Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[AOV] [Murad X Tulen] Thích Thì Đấm, Đấm Rồi Thích

Chương 1: Học bá chuyển trường!?

Tiếng chuông báo hiệu năm học mới vang lên rộn ràng giữa sân trường AOV. Dưới cái nắng đầu thu nhè nhẹ, sân trường đông nghịt học sinh mới lẫn cũ. Tiếng gọi nhau í ới, tiếng cười nói hòa lẫn trong sắc màu áo đồng phục. Thế nhưng, ở một góc khuất gần phòng giám thị, một người đứng lặng thinh giữa đám đông hỗn loạn – Tulen
Cậu mặc đồng phục chỉn chu, sơ mi trắng được là phẳng phiu, cà vạt đeo đúng quy định. Chiếc cặp màu xám đeo lệch vai, dáng đi thẳng tắp, nhưng lại như đang mang theo áp lực vô hình. Đôi mắt cậu lặng như nước hồ, vừa tỉnh táo, vừa xa cách. Ai nhìn vào cũng thấy rõ: cậu là học sinh mới.
Tulen vừa chuyển từ trường [ ] về đây, theo ý của ba mẹ. “Môi trường không tốt sẽ khiến con mất cân bằng về việc học. Thế nên học ở trường có danh tiếng con sẽ dễ dàng nổi bật hơn và càng giỏi hơn.” – câu nói của ba cậu vẫn vang vọng trong đầu, chẳng khác gì một mệnh lệnh chán ngắt được ngụy trang bằng sự quan tâm.
Vừa bước chân vào lớp 11A2, Tulen lập tức nhận ra ánh mắt soi mói từ vài học sinh nam. Nhưng Tulen mặc kệ. Cậu đã quen với chuyện bị chú ý. Ngoại hình nổi bật và thành tích học tập luôn khiến cậu trở thành "cái gai" trong mắt kẻ khác – dù chưa làm gì sai.
NVP
NVP
Thầy giáo: Tulen. Học sinh chuyển trường. Thành tích giỏi toàn diện. Được đặc cách vào lớp chọn.
Giọng giáo viên chủ nhiệm vang lên, giới thiệu cậu với cả lớp.
Một tràng xì xào nổi lên. Có tiếng chép miệng. Có người lẩm bẩm:
NVP
NVP
Lại thêm đứa mọt sách dở người.
Tulen vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cúi đầu chào, rồi im lặng ngồi xuống chỗ trống cuối lớp. Nhưng cậu không biết… cái ghế ấy vốn dĩ không phải dành cho ai. Nó thuộc về người ngồi cuối – người mà cả lớp gọi bằng một cái tên không ai dám đùa: Murad.
---
Tiếng chuông hết tiết đầu vừa vang lên, Murad đẩy cửa lớp bước vào – trễ hơn 15 phút như mọi khi. Ánh mắt cậu lướt qua lớp học, ngừng lại ngay khi thấy... chỗ của mình đã có người ngồi.
Tulen
Không có biểu cảm, không hốt hoảng, không xin lỗi.
Murad nhíu mày, đi thẳng đến. Hắn kéo ghế bên cạnh, ngồi xuống, không nói một lời. Nhưng khí áp quanh hắn lập tức thay đổi – nặng nề, sắc lẹm.
Một lát sau, Murad đập nhẹ bút lên bàn, nhìn Tulen từ bên cạnh, hỏi nhỏ:
Murad
Murad
Mày là ai?
Tulen quay sang, giọng bình thản:
Tulen
Tulen
Tulen. Học sinh mới.
Murad nhếch mép:
Murad
Murad
Mày ngồi nhầm chỗ rồi.
Tulen
Tulen
Tôi tưởng là chỗ trống.
Tulen đáp gọn, không thèm lùi ghế.
Một thoáng im lặng. Những đứa ngồi gần nín thở. Không ai dám xen vào, vì… ai đụng tới Murad cũng biết hậu quả là gì.
Murad nhìn Tulen thêm vài giây rồi bật cười, không giấu được vẻ ngạc nhiên lẫn thích thú.
Murad
Murad
Mày gan đấy.
Tulen không đáp, chỉ cúi xuống lấy sách ra đọc.
---
Tiết toán sau đó là một thảm họa.
Giáo viên đưa ra một bài nâng cao khó nhằn. Không ai giải được – ngoại trừ Tulen. Khi cậu giơ tay lên bảng, giảng lại cách giải, cả lớp im phăng phắc. Đến giáo viên cũng gật gù khen ngợi.
Nhưng điều đáng nói là: trước đó… Murad đã bị kêu lên bảng và giải sai.
Cả lớp ngồi im thít. Mọi ánh mắt dồn về phía Murad – người đang tựa đầu ra sau ghế, gương mặt tối sầm.
Còn Tulen thì vẫn điềm nhiên viết, giọng rõ ràng, mạch lạc:
Tulen
Tulen
Ở bước này bạn trước đó đã nhầm dấu âm, nên kết quả sai hoàn toàn.
Không nêu tên. Không nhìn Murad. Nhưng tất cả đều hiểu. Và với Murad, thế là đủ.
---
Ra chơi. Murad đứng đợi ở cửa lớp. Khi Tulen vừa bước ra, cậu vươn tay kéo cổ áo cậu lại.
Murad
Murad
Này, học bá. Mày muốn nổi tiếng đến thế hả?
Tulen gạt tay Murad ra, mắt vẫn điềm nhiên:
Tulen
Tulen
Tôi chỉ sửa sai. Không liên quan gì đến nổi tiếng.
Murad
Murad
Mày nghĩ tao để yên chuyện này à?
Tulen
Tulen
Cậu làm gì tôi? Đánh tôi?
Murad thoáng sững. Câu nói nhẹ tênh, không khiêu khích, không hằn học – nhưng lại đẩy cậu vào thế bí. Đánh? Đánh một đứa không chống trả? Đánh một học sinh giỏi vừa lên bảng? Mọi người xung quanh đang nhìn.
Murad nắm chặt tay, sau đó bật cười, thả ra:
Murad
Murad
Ừ. Tao chưa từng gặp đứa nào... đáng ghét mà tao lại thấy thú vị như mày.
Tulen khẽ nghiêng đầu. Không đáp. Nhưng ánh mắt cậu – lần đầu tiên – thoáng lay động.
---
Murad leo lên sân thượng, móc ra bao thuốc đã nhăn nheo, lấy một điếu rồi... bỏ xuống.
Gió thổi qua, tóc hắn rối tung.
Murad
Murad
"Tulen, hử… Mày được lắm.”
---
Ru
Ru
Hehe
Ru
Ru
Bộ zepnak tôi tạm drop nha=)) tại lâu rồi nên quên mất cốt truyện rồi hihi
Ru
Ru
đọc tạm mutul nhe 💖
Ru
Ru
NovelToon

Chương 2: Kẻ không ai dám đụng vs kẻ chẳng sợ ai

Murad, kẻ mà cả trường gọi bằng biệt danh "đầu gấu 2A3", từ lâu đã là một cái bóng không ai dám chạm vào. Không phải vì hắn to con hay dữ tợn, mà vì hắn... không cần lý do để đánh người. Đụng ánh mắt, nghe khó chịu, lỡ bước sai một bước – cũng đủ bị hắn “mời” ra sau dãy nhà A.
Nhưng lần này... có vẻ thứ hắn muốn đánh lại không đơn giản là một tên ngứa mắt.
---
Từ sau vụ ngồi “nhầm chỗ” và dạy lại bài trên bảng, Tulen bỗng dưng trở thành tâm điểm im lặng của lớp. Không ai trêu, cũng không ai bắt chuyện. Mà cũng chẳng phải vì cậu ta lạnh lùng – mà là… Murad chưa ra tay.
Ai cũng biết: trước khi Murad đánh, hắn sẽ quan sát. Và khi hắn im lặng quá lâu – thì hoặc là có biến lớn, hoặc là hắn đang tính toán một cú "dập đầu" không ai gượng nổi.
---
Giờ ra chơi, Murad lại lần nữa chắn đường Tulen ở hành lang. Gió từ cửa sổ thổi lồng lộng, tà áo sơ mi của cả hai khẽ động.
Murad khoanh tay, tựa tường, ánh mắt nửa cười nửa giễu:
Murad
Murad
Này học bá, mày thích làm người ta ghét mày đến thế à?
Tulen đáp mà không thèm dừng bước:
Tulen
Tulen
Tôi chỉ làm những gì cần làm.
Murad bước ra, chặn ngay trước mặt cậu:
Murad
Murad
Vậy mày muốn làm 'cái gì cần làm' với tao không?
Tulen
Tulen
Tùy cậu định làm gì.
Murad
Murad
Đánh nhau chẳng hạn.
Giọng Murad lạnh tanh.
Không khí xung quanh lập tức trùng xuống. Mấy học sinh đang đi qua cũng khựng lại, lén liếc nhìn hai người.
Tulen nghiêng đầu, ánh mắt không có lấy một chút sợ hãi:
Tulen
Tulen
Đánh nhau? Ở trường? Ồn ào quá. Vừa phiền vừa ngu.
Murad nhướng mày. Hắn chưa từng thấy ai... dám nói thẳng kiểu đó với mình – mà lại nói đúng.
Murad
Murad
Vậy mày định trốn?
Tulen
Tulen
Không.
Tulen rút trong cặp ra một hộp nhỏ, đưa lên
Tulen
Tulen
Trò này... không đổ máu, cũng phân thắng bại. Cậu chơi không?
Bên trong hộp là một bộ quân cờ vua mini, gọn gàng như mọi thứ Tulen làm.
Murad bật cười. Một tràng cười không ai đoán nổi là giận hay khoái chí.
Murad
Murad
Mày nghĩ cờ vua thay được đấm đá?
Tulen
Tulen
Còn hơn là bị hạnh kiểm yếu.
Tulen đáp tỉnh rụi.
---
Ba giờ chiều hôm đó, tại thư viện tầng ba – một trận “đại chiến” chưa từng có trong lịch sử trường trung học Phan Văn Trị… âm thầm diễn ra.
Tin lan nhanh như cháy rừng: “Murad đánh cờ với học bá!”
Đám học sinh rảnh hơi bu kín ngoài cửa kính. Ai cũng tưởng Murad sẽ đập bàn bỏ đi sau hai nước cờ – ai ngờ, hắn ngồi nghiêm túc hẳn.
Tulen đi trước. Chắc tay. Tính toán.
Murad... đánh như đang gây sự. Nước cờ không bài bản, nhưng cực kỳ khó lường. Cứ như hắn đang dùng trực giác để phá vỡ chiến lược.
Sau mười hai phút.
Tulen
Tulen
Chiếu tướng.
Tulen đặt quân hậu xuống bàn, nhẹ nhàng như thể đó chỉ là một cái kết không quan trọng.
Murad nhìn bàn cờ, rồi ngước lên. Đôi mắt hắn không tức giận – mà là ngạc nhiên. Và... lần đầu tiên, hắn thấy Tulen cười.
Một nụ cười không hề khinh người, cũng không đắc thắng. Chỉ đơn giản là... vui vì chơi được một ván hay.
Murad gục đầu xuống bàn, thở hắt ra:
Murad
Murad
Mày đúng là... không giống ai thật.
Tulen thu dọn quân cờ, cất lại vào hộp, đứng dậy:
Tulen
Tulen
Tôi nói rồi. Tôi chẳng sợ ai cả.
Murad không đáp. Chỉ có ánh mắt hắn, dõi theo Tulen rời đi, là chưa từng rời khỏi nụ cười vừa rồi.
---
Murad ngồi lại một mình. Nhìn bàn cờ trống trơn, hắn khẽ lẩm bẩm:
Murad
Murad
Một đòn đánh không cần nắm đấm… mà đau phết
---
Ru
Ru
kkk
Ru
Ru
định cho tulen làm trùm trường murad làm học bá mà thôi ngược lại nó hợp hơn
Ru
Ru
Chương này ít hơn chương trước nhỉ
Ru
Ru
Mà thôi kệ đi=))

Chương 3: Đòn đánh đầu tiên là... ánh mắt

Ngày hôm sau, lớp 2A3 như trở thành một cái lò than nhỏ, khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về Murad và Tulen. Tin tức về trận cờ vua bí ẩn vẫn còn nóng hổi, khiến những đứa học sinh vốn ồn ào cũng phải khẽ thì thầm.
Murad bước vào lớp với dáng đi chậm rãi hơn thường lệ. Ánh mắt sắc lạnh của hắn ngày trước đã được thay bằng một biểu cảm vừa tò mò vừa bối rối khó gọi tên. Hắn ngồi xuống chỗ quen thuộc, nhưng không thể rời mắt khỏi cuối lớp – nơi Tulen đang cặm cụi mở sách, dáng người thẳng như cột đình, nét mặt nghiêm trang.
Có điều, Tulen dường như chẳng hề bận tâm đến sự chú ý ấy. Cậu vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, chỉ thi thoảng ngẩng lên nhìn ra cửa sổ, ánh mắt sáng ngời một cách bí ẩn.
---
Giờ ra chơi, đám học sinh tụ tập ở lớp cậu. Murad đi thẳng tới, bước chân vững chãi nhưng có một chút run run mà không ai nhận ra. Cậu đứng trước Tulen, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Murad
Murad
Mày có biết tại sao tao thua không?
giọng Murad nặng trịch, như vừa thừa nhận điều gì không dễ dàng.
Tulen đặt sách xuống, ánh mắt không tránh né:
Tulen
Tulen
Có thể vì mày quá nóng vội, không đủ kiên nhẫn quan sát.
Murad cau mày, nghiêng đầu:
Murad
Murad
Còn mày thì sao? Tại sao lúc nào cũng bình tĩnh như thể chẳng có gì quan trọng vậy?
Tulen mỉm cười, nụ cười mang theo vẻ bí ẩn:
Tulen
Tulen
Tôi không bao giờ coi thường những thứ quan trọng. Mọi chuyện đều cần sự tập trung tuyệt đối.
Mọi người xung quanh nín thở, cảm nhận được sự căng thẳng đầy ẩn ý trong không khí. Đó không còn là cuộc chiến giữa hai con người nữa – mà là cuộc đối đầu của hai cái tôi kiên định, mỗi người một thế giới.
---
Murad bất chợt bật cười, âm thanh pha lẫn sự khinh bỉ và thích thú:
Murad
Murad
Mày biết không, tao ghét những đứa thích tỏ ra nổi bật mà không cần nỗ lực. Nhưng mày... lại làm tao phải để ý.
Tulen lặng người một chút, rồi nhìn thẳng:
Tulen
Tulen
Tò mò là điểm khởi đầu của mọi sự hiểu biết
Ánh mắt họ chạm nhau, không nói lời nào, nhưng lại truyền tải một thứ cảm xúc phức tạp. Murad thấy tim mình đập nhanh hơn, trong khi Tulen cảm nhận được một luồng điện kỳ lạ chạy qua cơ thể.
---
Suốt buổi học, Murad khó mà tập trung vào bài vở. Cậu cứ nhìn trộm Tulen từ xa, chú ý đến từng cử động, từng cái nhíu mày nhỏ nhất. Điều đó khiến hắn tức giận với chính mình – vì sao một kẻ như hắn lại bị một người lạnh lùng như Tulen thu hút?
Còn Tulen, khi nhận ra Murad đang để ý, cũng cảm thấy bối rối nhẹ. Cậu chưa từng nghĩ rằng “đầu gấu” của trường lại có thể khiến mình không khỏi lưu tâm.
---
Cuối buổi, khi lớp gần tan học, Tulen lại tiếp cận Murad, giọng nói nhỏ nhẹ:
Tulen
Tulen
Nếu cậu thích, tôi có thể dạy cậu chơi cờ đấy. Không phải để thắng, mà để hiểu nhau hơn.
Murad nhìn cậu, ánh mắt bối rối pha chút ngờ vực:
Murad
Murad
Tao... không chắc tao cần cái kiểu hiểu nhau đó đâu.
Tulen cười nhẹ, bước đi:
Tulen
Tulen
Chúng ta sẽ xem sao
Murad đứng lặng trên hành lang, mắt nhìn theo bóng Tulen khuất dần trong đám đông học sinh. Lần đầu tiên, trong lòng hắn nổi lên một cảm giác… không thể gọi tên, vừa khiến khó chịu vừa… hấp dẫn.
Murad
Murad
Ánh mắt đó… đánh một đòn chí mạng mà không cần nắm đấm.
---
Ru
Ru
ủa là trùm trường dữ chưa anh???
Ru
Ru
Anh này hề=))
Murad
Murad
Mày không nói không ai bảo mày bị câm đâu
Ru
Ru
Có miệng thì em nói=))
Murad
Murad
im coi
Ru
Ru
Hỏi chấm? không thích đấy làm gì được nhau
Murad
Murad
đúm nhau không
Ru
Ru
Chơi luôn sợ gì /vào tư thế/
Murad
Murad
á à đứa này láo /vào thế/
Tulen
Tulen
Trẻ con à?
Tulen
Tulen
Khó coi thật chứ

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play