[FREENBECKY] LÀ TẤT CẢ HOẶC KHÔNG LÀ GÌ CẢ...
Gì cơ? Chị ở đây cả đêm?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Nay chị tới sớm thế ạ?
Nàng vừa bước vào phòng đã lên tiếng, tay còn đang quệt mấy giọt nước mưa trên áo khoác
Ánh mắt nàng nhanh chóng dừng lại ở dáng người quen thuộc đang ngồi lặng lẽ nơi góc phòng
Cô ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên bàn phím, mũ lưỡi trai che nửa mặt, chỉ để lộ phần cằm và sống mũi thẳng. Dưới ánh đèn mờ, cô gần như hòa vào không gian tĩnh lặng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị tăng ca xong, ở lại sáng làm luôn *trả lời, giọng đều đều, không quay sang*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*tròn mắt* Gì cơ? Chị ở đây cả đêm?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*gật đầu thay cho câu trả lời*
Rồi tiếng bước chân nhẹ vang lên
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*đi đến gần, đặt túi xuống bàn, đứng đối diện cô* Chị đúng là… lì thật sự luôn ấy
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*không phản ứng*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị không buồn ngủ à? Không mỏi người à? Cả đêm ngồi ghế xoay thôi đó nha
Giọng nàng vừa cằn nhằn vừa lo lắng, ánh mắt đảo một vòng quanh người cô như đang kiểm tra
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Mắt thì thâm, áo còn chưa thay, tóc… ối trời, tóc chị dính vào quai nón kìa
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*vẫn không nói gì, ngón tay vẫn đang gõ đều*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị dừng lại đi *nói, giọng nghiêm túc hơn*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị nghỉ một lát được không? Năm phút thôi cũng được
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*khẽ dừng tay, nhưng không nhìn nàng* …Chưa xong
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Không xong thì để mai!
Nàng bỗng nói lớn hơn một chút, rồi bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô, ngăn cô gõ tiếp
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em biết chị không mệt kiểu bình thường, nhưng cơ thể chị có phải sắt đá đâu
Cô cuối cùng cũng ngẩng lên, ánh mắt lướt nhẹ qua mặt nàng
Chỉ một cái liếc nhìn, dưới vành nón kéo thấp, nhưng nàng cảm nhận rõ sự dao động nhẹ trong cô
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
…Không sao *thì thầm, nhỏ đến mức gần như gió quét qua là tan*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị lúc nào cũng không sao *nói, nhẹ hơn, nhưng cũng buồn hơn*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Lúc nào cũng lặng thinh, lúc nào cũng một mình… nhưng em thấy hết
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Thấy chị ngồi thở dài lúc mọi người ra về, thấy cả khi chị nhìn ra cửa sổ, tay vẫn gõ nhưng mắt không tập trung…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*không nói*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị không cần mạnh mẽ hoài đâu *rút tay lại, không còn ép nữa, mà chỉ lặng lẽ nói, giọng như thì thầm*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em không giỏi giúp chị làm việc, nhưng nếu chị cần một người ngồi im bên cạnh thì em làm được
Im lặng kéo dài thêm vài giây
Rồi cô… tự mình khép laptop lại
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*thoáng bất ngờ, rồi đôi mắt nàng sáng lên* Vậy giờ chị nằm ra sofa nghỉ chút nha? Em hứa không nói gì nữa đâu
Nàng chỉ tay về góc phòng — nơi có chiếc sofa nhỏ vẫn để dành cho những ca trực dài
Không phản ứng gì với vẻ hào hứng của nàng, cũng không từ chối
Cô bước về phía sofa, ngồi xuống, ngả lưng ra
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị chịu nghe lời rồi kìa *cười khẽ, kéo chiếc chăn mỏng vắt trên lưng ghế đưa cho cô*
Nhưng một lúc sau, khi nàng quay đi, nàng nghe thấy một giọng rất khẽ, như gió thoảng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
…Cảm ơn
Cô nằm nghiêng người trên sofa, tay vẫn còn khép hờ chiếc chăn mỏng nàng vừa đưa
Lúc đầu, nàng nghĩ cô chỉ nhắm mắt một lát như đã hứa nhưng rồi…
Nàng ngồi xuống ghế gần đó, chống cằm nhìn qua - và ngạc nhiên khi thấy vai cô thả lỏng dần, hơi thở chậm lại, và ngực phập phồng rất đều đặn
Nàng nhìn mũ lưỡi trai vẫn che kín nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ phần má trắng xanh và môi hơi nhợt đi vì thiếu ngủ. Mái tóc lòa xòa bên thái dương đã rối, giờ lại càng rối hơn — nhưng có một vẻ gì đó rất dễ thương.
Nàng mỉm cười, dịu dàng lấy điện thoại ra để chỉnh đồng hồ báo thức nhỏ, sợ lỡ mất thời gian cho cô nhưng rồi nàng lại thôi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Thôi… ngủ được như vậy rồi thì để chị ngủ luôn đến trưa
Nàng nghĩ, tay khẽ kéo tấm chăn cao thêm chút nữa lên vai cô
Căn phòng sáng dần theo ánh mặt trời lên cao
Thời gian trôi đi chậm rãi, chỉ có tiếng gió quét nhẹ ngoài khung cửa. Không ai gọi điện, không ai làm phiền - và nàng cũng không rời đi
Nàng không làm gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, tay thỉnh thoảng chống cằm, thỉnh thoảng chống má, ánh mắt thi thoảng liếc sang sofa như sợ cô giật mình tỉnh dậy
Đến gần trưa, ánh nắng nghiêng hẳn vào trong phòng, rọi vào phần chân của cô khiến cô khẽ cựa mình
Nàng đứng dậy, bước lại gần, ngồi xuống mép sofa, cúi người xuống nhẹ nhàng gọi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị Freen...
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
…chị ngủ ngon không?
Cô nhíu mày nhẹ, không mở mắt ngay. Cô xoay mặt về phía khác, giọng còn khàn khàn vì ngái ngủ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
…Giờ mấy giờ rồi?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Mười một rưỡi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*cười, đặt ly nước ấm cạnh tay cô* Em định gọi sớm hơn, nhưng chị ngủ yên quá… nên thôi
Cô từ từ mở mắt, ánh nhìn vẫn còn mờ mịt mãi một lúc sau mới khẽ thở ra
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Xin lỗi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị xin lỗi gì? Ngủ được là tốt rồi em mừng còn không hết
Cô không nói gì nữa. Chỉ ngồi dậy chậm rãi, chỉnh lại vành nón theo thói quen, mắt vẫn tránh ánh nhìn của nàng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*đưa ly nước tới tận tay cô* Uống đi là nước ấm
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*đón lấy, im lặng uống một ngụm, rồi bất chợt nói nhỏ, rất nhỏ* …Lâu rồi chị mới ngủ yên như vậy
Nàng khựng lại, nụ cười dần dịu xuống, thành một cái nhìn mềm mại, không ồn ào nữa
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Thì… chị cứ ngủ như vậy mỗi lần mệt đi em ngồi đây là được
Cô nhìn nàng, không cười, nhưng ánh mắt có một điều gì đó khác hẳn mọi ngày
Không hẳn là ấm, nhưng không còn lạnh
Sao lúc nào chị cũng đội nón vậy?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*quay sang nhìn nàng*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Xuống căn tin với em đi
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Thôi *lắc đầu*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Đi mà xuống với em đi sáng giờ chị cũng đã ăn gì đâu
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Nhưng đông lắm...
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Giờ này thưa bớt rồi không sao đâu chị *quay sang nhìn đồng hồ*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Đi một chút thôi mà chị
Cô im lặng một lúc rồi lên tiếng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Được rồi
Họ ngồi vào một góc yên tĩnh nhất
Nàng ăn nhiều, nói nhiều - còn cô thì chậm rãi, nhai kỹ, lâu lâu mới đáp vài câu rất ngắn
Nhưng lạ ở chỗ, cô không tỏ ra khó chịu dường như… cô quen với việc lắng nghe nàng rồi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị ăn nữa không? Em mua thêm chè nha? *hào hứng hỏi khi thấy cô ăn hết phần*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không cần đâu *nói, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*nhún vai* Chị ăn ít thật đó chắc vì thức cả đêm nên bao tử cũng ngủ luôn rồi
Cô không phản ứng gì chỉ đứng dậy, nhỏ nhẹ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị về phòng trước
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*đứng bật dậy theo* Ơ? Gì nữa? Mới tỉnh dậy đã tính làm tiếp hả?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*dừng chân, quay đầu lại* Còn việc dang dở
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*chau mày* Chị đúng kiểu không biết tự thương mình luôn đó
Nhưng lần này, nàng không ngăn nữa chỉ lặng lẽ bước theo sau
Về đến phòng, cô bật laptop lên, tay bắt đầu đặt lên bàn phím
Nàng khoanh tay ngồi xuống ghế bên cạnh, chống cằm nhìn cô. Một lát, nàng lên tiếng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị Freen
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
…Ừm?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cho em hỏi cái này được không? *nghiêng đầu, mắt nhìn lên phần mũ vẫn kéo thấp của cô*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Hỏi đi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Sao lúc nào chị cũng đội nón vậy? Trong phòng làm gì có nắng? Không nóng à? *nói, nửa đùa nửa thật*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em thấy từ lần đầu gặp chị đến giờ, chưa khi nào chị tháo nó ra
Cô khựng tay lại một chút
Cô không trả lời ngay. Ánh mắt vẫn dán vào màn hình, nhưng bàn phím bỗng im lặng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Hay là… có lý do gì đặc biệt? *nói chậm lại, thấy không khí hơi đổi khác*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Nếu không tiện nói thì thôi, em không ép đâu *thêm vào, giọng dịu hơn*
Một lúc lâu sau, cô mới nói giọng nhỏ, đều, nhưng có gì đó xa xôi
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
…Chị không thích bị nhìn
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*chớp mắt* Nhìn?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Lúc làm việc... Lúc mệt... Lúc không cố gắng được nữa
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*vẫn không quay sang, tay siết nhẹ phần cạnh bàn* Nên chị đội nón để người ta đừng nhìn rõ chị
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*lặng đi*
Cô không nói như đang tâm sự mà nói như thể… đang giải thích một thói quen không ai hỏi, lần đầu tiên được nhắc đến
Một thói quen có từ lâu, từ rất lâu — và ở một nơi nào đó, chắc hẳn từng có những ánh mắt làm người ta thấy mệt hơn cả công việc
Nàng ngồi yên một lúc, rồi chậm rãi nói, nhẹ như gió thoảng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị biết không… nếu em được nhìn thấy chị thật sự kể cả lúc mệt thì em không thấy chị yếu đâu
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Ngược lại, em thấy chị rất người, rất thật
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*không đáp*
Nhưng cô thấy… bàn tay cô đã rời khỏi bàn phím, khẽ buông ra, thả lỏng
Công ty bắt đầu thưa người
Nàng xếp lại giấy tờ, thở dài một cái rồi đứng dậy. Nàng có cảm giác lạ trong lòng - kiểu như hôm nay… sẽ có chuyện gì đó xảy ra
Gió lặng, không khí hơi ngột
Vừa định bước đi, thì giọng nói vang lên sau lưng
Nàng quay lại. Là Jay, người đồng nghiệp gần đây cứ đeo bám nàng không buông
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Anh… anh chưa về à? *cố nén vẻ khó chịu*
Jay
Anh chờ em... Đi ăn với anh chút nha?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em không rảnh
Jay
Lúc nào em cũng nói thế! Em tính né anh hoài vậy hả?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em đã nói rõ là không...
Chưa kịp dứt lời, hắn vươn tay nắm lấy cổ tay nàng, kéo giật lại
Jay
Anh hỏi em đàng hoàng đó trả lời đi!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Buông ra! Anh làm cái quái gì vậy? *hoảng hốt, vùng vẫy*
Tiếng va mạnh như trời giáng
Cơ thể hắn bật ra sau, ngã sấp xuống nền đất, trượt cả lưng vào bức tường gần đó
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*đứng sững*
Cô đứng đó, một chân cô còn chưa hạ xuống hẳn sau cú đá
Vành mũ che khuất nửa mặt, chỉ thấy ánh mắt lạnh như thép đang nhìn thẳng vào hắn ta
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chạm vào em ấy lần nữa…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nói, từng chữ một* …tôi sẽ không nương tay
Hắn ôm ngực, lồm cồm bò dậy. Hắn lắp bắp định nói gì đó, nhưng rồi nhìn thấy ánh mắt cô - ánh mắt mà lần này, không có bất kỳ cảm xúc nào ngoài sự cảnh cáo rõ rệt - hắn quay lưng, chạy biến khỏi chỗ đó mà không ngoái lại
Cả không gian trở lại im lặng
Chỉ còn nàng và cô đứng đó
Một hồi lâu sau, cô quay sang
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ổn chứ?
Nàng vẫn còn thở mạnh, nhưng mắt nàng đã bắt đầu ánh lên sự ấm áp
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Ổn rồi… nhờ chị
Rồi nàng nhìn tay mình cổ tay vừa nãy bị nắm chặt
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Anh ta kéo mạnh quá… chắc sẽ thâm mất
Cô không nói, nhưng bước tới, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng lên kiểm tra, tay cô lạnh, nhưng chạm vào lại khiến nàng thấy an tâm đến lạ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không gãy nhưng tối chườm đá đi *nói, giọng vẫn đều đều*
Nàng nhìn gương mặt cô lúc gần như vậy nửa mặt dưới bóng nón, nhưng ánh mắt dịu đi hẳn khi nhìn tay nàng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*buột miệng* Người gì đâu mà cứ lạnh như băng, mà hành động thì nóng như lửa
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*khựng lại, buông nhẹ tay nàng ra* Chị không quen để người ta nhìn thấy mình lúc nổi nóng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*cười, ánh mắt lấp lánh* Em thấy rồi đó và em thích
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*không trả lời*
Nàng thấy được khóe môi cô, có gì đó khẽ nhúc nhích… như đang muốn cười
Cảm ơn chị
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Đi thôi chị đưa em về *quay người bước vài bước*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị chờ emmmm *đi theo*
Đoạn đường từ công ty ra cổng chính không dài, nhưng với nàng lúc này, từng bước lại cảm thấy ấm áp lạ lùng
Cô đi cạnh nàng. Vẫn là dáng cao gầy, vai khoác áo khoác đen, mũ lưỡi trai kéo thấp, bước chân trầm ổn như mọi ngày nhưng hôm nay… cô không bỏ đi trước cũng không tránh né ánh mắt nàng như thường lệ
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị Freen nè, chị thường đi xe máy đúng không? *lên tiếng, giọng đã vui trở lại*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ừm
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị tự sửa xe luôn hả? Em thấy xe chị lâu lâu kêu kêu á, chắc sắp phải thay bugi rồi
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị biết
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị giỏi ghê... mấy chuyện đó em bó tay luôn lúc nào xe em có vấn đề chắc phải gọi chị quá
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ừm, cứ gọi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*liếc cô, cười* Chị nói vậy là em nhớ nha mai mốt đừng trốn
Cô không đáp nhưng bước chân cô chậm lại nửa nhịp, để đi vừa với nàng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*lại hỏi* Lúc nãy… sao chị biết em gặp chuyện?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị thấy ánh mắt Jay không bình thường từ sáng nên chị nán lại
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị để ý em từ sáng luôn á? Chị âm thầm quá trời cứ như vệ sĩ riêng của em vậy đó
*ngạc nhiên, rồi bật cười*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*im lặng*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*lại chọc tiếp* Nếu em nói là em thấy hơi… vui vì được chị quan tâm thì sao?
Cô quay sang nhìn nàng, không nói gì, nhưng ánh mắt dịu xuống thấy rõ
Đến khi cả hai dừng trước cổng, nàng loay hoay mở khoá nhà, cô đứng im lặng cạnh bên
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*dừng tay, quay lại nhìn cô* Chị Freen
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Hửm?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cảm ơn chị… thật sự
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nhìn nàng một lúc, rồi gật nhẹ* Không cần cảm ơn mai chị ghé đón em
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*sững lại* …Hả? Thiệt hả?
Cô không trả lời, chỉ giơ tay lên và nhẹ nhàng vỗ lên đầu nàng một cái. Không mạnh, không quá nhanh, nhưng vừa đủ để làm nàng đứng đơ mất vài giây
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Nhớ ngủ sớm tối đừng nghĩ linh tinh nữa *nói, rồi quay người bước đi, bóng lưng dần khuất vào con đường tối nhẹ*
Nàng vẫn còn đứng yên, tay chạm lên đầu, miệng khẽ mím lại… mắt thì cứ nhìn theo cái dáng áo khoác ấy, tim đập như trống
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chết rồi… Sao cái vỗ đầu này nó đáng yêu dữ vậy trời… *thì thầm*
Tiếng chuông cửa vang lên giữa khu phố còn mờ sương
Nàng dụi mắt, ngồi bật dậy khỏi giường. Não nàng chưa tỉnh, nhưng tim thì đã đập thình thịch vì nhớ đến một người duy nhất
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chết… chị Freen…
Nàng quăng mền, chạy ra cửa mà chẳng buồn thay đồ. Vẫn là bộ đồ ngủ cá mập to sụ, hai ống tay dài lủng lẳng quá bàn tay, trùm kín từ cổ tới mắt cá chân. Mỗi bước chạy còn phải hất tay lên vì tay áo cứ quét mặt đất
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em tới liềnnn…! *giọng lười biếng kéo dài như mèo con còn buồn ngủ*
Áo khoác đen quen thuộc, vai đeo ba lô. Mũ lưỡi trai kéo thấp, ánh mắt điềm tĩnh dưới làn sương sớm
Cô nhìn nàng từ đầu đến chân
Dưới ánh đèn hiên vàng nhạt, nàng là một cục cá mập nhỏ đứng lù xù trước cửa, hai tay thụt hẳn vào ống tay áo, mắt nhắm mắt mở, tóc còn xù vì gối ôm
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị tới sớm quá à… *giọng nàng rền rỉ như thể chỉ muốn lăn trở lại giường*
Một cái vỗ đầu nhẹ, đúng kiểu Freen
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị nói sẽ đến mà
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*xoa đầu, lườm cô bằng nửa con mắt* Ai mà nghĩ chị nghiêm túc dữ vậy chứ…
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Mới năm giờ sáng à… bình thường giờ này em còn đang nằm mơ thấy… trà sữa…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*cúi xuống, nhìn nàng chăm chú* Mặc đồ ngủ ra mở cửa cho người khác vậy luôn?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*giật mình, rúc cổ xuống như con mèo bị mắng* Chị là người đặc biệt… nên được miễn trừ…
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*lí nhí, má đỏ ửng* Với lại… em ngủ mơ thấy chị… nên tưởng là mơ thiệt…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nhướng mày nhẹ* Mơ gì?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*nhắm tịt mắt, mặt nhăn như bánh bao hấp* Không nói đâu kỳ lắm
Cô khẽ mím môi, ánh mắt cô cong lên như đang cười… rất nhẹ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Vô thay đồ chị đợi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*bĩu môi, giọng lười nhác hơn cả lúc nãy* Không… vô đây nè...
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*níu tay áo cô, kéo nhẹ một cái* Còn sớm mà… chị vô ngồi chút đi… đợi em thay đồ rồi mình đi sau…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*khựng lại* Không cần chị chờ ngoài được
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị mà đứng dậy á… là em leo lên sofa ngủ tiếp liền luôn đó
Cô nhìn nàng thật lâu rồi mới gật đầu một cái
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ừm
Nàng mừng rỡ, quay lưng lôi cô vào nhà, tay nàng bé tẹo so với tay cô, lại còn nhét trong tay áo cá mập, ấm ấm và mềm mềm, cứ kéo nhẹ từng bước
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*vừa đi vừa lẩm bẩm* Chị nhớ nha… em mà ngủ lại là lỗi của chị á…
Cô không trả lời nhưng cô ngoan ngoãn theo nàng vào nhà, để mặc tiếng lầm bầm buồn ngủ của nàng vang lên như nhạc nền buổi sáng
Download MangaToon APP on App Store and Google Play