Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Obanai X Mitsuri / Obamit] Dưới Bóng Hoa Tử Đằng.

Chương 1: Dưới bóng hoa.

Vườn sau Điệp Phủ yên tĩnh lạ thường vào buổi xế chiều. Ánh nắng nhạt trải dài trên mặt đất lót đá, nơi những khóm hoa tử đằng vươn mình uốn lượn giữa những vòm gỗ cong cong, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ như vỗ về lòng người. Từng cánh hoa tím rơi xuống chầm chậm, bay lơ lửng trong không trung rồi đáp nhẹ lên chiếu tre được trải giữa sân. Một cơn gió thoảng qua khiến tà áo trắng hồng của Mitsuri lay động theo nhịp.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//ngồi xếp chân ngay ngắn, tay vuốt nhẹ mép hộp cơm// Iguro-san, hôm nay em có làm món trứng cuộn đấy… hy vọng anh thích!
Cô ngẩng đầu lên, nụ cười rạng rỡ như nắng hạ. Đôi mắt màu xanh lục ngập tràn háo hức, xen lẫn một chút hồi hộp khó giấu. Những sợi tóc hồng óng ánh vắt qua vai cô, nhẹ lay theo nhịp thở đều đặn.
Đối diện, Obanai ngồi im lặng. Dưới lớp băng che nửa mặt, anh cầm đũa lên, nhìn lướt qua hộp cơm gỗ bento đầy ắp thức ăn với ánh mắt không biểu cảm. Kaburamaru, con rắn trắng nhỏ, trườn quanh cổ anh, thò đầu ra khỏi áo, uể oải như đang thăm dò mùi thức ăn trong gió.
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//gật đầu khẽ, giọng trầm và ngắn gọn// …Tôi ăn đây.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//cười toe, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi// Vâng! Em đã nêm nếm rất kỹ rồi đấy!
Không gian xung quanh như lặng đi trong vài giây. Chỉ còn tiếng gió khẽ xào xạc qua lá, và tiếng những chú sẻ nâu ríu rít trên cành cao. Obanai từ tốn gắp một miếng trứng cuộn, đưa lên miệng. Anh nhai chậm rãi, ánh mắt hướng xuống nhưng không rời khỏi hộp cơm. Mitsuri thì nhìn anh chăm chú, như thể đang chờ đợi một câu trả lời quan trọng hơn cả lời tỏ tình.
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//nuốt xuống, khẽ nghiêng đầu nhìn cô// …Không tệ.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//mắt sáng lên, nắm chặt hai tay lại trước ngực// Thật ạ? Em mừng quá đi mất! Lần trước em làm mặn quá nên cứ lo mãi!
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//nhìn cô chăm chú, giọng dịu đi một chút// Lần này ăn được.
Mitsuri bật cười khúc khích, gương mặt rạng rỡ như được ánh chiều tắm qua. Cô nghiêng người về phía trước, mắt ánh lên tia nắng lấp lánh.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//đưa tay vuốt tóc, vô tình làm một cánh hoa tử đằng rơi xuống vai áo// Iguro-san… mỗi khi ăn chung với anh, em cảm thấy ấm áp lắm.
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//ngẩng lên, ánh nhìn thoáng dao động rồi đứng dậy bước về phía cô một bước// …Cánh hoa, trên tóc.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng nhặt lấy cánh hoa mắc vào lọn tóc xanh nhạt vắt ngang vai Mitsuri. Ngón tay anh chạm nhẹ vào tóc cô, mềm như mây, thoảng mùi hoa và hương vị ngọt ngào của nắng chiều.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//tim đập mạnh, khẽ quay mặt đi, má đỏ ửng// Cảm ơn… Iguro-san…
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//tay thu lại, ánh mắt trốn vào sau lớp tóc đen dài rũ xuống một bên mặt// Không cần cảm ơn.
Kaburamaru ngẩng đầu lên, thè lưỡi liếm gió như muốn xoa dịu bầu không khí lặng đi đột ngột. Mitsuri hít sâu một hơi, rồi nắm lấy hộp canh rong biển đưa tới trước mặt anh.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//mỉm cười// Anh uống canh đi. Em nấu với chút gừng… tốt cho dạ dày lắm đó!
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//nhận lấy bát canh, khẽ gật đầu// Cảm ơn.
Cả hai lại tiếp tục bữa ăn trong sự yên tĩnh dịu dàng. Không một lời dư thừa, không cử chỉ phô trương, nhưng giữa họ, thứ cảm xúc lặng lẽ ấy cứ thế lớn dần, như rễ cây tử đằng đâm sâu vào đất, chậm rãi, nhưng vững chắc.
Bầu trời bắt đầu ngả hồng, những đám mây lững lờ như tan chảy trên nền trời tím sẫm. Ánh hoàng hôn đổ xuống phủ lên vai Mitsuri một màu vàng mật, khiến dáng cô như tan vào khung cảnh dịu dàng này.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//ngước nhìn vòm hoa tím rủ xuống, lẩm bẩm// Nếu ngày nào cũng được ăn với anh thế này thì tốt biết mấy…
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//nhìn cô, mắt thoáng xao động, rồi khẽ nói// …Kanroji.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//quay đầu lại, ánh mắt bất ngờ// Dạ?
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//cúi đầu, giọng nhỏ nhưng chắc chắn// Nếu em muốn… tôi sẽ ở lại dùng bữa cùng em… mỗi ngày.
Gió lặng đi. Những cánh hoa rơi chậm hơn. Ánh mắt Mitsuri mở to, đôi môi hé ra như chưa kịp thốt thành lời. Rồi cô cười. Nụ cười ngọt lịm như mật, như mùa xuân đầu tiên sau băng giá dài đằng đẵng.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//đưa tay lên ngực, tim đập rộn ràng// Vâng… Em muốn lắm, Iguro-san.
- Hết chương 1.

Chương 2: Màu nắng trong mắt em.

Ánh sáng buổi sáng len lỏi qua tán lá xanh của khu vườn nhỏ trong Điệp Phủ, chiếu rọi từng đốm nắng li ti xuống mặt đất. Không khí ẩm nhẹ của sương sớm vẫn còn đọng lại trên cánh hoa, phản chiếu ánh sáng mờ ảo như ngọc trai. Tiếng ve kêu râm ran báo hiệu một ngày đầu hè đang đến gần.
Trong khoảng sân yên tĩnh ấy, Mitsuri đang ngồi xổm bên một lu nước, tay xắn cao tay áo, miệng lẩm nhẩm lời bài hát nào đó chẳng rõ giai điệu. Mái tóc hồng óng ánh được cột gọn phía sau, vài sợi bung ra dính nhẹ lên má vì mồ hôi. Cô đang kỳ cọ một chiếc hộp gỗ bento bằng bàn chải mềm, mặt đỏ hây vì trời nóng lẫn vì… cảm xúc còn đọng lại từ chiều hôm qua.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//cười khúc khích, tay đưa lên gõ nhẹ má mình// Trời ơi… Iguro-san thật là… nói những lời như thế, em không biết phải làm sao nữa…
Cô ngồi thừ ra, hai tay ôm má, ánh mắt mơ màng nhìn lên khoảng trời rực rỡ. Trái tim cô vẫn còn đang nhảy múa trong lồng ngực.
Từ xa, bóng áo trắng viền đen quen thuộc tiến lại. Obanai bước nhẹ qua lối đá lát, Kaburamaru cuộn quanh cổ khẽ ngẩng đầu lên. Anh không nói gì, chỉ đứng sau Mitsuri vài bước, lặng lẽ quan sát cô đang mỉm cười một mình như thể cả thế giới xung quanh chẳng còn ai khác.
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//khẽ cất giọng, đều đều// Kanroji.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//giật bắn, quay phắt lại// A! Iguro-san! Anh đến từ khi nào vậy?
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//vội đứng dậy, tay chắp trước ngực, mặt đỏ bừng//
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//mắt dõi theo tay cô vẫn còn ướt nước, nhẹ khịt mũi sau lớp băng// Từ lúc em lẩm bẩm tên tôi lần thứ ba.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//cười bối rối, đưa tay lau nước trên tay vào vạt áo// À… em không để ý…
Obanai bước đến gần hơn, ánh mắt lướt nhanh qua hộp cơm được cọ sạch bóng đang úp ngược bên chậu nước.
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//giọng trầm, nhỏ nhưng rõ// Không cần làm sạch như vậy mỗi lần. Tôi có thể tự rửa.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//nhanh chóng lắc đầu, giọng tha thiết// Không được! Đây là hộp cơm em chuẩn bị cho anh mà. Tự tay rửa mới thấy vui…
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//im lặng một lát, rồi nghiêng đầu tránh ánh nhìn của cô// Vậy… làm sao tôi có thể từ chối…
Không khí giữa hai người lại rơi vào khoảng yên ấm lạ thường. Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến áo choàng của Obanai bay phấp phới. Mitsuri nhìn anh, lòng như bị siết chặt bởi sự dịu dàng ẩn sau cái vẻ lạnh lùng cố hữu ấy.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//ngập ngừng, hai tay đan lại, mắt nhìn xuống đất// Iguro-san… hôm nay anh có bận không?
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//nhìn thẳng cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng giọng nói lại nhẹ đi một nhịp// Không. Có chuyện gì?
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//ngẩng lên, đôi mắt sáng long lanh// Em… muốn đi chợ phiên gần đây. Có vài thứ nguyên liệu đặc biệt em chưa từng dùng. Nếu có anh đi cùng… thì tốt quá…
Obanai khựng lại một chút. Đi chợ phiên nơi ồn ào, náo nhiệt, đông người và ầm ĩ. Với anh, đó là nơi tránh xa. Nhưng nhìn khuôn mặt rạng ngời của Mitsuri, tất cả những do dự đó hóa thành tĩnh lặng.
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//gật đầu nhẹ, giọng trầm đều// Nếu em muốn.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//mắt mở to rồi cười như nắng vỡ vụn qua tán cây// Thật ạ? Iguro-san tốt quá đi mất!
Kaburamaru thè lưỡi, lặng lẽ bò sang vai trái Obanai, như thể cũng muốn tham gia vào không khí rộn ràng ấy. Obanai thì chỉ quay mặt đi, che nửa gương mặt đỏ nhẹ dưới lớp tóc đen.
______
Chợ phiên buổi sáng rộn ràng sắc màu. Người bán hàng rao vang, trẻ con chạy nhảy, mùi gạo mới, mùi cá khô, mùi bánh nướng quyện lại thành một thứ mùi rất “đời”. Mitsuri tay xách làn, mắt sáng long lanh như đứa trẻ vào lễ hội.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//chạy lên trước, ngoái lại vẫy tay// Iguro-san, chỗ kia có đậu đỏ tươi lắm! Mình qua xem nhé?
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//đi theo, tay đặt nhẹ lên chuôi kiếm, ánh mắt quét qua đám đông// Đừng chạy nhanh quá.
Mitsuri dừng lại, đợi anh đến bên, rồi rón rén bước chậm bên cạnh như một cô mèo nhỏ ngoan ngoãn. Mỗi lần tay cô khẽ chạm vào tay áo anh, Obanai lại như đứng tim, dù ngoài mặt vẫn điềm tĩnh.
Tại một sạp bánh nhỏ, bà chủ quán già cười híp mắt khi nhìn hai người trẻ đứng cạnh nhau.
Nhân vật phụ.
Nhân vật phụ.
Bà chủ: //đưa tay lau tay vào tạp dề// Hai đứa trông đẹp đôi lắm nha~ Là vợ chồng phải không?
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//mặt đỏ bừng, hai tay vẫy xua liên tục// Dạ không phải ạ! Cháu chỉ là đồng nghiệp thôi!
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//khẽ nhíu mày, quay mặt đi, mắt hạ thấp như để tránh ánh nhìn của bà cụ// Không cần nói thêm…
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//ngó anh, thầm thì nhỏ xíu chỉ đủ cho anh nghe// Nhưng nếu là thật… em cũng không phản đối đâu…
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//đứng khựng lại, Kaburamaru ngẩng đầu như ngạc nhiên//
Cô gái ấy với ánh mắt sáng rực như mặt trời, đã gieo vào trái tim băng giá của anh một điều gì đó… rất mềm.
- Hết chương 2.

Chương 3: Bước chân đến xà phủ.

Chiều buông ánh nắng nhàn nhạt qua những cành cây cao phủ quanh Xà Phủ nơi vốn luôn mang sắc thái trầm lặng và lạnh lẽo như chính chủ nhân của nó. Bức tường rêu phong phủ một lớp mỏng bụi thời gian, cánh cổng gỗ đen khắc hình xà uốn lượn đóng im lìm như thường lệ. Duy chỉ có hôm nay, trong không khí ấy, dường như có thứ gì đó khác lạ, một mùi hương ngọt nhẹ, và tiếng chân nhẹ nhàng chạm lên đá.
Mitsuri đứng trước cổng Xà Phủ, tay ôm một giỏ lớn quấn vải hoa màu hồng. Cô mặc bộ yukata mùa hè mỏng, hoa anh đào thêu nhẹ bên tà áo phất phơ theo gió.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//hít sâu, khẽ gõ cửa gỗ// Iguro-san! Là em, Kanroji đây!
Bên trong, Kaburamaru ngóc đầu dậy trước, thân rắn uốn nhẹ quanh cổ Obanai khi anh vừa cất cuốn sách lên kệ. Anh không ngạc nhiên khi nghe tiếng gọi ấy từ lúc nhận được lá thư nhỏ cô để lại sáng nay ở Điệp Phủ, lòng anh đã không yên.
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//đẩy cánh cửa gỗ nặng nề, ánh mắt nghiêng nghiêng dưới mớ tóc đen// Kanroji. Em thật sự đến.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//cười rạng rỡ, hai tay nâng giỏ lên trước mặt// Vâng! Em đã nói hôm nay sẽ nấu cho Iguro-san một bữa cơm tử tế tại Xà Phủ rồi mà!
Obanai tránh ánh nắng chói chang bằng cách hơi nghiêng đầu về bóng râm bên cửa. Nhìn cô bước vào với nụ cười tỏa nắng, anh khẽ quay đi giấu đi gương mặt đã nóng hơn cả ánh chiều.
___
Xà Phủ bên trong mang một không khí hoàn toàn trái ngược với Điệp Phủ tươi sáng. Mọi thứ ngăn nắp, tĩnh mịch, tông màu trầm như nâu sẫm, đen và xám là chủ đạo. Một vài bình gốm cũ đặt ở góc, vài bức thư pháp treo thẳng hàng.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//đưa mắt nhìn quanh, cười dịu dàng// Nơi ở của Iguro-san đúng là… gọn gàng quá mức luôn đó~
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//kéo ghế cho cô ngồi, giọng đều đều// Tôi không quen với những màu sắc sặc sỡ như ở Luyến Phủ.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//ngồi xuống chiếu, nhẹ nhàng mở giỏ ra, tay lấy từng món// Vậy hôm nay em sẽ mang sắc màu đến đây… qua đồ ăn.
Anh im lặng ngồi xuống phía đối diện, mắt chăm chú dõi theo từng động tác mềm mại của cô. Tay cô thoăn thoắt trải khăn, dọn từng đĩa nhỏ ra, món om ngọt vị tương, bánh cá nhỏ chiên giòn, dưa muối màu hồng nhạt, cơm cuộn rong biển hình trái tim…
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//khựng lại khi nhìn hình dạng món ăn, nhẹ cau mày// Cái đó…
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//ngập ngừng, rồi chống hai tay lên má, mắt lấp lánh// Em… em chỉ nghĩ nếu là hình trái tim thì ăn sẽ vui hơn… Nếu Iguro-san thấy kì lạ thì em xin lỗi…
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//quay mặt đi, giọng nhỏ lại, nhẹ như gió// Không có gì… Dù sao… nó vẫn đẹp… giống như em.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//giật bắn người, mặt đỏ bừng, hai tay ôm má// I-Iguro-san…! Anh vừa nói gì vậy?!
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//giả vờ cúi xuống bát cơm, giọng trầm như thể chưa từng thốt ra điều gì lạ lùng// Không có gì cả.
___
Bữa ăn trôi qua trong sự im lặng dịu dàng. Âm thanh duy nhất là tiếng đũa chạm vào bát, tiếng gió lùa qua khe cửa, và đôi lúc là tiếng tim đập thật mạnh bên lồng ngực của cả hai người.
Sau khi ăn xong, Mitsuri dọn bàn. Tay cô lóng ngóng vì hồi hộp, lỡ làm rơi đôi đũa gỗ xuống sàn.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//cúi người nhặt, tay run nhẹ// Ah… em vụng quá…
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//cũng cúi xuống cùng lúc, tay anh chạm vào tay cô trong khoảnh khắc// Không cần xin lỗi vì điều nhỏ như vậy.
Khoảnh khắc ấy kéo dài… lâu hơn bình thường. Đôi mắt tím của cô ngước nhìn anh, đôi mắt dịu dàng như ánh hoàng hôn soi trên mặt hồ. Obanai bất giác đưa tay còn lại, chỉnh lại lọn tóc lòa xòa trước trán cô.
Iguro Obanai.
Iguro Obanai.
//khẽ thì thầm, giọng run nhẹ// …Cảm ơn em đã đến, Kanroji.
Kanroji Mitsuri.
Kanroji Mitsuri.
//mỉm cười ngọt ngào, tay nắm lấy cổ tay anh giữ lại// Nếu Iguro-san đồng ý… em sẽ đến thường xuyên hơn.
Kaburamaru cuộn nhẹ bên vai, như cũng thấy không khí đang ấm dần lên trong căn phòng vốn lạnh lẽo ấy. Ngoài sân, ánh nắng cuối cùng trong ngày dần rút về sau mái ngói. Trong bóng tối dần lan, tim người lại càng đập rõ hơn.
- Hết chương 3.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play