Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Duonghung][Domicmasterd]Bao Nuôi.

đừng nhìn vào mắt em khi anh chưa muốn trách nhiệm.

tác giả no matmat tenten
tác giả no matmat tenten
Huhuuuu
tác giả no matmat tenten
tác giả no matmat tenten
Truyện kia của sốp bị xoá rồi 😇
tác giả no matmat tenten
tác giả no matmat tenten
Giờ phải viết truyện mới..
___________________
Quang Hùng (18 tuổi) Học sinh cuối cấp của một ngôi trường danh giá – nơi con nhà giàu, nhà quyền lực học chung. Học lực xuất sắc, luôn đứng đầu. Mồ côi cha mẹ, sống bằng học bổng và làm thêm – nhưng không ai biết Hùng đã bán mình. Ngoại hình đẹp không tả nổi: da trắng như ngọc, mắt ướt long lanh, môi đỏ, body gợi cảm. Mỗi bước đi là một cái ngoái đầu từ đám rich kid cả nam lẫn nữ. Phía sau vẻ lạnh lùng là sự bất cần, từng đêm rửa sạch thân thể sau khi bán nó cho một người đàn ông đã có vợ.
Đăng Dương (29 tuổi) Doanh nhân giàu có, cổ đông lớn nhất của trường. Cưới hai người vợ vì áp lực gia đình:  • Mai Anh – vợ cả, quyền lực, lạnh lùng, luôn xem Dương là công cụ tài chính.  • Uyên Nhi – vợ hợp đồng, bên ngoài ngọt ngào nhưng tâm lý bất ổn, luôn tìm cách níu kéo. Nhưng Dương không yêu ai cả. Hắn chỉ ham mê “cái lạ”. Cái mà hắn tìm thấy ở Quang Hùng. Ban đầu là một cuộc mua bán. Vài tờ tiền. Một cái liếc mắt trong hành lang. Nhưng từ lúc Hùng cười với hắn một lần… hắn nghiện.
Dương bao nuôi Hùng. Một căn hộ riêng, tiền tiêu thả ga, những cuộc gọi đêm khuya không tên.
Nhưng Hùng không phải búp bê ngoan. Cậu biết mình đẹp, và dần dần... khiến Dương phát điên vì cậu.
Trong khi đó, Mai Anh và Uyên Nhi không mù. Cả hai đều biết có “thằng nhóc đẹp như tiên” khiến chồng họ thay đổi. Họ bắt đầu cuộc săn lùng, đe dọa, giày vò Hùng.
Và Dương thì đứng giữa: một bên là tình dục – một bên là danh phận.
_____
Căn hộ tầng 33 – khu penthouse cao nhất thành phố, tiếng rên rỉ vang vọng trong từng ô tường cách âm.
Tay của hắn trượt dọc sống lưng em, nóng bỏng như lửa đốt, trong khi miệng thì rít khẽ từng tiếng.
Đăng Dương
Đăng Dương
Cởi ra, bé cưng. Nhanh.
Quang Hùng nằm ép mặt vào tấm ga giường satin lạnh buốt. Ánh đèn vàng vương trên lưng em, phản chiếu làn da mịn màng và đôi mắt ươn ướt. Một chút hoảng hốt. Một chút đợi chờ. Và rất nhiều cam chịu.
Quang Hùng
Quang Hùng
Anh không thấy mình quá đáng sao?
Hùng thở khẽ, giọng pha lẫn giận dỗi và rên rỉ.
Đăng Dương
Đăng Dương
Quá đáng là giữ em lại. Nhưng tao muốn hơn vậy.
Hắn đè người xuống. Nụ hôn từ gáy lan xuống sống lưng. Hùng siết chặt ga giường, đôi chân khẽ run, nhưng không phản kháng. Vì em biết… phản kháng cũng vô ích.
Dương cắn nhẹ vào hõm cổ em, nơi còn vết bầm chưa tan của đêm trước.
Đăng Dương
Đăng Dương
Tao không cần em yêu tao. Chỉ cần em đừng để ai khác thấy cơ thể này.
Quang Hùng
Quang Hùng
Anh có vợ.
Quang Hùng
Quang Hùng
Anh có cả thế giới, nhưng chỉ có mỗi em là bí mật.
Căn phòng dậy mùi tình dục – lẫn chút u tối của sự chiếm hữu. Hùng như một món đồ xa xỉ, được giấu kỹ trong tủ, chỉ mở ra khi đêm đến, khi những bàn tay đàn ông cần được xoa dịu.
Đăng Dương
Đăng Dương
Anh gọi em là bé cưng.
Đăng Dương
Đăng Dương
Vì em đáng để được nuông chiều.
Nhưng em biết rõ, đêm nay sẽ không có cái ôm sau khi xong chuyện. Cũng sẽ không có bữa sáng cùng nhau, không nụ hôn trán, càng không ánh mắt dịu dàng.
Chỉ có một chiếc phong bì đặt trên bàn – đựng tiền, và nỗi trống rỗng sau mỗi lần bị vồ lấy.
Đăng Dương
Đăng Dương
Hùng.
Quang Hùng
Quang Hùng
Gì?
Đăng Dương
Đăng Dương
Đừng cười với ai, kể cả là giáo viên chủ nhiệm.
Dương nói, giọng bình thản. Nhưng Hùng biết rõ… hắn đã ghen.
tác giả no matmat tenten
tác giả no matmat tenten
Hihi><

NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRÊN GIƯỜNG, CHẲNG PHẢI CỦA EM.

Ánh nắng sớm len qua khe rèm. Căn phòng vẫn lạnh lẽo như đêm qua.
Mùi đàn ông vẫn còn vương trên gối, nhưng hắn đã đi từ lâu.
Quang Hùng tỉnh dậy trong tư thế quen thuộc – một mình, trần trụi, nằm trên chiếc giường đắt tiền chẳng thuộc về mình.
Em không khóc. Nhưng cũng chẳng cười.
Chỉ kéo chăn lên che lấy cơ thể còn đầy vết tích – vừa do dục vọng, vừa do sự trống rỗng chồng chất qua từng đêm.
Em đứng dậy, vào phòng tắm, nhìn mình trong gương – mắt hơi sưng, cổ có dấu đỏ, và lưng vẫn còn âm ấm như còn in dấu tay ai đó.
Hôm nay là thứ hai.
Em vẫn phải đi học.
Dù vài tiếng trước còn là món đồ chơi của người đàn ông đã có vợ.
_____
Tại cổng trường, 7:32 sáng.
Thành An
Thành An
Ê Hùng! Tối qua mất hút nha?
Đức Duy
Đức Duy
Lại trễ hẹn nhóm rồi, thiếu mày cái là bọn tao auto fail đó.
Hùng cười nhẹ. Nụ cười gượng gạo nhưng đủ để che đi đôi mắt thiếu ngủ.
Quang Hùng
Quang Hùng
Tao có việc riêng.
Thành An
Thành An
Lại đi dạy thêm cho tụi quý tộc nào hả?
Quang Hùng
Quang Hùng
Ờ… kiểu vậy.
Chẳng ai biết “việc riêng” đó là nằm dưới một người đàn ông đáng ra phải gọi là “bố người khác”.
Chẳng ai biết em vừa từ căn hộ xa hoa nơi em không có quyền đụng đến bất kỳ khung ảnh nào, không có chìa khóa, không có cả lời chào buổi sáng.
_______
Lớp học hôm nay ồn ào hơn mọi khi. Tin tức về việc trường sẽ có buổi kiểm tra bất ngờ được lan ra.
Hùng ngồi xuống chỗ, mắt lặng như nước hồ thu. Em mở sách, nhưng trong đầu lại lặp đi lặp lại hình ảnh tối qua – hơi thở gấp gáp bên tai, tiếng rên rỉ, và ánh mắt lạnh lùng sau khi xong chuyện.
“Hắn có vợ. Hắn có hai người vợ. Còn em chỉ là thứ giải trí.”
“Nhưng sao em lại thấy đau khi không thấy hắn bên cạnh sáng nay?”

KẺ Ở SAU CÁNH CỬA BAR

21h08.
Ánh đèn neon đỏ rực rọi lên mái tóc bồng bềnh của Quang Hùng. Em đẩy cửa bước vào Bar M78 – nơi giới thượng lưu hay lui tới, và cũng là nơi Trần Nhậm sở hữu phần lớn cổ phần.
Tiếng nhạc dập dồn, mùi rượu mạnh quyện với nước hoa đắt tiền. Nhưng tất cả như tan biến khi Hùng bước vào – cả bar như chững lại vài giây.
NV nhiều vai - nam
NV nhiều vai - nam
Thiên thần tới rồi kìa...
Trần Nhậm – 32 tuổi, mặc sơ mi đen cài hờ hai nút, đang ngồi ở ghế cao quầy bar, nhấc mắt lên khi thấy bóng dáng quen thuộc tiến lại gần. Hắn khẽ nhếch môi, nhấc tay ra hiệu.
Trần Nhậm
Trần Nhậm
Lâu rồi mới thấy bé cưng chịu ghé.
Trần Nhậm
Trần Nhậm
Chắc nhớ rượu của anh chứ không phải anh đâu.
Trần Nhậm rót một ly Macallan 18, đẩy sang trước mặt em.
Trần Nhậm
Trần Nhậm
Còn mùi của hắn trên người em đó, bé.
Quang Hùng
Quang Hùng
Anh giỏi thật.
Quang Hùng
Quang Hùng
Anh giỏi... Nhưng anh không dơ như hắn.
Nhậm bật cười khẽ, nhưng đôi mắt lại không giấu được cơn ghen đang sôi lên.
Trần Nhậm
Trần Nhậm
Hắn có vợ. Còn anh thì có em – nguyên vẹn, khi tỉnh, khi say, khi khóc, cả lúc em nằm trên anh mà rên tên người khác.
Quang Hùng
Quang Hùng
Dừng đi, Nhậm..//mím môi//
Trần Nhậm nắm tay Hùng, kéo em lại gần, chóp mũi gần như chạm môi.
Trần Nhậm
Trần Nhậm
Anh không quan tâm em là của ai trước đó. Từ khoảnh khắc em bước vào quán bar này tối nay, em là của anh.
__________
Và ngay khoảnh khắc ấy – Đăng Dương đứng bên ngoài xe, nhìn vào qua lớp kính tối màu, mắt hắn tối sầm.
Tay hắn siết chặt vô lăng.
Gã bạn thân... và bé cưng hắn bao nuôi.
Hắn bước ra khỏi xe, đẩy cửa bar…
____
Cửa bar bật mở. Không khí lạnh tràn vào giữa những tiếng nhạc gào rú.
Đăng Dương bước vào, trong bộ vest đen lịch lãm, sắc lạnh như chủ nợ của tử thần.
Không ai dám nhìn lâu – vì ai cũng biết đây là chủ tịch tập đoàn DP, người có thể hô mưa gọi gió, khiến một quán bar đổi chủ trong vòng một cuộc điện thoại.
Dương không nhìn ai.
Không nhìn Hùng.
Không nhìn Trần Nhậm.
Chỉ ngồi xuống sofa VIP giữa bar, tay giơ lên gọi bartender.
Đăng Dương
Đăng Dương
Gọi những con hot nhất ở đây ra cho tôi.// Hắn nói, lạnh như băng.
Chưa đầy hai phút sau, ba cô gái sexy bốc lửa bước tới, váy ngắn tới đùi, mắt đẫm mascara, mùi nước hoa nồng đến mức át cả mùi rượu.
Dương không nói thêm câu nào.
Tay hắn bắt đầu sờ.
Lên đùi.
Lên eo.
Luồn vào váy.
Hắn cười nhếch mép, như thể cố tình diễn vai trai độc thân hư hỏng – ngay trước mắt người bao nuôi em suốt hai năm trời.
Hùng thấy tất cả.
Từng tiếng cười khẽ.
Từng ánh nhìn hắn cố tình không trao cho em.
Em không nói gì.
Không khóc.
Chỉ rướn người lên... và hôn Nhậm.
Nụ hôn sâu, nóng và dài như muốn thiêu rụi hết những kỷ niệm với người đàn ông phía kia.
Em hôn như chưa từng biết đau.
Nhưng tay lại run.
Trần Nhậm hiểu.
Hắn không hỏi gì, chỉ siết lấy eo em, để tay mình lướt từ cằm xuống ngực, rồi trượt sâu hơn như một lời tuyên bố: “Thằng đó bỏ rơi em – thì anh nhặt.”
Trần Nhậm
Trần Nhậm
Đi với anh.// thì thầm vào tai em.//
Hùng không nhìn Dương.
Cũng không chờ Dương lên tiếng.
Em đứng dậy, nắm tay Nhậm, đi thẳng vào phòng VIP tầng trên.
Cánh cửa khép lại – tiếng khóa bật lên. Ở phía ngoài, Đăng Dương cứng họng, môi tím lại vì siết quá chặt.
Đăng Dương
Đăng Dương
“Em đang ở trong tay thằng bạn thân tao.”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play