[CapRhy] Khi Ông Trùm Gục Ngã
RHY
Rhy đã từng là cái tên khiến cả thế giới ngầm phải nín thở.
Đế chế RHY⚡ dưới tay hắn – bất khả xâm phạm. Không đối thủ nào dám nhăm nhe, không đàn em nào dám rời bỏ. Một tổ chức sắc bén, tàn nhẫn nhưng tuyệt đối trung thành. Với Blake là cánh tay phải, Master D và Domic là hai người anh kết nghĩa luôn bên cạnh, Rhy từng đứng trên đỉnh cao như thể hắn bất tử.
Chỉ trừ một thứ: gia đình.
“Con không phải thứ con muốn trở thành.”
“Chúng ta không có đứa con như mày.”
“Rồi mày sẽ chết trong máu.”
Rhy cười nhạt khi nhớ lại giọng nói lạnh lẽo ấy. Từ khi hắn dấn thân vào con đường máu, gia đình chưa một lần nhìn hắn như một con người. Càng lên cao, càng trống rỗng. Khi máu đã khô, hắn không còn gì để gọi là nhà.
Hắn không hối hận.
Chỉ là... hắn mệt rồi.
Căn phòng vắng. Gác lửng cũ kỹ từng là nơi trú ẩn sau bao cuộc chiến giờ trở thành mộ phần tạm thời. Không kèn trống, không ai tiễn.
Chỉ có một chiếc điện thoại với ảnh nền là bức hình chụp chung của hắn với Blake, Master D và Domic.
Rhy (ông trùm)
Xin lỗi tụi mày… nhưng tao không thể sống chỉ để làm biểu tượng.
Một tiếng "bụp" nhẹ như gió, nhưng đủ để khiến thế giới ngầm chao đảo.
3 giờ sau – Trụ sở ngầm của RHY⚡
Blake chạy đến, chiếc áo ướt mưa, mắt đỏ bừng.
Blake
Không... không thể nào…
Xác Rhy nằm đó, lạnh lẽo. Bức thư cuối cùng hắn để lại không nói nhiều, chỉ có một dòng:
> “Tao chọn cách này, không phải vì yếu đuối. Mà vì tao muốn giải thoát cho chính tao. RHY⚡ phải sống, dù không còn tao.”
Master D
// siết nắm đấm đến bật máu.//
Domic
// gục đầu vào tường, im lặng//
Master D
Tụi nó đang bắt đầu rồi.// nói khẽ//
Master D
Băng Cobra, Black Moon, cả Old Dragon nữa. Mùi máu vừa tan, kền kền đã bu lại.
Blake lau nước mắt, đứng thẳng người.
Blake
Chúng muốn chiếm top 1 à? Được. Nhưng tao thề… RHY⚡ sẽ không gục, cho dù ông trùm có nằm dưới đất.
Cùng thời điểm – Bệnh viện Không Sợ Chết Chỉ Sợ Sống
Trên giường bệnh, một thanh niên mảnh khảnh bất ngờ mở mắt. Hơi thở dồn dập, ánh mắt hoảng loạn.
Rhy (ông trùm)
"... Mình đâu đây?"
Cậu nhìn quanh – trần nhà trắng, ống truyền nước, tay yếu ớt. Tệ hơn hết, cậu nhìn xuống tay mình…
Rhy (ông trùm)
“... Đây không phải cơ thể mình.”
Mày là ai?
__________________________
Rhy biết rõ – cơ thể này gầy yếu, làn da trắng hơn, ngón tay thon dài như của nghệ sĩ. Cảm giác khác biệt hoàn toàn với cơ thể rắn chắc, chai sạn vì súng đạn trước kia.
Một y tá bước vào, mừng rỡ:
Y tá
Bệnh nhân Quang Anh tỉnh rồi! Trời đất ơi, tưởng em không qua khỏi!
Rhy (ông trùm)
"Quang Anh?
Mình là… Rhy. Ông trùm RHY⚡.
Không thể nào…"
Nhưng Rhy không phản ứng. Hắn nhíu mày, rồi vội che giấu.
Rhy (ông trùm)
Tôi… tôi không nhớ gì cả.
Sáng hôm sau – Phòng bệnh 507
Một nhóm sinh viên nhạc viện ùa vào, mang theo tiếng cười, trái cây, hoa, sữa – và cả cảm xúc chân thành.
Thanh Tùng
Quang Anh ơi, mày tỉnh rồi hả?
Một cậu bạn mũm mĩm hét lên.
Thành An
Trời đất ơi, nhìn nó như hồn ma. Quang Anh, mày có nhớ tụi tao không? Tao là An nè!
Một người khác đứng hơi xa, ánh mắt bình thản, dáng người cao, vai rộng. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Rhy – người đang nằm trên giường, trong thân xác của một “Quang Anh” mà hắn chưa từng biết đến.
Người ấy cười, nửa miệng:
Hoàng Đức Duy
Đức Duy. Nhưng tụi nó gọi tao là Cap.
Cái tên ấy không có trong danh sách thù địch, không trong danh sách đồng minh.
Chỉ là… tại sao khi nhìn hắn, trái tim Rhy lại khẽ rung?
Sau Khi mọi người đã về hết
Ánh nắng yếu ớt chiếu lên khung kính. Hắn không biết vì sao bản thân lại có cơ hội sống lại.
Nhưng hắn biết một điều chắc chắn:
Rhy (ông trùm)
“Nếu số phận cho tao sống lại… thì lần này, tao sẽ không để mất tất cả như trước.”
Tiếng đàn piano vang nhẹ trong đầu. Giai điệu xa lạ nhưng… tay hắn lại vô thức gõ theo tiết tấu.
Rhy (ông trùm)
“Tao chưa bao giờ học đàn.”
“Cơ thể này… biết nhạc.”
Ba ngày trôi qua kể từ khi hắn tỉnh dậy. Ba ngày giả vờ là một sinh viên tên Quang Anh. Ba ngày sống giữa những người bạn mới, mang những cái tên như bước ra từ thế giới khác: An – Negav, Pháp Kiều, Hiếu, và Cap – người khiến trái tim hắn khó hiểu nhất.
Ngày thứ 4 – Nhạc viện TP.HCM
“Quang Anh” xuất hiện trở lại với mái tóc rối nhẹ, quầng mắt mờ mờ do mấy đêm không ngủ.
Hắn ghét việc này. Ghét phải mặc áo sơ mi trắng, quần vải thẳng nếp, đi giữa hành lang chật ních tiếng cười.
Hắn quen tiếng súng, mùi khói thuốc và máu. Không phải tiếng đàn, hay giọng giảng viên quát tháo sinh viên không bắt được nốt cao.
> Nhưng Rhy chưa bao giờ là kẻ trốn chạy khỏi môi trường lạ.
Hắn là kẻ kiểm soát mọi địa bàn mà hắn bước vào.
Thành An
Ê Quang Anh! Ngồi đây!
An, cậu bạn nhỏ người nhưng năng lượng không nhỏ, vẫy tay như loạn.
Rhy bước tới, gật nhẹ. Hắn học được cách cười mỉm – không lộ răng, không biểu cảm quá nhiều – đủ giữ khoảng cách mà không đáng nghi.
Pháp Kiều
Mày ăn gì không? Hôm nay tao có bánh bông lan trứng muối nè!
Kiều chìa ra cái hộp nhỏ.
Hắn nhìn cái bánh, nhớ lại lần cuối cùng hắn ăn trước mặt Blake là gì. À, là một gói bánh quy khô, hồi hai đứa còn ngủ ở tầng hầm năm 13 tuổi.
Rhy (ông trùm)
Cảm ơn… Kiều.
Pháp Kiều
Trời đất ơi, mày nhớ tên tao rồi! Tụi bay nghe chưaaaa, nó nhớ tên tao trướcccc!
Kiều hét lên, làm cả bàn cười ầm lên.
Chỉ có Cap vẫn im lặng, ánh mắt lướt qua hắn vài lần. Lạnh, sâu, nhưng cũng… có gì đó đang nứt
Tối cùng ngày – Ký túc xá Quang Anh
Rhy ngồi trước gương, tháo kính, nhìn vào mắt mình. Không – là mắt của Quang Anh, nhưng giờ đã là Rhy trong đó.
Rhy (ông trùm)
Tao phải biết thằng này là ai.
Tại sao lại là nó?
Vì sao tao lại rơi vào đúng cơ thể của nó?
Laptop bật sáng. Một folder tên "PROJECT RHYDER" hiện ra.
Cậu nhóc Quang Anh có nghệ danh là Rhyder – trùng hợp đến lạ.
> “Lại là DG House, Rhyder…” – câu cửa miệng vang lên trong video cũ.
Rhy nhíu mày. MV “Chịu cách mình nói thua” của Quang Anh hiện ra, với giai điệu bắt tai và… cái thần thái nhẹ nhàng, tự ti, nhưng không rời rạc.
Rhy (ông trùm)
Một nghệ sĩ tầm trung. Có tí fan. Đang crush một thằng tên Duy…
Bấm tiếp, hắn thấy hình Cap trong gallery. Rhy thoáng sững.
Có lúc… tao cảm giác mày không còn là mày nữa.
____________________________
Ở một nơi khác – Trụ sở bí mật của RHY⚡
Blake vẫn âm thầm điều hành băng đảng. Hắn không tuyên bố tân thủ lĩnh. Không ai được phép.
Vì RHY chưa bao giờ được thay thế
Blake
Nó chết. Nhưng tao không tin nó biến mất.
Blake
Ông trùm mà tao biết… không chết dễ như vậy.
Master D và Domic trao đổi ánh mắt.
Master D
Chúng ta cần tìm một manh mối. Dù là nhỏ nhất.
Domic
Chúng ta cần tìm một manh mối. Dù là nhỏ nhất.
Cùng lúc đó – Tại ký túc xá
Một tiếng đập cửa vang lên. Rhy mở cửa, thấy Cap đứng đó, ánh mắt lạ lẫm.
Hoàng Đức Duy
Đi dạo không?
Rhy (ông trùm)
Trên đường đi, Cap chẳng nói gì. Nhưng hắn thỉnh thoảng liếc nhìn Rhy – như thể đang tìm kiếm điều gì đó. Hắn nhìn vào dáng đi, cách gãi cổ, cách bỏ tay vào túi quần.
Rhy cảm nhận được. Cap đang nghi ngờ.
Hoàng Đức Duy
Mày ổn thật chứ? // giọng đột nhiên trầm xuống//
Rhy (ông trùm)
Ừ. Tao… chỉ thấy lạ thôi.
Cap gật đầu, lặng im. Nhưng trước khi quay đi, hắn buột miệng:
Hoàng Đức Duy
Có lúc… tao cảm giác mày không còn là mày nữa.
Rhy đứng lặng nhìn theo Cap. Gió thổi nhẹ, tóc hắn bay che nửa mắt.
Rhy (ông trùm)
“Không thể để lộ. Ít nhất… không phải bây giờ.”
Và ở một nơi khác, Blake nhận được một tin nhắn lạ.
> [Gửi từ tài khoản QuangAnh_Rhyder]
“Nếu tôi nói tôi là Rhy, mày có tin không?”
Blake ngồi im trước màn hình. Tin nhắn vẫn hiện rõ
Tài khoản gửi là QuangAnh_Rhyder, fanpage chính thức của học sinh nhạc viện mới nổi. Một thằng nhóc yếu ớt, nhút nhát, sống trong một thế giới hoàn toàn khác.
Blake
Không thể là trò đùa
Gã gọi Master D và Domic đến. D không ngẩng đầu, chỉ ném một câu:
Blake
Vết nhăn tay Rhy, cách nói chuyện, câu chữ ngắn – đúng kiểu ông trùm.
Domic
Tụi mình phải tiếp cận.
Domic
Nếu không phải, tao xử nó. Nếu đúng... thì ông trùm vẫn sống.
Rhy nhìn inbox. Không hồi âm.
Rhy (ông trùm)
Chắc chắn Blake sẽ không ngu. Mày từng dạy hắn nghi ngờ mọi thứ – kể cả hy vọng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Cap.
Hoàng Đức Duy
📞Đi tập nhóm đi. Nhạc hội cuối kỳ sắp tới rồi
Rhy cau mày. Hắn chưa bao giờ diễn trên sân khấu với tư cách nghệ sĩ. Hắn làm điều hành băng, xử lý kẻ phản bội, di chuyển hàng – chứ không phải đứng gảy đàn giữa ánh đèn.
Cả nhóm đang chuẩn bị. Hiếu đang chỉnh mixer, An và Hùng cãi nhau xem intro nên piano hay guitar, Dương lặng lẽ ngồi bấm điện thoại, Kiều thì vừa bấm máy, vừa chọc Cap.
Rhy vào. Mọi ánh mắt đổ dồn về hắn.
Thành An
Được chưa đó Rhyder?
Cậu ngồi xuống piano. Bản nhạc Chịu cách mình nói thua vang lên. Nhưng lần này, cảm xúc khác. Áp lực, trầm hơn, gằn nốt – như thể lời bài hát vừa trở thành sự thật. Không ai nói gì khi cậu kết thúc.
Cap nhìn cậu lâu hơn thường lệ.
Hoàng Đức Duy
Mày… đánh bài này hồi nào mà cảm xúc dữ vậy?
Rhy chỉ nhún vai. Trong đầu hắn đang nghĩ đến thứ khác:
Rhy (ông trùm)
“Nếu Cap là người Quang Anh crush… thì mình phải giữ khoảng cách.”
Một tuần sau – tại sân trường
Một nam sinh lạ mặt xuất hiện ở lớp của nhóm Quang Anh.
Domic
Xin chào, mình là Dương – học sinh chuyển ngành từ Học viện Quản trị Kinh doanh.
Domic
Mình muốn học âm nhạc từ đầu.
Hắn cười, ánh mắt liếc về phía Rhy. Ở xa, một người khác cũng ngồi lặng lẽ: Hùng – tên thật là Master D.
Domic
> “Tụi tao vào rồi.” – D nhắn trong nhóm ngầm.
Blake
>“Quan sát thằng Cap và Rhyder. Đối tượng của đối thủ có thể nằm trong đám bạn tụi nó.”
Cùng lúc đó – Trụ sở băng đảng cạnh tranh
Hoàng Nguyên
RHY⚡ yếu rồi.
Một gã hút thuốc, ánh mắt gian xảo nói.
“Rhy chết, chỉ còn lũ đàn em giữ băng. Tao sẽ cho con tao trà trộn vào nhóm thằng Rhyder. Để lấy hết thứ hắn từng có.'''
Tin nhắn từ Blake hiện lên trong inbox của Rhy:
Blake
> “Nếu mày là Rhy… chứng minh đi.”
Rhy mỉm cười, gõ vài dòng. Chậm, chắc:
Rhy (ông trùm)
> “Số hiệu két sắt tầng 3, ô bên trái là 0019. Bên trong có viên đạn tao tặng mày năm mày 14 tuổi.”
Blake
> “...Chào mừng về nhà, ông trùm.”
Một lần tập sau buổi học, Cap nhìn Rhy rất lâu. Khi cả nhóm đã rời đi, chỉ còn hai người ngồi trong phòng đàn.
Hoàng Đức Duy
Tao từng nghĩ mày là một thằng yếu đuối, dễ tổn thương. Nhưng mày… không còn là nó.
Rhy (ông trùm)
Rồi sẽ có ngày tao biết mày thật sự là ai.
Rhy siết chặt ngón tay trên phím đàn. Không trả lời.
Rhy (ông trùm)
“Ngày đó chưa đến, Cap.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play