[RhyCap] Bông Tuyết Trong Rừng Sâu
Chương 1
__________________
ABC: Nói Lớn
"Abc" thì thầm, nói nhỏ,lẩm bẩm
💭Suy nghĩ
//Cảm xúc,Biểu cảm, Hành động//
📞: gọi thoại
📱: call video
💬: Nhắn tin
__________________
Trên con đường đất đỏ ngoằn ngoèo dẫn vào một bản làng nhỏ nằm sâu trong núi, chiếc xe đen bóng mang biển thành phố lăn bánh chậm chạp. Trong xe, ba gương mặt sáng sủa với khí chất “tiền đè chết người” đang hiện rõ sự… khó chịu.
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Mày chắc đây là Việt Nam không? //ngáp dài//
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Sao tao thấy giống đi du lịch xuyên thời gian về thời chưa có sóng 5G vậy?
Quang Anh lạnh tanh đáp lại, không rời mắt khỏi điện thoại:
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Im đi, mày là đứa đòi đi theo cho vui.
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Tao còn bị ép đi đây nè!
Đăng Dương – người anh cả ngồi ở ghế lái phụ, hờ hững nói:
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Câm mồm!
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Tới rồi, còn nói nữa là tao đẩy xuống đi bộ!
Xe dừng lại giữa sân rộng, nơi một nhóm người dân bản đang tụ tập chờ đón. Những bộ trang phục thổ cẩm sặc sỡ, nụ cười chân chất và ánh mắt tò mò khiến cả ba trai thành phố như lạc vào thế giới khác.
Một người đàn ông trung niên, dáng khỏe mạnh, mặc áo chàm bước tới, mỉm cười hiền hậu:
Trưởng Bản Sồng A Phúc
Chào các cậu, tôi là trưởng làng của Bản Sồng A Phúc.
Trưởng Bản Sồng A Phúc
Cảm ơn các cậu đã đến giúp đỡ bà con mình.
Quang Hùng nhăn mặt, thì thầm:
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
“Tên nghe như nhân vật kiếm hiệp... Sồng A Phúc chắc là hổ báo!”
Quang Anh liếc Quang Hùng, búng nhẹ lên đầu bạn:
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Bớt giỡn, người ta là trưởng bản đấy!
Dương thì gật đầu xã giao, nhưng ánh mắt lơ đãng đảo khắp nơi như đang tìm gì đó.
Ngay lúc ấy, từ phía sau nhóm người dân, một bóng dáng nhỏ nhắn, trắng trẻo, đôi mắt long lanh bước ra với giỏ hoa rừng trên tay. Quang Anh bất giác ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh mắt hai người chạm nhau...
Một bên là ánh nhìn ngây ngô, có phần rụt rè.
Một bên là ánh mắt lạnh như sương... nhưng phút chốc chợt khựng lại
Quang Hùng lén nhìn Quang Anh, cười nham nhở:
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Mày bị sét đánh hả?
Quang Anh khựng lại, mặt hơi đỏ một điều hiếm thấy ở Chủ tịch AD băng giá
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Tao... không biết nữa..
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Nhưng… trông cậu ấy như... bông tuyết trong rừng ấy..!
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Gì? Mày vừa nói cái quỷ gì vậy?
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Bông tuyết trong rừng? Mày ốm à?
Đăng Dương từ phía sau chen vô:
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Đừng nói là mày bị trúng nắng bản rồi nha?
Cả ba chưa kịp “làm quen” với bầu không khí vùng cao thì từ xa, giọng của một người con gái vang lên:
All NVP Nữ
????: Duy ơi! Về nhà phụ chị nấu cơm đi em!
Chàng trai nhỏ nhắn quay sang gật đầu rồi chạy đi, để lại trong lòng Quang Anh một cảm giác... hụt hẫng đến lạ
Sau màn đón tiếp long trọng đến... ngượng chín mặt, trưởng bản Sồng A Phúc đưa ba vị khách quý về nơi ở đã chuẩn bị sẵn.
Đó là một ngôi nhà sàn bằng gỗ rộng rãi, nằm dưới tán cây cổ thụ, chỉ cách nhà của thầy thuốc Song Luân một đoạn ngắn. Không khí nơi đây trong lành đến mức... khiến Quang Hùng phải liên tục dụi mắt vì không thấy khói xe.
Trưởng bản Phúc cười hiền:
Trưởng Bản Sồng A Phúc
Đây là nhà ông Bảy trước để lại, giờ bỏ không nên Bản dọn dẹp lại cho các cậu ở.
Trưởng Bản Sồng A Phúc
Nhà gần chỗ thầy thuốc Song Luân, có gì không quen cứ qua đó, ông Sinh và ông Tú tốt lắm!
Quang Hùng chắp tay cảm ơn rối rít:
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Dạ dạ, tụi con cảm ơn bác nhiều. Chỗ này đẹp quá trời!
Quang Anh đứng im lặng nhìn quanh.
Ánh mắt anh dừng lại khi thấy bóng dáng quen thuộc thấp thoáng sau rặng cây bên hông nhà
Là cậu trai nhỏ hồi nãy – Duy – đang xách nước, má đỏ ửng, tóc lấm tấm nắng chiều
Dương đặt vali xuống, nói như đùa:
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Ủa nhà kế bên là nhà thầy thuốc Song Luân hả?
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Có phải nhà cái cô xinh xinh hồi nãy không?
Trưởng Bản Sồng A Phúc
Ờ, đúng rồi! Con bé Kiều đó là con gái ông Sinh.
Trưởng Bản Sồng A Phúc
Ổng còn hai đứa con nữa là Duy với An, tụi nhỏ dễ thương lắm!
Trong lúc họ đang sắp xếp đồ đạc thì từ ngoài cổng, giọng một người vang lên:
Nguyễn Trường Sinh•Song Luân•Ba Sinh
Duy! An! Mau qua đây phụ ba xếp rau!
Quang Hùng nhìn ra, thấy hai bóng nhỏ chạy vèo qua bên kia hàng rào, cái thằng tròn tròn tên Thành An vừa chạy vừa la:
Đặng Thành An•Negav
Chị Kiều ơi, đừng để ba Sinh lấy mớ cải đó, héo rồi!
Dương khựng lại vài giây, tay cầm áo nhưng mắt thì dán chặt về phía Kiều đang lom khom xếp rau:
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Ờ... người đâu mà...
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Gì? Mắt mày lồi ra kìa, đàng hoàng lại đi!
Dương nghiêm giọng, nhưng tai đỏ bừng
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Tao chỉ... ừm... nghiên cứu văn hóa địa phương thôi!
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Trời đất! Cả hai anh em tụi bay dính bùa bản rồi!
Trời vừa sập tối, màn sương mỏng bắt đầu phủ khắp bản làng. Gió núi lùa qua khe cửa, khiến ba chàng trai thành phố phải co ro trong chiếc áo khoác mỏng. Cả căn nhà gỗ thơm mùi củi khô và tiếng dế kêu râm ran, không ồn ào như thành phố – nhưng lại khiến lòng người lạ thấy trống lạ kỳ.
Quang Hùng vác cái nồi ra, la oai oái:
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Ủa? Không có nồi cơm điện hả?
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Tụi mày định ăn bằng niềm tin hả?
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Ở Bản, cơm nấu bằng bếp củi!
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Mày có đốt củi nổi không? //chống tay vào hông, liếc nhẹ//
Quang Anh ngồi trên ghế, tay cầm điện thoại nhưng không lướt, chỉ... chờ đợi điều gì đó. Mà chính anh cũng không biết điều đó là gì..
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên cộc cộc nhẹ nhàng
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Ai vậy? Ma núi hả?
Giọng con trai nhỏ nhẹ đáp lại qua cửa:
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
Em... em là Duy... nhà kế bên... chị em nấu nhiều quá, đem sang cho mấy anh một ít...
Cửa vừa mở ra, một luồng hương thơm lạ lẫm nhưng dễ chịu tràn vào – mùi canh măng, thịt xào lá lốt và cá suối nướng.
Cùng với đó là hình ảnh một cậu trai nhỏ nhắn, tay bưng mâm đồ ăn, mắt ngước lên nhìn với vẻ ngại ngùng đến đáng yêu.
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
Chị Kiều bảo em mang sang... các anh chắc chưa nấu kịp đâu nhỉ...? //nói khẽ//
Quang Anh đứng bật dậy, chạy ra đỡ mâm:
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Để anh cầm cho, em cẩn thận kẻo trượt tay!
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
Dạ không sao... em quen rồi...
Quang Hùng thì thầm sau lưng:
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
“Úi chà... ngọt như mía lùi luôn ha Rhyder?”
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Câm! //liếc Hùng//
Duy ngập ngừng vài giây, rồi nói nhỏ:
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
À... anh... tên gì ạ?
Quang Anh định trả lời, nhưng sực nhớ điều quan trọng, bèn lạnh mặt:
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Gọi anh là Rhyder !
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
R... rai... đờ? //nghiêng đầu//
Quang Hùng đứng sau, cười sặc sụa:
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Haha! Duy à, gọi nó là Rắn độc cũng được, miễn đừng gọi tên thật của nó nếu không là nó chửi á!
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
Gọi tên thật là bị chửi hả? //mở to mắt//
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Không phải mê tín, mà là không thích bị gọi tên thật! //cười nhạt//
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
Dạ, em nhớ rồi...anh Rai... đờ... //rụt rè gật đầu//
Quang Anh nhìn Duy, ánh mắt bỗng dịu hẳn:
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Cảm ơn em vì đồ ăn.
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Mai em có rảnh không? Anh muốn hỏi vài thứ về bản...
Duy cười nhẹ,má lúm đồng tiền xinh như cục kẹo tròn:
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
Dạ... mai em rảnh... em chăn cừu xong là rảnh...
Dương ngồi sau bỗng khẽ thốt:
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Trời ơi...
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Gì nữa? Mày cũng trúng bùa rồi hả? //huých tay Dương//
Dương nhìn ra cửa sổ, nơi Kiều vừa đi ngang qua cùng ba nhỏ, tà áo chàm bay bay theo gió:
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Tao nghĩ...
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Chắc tao cần ở đây lâu hơn dự kiến...
Chương 2
__________________
ABC: Nói Lớn
"Abc" thì thầm, nói nhỏ,lẩm bẩm
💭Suy nghĩ
//Cảm xúc,Biểu cảm, Hành động//
📞: gọi thoại
📱: call video
💬: Nhắn tin
__________________
Ánh nắng ban mai len lỏi qua từng kẽ lá, chiếu xuống ngôi nhà sàn gỗ nhỏ giữa bản làng. Không khí trong lành và dịu nhẹ, khác hẳn với tiếng còi xe và khói bụi thành phố mà Quang Anh từng quen.
Quang Anh thức dậy sớm, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Xa xa, anh thấy Duy đang mặc bộ đồ chăn cừu đơn giản, tay cầm chiếc gậy dài, nhẹ nhàng dẫn đàn cừu nhỏ ra đồng.
Quang Hùng ngủ dậy, đẩy cửa phòng Quang Anh, càu nhàu:
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Mày thức sớm làm gì?
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Ở đây không có wifi dậy sớm chi. Mà mày ngồi nhìn cái gì vậy?
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Tao muốn xem ‘bông tuyết’ của tao chăn cừu thế nào!
Dương từ bên ngoài bước vào, tay vắt khăn mặt, cười khẩy:
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Tao nói rồi, ở đây khác phố lắm, mày phải tập làm quen đi.
Cửa phòng hé mở, Duy cất tiếng nhẹ nhàng:
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
Anh Rhyder, anh dậy rồi hả?
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
Em vừa cho cừu ăn xong, giờ về rồi đây!
Quang Anh vội đứng dậy, gật đầu:
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Ừ, hôm nay anh muốn hỏi em vài chuyện về cuộc sống ở đây!
Duy cười tươi, ánh mắt long lanh:
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
Dạ, em sẵn sàng ạ!
Quang Hùng nhăn mặt, chen vào:
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Mày nhớ chuẩn bị tâm lý, tụi bản làng họ không thích mấy ông mặt lạnh đâu.
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Đặc biệt là mày, mấy đứa thấy mày lúc đầu cứ tưởng ông chủ tịch 'băng giá' lạnh lùng thực thụ!
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Đúng rồi, phải học cách mềm mại một chút, nếu không muốn bị dân bản 'đuổi cổ' đấy! //liếc Hùng//
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
Anh Rhyder, em sẽ giúp anh. Em sẽ dạy anh cách chăn cừu sao cho vui và hiệu quả! //đứng cạnh, giơ tay//
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Nghe hay đó! //bật cười nhẹ//
Trong khi Quang Anh tập chăn cừu cùng Duy thì Quang Hùng cứ nhìn rồi trêu chọc không ngớt, còn Dương được trưởng bản giới thiệu đến gặp Kiều, cô chị gái xinh đẹp của Duy.
Kiều đứng bên hiên nhà, tay đang nhặt rau từ chiếc giỏ đan, ánh nắng chiều làm tóc cô ánh lên màu mật ong. Gương mặt cô dịu dàng, nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại có nét tinh tế và thông minh.
Trưởng bản Sồng A Phúc cười mời:
Trưởng Bản Sồng A Phúc
Đây là Kiều, con gái ông Sinh là ông thầy thuốc Song Luân.
Trưởng Bản Sồng A Phúc
Kiều giúp ba nhỏ chăm sóc gia đình và hỗ trợ công việc trong Bản!
Dương gật đầu chào, giọng trầm ấm:
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Rất vui được gặp cô. Tôi là Đăng Dương, anh trai của Quang Anh!
Kiều mỉm cười, hơi e dè nhưng nở nụ cười thân thiện:
Nguyễn Thanh Pháp Kiều
Em cũng rất vui được gặp anh.
Nguyễn Thanh Pháp Kiều
Ở đây hiếm có khách thành phố lắm!
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Anh nghe nói em rất giỏi trong việc chăm sóc sức khỏe cho bà con, đặc biệt là với những người khó khăn như Duy và An. //nở nụ cười nhẹ//
Kiều hơi đỏ mặt, trả lời khiêm tốn:
Nguyễn Thanh Pháp Kiều
Em chỉ làm những gì có thể thôi..
Nguyễn Thanh Pháp Kiều
Mong anh và em trai anh sẽ giúp được bà con mình trong dự án.
Dương nhìn thẳng vào mắt Kiều, nghiêm túc nói:
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Anh sẽ làm hết sức, và... nếu em cần giúp đỡ gì, cứ nói với anh!
Kiều nhìn anh, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhưng ẩn chứa sự cảm kích:
Nguyễn Thanh Pháp Kiều
Cảm ơn anh..
Khoảnh khắc ấy, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương đồng nội, khiến cả hai người đứng đó như chậm lại giữa không gian yên bình của bản làng.
Khi Quang Anh và Duy bận tập chăn cừu, Dương và Kiều đang nói chuyện, thì Quang Hùng được trưởng bản dẫn đến gặp An – cậu bạn thân của Duy, cũng là người trong nhà.
An đang ngồi bên bếp lửa, ánh lửa hắt lên khuôn mặt tròn tròn đáng yêu, đang chăm chú gọt từng củ khoai cho bữa tối.
Trưởng bản Phúc giới thiệu:
Trưởng Bản Sồng A Phúc
Đây là Đặng Thành An, bạn thân của Duy, sống cùng gia đình Duy vì mồ côi từ nhỏ. An siêng năng lắm!
Quang Hùng liếc An từ đầu đến chân, rồi giọng lạnh nhạt:
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Tôi là Quang Hùng. Cậu là An phải không?
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Tôi nghe nhiều chuyện về cậu rồi!
Đặng Thành An•Negav
Em là An, rất vui được gặp anh. Em nghe nói anh là bạn của ông Rhyder. //mỉm cười, hồn nhiên//
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Đúng! //nghiêm túc gật đầu //
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Tôi lớn hơn nên gọi cậu là 'em'. Còn cậu cũng nên gọi tôi là 'anh' cho đúng phép tắc!
Đặng Thành An•Negav
Dạ, em gọi anh là anh! //cười tít mắt//
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Cậu hơi nhí nhố quá, có vẻ không hợp với gu của tôi cho lắm! //cau mày//
Thành An vẫn ngồi ung dung, hồn nhiên đáp:
Đặng Thành An•Negav
Em chỉ thích vui thôi anh à, anh đừng giận nhé!
Quang Hùng hắng giọng, gãi đầu:
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Tôi không giận. Nhưng mà cậu phải tập nghiêm túc hơn!
Đặng Thành An•Negav
Vâng! Em sẽ cố gắng. Nhưng đừng bắt em ngồi yên như đá nhé, em không hợp đâu! //cười toe toét//
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Cậu có biết tôi sợ nhất là... trẻ con nhí nhố không? //lườm//
Đặng Thành An•Negav
Vậy để em phá vỡ nỗi sợ đó cho anh xem! //nháy mắt//
Hai người cứ thế đối đáp, vừa căng thẳng, vừa có chút... duyên dáng, như những nhịp đối lập không thể tách rời.
Tối đó, dưới ánh đèn lồng được treo khắp sân nhà sàn, dân bản Sồng A Phúc tổ chức một bữa tiệc mừng hoành tráng để chào đón ba nhà tài trợ: công ty AD của Quang Anh và Dương, công ty HA của Quang Hùng và đại diện trưởng bản cùng thầy thuốc Song Luân.
Khói bếp tỏa thơm mùi thịt nướng, rau rừng và rượu cần đang chảy trong những ống tre, hòa cùng tiếng cười nói rôm rả.
Bùi Anh Tú, người ba nhỏ của Duy, đứng giữa đám đông, hô to:
Bùi Anh Tú•Ba Tú•
Mọi người ơi! Mừng ba nhà tài trợ đã đến với bản ta! Cảm ơn các cậu đã quan tâm và giúp đỡ bà con!
Cả bản đồng thanh vỗ tay rần rần.
Quang Hùng nắm ly rượu, nhìn sang Quang Anh và Dương, cười khẩy:
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Thôi rồi, hôm nay phải cố gắng làm sao cho 'mát mặt' dân bản.
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Mày đừng làm trò, tao không thích ồn ào! //cau mày//
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Ai lại không thích tiệc? Cứ thoải mái đi, có khi tao lại bắt đầu 'suy nghĩ lại' về bản làng này. //hờn dỗi//
Bên cạnh đó, Duy và An chạy nhảy khắp nơi, mang thêm đồ ăn, tiếp rượu cho khách.
Thành An cười toe toét, bày trò với Quang Hùng:
Đặng Thành An•Negav
Anh Hùng, thử uống một chén rượu cần với em đi, đảm bảo 'hết sợ' dân bản luôn!
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Tôi không uống rượu... nhất là rượu cần! //nhăn mặt//
Duy nhìn Quang Anh, nhỏ giọng:
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
Anh Rhyder, đừng lo, em sẽ ở bên cạnh bảo vệ anh!
Quang Anh cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng:
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Cảm ơn em, Đức Duy!
|Quang Anh bị dị ứng phụ nữ , nếu đụng vào sẽ bị nổi mẫn đỏ và khó thở|
Kiều đứng gần đó, nhìn Dương cười khẽ, ánh mắt lấp lánh. Dương ngượng ngùng hắng giọng, uống một ngụm nước, rồi mỉm cười nói:
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Em có vẻ làm tôi bất ngờ đấy, Kiều.
Cả buổi tiệc tràn ngập tiếng cười, những câu chuyện nhỏ của bản làng và những khoảnh khắc thân mật bắt đầu chớm nở.
Chương 3
__________________
ABC: Nói Lớn
"Abc" thì thầm, nói nhỏ,lẩm bẩm
💭Suy nghĩ
//Cảm xúc,Biểu cảm, Hành động//
📞: gọi thoại
📱: call video
💬: Nhắn tin
__________________
Tiếng nhạc dân gian vang lên từ chiếc loa cũ được đặt góc sân, kéo mọi người vào không khí sôi động hơn. Duy và An làm “MC bất đắc dĩ,” mời từng người lên sân khấu nhỏ gần bếp lửa.
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
Mời quý anh chị và các bạn cùng hát một bài dân ca Tày nhé! Ai không hát là 'phạt' uống rượu cần!
Thành An nhảy lên sân khấu, cười toe toét:
Đặng Thành An•Negav
Ai mà không uống thì sẽ phải cõng một người đi khắp bản đấy nhé!
Quang Hùng nhìn Quang Anh, nửa đùa nửa thật:
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Rhyder, mày mà không lên hát, tao cõng mày trước mặt thiên hạ luôn!
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Mày nghĩ tao dễ bắt nạt à? //trợn mắt//
Quang Anh bất ngờ bị Duy kéo lên sân khấu, ánh mắt lạnh lùng bỗng hơi lúng túng.
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
Anh Rhyder, hát một câu đi ạ, em thích nghe giọng anh! //cười dịu dàng//
Quang Anh cố gắng cứng rắn:
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Tôi... không biết hát..
Đặng Thành An•Negav
Thì cứ nói lời ngọt ngào là được rồi! //đẩy nhẹ//
Cả bản cười ầm lên. Quang Anh bất đắc dĩ hát thử vài câu, giọng hơi ngượng ngùng nhưng lại có vẻ... khá truyền cảm..
Kiều đứng bên cạnh Dương, nở nụ cười mãn nguyện:
Nguyễn Thanh Pháp Kiều
Anh Dương, có lẽ bản làng này sẽ làm anh mềm lòng hơn đấy!
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Có thể là thế... Nhưng anh vẫn chưa quen được với mấy trò nhí nhố này... //gãi đầu//
Bùi Anh Tú bất ngờ xuất hiện, giọng hài hước:
Bùi Anh Tú•Ba Tú•
Thôi nào, đừng làm căng. Mọi người đến đây là để vui mà!
Mọi người cùng cạn ly, tiếng cười vang vọng trong đêm tối.
Sớm mai, sương vẫn còn đọng nhẹ trên lá, không khí mát mẻ và trong lành.
Kiều dẫn theo Duy và An ra chợ bản để bán rau. Duy đứng ngoan ngoãn bên cạnh chị, mắt lấp lánh nhìn từng món đồ tươi ngon trên sạp.
Thành An thì khác, vừa phụ chị bán rau được vài phút đã bỏ chạy lon ton, bám theo từng đám trẻ trong bản chơi đùa.
Nguyễn Thanh Pháp Kiều
An! Đứng lại cho chị!
Đặng Thành An•Negav
Em đi chơi tí thôi mà! //quay lại cười trêu//
Duy nhìn quanh rồi thầm thì với Kiều
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
“Chị ơi, em thấy có quán bánh mì mới mở, em đi xem thử được không?”
Nguyễn Thanh Pháp Kiều
Ừ, tí chị cho phép em đi, nhưng giờ phải ở gần đấy nhé! //mỉm cười//
Cùng lúc đó, nhóm Quang Anh, Quang Hùng và Đăng Dương đi vào chợ, tay xách túi mua sắm.
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Mua mấy thứ ở đây khác gì mấy cái siêu thị ngoài phố đâu? //cau mày//
Đăng Dương nhìn quầy thịt tươi cười khẩy:
Trần Đăng Dương•Dương Domic
..... //tay lấy khẩu trang và bao tay y tế//
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Tao không thích đông người, nhất là mấy thứ bày la liệt này! //lạnh lùng//
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Thế mày không thích thì để tao mua hết cho. //Trêu//
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Được, nhưng nhớ mua rau sạch, không thì về tao không ăn! //cười nhạt//
Dương nhìn quanh, bắt gặp vài món đặc sản địa phương, thì thầm:
Trần Đăng Dương•Dương Domic
“Mua thử mấy món này đi, biết đâu thích thì sao?”
Đăng Dương đi giữa chợ, tay đeo bao tay cao su, khẩu trang kín mít. Mỗi lần chạm vào cái gì là anh lại lấy khăn sát khuẩn lau lau, rồi… lau tiếp.
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Ê, ông anh định đi phẫu thuật hay đi chợ vậy? //liếc//
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Ở đây bụi quá, với lại mấy người bán hàng không đeo bao tay...
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Tao không muốn vi khuẩn xâm nhập! //nhăn mặt//
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Mắc bệnh sạch sẽ như vậy, mày ở nhà luôn cho lành! //lạnh giọng//
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Mày cũng không khác mấy. Cứ lạnh như tủ đá, ai muốn nói chuyện với mày? //liếc em trai//
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Thôi đủ rồi hai ông nội, muốn mua thịt hay muốn gây lộn?
Trong lúc đó, An đang chơi trò "đuổi gà bắt bướm" gần chợ, miệng la hét inh ỏi.
Duy đi ngang quầy bánh, dừng lại, mắt long lanh như vừa phát hiện kho báu:
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
Chị ơi cho em hai cái bánh rán! À không ba! À bốn! Em ăn giùm An luôn!
Quang Hùng tình cờ đi ngang, thấy An đang cố rượt con gà chạy vòng vòng.
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Trẻ con cái kiểu gì mà bày hầy… chạy tứ tung, không thấy bẩn à? //cau mày//
Thành An quay phắt lại, thở hổn hển:
Đặng Thành An•Negav
Em đang tập thể dục sáng sớm đó… anh đừng có chê!
Quang Hùng khoanh tay nhìn xuống An như kiểu «em là cái gì trong thế giới này vậy?»
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Tập thể dục hay phá làng phá xóm?
Đặng Thành An•Negav
Anh đừng có ghét em như vậy chứ… người ta đáng yêu mà! //trề môi, phụng phịu//
Quang Hùng bối rối quay đi, lầm bầm:
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
“Đáng yêu như cái đầu nhỏ 1m68 của em á...”
Quang Anh lúc này vừa mua xong rau, quay lại thì thấy Duy đang cắn bánh rán, má phúng phính, miệng nhai nhóp nhép.
Quang Anh đứng nhìn vài giây, rồi bất giác... bật cười nhẹ.
Duy ngẩng mặt lên, ánh mắt sáng lấp lánh:
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
Anh Rhyder, anh ăn thử không? Bánh ngon lắm luôn á!
Quang Anh khựng lại vài giây, rồi… cúi xuống nhẹ nhàng:
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Em ăn đi ! Tôi nhìn là đủ no rồi.
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
Tự nhiên nói câu như ngôn tình vậy á… // đỏ mặt, lí nhí //
Đặng Thành An•Negav
Ủa chị Kiều ơi! Ở đây có mùi…
Đặng Thành An•Negav
....Mùi tình yêu!
Sau một hồi đi mua sắm "gồng gánh" vì Quang Anh và Hùng cứ cãi nhau như trẻ con, Đăng Dương rẽ sang một góc chợ yên tĩnh hơn – nơi có chiếc sạp nhỏ bày rau củ sạch đẹp, gọn gàng và thơm dịu mùi lá non.
Kiều đang ngồi sắp rau, tóc búi cao gọn gàng, tay thoăn thoắt mà vẫn dịu dàng cười với từng người khách.
Dương bước tới, định đeo thêm một lớp găng tay nữa cho chắc cú, nhưng vừa chạm ánh mắt của Kiều...
Tay trái rút bao tay, tay phải… cũng rút theo.
Trần Đăng Dương•Dương Domic
À… anh… chào em. Hôm nay bán rau à?
Kiều mỉm cười nhẹ, gật đầu:
Nguyễn Thanh Pháp Kiều
Dạ, rau hái trong vườn sáng nay luôn đó anh. Tươi và sạch lắm.
Dương đờ người vài giây
Đây là lần đầu anh… chạm tay trần vào rổ rau.
Không mang khẩu trang.
Không lau tay.
Không rút khăn sát khuẩn.
Quang Hùng từ xa nhìn thấy, há hốc mồm:
Lê Quang Hùng•Quang Hùng MasterD
Ủa? Ủa gì vậy trời? Ông Dương bỏ găng tay rồi kìa!
Nguyễn Quang Anh•Rhyder
Coi chừng ổng tính ăn luôn lá rau sống tại chỗ đó! //lạnh giọng//
Thành An đang đứng kế bên Duy, huých nhẹ vai cậu:
Đặng Thành An•Negav
Duy! Duy! Anh Dương đổ chị Kiều rồi kìa “đổ cái rụp” luôn!
Hoàng Đức Duy•Captain Boy
“Anh Dương nhìn như mất trí nhớ ngắn hạn á...”
Dương đưa tay… tự chọn một bó rau, hơi run nhẹ:
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Cái này… bao nhiêu?
Nguyễn Thanh Pháp Kiều
Em tặng anh đó! Anh là nhà tài trợ mà.. // dịu dàng //
Dương gãi đầu, nửa xấu hổ, nửa vui vẻ:
Trần Đăng Dương•Dương Domic
Vậy… nếu lần sau anh lại ghé mua thì em có còn tặng nữa không?
Kiều nhìn anh một cái rồi quay đi, khẽ cười:
Nguyễn Thanh Pháp Kiều
Còn, nhưng chỉ tặng nếu anh không mang bao tay thôi!
Dương lặng người, tai đỏ ửng...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play