• AllVietnam | Nơi Bình Yên Tìm Đến...?
• Episode 1 : Lời Gào Khóc Của Mưa
• Name : • AllVietnam | Nơi Bình Yên Tìm Đến...?
• Credit cảm hứng : Hope - Hy Vọng (2013)
• Thể loại : Boylove, học đường, harem, tình thầy trò, ngược, tâm lý vặn vẹo, chữa lành vết thương, gương vỡ lại lành, đường trộn thủy tinh,...
• Bối cảnh : Hiện đại, trường học
• Kết : OE / HE
• Tác giả : Taro Mochi | Rena
|1| : Không bắt lỗi chính tả, soi mói tác phẩm.
|2| : Truyện không mang yếu tố chính trị, lịch sử, kinh tế,...
|3| : Tác phẩm được tạo nên bởi trí tưởng tượng của tác giả, không bôi nhọ lên lịch sử hay cổ xúy cho bất kì hành động nào.
|4| : Thể loại của truyện là Boylove, ai không đọc được thì thoát ra ạ.
|5| : AllVietnam không couple phụ, không hợp thì thoát ra, không đục thuyền.
|6| : Nhân vật chỉ là trí tưởng tượng, không có thật!
|7| : Đây là một bộ truyện được viết theo góc nhìn cá nhân của tác giả, sẽ còn nhiều thiếu sót, phi logic hoặc tình tiết nhanh chóng,... mong mọi người có thể thông cảm và góp ý để tôi sửa đổi.
|8| : Không nói những lời lẽ mang tính lăng mạ, xúc phạm đến nhân vật và tác giả.
|9| : Có thể chứa một số yếu tố không phù hợp. ( loanluan, bạo lực, máu,... )
|10| : Thời gian ra chap sẽ không đồng đều.
// ... // : Hành động, cảm xúc
" ... " : Suy nghĩ
[ ... ] : Nói nhỏ, thì thầm
* ... * : Giao tiếp bằng mắt
• ... • : Âm thanh, tiếng động
∘ ... ∘ : Chuyển cảnh
_ ... _ : Giải thích hoặc lời của tác giả
⚠︎ Cảnh báo : Có một số yếu tố không phù hợp ( bạo lực, máu,... ). Vui lòng cân nhắc trước khi đọc!!
• Episode 1 : Lời Gào Khóc Của Mưa
Tôi vốn không thích những cơn mưa.
Chúng không sạch sẽ thơ mộng như những lời văn trong sách giáo khoa, không ngọt lành như những bản nhạc cũ. Chúng ẩm ướt, lạnh buốt và gợi cho tôi một nỗi lo lắng vô hình - thứ cảm giác chỉ xuất hiện khi tôi ở lại trường vào buổi chiều.
Hôm đó, trời đổ mưa khi tôi vừa gom xong rác trong lớp sau buổi trực nhật lúc chiều muộn. Cái thứ âm thanh lộp bộp trên cửa kính bắt đầu dồn dập như trống trận, bầu trời xám xịt tới mức tôi không thể phân biệt đâu là ngày đâu là tối.
Tôi quên mang ô, điện thoại sắp hết pin. Tôi chỉ còn lại chính mình, với đôi giày vải ướt đẫm do chạy vội ra hành lang để tìm chỗ trú.
Không khí âm ẩm trườn qua kẽ ngón tay - như thể ăn sâu vào da thịt. Mưa rơi phủ lên khoảng không gian một sự buồn bã cuối ngày, cũng phủ lên trái tim tôi một nỗi bất an vô hình.
• Lộp bộp... Lộp bộp... •
Không có ai cả. Trường trống trơn, như thể một con thú khổng lồ đã ăn xong học sinh và chỉ còn chừa lại một mảnh nhỏ là tôi.
Tôi đứng dưới mái hiên, tay ôm cặp, đôi mắt nhìn xa xăm ra sân trường - nơi mưa đang rơi trắng xóa như tấm màn mỏng chắn ngang lối về.
Tôi đã nghĩ chỉ cần chờ thêm một vài phút. Rồi trời sẽ ngừng.
Nhưng... Tôi không ngờ, cái thứ đến với tôi sau đó không phải là ánh sáng - mà là một cái bóng đổ dài giữa màn mưa.
Socialist Republic of Vietnam
... _// quay đầu lại //
Là một nam sinh lạ. Tôi chưa từng thấy hắn trước đây, ít nhất là trong trí nhớ vụn vỡ của mình. Áo sơ mi màu trắng nhàu nhĩ, cổ áo mở hai nút, ánh mắt hắn như kéo lê qua từng thớ da tôi.
Tôi cảm thấy lạ lẫm, cảnh giác, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
. . . • 𝙱𝙾𝚈
Trễ vậy à? _// hỏi, giọng khàn và thấp. Như đang cố đè nén thứ gì đó ở trong cổ họng //_ ..
Tôi gật đầu, không nói gì, tay siết chặt quai cặp. Mưa vẫn rơi. Tôi định quay đi thì hắn lại lên tiếng :
. . . • 𝙱𝙾𝚈
Cần người đưa về không?
Tôi lắc đầu. Mỗi động tác của tôi đều dè dặt. Cơ thể tôi bắt đầu cảnh báo. Có điều gì đó không đúng.
Hắn tiến thêm một bước, rồi 2 bước.
Tôi chưa kịp chạy thì bàn tay hắn đã chộp lấy vai tôi. Đau điếng. Tôi vùng ra, miệng hét lên, nhưng cơn mưa lớn ngoài kia dường như đã nuốt chửng lấy tiếng của tôi.
Socialist Republic of Vietnam
T-Thả tôi ra!! Làm ơn-...!! _// bắt đầu phản kháng lại //
Tôi vùng vẫy, đạp chân vào hắn, nhưng chỉ khiến mình trượt ngã xuống nền gạch trơn nước. Tay tôi chống xuống sàn, đau buốt.
. . . • 𝙱𝙾𝚈
Im lặng. _// gằn giọng, bịt miệng cậu //
Socialist Republic of Vietnam
!!??... _// trừng mắt nhìn hắn //
Tôi bị kéo vào khu nhà vệ sinh cũ. Cửa đóng lại, tiếng sập khô khốc vang lên như súng nổ trong đầu.
Tôi không biết đã bao lâu trôi qua. Chỉ biết mình khóc đến khản giọng, gào đến rách cổ họng.
Hắn đẩy ngã tôi xuống nền đất bẩn thỉu. Tôi vùng vẫy, nhưng hai tay bị khóa chặt trên đầu. Liên tục van xin, giãy giụa nhưng hắn chẳng màng. Miệng hắn áp sát tai tôi, phả ra hơi thở hôi nồng mùi thuốc lá, mùi rượu và mùi 𝒹𝓊̣𝒸 𝓋𝑜̣𝓃𝑔 thối rữa, hòa cùng tiếng cười thỏa mãn - như thể tôi là một món đồ chơi, một trò tiêu khiển để hắn xả cơn thèm khát.
Tôi nghe thấy tiếng vải bị xé. Lạnh. Rét đến tận xương tủy. Những ngón tay hắn lục lội, sục sạo vào từng khoảng trống mà tôi muốn giấu kín. Tôi la hét, khóc lóc nhưng mọi tiếng động như bị dìm xuống đáy vực. Cơ thể tôi phản kháng, nhưng tâm trí thì tê liệt.
Tôi chưa từng biết một người có thể trở nên tàn nhẫn như vậy. Như thể tôi chỉ là rác rưởi, là đồ bỏ đi - không cảm xúc, không giá trị, không đáng được tha thứ.
Sau đó, cú đấm của hắn giáng lên bụng tôi khi tôi cố gắng cào lên mặt hắn. Đầu tôi va vào tường - đau đến mức tôi muốn buồn nôn.
Hắn không dừng lại, bắt đầu đạp vào mặt tôi, liên tục. Gót giầy dơ bẩn quét qua mặt tôi với lực mạnh. Choáng váng. Một âm thanh khô khốc vang lên, tiếng xương sống mũi va chạm dữ dội. Cơn đau buốt nhói chạy dọc từ sống mũi lên đến trán như điện giật.
Tôi đưa tay sờ lên mũi. Máu lập tức tuôn ra, đỏ tươi, đặc quánh, chảy dài trên khóe môi và nhỏ giọt xuống nến đất bẩn.
Chưa kịp hoàn hồn, một cú đạp khác lại giáng xuống - lần này là vào trán và hốc mắt. Tiếng va chạm nặng nề như một cú nện tàn nhẫn vào kim loại. Đầu tôi bật ngửa, đập vào chân bồn rửa tay. Mắt bỗng nhòe đi, một cơn nhức nhối như thể có ai dùng móng tay cào vào hốc mắt. Trán thì rách toạc, máu rỉ ra từng vệt, hòa vào mồ hôi lạnh đang túa khắp người.
Và rồi... Ánh sáng biến mất, tôi không còn nhìn thấy gì nữa. Thị lực chập chờn như bị bóng tối nuốt chửng.
Ban đầu, tôi nghĩ là vì trời tối.
Nhưng rồi tôi nhận ra - không còn thứ ánh sáng nào nữa. Mắt tôi ướt, không phải vì nước mưa - mà là máu.
. . . • 𝙱𝙾𝚈
// lẩm nhẩm //_ [ Mắt mày giờ trông gớm thật đấy..!! ] _// tặc lưỡi bỏ đi //
Hắn ta bỏ đi, như chưa có chuyện gì xảy ra. Như thể tôi chỉ là cái xác rách nát bỏ lại giữa đêm mưa.
Tôi nằm đó, bất động, trong căn phòng lạnh ngắt. Tiếng mưa vẫn rơi, đều đều. Không nhanh không chậm, không ai nghe tôi. Không ai biết tôi ở đây.
Tôi nhắm mắt lại - hay đúng hơn, tôi không còn mở mắt được nữa.
Tôi ước... Mình đã chết đi.
Author • Taro Mochi
Lmaoo... Lại gặp nhau rồi 😉!!
Author • Taro Mochi
Rất vui khi được tiếp tục đồng hành với mọi người ở tác phẩm này. ( dù tôi không biết nó sẽ tồn tại được trong bao lâu )
Author • Taro Mochi
Tay nghề tôi còn rất non nớt, có gì mọi người cứ góp ý thoải mái, tôi không ngại sửa đổi đâu ạ.
Author • Taro Mochi
Nay tôi ngộ độc, họe 4 lần trong một buổi chiều 😞
Author • Taro Mochi
Đi truyền nước hơn 2 tiếng, mệt rã ra mà vẫn viết nốt truyện để đăng cho mọi người. T-thấy tôi giỏi chưa-...!? 😏💪
Author • Taro Mochi
Btw, chúc mọi người một ngày vui vẻ :3
• Episode 2 : Vô Sắc
Socialist Republic of Vietnam
[ Ưm-... ưm... ] _// mơ màng tỉnh dậy //
Không có ánh sáng. Không có sắc màu. Không gì cả ngoài một màu đen sẫm bao trùm mọi thứ. Tựa như tôi vừa rơi vào vực sâu không đáy, không biết đâu là lối thoát.
Mi mắt vừa động đậy đã cảm thấy nhức nhối. Đầu thì nặng trịch, cơ thể chẳng còn chút sức lực, nhưng cảm giác rõ nhất lại chính là... Tôi không thể nhìn thấy gì.
Tôi mở mắt. Ít nhất tôi nghĩ mình đã mở mắt. Nhưng mọi thứ trước mặt vẫn chỉ là một màn đêm vô hình không thể nào xuyên qua.
Cảm giác này khiến ngực tôi thắt lại. Tôi không dám nói gì. Tôi sợ, nếu lên tiếng, mọi thứ sẽ càng trở nên thật hơn.
Tôi cắn môi, cố thở đều. Cho tới khi...
Tiếng cửa mở ra bất ngờ. Có tiếng bước chân vội vã vang lên, mỗi nhịp như đạp thẳng vào ngực tôi. Mùi nước mưa và gió lạnh ùa vào cùng một giọng nói quen thuộc :
? ? ?
V-Vietnam!! Em tỉnh rồi-..!!??
... Là giọng của anh trai tôi - VietMinh.
Socialist Republic of Vietnam
...? _// hơi sững lại //
Tôi thoáng sững người, cổ họng nghẹn ứ nhưng vẫn cố cất tiếng :
Socialist Republic of Vietnam
Anh... VietMinh..?
Vừa dứt lời, tôi đã cảm nhận được cánh tay siết chặt mình, mạnh đến mức làm tôi đau... Nhưng lại khiến tôi thấy mình còn tồn tại. Anh ấy đang run - tôi biết.
VietMinh • Việt Nam Độc Lập Đồng Minh
Em làm anh sợ chết đi được... Em hôn mê mấy ngày liền, bác sĩ bảo em vẫn chưa tỉnh... Anh tưởng...
Tôi khẽ lắc đầu. Hơi thở anh phả vào cổ tôi, gấp gáp và ướt nước. Mùi mưa trên áo, mùi quen thuộc của người thân - tất cả khiến tôi chỉ muốn òa khóc.
Socialist Republic of Vietnam
Anh ơi... _// bấu chặt lấy tay áo anh //
Socialist Republic of Vietnam
Mắt em đau lắm-... Sao em không nhìn thấy gì-...? _// nghiêng đầu //
Socialist Republic of Vietnam
Anh ơi... Sao em không nhìn thấy gì?... Sao xung quanh em... Chỉ toàn là bóng tối-?
Tôi hỏi, bằng giọng run run của một đứa trẻ lạc mất đường về nhà. Tôi biết rõ mình đang nói gì. Tôi chỉ... Không muốn tin đó là sự thật.
Không có lời nào phát ra trong suốt vài giây - chỉ có tiếng thở nặng nề. Tôi không nhìn thấy gương mặt anh... Nhưng tôi biết, nước mắt đang rơi.
VietMinh • Việt Nam Độc Lập Đồng Minh
// ghì chặt cậu hơn rồi thì thầm //_ [ Em chỉ mệt thôi, chắc là do tác dụng thuốc... Rồi sẽ ổn.. ]
Socialist Republic of Vietnam
// cười khẽ //
Tôi cười - bằng một nụ cười mỏng như tơ, mỏng đến mức ngỡ như chỉ cần thở mạnh cũng tan biến.
Socialist Republic of Vietnam
" Anh... Anh đang nói dối. " _// chùng xuống //
Tôi không nhìn thấy - nhưng tôi cảm nhận được. Vì đó là anh tôi. Cũng là tôi... Đã biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Lúc ấy, tôi không biết... Nhưng anh biết.
" Tình trạng tổn thương mắt nghiêm trọng. Hai giác mạc rách hoàn toàn, dây thần kinh thị giác bị tổn thương không thể phục hồi. Ngoài ra, trên cơ thể nạn nhân có nhiều dấu vết cho thấy em ấy đã bị xâm hại và bạo hành thể chất nặng... Tinh thần cũng cần được điều trị lâu dài. "
" Chúng tôi rất tiếc... Nhưng đôi mắt ấy có lẽ sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng nữa... "
Anh tôi đứng chết lặng ở hành lang khi nghe những lời đó.
Anh đã luôn là người mạnh mẽ, là chỗ dựa tinh thần của tôi... Nhưng hôm ấy, tôi nghe y tá nói rằng... Anh đã khóc, khóc như một đứa trẻ bị tước đi cả thế giới.
Và giờ đây, anh đang ngồi cạnh tôi, cố mỉm cười, cố vờ rằng mọi thứ vẫn sẽ ổn... Nhưng tay anh lạnh toát. Tôi biết rõ.
Socialist Republic of Vietnam
Vậy... Giờ em sẽ không bao giờ thấy lại được nữa đúng không, anh? _// mỉm cười gặng hỏi //
Tôi hỏi nhẹ như không. Như thể tôi đang nói về chuyện thời tiết.
Và lúc đó - anh tôi bật khóc.
Không còn cố gắng kìm nén, không còn giấu giếm. Anh vùi mặt vào vai tôi, giọng nức nghẹn như vỡ vụn thành từng mảnh :
VietMinh • Việt Nam Độc Lập Đồng Minh
[ Xin lỗi em... Xin lỗi em... ] _// cả người run lên //
VietMinh • Việt Nam Độc Lập Đồng Minh
[ Anh xin lỗi... Vietnam, anh xin lỗi em..!! ] _// thều thào //
VietMinh • Việt Nam Độc Lập Đồng Minh
[ Anh đã-... Không thể bảo vệ em..! ]
VietMinh • Việt Nam Độc Lập Đồng Minh
[ Anh không có ở đó... Anh không biết... Anh đáng ra phải đến đón em... Anh biết em trực nhật muộn mà... Anh đã- ] _// nói đến đây giọng anh bỗng nghẹn lại //
Tôi cảm thấy áo bệnh nhân nơi vai mình dần ướt lạnh vì nước mắt của anh. Mỗi lời anh nói như cứa sâu vào tim tôi, vào chính nơi vốn dĩ đã rách toạc...
VietMinh • Việt Nam Độc Lập Đồng Minh
[ Em đau như vậy... Mà anh không biết gì cả... Anh bất lực.. Anh- ]
Tôi đưa tay chạm nhẹ lên má anh, lặng lẽ lau nước mắt cho người mà tôi vẫn luôn tin là mạnh mẽ nhất.
Socialist Republic of Vietnam
[ Em không trách anh đâu... ] _// thì thầm //
Socialist Republic of Vietnam
[ Em chỉ... Sợ thôi... Vì... Em không còn thấy gì nữa... Nhưng em nghe được tiếng anh... Em còn cảm nhận được... ]
Tôi nói, bản thân cũng không biết rằng mình đang khóc hay cười.
Nhưng tôi biết, giữa bóng tối bủa vây, ít nhất... Tôi vẫn không cô đơn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play