Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[FREENBECKY - BECKYFREEN] OAN GIA

Như chó với mèo

Suốt hai năm cấp ba, cái tên Freen và Becky gần như trở thành… truyền thuyết đối đầu của trường
Không phải kiểu ghét nhau trong im lặng, mà là ghét công khai, ghét rõ rành rành, ghét đến mức chỉ cần một người bước vào căn-tin thì người kia sẽ đứng dậy bước ra, dằn mặt nhau bằng ánh mắt, lời nói và… chiến tranh lạnh cấp độ hỏa diệm sơn
Ngay từ ngày đầu tiên của lớp 10, cuộc chiến đã nổ ra
Hôm đó là tiết Tin học
Nàng bước vào, đặt cặp xuống ghế, mắt đảo qua khinh khỉnh như đang dò camera để kiểm tra tình trạng máy móc. Vừa định ngồi xuống thì phía sau có giọng con gái trầm đều, cộc lốc vang lên
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Né ra chỗ đó tao đặt trước!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*quay phắt lại, ánh mắt sắc như dao cạo* Mày bị mù hay mất trí nhớ? Tao đặt cặp xuống rồi đó
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*bước thêm một bước, tay khoanh trước ngực* Tao thấy nhưng cặp mày biết gõ bàn phím không?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Không biết nhưng người học là tao! Mày cút đi chỗ khác!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ồ mày tới chiếm máy trước tao giờ đuổi tao?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Mày nói chuyện như mấy con robot lỗi dây điện á! Tao không có rảnh đứng cãi!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Thì ngồi mà gõ đi tới lúc gõ sai tao khỏi sửa
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Không cần mày sửa! Tao còn không cần mày tồn tại chung phòng luôn kìa
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chung phòng ai muốn đâu nhưng tiếc là còn phải học chung tới ba năm
Ánh mắt chạm nhau như lửa chạm xăng
Từ đó, không ngày nào là yên
Mỗi lần nàng lên trả bài trước lớp, cô đều chống cằm nhìn trần nhà với vẻ mặt “nghe mày nói là phí thời gian sống”
Bạn bè từng tóm tắt mối quan hệ này bằng một câu
“Tụi nó ghét nhau như chó với mèo, nhưng chó với mèo đôi khi còn biết… ngủ chung khi trời lạnh”
Năm lớp 11, trong một lần kiểm tra nhóm môn Văn, tên Freen và Becky bị gọi ra cùng lúc
Cả lớp “ồ” lên, không ai tin. Cô giáo chưa biết hai đứa này là… bom nổ chậm
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*liếc tờ giấy cô vừa viết mở bài, cau mày* Cái này mà gọi là mở bài tình cảm hả?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không, mở bài ngẫu hứng! Mày muốn tình cảm thì thêm trái tim vô góc giấy
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tao nói viết kiểu nhẹ nhàng, mày viết như báo cáo hội nghị quốc phòng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Giọng mày nghe còn khó chịu hơn văn tao vậy mày viết đ! Viết được thì tao chép!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tao không cần mày chép!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ờ, khỏi mai cô cho 5 điểm là vừa!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Đừng có thách tao! Tao viết một mình cũng hơn mày viết ba đoạn đó
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Rồi, mày viết đi! Mày viết giỏi thì tao mượn về nộp riêng, khỏi chung nhóm luôn
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tao ước gì thật đấy!
Kết quả: điểm 5 tròn trĩnh, bị cô gọi lên phòng đoàn vì “thiếu tinh thần đồng đội”
Lễ khai giảng đầu năm lớp 12
Trường tổ chức long trọng lắm – trải thảm đỏ, sân khấu gắn logo sáng choang, nhạc nền du dương. Học sinh xếp hàng theo khối lớp, thầy cô tươi cười phát thưởng cho học sinh xuất sắc
Nàng hôm đó mặc quần áo chỉnh tề, tóc kẹp nửa đầu, đứng ở hàng đầu lớp 12A1
Nàng sắp lên nhận giấy khen nhưng vừa bước tới khu vực bậc tam cấp dẫn lên sân khấu thì… đứng hình
Cô đang đứng chắn ngang lối đi, dựa người vào cột, tay khoanh, mắt nhìn về sân trường như chẳng quan tâm ai đi đâu
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*bực lên, bước tới gần, nghiến răng* Tránh ra! Tao sắp lên sân khấu!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*lười biếng quay đầu lại, nhướng mày* Thì đi đi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Mày đứng chắn giữa đường, tao đi kiểu gì?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Vậy thì đi vòng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Mày đứng đây làm gì? Cố tình chắn tao à?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Đứng hóng gió mày nghĩ gì cũng được miễn tao không thấy lý do phải né
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*chép miệng* Biết mày phiền mà hôm nay cũng không tránh được…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nhếch môi* Tao còn tưởng mày được phát bằng ‘học sinh chịu đựng tốt nhất’ ấy không ngờ mới gặp tao có một phút mà đã khóc trong bụng rồi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Khóc? Tao còn chưa cười vào mặt mày là may
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Mày mà cười chắc mưa ngừng luôn
Nàng trợn mắt, cô nhìn mặt tỉnh bơ
Nếu không có thầy giám thị đi ngang, chắc hai đứa đã lao vào cãi nhau giữa lễ nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt cả hai lúc bước đi ngang nhau là đủ hiểu: sấm sét chưa dứt, chỉ đang… hoãn nổ

Mày bị ngu à?

Một tuần sau
Trời vừa tạnh mưa, đường còn trơn trượt loang loáng nước. Không khí mát lạnh sau cơn mưa khiến vỉa hè vắng người đến lạ
Cô vừa đi vừa đá vào những vũng nước đọng bên đường, tai đeo tai nghe nhưng chẳng mở nhạc, đầu óc còn vương vất bực dọc từ sáng tới giờ
RẦM!!!
Một âm thanh vang lên phía trước, đủ lớn để khiến cô tháo tai nghe. Cô ngẩng đầu lên, và trong làn hơi nước mờ mịt, cô thấy một cảnh tượng… thú vị
Chiếc xe đạp điện đổ nghiêng, còn nàng thì đang ngồi bệt dưới đất, tóc tai bết dính, chân tay trầy xước
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nhướng mày, chậm rãi tiến lại gần, giọng đầy vẻ hả hê* Ủa, mày diễn xiếc ngoài đường hả? Mày vừa làm màn 'lao đầu xuống đất' à?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*ngẩng phắt lên, mặt nhăn nhó nhưng vẫn gắt được* Lo chuyện mày đi! Tao không cần mày tới xía vô!
Cô định bật cười, nhưng ánh mắt cô chạm phải đầu gối của nàng đang rớm máu, tay nàng thì đang ôm chân run run, rõ ràng là đau lắm mà vẫn cứng đầu. Nét mặt cô sầm xuống
Mấy bước cuối cô đi nhanh hơn, rồi quỳ sụp xuống trước mặt nàng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Mày có đứng lên nổi không?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Không cần mày đỡ!
Nàng vùng vằng, nhưng vừa nhúc nhích thì lại suýt ngã ngửa ra sau vì chân không trụ được
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Mày bị ngu à? Ngã đến vậy còn ráng gồng! *gắt, tiếng lớn đến mức át cả tiếng nước nhỏ tí tách từ mái hiên gần đó*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Mày bướng thì bướng với tao lúc còn lành lặn ấy! Giờ thì ngồi im đó! *nói xong thì không chờ nàng phản ứng, cúi người bế thốc nàng lên*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Buông ra! Mày điên hả Freen?! Tao tự đi được!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ừ, mày lết đi cho tao coi! Còn nói nữa tao vứt mày vô bụi rồi lái xe mày về luôn đấy!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*gào lên* Mày đừng có ra vẻ quan tâm!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*ném cho nàng một cái nhìn sắc như dao* Tao mà muốn ra vẻ thì mày đau chảy máu tao còn đứng cười rồi chụp hình lại đăng lên nhóm trường kìa. Giờ thì im!
Nàng tái mặt, không rõ vì đau hay vì… tim đang đập hơi nhanh
Cô đặt nàng xuống ghế đá, móc khăn giấy từ túi ra lau bùn và máu dính trên chân nàng
Động tác vụng về nhưng nhẹ nhàng. Ánh mắt cứ dán chặt vào vết thương như sợ chỉ cần nàng nhăn mặt là nó sẽ rách toạc thêm
Một lúc sau, nàng khẽ lẩm bẩm, mắt nhìn đi chỗ khác
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chuyện này không có nghĩa là tụi mình thân nhau đâu đó
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*không ngẩng lên, chỉ đáp gọn* Ờ, thân cái đầu mày! Tao đang cứu đồ đạc công cộng khỏi bị mày làm xấu mặt
Nhưng trong ánh mắt cúi xuống kia, là cả một khoảng lo lắng mềm nhũn mà nàng chưa từng thấy ở cô
Khi máu đã ngừng, cô đứng dậy, dựng lại xe đạp điện. Cô ngó qua tình trạng xe một lượt, rồi quay sang nàng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Lên xe tao chở mày về
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*nhíu mày* Tao tự về được
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Mày mà còn cãi, tao vác mày lên yên như bao gạo đấy
Nàng trừng mắt, nhưng rồi cũng khập khiễng đứng lên, vòng ra sau lưng cô ngồi lên yên phụ, tay vịn hờ vào vai cô
Cô cẩn thận nhấn ga, bánh xe nghiến nhẹ qua mặt đường ướt, lăn chầm chậm qua từng con hẻm nhỏ
Nàng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cái gáy ướt mưa của cô trước mặt, và nghe tim mình đập… lệch một nhịp
Về đến trước nhà nàng dừng xe lại, không quay đầu
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Xuống đi! Vào nhà nhớ lau thuốc mai mà mày sốt, tao không tới thăm đâu
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*lồm cồm bước xuống, vẫn không quên liếc một cái* Mày có thể dắt xe vô nhà giúp tao không?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*khịt mũi* Tao tính dắt từ đầu rồi, đồ phiền phức
Nói xong, cô vòng lại, nắm tay lái chiếc xe đạp điện của nàng, lừ lừ dắt vào sân
Bánh xe nghiến nước lạo xạo trên nền gạch. Cô dựng xe ngay ngắn dưới mái hiên, rồi phủi tay như muốn dứt sạch chuyện này
Nhưng vừa quay đi, cô đã khựng lại
Nàng đang lê từng bước về phía cửa. Mỗi bước là một lần nàng phải nghiến răng chịu đau, tay bám tường, dáng đi xiêu vẹo trông đến là tội — mà cũng đến là chướng mắt
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*khoanh tay, nhìn một lúc rồi lắc đầu* Bộ mày tưởng đang đóng phim bi à? Đi như vậy mày tính tới phòng mày lúc mưa chiều mai hả?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*ngoái lại, mặt nhăn nhó* Mày im đi! Tao tự đi được!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tao thấy rõ là mày đang lết không biết nhục hả?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Nhục cái đầu mày! Tao không cần mày thương hại!
Cô thở hắt ra, rồi bước tới, cúi người bế nàng lên lần nữa
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Ê ê! Làm gì vậy?! Mày điên hả Freen?!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ừ, điên mới rảnh đi lo cho mày
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Để tao xuống! Tao...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Mày mà nói thêm một chữ nữa tao vứt mày vô bụi cây cạnh nhà cho kiến cắn
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*trợn mắt, miệng mím lại nhưng vẫn không chịu buông tha* Mày không biết lịch sự gì hết trơn!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Lịch sự với mày để mày ngã thêm lần nữa à? Đừng mơ!

Mày biết nấu ăn?

Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Lịch sự với mày để mày ngã thêm lần nữa à? Đừng mơ!
Cô không buồn nghe phản kháng nữa
Cô bế nàng băng qua cửa, bước lên từng bậc thang của ngôi nhà hai tầng. Cầu thang trơn vì mưa gió nhưng bước chân cô vẫn vững vàng
Nàng nằm yên trong tay cô, mặt đỏ như gấc vì bực… hay vì cái gì khác thì không rõ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Phòng mày đâu? *hỏi khi đến tầng hai*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Bên phải… Cửa gỗ có treo móc khoá hình con cá mập
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*đá nhẹ cửa mở ra, đảo mắt một vòng rồi khẽ nhếch môi* Phòng như ổ chuột
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Câm miệng! Không ai nhờ mày đánh giá
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ừ, nhưng tao vẫn đánh giá đấy
Cô đặt nàng nằm lên giường, nhẹ tay đến bất ngờ. Đắp đại cái gối bên hông nàng cho đỡ nghiêng, rồi đứng dậy, thở ra như vừa hoàn thành công việc nặng nhọc
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*liếc sang, giọng nhỏ nhưng không yếu* Cảm ơn
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nhướng mày* Gì? Tao nghe lộn không?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Mày thích nghe hay không thì kệ mày tao nói rồi không nói lại
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tao có quay phim đâu mà ghi lại khoảnh khắc đó
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*liếc dài* Mày lúc nào cũng lắm lời
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*bật cười* Mày cũng đâu thua gì
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*định quay đi, nhưng rồi khựng lại* Mai… nếu còn đi chưa nổi thì nhắn tao
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Để mày lại mắng tao như hôm nay hả? Thôi khỏi
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tao mắng nhưng tao vẫn bế mày còn mấy đứa khác thì nó quay clip đăng lên mạng... Mày chọn đi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*im bặt rồi nhỏ giọng* Mày ghét tao vậy còn giúp làm gì?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*cười khẩy, giọng thấp hơn hẳn* Tao ghét… nhưng tao không bỏ người bị thương ngoài đường... chuyện đó tao không làm được
Cô quay bước như định rời đi thật nhưng rồi cô khựng lại, quay về phía giường, cúi người… vỗ lên đầu nàng một cái rõ kêu
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Đau! Mày bị khùng hả?! *rít lên, nhăn mặt*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ừ, khùng mới dây vô mày *đáp tỉnh bơ*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Nhà mày không có ai hả?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*liếc cô một cái, giọng nhỏ hơn hẳn lúc trước* Không, tao ở một mình
Cô im lặng vài giây, không nói gì thêm, chỉ kéo cái ghế gần đó lại, ngồi xuống, rồi cúi người cầm chân nàng lên
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Ê! Làm gì đó!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Mày thấy tao đang cầm dao chắc? Tao coi vết thương thôi, đồ phiền phức
Nàng há miệng định cãi, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc kia thì đành mím môi lại. Cô lấy băng cá nhân trong túi áo khoác ra, xé gói băng dán, lau sạch phần máu và bùn còn vương, rồi dán nhẹ lên
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Lúc nãy mày run như bị sốt rét, giờ ráng nằm im một chút coi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tao không phải con nít
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ờ, con nít còn ngoan hơn mày
Nàng quay mặt đi, im lặng cô dán xong, ngồi thẳng dậy, phủi tay, không nói gì thêm, rồi đứng lên
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tao về
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*quay lại, nhíu mày* Gì? Về luôn á?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ở lại làm chi? Trực đêm trong phòng mày chắc? *nói xong thì lững thững đi ra cửa, không quay đầu*
Nàng nhìn theo, định bụng thầm rủa vài câu thì… nghe tiếng gì đó loảng xoảng dưới bếp
Nửa tiếng sau
Cô quay lại phòng với một khay cơm, đặt khay lên bàn học: một dĩa cơm nóng, vài miếng thịt heo chiên giòn, và một tô canh trứng cà chua đơn giản
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*mở to mắt* Mày… nấu hả?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không lẽ ma nấu?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Mày biết nấu ăn?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không biết nhưng tao biết chiên thịt. Còn cơm thì nồi cơm điện nấu giùm *thở ra, như thể làm vậy cũng phiền vô cùng*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ăn đi còn không ăn tao đổ
Nàng lúng túng, nhưng rồi cũng ngồi dậy ăn. Trong khi nàng ăn, cô không nói gì thêm. Cô lặng lẽ đi một vòng quanh phòng, lượm vài cái áo vắt lung tung trên ghế, xếp lại, gom giấy nháp vứt đầy bàn thành một đống ngăn nắp
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Ê mày làm gì đó? *nhìn theo, nhăn mặt*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Phòng mày bẩn thấy ghê
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tao thích vậy mày dọn rồi tao khỏi tìm được đồ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ờ, vậy mai tao đem đồ mày vứt ra sân, khỏi tìm luôn
Nàng rướn mắt nhìn cô, nhưng không nói gì nữa. Lòng hơi nhói, không rõ vì câu nói hay vì cô đang dọn phòng thật
Một lúc sau, cô dừng lại bên cửa sổ, chống tay nhìn mưa lất phất bên ngoài. Gió mát rượi thổi qua khe cửa, làm tóc cô khẽ lay động
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*đặt muỗng xuống, khẽ nói* Mày nấu cũng được phết
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*không quay lại, chỉ buông một câu nhẹ tênh* Tao biết khỏi phải khen
Một lát sau
Nàng vừa ăn xong, còn đang định đứng dậy dọn thì cô đã bước lại gần, khoanh tay nhìn nàng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ăn xong rồi thì để đó nghỉ ngơi đi, mày đang đau tao về
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*ngẩng lên* Không cần mày dọn giùm
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tao không hỏi mày cần *đáp, ngắn gọn, rồi quay đi, bước xuống lầu*
Cánh cửa phòng khép lại sau lưng cô, tiếng bước chân dần xa, đến khi không còn vang lên nữa
Nàng ngồi yên, nhìn khay cơm còn vương chút hơi ấm, chợt thấy lưng áo mình lạnh đi một cách kỳ lạ. Nàng chống tay nằm xuống, kéo chăn lên người, khẽ thở dài
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Con nhỏ điên…

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play