[LingOrm] Nàng Tiểu Thư
Chương 1
Biệt Thự Trần [ ảnh minh họa ]
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*lon ton đi theo ba qua nhà nàng*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*đang học bài*
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
*ngồi uống trà*
Quảng Tuấn Tài [ Appa Cô ]
Ông Minh
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
*ngước lên*
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Ủa ông Tài, tới rồi đó hả *cười*
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Dô đây dô đây
Quảng Tuấn Tài [ Appa Cô ]
Tui tới từ hồi hôm qua rồi, bữa nay mới rảnh ghé lại coi cái xưởng nè, sẵn coi mấy thằng thợ làm ăn ra sao, tiện thể dắt nhỏ con gái ghé thăm ông luôn
Quảng Tuấn Tài [ Appa Cô ]
Ling chào bác đi con *quay ra sau nhìn cô*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
D-dạ con chào bác *cuối đầu e dè*
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Con ông đó hả? Mèn đét ơi y chang thằng cha nó không khác miếng nào hết he
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Con năm nay nhiêu tuổi rồi? *hỏi cô*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Con...mười tuổi ạ *giơ 10 ngón tay lên*
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Giỏi *xoa đầu cô*
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Mỹ Linh à *kêu lớn*
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Dẹp sách vở qua một bên đi, ra đây chơi với con của bác Tài này
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Con không chơi đâu, bài cô giao còn nhiều lắm, con chưa có làm hết
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Ba nói gì con có nghe không? Em đang đợi con ngoài này nè!
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Ra đây!
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*ngây ngô nhìn cái lưng đang quay về phía mình*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Con đã nói là không muốn ra rồi cơ mà!
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Trần đời có thấy người ba nào mà kêu con mình bỏ học đi chơi giống ba không?
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Ba à, cho con học đi, gần xong rồi, một lát con sẽ ra mà
Quảng Tuấn Tài [ Appa Cô ]
Thôi ông, con nhỏ nó đã muốn học rồi thì cho nó học đi, ép nó mần gì
Quảng Tuấn Tài [ Appa Cô ]
Nó mà không học là sau này người khổ là ông đấy
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
*nhìn cô* Con ngồi đây chơi với bác được không?
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Dạ được *gật đầu*
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Ừm *cười nhẹ*
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Vậy con ngồi đây đợi bác với ba con vô trong làm mồi nghen
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Ngoan quá
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
*khoác vai ông Quảng* Đi
Quảng Tuấn Tài [ Appa Cô ]
*đi cùng ông Trần vô bếp*
Cô đang ngồi trên ghế sofa ngoài sân trong nhà nàng, nói ngoài sân vậy thôi chứ thật chất ra bên trên còn có cả mái che, gọi nôm na đó là cái tum ở trong sân nhà
Ngồi được một lát Ling Ling liền cảm thấy chán, cô ngó qua ngó lại để kiếm thứ gì đó chơi cho đỡ buồn thì bắt gặp ngay Uni đang bị nhốt trong chuồng gần đó, khi đó Uni chỉ khoảng gần 2 kí, còn khá nhỏ, chắc tại lì quá nên bị nhốt cũng phải
Ling Ling bước chầm chậm lại gần chuồng của Uni hơn, với đứa trẻ khoảng 10 tuổi thì việc thấy một con vật dễ thương nào cũng liền muốn tới gần để chơi với chúng, đó là điều đương nhiên, và cô cũng không ngoại lệ
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Chó nhỏ ơi...Ling tới chơi với em nè *đưa tay ra*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*cười khúc khích*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Dễ thương quá
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*vuốt lông nó qua khe nhỏ*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Bộ chủ em hỏng cho em ăn hay sao mà em ốm quá dậy
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Chắc chủ em đối xử tệ lắm ha?
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Ba Ling mà cho Ling nuôi Ling hứa sẽ cho chó của Ling ăn quài quài lun
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Hỏng có bỏ đói nó đâu
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Mà tiếc là ba Ling hỏng có cho Ling nuôi, ba nói nào lớn đi rồi ba cho
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*ngứa lỗ tai*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Nhỏ nào nói xấu mình hả ta?
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Tội nghiệp em quá, chắc em bị nhốt buồn lắm
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Để Ling mở cửa thả em ra nha
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*mở thanh gài cửa*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*vui vẻ bế nó lên*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Oái *ngáp + vươn vai*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Cuối cùng cũng xong
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*dẹp sách vở vào cặp*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*đi xuống bếp*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Ba với bác đang làm đồ nhậu ạ?
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Hỏng thấy sao còn hỏi
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Hì, con hỏi cho vui thôi
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Ủa bộ học xong rồi đó hả
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Cũng gần xong rồi ba
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Con đi thư giản người một chút rồi lát con vô học liền
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Học, học miết
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Có ngày đột quỵ chết nghen con
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Coi ra chơi với em một tí đi, em nó có một mình ở ngoải á
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Để con vào tắm rồi ra ngay
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Bác với ba nhậu vui vẻ
Quảng Tuấn Tài [ Appa Cô ]
*cười* Trời đất con bé này thiệt chứ
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Hazz *thở dài + lắc đầu*
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Tui nói thiệt với ông chứ, đôi khi tui muốn bỏ nhà đi hết sức vậy đó
Quảng Tuấn Tài [ Appa Cô ]
Sao vậy?
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Thì ông nghĩ coi, nhà này có hai đứa con gái có mình tui con trai à, suốt ngày hai đứa nó xúm lại ăn hiếp tui, ông coi chịu nỗi hông
Quảng Tuấn Tài [ Appa Cô ]
Bộ làm như có mình ông là con trai trong nhà dị á, tui ông bỏ cho ai
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Ờ he, ông nói tui mới nhớ
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Phận đàn ông thì chịu thôi chớ biết sao giờ
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Mà tui nói ông nghe, nhà tui hỏng phải có hai đứa con gái đâu, nó là hai con sư tử cái, một lớn một nhỏ, mà con sư tử lớn nó đi dìa nhà mẹ nó rồi, còn có con sư tử nhỏ ở nhà à
Quảng Tuấn Tài [ Appa Cô ]
*bật cười* Ông nói sao chứ tui thấy con gái cũng vui mà, hỏng chừng sao này con gái nó được nhờ hơn con trai đó nghen, như vợ ông đó, chủ của mấy cái tiệm trang sức lớn
Trần Thanh Minh [ Appa Nàng ]
Haha, tui giỡn thôi *cười lớn*
Chương 2
Sau khi tắm xong nàng mở cửa phòng bước ra, suy nghĩ loay hoay một hồi nàng đi xuống bếp làm hai ly nước cam rồi mang vào phòng đặt lên bàn học, làm xong mọi thứ nàng mới đi từ từ ra phòng khách rồi đến cái sân bự tổ chản kia
Nàng vừa bước ra sân thì liền bắt gặp Ling Ling đang ngồi trong cái tum gỗ nguyên khối được đặt ngay bên hông nhà, lưng thì đưa về phía nàng, mặt hướng ra ngoài đường, cô mải mê chơi với Uni, hoàn toàn không hay biết có người đang đứng sau lưng nhìn mình lom lom
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*đứng sau lưng cô*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*vuốt ve Uni*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*giật mình quay đầu lại*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Nhóc hay quá ha, cả gan dám mở chuồng ẩm nó ra đây
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Đã hỏi ý kiến ai chưa?
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Chó này của chị ạ?
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*bật cười* Nhóc hỏi mắc cười thiệt đó
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Chó nằm trong nhà chị hổng của chị vậy của ai?
Quảng Ling Ling [nhỏ]
L-Ling hổng biết...Ling xin lỗi chị
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Tại Ling thấy nó dễ thương quá nên Ling nựng một xíu, Ling trả chị nè *trả nàng*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*ẩm Uni lên* Mà nhóc tên Ling hả?
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Dạ Quảng Ling Ling á chị
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Ừm *gật đầu*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Trùng hợp ghê, chị cũng tên Linh
Quảng Ling Ling [nhỏ]
H-hông phải đâu
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Chị hiểu sai ý Ling òi
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Ling hỏng phải tên Linh
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Vậy chứ nhóc tên gì?
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Ling tên Ling
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*hoang mang*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Là sao nữa là cái gì nữa
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Rồi cái gì mà Ling hổng phải tên Linh, Ling tên Ling??
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Vậy rốt cuộc em tên gì?
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Ling ạ
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Em đang thách thức não bộ chị đó hả?
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Hỏng có *lắc đầu*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Chứ sao
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Ling có gờ á chị, hỏng phải Linh đâu
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Hóa ra là vậy, sao từ đầu hông nói sớm, làm chị hoang mang nãy giờ
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Ủa mà sao tên Ling mà có gờ kì vậy? Em người dân tộc hả?
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Ling hỏng có phải người dân tộc, Ling là người HongKong
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
HongKong?
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Đúng òi *gật đầu*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Ba Ling nói lúc sinh ra ba ở HongKong, lớn lên ba cùng gia đình di cư qua đây sinh sống, hồi trước ba ở Hà Nội, sau đó ba chuyển dìa đây làm ăn rồi lập nghiệp luôn
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Có một lần ba đi mua gỗ của ông ngoại rồi gặp mẹ Ling, ba để ý mẹ trước xong hai người thương nhau rồi mới có Ling á
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*cười cười*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Hèn chi bác họ Quảng
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Vậy nhóc ngồi đây đợi chị xíu nha, chị ẩm con giặc này thả vào chuồng cái
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*quay lưng đi*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*vỗ mông nó* Thường ngày em lì lắm mà Uni? Sao hôm nay tự dưng ngoan đột xuất vậy? *nói nó*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Lại còn chịu chơi với người lạ nữa chứ
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*nhốt nó vào chuồng* Ở im đây nghe chưa, một lát chị cho em ăn sau
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*quay qua nhìn cô*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Lại đây *ngoắc tay*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*đi lại chỗ nàng*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*nắm tay cô* Vô trong chơi với chị
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*kéo cô đi*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Chị ơi từ từ *đi theo lực kéo*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*đóng cửa lại*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*đi lại giường ngồi*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*đứng im không dám nhúc nhích*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*vỗ vỗ chỗ kế bên*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Ngồi đây nè
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Sợ cái gì hông biết
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Chị có ăn thịt em đâu *cười*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*đi từ từ lại*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*kéo cô ngồi xuống*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*giật mình*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Em uống nước hông? Chị có làm nước cam ở đằng bàn cho em kìa *chỉ*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*lắc đầu* Em hông khát
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*đi lại lấy ly nước cam*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*đưa cô*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Nè, uống thử đi, ngon lắm
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Chị hông có bỏ độc vô đâu
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Uống xong nhớ cho chị xin ý kiến với nha
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*chần chừ không dám lấy*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*nghiên đầu*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Em hông thích hở?
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Đâu có, em thích mà *cầm lấy đưa lên miệng uống*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*mỉm cười*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Sao? Ngon hông?
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*ngậm một họng nước*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*gật đầu lia lịa*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*xoa đầu cô* Dễ thương
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
À chị có cái này muốn cho em coi nè *chạy lại mở tủ bàn học*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*lấy ra cái gì đó*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*giơ lên* Tadaaa
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Đẹp hông
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Chị tự làm đó nha
Nàng cầm lấy giơ lên cho cô xem, trước mắt cô, đó là một cái vòng tay được làm bằng thủ công từ những hạt ngọc trai trắng trong suốt, xen kẽ là những cục xí ngầu đủ màu trông vô cùng đẹp mắt
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*mắt sáng lên* Oa, đẹp quá
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Chị làm đó hả
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Thích hông? *nhìn khuôn mặt cô*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Dạ thích *nhìn không rời mắt*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Chị tặng em nè *đưa cô*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Coi như đây là quà gặp mặt đầu tiên của chúng ta, chịu hông
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*vui mừng* Thiệt ạ
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Chị lừa em làm gì, người lớn không bao giờ lừa con nít
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Nào đưa tay đây chị đeo cho
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*đưa tay trái cho nàng* Đeo cho Ling ạ
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*tự tay đeo vào cho cô* Sao này hông được tháo ra đó nghe hông
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Chị mà biết em tháo ra là em chết với chị, lúc đó chị giận chị hông thèm nói chuyện với em luôn
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Sẽ hông tháo
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Xong rồi
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Đẹp lắm, cảm ơn chị *ngắm chiếc vòng*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*cười tươi*
Đệ của Orm Xòm
sốp mắc đăng bộ này lắm gòi, nhưng sốp lười ra chap
Chương 3
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Dạ con chào bác, con qua chơi với em ạ *cuối đầu*
Quảng Tuấn Tài [ Appa Cô ]
Ờ qua chơi hả con
Quảng Tuấn Tài [ Appa Cô ]
Nó ở trỏng á, đợi bác kêu nó ra
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Dạ *đứng ở ngoài cửa*
Quảng Tuấn Tài [ Appa Cô ]
Ling à *gọi cô*
Quảng Tuấn Tài [ Appa Cô ]
Có chị Linh qua chơi nè con
Quảng Tuấn Tài [ Appa Cô ]
Ở đó ôm cái điện thoại hoài đi
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Dạ Ling ra liền *bỏ điện thoại chạy ra*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*nhìn thấy nàng*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*vẫy tay với cô + mỉm cười*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Aa chị Linh *nhảy cẩng lên ôm chầm lấy nàng*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Chị qua kiếm Ling hả
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Hôm qua chị hứa với em rồi mà
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Em hổng nhớ hửm?
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Có có, Ling nhớ mà
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Hoi chị vô nhà đi ạ, đứng ngoài này nắng lắm *kéo tay nàng vô trong*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Ba ơi, ba đi ra chỗ khác cho Ling nói chuyện nha ba *quay đầu lại nói với ông Tài*
Quảng Tuấn Tài [ Appa Cô ]
Mã cha bây nay dám đuổi ba luôn
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Đâu có đâu ạ
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Ling thương ba lắm á
Quảng Tuấn Tài [ Appa Cô ]
*nhìn cả hai mỉm cười*
Quảng Tuấn Tài [ Appa Cô ]
Ừ, ba biết rồi
Ông mỉm cười rồi lẳng lặng đi ra sau nhà, chừa không gian riêng lại cho hai người
Vì ông biết Ling rất giống tính mình, mỗi lần thích làm gì đó mà có ai nhìn là y như rằng cô sẽ ngại rồi bỏ ngang, dù có thích tới cỡ nào cũng không chịu làm tiếp
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*ngồi xuống sofa*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*ngồi kế cô*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*loay hoay kéo hộc tủ lấy bánh ra*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*để đầy lên bàn*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Ling cho chị nè
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Chị ăn đi
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Nhiều vậy á *bất ngờ*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Đâu có nhiều gì đâu, nhiêu đây Ling ăn cái một hà, ít lắm
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*nghĩ thầm* "Ừ ít dữ lắm"
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Bánh này ba Ling mua cho Ling ở bên HongKong á, Ling quý nó lắm, mấy đứa kia cứ xin Ling quài à mà Ling hổng có cho
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Người nào Ling quý mới được ăn á nha
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*cười* Chị vinh hạnh đến vậy sao?
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Đúng rồi
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Bởi vì chị là người Ling thích mà *ngây ngô*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*thoáng đỏ mặt*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
T-thích cái gì chứ
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Em còn nhỏ lo học đi, nào lớn rồi hẳn yêu...
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Yêu gì ạ
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Ling đâu có yêu gì đâu
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Ling chỉ thấy thích chị thôi mà
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Ngốc! Em biết thích là gì hông mà nói thế
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Thích là mến đúng hông ạ, ba Ling nói vậy á
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*xịt keo*
Phải rồi, một đứa nhóc 10 tuổi thì làm gì biết thích là gì cơ chứ
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Ờ ừ...thích là mến *cười trừ*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
"Trời ơi Linh ơi là Linh, mày nghĩ linh tinh cái gì vậy Linh!"
Nàng đang dằn vặt nội tâm dữ dội thì bỗng có một bàn tay đặt lên tay nàng, khiến nàng giật mình thoát khỏi đống suy nghĩ kia
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Sao chị im ru vậy ạ
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Chị chê đồ của Ling hả
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Đâu..đâu có, chị đâu có chê
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Chị ăn liền nè
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*bốc đại cái bánh xé ra ăn*
Có lẽ vì sợ cô nghĩ mình chê đồ ăn, nên nàng vội vàng nhét cả cái bánh vào miệng một lượt
Hai má phồng to ra hai bên, y như con sóc đang giấu cả đống thức ăn trong miệng, nhìn vừa mắc cười vừa dễ thương
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*chồm lên hôn má nàng một cái*
Tiếng chụt vang khắp phòng khách
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*trố mắt nhìn cô*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
E-em...em *lắp bắp*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*cười tít mắt*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*cố nuốt*
Nhưng xui cho nàng là bánh này quá khô
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*mắc nghẹn* N..nước, Ling...nước...
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*vội chạy đi lấy nước cho nàng*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*trên tay cầm theo ly nước chạy ra*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*đặt xuống* Nước nè chị Linh, mau uống vô đi
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Hông hoi tắc thở chết đó
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*cầm lấy uống một hơi* Ực...
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*đặt ly xuống bàn + thở*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*nhìn cô*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Em...mới vừa làm gì?
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Thì em lấy nước cho chị nè *chỉ cái ly*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Không phải!
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Trước đó em làm gì chị
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Em đâu có làm gì đâu *lắc đầu*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Em mới vừa hôn chị khi nãy, đúng hông?
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Dạ..
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Ai cho phép em hôn chị hả?!
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Trời ơi
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Cái má ngàn vàng của tui
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Em đã hỏi ý kiến chị chưa mà dám làm vậy, có biết như vậy là vô lễ không?
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Ngoài ba mẹ chị ra, em là người thứ 3 cả gan hôn chị đó
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Em..em xin lỗi, mai mốt em hông dám nữa...
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Bộ tưởng xin lỗi là xong hả?
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Chứ chị muốn sao...Ling đâu có làm gì quá đáng đâu, Ling chỉ hôn chị có một cái thôi mà *xụ mặt*
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Ling hông biết...
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Chị đừng giận Ling...
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Muốn chị hết giận?
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Dạ *gật đầu*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*cười đắc ý*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*đưa mặt lại gần mặt cô*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*chỉ chỉ vào má mình* Hôn lại đi, khi nãy em hôn nhanh quá chị chưa cảm nhận được
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Hả! *ngỡ ngàng*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Mau lên *nhíu mày*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Chẳng phải em muốn chị hết giận sao? Mau làm đi rồi chị hết giận, nếu hông chị giận Ling quài luôn
Quảng Ling Ling [nhỏ]
Thôi thôi chị đừng giận Ling, Ling hôn là được chứ gì
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Làm liền đi
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*hôn cái chóc vào má nàng*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Ơ nhanh thế
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Chị chưa cảm nhận được gì hết
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Hôn mà hôn cũng hỏng có tâm *bĩu môi*
Cô lại nghiêng người chồm lên hôn vào má nàng, chỉ khác là lần này cô cố tình giữ lâu hơn một chút, để cảm nhận rõ hơi ấm từ làn da mịn màng kia rồi mới chịu buông ra
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
*nhéo nhẹ hai bên má cô* Con nhà ai mà dễ thương hết phần thiên hạ
Quảng Ling Ling [nhỏ]
*cười tít mắt*
Trần Mỹ Linh [nhỏ]
Chúng ta ăn bánh đi
Đệ của Orm Xòm
Tự vt tự thấy xàm hic...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play