-Jean Kirstein- Ánh Nắng Là Em
POV 1: liệu có phải kết thúc có hậu?
Pov 1 :em và anh là một trong nhiều chiến binh cuối cùng sống sót sau rung chấn
ác mộng bắt đầu, từ lòng hận thù, thất vọng
Hình thành lên những con người khổng lồ... được gọi là titan
đã có những chiến binh dũng cảm đứng lên và ngã xuống...
Nhưng,trong tất cả sự mất mát ấy, không ai mất đi là vô nghĩa
có những người chỉ vừa tuổi đôi mươi,thanh xuân dài đằng đẵng
Nhưng trong tim họ,luôn chỉ có một ý chí,mong ước, là kết thúc đau khổ
Mang lại bình yên cho thế giới...
những người đồng đội ngã xuống,lần lượt
Những người sau phải mang trên người hàng tá trách nhiệm,ý chí của người đã ngã xuống
Jean ngồi cạnh chiếc sofa, mắt nhìn cô gái đang say ngủ. Anh nhận ra mình đã canh chừng cô suốt mấy giờ đồng hồ, không hề chợp mắt. Những ngón tay chai sạn của anh nhẹ nhàng chỉnh lại góc chăn cho cô
Jean Kirschtein
Cậu ngủ được lâu rồi đấy. Không ác mộng, không giật mình... Thật hiếm thấy với những kẻ như chúng ta
Anh ngáp nhẹ, cảm thấy mệt mỏi dần chiếm lấy cơ thể. Jean đứng dậy, đi về phía cửa sổ và hé màn, nhìn ra trời đêm sắp tàn
Jean Kirschtein
Bình minh sắp đến rồi. Lại một ngày nữa chúng ta sống sót. Đôi khi tôi vẫn không tin được chúng ta đã đi được đến đây...
Rồi tỉnh hẳn,nhận ra,cậu trai ấy vẫn canh chừng cho mình
Hieji(you)
Cậu vẫn ở đây sao?
Jean Kirschtein
Cậu biết không, Hieji? Chúng ta đã mất quá nhiều... nhưng chúng ta vẫn còn sống. Có lẽ đó là cách để tưởng nhớ họ, bằng cách sống tiếp cuộc đời mà họ không thể có
Hieji(you)
ừm... chắc vậy nhỉ?
Hieji(you)
Vậy thì ráng mà sống tốt...
Hieji(you)
Chúng ta vẫn là những tân binh cứng đầu của khóa 104 mà...
Sau đó, vì quá mệt,em đã thiếp đi lần nữa
Vài giờ đồng hồ sau. Ánh sáng đầu tiên của bình minh bắt đầu len lỏi qua khe cửa sổ, phủ lên căn phòng một màu hồng nhạt
Jean đứng đó, dáng hình cao lớn như một người lính canh trung thành, bảo vệ giấc ngủ của người đồng đội.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng này, cả hai dường như đã tìm thấy một mảnh bình yên hiếm hoi - không phải trong chiến thắng huy hoàng, mà trong sự đồng cảm sâu sắc của những người đã cùng nhau đi qua địa ngục
Jean,với mái tóc hồng nhạt giờ đã điểm bạc, nhẹ nhàng kéo chiếc ghế đến gần hơn, quyết định canh chừng em thêm một lúc nữa.
Những vết thương vô hình của quá khứ dường như dịu đi trong không gian ấm áp này, và lần đầu tiên sau rất lâu, cả hai đều không còn nghe thấy tiếng bước chân của những gã khổng lồ
"cứ thoải mái đi, chúng ta có được hòa bình rồi"
tác giả 🫶🏻
đây là tập đầu ạ
tác giả 🫶🏻
Truyện này tớ viết theo những tâm tư,suy nghĩ của tớ
tác giả 🫶🏻
đôi lúc sẽ có chất thơ
tác giả 🫶🏻
Mong các cậu đừng ném đá
POV 2 : Hai đứa nhóc
Pov 2 : bạn và anh cùng học trung học
Cả hai thường hay trốn học hoặc leo rào cùng nhau...
hôm nay không ngoại lệ, cùng nhau trốn học đi chơi.
Jean Kirstein
Ê,con nhỏ kia
Jean Kirstein
Nay đi kiếm gì nghịch không? Trốn học hoặc gì đó?
Hieji(you)
Bộ hạnh kiểm cậu chưa đủ tệ hả?
Jean Kirstein
Kệ đi, kiểu gì chả đậu đại học
Jean Kirstein
lo xa quá,đi thôi -kéo tay em đi-
Hieji(you)
này-...đi chậm thôi!
Jean Kirstein
Nhanh lên,tí nữa vào lớp là không trốn được đâu
Thế là cậu học sinh,tay xách nách mang hai chiếc balo, một của em, một của cậu ta rồi bước đi ra khỏi trường cùng người thương... một cách quang minh chính đại...
Hieji(you)
Đi kiểu này không sợ bị bắt hả...?
Jean Kirstein
đi biết bao nhiêu lần rồi,bộ không quen tí nào sao?
Hieji(you)
Nhưng tôi sợ bị hạ hạnh kiểm hơn!
Jean Kirstein
Tôi thì không, đi nhanh đi
Cả hai kéo nhanh ra một quán ăn gần trường
đi riết thành khách quen...
NV phụ nam
Con trai chủ quán:hai nhóc lại đến ăn nữa hả?
Jean Kirstein
Vâng,hai phần thịt nướng như cũ nha
NV phụ nam
: có ngay, vào bàn ngồi đi
Vừa ngồi xuống bàn 5 phút,anh chủ đẹp trai ấy đã mang đồ ăn ra ...
Hieji(you)
"đồ ăn" hôm nay ngon...
cả hai ngồi tám chuyện được tầm 5 phút
Hieji(you)
Này,anh chủ quán kia đẹp trai thật ha?
Jean Kirstein
đẹp cái nỗi gì
Jean Kirstein
Jean Kirstein đây là đẹp trai nhất Nhật Bản
Hieji(you)
Cậu tự luyến quá đó...
Jean Kirstein
Nói sự thật, không hề tự luyến nhé
Hieji(you)
Mà tôi thấy anh ta đẹp hơn...
Jean Kirstein
đã bảo là thua tôi rồi mà
trêu anh một lúc,em nhận ra hôm nay cô chú chủ quán không có ở quán nên anh con trai họ mới ra bán mấy hôm nay
Tới lúc tính tiền,sẵn em cũng hỏi
Hieji(you)
Này anh ơi,sao mấy nay cô chú cho anh coi quán thế ạ?
Hieji(you)
cô chú cho anh quản lý quán luôn sao?
NV phụ nam
: còn lâu em ạ,ông bà ý mà sang lại quán cho anh là anh cho cái quán này thành quán bar luôn ấy chứ...
Hieji(you)
vậy sao mấy hôm nay cô chú vắng mặt ạ?
NV phụ nam
:ông bà ý,tổ chức đi du lịch kỉ niệm 25 năm yêu nhau,già rồi mà lãng mạn ghê ấy
Hieji(you)
Whoa...cô chú quen nhau 25 năm rồi cơ á?
buôn chuyện một lúc...hăng say quá nên Jean buộc phải kéo em ra ngoài
Jean Kirstein
Ai cho cậu nói chuyện với anh ta lâu thế??
Hieji(you)
Có bị câm đâu mà không được nói...
Jean Kirstein
Tch...tôi không cho phép!
Jean Kirstein
... k-không có gì hết...
Jean Kirstein
Khi nào chú ta được như hai vợ chồng chủ quán ăn?
Hieji(you)
ý cậu là gì? Mở quán ăn á hả?
Jean Kirstein
Không phải,họ bên nhau hẳn 25 năm
Jean Kirstein
nếu là chúng ta, thì liệu người kia con ở đó không?
Anh không nghĩ thế, không phải là 15 hay 25 năm, mà là mãi mãi bên nhau cơ
không còn hai cô cậu học sinh cùng nhau trốn học, mà là hai ông cụ bà cùng nhau ngồi uống trà dưới mái nhà kỉ niệm, thanh xuân của họ
Anh muốn cùng em đi qua mọi thử thách,chông gai
Muốn là người nói yêu em sau bố mẹ em
muốn là cái người lo cho em từ miếng ăn, giấc ngủ
Muốn là người đầu ấp tay gối với em hàng ngày
Hieji(you)
còn ở đó không hả?
Hieji(you)
Tất nhiên là còn
Hieji(you)
Không những thế, phải là bên nhau cơ
Jean Kirstein
Không thay đổi?
Hieji(you)
Tất nhiên rồi,chúng ta sẽ mãi mãi như thế này
Jean Kirstein
Cậu... có đồng ý là người sẽ cùng tôi đi qua thanh xuân,đi qua cuộc đời chứ?
Hieji(you)
được chứ, chuyện đó phải là tôi nói mới đúng
Vừa dứt lời em đã cảm thấy mình đang bị kéo vào cái ôm ấm áp của cậu trai đó...
cậu ấy xúc động gần như khóc rồi...
Hieji(you)
Hả?? Xúc động tới vậy luôn sao?!
Hieji(you)
T..tôi còn chưa kịp rơi nước mắt luôn đây,hớt tay trên rồi!
Jean Kirstein
-vùi mặt vào vai em-... không...tôi hạnh phúc lắm...
Hieji(you)
Hạnh phúc thì cười lên cái coi
anh ngẩn mặt lên,nặng ra cái nụ cười đầy nước mắt,trông...khó tả thật, vừa hạnh phúc,xúc động, mà còn có ý cười
vậy là...hai năm bên nhau, đổi lại cái ôm xúc động này,đổi lấy lời hứa thanh xuân của em và cậu...
POV 3 : sưởi ấm
Jean ngồi cạnh chiếc bàn, ánh sáng từ ngọn đèn dầu chiếu lên trang giấy ô vuông nơi anh vừa hoàn thành bức phác họa. Những ngón tay dài, chai sạn của người lính kỳ cựu đặt bút xuống, ánh mắt quan sát tác phẩm của mình với vẻ trầm tư
Jean Kirschtein
Hmm, chưa đủ tốt. Nhưng cũng không tệ...
Anh nhớ lại cô gái trong tim mình, rồi quay về với bức vẽ. Jean tự nhận xét bức phác họa với một nụ cười nhẹ hiếm hoi
Những đường nét mềm mại quá. Không giống phong cách thường ngày của anh. Có lẽ thời gian đã làm mềm đi bàn tay này rồi
Jean Kirschtein
Không được như trước mất rồi
Jean Kirschtein
dạo này bỏ bê lâu quá...
Jean thêm một trái tim nhỏ vào góc trang giấy, rồi lập tức cau mày với chính mình vì hành động vô thức đó
Jean Kirschtein
Tch-...Cái quái gì vậy? Mình không phải là một cậu trai mới lớn nữa
Anh khẽ thở dài, khép lại cuốn sổ và đặt bút xuống. Jean đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm đầy sao
Jean Kirschtein
Khi còn trong quân đội...
Jean Kirschtein
vẽ là cách duy nhất giúp mình xua đi những cơn ác mộng
Jean Kirschtein
Những khuôn mặt trên giấy không bao giờ gào thét như trong giấc mơ...sao lại thế nhỉ?
Đêm đã khuya, ánh trăng tạo những mảng sáng lung linh trên sàn nhà. Jean đứng bên cửa sổ, dáng hình cao lớn in bóng trên tường. Cuốn sổ khép lại trên bàn với bức phác họa của cô gái,một khoảnh khắc bình yên hiếm hoi được lưu giữ bằng những nét bút đơn giản
Vừa lúc đó, cửa mở ra với tiếng 'cạch'
Hieji(you)
Cậu chưa ngủ à?
Jean Kirschtein
Vẫn chưa...
Hieji(you)
lại mơ thấy đồng đội cũ hả?
Jean Kirschtein
ừm...lại mơ thấy
cả hai quen nhau 2 năm, nhưng chưa từng ngủ cùng, hôm nay nhân dịp mất ngủ,Jean quyết định sử dụng cơ hội này
Jean Kirschtein
Cậu ngủ cùng với tôi chứ? Dù gì cũng 2 năm rồi
Anh bước tới giường ngã lưng xuống,vỗ vỗ chỗ bên cạnh
Em vừa tới trong tầm tay, một đôi tay khỏe mạnh vương ra kéo em vào lòng
Lồng ngực ấm áp, thật dễ chịu làm sao...
Jean Kirschtein
Thế này không lo mất ngủ
Hieji(you)
Tch... đừng có ôm chặt quá
Hơi thở ấm áp phả vào cổ em, làm gợn lên từng đợt rùng mình
Jean Kirschtein
đừng đi đâu cả...
Jean Kirschtein
Tôi thích thế này...
Hieji(you)
Coi bộ... cũng ổn đấy chứ...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play