Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Giấc Mơ Khác

[Mưa Tháng Năm]#1

Trời mưa.
Mưa rơi đều như một bài hát cũ, từ mái tôn kẽo kẹt tới sân xi măng lấm tấm rong rêu. Trong căn nhà nhỏ nằm nép mình cuối con hẻm ven biển, Duy ngồi co chân trên ghế gỗ, ôm con thỏ bông đã hơi sờn tai.
Chiếc điện thoại gập đặt trên bàn gỗ cũ rung lên khe khẽ. Một tin nhắn đến từ tổng đài. Duy lật máy, nhìn, rồi gập lại. Không có ai nhắn tin cho cậu cả. Ở cái làng này, người ta gọi nhau bằng điện thoại bàn hoặc la lên từ đầu ngõ. Còn những người từng nhắn cho Duy… thì giờ đã không còn ở đây nữa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bé Lùm, hôm nay mày mơ gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cậu khẽ hỏi, dụi đầu vào bộ lông mềm của con thỏ.//
Ngoài trời, nước mưa hoà lẫn nước biển, mặn chát. Trong lòng cậu, ký ức mờ mịt như khói bếp chiều. Mỗi lần mưa là mỗi lần cậu thấy mình như quay về một nơi không tên. Một căn phòng khác, một tiếng gọi khác. Và một ai đó… từng hôn lên trán cậu, thì thầm bằng thứ tiếng mà cậu không nhớ đã học từ bao giờ.
Mưa gõ vào mái tôn, đều đặn như nhịp tim của một người đã ngủ quên từ rất lâu.
Cánh cửa nhà bật mở. Anh Tú – ba nhỏ của Duy – bước vào, áo mưa ướt nhẹp, giỏ xách đầy cá biển.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Lạnh không con?
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//anh hỏi, không đợi trả lời, cởi áo mưa rồi chạy vào bếp.//
Duy lắc đầu, cười nhạt. Anh Tú là một người đàn ông giản dị. Không cao sang, không nhiều chữ, chỉ biết đi bán cá buổi sáng, rồi về nhà lo cho cậu như một thói quen. Nhưng chính cái thói quen đó giữ Duy lại, không cho cậu trôi tuột khỏi thế giới này
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Ba ghé chợ sớm, thấy cái này hay hay…
Anh rút từ túi áo một món gì đó xanh xanh, tròn tròn, rồi đặt lên bàn
Một cái bóp hình con cá voi xanh chấm bi, mắt hí hí, miệng cười như đang ngáp ngủ.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Ba thấy nó đẹp nên mua cho con
anh nói, giọng đơn giản như thể vừa mua mớ rau hay ký cá nục
Duy im lặng. Cậu cầm cái bóp lên, xoay xoay trong tay. Lớp vải mềm như thỏ bông, bên hông còn có dây kéo. Trên thân cá còn có một trái tim xanh được may cẩn thận.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn ba, //Cậu nói nhỏ//
Trong ánh đèn mờ, đôi mắt Duy ánh lên một chút gì đó. Không hẳn là vui. Không hẳn là buồn. Chỉ là… ấm.
---
Bộp ồn
Bộp ồn
hí lo
Bộp ồn
Bộp ồn
lâu r mới gặp mí bợn
Bộp ồn
Bộp ồn
đang nằm content tìm đến nên bật dậy viết
Bộp ồn
Bộp ồn
NovelToon
Bộp ồn
Bộp ồn
cho ai thắc mắc cái bóp thì đây nè

[Trường]#2

Sáng.
Trời vừa tạnh mưa, từng vệt nắng mỏng lấp lánh trên những mái ngói đỏ và vũng nước còn đọng lại từ đêm qua. Mùi ẩm ướt ngai ngái của biển len lỏi trong gió, quyện cùng tiếng xe máy cà tàng của mấy bà bán bánh mì dạo đầu ngõ.
Duy mang cặp lên vai, Bé Lùm nhét trong ngăn ngoài cùng, còn bóp cá thì giắt ở dây túi. Cái bóp lủng lẳng như một con cá lạc loài bơi giữa ngàn bụi đường. Cậu không thấy ngại. Ở cái làng này, người ta còn đem cá sống đi học để tiện gửi mẹ bán, một cái bóp bông có là gì.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Đi cẩn thận nha con //anh Tú nói với theo, tay còn dính bột cá//
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Hôm nay nhớ lấy áo khoác vô lớp, chứ không chiều lại hắt hơi cho coi.
Duy ngoái lại cười. Rồi quay đi.
Ngôi trường nằm sát biển, tường vàng nhạt và rêu xanh bám đầy chân móng. Lớp học là mấy phòng lợp ngói cũ, cửa sổ gỗ kêu ken két mỗi lần gió thổi. Cổng trường nhỏ đến mức xe đạp muốn vào phải nghiêng bánh, nhưng chẳng ai phàn nàn. Vì ở đây, ai cũng quen rồi.
Duy đến sớm. Lớp chưa có ai, ngoài cái ghế cậu hay ngồi – bàn thứ hai từ cửa sổ, chỗ có thể nhìn ra biển.
Cậu đặt Bé Lùm lên bàn, mở bóp cá ra xem thử… vẫn không có gì ngoài vài đồng xu lẻ và mảnh giấy ghi dòng chữ cũ
“Lúc nào nhớ, thì mở ra. Đừng quên là có người từng thương em nhiều lắm.”
Duy không biết ai viết. Có thể là cậu viết. Cũng có thể là một ai khác, mà cậu từng biết, từng yêu, từng mất.
Một giọng nói vang lên từ cửa lớp:
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ê, Duy, mày mang thú bông đi học nữa hả? Trẻ con thiệt đó nha.
Cậu không trả lời. Chỉ xoay Bé Lùm lại, cho nó nhìn ra biển.
Ở nơi đó, từng có một người nói rằng:
“Nếu một ngày em không thấy anh nữa, cứ nhìn ra biển. Ở đâu có sóng, ở đó có anh.”
Duy còn đang lật lật coi mảnh giấy trong bóp cá, thì một chiếc ghế kéo ra bên cạnh.
Thành An – thằng bạn thân từ hồi lớp 6 – thả người xuống như bao lần trước, gác cằm lên tay mà ngó Duy chằm chằm:
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Mới có bóp mới hả? Đẹp ghê trời!
Duy gật đầu, kéo khóa lại, nhét bóp vào cặp
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ba nhỏ mua cho.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ba nhỏ nhà mày cưng ghê á. Cái gì cũng mua được. Mà...
– An nghiêng đầu, giọng như đang chuẩn bị cho một chủ đề mới –
Đặng Thành An
Đặng Thành An
sắp tới nghỉ hè rồi, mày có định đi đâu chơi hông?
Duy lắc đầu. Biển vẫn ở đó. Cậu vẫn ở đây. Những thứ rời đi, vốn dĩ không phải do cậu lựa chọn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không. Ở nhà cho khỏe.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Àa..
Thành An “à” một tiếng, không gặng hỏi thêm. Chỉ lôi từ trong cặp ra một viên kẹo me, chìa sang cho Duy.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ăn nè. Chua đỡ buồn ngủ.
Duy nhận lấy. Vị chua xộc lên tận mũi, chảy nước mắt nước mũi – nhưng cũng khiến lòng dịu đi chút đỉnh.
Ngoài cửa lớp, ve sắp kêu. Lá bàng đã đỏ. Mùa hè đang đến, êm ả như sóng vỗ chân trời.
---
Bộp ồn
Bộp ồn
mê chillies quáa

[ Người Lạ Đầu Làng]#3

Làng biển sáng sớm vẫn y như mọi ngày: gió mằn mặn, tiếng cá đập nước trong thùng xốp, tiếng ba nhỏ rao cá từ đầu xóm. Nhưng hôm nay có một cái lạ. Không phải ở trời, không phải ở đất, mà ở người.
Một người lạ đứng ngay đầu làng.
Duy đang vác thau nhựa đi lấy nước thì khựng lại. Người đó – con trai, tóc cắt gọn, da trắng, tai đeo headphone nửa vời, một bên vắt hờ trên cổ. Áo thun trắng in chữ Balenciaga to tổ bố, quần cargo túi hộp rộng thùng thình, giày trắng sáng loáng như chưa từng biết đến bụi đường. Cái phong thái của ảnh cứ như bước ra từ mấy clip nhạc hip hop Duy từng lén coi trong tiệm net hồi ba nhỏ ngủ trưa.
Duy núp sau hàng rào hoa giấy, ôm chặt Bé Lùm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ê, Lùm… ảnh thiệt kìa. Y chang trong TV á trời…
Người lạ kéo vali lướt roẹt qua con hẻm đất, dừng lại trước cổng nhà ông Sáu – cái homestay cũ nhất làng, cũng là nơi hiếm hoi có máy lạnh. Ảnh gõ cửa bằng một ngón tay, thong thả, ung dung như thể đang gọi room service ở khách sạn năm sao.
Mấy đứa con nít trong xóm chạy ngang, tò mò nhìn. Mấy bà cô thì xì xầm: “Trời đất ơi, cái áo chắc cả tháng lương tui còn không mua nổi.” Duy chỉ đứng yên, mắt mở to.
Ảnh quay đầu lại.
Chỉ một khoảnh khắc, mắt ảnh lướt ngang qua chỗ Duy nấp. Rồi dừng lại. Không nói gì, chỉ cười nhẹ – nửa miệng, đểu đều – rồi quay đi như chưa từng thấy ai.
Duy chết đứng.
Người đâu mà nhìn một cái thôi đã khiến người ta mất luôn nhịp thở?
---

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play