Ánh nắng vàng nhạt của bình minh đã ló dạng, chiếu từng tia nắng ấm áp qua tấm rèm đen ở cửa sổ của một căn phòng, căn phòng nồng nặc lên một mùi đầy ám muội bao trùm khắp cả phòng, trên sàn nhà thì từng bộ đồ rơi vãi trên trên sàn trên giường lại có một đôi nam nam đang nằn ở đó không một mảnh vải che thân.
Tia nắng mặt trời chiếu tới mặt của một cậu thiếu niên đang ngủ say trên người có đầy những dấu ám muội, xanh đỏ tim vàng đều có đủ.
Lam Thiết Minh khẽ nhíu mày vì bị ánh nắng chiếu vào làm cho cậu không thể nào ngủ nỗi nữa, vừa mở mắt ra đập vào mặt Thiết Minh không phải là khung cảnh cậu và người đàn ông kia mà là một cơn đau từ dưới eo kéo tới làm cho Thiết Minh nhăn mặt vì đau.
"Ưm..."
Cậu vừa động cái hong liền cảm nhận được có thứ gì đó đang ở bên trong bông cúc của mình, Thiết Minh mới nhìn lại tình cảnh trước mặt, nhìn qua người đàn ông đang nằm kế bên và ôm chặt lấy eo của cậu, mới chịu nhìn đống quần áo vươn vãi cả ra sàn nhà.
Chuyện quái gì? S...sao...
Lam Thiết Minh thật không thể hiểu chuyện này sao có thể xảy ra, làm sao ba ba lại ở trên giường của mình? À không đúng đây là phòng của ba ba mà tại sao mình lại được đưa về đây chứ?
Đầu của Lam Thiết Minh suy nghĩ tới sắp bị đình trệ đến nơi rồi cần được bảo trì gấp, gấp gấp và gấp gấp...
Thiết Minh cố nhớ lại, à không đúng hơn là lục lại những gì xảy ra ngày hôm qua để dẫn đến chuyện như thế
...----------------...
"Ba ba, hôm nay..." Cậu thiếu niên vừa tròn tuổi cất giọng nhẹ và ngọt như mía lùi như đang muốn vòi quà của người trước mặt mình.
Cậu, Lam Thiết Minh đứa con trai út của Lam gia nhưng người đời lại không biết cậu không phải con ruột của Lan gia, chỉ là một đứa trẻ sống ở trại trẻ mồ côi được nhận nuôi thôi, đó là những gì cậu được Lam Kính Hàm nói khi lần nào mà cậu hỏi về thân thế của cậu.
Người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc ngước ánh mắt liếc nhìn cậu một cái mới lên tiếng " Con lại muốn cái gì nữa đây? Nói mau đi ba không có thời gian đâu, công việc của ba còn khá nhiều" giọng nói đầy lạnh lùng và vô cảm được cất lên từ một người đàn ông khôi ngô tuấn tú, nhìn sơ qua không ai biết người kia đã ngoài ba mươi và sắp bước vào tuổi đầu của bốn mươi rồi.
Ông ta nói rồi lại cầm tài liệu lên xem rồi lại cất lời nói " Con biết ba bận mà đúng không?"
Thiết Minh lặng lẽ cuối mặt không dán nhìn thẳng vài mắt của người kia mà dạ một cái, khuôn mặt cậu lúc này khác với cái khuôn mặt vui tươi và hớn hở khi nãy của cậu khi mở cửa bước vào phòng của người mà cậu gọi là ba kia.
"Nếu con không có gì để nói với ta thì đi ra ngoài để ta làm việc!!" Người kia gằn giọng không quá mạnh cũng chẳng nhẹ như đang đe dọa chính con mồi của mình, dòng uy áp vô hình len lỏi qua rồi tiếp cận đến chỗ cậu.
Thiết Minh cảm nhận được sự tức giận của ba nuôi nên cậu không nói gì thêm mà đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Cậu vừa đi lại có một người nữa đến gần rồi gõ cửa.
-Cốc-Cốc-Cốc-
Hắn cứ nghĩ là cậu lại quay lại nên đã quát lớn "Ta đã bảo là ta rất bận cơ mà!!?"
Bên ngoài yên ắng đến lạ rồi cánh cửa lại được mở ra một lần nữa, người đi vào là một người đàn ông đã ngoài hai mươi vừa chạm chân đến tuổi ba mươi chỉ vài ngày, ông ấy là quản gia của cả tòa biệt thự này.
Văn Hàn Diệt đã làm quản gia của tòa biệt phủ này từ hồi ông vừa tốt nghiệp cấp ba và được gia đình của Lam Kính Hàm nhận nuôi, cho tiền ăn học bầu bạn với Lam Kính Hàm nói không ngoa chứ không ai hiểu Lam Kính Hàm bằng ông cả.
Văn quản gia nhẹ giọng gọi một tiếng ông chủ đầy tình cảm, ông hiểu con người của Lam Kính Hàm những thứ nào hắn không để vào mắt thì hắn sẽ không quan tâm còn một khi đã quan tâm thì...
"Là cậu à? Làm tôi tưởng thằng bé Tiểu Minh lại quay lại" Giọng nói của hắn nhẹ nhàng hơn khi nãy rất nhiều, làm cho người khác thật là khó hiểu.
Văn Hàn Diệt nhìn người trước mặt rồi lại lên tiếng nói "Ông chủ, hôm nay là..." Chưa để Văn Hàn Diệt nói hết câu thì đã bị Lam Kính Hàm ngăn lại rồi hắn liền lên tiếng "Tôi biết, mà khi không có ai thì cậu cứ gọi tôi như hồi nhỏ được rồi không cần thêm hai chữ ông chủ vào làm gì"
Văn quản gia chỉ đứng đó suy nghĩ gì đó lại nói tiếp " Kính Hàm cậu thật là biết thì thôi đi còn làm ra cái mặt với cái giọng khó ở đó với thằng bé Tiểu Minh là sao hả?" Văn Hàn Diệt tuy vừa mới ba mươi tuổi nhưng cách nói chuyện đến tác phong đều như một lão già gần đất xa trời đang trăn trối với đám con thơ vậy.
Vẫn là bài ca muôn thuở từ nhỏ tới lớn, từ khi Lam Kính Hàm đảm nhiệm cái chức chủ tịch này cho đến nay thì mỗi lần hắn làm ra cái mặt khó ở đó với Lam Thiết Minh thì liền bị Văn Hàn Diệt giảng cho một trận gàn hai tiếng đồng hồ.
"Cậu, Lam Kính Hàm! Cậu có biết khi cậu quát thằng bé thì nó tổn thương lắm không hả? Cậu có..." Chưa kịp để Văn Hàn Diệt giảng đạo thêm câu nào thì Lam Kính Hàm liền chen vào " Khoan đi, cậu có cản giác có một bài mà cậu giảng đi giảng lại cho tôi rồi không?"
Văn Hàn Diệt nghiêm nghị nhìn Lam Kính Hàm với vẽ mặt bất lực rồi lại nói " Cậu biết hôm nay là ngày gì không?"
Lam Kính Hàm ngơ ngác, suy nghĩ một hồi như chợt nhớ ra gì đó, hắn lắp bắp không nói nên lời "S...sinh..." Văn Hàn Diệt không để cho Lam Kính Hàm nói thêm anh ta liền chen vào " Cậu khỏi nói luôn cũng được, tôi biết cậu quan tâm thằng bé, yêu thương thằng bé nhưng đừng có khắc khe với nó quá cũng đừng kiểm soát nó quá như thế thằng bé có thể bị trầm cảm đấy" Văn quản gia ngưng một lúc lại nói tiếp " Cậu hãy đặt mình vào thằng bé thử xem? Xem xem cậu sẽ cảm thấy thế nào khi bị kiểm soát và còn bị ba mình không quan tâm mà cứ mặt nặng mài nhẹ với mình chứ."
Văn Hàn Diệt nói rồi cũng không nán lại nữa mà đi dỗ cậu nhóc to sát kia.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại một mình Lam Kính Hàm, hắn ta ngồi ở ghé hai tay đan vào nhau chống cằm mà suy nghĩ gì đó rất suy tư.
Tiểu Minh thật sự bị tổn thương bởi những lời nói đó của mình sao?
Mình còn quên sinh nhật của thằng bé nữa.
Tiểu Minh sẽ...
Nghĩ đến đây thì hắn liền bị tiếng chuông điện thoại làm cho cắt đứt khỏi dòng suy nghĩ.
"Tôi nghe"
Đầu dây bên kia có vẻ đang gấp gáp với hoảng sợ chuyện gì đó mà nói cứ ấp a ấp úng.
"C...chủ...tịch..."
Lam Kính Hàm nhíu mày, giọng nói lạnh lùng vang lên "Có gì thì nói nhanh lên tôi còn đang có việc!"
Đầu dây bên kia nói gì đó làm cho Lam Kính Hàm kinh ngạc rồi vội lấy áo khoác treo trên giá mà gấp gáp đi ra ngoài, Lam Kính Hàm lướt ngang qua cậu lại dừng chân mà chỉ kịp nhìn cậu, hắn để ý đôi mắt cậu đỏ hoe lên vì khóc chỉ như thế thôi làm cho tim Lam Kính Hàm chợt nhói lên một cách lạ lùng.
Văn quản gia đi từ phía trong ra trên tay cám theo một số thứ có vẻ rất quan trọng, Lam Kính Hàm nán lại một chút, hắn đi lại gần chỗ Văn Hàn Diệt mà dò hỏi gì đó rồi lại rời đi.
Văn Hàn Diệt nhìn hắn gấp gáp thế lại lắc đầu một cái với cái tên đầu đất này, có chuyện gì quan trọng hơn việc nói một câu chúc mừng sinh nhật tuổi mười tám của cậu con trai nhỏ chứ.
Lam Kính Hàm ơi là Lam Kính Hàm có không giữ tới mất thì cậu đừng có mà cố tìm nữa nhé.
…
Trên căn phòng ở phía cửa sổ có một cáu thiếu niên đang nhìn theo bóng lưng cửa một ai đó đang gấp gáp vào xe và được tài xế chở đi.
"Ba ba thật sự không nhớ hôm nay là sinh nhật mình, mà cũng đúng thôi một đứa trẻ mồ côi như mình thì làm gì có sinh nhật chứ"
Lam Thiết Minh từ khi được Lam Kính Hàm nhận nuôi thì cậu luôn lấy ngày mình được nhận nuôi làm ngày sinh nhật thứ hai của mình nhưng rồi cũng không suôn sẻ là mấy vì ngày cậu được nhận nuôi lại trùng với ngày sinh nhật của Lam Thiên Thụy nên Lam Kính Hàm mới chọn một ngày để làm ngày sinh nhật của cậu đó là ngày cậu và hắn gặp nhau.
Sinh nhật của Lam Thiết Minh năm nào cũng như thế, không ai bên cạnh chỉ có một mình Văn quản ở bên cạnh cậu mà nói lời chúc mừng, cũng chỉ có một mình Văn quản gia là nhờ ngày sinh nhật của cậu còn Lam Kính Hàm thì... khỏi nói cũng hiểu.
Lam Thiết Minh kéo rèm lại rồi cậu đi lại giường mà úp mặt xuống gối cứ thế mà thút thít một hồi.
Văn quản gia vừa định gõ cửa, từ ngoài anh ta đã nghe tiếng khóc thút thít của Thiên Minh, anh ta liền gọi cậu một cách nhẹ nhàng nhất và còn nói gì đó "Tiểu thiếu gia, hôm nay là sinh nhật của cậu tôi có sai người làm chuẩn bị những món cậu thích với cả ông chủ còn đích thân đi chọn quà cho cậu nữa đó"
Lam Thiết Minh nghe vậy liền nín khóc nhưng mũi vẫn còn sụt sịt vài tiếng, cái giọng nghèn nghẹn vì khóc vang lên những tiếng rất khẽ " T..thật ạ?"
"Đúng vậy đó, tôi gạt cậu làm gì" Văn quản gia vừa nói tay vừa vặn tay nắm cửa mà mở ra. Anh ta bước vào với một dáng vẻ chuyên nghiệp hơn bao giờ hết, cùng khuôn mặt thương hiệu và cả cái nụ cười đó nữa đúng chất một quản gia có thâm niên trong nghề.
Văn Hàn Diệt nhìn cục trắng trắng nằm trên giường cuộn tròn mình lại mà không nhịn được cười mà phì một cái rất khẽ.
"Phụt"
Thiên Minh lúc cái đầu ra khỏi ổ chăn của mình cùng khuôn mặt phụng phịu vì giận còn có đôi mắt đỏ hoe vì khóc của cậu nữa, nhìn thôi đã thấy thương rồi.
Văn quản gia biết tất cả điểm mạnh và điểm yếu của hai cậu chủ vù từ nhỏ hai người họ cứ thích đeo theo ông mãi còn nói gì mà muốn ông làm mẹ kế của bọn chúng nữa, nghĩ thôi đã cảm thấy ớn lạnh rồi.
*Lần đầu tui viết tiểu thuyết ấy có gì mọi người đọc rồi góp ý cho tui nha với tui có viết sai hay lỗi chữ nào thì mọi người cứ cmt tui sẽ sửa nha<3*
"Kế hoạch thành công một nữa" Văn quản gia tự cho mình toàn diện cuối cùng cũng sắp đạt được mục đích ban đầu của mình rồi đó là hạ thuốc thằng bạn thân mà là thân ai nấy lo của mình để nó ú ù với cậu con trai nuôi của nó
Ai không nhìn ra chứ làn sao qua mắt được quản gia dầy dạn kinh nghiệm như anh ta cơ chứ, anh ta nhìn ra hết đấy.
Thật ra Lam Kính Hàm nghiêm khắc và kiểm soát chặt chẽ Lam Thiết Minh không phải vì hắn ta sợ cậu bị đám bạn xấu dụ dỗ làm những chuyện không nên làm mà hắn sợ cậu nhóc con khi đủ lông đủ cánh rồi sẽ bay khỏi tầm tay hắn nên Lam Kính Hàm mới kiểm soát cậu một cách quá mức. Cái đó là người ngoài nhìn vài là vậy nhưng trong mắt Văn Hàn Diệt thì lại khác à nha.
Anh ta nhìn ra được thâm tâm thật sự của cái tên cầm thú họ Lam này, ai nói hắn lạnh lùng băng lãnh còn có vẻ ngoài cấm dục đó lại có ý đồ với cậu con trai nhỏ chứ.
Kính Hàm ơi là Kính Hàm cậu giấu tôi quá kỹ rồi, kỹ đến nỗi lồi cả cái đuôi cái chành bành luôn ấy.
Văn Hàn Diệt cứ cười khà khà như một con điên người khác nhìn vào còn tưởng anh ta điên thiệt ấy chứ, đám người làm thì quá quen với chuyện này rồi với cả tiếng cười của anh ta như con heo nái kêu khi đi đẻ vậy, thật buồn cười.
Lam Thiết Minh lúc này cũng chịu xuống dưới nhà nhìn bàn đồ ăn với một cái bánh kem to đùng có ghi dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật con trai yêu dấu" làm lòng của Thiết Minh cũng vui vui trở lại phần nào đó rồi.
Khi nhìn sang Văn quản gia cứ thấy anh ta nhìn ề đồ ăn mà cười khà khà Lam Thiết Minh cứ nghĩ anh ta bị gì đó nên liền hỏi " Chú Văn, chú làm gì mà đứng đây nhìn ề đồ ăn mà cười giữ vậy?"
Văn Hàn Diệt nghe thấy giọng củ tiểu tổ tông liền giật thót lên như vừa mới đi ăn trộm về vậy. Anh ta cố tìm cái cớ gì đó để lấp liếm thì lúc này từ người sân có một người chạy vào rất nhanh.
"Anh Văn, em nhớ anh quá đi"
Lam Thiết Minh thì đứng hình còn Văn Hàn Diệt thì ngơ ngác không biết người này là ai, tới khi nghe kỹ giọng nói anh ta mới nhận ra là cục bông bé bỏng cửa mình đã đi du học về.
"Tiểu Thụy em về hồi nào mà không gọi để anh kêu tài xế ra đón em?" Giọng nói của Văn quản gia có chút hờn trách đầy giận dỗi còn người được Văn quản gia gọi bằng tên thân mật thế cũng biết người kia đang giận mà đáp lại bằng giọng sủng nịnh " Em mới về thôi vì muốn cho anh một bất ngờ ấy mà"
Người này là Lam Thiên Thụy đứa con thứ hai của Lam Kính Hàm không biết là con ruột hay nuôi nhưng đứa này hắn ta có phần buôn lõng chứ không có khắc khe như đứa út.
Lam Thiết Minh nhìn người này có chút quen lại có chút lạ lạ, cậu cố gắng lục trong ký ức của mình xem người này là ai. Không quá ba giây chưa để Thiết Minh nói gì Lam Thiên Thụy liền nhào đến ôm cậu rồi còn nựng má cậu nữa.
"Ôi nhóc con mới đi có mấy năm mà em đã lớn thế này rồi à? Lại đây anh hai xem xem em có cao hơn lúc trước không? Hay là lùn xuống ấy nhỉ?"
Chỉ một câu hỏi đã đâm trúng biết bao nhiêu người ở đây, ai cũng nhìn Lam Thiên Thụy bằng cặp mắt sắt như dao lam kể cả cái người vừa vui mừng khi thấy Lam Thiên Thụy trở về.
Văn quản gia dùng nụ cười thân thiện với ánh mắt thân thương nhìn về phía Lam Thiên Thụy mà cất lời đầy mùi sát khí "Nhị thiếu gia, ý của ngài là giấy nhỉ?"
Lam Thiên Thụy giật mình, cảm giác lành lạnh cái sống lưng, anh ta quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt thân thiện của Văn quản gia đang nhìn mình.
"A...anh..."
Văn quản gia không nói gì với cái tên này nữa mà quay lừng đi vào trong để cho anh ta ngơ ngác chả hiểu chuyện gì. Thiết Minh thì nhìn một phát đã biết có người giận rồi, cậu lại nhìn về phía người anh của mình mà lắc đầu.
Cũng nhờ chuyện này mà tâm trạng của Thiết Minh có vẻ đã tốt lên một chút, không còn nghĩ về chuyện khi nãy lúc ba ba ở nhà nữa. Cậu chị nghĩ về món quà mà ba ba sẽ tặng mình.
…
Lam Kính Hàm ngồi trên xe đi đến địa điểm hẹn.
Đó là một khu ở trung tâm thành phố khá là xầm uất với những tòa nhà cao trọc trời, xe cộ chật kín cả những con đường từng hồi chuông, còi xe in ỏi vang lên.
Xe của Lam Kính Hàm khá nỗi bật trong đám xe cộ đậu chờ đèn đỏ ở trên đường.
Cũng đúng thôi, chiếc xe của Lam Kính Hàm khá là nỗi bật với cái màu đen mạ vàng sáng chói kia, một chiếc Rolls - Royce La Rose Noire Droptail sang trọng đanh dừng chờ đèn đỏ, ai cũng nhìn với cặp mắt ghen tị.
Lam Kính Hàm ngồi trong xe vừa xem tài liệu vừa nhíu mày có lẽ chuyện hôm nay khá là căng thì phải. Người ngồi bên cạnh nhì thấy sắc mặt của Lam Kính Hàm như vậy không khỏi toát mồ hôi trên trá
Người kia liền lên tiếng để tránh cho sắc mặt của Lam Kính Hàm thêm khó chịu cũng để làm cho bầu không khí đỡ căng thẳng hơn "Chủ tịch"
Ánh mắt sắt lạnh của Lam Kính Hàm nhìn người kia rồi đáp một cách đầy lạnh nhạt "Có chuyện gì?" người kia như chợt nhớ ra gì đó liền nói " Hôm nay là sinh nhật của tiểu thiếu gia đúng không ạ?"
Lam Kính Hàm không lạnh cũng không nhạt mà đáp ừ một cái như có lệ rồi không khí lại trở về vẻ im lặng và ngột ngạt như lúc nãy.
Người kia là thư ký kiêm luôn bác sĩ riêng của Lam gia, một người luôn trung thành với Lam Kính Hàm làm mọi chuyện cho Lam Kính Hàm dù là chuyện lớn hay nhỏ.
Lam Kính Hàm im lặng một hồi lại lên tiếng, cái giọng trầm vang bên tai như quyến rũ bên tai người nghe vậy " Dương Thiêu!"
Dương Thiêu nghe ông chủ gọi với cái giọng này thì toát cả mồ hôi hột, anh khẽ rung rung mà trả lời "V...vâng" Lam Kính Hàm nghĩ một lúc lại nói " Cậu có nghĩ tôi khắc khe với thằng bé Thiết Minh quá không?"
Dương Thiếu không dám nói sự thật, chỉ ấp a ấp úng không nói nên lời "T..tôi..."
Lam Kính Hàm thản nhiên nói, sắc mặt cũng dãn hơn lúc nãy cặp chân mày không còn kéo sát vào nhau nữa, giọng nói cũng nhẹ hơn không còn cái áp lực như lúc nãy "Cậu cứ nói sự thật đi, tôi không trách hay phạt cậu đâu"
Nghe thế Dương Thiêu như trúc được một đống đá trên người xuống, anh ta đáp lại một cách dứt khoát giống như đang mắng sếp mình vậy.
" Nếu sếp đã cho tôi nói thì tôi sẽ nói"
"Thật ra tôi cảm thấy sếp làn vậy cũng không tốt lắm, kiểm soát thằng bé quá mức như thằng bé chỉ thuộc về sếp vậy, không cho thằng bé giao du với bạn bè hay qua lại với bất kỳ ai, còn có..." Nói tới đây Dương Thiêu bỗng dưng im bặt không nói tiếp nữa, còn sắc mặt của Lam Kính Hàm lại đen hơn lúc nãy cặp chân mày kéo sát vào nhau như có thể kẹp chết một con ruồi vậy.
"Sao không nói tiếp đi!"
Dương Thiêu nhìn mặt sếp mình đen như đít khỉ nên không dám nói tiếp vì sợ câu nói phía sau sẽ khiến cậu mất luôn công việc này mất.
"Tôi không dám..."
Lam Kính Hàm thản nhiên như chốn không người mà đáp "Nói đi tôi không đuổi việc cậu mà còn tăng lương nữa"
Nghe thấy hai từ tăng lương đôi mắt Dương Thiêu từ lo sợ biến thành những đồng tiền sáng chói, anh ta liền luyên thuyên cả một lúc kể hết những tật xấu của sếp mình còn nói sếp mình chiếm hữu Lam Thiết Minh quá mức và vân vân và mây mây khác nữa.
Lam Kính Hàm nghe như là cậu ta đang cố tình lợi dụng câu hỏi của hắn mà mắng hắn vậy, quả thực là vậy mà.
Nơi chuyện một lúc thì xe cũng di chuyển đến điểm hẹn của công việc ngày hôm nay, lúc xe di chuyển Lam Kính Hàm cứ nghĩ về những lời của Dương Thiêu nói với mình lúc nãy, hắn hiểu mà hắn cũng không muốn hiểu cho lắm vì dù gì Lam Thiết Minh cũng nằm trinh sự kiểm soát của mình nên hắn không có lo.
Khoảng năm phút đi xe nữa đã đến điểm hẹn, ở đây là khu phố xầm uất nhất của trung tâm thành phố, nơi những phú nhị đại, con nhà đại gia đến đây để tiêu tiền.
Lam Kính Hàm xuống xe, nhìn khung cảnh nơi này làm hắn ta khẽ nhíu mày, hắn bước vào một quán bar có vẻ là lớn nhất và đông khách nhất ở đây.
Vừa bước vào tới trong đã có người dẫn Lam Kính Hàm vào một phòng bao sang trọng, bên trong đã có một người đàn ông chờ sẵn ké bên hắn ta là một cô gái nhìn khá trẻ.
Người kia là Vạn Nam Khanh chủ gia tộc của Vạn gia, người đứng ké bên ông ta là đứa con gái lớn của ông ta Vạn Tiêu Nhi nhìn dáng vẻ cô ta đã biết là một người tốt rồi.
Lam Kính Hàm bước đến chào hỏi cho có lệ rồi bảo ông ta vào vấn đề chính "Chào ông Vạn gia chủ"
Ông ta cũng niềm nở chào hỏi với Lam Kính Hàm rồi mời hắn ta ngồi " Mời ngài ngồi Lam Tổng"
Lam Kính Hàm vừa ngồi xuống thì ong ta liền ra ám thị cho đứa con gái của mình đến rót rượu cho cho Lam Kính Hàm.
Dối giầy cao gót màu đỏ với bộ váy bí xác người làm tôn lên dáng đẹp của cô ta, Lam Kính Hàm không để vào mắt mà chỉ chăm chú xem xem lão cáo già này định làm gì.
Tiêu Nhi cuối xuống trên tay còn cầm theo chai rượu vang để rót cho Lam Kính Hàm, tay thì rót mà miệng cô ta cứ nói cái giọng điệu đà dẹo dẹo khiến cho Lam Kính Hàm nhíu mày.
Hắn ta nhìn ly rượu được rót đầy mà không muốn cầm ly lên uống, Lam Kính Hàm biết đám Vạn gia này không có gì tốt đẹp cả, không phải vì vụ của Lam Thuyết An thì hắn cũng không thèm tới nơi như thế này.
Dương Thiêu nhìn mặt của sếp mình liền hiểu ông muốn nói gì nên liền cầm ly rượu lên "Tôi uống thay cho Lam Tổng"
Vạn Nam Khanh cùng Vạn Tiêu Nhi nhìn thấy hành động đó liền làm bộ mặt không vui, còn Vạn Tiêu Nhi nhìn cha mình mà nũng nịu.
Vạn Nam Khanh liền cất tiếng "Lam Tổng làm vậy là không nể mặt tôi thì phải!"
Lam Kính Hàm nhìn trợ lý, Dương Thiêu liền đặt ly rượu xuống rồi lui ra phía sau Lam Kính Hàm mà đứng.
Hắn cầm ly rượu lên trong lòng thì đã biết được tên cáo già Vạn Nam Khanh suy tính chuyện gì đó nên mới dẫn theo đứa con gái bảo bối của ông ta theo.
Quay lại vài tiếng trước lúc Lam Kính Hàm nghe cuộc điện thoại đầu tiền.
"Dương Thiêu điện tôi có gì không?"
"Chủ tịch, lãi già Vạn Nam Khanh nói đại thiếu gia trong lần làm nhiệm vụ gần đây đã làm con trai ông ta bị thương" Dương Thiêu ngập ngừng một hồi lại nói tiếp "Ông ta còn nói nếu ngài không đến gặp ông ta thì ông ta sẽ không để cho chuyện này yên"
Lam Kính Hàm vừa nghe xong câu cuối mặt hắn đen như đít nồi rồi cặp chân mày nhíu chặt, tay bóp chặt tờ tài liệu đang cầm trên tay.
"Cậu nói lại tôi nghe!?" Giọng nói trầm thấp của Lam Kính Hàm chỉ cảm thấy rùng mình khi lúc hắn ta tức giận và lúc hắn nói cái giọng nhẹ nhàng với cậu con trai út của mình.
Dương Thiêu vừa trả lời câu hỏi của sếp mình mà vừa dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt.
"Ông ta bảo..." Anh ta chưa nói hết đã bị cái giọng băng lãnh của Lam Kính Hàm ngăn lại "Tôi hiểu rồi, cậu chuẩn bị xe đi và sắp lại toàn bộ lịch trình vì tối nay tôi còn có việc cần phải làm, với từ chối luôn lần ăn cơm này với Cố thị giúp tôi"
"Vâng thưa sếp" Nói xong câu đó Dương Thiêu liền cúp máy mà đi làm việc mà sếp giao
Quay lạu quán bar.
Lam Kính Hàm cầm ly rượu lên mà nhấp một ngụm chứ không uống hết làn cho Vạn Nam Khanh lại hiện lên cái mặt không vui đó một lần nữa.
"Lam Tổng lại không nể tôi rồi! Mà thôi đi chúng ta vào việc chính luôn nhỉ?"
Lam Kính Hàm đặt ly rượu xuống bàn rồi nói "Được"
"Về chuyện của Lam Thuyết An thì tôi thấy nó cũng không có gì to tát cả chỉ là làm nhiệm vụ thì chuyện gì cũng có thể xảy ra mà đúng không Vạn gia chủ?" Lam Kính Hàm vừa nói vừa lia mắt nhìn về phía ông ta tỏa ra sát khí như một con thú dữ đang chờ con mồi của mình sập bẩy vậy.
Vạn Nam Khanh biết thừa trong lời nói của Lam Kính Hàm đang có hàm ý đe dọa mình mà ông ta cũng đâu có vừa vẫn là nụ cười thương hiệu của mình ông ta khẽ ra hiệu cho cô con gái của mình rót thêm rượu cho Lam Kính Hàm.
Lúc nãy Lam Kính Hàm uống một ngụm rượu dù không nhiều nhưng ông ta đã mở cờ trong bụng, ông ta đã hạ dược vào chai rượu đó mà loại thuốc này cực kỳ mạnh không giải tỏa nhanh thì cơ thể sẽ cảm thấy khó chịu vô cùng.
Ông lại nhìn cô con gái của mình, mỉm cười ra hiệu cô ta cũng biết kế hoạch này sắp thành vậy là cô ta sắp làm dâu hài môn rồi, làm Lam thiếu phu nhân hưởng vinh hoa phú quý không hết.
Lam Kính Hàm thấy ông ta im lặng không nói gì hắn lại tiếp lời lúc nãy mà nói tiếp "Vạn gia chủ nếu muốn ra điều kiện gì cứ nói nhưng chỉ trừ một việc là lấy con gái ông hoặc đứa em gái ông ra thì chuyện khác tôi không chấp nhất" Nói đến đây Lam Kính Hàm im lặng suy nghĩ gì đó lại nói tiếp bằng cái giọng đầy đe dọa "Nếu ông cố tình làm gì đó trong ly rượu này thì ông cứ chờ ngày Vạn thị phá sản là vừa." "À mà chuyện của Thuyết An và con trai ông đó chỉ là tai nạn nếu ông muốn có bằng chứng thì tôi có cả một USD nằm trong máy tính của trợ lý của tôi đây"
Vạn Nam Khanh nghe vậy ông ta tức đến đỏ mặt mà không làm gì được, ông ta chỉ chờ Lam Kính Hàm ngấm thuốc rồi để con gái mình lên giường với hắn mà thôi.
Lam Kính Hàm nói rồi định rời đi để về ăn sinh nhật với Thiết Minh thì hắn ta bỗng dưng choáng váng, cơ thể thì nóng dần lên còn hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn lúc nãy, Dương Thiêu thấy biểu hiện bất thường của sếp mình liền đi lại dìu Lam Kính Hàm ra ngoài nhưng lại bị đám người di Vạn Nam Khanh thuê ngăn lại.
"Bỏ ra!" Giọng khàn khàn khi bị ngấm thuốc của Lam Kính Hàm khiến ai nghe cũng muốn lao vào để sinh con cho hắn cả, kể cả Vạn Tiêu Nhi cũng không kém cạnh gì.
Tiếng giầy cao gót màu đỏ va chạm với sàn nhà của căn phòng bao VVIP vang lên những tiếng cộp cộp, cô ta tiến đến gần Lam Kính Hàm choàng tay mình qua tay của hắn mà áp cái bầu ngực kia vào cánh tay Lam Kính Hàm để làm cho hắn hứng hơn nữa.
Lam Kính Hàm cũng không ngu mà để yên cho đám cẩu này muốn làm gì làm, hắn hất mạnh tay khiến Vạn Tiêu Nhi ngã một cái mặt chạm với sàn đôi môi hôn thắm thiết cái sàn nhà ở chỗ cô ta vừa bước qua.
Cô ta ấm ức mà đứng dậy dậm đôi giầy cao gót xuống sàn một tiếng khá lớn làm cho một chiếc đã bị gãy khiến cô ta càng tức hơn mà đi lại chỗ cha mình nũng nịu.
"Cha...con không biết đâu con muốn ông ta, muốn ông ta thuộc về con và cả cái tập đoàn Lam thị cũng phải thuộc về con nữa"
Vạn Nam Khanh cũng không kém mà chiều theo cô con gái cưng, ông ta ra lệnh cho đám vệ sĩ chặn Lam Kính Hàm lại nhưng ông ta đã quá xem thường người kia.
Không phải Lam Kính Hàm tự nhiên lại được gọi là kẻ máu lạnh vì nó đều có lý do cả. Và quy tắc hợp tác của Lam Kính Hàm cũng khác người miễn sao kẻ hợp tác vói hắn không đâm sau lưng hắn thì hắn sẽ không đụng vào mà nếu kẻ đó đã đâm sau lưng còn đe dọa hắn thì cả nhà của kẻ đó cũng chưa chắc còn sống đến ngày hôm sau.
Lam Kính Hàm khẽ nhíu mày một cái, tay đã nắm thành quyền chỉ vừa mới vung lên đã đánh ngã một tên vệ sĩ cao lớn đang chắn trước cửa. Lam Kính Hàm lạnh giọng nói gì đó nhưng vì cái giọng khàn khàn do bị hạ thuốc thêm cái cơ thể đang dần ngắm thuốc của mình mà hắn không nhìn thấy gì rõ nữa.
Dương Thiêu liền vùng ra khỏi tên vệ sĩ đang khống chế mình mà đi đến gần chỗ của Lam Kính Hàm rồi đỡ hắn rồi khỏi đây.
Đã là trợ lý của Lam Kính Hàm thì không thể đơn giản được đều được hắn ta lựa chọn một cách gắt gao bằng những trận chiến và những bài test nhanh đầy khó hiểu. Trợ lý chỉ là cái mát bên ngoài còn bên trong thật là là cánh tay đắc lực của Lam Kính Hàm trong thế giới ngầm.
Dương Thiêu đã ghi nhớ đám người Vạn gia này, khi đưa Lam Kính Hàm vào xe hắn liền gọi cho Văn Hàn Diệt "Văn quản gia hôm nay có lẽ chủ tịch sẽ về trễ chút"
Văn quản gia bắt máy chưa kịp alo thì đầu dây bên kia đã mở lời trước rồi cúp máy khiến cho anh ta không hiểu chuyện gì xảy ra chỉ nghe được là hôm nay ông chủ sẽ về trễ thôi.
"Haizz" ông thở cài một cái lại nhìn đống đồ ăn và cậu nhóc đang ngồi chờ ba mình mà không khỏi đau lòng.
Văn quản gia nghĩ liệu mình có nên nói cho tiểu thiếu gia nghe không, mà nếu nói thì cậu ấy sẽ buồn, mà không nói thì cứ để cậu ấy chờ như thế này sao?
Suy nghĩ một hồi Văn Hàn Diệt cũng ra quyết định là nói cho Thiết Minh biết, anh ta đi lại chỗ cậu ngồi mà kéo ghế ra ngồi kế cậu.
"Tiểu thiếu gia..."
Không cần để Văn quản nói câu sau cậu cũng biết ông ấy định nói gì mà chen vào "Ba cháu sẽ không về đúng không ạ?"
Văn quản gia im lặng nhưng cậu biết sự im lặng đó như ngầm đồng ý cho câu hỏi vừa rồi.
"Tiểu thiếu gia không phải là ông chủ không muốn ăn sinh nhật cùng cậu mà do..." ông ấy đang cố giải thích cho cậu hiểu vì sao hôm nay Lam Kính Hàm lại về trễ nhưng không cần giải thích nữa.
Tiếng Lam Kính Hàm vang lên từ ngoài cửa, cái giọng khàn khàn đó vẫn khó thể nào mà che giấu được, còn Lam Thiết Minh vừa nghe thấy tiếng của ba nuôi liền quay đầu lại chạy nhanh đến ôm hắn.
Lam Thiết Minh cứ có cảm giác hôm nay ba ba khác lạ và có cả mùi rượu nữa, cậu nhớ ba ba đâu thích uống rượu dù ông ấy rất thích sưu tầm các loại rượu đắt đỏ nhưng không bao giờ uống miếng nào dù là đi gặp đối tác hay đi ký hợp đồng ông ấy cũng chỉ nhấp môi mà không uống nhưng hôm nay cậu lại ngửi thấy mùi rượu trên người ba ba còn có cả mùi nước hoa của phụ nữ nữa.
Lam Thiết Minh không biết vì sao nhưng cậu cản thấy hơi khó chịu khi ngửi thất mùi nước hoa khác mà còn là của phụ nữ trên người ba ba nữa.
Giọng nói của Lam Thiết Minh khe khẽ xen lẫn chút run run "B...ba mùi nước hoa trên người ba và cả mùi rượu là..."
Lam Kính Hàm nhíu mày vì thuốc giờ về lại bị con trai nhỏ hỏi như đang chất vấn hắn ta thì hắn càng khó chịu mà gằn giọng nói với cậu "Trên người ta có mùi gì con cũng quản được à? Hay con có ý gì khác?"
Cậu không hiểu vì sao ba nuôi lại gắt với cậu như thế nhưng cậu nhịn đủ rồi nên cũng không sợ ba nuôi nữa mà nói lại, giọng nói của cậu có hơi lớn làm cho Lam Kính Hàm nhíu cặp chân mày lại chặt hơn tỏ ý không hài lòng với cậu.
"Con chỉ quan tâm nên hỏi thôi không được à? Ba ba đó giờ có uống rượu đâu mà bây giờ lại uống, trên người còn có mùi nước hoa của phụ nữ nữa"
Cậu nói rồi lại im lặng suy nghĩ gì đó lại nói tiếp " Ba ba từng dạy con lừ không được đến những nơi như vậy mà hôm nay ba ba gấp đi ra ngoài để gặp người tình phải không?"
Câu nói cuối của cậu như đã chạm đến mức chịu đựng cuối cùng của Lam Kính Hàm, hắn ta liền giơ tay lên tát cậu một cái rồi mới nhận ra mình giận quá mà...vậy mà lại đánh thằng bé.
"Con nói đủ chưa?"
"Minh Minh ba...ba...xin lỗi"
Lam Thiết Minh ôm một bên mặt bị đánh đến đỏ mà nói với cái giọng run run của mình, đôi mắt lúc nghe hắn không về thì nó đã hơi đỏ rồi mà khi nhìn thấy hắn ngửi thấy mùi rượu và nước hoa kia càng làm mắt của Lam Thiết Minh đỏ hơn nhưng cậu lạu cố kiềm nén lại mà hỏi ba mình nhưng rồi thì sao chứ, ông ấy vậy mà đánh mình.
" Ba...ba hức...con biết rồi..." Lam Thiết Minh liền chạy thật nhanh lên phòng rồi đóng cửa khóa lại không cho ai vào mà chùm chăn khóc đến ngủ thiếp đi.
Còn về phía của Lam Kính Hàm lại nhìn vào bàn tay vừa nãy giơ lên đánh Lam Thiết Minh mà không biết sao mình hắn lại có cảm giác đau nhói đến lạ.
Dương Thiêu cùng Văn Hàn Diệt nhìn nhau rồi hai người im lặng đi ra ngoài còn Lam Kính Hàm lại về phòng mình để giải quyết một số chuyện quan trọng.
Sinh nhật mười tám tuổi của cậu cứ thế mà kết thúc bằng một món quà cậu không bao giờ quên được, cái tát này, cậu sẽ nhớ nó mãi mãi.
Con ghét ba ba, con ghét ba ba, con ghét...
Không còn những dòng suy nghĩ ghét Lam Kính Hàm nữa mà chỉ còn tiếng thở đều, thở đều chìm vài giấc ngủ thật yên bình trong chiếc chăn ấm áp, thế là một ngày sinh nhật đáng nhớ thật đáng nhớ trong tâm trí cậu.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play