[ĐN Tokyo Revengers] Đồn Như Lời.
•『Chapter 1』•
___________________________________________
|Title : Thiên thần bị vứt ở Địa Ngục.|
Sanzu Haruchiyo.
Chết tiệt, mày phiền toái quá đấy.
Hắn rít điếu thuốc trong tay, rồi tàn bạo đập đầu nó vào bức tường lạnh lẽo. Cơn đau âm ỉ truyền đến, máu rỉ ra không ngừng.
Hắn nắm đầu nó đối mặt với mình, thích thú nhìn biểu cảm đau đớn của nó rồi cười cợt. Trong đầu lại liên tưởng đến hình bóng của một ai đó.
Đáy mắt nó hiện lên sự căm phẫn và xen lẫn nỗi hoang mang sợ sệt. Nó không hiểu tại sao mình lại ở đây.. Nhưng nó cũng đoán được phần nào rồi.
Zandesu Kachiganai.
Tôi.. Tch-!
Sanzu Haruchiyo.
Đừng nhìn tao với đôi mắt ghê tởm đó.
Sanzu trừng mắt nhìn nó, tỏa ra một khí thế áp bức đến ngột ngạt. Nó run rẩy cúi gằm mặt, cảm giác đau điếng khiến nó trở nên run sợ trong chốc lát.
Sanzu Haruchiyo.
Mày vẫn chưa hiểu rõ tình hình nhỉ?
Sanzu Haruchiyo.
Mày bị thằng già kia vứt qua chỗ bọn tao rồi.
Hắn nói với giọng điệu thương hại, nó nghe xong cũng không bất ngờ.. Việc này nằm trong dự tính của nó rồi, nó để ý đến nụ cười trịnh thượng của Sanzu. Cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, nó không chịu được. Cái tôi của nó quá cao, định mở miệng phản bác thì lại ăn thêm một cái tát.
Hắn ra tay một cách dứt khoát, vô cùng hiểm ác. Điều này khiến cơn giận trong nó chùng xuống. Thay vào đó là sự hoang mang đến run rẩy. Nó cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt cái kẻ độc địa trước mặt. Sanzu thấy nó ngoan ngoãn hơn thì hài lòng. Đáy mắt nó ánh lên tia yếu đuối nhất thời.
Sanzu Haruchiyo.
Giống.. Hah.. Khuôn mặt này khá giống chị ấy đấy nhỉ?
Sanzu cười, một nụ cười điên loạn. Hắn miết nhẹ cằm nó, giọng bình thản nói ra những lời lẽ ra lệnh. Đôi mắt hắn hiện lên nỗi ám ảnh không thể che giấu.
Sanzu Haruchiyo.
Mày hãy biến thành một bản sao của chị ấy.. Tao sẽ nhẹ tay hơn với mày.
Sanzu Haruchiyo.
Mà thôi đi, cái loại bỏ đi như mày sao có thể giống chị ấy được-..
Nó nghe xong lời này của hắn, trong lòng bỗng nổi lên sự bất an lạ thường. Hắn vô tình liếc mắt, bắt gặp biểu cảm lo âu của nó. Bất giác thấy hưng phấn lạ thường.
Hắn cười khẩy, nắm lấy cổ áo nó lôi vào phòng tắm. Hắn ném mạnh nó vào bồn tắm. Mắt hắn lướt qua khuôn mặt đang hiện lên những vết bầm tím do hắn vừa tạo ra. Chợt thấy rạo rực trong người.
Tiếng nước ào ào chảy mạnh như đánh vào người nó. Cơ thể bỗng nhận được cảm giác lạnh đến thấu xương khiến người nó run lên từng hồi. Những giọt nước từ cằm chạy theo đường cổ đi lang thang trên người nó. Cả thân thể nó ướt sũng. Trông thảm hại biết bao.
Zandesu Kachiganai.
*Khốn nạn.. Lạnh..*
Sanzu Haruchiyo.
Rửa mình cho sạch đi, ô uế thật.
Hắn để lại một câu châm biếm rồi quay người rời đi vô cùng sảng khoái. Nó nhìn theo bóng lưng hắn, não tự động ghi thù. Nó dùng hai tay ôm mặt, cố trấn an bản thân.
Nó ngượng dậy, chỉnh chế độ nước từ lạnh sang ấm. Sau đó như lời Sanzu, tắm rửa thật kĩ. Sau khi xong việc, nó mới nhận ra.. Nó không có đồ để thay.
Nó đi về phía cánh cửa, muốn mở cửa bước ra. Cửa bị khóa rồi, khốn thật. Nó dùng hai tay đập mạnh vào cánh cửa. Hai tay thì bị trầy, nhưng cửa chẳng tài nào mở được.
Zandesu Kachiganai.
Không.. Tôi xin lỗi.. Tôi sai rồi..!
Zandesu Kachiganai.
Làm ơn mở cửa đi mà.. Tôi sợ lắm...
Chẳng một lời hồi âm, nó bất lực. Nó tìm một chỗ, thu mình lại một góc. Nó sợ phòng kín, rất sợ.
Khi nó đang phải đối mặt với nỗi sợ của mình, Sanzu lại ung dung dựa người ngoài cửa. Môi cười khúc khích.
Sanzu Haruchiyo.
Hah..~ Phải dọa cho mi sợ thì mới vâng lời~
Sanzu Haruchiyo.
Mấy ngày tới, sẽ thú vị lắm cho xem. ~
Hắn cầm lấy một tấm hình, rồi ôm nó vào lòng.
Sanzu Haruchiyo.
Haruchiyo này nhớ chị nữa rồi~
Chill boy🗿(Nghiện Thích Ngọt.)
Ngọt sủng nha..🐧
Chill boy🗿(Nghiện Thích Ngọt.)
Thiệt ớ..🗿
•『Chapter 2』•
___________________________________________
|Title : Giao cho Kakucho đào tạo.|
Cứ thế, nó bị nhốt trong nhà tắm suốt đêm đó. Đến tận tờ mờ sáng thì Sanzu mới bước vào. Hắn nhìn nó đang dựa vào tường mà thiếp đi vì mệt. Khóe môi bất giác cong lên.
Dù hắn không muốn, nhưng vẫn phải vác nó ra khỏi nhà tắm. Nó ngất rồi, còn bị sốt cao. Cả cơ thể nóng hừng hực, ngay cả hơi thở cũng nặng nhọc. Sanzu khó chịu để nó nằm trên giường mình.
Sanzu Haruchiyo.
Chậc.. Yếu đuối thế không biết!
Sanzu Haruchiyo.
... Đành gọi thằng Kakucho đến xem sao vậy.
Sau khi gọi được Kakucho đến, hắn nhìn tình trạng của nó xong thì nhìn sang Sanzu với một ánh mắt ngán ngẩm.
Kakucho.
Sanzu, mày báo quá đấy.
Kakucho.
Chơi đùa gì thì cũng có chừng mực thôi chứ?
Sanzu nghe Kakucho nói hắn như thế khiến hắn bất mãn.
Sanzu Haruchiyo.
Tsk-.. Ai biết thằng này ẻo lả vậy đâu?
Sanzu Haruchiyo.
Nếu tao biết thì..-
Kakucho không muốn nghe hắn lải nhải.
Kakucho.
Ừ, nếu biết thì mày cũng đâu nương tay?
Sanzu Haruchiyo.
... Chậc!
Sanzu Haruchiyo.
*Đ.éo mẹ, đúng thế sao cãi..*
Kakucho.
Giờ quan trọng là nó bệnh rồi.
Sanzu Haruchiyo.
Hơ- Còn phải hỏi?
Sanzu Haruchiyo.
Đương nhiên là mày rồi.
Sanzu không suy nghĩ nhiều, thốt ra lời đó một cách trơn tru. Kakucho nghe xong thì chỉ muốn đấm cho tên này vài cú.
Sanzu Haruchiyo.
Chứ không lẽ tao chăm? Xùy- Mơ đi.
Hai bên giằng co một lúc, tiếng động ồn ào làm nó tỉnh giấc. Cả người nó ê ẩm, cố ngượng dậy thì bị Sanzu phát hiện.
Sanzu Haruchiyo.
Ồ- Tỉnh rồi à? Thằng yếu nhớt. ~
Nó im lặng, không còn chút sức lực nào để mà tức giận nữa. Sanzu thấy nó không phản ứng gì thì cũng chán.
Sanzu Haruchiyo.
Bơ tao đấy à? Hừ-..
Sanzu đi lại, nắm lấy cổ áo nó. Xách nó lên một cách dễ dàng. Như thể con người 1m82 này là một cục bông nhẹ tênh vậy.
Rồi không chút tình người nào ném nó xuống sàn. Nó đáp đất, cơ thể mỏi nhừ khiến cơn đau tăng lên vạn lần. Nó nhăn mặt, đột nhiên một bàn tay đưa đến trước mặt nó.
Nó chớp mắt, không tin vào mắt mình. Rồi cũng đưa tay ra nắm lấy tay Kakucho để hắn kéo nó đứng dậy. Bàn tay nóng hổi của nó cảm giác được sự mát lạnh chuyền đến từ lòng bàn tay của Kakucho khiến cơ thể nó khẽ run lên.
Zandesu Kachiganai.
Vâng.. Cảm ơn- Khụ..
Sanzu nhìn thấy một màn khách sáo này thì bỗng thấy có chút chướng tai gai mắt. Hắn nhân cơ hội đuổi luôn cả hai ra khỏi phòng hắn.
Sanzu Haruchiyo.
Hừ.. Cuối cùng cũng đuổi được thứ phiền phức đó đi.
Sanzu Haruchiyo.
*Phải gọi mấy con hầu kia đến thay ga giường mới được. Bị thứ bẩn thỉu kia nằm lên rồi*
Bên ngoài cửa, nó không khỏi ngơ ngác, trong tim lại vô hình có một nỗi buồn man mác. Kakucho đứng bên cạnh thì thở dài một hơi.
Kakucho.
Được rồi, về tạm phòng tôi đi.
Kakucho.
Tôi sẽ kêu bác sĩ đến khám cho cậu rồi dẫn cậu đến gặp Boss.
Nó nhìn chăm chăm vào Kakucho, giờ hắn trong mắt nó không khác gì một thiên thần sống. Nó nhanh chóng gật đầu lia lịa không chút do dự.
Kakucho.
... *Một hồi nữa nó có bị rụng đầu luôn không nhỉ?*
Sau khi uống một vài viên thuốc mà bác sĩ riêng của Phạm Thiên đã kê cho. Kakucho dẫn nó đến phòng của Manjiro, nó cũng không dám hó hé. Chỉ lẽo đẽo theo sau.
Kakucho đẩy cửa bước vào, Manjiro vẫn cúi đầu nhìn sấp tài liệu. Không quá quan tâm. Lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên.
Sano Manjiro.
Chuyện gì..?
Kakucho không nói gì, chỉ đẩy nó lên đến trước bàn làm việc của Manjiro. Hắn chống cằm, lướt mắt qua nhìn nó một lượt rồi dời tầm mắt về tài liệu.
Sano Manjiro.
Để nó làm người hầu.. Hoặc..-
Zandesu Kachiganai.
T- Tôi biết đánh đấm.. Cũng có thể sử dụng súng..
Manjiro hơi nhướng mày, nhưng sắc mặt vẫn không đổi thay. Hắn nhìn chằm chằm nó như đang toan tính điều gì.
Sano Manjiro.
Kakucho, đem nó đi kiểm tra đi.
Sano Manjiro.
Nếu đủ tiêu chuẩn.. Giao cho mày đào tạo.
Kakucho gật đầu, rồi không nhanh không chậm kéo cổ tay nó ra khỏi phòng.
Sano Manjiro.
*Zandesu.. Kachiganai...*
Sano Manjiro.
Hưm.. //Gục mặt xuống bàn//
Bên ngoài cửa, Kakucho khẽ liếc nhìn nó.
Kakucho.
Hah.. Cậu may mắn đấy.
Zandesu Kachiganai.
May mắn..? *Tôi mà may mắn sao..*
Kakucho.
Ừ. Nếu cậu có thể vượt qua bài kiểm tra.
Kakucho.
Ít ra.. Đỡ bị bọn kia đem ra hành xác đôi chút.
Zandesu Kachiganai.
*'Hành xác'..? Ý là bắt nạt hả..*
Thôi kệ.. Còn sống là được.
Chill boy🗿(Nghiện Thích Ngọt.)
Thấy bộ này sao.
Chill boy🗿(Nghiện Thích Ngọt.)
Từ giờ trở đi là ngọt nè, hứa🗿.
Chill boy🗿(Nghiện Thích Ngọt.)
•『Chapter 3』•
___________________________________________
|Title : Xuất hiện chấp niệm với Kakucho.|
Kakucho dẫn nó đến khu kiểm tra, nó dù đang bị bệnh. Hơi chậm chạp nhưng vẫn hoàn thành xuất sắc. Sau khi hoàn tất, người nó mệt lả. Kakucho đi đến, đặt tay lên vai nó động viên.
Kakucho.
Giỏi thật, đang bệnh mà vẫn làm tốt thế này.
Kakucho.
Tôi có niềm tin vào cậu rồi đấy.
Nó được Kakucho khen thì có cảm giác phởn không thể tả. Nó lảo đảo không đứng vững, sau đó gục đầu lên vai hắn một cách mệt mỏi.
Zandesu Kachiganai.
Hah..~ Cảm ơn lời khen của Kakucho...
Zandesu Kachiganai.
Tôi mệt quá à..
Dứt câu, mắt nó tối sầm. Cơ thể rã rời không giữ thăng bằng, ngã đè lên người Kakucho. Hên cho nó là hắn phản xạ nhanh, đỡ kịp.
Kakucho.
Đệch.. Tên này là heo à?
Kakucho.
Nặng khiếp.. Mà, nó lại ngất nữa rồi.
Kakucho nâng mặt nó lên, bóp nhẹ cằm nó. Xem xét một lúc rồi thở dài, vác nó lên vai.
Kakucho.
*Tên này cỡ 1m8.. Nhưng cũng không nặng như mình nghĩ*
Kakucho.
*Có chút phiền phức rồi đây..*
Kakucho đưa nó về phòng mình nằm nghỉ, bản thân hắn thì đi gọi Kokonoi đến. Nhờ Kokonoi sắp xếp phòng cho nó.
Một lần nữa, nó lại chầm chậm mở mắt. Cơ thể đã thấy khỏe hơn đôi chút, nhưng vẫn nặng nề lắm. Nó nhìn sang bên cạnh thì thấy Kakucho cũng đang nhìn nó.
Kakucho.
... Dậy rồi thì ăn gì đi.
Kakucho.
Để tôi bảo người hầu đi nấu.
Hắn nói xong thì đứng dậy, để lại nó ngơ ngác.
Kakucho đi đến cửa, rồi đột nhiên dừng lại.
Kakucho.
Nếu thấy còn mệt thì cứ nằm đó nghỉ thêm một lúc đi.
Zandesu Kachiganai.
Vâng..
Nói xong hắn mở cửa, đi mất.
Zandesu Kachiganai.
(•ו...
Nó với tay, cầm lấy cái mền êm ái mà ôm vào lòng. Rồi vô tình để lên mũi, lỡ cảm nhận được mùi hương đó.
Zandesu Kachiganai.
Thơm.. //Hít hà//
Zandesu Kachiganai.
*Mùi của Kakucho thơm đến vậy sao...*
Zandesu Kachiganai.
*Người gì đâu vừa thơm lại còn tốt tính...*
Zandesu Kachiganai.
*Không thô lỗ như tên kia...*
Nó ngồi đó, như người mất hồn mà thẩn thờ.
Lát sau, nó mới ráng lấy lại lí trí.
Zandesu Kachiganai.
*Đừng.. Đừng nghĩ về Kakucho nữa..!*
Nó lắc lắc đầu, cố xua tan những suy nghĩ không đáng có trong đầu. Nếu còn không ngăn chặn.. Có khi nó nghĩ được tên con với Kakucho mất.
Nó được Kakucho dẫn đến bàn ăn, sau khi ăn xong. Kakucho lại đợi sẵn bên cạnh để đưa thuốc cho nó uống.
Kakucho.
Uống đi, phải uống thuốc mới khỏe được.
Nó ngoan ngoãn, xòe hai tay ra nhận lấy thuốc từ Kakucho. Sau đó nhanh chóng bỏ thuốc vào miệng, hắn đưa nó một cốc nước. Uống thuốc diễn ra một cách suôn sẻ.
Tim nó bây giờ đập loạn nhịp, suy nghĩ bấn loạn. Kakucho thì vẫn bình thản trông nó uống hết thuốc. Vì hắn đơn giản nghĩ nó sẽ có ích cho tổ chức. Nên chăm sóc kĩ một chút cũng không vấn đề gì. Nhưng đối với con người chưa từng cảm nhận được sự yêu thương thật sự.
Nó đang nghĩ.. Cuối cùng cũng có người thực sự quan tâm mình rồi sao?
Tất cả những gì hắn làm cũng chỉ là vì sự thương hại và vì lợi ích của tổ chức.
Nếu nó biết suy nghĩ thật sự của Kakucho..
Chắc nó sẽ sụp đổ lắm đây.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play