[RhyCap] Hoa Mộng.
Chương 1 : Nếu ta biến mất.
ọc ọc :<
quậy quá trời quậy
Ta gặp Nguyễn Quang Anh năm ta lên bảy.
Vì linh mạch suy yếu trường kỳ, thân hình ta trông vừa thấp bé vừa gầy gò, nhỏ hơn chúng bạn rất nhiều. Những người nơi hồng trần thường bảo, những hài tử được nhặt về từ phong vũ thường bề khó nuôi dưỡng, linh khí mỏng manh.
Ta không hay vì sao mình lại có mặt tại đó, chỉ biết đêm đầu tiên đặt chân đến cô nhi viện, mưa lạnh đến nhói lòng.
Ta không khóc. Chỉ nằm im trong một mảnh khăn ướt sũng, tay nắm chặt tờ giấy trắng trơn, có lẽ mực bị mưa cuốn trôi hết rồi.
Đám hài nhi trong viện thường kháo nhau về ta.
nhân vật phụ.
Đám hài nhi : Ta nghe nói kẻ đấy sốt mê man mấy ngày không tỉnh từ lúc được nhặt trước cổng viện.
nhân vật phụ.
Đám hài nhi: Vậy mà vẫn còn sống nhăn, đừng nói là linh hồn được thần tộc che chở đấy chứ?
Và rồi, ta có biệt danh đầu tiên trong đời: Tàn nhi.
Năm ta 4 tuổi, lũ hài nhi làm vỡ một cái bình hoa.
Tiếng đập mạnh vang lên từ cuối hành lang. Một tiếng vỡ chát chúa. Những mảnh sứ bắn tung như đâm cả vào tai.
Ta ngẩng đầu, thấy cánh cửa phòng kho đang mở hé, và tiểu tử Minh - đứa lớn nhất trong đám hài nhi nơi đây - đang hoảng hốt nhìn vào bên trong. Mặt nó tái mét.
Ta thấy nó lén kéo một đứa khác ra ngoài, vội vàng đóng cửa lại. Rồi chúng quay về phía ta.
nhân vật phụ.
Minh: Này.. //ngó nghiêng xung quanh//
nhân vật phụ.
Minh: Ngươi lén vào phòng kho làm gì vậy?
Ta ngơ ngác. Ta còn chưa rời khỏi bậc thang mà?
nhân vật phụ.
Minh: Ngươi vào đó nghịch ngợm phải không?
nhân vật phụ.
Minh: Tụi này thấy ngươi mà.
nhân vật phụ.
Minh: Ngươi làm vỡ cái bình đấy chứ?
Ta chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ hay rằng, vài khắc sau, người lớn kéo ta tới trước căn phòng đó, bên trong có một chiếc bình cổ nằm vỡ vụn, hoa văn xanh lấm tấm trên nền gốm trắng, cứa vào mắt như một lời cáo buộc.
Hoàng Đức Duy.
Không… không phải… //lắp bắp//
Nhưng đã muộn rồi. Những đứa khác cũng gật gù theo:
nhân vật phụ.
Đám hài nhi: Đệ ấy đứng gần đó ạ
nhân vật phụ.
Đám hài nhi: Đệ ấy hay lén vào nghịch mấy đồ đó mà.
Quản sự nắm chặt tay ta, lôi ra ngoài:
nhân vật phụ.
Quản sự: Ta đã dặn ngươi bao phen không được bước chân vào phòng đấy, hả?
nhân vật phụ.
Quản sự: Thứ lì lợm này, không đánh ngươi, ngươi không biết sợ đúng không?
Ta chẳng hay phải nói thế nào để chứng minh mình không có mặt tại nơi đó, cũng không biết làm sao để khiến họ tin rằng ta chưa từng mở cửa phòng đó một lần nào trong đời.
Minh đứng phía sau, đôi mắt ươn ướt, run run cất lời:
nhân vật phụ.
Minh: Chúng con chỉ đi ngang qua, thấy đệ ấy chạy ra khỏi phòng…
Chẳng ai cần ta phân trần.
Roi mây quất xuống, sau cơn đau đớn là tê dại, tựa như một vệt nóng rát chạy dọc sống lưng.
Thân thể ta bị đánh đến y phục dính vào da, chỗ dập đỏ, chỗ rớm máu.
Rồi được đẩy ra khỏi phòng như một thứ rác bằng sự kiệt sức của nữ nhân ấy, khi cơn giận đã hả.
Tối hôm đó, ta bị cấm thực, bị phạt đứng ngoài hành lang trong màn mưa, ướt sũng như một con dã khuyển. Mấy đứa hài nhi khác đi ngang qua cũng không dám nhìn ta, chỉ rỉ tai nhau:
nhân vật phụ.
Đám hài nhi: Là nó đấy… tàn nhi… nó làm bể đồ quý…
nhân vật phụ.
Đám hài nhi: Hẳn là lại muốn phá hoại viện, khiến nó bị đóng cửa ấy mà…
nhân vật phụ.
Đám hài nhi: Đồ sao chổi !
Mắt ta đỏ hoe, lặng lẽ nhìn gương mặt nhợt nhạt phản chiếu dưới vũng thuỷ đàm, ta hỏi nó:
Hoàng Đức Duy.
Nếu ngươi biến mất, liệu có ai nhận ra không?
Chương 2 : Trù mẫu.
Mưa đến tận nửa đêm mới bắt đầu có dấu hiệu tạnh.
Ta vẫn đứng ngoài hành lang, chân tê dại đến không còn cảm giác.
Gió luồn qua lớp y phục mỏng ướt nhẹp, ta đã không còn nhớ nổi mình đã đứng đó bao lâu.
Chỉ hay rằng, khi có một tiếng động nhỏ vang lên sau lưng, ta chẳng bận quay đầu lại nữa.
Ta co người lại, dựa vào tường, cố gắng không để gió thốc thẳng vào mặt. Y phục dính sát lưng, mùi máu, mùi đất và mùi hoa tử đằng quyện lại thành một thứ tạp vị gì đó rất khó chịu.
Nhưng bọn họ cười rất hạnh phúc, trong mắt họ hoàn toàn không có ta. Vì thế, ta ngậm miệng im lặng.
Không sao, ắt là do ta chưa đủ ngoan.
Cứ thế, ta đánh mất hết những năm tháng tuổi thơ dại.
Dần dà sau này ta mới biết, có những người sinh ra vốn đã không thuộc về bất kì một nơi nào. Trong mắt họ chưa một lần nào nhớ tới ta.
Ta nghĩ phó trù thẩm vẫn thương ta lắm.
Khi ta bị phạt không được thực lộc, trù mẫu sẽ giả cách sai ta làm một số việc vặt, rồi lặng lẽ đặt vào tay ta một củ khoai lang nóng hồi còn gói trong khăn.
"Đi mau, kẻo người ngoài trông thấy."
Khi ta lâm bệnh sốt, mẫu là người nhận ra đầu tiên, sẽ nhét vào túi ta một lọ cao dầu nhỏ.
Trù mẫu tốt đến như vậy. Ấy vậy mà đôi khi, ta vẫn chứng kiến trong gian bếp ấm cúng, mẫu bị người ta làm khó dễ. Thương tích trên người so với thân thể ta cũng quá nửa.
Trù mẫu rõ ràng là "ốc còn không mang nổi mình ốc", thế mà vẫn cố hết sức mang lại ấm áp cho ta.
Vì thế, một hôm nọ lại hứng chịu đòn roi, nhân lúc chúng nhân đã say ngủ, ta kéo tay mẫu, niềm khao khát to lớn tới mức quên cả cơn đau trên trên thân mình.
Hoàng Đức Duy.
Mẫu ơi, hay là chúng ta thưa với viện trưởng?
Hoàng Đức Duy.
Mẫu cũng sẽ không bị khinh khi nữa.
nhân vật phụ.
Phó trù thẩm: Không thể đâu, viện trưởng nào tin ta.
Câu nói của trù mẫu như một cú tát vào mặt ta.
nhân vật phụ.
Phó trù thẩm: Có kẻ đồn rằng ta từng đâm chết phu quân.
nhân vật phụ.
Phó trù thẩm: Có kẻ lại rêu rao rằng ta ăn trộm bánh mì cho con rồi bị bắt.
Mẫu nói như đang thuật lại chuyện của một người khác.
Hoàng Đức Duy.
Nh..nhưng đám hài nhi cũng chỉ biết đồn thổi, nào có ai truy hỏi sự thật đâu ạ? //khó khăn nói//
nhân vật phụ.
Phó trù thẩm: //bật cười đau xót// Ta được nhận vào chốn này sau gần chục lần xin việc bị cự tuyệt, có lẽ là vì xuất thân không sạch sẽ.
nhân vật phụ.
Phó trù thẩm: Ta nào dám vọng tưởng điều gì hơn, được dung nạp vào làm đã là may mắn lắm rồi.
Mặt ta nóng ran lên, như thể mình vừa làm sai điều gì. Thế nhưng thực tình không phải như thế, ta chỉ muốn cuộc sống của ta và mẫu khá khẩm hơn.
Vì vậy, ta khăng khăng muốn bẩm báo với viện trưởng.
Trù mẫu khóc lóc quỳ xuống van lơn ta, mẫu nói nếu ta thưa với viện trưởng chẳng khác nào đang ép chết chính bản thân mình.
Một người còn phải nuôi nấng hai tiểu nhi nơi quê nhà quỳ xuống trước mặt ta.
Ta ngay lập tức bị đóng đinh vào cây cột đạo nghĩa ô nhục.
Không có đường tiến, cũng chẳng có đường lùi
Bạo lực cứ diễn ra hết lần này đến lần khác.
Ta nhận ra lớn lên là một điều rất khổ sở.
Chương 3 : Hoa tử đằng.
Trường tiểu học gần thánh viện ta ngụ có một chương trình hỗ trợ đặc biệt, do Hoàng tộc - phủ thành chủ tài trợ.
Họ ký kết với viện, mỗi năm sẽ nhận tất cả những bạn tới tuổi vào học, miễn học phí, phát đồng phục, tặng sách vở, thậm chí còn có cả sữa uống vào buổi trưa.
Nhưng ta vẫn không được đi học.
Không có ngày đầu tiên bỡ ngỡ đứng giữa sân trường ngập ánh dương.
Không có tiếng trống trường khai giảng ngân vang.
Ta, chỉ có một chiếc chổi cao gấp đôi người, và sân viện ngập lá me rụng mỗi sáng.
Họ nói, loại người như ta, đi học chỉ tổ phung phí kim ngân.
Đồng trang lứa với ta cũng lần lượt được nhập học. Buổi sáng, chúng được dì quản sự dắt ra tận cổng, áo trắng tinh, cổ áo ngay ngắn, miệng toe toét gọi với vào trong:
"Ê, tàn nhi, ở nhà quét sân vui vẻ nhá !"
Ta đứng trong bụi râm u tịch của cây me già, không đáp, chỉ tiếp tục cặm cụi quét từng lượt lá rơi.
Ta dù sao cũng có một cuốn vở của riêng mình rồi. Ta nhặt được nó ở sân sau.
Những dòng chữ trong đó được viết bằng mực đen, chữ nguệch ngoạc, đậm nhạt khác nhạt.
Ta cứ chép đi chép lại những dòng chữ đó đến khi giấy rách, tay dính mực lem nhem những vết bẩn không chùi được.
Ta đâu có hiểu người ta viết gì, chỉ thấy những nét cong gãy gọn đó rất đẹp.
Và nếu như có một lần trong đời ta viết được tên mình trên giấy trắng, điều đó sẽ thật tốt biết nhường nào.
Nhưng thiên đạo dường như cũng muốn trêu đùa ta.
Năm 7 tuổi, ta bị đánh đến bất tỉnh nhân sự.
Những kẻ đó tóm cổ áo ta lôi vào bụi hoa, nơi mùi tử đằng phảng phất trong không khí.
nhân vật phụ.
Đám hài nhi: Đồ ăn hôm qua ai cho?
Nó đá vào chân ta một cú, không mạnh. Nhưng ta cả ngày chẳng ăn gì, sức lực không có.
nhân vật phụ.
Đám hài nhi: Phó trù thẩm, đúng không?
Một đứa khác giật tóc ta, ép ngẩng mặt lên, hỏi tiếp:
nhân vật phụ.
Đám hài nhi: Đến người lớn ngươi cũng mị hoặc rồi?
nhân vật phụ.
Bọn trẻ: Kẻ như ngươi cũng có người nguyện lòng á?
Một tràng cười dội lên, điên cuồng và nhơ nhớp, giống hệt lũ tà vật vừa đội mồ sống dậy.
Chúng nó giữ chặt tay ta, từng cái tát lên mặt, từng cơn đau giáng vào bụng.
Cái đau đầu tiên là vật lý, nhưng đến cái thứ ba, thứ tư, nó thành trống rỗng, rồi trôi tuột như một cơn sóng lạnh.
Ta không còn thấy đau nữa, chỉ thấy mùi máu tanh tưởi trong họng mình và mùi hoa tử đằng - thứ ngọt lịm đến khốn nạn, tràn cả lên mũi, như đang chết đuối trong mùi hoa.
Một cú đánh lệch khiến ta đập đầu vào bức tường gạch men phía sau. Máu rỉ ra thấm bết mái tóc.
Mắt ta hoa lên. Bầu trời vỡ ra thành hàng ngàn đốm sáng. Cây tử đằng lắc lư, rủ xuống, như muốn bóp nghẹt cả cuộc đời.
Ta nằm bất động, thở không ra hơi, miệng mặn chát.
Mùi của tử đằng len lỏi trong góc khuất, của máu, của sự bất lực và nỗi nhục không có lời nào đủ để kể. Nó quyện lại thành một thứ nôn nao tận óc.
Ta nghĩ mình sẽ chết ở đó.
Cho đến khi một giọng nói vang lên:
Nguyễn Quang Anh.
Bọn ngươi làm cái gì đấy !?
Ta không biết có phải ảo giác không. Mắt ta nhoè nước, ánh sáng lóa lên như có ai chắn ngang mặt trời.
Có tiếng bước chân vội vàng. Hai ngón tay đặt hờ lên mũi ta, hình như là kiểm tra hơi thở. Bóng người kia cúi xuống, rất gần.
Mùi tử đằng ngay lập tức bị lấn át bởi một mùi gì đó rất sạch sẽ, lành lạnh.
nhân vật phụ.
Đám hài nhi: Ơ kìa, bạch y công tử định làm gì đấy ?
nhân vật phụ.
Đám hài nhi: Bênh một thằng ngốc à ? //cười khẩy//
Nguyễn Quang Anh.
Đánh hội đồng một kẻ không phản kháng được, vinh quang quá nhỉ ? //đứng dậy//
nhân vật phụ.
Đám hài nhi: Ngươi..
Tay nó siết chặt lại như thể muốn trả thù. Nhưng ánh mắt lại sáng rực như lần ta bị kéo vào phòng kho ngày đó, rồi bị roi mây đánh đến rách thịt.
Ta không cho phép điều đó xảy ra với huynh.
Không được là kẻ duy nhất đứng về phía ta trong cái sân đầy mùi máu và tử đằng này.
Ta ráng gồng tay, chống lên nền gạch trơn nhớp, cố dang tay đứng chắn trước mặt chàng trai đó.. Hai chân tê rần. Lưng rát như bị hun lửa. Máu chảy xuống mắt, cay xè.
Hoàng Đức Duy.
Đừng.. động vào huynh ấy.. //khó khăn nói//
Không phải ta cao thượng gì.
Chỉ là ta biết cảm giác đó như thế nào. Cái cảm giác bị quất vào lưng đến không hét nổi. Cái cảm giác bị cả thế giới chỉ vào mặt mà nói “đáng đời”.
Huynh ấy không nên như thế..
Hơi ấm từ đằng sau được truyền vào tai, giọng mang theo chút bỡn cợt:
Nguyễn Quang Anh.
Đồ ngốc, bảo vệ ta làm gì?
Không ngờ huynh ấy lại chặn được cú đấm của đối phương.
Nhưng tim ta bỗng nhiên chùng xuống, khó thở, đầu choáng váng, tầm mắt dần mơ hồ.
Giây sau, ta ngã về phía trước.
Dường như đổ gục vào một vòng tay vội vã.
Nguyễn Quang Anh.
Đồ ngốc này ! //giận quá hoá cười//
Download MangaToon APP on App Store and Google Play