì sợ *nàng đáp, mắt ươn ướt*
Cô khẽ cười, nụ cười lạnh tan chảy nơi cổ nàng.
Yu Jimin
Là vì em đang bắt đầu cảm nhận tôi
Nàng mở to mắt, định phản bác, nhưng ngay lập tức, một đợt cảm xúc như sóng trào quét qua khiến cơ thể nàng cứng đờ. Cô vừa chạm đúng nơi khiến nàng không thể kìm lại tiếng rên nhỏ bật ra đầy xấu hổ.
Yu Jimin
Đó~ *thì thầm, ghé sát môi nàng*
Yu Jimin
Cái âm thanh đó, chỉ tôi mới có thể nghe thấy
Môi cô phủ lấy môi nàng, không nhẹ nhàng, không dịu dàng, mà là một nụ hôn sâu đến nghẹt thở như muốn nuốt trọn từng mảnh cảm xúc cuối cùng của nàng. Và rồi…không còn gì ngăn cách giữa hai người, cô thì thầm bên tai.
Yu Jimin
Chậm thôi...tôi muốn em nhớ đêm nay từng nhịp, từng hơi thở…là của Yu Jimin này
Trong căn phòng, tiếng thở gấp gáp hòa cùng tiếng ga giường lạo xạo, như một khúc dạo đầu cho cuộc giam cầm kéo dài vô định...
Nàng không biết bao lần mình đã nấc nghẹn lên vì choáng váng. Thân thể nàng, từng chút một, đều bị cô khuấy đảo như sóng dâng giữa bão.
Chỉ có một Yu Jimin đang từng bước đánh dấu nàng như thể muốn in hằn lên da thịt nàng rằng:
Cô ghé vào tai nàng, giọng khàn đặc dục vọng.
Yu Jimin
Cơ thể em…mềm mại đến mức khiến tôi muốn phát điên
Từng động tác đều dứt khoát, gấp gáp, như thể cô đã khao khát điều này từ rất lâu.
Nàng cắn môi, muốn kìm lại tiếng rên rỉ hỗn loạn cứ không ngừng thoát ra, nhưng cô không cho phép.
Cô siết lấy eo nàng, đẩy sâu hơn, mạnh hơn.
Kim Minjeong
Hah..hức..đừng mà..~
Yu Jimin
Tôi muốn nghe tất cả…tiếng em rên vì tôi
Nàng bật lên một tiếng thở dốc. Nàng thấy mình như trôi nổi giữa những cơn sóng, không còn khái niệm về thời gian, chỉ biết mỗi lần cô thì thầm sát bên tai.
Yu Jimin
Em càng khóc, tôi càng muốn giữ em lại mãi
Cô như kẻ điên chiếm lấy nàng, không chỉ là cơ thể mà còn từng phản ứng nhỏ bé của nàng. Đôi mắt nàng ướt, đỏ hoe, nhưng lại long lanh mê người khiến cô càng không thể dừng lại.
Đột ngột, cô xoay người nàng lại, để lưng nàng áp vào ngực cô.
Kim Minjeong
Chị…làm gì…? *lắp bắp, run rẩy*
Yu Jimin
Tôi muốn thấy biểu cảm của em~
Nàng hét khẽ, hai tay bấu chặt vào ga giường khi cô tiếp tục chuyển động từ phía sau.
Kim Minjeong
Chị…dừng lại...em không chịu nổi…~
Tiếng van xin của nàng khiến cô bật cười, khẽ liếm lên gáy nàng.
Yu Jimin
Không phải ‘dừng lại’...là ‘tiếp tục đi’ đúng không?
Kim Minjeong
Kh-không phải..ahh..haa~
Nhiệt độ trong phòng như bốc cháy. Tiếng da thịt chạm nhau, tiếng thở đứt quãng, tiếng thầm thì độc quyền, tất cả hòa vào nhau thành một khúc nhạc dục vọng không thể dứt.
Cho đến tận lúc nàng ngất lịm trong vòng tay cô, môi vẫn khẽ gọi tên người phụ nữ mà nàng nên hận nhưng cơ thể lại cứ mãi nhớ nhung.
Ánh nắng đầu ngày len lỏi qua lớp rèm mỏng, chiếu lên gương mặt tái nhợt của nàng. Mí mắt nàng nặng trĩu, toàn thân ê ẩm như vừa trải qua một cơn địa chấn. Cơn đau giữa thân thể nhắc nàng nhớ rõ ràng mọi thứ đêm qua là thật.
Nàng choàng dậy, kéo chăn che kín người, đôi mắt mở to hoảng loạn nhìn quanh căn phòng xa lạ…nhưng mùi hương trên ga trải giường lại quá quen thuộc. Mùi của cô.
Cửa bật mở. Tiếng bước chân chậm rãi, dứt khoát.
Cô mặc áo sơ mi trắng, cổ áo mở hai nút, mái tóc rối nhẹ như thể vừa mới tắm xong. Cô bước vào, tay cầm một ly nước, ánh mắt dừng lại nơi ánh nhìn uất hận của nàng.
Kim Minjeong
Chị là đồ khốn! *bật dậy, giọng khàn khàn*
Cô nhướn mày, không hề giận. Cô thậm chí còn...cười.
Yu Jimin
Vẫn còn sức để chửi tôi
Cô đặt ly nước lên bàn đầu giường.
Yu Jimin
Em mất sức nhiều đấy
Nàng hất ly nước xuống đất.
Kim Minjeong
Chị đã cưỡng ép tôi!
Kim Minjeong
Chị có biết điều đó kinh tởm đến mức nào không?!
Cô nhún vai, mắt lướt xuống vết đỏ nơi cổ nàng.
Yu Jimin
Tôi chỉ nhớ rõ em cũng không từ chối nhiều lắm~
Nàng đỏ bừng mặt, vừa vì tức vừa vì xấu hổ.
Kim Minjeong
Chị…chị dùng mọi thứ để ép tôi vào cái hôn nhân chết tiệt này
Kim Minjeong
Chị nghĩ tôi sẽ yêu chị sao?!
cô bước lại, chống tay lên giường, cúi xuống sát mặt nàng.
Cô cười khẽ, giọng trầm thấp như nguy hiểm sắp tràn ra.
Yu Jimin
Tôi không cần tình yêu của em, Minjeong
Yu Jimin
Tôi chỉ cần em...ở bên tôi
Kim Minjeong
Chị điên rồi!
Cô gật đầu, đưa tay vuốt nhẹ cằm nàng, ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình.
Nàng rùng mình. Đôi mắt cô đen sâu, lạnh lẽo, nhưng lại ánh lên một thứ ham muốn điên cuồng và chiếm hữu khiến nàng sợ hãi. Không phải tình yêu. Là ám ảnh.
Nàng nghiến răng, từng chữ rít ra khỏi cổ họng.
Kim Minjeong
Tôi sẽ không tha thứ cho chị
Cô khẽ hôn lên môi nàng, một nụ hôn phớt nhẹ nhưng tràn đầy khiêu khích.
Yu Jimin
Căm ghét tôi, nhớ tôi, đau đớn vì tôi
Yu Jimin
Dù thế nào, em cũng đang nghĩ đến tôi, đúng không?
Nàng muốn tát cô. Muốn đẩy cô ra. Nhưng đôi mắt ấy lại níu lấy nàng như một cơn lốc xoáy.
Kim Minjeong
Chị bệnh hoạn!
Cô thì thầm sát tai nàng, bàn tay siết chặt eo nàng qua lớp chăn.
Yu Jimin
Và em là liều thuốc duy nhất
Yu Jimin
Chiều nay có tiệc ra mắt phu nhân chủ tịch Yu
Yu Jimin
Còn em, chuẩn bị tinh thần…làm vợ tôi
Cánh cửa khép lại sau lưng cô. Trong phòng chỉ còn lại nàng, hơi thở nàng run rẩy, ánh mắt ngập lửa giận. Nhưng nơi trái tim, lại hỗn loạn đến mức chính nàng cũng không hiểu rốt cuộc nàng hận cô hay đang sợ mình không còn đủ căm hận như ban đầu?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play