Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Taxi Driver] Redamancy

1. Gặp gỡ

Sau những biến cố dồn dập như muốn vắt kiệt tâm hồn, Kang Sae Na bước ra khỏi quán nhậu trong cơn say chếch choáng. Gió đêm lạnh cắt da cắt thịt không làm cô tỉnh táo hơn, mà chỉ khiến nỗi trống rỗng trong lòng càng thêm lan rộng. Đôi giày cao gót gõ lạch cạch trên mặt đường vắng lặng, tiếng vang như gõ nhịp cho một bản nhạc buồn không hồi kết.
Cô không biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết khi ngẩng đầu lên, cây cầu lớn bắc qua sông Hàn đã hiện ra trước mắt. Mặt nước đen ngòm lấp lánh ánh đèn thành phố, phản chiếu một nỗi buồn bất tận. Sae Na đứng đó, tay vịn lan can, gió lồng lộng cuốn bay những lọn tóc rối. Nước mắt cô rơi – không ồn ào, không nức nở – chỉ là những giọt lặng lẽ, như thể trái tim đã quá mỏi mệt để kêu cứu.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Mẹ kiếp
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Cái cuộc đời chó chết này
Cô thầm nghĩ. Và rồi, một bước chân nhỏ về phía trước – khoảng cách giữa tuyệt vọng và vĩnh viễn chỉ còn là một cái chớp mắt.
Ngay khoảnh khắc bàn chân chuẩn bị rời khỏi mặt đất, chuẩn bị để lao vào màn đêm lạnh giá của dòng sông bên dưới, ánh mắt Sae Na chợt khựng lại. Một mảnh giấy màu vàng nhạt, cũ kỹ và sờn góc, được dán vội vàng trên lan can bằng băng keo trong suốt. Nó không hề nổi bật, nhưng trong khoảnh khắc ấy, như một lời thì thầm của số phận, nó đập vào mắt cô.
Cô nheo mắt lại trong cơn say, thị lực mờ nhòe khiến những dòng chữ trở nên chập chờn như ảo ảnh. Nhưng vài từ hiện lên đủ rõ ràng để khiến tim cô co rút.
Đừng chết. Hãy trả thù.
Bên dưới là một dãy số điện thoại, nguệch ngoạc nhưng rõ ràng. Cô lẩm bẩm đọc lại, không hiểu vì sao, trái tim vốn đã đóng băng bỗng nhói lên như bị châm một mũi kim. Sự bốc đồng kéo cô lùi khỏi thành cầu. Cô loạng choạng bước đi, như thể bị một lực vô hình lôi kéo. Gần cuối cầu, một bốt điện thoại công cộng cũ kỹ hiện ra, thứ mà ở thời hiện đại này tưởng như đã biến mất khỏi ký ức người đời.
Sae Na bước vào, run rẩy nhấc ống nghe, đôi tay lạnh buốt bấm từng con số. Tiếng chuông vang lên ở đầu dây bên kia, từng hồi, từng hồi...
Khi đầu dây bên kia bắt máy cô chỉ kịp đọc địa chỉ của mình trước khi lỡ làm nó vuột khỏi tay.
Cô không đợi được nữa. Buông thõng ống nghe, cô mở cánh cửa kính và nằm ườn xuống nền đất lạnh toát trong buồng điện thoại, mái tóc rối bời xõa ra như những vệt mực loang. Cô nhắm mắt lại, mặc kệ gió lùa qua khe cửa, mặc kệ màn đêm buông xuống như nuốt chửng lấy cô.
Không lâu sau đó, trong màn đêm mờ mịt chỉ còn ánh đèn đường vàng vọt, một chiếc taxi màu đen bóng loáng chầm chậm dừng lại cách buồng điện thoại vài mét. Động cơ tắt hẳn, không gian như lặng đi một nhịp.
Cánh cửa xe mở ra, và từ trong bóng tối bước ra một người đàn ông. Anh ta cao ráo, ăn mặc đơn giản, đôi giày da bóng loáng phản chiếu ánh đèn đường. Trên gương mặt sắc sảo là một cặp kính râm – thứ phụ kiện chẳng mấy ai đeo vào lúc nửa đêm, càng khiến vẻ ngoài của anh thêm phần bí ẩn.
Ánh mắt anh đảo nhanh qua xung quanh, rồi dừng lại ngay khi nhìn thấy thân hình nhỏ bé nằm co lại trong buồng điện thoại. Anh tiến lại gần, bước chân trầm ổn như không vội vàng, nhưng mang theo một sức hút kỳ lạ – như thể anh không chỉ là một con người đang bước đến, mà là một định mệnh được kéo đến từ những dòng chữ trên mảnh giấy vàng ấy.
Anh khẽ cúi xuống, bàn tay đeo găng da đưa ra lay nhẹ vai cô gái.
Kim Do Ki
Kim Do Ki
Cô gái... Cô nghe thấy tôi không ?
Giọng nói anh trầm ấm nhưng mang theo sự nghiêm khắc, như tiếng chuông vang vọng trong giấc mơ mơ hồ.
Kang Sae Na khẽ cựa mình, mi mắt run run. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi giữa mơ và tỉnh, cô nghe được tiếng người – một giọng nói lạ lẫm nhưng không xa cách. Mùi hương nam tính pha chút bạc hà từ người lạ thoảng qua trong không khí lạnh buốt.
Cô mở mắt. Bóng anh in trên nền trời đêm, không rõ mặt, chỉ có ánh sáng đèn hắt lên sống mũi cao và đường cằm sắc lạnh như tượng tạc. Trong cơn mê man, cô chỉ kịp thốt lên một tiếng mơ hồ.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
…Anh là ai ?
Người đàn ông tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt lạnh lùng nhưng sáng rực, như có thể nhìn thấu cả quá khứ của cô.
Kim Do Ki
Kim Do Ki
Người được cô gọi đến
Kim Do Ki
Kim Do Ki
Ngủ ở đây không tốt đâu
Kim Do Ki
Kim Do Ki
Đứng dậy đi
Không rõ là nhờ ánh mắt của anh, hay vì cơ thể đã quá mỏi mệt, mà Kang Sae Na gượng dậy, bước từng bước lên xe như một cái xác không hồn. Cửa xe khép lại sau lưng cô, chiếc taxi đen lại chìm vào không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió rít qua từng kẽ hở.
Người đàn ông ngồi sau tay lái, liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu. Trong khoảnh khắc, ánh mắt ấy không phải của một tài xế, mà là của một người từng đứng nơi bờ vực.
Kim Do Ki
Kim Do Ki
Có chuyện gì đã xảy ra ?
Anh hỏi, giọng nói vang lên như một lời mời gọi quay lại hiện thực.
Cô ngả đầu vào lưng ghế, đôi mắt đỏ hoe vẫn còn hơi sưng vì nước mắt, khẽ mở ra nhìn anh qua tấm kính ngăn giữa hai ghế.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Anh là tài xế taxi à ?
Câu hỏi của cô bật ra không đầu không đuôi, không chắc là thật tâm hay chỉ để trốn tránh.
Anh không trả lời.
Cô cười nhạt, một nụ cười méo mó như rạch trên gương mặt đã mất hết cảm xúc.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Vậy thì… đưa tôi đến nơi có hạnh phúc đi
Câu nói ấy, thốt ra nhẹ bẫng, nhưng lại khiến khoang xe bỗng trở nên nặng trĩu như phủ một lớp sương mù dày đặc. Cô không chờ câu trả lời. Đầu cô nghiêng sang một bên, đôi mắt dần khép lại.
Rồi cô lăn ra ngủ.
Kim Do Ki
Kim Do Ki
...
Chỉ còn lại sự im lặng. Và anh – người đàn ông sau tay lái – nhìn cô lần nữa qua gương chiếu hậu. Một thoáng thở dài thoảng qua trong cổ họng.
Không có câu trả lời. Chỉ có tiếng máy xe khẽ gầm lên, bánh xe bắt đầu lăn trên mặt đường. Đưa cô đi – không rõ là đến nơi nào, nhưng chắc chắn không phải là nơi dành cho những kẻ đã buông bỏ.

2. Ngôi nhà u ám

Ánh sáng buổi sớm len qua khe cửa mờ bụi, chạm nhẹ lên hàng mi của Kang Sae Na. Cô khẽ nhăn mặt, cảm giác nhức đầu sau cơn say vẫn âm ỉ như tiếng dội từ đáy tim chưa tan. Chậm rãi mở mắt, cô phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc ghế bọc nỉ cũ kỹ, bên trên còn có một chiếc áo khoác dày đắp ngang người.
Căn phòng nhỏ, tĩnh lặng đến lạ. Mùi cà phê loãng, giấy tờ cũ và khói thuốc còn vương trên không khí. Trên chiếc bàn gỗ cạnh bên là một đống hóa đơn lộn xộn, vài cuốn sổ kế toán bị lật mở dở dang. Một cây bút đỏ nằm lăn lóc gần mép bàn, như thể ai đó vừa rời khỏi đây trong vội vã.
Cô dụi mắt, ngồi dậy chậm rãi. Căn phòng tuy đơn sơ nhưng không hề lạnh lẽo. Khi tầm mắt quét qua bức tường đối diện, cô nhận ra một tấm bảng kim loại nhỏ gắn trên cửa.
Phòng kế toán – Hãng taxi Cầu Vồng.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Taxi ?
Cô thì thầm, giọng khản đặc.
Trí nhớ của cô quay cuồng: cây cầu, mảnh giấy vàng, bốt điện thoại, người đàn ông đeo kính râm… và sau đó, bóng tối. Cô nhớ đã lên xe. Cô nhớ đã ngủ thiếp đi sau câu nói ngớ ngẩn nhất đời mình: “Đưa tôi đến nơi có hạnh phúc.
Một giấc ngủ không mộng mị, nhưng khi tỉnh dậy, cô lại thấy bản thân ở một nơi hoàn toàn xa lạ, như thể ai đó vừa tạm thời giấu cô khỏi thế giới này.
Kang Sae Na vừa bước ra khỏi phòng kế toán thì cánh cửa bên ngoài bật mở, để lộ hai người đàn ông trung niên đang trò chuyện rôm rả. Họ thoáng khựng lại khi thấy cô, ánh mắt đầy thiện chí.
Choi Kyung Koo
Choi Kyung Koo
Mừng là cô đã tỉnh rồi
Một người lên tiếng, giọng trầm ấm.
Cô khẽ nghiêng đầu lịch sự, giọng còn ngái ngủ.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Xin lỗi, anh là...?
Choi Kyung Koo
Choi Kyung Koo
Tôi là nhân viên ở đây
Anh ta cười, đưa tay chỉ ra sau lưng.
Choi Kyung Koo
Choi Kyung Koo
Tối qua tài xế Kim đưa cô về, nói là cô cần nghỉ ngơi. May là cô không sao
Cô gật đầu chậm rãi, khẽ siết lấy chiếc áo khoác vẫn còn vắt hờ trên vai như thể mượn nó để giữ vững tâm trí.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Vậy... chuyển lời lại cho anh ấy là tôi cảm ơn
Cô quay người định bước đi, nhưng vừa xoay người thì cả thế giới như chững lại trong một nhịp thở. Người đàn ông đeo kính râm đêm qua đang đứng đó, dựa nhẹ vào khung cửa. Ánh sáng ban ngày soi rõ gương mặt anh – đường nét sắc sảo, cằm vuông và đôi mắt sáng, không còn che giấu sau lớp kính.
Kim Do Ki
Kim Do Ki
Cô đã ổn hơn chưa ?
Anh hỏi, giọng vẫn điềm tĩnh như đêm qua.
Sae Na hơi bối rối. Không ngờ lại chạm mặt anh sớm như vậy.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Tối qua tôi… say quá, nên… lỡ sử dụng dịch vụ
Kim Do Ki
Kim Do Ki
Cô nên quan tâm đến sức khỏe của mình nhiều hơn. Nhậu say rồi nằm ngủ giữa đường – không phải chuyện nên làm đâu. Nguy hiểm lắm
Cô cúi đầu, tay siết lấy quai túi.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Cảm ơn anh. Vì… đã không bỏ mặc tôi
Anh không nói gì nữa. Nhưng trong ánh mắt ấy, có thứ gì đó khiến cô cảm thấy mình vẫn còn đang được dõi theo – không phải như một hành khách, mà như một người vừa lỡ bước đến ranh giới mong manh giữa cuộc sống và cái chết… và đã được kéo lại.
Kim Do Ki
Kim Do Ki
Để tôi đưa cô về
Giọng anh vang lên, vẫn bình thản như một lời mời lịch sự.
Kang Sae Na lắc đầu nhẹ, bước chân chững lại nơi ngưỡng cửa.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Không cần đâu
Một trong hai người đàn ông phía sau liền xen vào, ánh mắt pha chút hài hước nhưng không thiếu phần chân thành.
Park Jin Eon
Park Jin Eon
Cứ để tài xế Kim đưa cô về đi. Dù sao cậu ấy cũng là tài xế taxi mà, đúng chức năng rồi còn gì
Cô mím môi, ánh mắt thoáng lảng tránh.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Tôi… không có tiền
Người đàn ông tên Kim không tỏ ra bất ngờ. Anh chỉ nhẹ nhàng nhét tay vào túi áo, nghiêng đầu nhìn cô như thể điều đó chẳng phải chuyện to tát.
Kim Do Ki
Kim Do Ki
Về nhà rồi trả cũng được
Không có sự ép buộc trong giọng nói của anh, nhưng cũng chẳng để lại chỗ cho sự từ chối. Chỉ một câu nói đơn giản, mà khiến Sae Na cảm thấy mình lại một lần nữa được kéo ra khỏi ranh giới tủi hổ.
Cô nhìn anh, im lặng trong vài nhịp tim. Người đàn ông này… thật lạ. Không tò mò, không hỏi han, không thương hại. Nhưng từng lời nói, từng hành động, lại như đang xé toang bức tường cô dựng lên từ lâu.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
...Được
Cô cuối cùng cũng khẽ đáp.
Anh gật đầu, rồi quay người rảo bước trước, không nhìn lại. Cô chậm rãi theo sau, vẫn siết lấy chiếc áo khoác vắt hờ trên vai như một sợi dây liên kết mong manh giữa họ.
Chiếc taxi đen đậu sẵn bên ngoài. Khi cửa xe mở ra, cô ngập ngừng một chút, rồi ngồi vào ghế sau – vẫn là vị trí đêm qua.
Chỉ khác là lần này… cô tỉnh táo.
Chiếc taxi đen dừng lại trước một khu chung cư cũ kỹ, tường loang lổ vết mưa và bụi thời gian. Sae Na bước xuống xe, rồi bất ngờ quay đầu lại, giọng hơi nhỏ.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Anh… có thể vào nhà ngồi đợi một lát không? Tôi sẽ ra cây ATM gần đây rút tiền
Tài xế Kim nhìn cô một thoáng, rồi gật đầu mà không hỏi thêm điều gì. Anh chỉ đơn giản đi theo cô, bước qua những hành lang dài ngái ngủ, nơi đèn tuýp chập chờn và vách tường loang lổ vết dán quảng cáo chồng chéo lên nhau.
Căn hộ nhỏ của cô ở tầng ba – cửa sắt bạc màu, khóa hơi rít khi mở. Cô vội vã đẩy cửa vào, bật công tắc đèn rồi nhìn lại anh.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Anh cứ ngồi tạm ở đây… tôi đi nhanh thôi
Rồi như sợ anh từ chối, cô vội cúi đầu, xỏ vội giày và chạy ra ngoài, không quên khép cánh cửa lại phía sau.
Căn hộ nhỏ, đơn sơ nhưng gọn gàng. Một chiếc bàn làm việc kê sát cửa sổ, vài quyển sổ tay chất chồng bên cạnh ly cà phê đã cạn. Trên tường treo một bức ảnh cũ – cô gái trẻ cười rạng rỡ bên một người đàn ông lớn tuổi. Có lẽ là cha cô.
Kim ngồi xuống ghế, ánh mắt dừng lại ở chiếc khung ảnh đó, không chạm vào – chỉ yên lặng ngắm nhìn.
Anh không phải kiểu người dễ để lộ cảm xúc, nhưng lúc này – nơi khóe môi – là một nét gì đó rất nhẹ, gần như tiếc nuối.
Phía bên kia con phố, Sae Na dừng lại trước cây ATM, tay run run tra thẻ vào khe rút. Cô không thực sự cần phải trả ngay. Anh rõ ràng không phải kiểu người ép buộc. Nhưng có lẽ… đây là điều duy nhất cô có thể làm để giữ lại một chút tự trọng, sau đêm tối tăm đó.
Nhưng khi máy báo tài khoản còn lại một số tiền quá ít ỏi, cô khựng lại. Cắn môi. Một giây thôi – cảm giác tuyệt vọng hôm qua lại dâng lên như một làn sóng lạnh buốt.
Cô hít một hơi sâu.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Chỉ cần đủ để trả cho cuốc xe. Không cần gì hơn
Và rồi, cô rút ra vài tờ tiền, gấp gọn lại, siết trong tay, quay người trở về.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Tiền đây, cảm ơn anh ?
Cô nói, đưa mấy tờ tiền đã được gấp gọn.
Người đàn ông nhận lấy, gật đầu một cái như đáp lễ.
Kim Do Ki
Kim Do Ki
Kim Do Ki
Cô khựng lại, rồi khẽ nhếch môi.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Cảm ơn tài xế Kim
Trong không gian tĩnh lặng đến kỳ lạ của căn phòng nhỏ, giọng cô nhẹ như sương, nhưng ẩn dưới đó là một tầng cảm xúc rất sâu – biết ơn, ngượng ngùng, và một chút... bối rối không tên.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Anh uống nước hay gì đó không ?
Cô hỏi, rồi nhanh chóng bước về phía tủ lạnh mà không đợi câu trả lời.
Nhưng đúng lúc ấy, mắt cô bắt gặp cánh cửa phòng ngủ còn khép hờ.
Chết tiệt.
Cô gần như lao vào, cánh cửa mở ra chỉ hé một khoảng nhỏ, nhưng quá đủ để thấy cái đống hỗn độn bên trong: lọ thuốc lăn lóc, băng gạc vung vãi, một vài con dao nhỏ lẫn cả kéo dính máu đã khô từ hôm nào. Mùi thuốc sát trùng ngai ngái còn vương trong không khí, như một lời tố cáo im lặng.
Cô cúi người dọn vội, gạt từng lọ thuốc vào hộc tủ, tay run lên khi lỡ làm rơi một ống bông băng.
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên phía sau lưng. Cô biết anh đã nhìn thấy.
Kim Do Ki
Kim Do Ki
Cô bị thương sao ?
Giọng anh vang lên, trầm thấp nhưng không gay gắt. Chỉ đơn giản là một câu hỏi, nhưng lại khiến cô đứng khựng giữa phòng, lưng cứng đờ.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Không có gì đâu
Cô đáp nhanh, không dám quay đầu lại.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Chỉ là... trước đây tôi hay bị mất ngủ. Có vài chuyện nên tôi để thuốc như vậy...
Cô biết lý do đó chẳng ai tin. Và đúng như cô đoán, anh không đáp, chỉ bước thêm một bước, ánh mắt lặng thinh như thể đang nhìn xuyên qua tất cả những gì cô cố giấu giếm.
Cuối cùng, anh nói.
Kim Do Ki
Kim Do Ki
Người từng muốn chết, thường giấu đau bằng cách sắp xếp nó thật gọn gàng
Cô nín thở. Không phải vì câu nói đó quá sắc sảo, mà vì... cô thấy mình như vừa bị lột trần.
Cô quay lại, đối diện với ánh mắt sau lớp kính râm ấy – thứ ánh nhìn khiến người ta cảm giác vừa an toàn, vừa bất lực.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Anh là ai... thật sự ?
Kim Do Ki im lặng, rồi nhấc nhẹ kính khỏi mắt.
Ánh mắt anh... không hẳn là dịu dàng, nhưng có một thứ gì đó rất sâu. Như thể anh cũng từng ở bên bờ vực.
Kim Do Ki
Kim Do Ki
Tôi chỉ là một tài xế taxi
Anh đáp.
Kim Do Ki
Kim Do Ki
Nhưng nếu cô muốn... tôi có thể đưa cô đến nơi mà những kẻ từng bị đẩy xuống đáy cuộc đời có cơ hội quay lại

3. Hồi tưởng

Kang Sae Na
Kang Sae Na
Tôi ổn mà
Sae Na cúi mặt, tay vội kéo cánh cửa tủ lại, giọng nhỏ đi rõ rệt.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
Tài xế Kim, anh có thể về rồi
Gượng cười, nhưng môi cô run khẽ. Không phải vì lạnh, mà bởi cô đang cố níu lấy chút kiêu hãnh cuối cùng của mình — dù nó đã rách tả tơi từ rất lâu rồi.
Kim Do Ki không nói gì ngay. Anh chỉ đứng đó, nhìn cô một lúc. Ánh mắt không phán xét, không thương hại, cũng không ép buộc. Mà là thứ ánh mắt như thể từng thấy quá nhiều người đã đi đến tận cùng của sự tuyệt vọng… và sống sót trở về.
Kim Do Ki
Kim Do Ki
Được
Anh đáp, gật đầu khẽ.
Kim Do Ki
Kim Do Ki
Tôi sẽ đi
Anh quay bước, giày gõ nhẹ lên nền gạch cũ. Nhưng trước khi đến cửa, anh dừng lại, không quay đầu, chỉ để lại một câu.
Kim Do Ki
Kim Do Ki
Nếu một ngày nào đó cô không còn muốn giả vờ ổn nữa... hãy gọi cho tôi. Số đó, vẫn còn trên lan can
Cánh cửa khẽ đóng lại phía sau anh.
Sae Na đứng yên trong căn phòng nhỏ, bàn tay vẫn nắm chặt cái khăn lau có vết thuốc sát trùng. Ánh nắng đầu ngày hắt qua ô cửa, chiếu lên sàn nhà loang lổ... và cả đôi mắt cô vừa bắt đầu ươn ướt.
Có lẽ... cô không ổn.
Nhưng ít nhất, vào khoảnh khắc đó, có một người không ép cô phải mạnh mẽ. Chỉ lặng lẽ chừa lại một cánh cửa.
Cánh cửa vừa khép lại, khoảng lặng như rơi xuống căn phòng.
Sae Na đứng đó vài giây, như thể cơ thể đang bị giữ lại bởi một sợi dây vô hình. Nhưng rồi, đôi chân cô mềm nhũn. Cô gục xuống sàn nhà lạnh ngắt, lưng tựa vào tường, cái khăn rơi khỏi tay từ lúc nào.
Và cuối cùng, cô bật khóc.
Không phải là những tiếng nấc nghẹn ngào như trong phim, mà là một loại khóc không tiếng — nước mắt lặng lẽ tuôn ra như một dòng suối đã bị kìm nén quá lâu. Gương mặt cô vùi vào hai đầu gối, toàn thân run lên.
Cô đã cố gắng — để không gục ngã, để tiếp tục sống như một con người bình thường. Nhưng rốt cuộc, sự mỏi mệt không thể nào giấu mãi được. Những đêm dài mất ngủ, những ảo giác ám ảnh, những lần muốn kết thúc tất cả… giờ đây dồn lại như một cơn sóng thần, nhấn chìm cô trong một cơn đau không hình dạng.
Một phần trong cô trách bản thân vì đã yếu đuối. Nhưng phần khác... thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng có thể khóc. Khóc thật sự. Không phải giả vờ rơi nước mắt để làm yên lòng người khác, mà là khóc cho chính mình, cho những năm tháng bị xé nát.
Giữa tiếng gió bên ngoài khe khẽ, cô nghĩ đến người đàn ông vừa rời đi.
Kim Do Ki.
Không giống những kẻ thương hại cô rồi vội quay lưng. Anh không nói rằng mọi thứ sẽ ổn. Không giả vờ hiểu. Cũng không bắt cô phải kể ra mọi thứ để được "giúp đỡ."
Anh chỉ để lại một câu — đơn giản, mà giống như móc nối cô với thế giới này lần nữa.
Sae Na lau mặt bằng tay áo, ngẩng đầu nhìn trần nhà mờ tối.
Kang Sae Na
Kang Sae Na
...Nếu một ngày tôi không thể chịu đựng nữa, liệu anh còn đến không ?
Cô thì thầm, không chắc là hỏi anh hay hỏi chính mình.
Trong giây phút yếu mềm, giữa những giọt nước mắt rơi không kiểm soát, một âm thanh dịu dàng từ sâu trong ký ức bất ngờ vang lên — như một tia sáng lướt qua đêm đen nội tâm.
Đó là giọng nói của một cô bé. Trong trẻo. Bình thản. Nhưng lại có sức nặng như cả vũ trụ.
"Tâm trí chị là một thiên hà, nhiều phần tối hơn là phần sáng. Nhưng những ánh sáng trong ấy mới khiến nó có giá trị. Đừng tự kết liễu bản thân mình. Ngay cả khi bóng tối bao trùm, luôn biết rằng cuộc sống không đứng yên một chỗ. Thời gian là không gian. Mình đang bay qua thiên hà ấy... Hãy đợi cho đến lúc những vì sao xuất hiện."
Sae Na khựng lại, dòng nước mắt tạm thời dừng lại trên đôi má. Trái tim như bị một bàn tay bé nhỏ nhẹ nhàng chạm vào, lay tỉnh.
Hôm đó là ngày tồi tệ nhất đời cô. Cô bị phản bội, mất mát, sụp đổ. Và chính trong buổi chiều mưa lạnh buốt ấy, một cô bé ngồi cạnh cô ở băng ghế công viên, nhìn cô bằng đôi mắt như hiểu được nỗi đau vượt quá tuổi mình.
Không biết tại sao hôm đó cô bé lại đến. Cũng không biết vì sao những lời đó đã in sâu trong tâm trí cô hơn cả những lời khuyên từ người lớn, từ bác sĩ, từ bạn bè. Có lẽ... bởi cô bé đó không hứa rằng mọi chuyện sẽ tốt hơn. Chỉ đơn giản nhắc cô: "Hãy đợi. Vì sao sẽ xuất hiện."
Và hôm nay, trong khoảnh khắc Sae Na tưởng như bị nuốt chửng bởi bóng tối lần nữa, lời ấy lại trở thành cái neo cứu cô.
Cô ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Bầu trời sáng sớm chưa hẳn là đẹp, nhưng cũng không còn u ám như đêm qua. Trong làn mây nhạt, vài tia nắng le lói xuyên qua.
Cô không biết tương lai mình sẽ đi đâu. Cô không chắc liệu ánh sáng có thật sự chờ ở cuối hành trình. Nhưng... ít nhất cô vẫn còn sống.
Và vẫn có thể đợi.
Nỗi đau của Sae Na không phải là một biến cố — mà là một chuỗi những vết cắt, chồng chéo lên nhau, kéo dài suốt nhiều năm, lặng lẽ rút cạn từng phần trong tâm hồn cô.
Gia đình… Cô từng nghĩ rằng dù thế giới có quay lưng, thì nơi duy nhất không phản bội cô chính là máu mủ ruột rà. Nhưng rồi, chính họ là những người đầu tiên đẩy cô ra mép vực. Sự lạnh lùng, đổ lỗi, toan tính — tất cả như những vết thương vô hình, đục khoét niềm tin còn sót lại.
Bạn thân… Chỉ có một người từng biết hết những phần tối trong cô mà không sợ hãi — Ha Rin. Hai người là như ánh sáng trong thế giới u ám của nhau. Nhưng Ha Rin đã ra đi vì ung thư, sau gần một năm chiến đấu trong lặng lẽ, chỉ để không khiến Sae Na thêm lo. Trước khi mất, cô ấy chỉ để lại một đoạn ghi âm ngắn.
"Nếu một ngày cậu thấy cô đơn, hãy nhớ là từng có một người rất yêu thương cậu.”
Sae Na đã không mở đoạn ghi âm ấy suốt ba tháng trời. Khi mở ra, cô chỉ còn biết ôm điện thoại mà khóc cạn nước mắt.
Và tình yêu… Anh — người đã từng là động lực duy nhất khiến cô dậy sớm mỗi sáng, giữ mình đứng vững mỗi tối. Một người đàn ông mà cô âm thầm yêu suốt nhiều năm, chưa một lần dám nói. Cô chấp nhận đứng phía sau, trở thành người bạn mà anh tin tưởng, sẵn sàng lắng nghe, động viên, cười vì hạnh phúc của anh. Nhưng đến khi anh nắm tay người con gái khác… Sae Na vẫn cười, chỉ là tim cô rách nát trong im lặng.
Cô từng nghĩ mình mạnh mẽ. Nhưng rồi, khi tất cả những gì cô yêu quý lần lượt rời bỏ, cô chẳng còn biết mình sống để làm gì.
Và đêm qua — khi bước lên cây cầu, thật ra trong lòng cô không hẳn muốn chết… Cô chỉ muốn kết thúc nỗi đau.
Nhưng một mảnh giấy màu vàng. Một dòng chữ: Đừng chết. Hãy trả thù.
Và một người đàn ông tên Kim Do Ki — với ánh mắt không thương hại, không thương xót, chỉ có sự trầm tĩnh và hiểu.
Có thể… đây chưa phải là kết thúc. Có thể… đã đến lúc sống một cách khác.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play