Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Tokyo Revengers] Vợ Nhỏ!!!Yêu Anh Nhiều Hơn Nhé!!!

Chap 1

Tokyo, một buổi chiều cuối thu.
Mặt trời đang ngả bóng sau những tòa nhà cao tầng, để lại trên nền trời một dải màu cam nhạt pha chút tím mơ hồ.
Con phố Shibuya vẫn nhộn nhịp như thường lệ, dòng người đổ về từ ga tàu điện, tiếng nói cười, tiếng bước chân, tiếng xe cộ… tất cả hòa lẫn vào nhau thành một bản giao hưởng náo nhiệt của thành phố không bao giờ ngủ.
Ở một góc phố nhỏ, nơi có một tiệm hoa cổ điển mang tên Hanami, hương thơm dịu nhẹ của lavender thoảng bay trong không khí.
Ran Haitani xuất hiện như một vệt màu đối lập với khung cảnh. Mái tóc dài buộc hờ sau gáy đung đưa theo từng bước chân chậm rãi.
Áo sơ mi trắng xắn tay, áo khoác lửng đen khoác hờ trên vai, đôi giày thể thao lười biếng như chính con người anh.
Không ai có thể phủ nhận vẻ ngoài cuốn hút của Ran – một loại thu hút không ồn ào, không phô trương, nhưng dễ khiến người ta ngoái đầu nhìn lại.
Anh chẳng có mục đích gì cụ thể. Đôi khi anh chỉ đơn giản là đi dạo, không vì công việc, không vì nghĩa vụ – chỉ để tìm thứ gì đó khác lạ giữa nhịp sống quá quen thuộc.
Haitani Rindou
Haitani Rindou
Ran, anh đi chậm thôi! Em mệt muốn chết rồi đây này!
Giọng Rindou vang lên từ phía sau, hơi gắt gỏng vì đã phải đi bộ theo anh trai suốt 20 phút.
Ran khẽ liếc qua vai, cười nửa miệng.
Haitani Ran
Haitani Ran
Thì ai bảo không tập thể lực thường xuyên?
Rindou thở dài, nhưng rồi cũng nhanh chóng bắt kịp bước. Hai anh em lặng lẽ đi tiếp, cho đến khi ánh mắt Ran dừng lại tại một khung cảnh bên đường.
Trước cửa tiệm hoa Hanami, một cô gái đang cố gắng bê một bó hoa lavender lớn hơn cả người cô.
Mái tóc đen dài buộc lệch sang một bên, gương mặt nhỏ nhắn, sống mũi thanh tú và làn da trắng mịn nổi bật dưới ánh hoàng hôn.
Điều khiến Ran dừng bước không phải vì cô quá xinh đẹp – mà bởi vì trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, anh cảm thấy mình như nhìn thấy một thứ gì đó… thuần khiết, khác hẳn những gì anh đã quen thuộc trong thế giới đầy bạo lực và giả dối.
Ngay lúc đó, định mệnh can thiệp.
Cô gái bước hụt chân khi đi xuống bậc thềm, và với trọng lượng của bó hoa lớn trên tay, cô loạng choạng rồi đâm thẳng vào người Ran.
Bịch!
Hoa bay tung tóe. Một vài cành lavender rơi xuống đất, tạo thành một thảm tím lãng mạn nhưng hỗn loạn.
Hiku Aoi
Hiku Aoi
A! Xin lỗi! Em không nhìn thấy anh…
Cô hốt hoảng, vội cúi xuống nhặt hoa, mắt không dám ngước lên.
Ran nhìn cô một lúc, rồi quỳ xuống nhặt giúp, giọng nói trầm thấp vang lên.
Haitani Ran
Haitani Ran
Lavender à? Thơm đấy. Mà hợp với em nữa.
Cô gái sững người.
Đó là lần đầu tiên có ai khen cô một cách nhẹ nhàng đến thế, không phải vì ngoại hình, cũng không phải sáo rỗng – chỉ là một lời nhận xét giản dị mà khiến tim cô đập lỡ một nhịp.
Hiku Aoi
Hiku Aoi
Tôi… cảm ơn…
Cô khẽ nói, lúng túng đỡ lấy bó hoa mà Ran đã cẩn thận buộc lại dây ruy băng.
Haitani Ran
Haitani Ran
Em tên gì?
Anh hỏi, đôi mắt màu tím nhạt ánh lên một tia thích thú.
Hiku Aoi
Hiku Aoi
Aoi… em là Aoi.
Cô chậm rãi trả lời, vẫn chưa đủ can đảm để nhìn thẳng vào mắt anh.
Ran lặp lại cái tên ấy trong lòng: Aoi… Như bầu trời xanh, như sắc tím nhạt của lavender giữa chiều thu.
Rindou đứng bên cạnh đã không còn kiên nhẫn.
Haitani Rindou
Haitani Rindou
Này, đừng đứng giữa đường như thế chứ, muốn thành chủ đề trên mạng xã hội à?
Ran không nói gì, chỉ khẽ nhướng mày rồi quay lại nhìn Aoi, lúc này đã đứng ngay ngắn lại.
Haitani Ran
Haitani Ran
Anh là Ran. Còn cậu càm ràm kia là em trai anh – Rindou.
Aoi ngẩng lên, đôi mắt mở to ngạc nhiên.
Hiku Aoi
Hiku Aoi
Anh… Haitani Ran? Người trong… Tenjiku sao?”
Ran nheo mắt.
Haitani Ran
Haitani Ran
Em biết tụi anh?
Hiku Aoi
Hiku Aoi
Em từng nghe tên thôi…
Aoi vội nói.
Hiku Aoi
Hiku Aoi
Bạn em là kiểu fan cuồng tin đồn… Nhưng em không nghĩ sẽ gặp người thật thế này.
Haitani Ran
Haitani Ran
Thế à.
Ran cười nhạt.
Haitani Ran
Haitani Ran
Đừng tin hết những gì nghe được. Anh không tệ như lời đồn đâu.
Aoi gật đầu nhẹ, ngón tay xiết chặt bó hoa như để trấn tĩnh bản thân. Lần đầu tiên gặp một người như Ran Haitani – vừa đáng sợ, vừa hấp dẫn, vừa… thật kỳ lạ.
Sau lần đó, Ran bắt đầu đến tiệm hoa Hanami thường xuyên hơn.
Ban đầu là lấy cớ mua hoa – anh nói là để tặng cho bà chủ nhà, đôi khi là để cắm trong phòng khách cho có không khí… nhưng Aoi biết thừa, chẳng ai tặng hoa lavender đến ba lần một tuần cả.
Những cuộc trò chuyện bắt đầu từ vài câu khách sáo.
Haitani Ran
Haitani Ran
Hôm nay có loại hoa nào mới không?
Haitani Ran
Haitani Ran
Thời tiết đẹp nhỉ?
Haitani Ran
Haitani Ran
Em vẫn thích lavender nhất à?
Rồi dần dần trở thành những câu hỏi riêng tư hơn.
Haitani Ran
Haitani Ran
Em làm ở đây lâu chưa?
Haitani Ran
Haitani Ran
Sao lại chọn bán hoa?
Haitani Ran
Haitani Ran
Em có ghét người như anh không?
Aoi, ban đầu dè chừng, dần trở nên thoải mái. Ran – dù là người có tiếng trong giới bất lương – lại đối xử với cô rất nhẹ nhàng.
Anh chẳng bao giờ vội vã, chẳng ép buộc, chỉ kiên nhẫn ngồi ở chiếc ghế nhỏ ngoài hiên, đôi khi im lặng hàng giờ, chỉ để nhìn cô cắm hoa.
Một ngày mưa, Ran đứng che dù cho Aoi khi cô đang gom hoa ngoài sân. Mưa lạnh, nhưng lòng cô lại thấy ấm lạ.
Haitani Ran
Haitani Ran
Em không sợ người như anh à?
Ran hỏi, giọng nghiêm túc hiếm hoi.
Aoi ngẩng lên, ánh mắt trong veo.
Hiku Aoi
Hiku Aoi
Không. Vì em không nhìn anh qua lời đồn. Em nhìn qua cách anh đối xử với hoa… và với em.
Ran cười. Lần đầu tiên trong nhiều năm, anh thấy mình muốn được ở lại một nơi – không vì lợi ích, không vì kế hoạch – mà chỉ vì một người con gái, một nụ cười, một mùi hương hoa dịu dàng trong tim.
Từ đó, người ta bắt đầu thấy Ran Haitani thường xuyên ngồi trước tiệm hoa Hanami, với bó lavender trong tay và ánh mắt mềm mại hiếm khi thấy.
Người ta đồn rằng, kẻ bất cần nhất của Tenjiku cuối cùng cũng biết thế nào là rung động.

Chap 2

Từ hôm chạm mặt đầu tiên ở tiệm hoa Hanami, Aoi bắt đầu để ý thấy Ran Haitani xuất hiện với tần suất dày đặc đến mức… bất thường.
Lúc thì anh ghé qua vào sáng sớm – khi cô còn chưa kịp cắm hết hoa vào kệ.
Lúc thì vào chiều tối – khi cửa tiệm chuẩn bị đóng, cô đang quét dọn vội vàng cho xong để về nhà.
Cũng có ngày anh đến vào đúng lúc tiệm đông khách nhất, ngồi vào chiếc ghế mây quen thuộc ở góc cửa sổ, lặng lẽ nhìn cô làm việc trong hơn một tiếng mà không nói lời nào.
Hiku Aoi
Hiku Aoi
Anh đến đây nhiều thế, người ta tưởng anh đang yêu em đấy.
Một buổi chiều nọ, Aoi khẽ trêu khi đưa anh ly trà đá.
Ran tựa người ra sau, một tay xoay nhẫn, nhướng mày cười.
Haitani Ran
Haitani Ran
Anh tưởng em biết từ lâu rồi.
Aoi khựng lại, mặt đỏ bừng, suýt làm đổ ly trà.
Hiku Aoi
Hiku Aoi
À không… Em đùa thôi mà!
Haitani Ran
Haitani Ran
Anh thì không đùa.
Anh nói nhẹ tênh, ánh mắt như chơi như thật, khiến tim cô chệch đi một nhịp.
Từ lần đó, Ran bắt đầu tặng cô những món quà nhỏ – không cầu kỳ, không đắt đỏ, nhưng luôn tinh tế và đầy ẩn ý.
Lần đầu tiên là một chiếc cặp tóc màu tím than, hình cánh bướm, nhỏ xinh và thanh nhã. Anh để nó vào một chiếc hộp gỗ, không ghi tên, chỉ kèm một dòng chữ viết tay:
“Tóc em hay rối khi cắm hoa. Cái này chắc sẽ giúp.”
Aoi cầm hộp quà suốt cả buổi chiều hôm đó, chẳng hiểu sao cứ thấy ngón tay mình run nhẹ.
Ngày hôm sau, cô buộc tóc bằng chiếc cặp ấy. Ran nhìn thấy, mỉm cười không nói. Nhưng ánh mắt anh dịu đi thấy rõ.
Rồi đến hôm trời trở lạnh, Ran đưa cô một đôi găng tay len màu tím oải hương, viền ren trắng, nhỏ vừa khít với đôi bàn tay mảnh dẻ của cô.
“Trông em lúc tưới cây mà cứ xoa tay như thế, anh lạnh thay.”
Aoi nhìn anh, khóe môi bất giác cong lên. Có một sự dịu dàng trong giọng nói ấy – lặng lẽ và chân thành, không phô trương nhưng khiến lòng người ấm áp.
Lần khác, vào một sáng mưa phùn, Ran đến tiệm sớm hơn thường lệ. Aoi vừa mở cửa, đã thấy anh đứng chờ dưới mái hiên, một tay cầm dù, tay kia cầm túi giấy màu kem.
Haitani Ran
Haitani Ran
Cho em.
Anh chìa túi ra.
Haitani Ran
Haitani Ran
Bánh sữa nướng. Anh nhớ hôm trước em bảo thèm.
Aoi đón lấy, mở ra thì thấy từng chiếc bánh nhỏ được gói cẩn thận, còn ấm, thơm ngậy mùi bơ sữa. Bên trong còn có một lon sữa đậu nành lạnh – đúng vị cô thích.
Hiku Aoi
Hiku Aoi
Sao anh nhớ kỹ thế?
Cô hỏi, ngỡ ngàng.
Haitani Ran
Haitani Ran
Anh nghe kỹ, không phải nhớ kỹ.
Ran cười, ánh mắt nửa đùa nửa nghiêm túc.
Aoi cắn nhẹ môi, cảm giác trong ngực vừa ấm, vừa lạ – như một hạt mưa lặng lẽ rơi trúng nơi sâu nhất của trái tim.
Những ngày trôi qua như vậy – nhẹ nhàng, êm đềm và đầy bất ngờ.
Mỗi món quà Ran mang đến không chỉ đơn giản là vật chất.
Đó là sự quan sát, sự lắng nghe, và một tình cảm tinh tế đến mức khiến Aoi không thể không rung động.
Một chiếc khăn choàng cổ tay len màu tím khói vào hôm trời nổi gió.
Một cuốn sổ tay bìa vải, in hình hoa lavender, tặng vào ngày cô vô tình kể rằng muốn ghi lại các loại hoa trong tiệm.
Một lọ tinh dầu hương oải hương cô yêu thích – “cho em dễ ngủ hơn” – anh nói.
Và mỗi lần như vậy, Ran đều không bao giờ nói những lời “ngọt như đường”.
Anh chỉ đặt món quà lên quầy, nhét tay vào túi áo khoác rồi lùi lại, như thể không muốn áp lực.
Nhưng ánh mắt anh mỗi lần nhìn cô – đều là ánh mắt của người đã dành trọn tâm trí để nghĩ về một ai đó.
Một buổi tối muộn, Aoi đang sắp xếp lại những món quà ấy trong ngăn tủ nhỏ ở sau tiệm.
Từng món đều nhỏ bé, giản dị, nhưng có một điều chung – tất cả đều mang sắc tím nhàn nhạt.
Không phải tím đậm kiêu kỳ, cũng không phải tím nhạt mờ nhạt, mà là một sắc tím vừa đủ để khiến lòng người yên bình.
Cô thở dài nhẹ, rồi tự cười chính mình.
Hiku Aoi
Hiku Aoi
Rõ ràng biết anh là ai.
Hiku Aoi
Hiku Aoi
Rõ ràng biết anh đến từ một thế giới khác – thế giới của những cuộc đấu đá, của những tên đầu gấu đáng sợ…
Hiku Aoi
Hiku Aoi
Nhưng tại sao, càng tiếp xúc, mình lại càng thấy muốn tin anh là người ấm áp nhất thế gian này?
Tối hôm đó, khi đóng cửa tiệm, cô thấy Ran vẫn ngồi trên ghế đá bên kia đường, tay cầm gậy, ngước mặt nhìn trời.
Hiku Aoi
Hiku Aoi
Anh làm gì ở đây?
Aoi gọi khẽ.
Ran ngẩng lên, mắt ánh lên sự ngạc nhiên pha chút bối rối – điều hiếm thấy ở anh.
Haitani Ran
Haitani Ran
Đợi em.
Hiku Aoi
Hiku Aoi
Em về rồi đây mà.
Cô tiến lại gần.
Anh đứng dậy, nhét gậy vào áo khoác.
Haitani Ran
Haitani Ran
Anh chỉ… muốn đi cùng em một đoạn.
Cả hai sánh bước bên nhau dưới ánh đèn đường mờ nhạt.
Không ai nói gì nhiều. Nhưng không khí không hề gượng gạo.
Ran thỉnh thoảng liếc nhìn cô, bắt gặp gò má đỏ ửng vì lạnh, mái tóc dài khẽ bay trong gió.
Hiku Aoi
Hiku Aoi
Anh biết không?
Aoi lên tiếng.
Hiku Aoi
Hiku Aoi
Từ nhỏ đến lớn em chưa từng nhận nhiều quà đến vậy. Nhất là… từ cùng một người.
Ran cười khẽ.
Haitani Ran
Haitani Ran
Anh cũng chưa từng tặng ai nhiều thế.
Hiku Aoi
Hiku Aoi
Hồi nhỏ em luôn nghĩ… nếu ai đó thích em, chắc người đó sẽ nói thật nhiều, làm thật nhiều điều phô trương như phim.
Hiku Aoi
Hiku Aoi
Nhưng anh thì khác.
Haitani Ran
Haitani Ran
Khác sao?
Hiku Aoi
Hiku Aoi
Anh khiến em thấy mọi thứ… đủ. Không cần nói nhiều, em vẫn cảm nhận được.
Ran quay sang nhìn cô, nghiêng đầu.
Haitani Ran
Haitani Ran
Vậy là tốt hay xấu?
Aoi khẽ cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng.
Haitani Ran
Haitani Ran
Là… rất tốt.
Đêm ấy, lần đầu tiên, Ran đưa tay ra – nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đeo găng của cô.
Không lời hứa hẹn. Không kịch tính.
Chỉ là một cái nắm tay bình dị – ấm áp như những món quà, như ánh mắt, như tất cả những gì anh đã âm thầm làm vì cô suốt thời gian qua.

Chap 3

Hồi tưởng.
Đêm Tokyo lặng lẽ.
Bầu trời đen kịt không sao, ánh đèn thành phố hắt lên những vệt sáng loang lổ trên mặt đường ướt mưa.
Trong căn hộ cao tầng của mình, Ran Haitani ngồi trên chiếc ghế lười, ly rượu trong tay đã cạn từ lâu nhưng anh vẫn chưa rót thêm.
Anh nhìn chăm chăm vào khoảng không phía trước, gương mặt không biểu cảm.
Ngoài cửa sổ, cơn gió cuối đông khẽ rít qua những khe hở. Trong đầu anh, ký ức ùa về – chậm rãi, sắc lạnh và vô hình như chính cơn gió ấy.
Năm 12 tuổi, lần đầu tiên Ran biết đến sự bất công là gì.
Một buổi tối, mẹ anh bị một nhóm cho vay nặng lãi đánh ngay trước cửa nhà.
Rindou khi ấy mới 8 tuổi, run rẩy sau lưng Ran, còn Ran thì đứng yên, không la hét, không cầu xin – chỉ siết chặt tay đến bật máu.
Tối đó, lần đầu tiên anh cầm gậy sắt, đến đập tan quán rượu của đám chủ nợ.
Nvp
Nvp
Không có ai bảo vệ mày cả.
Hắn ta thở hổn hển sau khi bị đánh đến toét máu.
Nvp
Nvp
Chúng mày sẽ luôn là rác rưởi thôi.
Ran cười.
Haitani Ran
Haitani Ran
Thì tao sẽ trở thành kẻ khiến rác rưởi như mày phải cúi đầu.
Năm 14 tuổi, Ran đã là một cái tên nổi bật trong đám học sinh bất hảo của Ikebukuro. Người ta gọi anh là “thiên tài đánh lộn”, là “thằng điên tóc dài cười khi đập người đến gãy xương”.
Nhưng chẳng ai biết, đêm về, Ran thường ngồi một mình trong sân trường bỏ hoang, ngửa mặt nhìn trời, nghe tiếng côn trùng rả rích giữa cỏ dại mọc um tùm, như thể cố níu lấy chút gì đó còn lại của tuổi thơ bình thường.
Năm 17 tuổi, anh và Rindou thành lập băng Rokuhara Tandai, rồi gia nhập Tenjiku.
Máu đổ. Người phản bội. Những trận chiến không hồi kết.
Ran dần trở nên lãnh đạm. Anh không tin vào bất cứ thứ gì ngoài quyền lực và sức mạnh. Kẻ yếu không có chỗ để tồn tại. Tình cảm là thứ xa xỉ.
Cho đến khi anh gặp Aoi.
Ran nhớ rõ khoảnh khắc ấy – lần đầu tiên cô gái ấy va vào anh, làm rơi cả bó hoa lavender.
Mùi hoa oải hương lặng lẽ luồn vào khứu giác, dịu dàng đến lạ.
Đôi mắt cô ngước lên – hoảng hốt, bối rối, nhưng không hề có sự sợ hãi mà anh quá quen mỗi khi người khác nhìn mình.
Cô gái đó không run rẩy. Cô chỉ… lo lắng vì đã làm rơi hoa.
Và trong giây phút ấy, Ran – người từng khiến không ít kẻ run sợ, người đã sống giữa những cú đấm và lưỡi dao – cảm thấy mình, lần đầu tiên sau rất lâu.
Không còn là “Ran Haitani của Tenjiku”, mà chỉ là… một gã con trai đứng giữa ánh hoàng hôn, bị một mùi hương làm xáo trộn tim mình.
Anh không biết từ lúc nào mình đã bắt đầu để ý.
Từng động tác của cô – khi cô buộc tóc, khi cô cúi xuống cắm hoa, khi cô cười mỉm với một bà lão khách quen – tất cả đều như những mảnh chắp vá nhỏ bé, nhưng gom lại thì lại thành một vùng ký ức rực rỡ mà anh chưa từng có.
Một ngày nọ, Ran đứng trong góc khuất, lặng lẽ nhìn Aoi đang cười đùa với một đứa bé con khách quen của tiệm.
Cô nắm tay cậu bé, cười rạng rỡ, ánh nắng chiều xuyên qua tán cây rọi lên mái tóc đen mềm như nhung.
Đẹp thật, anh thầm nghĩ. Nhưng thứ đẹp nhất không phải là gương mặt hay nụ cười của cô, mà là sự thanh bình toát ra từ cô – một loại bình yên mà anh nghĩ mình không bao giờ chạm tới được.
Hôm đó, khi cô khẽ hỏi.
Hiku Aoi
Hiku Aoi
Anh không sợ bị ai thấy khi cứ đến đây mãi à?
Anh chỉ cười.
Haitani Ran
Haitani Ran
Cái anh sợ là một ngày nào đó đến đây mà không còn thấy em nữa.
Cô không trả lời, chỉ quay đi. Nhưng Ran đã thấy rõ đôi tai đỏ rực của cô.
Trong thế giới mà Ran lớn lên – nơi gậy sắt, dao găm và máu me là ngôn ngữ duy nhất – anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình kiên nhẫn chọn từng món quà nhỏ, chỉ để nhìn thấy một nụ cười duy nhất.
Với Ran, tình yêu không phải là thứ anh từng mong muốn. Anh không tin vào thứ gọi là “kết cục tốt đẹp”.
Nhưng với Aoi, mọi thứ thay đổi.
Không ồn ào. Không dữ dội. Nhưng chính sự lặng lẽ của cô mới là thứ khiến anh chao đảo.
Cô không cố bước vào thế giới của anh, không ép anh thay đổi, cũng không hề hỏi quá nhiều về quá khứ anh từng sống.
Cô chỉ… ở đó.
Như mùi hương lavender vẫn phảng phất trong tiệm, ngày này qua ngày khác.
Ran rót thêm rượu vào ly, nhưng không uống. Anh đứng dậy, bước ra ban công.
Từ đây, anh có thể nhìn thấy một góc nhỏ của tiệm hoa Hanami ở xa xa – nơi ánh đèn ấm vẫn le lói hắt ra cửa kính.
Anh bật cười khẽ, rút từ túi áo một chiếc hộp nhung nhỏ.
Bên trong là một chiếc nhẫn bạc, mảnh và đơn giản, khắc một chữ duy nhất: “Aoi”.
Không phải hôm nay, anh thầm nghĩ. Nhưng một ngày nào đó…

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play