Chớp mắt đã đến tháng mười hai, hoàng cung bị lớp tuyết dày bao bọc hơn nửa tháng. Vì thời tiết quá lạnh nên mặt trời còn không thể làm tan tuyết đọng ở ngọn cây chứ đừng nói tới tuyết trên nóc nhà.
Tiếng quét tước sột soạt vang lên trong thâm cung.Trải qua một đêm lạnh cóng, nước đóng băng trên mặt đất quét mãi không sạch được.
“Nhanh tay lên, quét xong còn phải đi Trung Cung dọn dẹp. Ngày mai là sinh thần hoàng hậu nương nương, lúc đó mà hỏng thì rơi đầu đấy.” Ma ma quản sự đứng dưới hành lang trong bộ áo bông mới, một tay chống nạnh còn một tay cầm roi mà phẫn nộ quát.
Tiểu cung nữ cầm cái chổi cao hơn người, nàng ấy ngó xung quanh rồi vừa quét dọn vừa di chuyển đến chỗ một cung nữ nhỏ tuổi khác. Mỗi lần nàng ấy hà hơi là khí trắng bay ra khỏi miệng.
Bùi Dực đã sống trong cung được hai mươi tám năm. Cơ thể thái dám vốn yếu đuối hơn người thường, nhưng hắn chưa từng bỏ bê cơ thể, so với nam nhân bình thường hắn có thể xem là khỏe mạnh, thân cao sáu thước nhưng vẫn có chút không chịu nổi cái lạnh này.
Mỗi ngày hắn thức dậy vào giờ Dần, gấp chăn, sửa áo, rửa mặt bằng nước lạnh đến tê buốt rồi quỳ chờ sai khiến. Ba bước cúi đầu, năm bước khom lưng, hắn đã quá quen với cái bóng của chính mình đổ dài trên nền gạch xanh, kéo lê một cách khuất nhục.
Từ năm sáu tuổi, hắn bị gia đình bán vào cung. Một lần thiến, là cả đời đoạn tuyệt. Thái giám trong cung tuy từng là nam nhân, nhưng chỉ vì thiếu vài lượng thịt giữa háng mà không kẻ nào ngóc đầu lên được. Kẻ sau so với kẻ trước càng thêm ăn nói nhỏ nhẹ, y phục họa lệ, son tô phấn điểm, phong lưu giả tạo, tục khí tầm thường. Bùi Dực khinh thường những kẻ đó, lại càng ghê tởm chính mình. Hắn sợ một ngày mình cũng biến thành bộ dạng mình khinh thường nhất nên vẫn luôn cố giữ chút tôn nghiêm rẻ mạt.
Hắn giỏi nhất là nhìn sắc mặt người khác, nên cuộc sống của hắn trong hai mươi tám năm qua cũng tạm được xem là suôn sẻ. Thế nhưng hắn lại không muốn trèo cao, chỉ mong rời khỏi chốn thâm cung, sống tự do tự tại. Nhưng thái giám đã định sẵn là không có tự do. Hoặc là nuôi vài tiểu cung nữ bầu bạn hoặc là cô độc đến già. Trong trốn hoàng thành vẩn đục này, kẻ nào may mắn thì có thể trèo cao, còn không may mắn thì mạng như cỏ rác, mặc người định đoạt.
Hắn từng chứng kiến một tiểu thái giám vì sơ suất làm đổ canh mà bị đánh đến gãy tay, rồi quăng ra sau hậu viện chết đói. Hắn cũng từng thấy một vị nội quan đứng đầu tam phòng, chỉ vì đắc tội một câu với quý nhân mà bị dùng trượng đánh chết
Bùi Dực không muốn chết trong cung.
Nhưng thái giám không được phép rời cung, trừ phi chết hoặc... giả chết.
Hắn chọn vế sau.
Ba năm trước, hắn bắt đầu âm thầm chuẩn bị, giả làm người chuyển tấu chương, tiếp cận người phụ trách hộ tịch, rồi nhân một lần thay người mang sổ ra ngoài cung, hắn tráo đổi danh tính với một nội thị đã chết vì bệnh tật.
Trong sổ ghi chép kẻ đó còn sống mà người thật đã mục rữa trong hố sau tường cung, còn hắn “người đã chết” vì đắc tội Vân quý phi được bí mật đem ra cổng sau để ném xác.
Không ai biết hắn còn tồn tại, trong thâm cung không còn Vương công công nữa mà chỉ còn một Bùi Dực. Nghĩa phụ của hắn tên Vương Chấn Tử, là nội thị phụ trách hộ tịch, cũng là người âm thầm giúp hắn ra khỏi cung, ông là kẻ cô độc cả đời, vậy nên mới hy vọng hắn có cuộc sống mới. Hắn vốn muốn ông rời đi cùng mình nhưng cuối cùng ông lại từ chối.
Ra khỏi thâm cung, hắn đổi họ, không dùng lại tên cũ, chỉ giữ lại một chữ “Dực”, đôi cánh bị vặt một nửa.
Hắn tự do. Nhưng cũng không còn là ai cả.
Bùi Dực dùng tiền tích góp mua một căn tứ hợp viện ở một trấn nhỏ. Đã vào tháng 1, gió se se, mang theo hương mai trắng bay khắp gõ nhỏ, vương trên tay áo người qua đường. Tứ hợp viện của hắn không quá lớn, bốn dãy nhà vây quanh một sân vuông, mái nhà sơn thiếp đỏ, cửa son bóng loáng khép hờ, gió lùa nhẹ làm lay động tấm rèm lụa mỏng.
Trong sân, một cây hòe già rợp bóng, che khuất một khoảng sân, đặt một cái ghế đẩu trước nhà, ngắm nhìn dòng người qua lại, tâm vốn bình lặng như nước của hắn không khỏi có chút chộn rộn.
Hắn đã tìm được công việc cho mình, là chưởng quỹ của một tửu lâu, mỗi tháng năm lượng bạc, nếu tiết kiệm một chút có thể đủ cho hắn sống đến tuổi năm mươi và tìm một người chăm sóc ở tuổi bảy mươi.
Tìm một người chăm sóc? Không phải hắn chưa từng nghĩ đến việc tìm người sống cùng mình. Nhưng ai sẽ muốn sống với một kẻ như hắn, một kẻ không phải nam nhân, thậm chí không giống một con người.
Buổi tối đầu xuân, trăng treo cao, phố xá đông đúc tấp nập, kẻ qua người lại, tiếng rao hàng từ xa vọng lại, mùi thơm từ đồ ăn lan trong không khí, khói bốc lên nghi ngút. Đã là giờ Tuất, Bùi Dực từ tửu lâu trở về, hắn không để ý đến mọi người, chỉ muốn nhanh chóng về nhà.
Trước cửa một thanh lâu, đám đông tụ tập, huyên náo cả một góc đường, một phụ nhân cao lớn, tay chống hông, miệng không ngừng nói lời thô tục:
"Con tiện nhân, lão nương nuôi ngươi lâu như vậy. Bây giờ, cha ngươi bệnh chết, đệ đệ ngươi còn phải đi học. Ta là mẹ ngươi, dù ta có bán ngươi đi cũng là thiên kinh đĩa nghĩa, ngươi ở đây khóc lóc cái gì."
Trước mặt phụ nhân là một thiếu nữ đang ngồi lặng lẽ, nàng mặc áo vải thô đơn bạc, gầy như chú khỉ, nhưng lại xinh đẹp đến mức khiến người ta không dám chạm vào.
Mái tóc đen như lụa xõa xuống vai, vài sợi ôm lấy gò má trắng nõn dính nước mắt, nàng cắn chặt đôi môi anh đào đến nỗi bật máu. Gương mặt nàng tinh xảo đến độ không thực, làn da trắng mịn như sứ, non mềm như đậu hũ. Hàng mi nàng run rẩy, đôi mắt đào hoa ngấn lệ giống như đóa hoa lê đẫm mưa xuân, kiều diễm, mong manh.
Phụ nhân kia thấy nàng vẫn khóc thì đâm ra bực bội, giơ tay định đánh nàng. Tô Vận nhắm chặt hai mắt, chờ đợi cái tát trời giáng. Nhưng đau đớn như tưởng tượng không có đến. Tô Vận từ từ mở mắt. Trước mặt nàng là nam nhân thân cao sáu thước, khoác trên mình ngoại sam màu tử yên, phẳng phiu sạch sẽ, theo gió nhẹ bay, viền áo khẽ lay như sóng gợn nước. Thắt lưng da màu mực ôm gọn lấy vòng eo vững chãi, hắn che chắn trước mặt nàng như một cây tùng già cao lớn giữa trời tuyết. Hắn trầm mặc không nói một lời, chỉ giữa chặt tay kế mẫu của nàng, không để bà ta thương tổn đến nàng.
Tô mẫu thấy có người phá đám thì bực bội, định lên tiếng mắng chửi, nhưng nhìn nam nhân cao lớn trước mặt đứng chắn trước mặt như một tòa núi thì lại sợ hãi. Bà là kẻ nắn mền sợ cứng, chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, nhưng gặp kẻ mạnh bà ta lại chạy nhanh hơn ai khác. Thấy Bùi Dực vẫn đứng im bà ta xoa xoa tay nịnh nọt:
"Vị công tử này, nữ nhi nhà ta không ngoan, ta muốn dạy dỗ nó, chẳng lẽ người ngoài như công tử cũng muốn xen vào."
Bùi Dực nhíu mày, ánh mắt khó nén lửa giận.
"Ngươi dạy dỗ nàng là đem nàng bán vào thanh lâu sao ?"
Tô mẫu có chút mất kiên nhẫn: " Nó là nữ nhi nhà ta, ta bán nó vào thanh lâu thì sao, dù ta muốn gả nó cho gà chó thì nó cũng phải nghe theo. Ta đã nhận của kỹ viện này mười lượng bạc. Ngươi có thể cho ta mười lượng bạc không ? "
Lúc này, một nữ từ trong thanh lâu bước về phía hắn hòa giải: " Vị công tử này nóng vội là vì nhìn tiểu mỹ nhân kia thuận mắt sao ? Đợi nàng ta vào cửa thanh lâu rồi công tử lại đến đây vui đùa, cần gì phải cản trở chuyện làm ăn của chúng ta, mẫu thân nàng ta đã nhận tiền của chúng ta, chuyện này vốn là ván đã đóng thuyền."
Tiểu cô nương phía sau nghe thấy điều này thì sợ hãi, nàng túm chặt vạt áo hắn, khuôn mặt trắng nõn nhỏ chừng bàn tay, mắt đào hoa ngấn lệ chưa từng dời khỏi hắn.
Cổ họng Bùi Dực cảm thấy khát khô, yết hầu lăn lộn: " Ta muốn nàng, ta trả gấp ba."
Tô mẫu nghe vậy mắt sáng rực: " Ngươi nói cái gì? Thì ra là nhìn trúng con nha đầu chết tiệt này, ta còn tưởng ngươi là chính nhân quân tử...ha...ha...ha. Mau giao tiền, nó sẽ là người của ngươi."
Nữ tử thanh lâu kia nghe vậy tức giận: " Ngươi, Tô Nha, ngươi đã nhận tiền của chúng ta, bây giờ còn dám lật lọng"
Tô mẫu cũng không chịu yếu thế: " Ngươi cái đồ kỹ nữ, cái gì gọi là lật, ta đã cùng các ngươi kí khế ước chưa, mười lượng bạc ta trả lại cho các người, ta muốn bán nó cho ai thì bán."
Nữ tử thanh lâu kia như là bị sự vô sỉ của Tô mẫu làm cho tức giận, chỉ tay vào bà ta: " Ngươi... ngươi... ngươi."
Tô mẫu còn đang định đôi co thì Bùi Dực lên tiếng cắt ngang:" Viết khế ước, ghi rõ nàng đã là người của ta, sau này các ngươi không được phép đến làm phiền."
Sau khi nhận ba mươi lượng bạc thì Tô mẫu hớn hở rời đi, mọi người xung quanh cũng tản ra. Con đường nhộn nhịp đông đúc giờ chỉ còn lại nàng và hắn. Bùi Dực cúi xuống, bế bổng nàng lên. Tô Vận kinh hô một tiếng rồi vội vàng ôm lấy cổ hắn. Nữ nhân trong ngực quá gầy yếu, eo nàng nhỏ đến nỗi chỉ một nắm tay hắn đã có thể nắm trọn, mắt nàng rũ xuống, lông mi như lá cọ khẽ quét qua tim hắn, chóp mũi nàng đỏ bừng, miệng nhỏ hé mở lộ ra đầu lưỡi đinh hương thơm ngọt, dái tai nàng có chút hồng. Hắn ôm chặt nàng, bước đi vững chãi.
Tô Vận nép mình vào trong lòng nam nhân, nàng không sợ hãi, chỉ cảm thấy có chút yên tâm, tin cậy. Trước nay ngoại trừ ca ca nàng chưa từng tin tưởng nam nhân nào khác, nhưng nàng biết nam nhân trước mặt sẽ không làm hại nàng.
Đầu ngõ Thanh Lăng, đèn đuốc treo cao, từng ngọn đèn lồng đung đưa trước gió. Khói bếp bốc lên, tiếng nói cười nhộn nhịp vọng lại từ những căn nhà gần đó. Gió xuân không rét căm căm như mùa đông mà âm ấm, nhưng hơi lạnh len vào cổ áo vẫn khiến người ta lạnh đến tận xương.
Tô Vận không kìm được mà nhích lại gần hắn, Bùi Dực khẽ nhíu mày, tim hắn đập nhanh. Chóp mũi hắn còn vương hương thơm của thiếu nữ, mùi hương ấy khe khẽ lướt qua tay áo, dừng lại nơi hơi thở hắn chưa kịp thu về. Hương thơm ấy ,đến rất khẽ, ngọt ngào như hoa hạnh đầu mùa, lại thanh mát như sương mai. Làm hắn có chút si mê muốn lại gần nàng mà ngửi thử. Trái tim hắn cũng ngứa ngáy như có chiếc lông chim khẽ quét qua.
Nàng ngước mắt nhìn hắn, đôi mặt đào hoa cong lên, mắt nàng trong trẻo như chứa cả hồ nước mùa thu, đuôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều, lại có chút câu nhân, khiến người ta muốn chà đạp. Nàng đứng đó, ngại ngùng, đôi tay xoắn xuýt, áo vải thô của nàng đơn bạc, vừa nãy lôi lôi kéo kéo trên đường nên giờ này quần áo nàng không chỉnh tề, vạt áo lỏng lẻo lộ ra cần cổ trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo cùng bộ ngực no đủ của nàng. Bùi Dực vội quay đầu né tránh, hắn không được tự nhiên:
" Nhà có chín gian, phía đông phòng là giếng nước, nàng cứ tuỳ tiện chọn một gian nếu thiếu gì thì nói với ta một tiếng".
Thấy nàng không đáp, Bùi Dực tưởng nàng buồn bực bị mình mua về. Hắn lúng túng giải thích: " Ta không có ý đồ xấu, cũng sẽ không chạm vào nàng, nếu nàng không muốn ở lại thì có thể...."
Hắn còn chưa nói hết câu, một cơ thể thơm ngọt mềm mại đã nhào vào trong lồng ngực hắn, Bùi Dực không kịp phản ứng suýt đã ngã nhào, hắn ổn định cơ thể, vội vàng muốn kéo người từ trong ngực ra, lại nghe được tiếng nỉ non truyền đến từ trong ngực:" Ta không còn chỗ để đi, công tử đã cứu ta, A Vận nguyện làm trâu, làm ngựa báo đáp công tử, A Vận ăn rất ít, lại có thể làm việc nhà, cũng có thể may vá, chỉ xin...chỉ xin công tử đừng đuổi A Vận đi".
Bùi Dực không biết làm sao, từ tai đến cổ hắn đỏ bừng như tôm luộc, hắn do dự, thử đưa tay chạm vào nàng, thấy nàng không có từ chối hắn mới dám vỗ về nàng. Hắn vốn không phải là kẻ tốt đẹp, lại càng không phải kẻ sẽ thương xót người khác, nhưng hôm nay lại bỏ ra ba mươi lượng bạc để cứu nàng, đến chính hắn cũng bất ngờ, chỉ là thấy nàng ở đó, mặc người chỉ trỏ, lại khóc đến đáng thương, hắn có chút thương tiếc. Nàng tốt đẹp như vậy, nếu thật sự rơi vào thanh lâu, sẽ là một cánh tay trăm người gối, mặc người chà đạp. Hắn không thể mặc kệ để số phận nàng bị tùy tiện định đoạt. Giống như hắn, từ năm sáu tuổi bị vứt bỏ kia đã không còn giống một con người, chỉ có thể khuất nhục chịu đựng.
Tiểu cô nương trong lồng ngực vẫn khóc không ngừng, nàng không ồn không nháo, cũng không la hét, chỉ thấp giọng nỉ non, đôi vai gầy gò khẽ run run, thật khiến người ta đau lòng, cô nương ngoan như vậy, sao mẫu thân nàng lại nỡ bán nàng đi. Nếu hắn có một nữ nhi như nàng sẽ cưng chiều nàng, thương nàng, cho nàng những điều tốt nhất. Nếu hắn là nam nhân, có khi cũng có nữ nhi chạc tuổi nàng, tiếc là hắn không phải. Bùi Dực khẽ thở dài, tựa cằm lên tóc nàng, tóc nữ nhi gia bóng mượt như tơ lụa thượng hạng, lại đen dài như thác nước đổ xuống, từng sợi tóc như được nắng xuân hong qua, được gió hạ chải vuốt mỗi ngày.
Tóc vương trên đầu vai nàng, lại vấn vít nơi ngón tay hắn, Bùi Dực thầm cảm thấy thỏa mãn không nói thành lời, hắn như một tên trộm hèn mọn gặp được thứ báu vật quý giá nhất, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể nàng. Tiểu cô nương thật thơm, từ trong ra ngoài đều thơm. Nghĩ vậy, tai hắn lại phủ thêm một tầng ửng đỏ, nàng tên A Vận, tên nàng thật đẹp. Hắn vuốt ve khe khẽ tấm lưng mảnh mai của nàng.
Tiểu cô nương đã ngừng khóc nhưng vẫn xấu hổ mà vùi mặt trong ngực hắn, hắn khó khăn mà nói:
" Ta không muốn đuổi cô nương đi. Chỉ là, ta không phải công tử thế gia, càng không giống nam nhân bình thường, cô nương ở lại cùng ta sẽ bị người đời dị nghị "
Tô Vận ngước mắt nhìn hắn, có chút ấm ức, lại không phục mà nói: " Công tử thế gia sẽ không cứu ta, nam nhân bình thường cũng sẽ không cứu ta, chỉ có huynh ra tay cứu ta."
Mắt nàng đỏ hoe, lại đầy khí thế mà nói ra lời này, Bùi Dực thấy thương nàng, lại thấy nàng thật đáng yêu, có lẽ nàng vẫn không hiểu lời hắn nói, nhưng thôi, nàng xinh đẹp như vậy, nếu để nàng rời đi bị kẻ tâm địa xấu xa lừa mất thì. Vẫn là để nàng ở bên hắn thì tốt hơn. Hắn không kìm được đưa tay xoa vành mắt nàng đỏ hoe của nàng, nhận ra mình thất thố, hắn vội rụt tay lại. Nhưng trước khi hắn kịp làm gì, tiểu cô nương đã vội giữ lấy tay hắn, nàng áp gò má mềm mại lên tay hắn mà cọ cọ, chỗ bị nàng cọ nóng rực, da thịt thô ráp của hắn chạm vào da thịt của nàng khiến cổ họng hắn khô khốc
" Cô nương, như vậy là không nên đâu...". Giọng nói hắn yếu ớt, không có sức kháng cự, nhưng vì đứng gần hắn nên Tô Vận nghe rõ từng lời hắn nói. Nàng chớp mắt tội nghiệp: " Ta chỉ muốn cảm ơn huynh, từ khi ca ca ta qua đời, chưa có ai đối tốt với ta như vậy, cũng chẳng có ai giúp ta".
Nghe nàng nói vậy, hắn còn biết từ chối nàng thế nào đây.
" Có thể cho ta biết, tên của huynh không?" Nàng lại chớp chớp mắt.
" Bùi...Bùi Dực".
Tô Vận reo lên mừng rỡ:" Tên huynh hay quá, muội có thể gọi huynh là A Dực không? A Dực, A Dực ca ca"
Bùi Dực đỏ mặt, không biết làm sao với nàng. Hắn đành chuyển chủ đề " Cô nương có đói không, trong bếp còn chút mì sợi, ta nấu cho nàng bát mì".Nói rồi hắn chạy trối chết, làm Tô Vận bật cười khúc khích.
Chỉ một khắc sau, trước mặt nàng đặt một một chén mì nóng hổi, sợi mì vàng ruộm trong bát, cùng một quả trứng trần vừa chín tới, lòng đỏ bên trong vẫn còn mềm mại như nhụy hoa chưa hé. Lớp lòng trắng bên ngoài mịn như tơ lụa, trong suốt ở rìa, trắng ngà ở giữa, mỏng manh đến mức chỉ cần nghiêng đũa nhẹ là run rẩy.Khi đũa chạm vào, lớp màng mỏng vỡ ra, lòng đỏ sánh vàng trào ra như mật. Con sâu thèm ăn trong nàng bị đánh thức, nàng ăn một lần hết nửa chén mì. Đến khi dừng đũa lại, thấy Bùi Dực đang nhìn mình tủm tỉm cười thì nàng không khỏi xấu hổ. Nàng nào có tham ăn, chỉ là tay nghề của hắn quá tốt. Đã lâu rồi nàng chưa ăn món gì ngon như vậy, từ khi ca ca tử trận, hay từ lúc phụ thân bệnh tật nằm liệt giường, nàng không còn nhớ nữa. Nàng chỉ biết từ nay không còn ai đánh mắng nàng, nàng sẽ có một căn phòng của riêng mình, một người quan tâm nàng có đói hay không.
Đầu giờ Tý, trăng đã treo cao, tấm chăn bông mỏng phủ ngang ngực. Nàng nằm nghiêng, mái tóc xõa một bên gối, hơi thở nhẹ như tơ, phập phồng đều đặn
Không còn tiếng cãi vã, không còn ánh mắt dè chừng ,chỉ còn mùi chăn bông được phơi no nắng, mùi than củi từ chiếc giường gạch ấm áp trong phòng, tiếng gió sột soạt qua khe cửa, khóe môi nàng khẽ nhếch, không rõ là mơ gì, chỉ biết rằng lần đầu tiên sau nhiều năm, nàng không giật mình tỉnh giấc giữa đêm.
Ánh sáng ban mai dịu nhẹ chiếu qua khung cửa sổ gỗ, gió lùa rèm lụa khẽ tung bay. Lúc Tô Vận thức dậy đã là giờ Thìn, nàng ngồi gập chân bên lò than, có chút ngẩn ngơ nhìn khung cảnh trước mặt. Trong phòng sạch sẽ được bày biện đơn giản, một chiếc giường gạch, một chiếc bàn và hai chiếc ghế đẩu, ở góc phòng còn có một tấm bình phong khắc chim hạc cũ kĩ, Tô Vận đến gần quan sát một hồi lại thấy không có gì thú vị. Nàng mở cửa bước ra, đưa mắt quan sát, đêm qua trời tối đen như mực, tuy có ánh trăng nhưng nàng không nhìn ra đây là một căn tứ hợp viện, trong sân có một cây hòe già cao lớn, bóng cây đã chiếm hết nửa khoảng sân.
Bùi Dực đã đi từ lâu, trong nhà chỉ còn lại mình nàng nên có hơi buồn bã. Tô Vận bước vào phòng bếp quan sát một chút, củi kêu tí tách bất chợt làm nàng cảm thấy buồn buồn. Tô Vận vốn là nữ nhi thương hộ huyện Lăng Hà, cuộc sống của nàng tuy không được như danh môn khuê tú, nhưng cũng chưa từng thiếu thốn điều gì .
Tô gia vốn nổi tiếng với việc kinh doanh trà.Phụ thân là người cẩn trọng, đối với nàng tuy không đến mức muốn gì cho nấy nhưng cũng là thập phần yêu thương. Ca ca Tô Viễn, hơn nàng sáu tuổi, luôn dẫn nàng dạo phố, mua kẹo đường và bánh hoa quế cho nàng, cũng luôn là người đầu tiên bồng nàng ra sân phơi nắng sớm. Ngày nàng sinh ra, cũng là lúc mẫu thân vì khó sinh mà xa lìa trần thế. Nàng lớn lên nhờ tình thương của phụ thân và sự chăm sóc của huynh trưởng.
Năm nàng năm tuổi, phụ thân cưới kế mẫu, kế mẫu nàng tên Tô Nha, là nghĩa nữ do tổ mẫu nàng nhận nuôi. Tổ mẫu vốn không thích mẫu thân nàng nên cũng không thích nàng và ca ca. Bà vốn muốn phụ thân cưới Tô Nha, nhưng phụ thân lại chọn mẫu thân. Nên quan hệ giữa nhà nàng với nhà chính không tốt. Thế nhưng vì phụ thân là đứa con có tiền đồ nhất của Tô gia, nên tổ mẫu có không thích mẫu thân cũng chẳng làm gì được. Sau khi mẫu thân qua đời, Tô Nha thường xuyên lui đến chăm sóc nàng và ca ca. Việc làm ăn của phụ thân phải thường xuyên ra ngoài. Không ở bên nàng và ca ca được, nên cuối cùng ông vẫn cưới Tô Nha làm kế thất để chăm sóc hài tử của mình. Thoạt đầu, Tô Nha là một phụ nhân đoan trang, thùy mị, cử chỉ chu đáo. Những năm đầu, cuộc sống của họ tưởng như vẫn êm ấm. Kế mẫu đối xử với nàng và ca ca quan tâm có thừa. Bữa cơm luôn thịnh soạn, đúng là một nhà mẹ từ con hiếu, tiếng cười vẫn luôn văng vẳng trong sân viện nhỏ. Nhưng thời thế, thế thời, vật đổi sao dời, lòng người thay đổi, hay nói kế mẫu của nàng vốn giỏi giả vờ, đối đãi với nàng và ca ca chưa từng thật lòng.
Năm ca ca nàng mười sáu tuổi, huynh ấy tòng quân, phụ thân vô cùng tức giận, ông vốn chỉ muốn nhi tử, nữ nhi của mình sống bình yên, vô lo vô nghĩ. Nhiều năm ông bôn ba ở ngoài chính là muốn tạo dựng cơ nghiệp vững chắc để ca ca chỉ chờ ngày tiếp quản.Tô Vận khi ấy khóc đến sưng mắt suốt ba ngày, còn kế mẫu thì lẳng lặng đưa khăn tay, bà nói: “Nam tử hán nên như thế.”
Khi nàng mười hai tuổi, gia nghiệp lụi bại, cửa tiệm trà mà phụ thân tốn bao năm gây dựng bị vu oan tẩm hương độc, bị quan phủ niêm phong, những kẻ từng ngược xuôi nam bắc với phụ thân vội bỏ của chạy lấy người, người quen thì chỉ ước nhanh phủi sạch quan hệ với bọn họ. Phụ thân vì điều tra trắng đen mà hao tổn tâm lực, lại thêm nhiều năm bôn ba vất vả bên ngoài ,thân thể ông trở nên yếu ớt, thần trí mơ hồ, nhiều khi ngay cả tên nàng cũng gọi nhầm, phụ thân chỉ suốt ngày gọi tên mẫu thân nàng.
Năm nàng mười ba tuổi, tin dữ truyền về từ biên ải. Ca ca, khi ấy đã là Bách phu trưởng, dẫn quân vào vùng sương mù để tập kích man di phương bắc, rồi biệt vô âm tín. Một tháng sau, chỉ có vài mảnh áo rách dính máu và túi thơm nàng thêu cho ca ca được mang về.
Phụ thân gần như điên loạn, ngày nào cũng đập phá đồ, thấy nam tử trẻ tuổi nào cũng tưởng đó là ca ca. Mùa đông năm ấy, phụ thân gần như suy kiệt không còn dậy nổi.Còn kế mẫu, từ người dịu dàng hiền thục, dần hiện rõ bộ ác độc. Tổ mẫu nàng và người bên nhà chính cũng biết rõ nhưng lại nhắm mắt cho qua. Nàng ngày ngày cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, làm đủ mọi công việc cho kế mẫu và đệ đệ Tô Sinh, năm nay Tô Sinh đã sáu tuổi, là tuổi nên đến học đường, nhưng trong nhà lại không còn một cắc bạc. Tô mẫu đến nhà chính xin tổ mẫu cho tiền để Tô Sinh đến học đường đọc sách nhưng nhà chính không đồng ý, hai bên xé rách mặt, bà ta vô cùng tức giận, về nhà hành hạ Tô Vận càng thảm.
Hôm ấy, kế mẫu dẫn một người nữ nhân lạ về nhà, nàng ta nhìn Tô Vận mà đánh giá, thấy bộ dáng của nàng, nàng ta vui mừng hớn hở, không cò kè mặc cả mà đưa ngay cho Tô mẫu mười lượng bạc. Tô Vận ẩn ẩn thấy bất an, đúng như nàng dự đoán. Đêm hôm đó chính là đêm nàng bị đem tới Thanh Lâu, bán lấy mười lượng bạc, đủ để cho đệ đệ đến học đường đọc sách.
Lúc bị kế mẫu đẩy lên xe ngựa, nàng quay đầu nhìn lại nhà cũ. Cánh cửa gỗ lim khép chặt, không một ai tiễn. Trong lòng nàng chỉ còn một chấp niệm: Nếu có thể … nhất định phải thoát ra, nhất định phải sống tiếp.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play