Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Bạch Nguyệt Quang Vẫn Sẽ Là Bạch Nguyệt Quang

Chương 1.

Tên truyện: Bạch Nguyệt Quang Vẫn Sẽ Là Bạch Nguyệt Quang

Tác giả: Cố Vọng Nguyệt

Tag: Ngôn tình, xuyên thư, hệ thống, trọng sinh

App đăng: MangaToon

Chương 1.

Cậu ấy là Bạch Nguyệt Quang, còn là Bạch Nguyệt Quang yểu mệnh của Tô Ngâm Chi.

Còn tôi chẳng qua chỉ là một người xuyên sách, cho dù mang theo hệ thống công lược, đến làm thế thân, đến chữa lành cô ấy, cũng không thể có được tình cảm của cô ấy.

“Hệ thống, tôi đã ở đây bao lâu rồi?”

“Mười năm rồi”

“Mười năm rồi à? Mười năm rồi, liên hôn với cô ấy, chấp nhận làm thế thân cũng đã mười năm, cô ấy vậy mà vẫn không động tâm một chút, cô ấy không có cảm xúc đến như vậy sao?”

“Kí chủ, Tô Ngâm Chi đúng là có cảm xúc, nhưng mà thanh trạng thái luôn là thù hận với kí chủ, thanh hảo cảm chưa từng tăng một chút nào”

Đối phương nổi điên hất tung đống đồ trên bàn gầm lên:”Vì cái gì? Vì cái gì tên khốn Tống Khương kia thì được còn tôi thì không thể, mười năm bên cạnh nhau đối với cô ấy là cái gì”

Mười năm trước, Tống Dụ xuyên sách đến thế giới này, trở thành tứ thiếu gia nhà họ Tống. Tống Khương là anh trai cùng cha khác mẹ của hắn. Năm đó, nguyên chủ hai mươi.

Mà Tống Khương là Bạch Nguyệt Quang của thế giới này, đối phương đã chết rồi.

Mẹ hắn không ưa hắn nhưng đối với đứa con riêng của chồng, Tống Khương này rất tốt.

Mà Tống Khương đối với nguyên chủ và nữ chính của thế giới này cũng rất tốt.

Đáng tiếc mười tám tuổi bị tai nạn xe, đã sớm chết rồi.

Bố hắn không muốn hắn ngồi lên vị trí chủ công ty, ông đã tốn bao nhiêu công sức bồi dưỡng đứa con trai Tống Khương, cuối cùng đứa hưởng lợi lại là Tống Dụ.

Hai anh chị cũng không ưa hắn, bọn họ vẫn muốn anh trai Tống Khương hơn.

Mà Tô Ngâm Chi vừa là hôn thê vừa là bạn gái của Tống Khương, anh trai hắn không muốn cưới là vì không muốn động đến người của anh trai yêu, nhưng hắn dám cưới nên bọn họ ghét bỏ hắn.

Tô Ngâm Chi cũng ghét hắn, cô sinh cho nhà họ Tống ba đứa con trai, cả ba đứa trẻ đều ghét hắn.

Tống Dụ đến bên cạnh cửa sổ.

Hắn mang gương mặt còn phần giống anh cả, Tô Ngâm Chi từng nói nếu không phải vì gương mặt của hắn giống thì cô đã không chấp nhận việc cưới hắn.

Mười năm, cô muốn gì hắn đều cho, vậy mà đến một chút tình cảm cũng không dành cho hắn.

Bọn họ ngủ riêng từ sau kết hôn, ngoài trừ việc có ý sinh thêm một đứa trẻ thì không chung phòng.

Tô Ngâm Chi cũng không có ý định gặp hắn, luôn ở nhà mẹ đẻ không về.

Tống Dụ cũng không đến Tô gia, hắn biết hắn không được chào đón vì bọn họ luôn gọi nhầm tên hắn thành tên của anh cả, a Khương.

Đến tết hắn cũng không về mà ở lì trong công ty. Tô gia không chào đón hắn, Tống gia cũng ghét bỏ hắn.

Tống Dụ hỏi hệ thống:”Hệ thống, tôi muốn thay đổi chút, có được không?”

Hệ thống hỏi:”Thay đổi cái gì?”

Tống Dụ trả lời:”Khoảng thời gian công lược, tôi muốn đến phần thanh xuân vườn trường, năm Tô Ngâm Chi mười sáu”

Hệ thống đáp:”Được”

Sau đó nói:”Kí chủ đợi một chút, tôi sẽ nộp đơn lên hệ thống chủ xin thay đổi thời gian công lược”

Tống Dụ hỏi:”Mất bao lâu?”

Hệ thống trả lời:”Mất ba ngày”

Tống Dụ khẽ gật đầu.

Ban đêm, trong một căn phòng tại quán bar, một cô gái vận váy đen, mái tóc đen dài xoăn nhẹ xoã ngang lưng đang uống rượu và chơi đùa bên trong.

Cô thua ván game, chủ trò chơi liền đưa ra yêu cầu:”Ngâm Chi, tôi thách cậu, gọi điện cho con chó của cậu đến đây, nếu gọi được, chúng tôi mỗi người đưa cho cậu năm triệu”

Tống Ngâm Chi ghét bỏ nói:”Thà tao chuyển mỗi đứa mười triệu còn hơn thấy mặt tên khốn đó”

Cô vẫn chưa quên, ngày hôm đó trời mưa tầm tã, Tống Khương bảo với cô rằng em trai bị bệnh, trong nhà không có ai, người giúp việc đã xin nghỉ, hắn phải về nhà chăm em.

Hai người từ biệt, không ngờ lần từ biệt đó lại là mãi mãi, Tống Khương chết rồi, chết vì tai nạn xe. Mà Tống Dụ kia vẫn chưa chết.

Đám bạn xung quanh cười lớn. Một người nói:”Chó mãi là chó, mà thế thân thì sẽ mãi là thế thân mà thôi. Tôi lúc cấp ba cũng thích cậu ấy, không ngờ lại bị Ngâm Chi giành trước từ lâu”

Tô Ngâm Chi liếc xéo con bạn bảo:”Năm tao với anh ấy còn chưa hẹn hò, mày với chồng mày đã dắt tay nhau đi khách sạn ngủ qua đêm không về, nói dối bố mẹ ở nhà tao”

Đối phương lập tức cười ha hả.

Tô Ngâm Chi nửa đêm mới chịu về nhà, nhưng không về nhà họ Tô mà về nhà họ Tống, quen thuộc mà mở cánh cửa một căn phòng tối đen rồi bước vào. Nằm vật ra giường, ôm lấy chiếc gối nói:”Tống Khương à Tống Khương, hơn mười lăm năm rồi, em thật sự rất nhớ anh, em muốn gặp anh, thật sự muốn gặp anh, mỗi lần nhìn thấy bản mặt của cậu ta, em thật sự muốn xông tới cào nát, cậu ta rất giống anh, nhưng cũng không giống anh, nếu năm đó cậu ta không bị bệnh, người kết hôn cùng em là anh mới đúng”

Tô Ngâm Chi bật khóc trên giường, cả người run rẩy ôm lấy chiếc gối lạnh lẽo, đã hơn mười lăm năm không ai dùng đến, cả căn phòng lâu lâu cũng chỉ được dọn dẹp lại sơ qua nhưng không ai dùng đến.

Cô nói:”Em thật sự....thật sự rất nhớ anh”

Chương 2.

Ba ngày sau, Tống Dụ mở mắt lần nữa, trọng sinh vào năm Tô Ngâm Chi mười sáu, lúc này hắn mười tuổi.

Vừa lúc Tô Ngâm Chi được Tống Khương dẫn về nhà họ Tống chơi.

Hắn bị gọi xuống lầu.

Tô Ngâm Chi được Tống Khương, đó là một thiếu niên cao ráo, đẹp trai, mang theo một nụ cười hiền lành dẫn vào nhà.

Tô Ngâm Chi vận một chiếc váy trắng, cao gần bằng đầu gối, trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc buộc đuôi ngựa, nhìn bố mẹ hắn mà mỉm cười, nhanh chóng cúi đầu chào:”Dì Vân, chú Tống, con đến chơi ạ”

Bố hắn nở nụ cười hiếm thấy nói:”A, thì ra tiểu Chi đến chơi à con, mau ngồi xuống nào”

Mẹ hắn cũng nỡ nụ cười, thứ mà hắn từ lâu đã không nhận được, bà nói:”Nhìn xem, Ngâm Chi và a Khương thật xứng đôi, dì rất mong chờ đến đám cưới của hai đứa đấy”

Tô Ngâm Chi đỏ mặt nói:”Dì à, bọn cháu mới có mười sáu tuổi”

Tống Khương nở nụ cười dịu dàng nói:”Bọn con đang hẹn hò”

Mẹ hắn dáng vẻ ngạc nhiên nói:”Ai nha, hẹn hò rồi sao, tuổi còn nhỏ hẹn hò không tốt, có điều tuổi trẻ mà, tình yêu tuổi học trò cũng nên trải nghiệm một chút”

Tô Ngâm Chi lấy ra hai chiếc hộp, một chiếc hộp đen bọc nhung đẩy đến trước mặt bố Tống nói:”Con nghe anh Khương nói, lần trước chú muốn mua chiếc đồng hồ này nhưng chưa mua được, vừa lúc anh trai bảo con muốn tặng chiếc này cho chú nên con mang đến”

Còn chiếc hộp đỏ, bọc nhung, cô nói:”Còn đây là một chiếc vòng ngọc, anh Khương nói cô rất thích vòng ngọc, nên con mang đến một chiếc”

Bố Tống cười bảo:”Giữa chúng ta không cần đến quà cáp, con đến chơi là bọn ta vui rồi”

Tống Khương ngẩng đầu, nhìn thấy hắn liền gọi:”Tiểu Dụ, mau xuống đây”

Tống Dụ hơi do dự, sau đó bước xuống cầu thang, đến trước mặt Tống Khương, ánh mắt ghét bỏ tận cùng nhìn kẻ khiến mình thất bại trong việc công lược.

Tống Khương dịu dàng xoa đầu hắn nói:”Tiểu Dụ, chị Ngâm Chi có mua bánh cho em đó, là bánh em thích ăn”

Tô Ngâm Chi đẩy hộp bánh đến trước mặt Tống Dụ nói:”Anh Khương bảo em rất thích ăn bánh này, nên chị đã mua nó đó, em phải mau ăn chóng lớn nhé tiểu Dụ”

Tống Dụ liền nói:”Em không thích ăn bánh này”

Vẻ mặt Tống Khương liền trầm xuống, mẹ hắn cũng khựng lại, bố hắn thì cau mày không vui.

Hệ thống lên tiếng nhắc nhở:”Hảo cảm của đối tượng công lược -100. Mong kí chủ nhanh chóng tăng độ hảo cảm”

Tống Khương dịu giọng hỏi:”Sao lại không thích? Tiểu Dụ, em khó chịu ở đâu sao? Chúng ta gọi bác sĩ nhé? Bình thường đi cùng anh, em đều đòi ăn bánh này, ngay cả lúc đi cùng anh hai và chị ba của em, em đều đòi ăn bánh này mà, sao lại không thích? Hơn nữa bình thường em đi học về cũng ghé qua mua một cái, một ngày không được ăn, em sẽ không vui mà”

Mẹ hắn nói ngay:”Đúng đó, con không phải rất thích bánh này sao?”

Tống Dụ khựng lại, sau đó mỉm cười nói:”Thật ra con rất thích ạ, chỉ là con nhìn màu vàng liền tưởng là dứa nên con mới lỡ nói vậy, xin lỗi chị Ngâm Chi, bánh này em rất thích ạ”

Hệ thống lên tiếng nhắc nhở:”Hảo cảm đối tượng công lược -50. Mong kí chủ nhanh chóng tăng hảo cảm”

Tống Dụ bị lời nói này làm cho kinh ngạc, tại sao lại bị trừ?

Hắn ôm lấy vội chiếc bánh, mỉm cười ngọt ngào lấy lòng. Tống Khương không để ý dáng vẻ giả tạo ấy, chỉ hỏi:”Em thật sự không sao chứ tiểu Dụ?”

Tống Dụ lập tức gật đầu nói:”Em không sao ạ, em muốn ăn bánh ạ”

Tống Khương mỉm cười, lập tức đứng dậy, ẵm hắn lên đặt lên ghế rồi nói:”Ngồi đây nhé, anh đi lấy muỗng và đĩa cho em, chị Ngâm Chi mua bánh lớn lắm, không ăn hết phải bỏ vào tủ lạnh, ăn trực tiếp vào bánh sẽ hỏng chiếc bánh đấy”

Nói xong liền xoa đầu hắn, quay đầu đi vào phòng bếp, lấy ra một chiếc đĩa, một cái muỗng và một con dao.

Tô Ngâm Chi đưa tay, Tống Khương lập tức đưa dao và đĩa đến, Ngâm Chi cắt bánh làm sáu phần, bỏ một phần vào đĩa rồi bỏ dao xuống. Tống Khương đặt muỗng vào đĩa, chiếc đĩa được đặt xuống trước mặt hắn, Tống Khương xoa đầu hắn nói:”Tiểu Dụ, bánh của em đây, chị Ngâm Chi đã cắt rồi, em ăn đi”

Tống Dụ giả vờ ngoan ngoãn mà gật đầu với Tống Khương rồi cầm muỗng lên ăn

Hắn chưa từng thấy dáng vẻ này của Ngâm Chi, cả nụ cười dịu dàng của cô, giống như nó không dành cho hắn. Tô Ngâm Chi đối với hắn luôn là lạnh nhạt, căm ghét đến tận cùng. Sự dịu dàng cũng chỉ dành cho Tống Khương vĩnh viễn chẳng thay đồi.

Tô Ngâm Chi ánh mắt sắt lạnh nhìn Tống Dụ, cô đã trùng sinh, vậy nên cô không cho phép việc người trong lòng của cô xảy ra chuyện nữa. Nhất là Tống Dụ, kẻ này nhất định phải chết, nếu tên này không chết, thì người chết là người mà cô yêu.

Ánh mắt sắt lạnh sau đó đổi thành sự dịu dàng, nén buồn nôn mà xoa đầu Tống Dụ nói:”Tiểu Dụ, ăn ngoan chóng lớn nhé”

Chương 3.

Buổi chiều, Tống Khương đưa Tô Ngâm Chi về nhà.

Trước khi xuống xe, Tô Ngâm Chi không quên nhanh chóng hôn lên má Tống Khương một cái rồi nói:”Anh đừng quên ngày mai chúng ta có hẹn đấy nhé”

Tống Khương xoa xoa đầu cô nói:”Anh không quên đâu, anh sẽ đến đón em mà”

Tô Ngâm Chi sau đó mới xuống xe, bước vào nhà.

Ngày hôm sau, Tống Khương dự định ra khỏi nhà, Tống Dụ lập tức chạy đến, hắn nói:”Anh cả, em cũng muốn đi”

Tống Khương cười bảo:”Anh đến ôn bài với chị Ngâm Chi, không phải đi chơi, nếu đi chơi mới có thể mang em theo được”

Tống Dụ lập tức nằm ra đất, giãy đành đạch đòi đi. Mẹ Tống lập tức bước đến, kéo con trai dậy, đánh mạnh vào mông nói:”Anh cả đi học, con đi theo làm gì? Nó có phải đi chơi đâu, ở yên trong nhà, muốn đi chơi thì lát nữa bảo chị ba hoặc anh hai dẫn đi”

Tống Dụ gào lên:”Con muốn đi với chị Ngâm Chi”

Tống Khương khó xử gãi đầu, nhanh chóng rút điện thoại gọi đi.

Tô Ngâm Chi bắt máy, Tống Khương liền hỏi:”Ngâm Chi, chuyện là thế này, tiểu Dụ muốn đi với anh, như vậy có làm phiền em không?”

Tô Ngâm Chi bên kia hơi im lặng, sau đó đáp:”Không sao ạ, cứ để em ấy đến đi ạ, bên dưới em còn một em trai, đến lúc đó để hai em ấy chơi với nhau là được ạ”

Tống Khương nói:”Được rồi, cảm ơn em”

Cúp máy xong liền cúi người, vươn tay xoa đầu Tống Khương nói:”Chị Ngâm Chi bảo em đến, anh đưa em đi, chúng ta mau đi thôi”

Tống Dụ lập tức đeo giày chạy đi trước, lao vội lên xe. Tống Khương nói với mẹ Tống:”Lát nữa con đưa em ấy về”

Mẹ Tống gật đầu, vươn tay xoa đầu anh nói:”Quản nó cho tốt, thằng bé quậy lắm đấy”

Tống Khương cười bảo:”Không sao đâu ạ”

Nói rồi nhanh chóng rời đi.

Tô Ngâm Chi đợi sẵn ở cổng, Tống Dụ xuống trước, nhào đến ôm lấy cô. Tô Ngâm Chi hơi bất ngờ, nén sự ghét bỏ mà xoa xoa đầu hắn nói:”Tiểu Dụ, chào buổi sáng”

Tống Khương bước xuống gãi đầu cười khổ. Tô Ngâm Chi gỡ tay Tống Dụ ra, bước đến hôn nhẹ lên má Tống Khương nói:”Không sao cả, em không thấy phiền đâu, mau vào trong thôi”

Tống Dụ nhìn hai người, đáy mắt đen đi, sự ghen bỏ đối với Tống Khương dâng lên. Hắn thầm nghĩ:”Chỉ cần nơi nào có Tống Khương, Ngâm Chi nhất định sẽ chỉ quan tâm đến hắn, sao hắn không tồn tại đi cho lành”

Tô Ngâm Chi đẩy Tống Dụ đến trước mặt em trai mình, Tô Ngâm Hạo nói:”Đây là Ngâm Hạo, em trai của chị, hai đứa chơi vui vẻ nhé, sắp đến kì thi cuối kì rồi, bọn chị phải ôn tập chuẩn bị cho kì thi”

Ngâm Hạo ngoan ngoãn nói:”Vâng ạ”

Bữa trưa dùng ở nhà họ Tô.

Tô Ngâm Chi ngồi bên cạnh Tống Khương, an tĩnh dùng bữa. Tô Ngâm Hạo cũng thu lại dáng vẻ nghịch ngợm của một cậu nhóc mà nghiêm túc dùng bữa, chỉ có Tống Dụ ánh mắt ghét cay ghét đắng nhìn Tống Khương.

Dùng xong bữa cơm sẽ là giờ nghỉ trưa, giờ đó Tô Ngâm Chi thường ngủ, cô nói:”Anh, đến giờ nghỉ trưa rồi, chúng ta đi ngủ thôi”

Tống Khương gật đầu, Tô Ngâm Hạo cũng định đi ngủ, Tống Dụ muốn ngủ cùng Tô Ngâm Chi. Tô Ngâm Chi lại ngay tức khắc chặt đứt suy nghĩ của hắn:”A Hạo, em dẫn tiểu Dục lên lầu đi, trưa nay hai đứa ngủ cùng nhau nhé”

Tô Ngâm Hạo lập tức đáp:”Vâng ạ”

Đợi hai đứa trẻ đi, Tống Khương vươn tay xoa đầu Tô Ngâm Chi nói:”Ngâm Chi, có phải em giận anh vì đưa tiểu Dụ đến không?”

Ngâm Chi lắc đầu nói:”Chỉ là một đứa nhóc thôi, dẫn em một đứa trẻ đến chơi cùng a Hạo cũng tốt, không vấn đề gì, em sao lại giận anh được chứ”

Tống Khương cười dịu dàng nói:”Thế thì tốt, anh vui vì em không giận anh mang tiểu Dục đến đây”

Anh đi trước, nắm lấy tay cô dẫn lên lầu. Tô Ngâm Chi đi phía sau, ánh mắt sâu thẳm nghĩ thầm:”Sống lại một đời, là chuyện may mắn nhất mà em có được, vậy nên em muốn bằng mọi giá bảo vệ anh chu toàn, cho dù có xảy ra chuyện gì chăng nữa, thứ duy nhất em mong là anh có thể sống, cùng em kết hôn, cùng em sinh ra những đứa trẻ thuộc về chúng ta”

Buổi chiều, Tống Khương dẫn theo Tống Dụ về nhà, Tống Dụ nhất quyết không chịu về. Tống Khương nói ngay:”Tiểu Dụ, hôm nay em vẫn chưa ăn bánh đúng không? Bánh chị Ngâm Chi mua đang đợi em ở nhà đó, mau về thôi”

Tống Dụ muốn nói nhưng sợ hảo cảm bị trừ nên lập tức im lặng, nhanh chóng quay về.

Sau khi Tống Khương dẫn Tống Dụ rời đi, Tô Ngâm Chi sắc mặt không vui. Hệ thống nhảy lên thông báo:”Hảo cảm của đối tượng công lược -100. Mong kí chủ nhanh chóng tăng hảo cảm”

Tống Dụ sắc mặt đen kịt, hảo cảm lại bị trừ, nhất định là do tên khốn Tống Khương này gây ra, nếu hắn không tồn tại, Tô Ngâm Chi nhất định sẽ thuộc về hắn.

Tô Ngâm Chi liếc nhìn chiếc xe rời đi, thầm nghĩ:”Tống Dục, mày tốt nhất nên cảm tạ vì Tống Khương còn sống, nếu đời này anh ấy vì mày mà chết lần nữa, tao tuyệt đối không tha cho mày, đời trước vì vội về nhà chăm sóc mày, mặc dù chơi đang mưa nhưng anh ấy vẫn nhanh chóng rời đi, kết quả xảy ra tai nạn mà chết, nếu đời này việc đó lặp lại, tao nhất định sẽ tự tay tiễn mày đi theo anh ấy”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play