Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Vấn Sinh Đạo

Chương 1: Đứa trẻ chăn dê

Mộc Hoa Thôn - cuối dãy Dã Vân, có một đứa trẻ sáu tuổi, tên gọi Bạch Nghĩa Sinh. Gầy gò, áo xám tro vá chằng vá đụp, hàng ngày ôm theo cây gậy trúc gãy đi chăn dê trên đồi cỏ cháy. Mười hai con dê trắng lặng lẽ theo sau, như đã quen hơi từ lâu, như những người bạn duy nhất còn lại.

Chiều hôm ấy, trời chạng vạng tím, mây lững lờ như khói. Nghĩa Sinh dắt đàn dê trở về, tiếng mõ lốc cốc vang vọng giữa rừng chiều. Khi bước qua cổng tre ọp ẹp, hắn đột nhiên khựng lại.

Trước thềm nhà tranh xiêu vẹo, Phong Lãng lão nhân - người nuôi hắn từ tấm bé, đang ngồi bất động trên chiếc ghế gỗ mục. Mái tóc bạc xõa rũ, thân hình gầy guộc như cành khô, hơi thở mỏng manh như sắp hòa vào gió núi.

“Tiểu Sinh... lại đây một chút.” Lão nhân gọi bằng giọng khàn khàn, run rẩy như tro tàn sắp tắt. Đôi mắt đục ngầu vẫn ánh lên tia sáng kỳ lạ, như đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu.

Bạch Nghĩa Sinh hoảng hốt chạy đến, quỳ sụp dưới chân lão, cả người run lẩy bẩy. “Gia gia... người làm sao vậy? Là bệnh rồi sao? Để con đi hái cỏ thuốc... gia gia đợi con một chút thôi!”

Phong Lãng không trả lời ngay. Lão lấy từ tay áo ra một tấm bản đồ bằng da thú cũ kỹ, mép đã sờn, viền thêu chỉ lam đã mục. Đặt vào tay đứa trẻ, lão nói khẽ như hơi thở gió đêm:

“Về phía nam... trăm dặm... có Phong Vân Môn... nơi đó có tiên nhân... Con phải đi... học đạo, sống một đời tốt hơn... Đừng ở mãi cái nơi khốn khó này...”

Bạch Nghĩa Sinh níu chặt lấy tay lão, đầu lắc liên tục, nước mắt ròng ròng tuôn rơi không ngừng. “Không! Gia gia, người không được chết! Người từng nói sẽ dạy con câu cá, dạy con thổi tiêu... còn chưa dạy con cách nấu cháu nữa mà... Gia gia, không mà gia gia, đừng đi mà gia gia, gia gia...”

Hắn gào khóc, òa lên như một con thú non vừa mất mẹ. Hơi ấm thân thuộc trong tay hắn đang dần tan biến, hơi thở của lão càng lúc càng mỏng, tựa sương đêm trôi vào hư vô.

Phong Lãng chỉ mỉm cười yếu ớt, bàn tay gầy khô xoa nhẹ lên đầu Nghĩa Sinh, rồi khẽ buông xuống.

Lão đã đi. Thanh âm cuối cùng cũng tắt.

Trong sân nhà cũ, chỉ còn tiếng khóc nức nở xé lòng của đứa trẻ sáu tuổi, giữa ánh tà dương rực đỏ, như máu đổ xuống núi rừng.

Đêm đó, Bạch Nghĩa Sinh không ngủ. Hắn ngồi bên thi thể đã lạnh của lão nhân, ôm chặt như sợ hơi ấm cuối cùng sẽ trốn đi mất. Mỗi tiếng nấc nghẹn lại như cứa vào tim gan non nớt. Hắn không có cha mẹ, từ lúc sinh ra đã chỉ biết có một người - Phong Lãng, là cha, là mẹ, là cả trời đất của hắn.

Thế mà giờ đây, tất cả chỉ còn lại một cái xác lạnh cứng...

Sáng hôm sau, khi giọt sương đầu tiên rơi trên lá, Nghĩa Sinh tay trầy trụa đào một cái hố nhỏ bên gốc tùng già - nơi Phong Lãng thường ngồi hong nắng và kể chuyện tiên nhân cho hắn nghe. Hắn chôn lão bằng chính đôi tay nhỏ bé, run rẩy, đôi mắt vẫn chưa khô lệ. Mỗi nhát cuốc như khoét vào lòng.

Hắn dùng đá xếp thành bia, lấy con dao cùn khắc lên bốn chữ:

“Phong Lãng chi mộ.”

Không có vàng mã, không có trống kèn, chỉ có tiếng gió rì rào qua tán tùng già, và một đứa trẻ quỳ bên mộ, khấn lạy đến tàn hơi.

Khi mặt trời lên khỏi sườn núi, Bạch Nghĩa Sinh đứng dậy. Hắn đeo túi vải, cột bản đồ vào lưng, tay cầm gậy trúc. Mắt vẫn sưng đỏ, nhưng trong ánh nhìn đã có thứ gì đó lạnh lẽo và trưởng thành hơn trước.

“Đi thôi!” Hắn gọi khẽ.

Mười hai con dê trắng như hiểu được nỗi đau trong tim hắn, lặng lẽ đứng dậy, theo sau như những cái bóng trung thành.

Đứa trẻ sáu tuổi, dẫn đàn dê băng rừng vượt suối, bước trên con đường vô định, hướng về phía nam. Trên vai hắn là di ngôn cuối cùng của người thân yêu duy nhất, trong tim hắn là một vết nứt vĩnh viễn, và trước mặt là tiên môn xa mù - Phong Vân Môn.

Hắn không biết tiên nhân có thật hay không, chỉ biết... nếu không đi, sẽ chẳng còn ai gọi hắn là "Tiểu Sinh" nữa.

***

Tận cùng trong tinh không, nơi tinh hà đứt gãy, có một thế giới đang phát ra thanh quang diệu nhẹ, đôi lúc lan tỏa từng luồng tử khí, tựa như sinh - tử hoà cùng một nhịp thở.

Huyền Thiên Giới - Thế giới từng được thiên đạo che chở, linh khí sung túc, vạn tộc cùng tu. Nhưng nay, thế đạo suy vi, thiên mệnh nghiêng ngả, khí vận hỗn loạn, chính - tà đối đầu, nhân - yêu tranh đấu. Những tông môn bất động sừng sững vạn năm, giờ đây giống như bèo trôi trong dòng xoáy hỗn loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh tan.

Để bảo toàn đạo mạch, giữ lấy căn cơ truyền thừa, các tông môn đại phái không hẹn mà cùng nhau hạ sơn chiêu sinh. Đại môn mở rộng, không kén xuất thân, không xét huyết mạch, chỉ cần có linh căn, dù cho là con cháu nhà thường dân, đều được trao cơ hội.

Giữa biển người mênh mông cuồn cuộn, họ chỉ mong tìm được một hạt minh châu, một kẻ nghịch thiên có thể cải mệnh, vực dậy đại thế đã lung lay, mang theo đạo mạch của tông môn vượt qua thời đại tăm tối.

Khảo hạch, từ chỗ lễ nghi nội môn đơn giản, nay trở thành đại lễ lan rộng khắp chư châu. Đây cũng là một cuộc chiến không khói lửa giữa các đại môn, nơi quyết định ai giữ được đạo mạch, ai bị lãng quên.

***

Phía nam biên giới Đông Nam Vực - Nơi tồn tại vô số tông môn tiểu phái - đánh dấu bằng nhiều màu sắc trên bản đồ, tựa như những bông hoa rực rỡ, nhưng - là những bông hoa sớm nở tối tàn.

Và Phong Vân Môn - cũng không ngoại lệ, thậm chí đã sớm bị định phải tan biến.

Phong Vân Môn - môn phái có lịch sử ngàn năm, đã từng hô mưa gọi gió, uy chấn bốn phương. Trước đây - sơn môn cao ba vạn trượng, ẩn hiện trong chín tầng mây, lầu các khắp nơi nơi tựa như lưu ly, hào quang chiếu sáng trời cao, cầm hạt lượn lờ xung quanh trận pháp phủ khắp linh văn cổ ngữ, nơi địa vực thỉnh thoảng có lông ngâm hổ gầm. Đệ tử phiêu phù hàng vạn, thi triển linh kỹ ngự kiếm phi hành, cầm tấu ngân vang, đả toạ ngồi thiền ngộ ra chi đạo, lôi đài diễn võ thi đấu tranh tài. Đạo tràng giảng dạy vạn nhân, thanh âm vang không ngừng. Cỏ cây hoa dại lấp lánh tinh quang, tùy ý một nhánh cũng có thể trợ giúp tu sĩ đột phá tu vi.

Nhưng nay tất cả đã thay đổi, sơn môn khắp nơi đổ sập do nhân ma đại chiến, yêu thú tấn công, mây mù tan biến do linh khí suy kiệt, trận pháp không thể duy trì bởi linh mạch đoạn căn. Cỏ cây tựa linh thảo, nay khô cằn đến trâu bò không thèm gặm, giun dế ngôi đầu lên khóc ròng. Đệ tử sao? Hiện tại tìm kiếm một cái trong coi đại môn cũng không có. Tàng thư, dược điền, khí các, thú lâm, võ điện đã sớm suy tàn đến tan hoang. Sơn môn sao? Giống như một ngọn núi hoang!

Trước đại môn loang lổ rêu phong của Phong Vân Môn, một khoảng đất trống gập ghềnh đá vụn lặng im trong gió núi. Cỏ dại mọc chen qua từng kẽ gạch, cánh cổng khép hờ kêu kẽo kẹt mỗi khi gió lùa, như đang khóc thầm cho những ngày huy hoàng đã khuất.

Một lão giả tóc trắng ngồi trên chiếc ghế gỗ mục nát đặt giữa khoảng sân. Ghế cũ đến mức mỗi nhịp chân nhẹ đưa đều phát ra tiếng “cót két” khô khốc, lạc lõng giữa thiên địa. Ánh mắt ông đỏ hoe, quầng thâm in hằn dưới mắt, như đã không ngủ suốt nhiều đêm. Đôi mắt ấy không nhìn vào quá khứ xa xăm, mà nhìn thẳng vào hiện tại, vào bảy người đệ tử đang quỳ lặng trước mặt.

Thái Tâm đạo nhân, chưởng môn đời thứ tám mươi mốt của Phong Vân Môn. Một thân đạo bào trắng đã ngả vàng, vạt áo sờn cũ, bám tro bụi, chẳng khác gì bạch y hành khất giữa núi rừng. Tóc bạc rối tung, gió thổi qua khiến từng sợi phất phơ như tàn tro chưa tan. Ông không già yếu đến nỗi run rẩy, nhưng khí chất mỏi mệt lại thấm sâu từng cử động, như thể gánh nặng cả ngọn núi đã đè lên đôi vai gầy ấy quá lâu.

Không ai biết bao năm qua, ông đã gắng gượng ra sao để vực dậy một tông môn sắp suy tàn. Tự mình xuống núi chiêu mộ đệ tử, mở lối sống lại đạo hạnh, từng bữa cơm từng viên linh thạch đều chắt chiu dành cho tương lai. Thế nhưng hôm nay, tông môn đã mục nát, linh thạch cạn kiệt, ngoài thì bị Phục Hổ Sơn, Lôi Kiếm Phái chèn ép từng bước, trong thì bị giới tán tu chê cười là "Xác chết biết đi".

Gió rít qua khe núi, mang theo hơi lạnh đầu đông. Giữa khoảng trời u ám, giọng nói của ông vang lên, khàn khàn, bất cần, chẳng còn gì để níu giữ:

"Tất cả các ngươi đều đã đến, vậy thì ta xin tuyên bố... Phong Vân Môn, từ nay chính thức... tan rã."

Không cuồng nộ, không lệ rơi, chỉ là một câu nói nhẹ như gió, nhưng trong lòng bảy người đệ tử, lại nặng tựa Thái Sơn.

Hà Hồng Tuyết đôi mắt rướm lệ, nhanh chóng quỳ xuống:

"Chưởng môn, xin đừng."

Dưới ánh sáng mờ nhạt buổi sớm, dung nhan nàng tựa tuyết đầu đông, trắng mịn, thanh lãnh, khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng. Mày liễu khẽ run, ánh mắt phượng dài ánh lên nét van nài đau đớn, sâu thẳm như cất giấu cả ngàn năm u tịch. Lệ chưa kịp rơi đã bị làn gió lạnh cuốn đi, để lại trên đôi má nhợt nhạt dấu vết mong manh đến nao lòng.

Dù quỳ dưới đất, dáng nàng vẫn uyển chuyển như trúc xanh trong gió, không hề mất đi khí chất đoan nghiêm thanh cao. Vẻ đẹp của nàng không phô trương, không lộng lẫy, nhưng lại khiến người đối diện bất giác sinh tâm kính ngưỡng, tựa như đang nhìn một đóa tuyết liên chỉ nở nơi vực sâu băng giá, đẹp đến mức không dám chạm vào.

Tiêu Nhược Phong cũng quỳ xuống, giọng trầm khẩn thiết:

"Chưởng môn, xin đừng!"

Hắn là nam tử mang phong thái cứng cỏi, giữ im lặng cũng toát ra khí chất trầm ổn như núi xanh vạn trượng. Gương mặt góc cạnh, ngũ quan đoan chính, ánh mắt đen sâu thẳm như đêm không trăng, lúc này phủ một tầng lo âu khiến vẻ điềm tĩnh thường ngày cũng lay động.

Dù chỉ khoác đạo bào đơn sơ, Tiêu Nhược Phong vẫn có một dáng vẻ khiến người khác tin tưởng, vững vàng như tùng bá giữa phong ba, không dễ gì khuất phục. Khi hắn quỳ xuống, sống lưng vẫn thẳng tắp, hai tay chắp lại hữu lễ, giọng nói tuy run nhẹ nhưng đầy sức nặng.

Hắn không van xin vì sợ hãi, mà vì đạo mạch, một lòng muốn bảo vệ con đường mình đã chọn, giữ lấy điều hắn cho là đúng đắn. Ánh mắt ấy, tư thế ấy, không phải của kẻ cúi đầu, mà là của một người dám gánh lấy trọng trách khôi phục rừng hoang, vực dậy Phong Vân Môn.

Chương 2: Níu giữ đạo mạch

"Chưởng môn, xin đừng mà!"

Năm bóng người kế tiếp cũng nhanh chóng quỳ xuống, tiếng gào khản cả cổ, vang vọng trên đỉnh núi hoang vắng.

Chu Bào nhào tới, thân hình mập mạp khiến đá dưới chân lún xuống. Gương mặt tròn như cái bánh bao, lúc này đỏ bừng vì xúc động, nước mắt đọng quanh mắt mà không kịp rơi. Gã luôn thích cười, thích ăn, nhưng hôm nay, nụ cười ấy đã biến mất hoàn toàn.

Kế đó là Hắc Phong, dáng người thấp bé, gương mặt đen sạm vì năm tháng tu luyện trong rừng sâu. Đôi mắt nhỏ dài, sắc như mắt ưng, lúc nào cũng đầy cảnh giác, nhưng giờ lại ánh lên vẻ hoảng hốt hiếm thấy. Hắn cắn răng quỳ xuống, cúi đầu sâu đến mức trán chạm đất.

Dương Tử bước lên, thân hình vạm vỡ như tảng đá lớn, bắp thịt cuồn cuộn dưới lớp y phục cũ. Trên trán hắn vẫn còn vết sẹo chưa lành sau lần ra ngoài bảo vệ môn phái. Người như hắn, quen đối mặt với hung thú và địch nhân, thế mà lúc này lại cúi đầu, giọng nghẹn ngào:

"Xin Chưởng môn thu hồi mệnh lệnh..."

Bên trái hắn, Hàn Thanh lặng lẽ quỳ xuống, tay xiết chặt viền áo. Dung mạo thanh tú như thư sinh bước ra từ tranh thủy mặc, đôi mắt lúc nào cũng ôn hòa, lại vì đau lòng mà khẽ run. Mái tóc dài rủ xuống che nửa mặt, càng làm hắn giống một học giả vừa mất đi đạo trường trong lòng.

Sau cùng là Diệp Sở Nhi, dáng người nhỏ nhắn như thiếu nữ chưa trưởng thành, áo lam bạc màu ôm sát thân thể gầy gò. Đôi mắt tròn xoe thường ngày trong sáng vô tư, lúc này lại đẫm lệ, bờ vai run lên không ngừng. Nàng quỳ sát bên chân Thái Tâm đạo nhân, hai tay níu lấy mép áo ông, giọng lạc đi vì nức nở:

"Chưởng môn... xin người đừng bỏ rơi bọn con..."

Gió núi lại nổi lên, cuốn theo tiếng kêu đau đớn, hòa lẫn vào sắc trời xám xịt sau áng mây vừa che, như cũng muốn gào khóc cùng những con người này.

Thái Tâm đạo nhân im lặng rất lâu. Đôi mắt vẩn đục nhìn đến từng gương mặt quen thuộc, những gương mặt ông đã dạy dỗ, bảo vệ, hy vọng từng ngày.

Ánh mắt ấy chậm rãi lướt qua Chu Bào mập mạp mà trung hậu, qua Hắc Phong cứng cỏi, lạnh lùng mà trung thành, đến Dương Tử lực lưỡng luôn che chắn cho đồng môn. Ông lại nhìn Hàn Thanh, người thanh niên trầm lặng nhưng sâu sắc, và Diệp Sở Nhi, cô gái nhỏ có nụ cười như ánh trăng rằm.

Lòng ông trào dâng một luồng ấm áp lạ thường. Thứ ấm áp ấy không đến từ linh khí thiên địa, mà đến từ niềm tin, rằng ông đã không sai khi nuôi hy vọng. Nhưng đồng thời, chính điều đó khiến lòng ông càng thêm đau đớn.

Giọng ông khàn khàn cất lên, không phải trách mắng, không phải gào thét, mà là một lời thì thầm nghẹn ngào khắc sâu vào tận tâm can:

“Các ngươi... ai cũng là người ưu tú. Là những hạt minh châu sáng giá. Ở lại Phong Vân Môn này… chỉ có thể làm mờ đi ánh sáng của các ngươi.”

Gió thổi vạt áo rách nát của ông bay phấp phới như tàn lửa cuối cùng của một ngọn đèn cạn dầu. Nhưng ánh mắt ông khi ấy lại sáng rực, như gom hết tinh quang còn sót lại trong tim.

“Hãy nghe ta một lần. Như là… lệnh cuối cùng. Các ngươi đi đi. Hãy đến nơi mà các ngươi có thể phát triển, nơi có thể giúp các ngươi hoá thành chân long, hoá thành thiên kiêu.”

Ông ngước nhìn bầu trời xám bạc trên đỉnh núi, giọng trầm xuống, nghẹn như chôn vùi một phần linh hồn:

“Phong Vân Môn này… truyền thừa đã sớm đứt gãy. Là ta đã cố chấp, là ta ngu muội. Các ngươi… không thể giống ta, không thể cứ bám lấy một mảnh đá vụn mà dập vùi cả cuộc đời.”

Dứt lời, đôi vai gầy gò của Thái Tâm đạo nhân như khụy xuống, nhưng sống lưng ông vẫn thẳng - thẳng như lần đầu ông bước lên làm chưởng môn, dẫu tay trắng.

Hà Hồng Tuyết chậm rãi đứng dậy, gió núi lùa qua mái tóc dài rối tung, đôi môi mím chặt đến bật máu, đôi mắt rướm lệ nhưng không yếu đuối, mà là lửa giận, là niềm tin chưa từng dập tắt.

Giọng nàng run lên, nhưng từng chữ đều như đinh đóng giữa trời mây:

“Không. Chúng ta… không đi. Chưởng môn, chẳng phải trước đây ngài từng dạy chúng ta rằng, tu tiên chính là tu bổ tiên thiên thấp kém trở nên hoàn thiện, là biến những điều không thể thành có thể sao?”

Nàng bước về trước một bước, bóng dáng nhỏ nhắn in lên nền đá trước đại môn hoang vu, nhưng thần thái lại như vạn trượng hồng dương.

“Giờ đây ngài lại nói, mọi cố gắng là vô ích, là ngu muội? Không! Ta không tin!”

“Nếu đạo mạch đứt gãy… vậy thì chúng ta sáng tạo đạo mới! Xin chưởng môn xem, đây là kiếm pháp do chính ta sáng tạo ra: Tuyết Vân Hồng Kiếm!”

Dứt lời, nàng vung tay, từ túi trữ vật lấy ra một thanh kiếm dài ánh bạc. Linh lực toàn thân chuyển động, một cơn gió mỏng manh lập tức dâng lên. Bàn chân khẽ xoay, thân hình nàng như tuyết lướt, nhẹ nhàng tung ra từng chiêu kiếm.

Mỗi kiếm chiêu phóng ra đều để lại những đoá hồng tuyết huyền ảo, từng cánh hoa như kết tinh linh khí tụ thành, xoay chuyển trong không trung, lấp lánh như ánh sao. Kiếm ý phiêu nhiên mà không mất sát cơ, nhẹ như khói mà vẫn chấn động lòng người.

Cả đám đệ tử sững người. Ngay cả mây trên đỉnh núi cũng như ngừng trôi.

Nhưng...

“Phập!”

Một hòn đá nhỏ từ đâu bắn tới, xuyên qua tầng tầng kiếm ảnh, đánh mạnh vào hông nàng.

“A…” Hà Hồng Tuyết rên lên một tiếng, toàn thân chấn động, linh lực hỗn loạn. Một ngụm máu tươi phụt ra từ miệng, sắc mặt nàng tái nhợt. Thanh kiếm rơi xuống đá, vang lên âm thanh khô lạnh.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy bàng hoàng và đau đớn:

“Chưởng môn… ngài… vì sao?”

Thái Tâm đạo nhân không trả lời. Đôi mắt ông vẫn mịt mờ, chẳng rõ là giận, là đau, hay là sợ, sợ hy vọng lại nhen lên trong lồng ngực già cỗi đã nguội lạnh quá lâu.

Chu Bào, Hắc Phong, Dương Tử, Hàn Thanh, Diệp Sở Nhi nhanh chóng chạy đến vây quanh, sắc mặt biến đổi, giận dữ trừng mắt nhìn về phía chưởng môn:

“Chưởng môn! Người làm gì vậy?”

“Sư tỷ, tỷ có sao không?”

Nhưng Hà Hồng Tuyết vung tay, quát khẽ, giọng run nhưng vẫn giữ vẻ cứng cỏi:

“Tránh ra!”

Đám người sững lại, do dự không thôi, nhưng rồi vẫn nghe theo, lùi về phía sau, ánh mắt không giấu nổi lo lắng.

Thái Tâm đạo nhân đứng bật dậy khỏi chiếc ghế mục nát, âm thanh “cót két” như tiếng thời gian rạn vỡ. Gió núi thổi tung vạt áo bạch y đã úa màu, nhưng ánh mắt ông lại lạnh hơn cả sương trời.

Giọng ông vang lên, lãnh đạm đến tàn khốc:

“Sáng tạo kiếm chiêu? Nực cười!”

Ông chỉ tay vào Hà Hồng Tuyết đang thở dốc, máu vẫn còn vương nơi khoé môi:

“Kiếm pháp của ngươi sơ hở khắp nơi, chưa đến ba chiêu là có thể đoạt mệnh. Đó là đạo mạch mà ngươi cố chấp giữ lại sao?”

“Phong Vân Kiếm… đã sớm thất truyền! Ngươi nghĩ chỉ với vài đường kiếm loè loẹt, đặt tên kiếm quyết là Tuyết Vân Hồng Kiếm liền nghĩ có thể hồi sinh cả môn phái? Đừng ngu ngốc nữa!”

Ông bước về phía trước, bóng dáng già nua che lấp ánh nắng sớm, như một khối đổ bóng của quá khứ sụp đổ.

“Kết thúc rồi.”

Giọng ông khẽ, như gió núi thì thầm.

Rồi bỗng gằn giọng, từng chữ như đinh đóng lên linh hồn mọi người:

“Kết thúc rồi, các ngươi có hiểu không?”

Ánh mắt ông nhìn qua từng gương mặt quen thuộc: Chu Bào run rẩy, Dương Tử nghiến răng, Diệp Sở Nhi ôm chặt lấy tay Hà Hồng Tuyết... Cả đám như hoá đá, không ai nói nên lời.

Gió rít dài qua khoảng trống trước đại môn, lá khô bay xoáy lên giữa nền trời hoang lặng.

Phong Vân Môn… như thể đã thật sự kết thúc.

Hà Hồng Tuyết lùi lại một bước, sắc mặt tái nhợt. Từng chữ gằn của chưởng môn như lưỡi dao khắc sâu vào tim, khiến nàng nghẹn thở. Khí huyết hỗn loạn, cổ họng nghèn nghẹn, cuối cùng lại không kìm được mà phun ra một ngụm máu tươi, vấy đỏ vạt áo lam y.

Chương 3: Mang dê cầu đạo

Nàng cúi đầu, ánh mắt mờ nhòa nhìn thanh kiếm nằm chơ vơ dưới đất, như đang nhìn một phần linh hồn bị chối bỏ. Thế rồi… nàng bật cười khẽ, tiếng cười run rẩy, xen lẫn đau đớn và quyết tuyệt.

"Kết thúc?" Nàng lặp lại lời ấy, giọng khàn như gió thổi qua tro tàn.

"Không... ta, Hà Hồng Tuyết, quyết không từ bỏ! Nếu phải làm một kẻ ngu ngốc bám víu, thì ta nguyện làm kẻ ngu ngốc cuối cùng dưới chân núi này!"

"Hôm nay... ta không đi!"

Vừa dứt lời, nàng gục xuống, thân thể mềm nhũn đổ xuống đất, sắc mặt trắng bệch như tuyết, bất tỉnh trước ánh mắt của mọi người.

“Sư tỷ!” Đám sư đệ, sư muội kinh hãi hét lên, vội vàng chạy đến. Nhưng khi tay họ vừa chạm vào nàng, ánh mắt bỗng khựng lại. Một tia kinh ngạc lướt qua đáy mắt mỗi người... Hà Hồng Tuyết không thực sự bất tỉnh. Trong khóe mắt vẫn còn hé mở kia, nàng đang khẽ nháy mắt, ra hiệu lặng lẽ mà kiên quyết.

Chu Bào là người đầu tiên phản ứng. Hắn quệt mũi, hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói lớn: “Ta cũng không đi!”

Hắc Phong nghiến răng trầm giọng: “Ai nói Phong Vân Môn không còn giá trị? Trong lòng ta, nơi này vẫn là nhà!”

Dương Tử vỗ mạnh ngực, ánh mắt rực cháy: “Nếu nơi này kết thúc, thì ta nguyện cùng kết thúc tại đây!”

Hàn Thanh không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng nắm chặt cây quạt - bạch ngọc phiến trên tay, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu ngu muội là tội, thì để chúng ta cùng phạm!”

Diệp Sở Nhi nhỏ giọng như thì thầm với chính mình, nhưng lại khiến lòng người rung động: “Sư tỷ không đi… chúng ta cũng không đi.”

Nói rồi, cả nhóm đồng loạt nằm xuống bên cạnh Hà Hồng Tuyết. Tư thế có vẻ ngây ngô, như lũ trẻ bướng bỉnh làm nũng, nhưng ánh mắt từng người đều rắn rỏi như thép, chứa đựng một niềm kiên định không thể lay chuyển.

Gió núi thổi qua, lá khô bay nghiêng nghiêng, ánh lên sắc vàng mênh mông, cảnh tượng vừa bi thương vừa ngạo nghễ.

Thái Tâm đạo nhân có chút lúng túng, ngón tay run run chỉ về phía đám đệ tử:

"Các ngươi… các ngươi cũng không phải là con nít!"

"Hừm, chúng ta là con nít, con nít!"

Hà Hồng Tuyết âm thầm chu môi lẩm bẩm, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự quật cường như thể nàng vừa chiến thắng một trận lớn.

"Hừ!" Thái Tâm đạo nhân tức giận hừ lạnh, phất mạnh tay áo, quay người giận dữ nói:

"Ta muốn xem, các ngươi có thể nằm ở đây đến bao giờ!"

Ông quay người đi về phía chiếc ghế gỗ cũ kỹ phía trước đại môn, thân thể già nua vừa hạ xuống thì…

“Cạch… gắc…”

"Ầm!"

Một tiếng răng rắc vang lên chát chúa, chiếc ghế dưới mông ông vỡ vụn, bụi đất tung bay, Thái Tâm đạo nhân ngã chổng vó ra đất, tay chân quơ quào loạng choạng như một con rùa bị lật ngửa.

"Ây! Ây chết ta rồi, đau lưng ta rồi, mau, mau đến đỡ ta lên!"

Ông kêu lên thảm thiết.

Im lặng.

Cả sân rộng vẫn im phăng phắc, đám đệ tử vẫn nằm lì trên mặt đất, không ai thèm nhúc nhích. Một vài người còn cố nhịn cười, vai rung rung, ánh mắt lấm lét nhìn trộm như sợ làm phật ý lão nhân nhưng cũng không muốn bỏ qua cảnh tượng hiếm thấy.

"Haizz..."

Thái Tâm đạo nhân nằm bất động, rồi dần thở dài, tiếng thở mang theo lực bất tòng tâm.

Ông khép hờ mắt, một giọt lệ trượt ra nơi khóe mi. Ông không sợ đau, chỉ sợ lòng mình đã già… mà các đệ tử lại phải giống ông, chôn vùi thanh xuân, giữ lấy một môn phái đã thành tro bụi, chỉ còn danh xưa và tàn lửa.

Đúng lúc đó…

"Phong Vân Môn… luyện võ nằm dưới đất? Cũng thật sự kỳ quái a!"

Một âm thanh non nớt, tò mò nhưng đầy mạch lạc vang lên giữa bầu không khí đặc quánh.

"Ai?" Cả đám bật dậy như phản xạ, đồng loạt nhìn về phía tiếng nói.

Phía đầu lối vào, trước cổng đá đã sụp đổ, một đứa trẻ khoảng sáu tuổi đang đứng lơ ngơ. Tóc bạc trắng rối bù, khuôn mặt bám bụi nhưng đôi mắt sáng trong như suối đầu nguồn, chân mày ngang hình chữ nhất đầy chính khí. Toàn thân áo rách vá chằng vá đụp, chân trần lấm bùn, lưng đeo túi cỏ, tay cầm gậy tre.

Đáng nói hơn là…

Phía sau đứa trẻ… là một con dê!

Không phải một con, mà là một đàn, tổng cộng mười hai con dê lông mao trắng như tuyết, chân ngắn cẳng to, thở phì phò, cái nào cái nấy tròng mắt đảo vòng, lưỡi lè ra mệt mỏi. Có vẻ như leo núi hôm nay quá cực, dọc đường chẳng có khoáng chất nào để ngậm, đúng là cực hình trong kiếp dê.

"Một đứa trẻ?"

"Một đàn… dê?"

Tất cả đệ tử đều ngơ ngác, trong lòng đầy dấu chấm hỏi. Không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.

Phong Vân Môn... lại còn có ngày đón khách như thế này sao?

Thái Tâm đạo nhân nhìn đứa trẻ trước mắt, ánh mắt hơi động, tựa như nhìn thấy một tia sáng le lói giữa đêm đen. Trong lòng ông khẽ thở dài, thầm nghĩ:

"Phong Vân Môn tưởng đã tàn lụi, không ngờ hôm nay lại có một hài tử mang theo đạo tâm thuần khiết tìm đến... Có lẽ, đạo mạch vẫn chưa tuyệt, sơn môn vẫn còn có hy vọng vực dậy."

Bạch Nghĩa Sinh ngẩng đầu lên, giọng non nớt nhưng kiên định vang lên giữa trời xanh: "Ta... ta đến Phong Vân Môn tầm sư học đạo. Các vị đại tiên, ta muốn tu tiên!"

Nói rồi, hắn nhanh chóng quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục. Không phân biệt ai là sư phụ, ai là đệ tử, chỉ cần có thể học đạo, hắn đều chấp nhận.

Một tiếng "ha" bật lên, đám đệ tử Phong Vân Môn vốn đang uể oải lập tức tỉnh táo, ánh mắt bừng sáng, đồng loạt xoay người đứng dậy.

Thái Tâm đạo nhân khẽ hừ một tiếng, linh khí quanh thân dâng lên, trường bào phần phật tung bay. Chỉ thấy thân thể ông từ từ bay lên, lơ lửng giữa không trung, đạo quang mờ ảo bao phủ như thần linh giáng thế.

"Ô!" Bạch Nghĩa Sinh trợn tròn mắt, cổ họng nuốt ừng ực, trong lòng như nổi sóng:

"Là tiên nhân thật rồi! Trưởng thôn gia gia không hề lừa ta. Ngọn núi hoang này... thật sự có tiên nhân!"

Thái Tâm đạo nhân nhẹ nhàng hạ xuống, vuốt râu nhìn hắn, giọng nói trầm ổn mang theo uy nghiêm của đạo vận:

"Hài tử, ngươi tên gọi là gì? Đến từ nơi nào?"

Bạch Nghĩa Sinh vội vàng khấu đầu, thanh âm non nớt mà chân thật:

"Bẩm tiên nhân, vãn bối tên Bạch Nghĩa Sinh, là người Mộc Hoa Thôn, cách đây hơn trăm dặm. Ta là cô nhi, được trưởng thôn Phong Lãng lão nhân gia thu nhận từ khi còn chưa biết nói. Từ nhỏ đã chăn dê, đến nay mới sáu tuổi..."

Cách nói ngây ngô mà thành thật, khiến không ít đệ tử đứng sau nhịn không được bật cười, lại có chút thương cảm.

Thái Tâm đạo nhân gật đầu cảm thán, nhưng vẫn hỏi tiếp:

"Ngươi chăn dê sống tốt, vì sao lại rời xa quê hương, đến nơi xa xôi này tầm sư học đạo?"

Đám người Hà Hồng Tuyết cũng đồng loạt nhìn về phía hắn, ánh mắt đầy tò mò.

Bạch Nghĩa Sinh cụp mắt, vẻ mặt trầm xuống, chợt hiện nét buồn thương không hợp với tuổi thơ. Hắn nghẹn ngào đáp:

"Trưởng thôn Phong Lãng lão nhân gia... người đã qua đời. Trước khi nhắm mắt, người bảo ta phải sống thật tốt, còn nói phía nam có tiên môn, theo bản vẽ đi là tới..."

Nói rồi, hắn cẩn thận luồn tay vào trong áo, lấy ra một tấm da thú cũ kỹ, từng đoạn bản đồ bị nhồi nát được hắn chậm rãi mở ra. Nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, từng giọt rơi lên da thú, in thành dấu ố mơ hồ.

Hắn xoay người nhìn về phía đàn dê đang gặm cỏ xa xa, giọng run run:

"Còn đàn dê này... ta không nỡ bỏ chúng lại Mộc Hoa Thôn, sợ bị người ta giết thịt. Thế nên... nên ta dẫn chúng theo... cùng nhau tu tiên."

Lời vừa dứt, sau lưng liền truyền đến một trận xì xào.

Hà Hồng Tuyết che miệng cười khẽ, đám sư đệ sư muội cũng nén không nổi.

Hàn Thanh thấp giọng:

"Phong Vân Môn chúng ta từ khi nào... đến dê cũng có thể nhập môn?"

"Khụ khụ!" Thái Tâm đạo nhân ho nhẹ, ánh mắt như điện liếc qua khiến Hàn Thanh lập tức câm nín. Lúc này ông mới quay lại nhìn Bạch Nghĩa Sinh, sắc mặt hòa hoãn, nhẹ nhàng gật đầu: "Tốt. Nếu đã đến, xem như là duyên phận. Từ nay ngươi ở lại đây tu luyện."

Ngừng một chút, ông lại nói tiếp:

"Còn đàn dê kia... ngươi tự mình quản lý. Nhưng nhớ kỹ, không được để chúng phá hủy linh sơn hay quấy nhiễu nơi thanh tu."

Bạch Nghĩa Sinh mừng rỡ, lần nữa dập đầu: "Tạ ơn tiên nhân! Vãn bối nhất định cố gắng tu luyện, không phụ lòng dạy bảo!"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play