[BL/NP] Một Kiếp Vì Tình, Hai Kiếp Vì Ai?
Chương 1: Ta là Tạ Tiêu Dã
Vui lòng đọc phần giới thiệu để hiểu rõ cốt truyện hơn.
__________________________
Lạnh. Đất đá sắc như dao, cắm vào lưng từng nhát.
Không khí sạch mùi máu tanh trong khi trời cao thì trong vắt. Đẹp đến mức chướng mắt.
Tạ Tiêu Dã
//Mở mắt, hít một hơi thật sâu//
Tạ Tiêu Dã
Thân xác này là?
Mùi linh khí hỗn loạn, kinh mạch đứt ba phần, đan điền vỡ vụn gần nửa. Máu chảy nhiều đễn nỗi Tiêu Dã tưởng mình sắp chết đến nơi rồi.
Đây là cảnh ngay sau khi tự phế linh lực vì muốn ép sư tôn quan tâm. Một trong những màn tự ngược kinh điển của Tạ Tiêu Dã kiếp trước.
Tạ Tiêu Dã
//Cười khẽ nhưng bất ngờ phun ra một ngụm máu tanh//
Hắn vậy mà được cho cơ hội sống lại thật.
Tạ Tiêu Dã - đại đệ tử của Thanh Phong tông, người từng yêu sư tôn đến cuồng dại, phản bội tông môn, rơi vào ma đạo, chết không toàn thây.
Giờ hắn sống lại rồi.
Không để trả thù. Không để làm lại.
Chỉ để kết thúc tất cả.
Nếu hắn buộc phải chết thì những kẻ đó đừng mong sống yên ổn.
Không ai được phép quên hắn.
Không ai được phép hạnh phúc.
Hắn khóc, bọn họ phải khóc.
Hắn chết, bọn họ liền muốn chết theo.
Tiếng bước chân giẫm lên lá khô. Lạnh lẽo mà rõ ràng.
Tạ Tiêu Dã nghe thấy rồi, nhưng hắn không ngoảnh lại. Chỉ chậm rãi phủi bụi trên tay áo, mở miệng trước.
Tạ Tiêu Dã
Tới nhanh vậy sao, sư tôn?
Tạ Tiêu Dã
Người không ngại bẩn chân à?
Người đến đứng cách hắn ba bước. Thanh y trắng, tóc dài buộc cao, mắt đạm bạc, khí tức nghiêm minh. Không cần nhìn cũng biết, là Lăng Huyền Phong.
Lăng Huyền Phong
Ngươi lại tự phế linh lực.
Tạ Tiêu Dã
//Cười nhạt, giọng vừa lười vừa nhếch//
Tạ Tiêu Dã
Ta thích, có ai quản được?
Lăng Huyền Phong
Ngươi biết làm vậy là vô ích.
Tạ Tiêu Dã
Sư tôn nói đúng.
Tạ Tiêu Dã
Vô ích thật. Nhưng ta thấy rất vui.
Hắn chậm rãi đứng dậy, xoay nửa người, ánh mắt lười biếng quét qua người đứng sau.
Lăng Huyền Phong vẫn là bộ dáng kia, áo trắng không nhiễm bụi, mắt phượng nhạt như sương sớm. Tuyệt sắc đúng là tuyệt sắc.
Tạ Tiêu Dã
Sư tôn tốt bụng quá, lặn lội đến đây chỉ để nói ta vô dụng thôi sao?
Lăng Huyền Phong
Không muốn thấy đồ đệ uổng phí linh căn.
Tạ Tiêu Dã
Ồ, ta tưởng người chỉ lo cho mỗi tiểu sư đệ chứ.
Lăng Huyền Phong không đáp, chỉ nhìn hắn thật lâu.
Không biết là tức, là nghi ngờ, hay là... ngạc nhiên
Tạ Tiêu Dã
//Cười thành tiếng, gật đầu một cái đầy lễ độ//
Tạ Tiêu Dã
Được rồi, đệ tử nhớ lời người.
Tạ Tiêu Dã
Lần sau nếu muốn tự phế, sẽ tìm nơi nào phong cảnh đẹp hơn.
Nói xong, hắn xoay người, bước qua Huyền Phong trở về viện của mình
Tạ Tiêu Dã
*Sư tôn à, lần này ta không chết dễ thế đâu*
Tạ Tiêu Dã
*Cũng không nghe lời nữa đâu*
Tác giả
//: hành động
*: suy nghĩ
Tác giả
TRUYỆN 16+
TRUYỆN 16+
TRUYỆN 16+
ĐỀU QUANG TRỌNG NHẮC 3 LẦN.
Tác giả
H kéo rèm hoặc không H tùy vào tâm trạng của tác giá mấy chương sau🥰
Chương 2: Hạc giấy
Sau cuộc hội ngộ không vui giữa hắn và sư tôn. Tiêu Dã quyết định quay về viện của mình trị thương trước rồi chuyện tiếp theo tính sau.
Viện Thanh Uyển của hắn là nơi rộng lớn, xa hoa nhưng nằm sâu trong sườn núi, hẻo lánh nhất tông môn. Lâu ngày không người lui tới, lạnh lẽo như một cái lồng giam dát ngọc.
Trong khi biệt viện của tiểu sư đệ chỉ cách ba bậc đá, bước vài bước là tới chỗ sư tôn giảng đạo. Giống như một tiểu viện được nuông chiều mà lớn lên. Ấm, mềm, dễ chịu. Là nơi một trái tim dễ tổn thương được bao bọc bằng tất cả dịu dàng của thế gian.
Tiêu Dã đẩy cửa vào, sắc mặt trắng bệch, áo trong dính máu. Tay phải hắn run nhè nhẹ, máu còn chưa cầm hẳn.
Tạ Tiêu Dã
//Kéo ghế ngồi xuống//
Tạ Tiêu Dã
Ba viên linh đan trung cấp, ép vào mạch...
Tạ Tiêu Dã
Ừm, lần sau thử sáu viên xem có ngất luôn không.
Hắn cởi áo ngoài, rút khăn lau sơ vết thương, cử động hơi khựng. không dễ chịu gì, nhưng hắn lại có vẻ khoái cảm kỳ lạ với nó.
Tạ Tiêu Dã
Chậc, mình tự ngược đến sảng rồi à.
Ngoài cửa có tiếng bước chân rất khẽ, rồi giọng một tiểu đồng run rẩy cất lên.
Tiểu đồng
Đại sư huynh... thương thế của huynh...
Tiểu đồng
Đệ...đệ là tiểu đồng phụ trách những chuyện vặt trong viện Thanh Uyển.
Không gian yên tĩnh một hồi.
Tạ Tiêu Dã
Sao, có chuyện gì thì nói đi. Nhìn ta chằm chằm vậy là thấy ta rất đẹp sao?
Tiểu đồng
Đại sư huynh… có người gửi hạc giấy…
Tiểu đồng
Là của tiểu sư đệ...
Hắn dừng tay một thoáng. Vết thương còn rỉ máu, khăn đã thấm đỏ.
Tạ Tiêu Dã
Cậu ta rảnh nhỉ. Có sư tôn ở bên cạnh rồi mà vẫn còn tâm tư nhớ đến ta.
Tiểu đồng
Đệ… đệ không biết, chỉ là đưa tin...
Tạ Tiêu Dã
//Giọng lạnh đi//
Cửa đóng lại. Trong viện lại trở về tĩnh lặng, gió lùa qua khe cửa, chạm vào sống lưng trần của hắn, lạnh buốt.
Tạ Tiêu Dã
Đúng là chắc điên chết mất.
Chương 3: Luyện kiếm
Mấy ngày ở viện dưỡng thương, chẳng có hôm nào Tạ Tiêu Dã được yên ổn cả.
Gió đầu xuân thổi xuyên từng kẽ mái ngói phủ rêu. Cây mai trắng đầu sân viện Thanh Uyển nở lác đác vài bông, không ai ngắm.
Tạ Tiêu Dã đứng dưới mái hiên, tay còn cầm hạc giấy đã bị vò nát một góc.
Tạ Tiêu Dã
Thằng nhóc đó lại viết. Một ngày không thấy sư huynh là chẳng yên à?
Hắn vì tò mò mở hạc giấy ra xem. Từng dòng chữ ngay ngắn, thanh tú đập vào mắt.
« Sư huynh, hôm nay luyện kiếm có vài chỗ không hiểu, nếu thuận tiện huynh ghé sang biệt viện của đệ được không? »
Tạ Tiêu Dã
//Cười khẩy, quăng hạc xuống đất//
Tạ Tiêu Dã
Sao không đi hỏi sư tôn của ngươi đi? À… quên mất, sư tôn đang dạy cho tiểu súc sinh nhà ngươi từng thế kiếm một cơ mà.
Mùi máu tanh từ vết thương vẫn chưa tan, ngấm qua vải băng, nhưng hắn chẳng buồn để ý.
Mấy năm trước, khi mới nhập môn, hắn đứng bên sư tôn, cao ngạo, đẹp đẽ, giống như con phượng hoàng rực rỡ.
Nhưng rồi…
Tiểu sư đệ đến.
Mang theo vẻ nhu thuận, ánh mắt ươn ướt như sắp khóc, và cả thiên phú khiến người người xuýt xoa. Điều Tiêu Dã ghét nhất, là khi sư tôn nhìn tiểu sư đệ. Ánh mắt kia, chưa từng dành cho ai khác.
Tạ Tiêu Dã
Nhìn hắn thì cười, nhìn ta thì… như nhìn mây bay qua núi.
Dưới chân núi bỗng vang lên tiếng luyện kiếm. Tạ Tiêu Dã thu suy nghĩ lại, mắt khẽ nhướng.
Tạ Tiêu Dã
Trùng hợp thế. Nếu tiểu súc sinh đã có lòng mời, thì ta sẽ đi. Để xem hôm nay có trò gì vui.
Tiểu sư đệ mặc y phục trắng, cầm kiếm gỗ luyện chiêu, bên cạnh là sư tôn. Áo lam nhẹ như sương, tay chắp sau lưng, tóc trắng như tuyết. Cả thân hình cao thẳng, như ngọc khắc thành.
Tiêu Dã đứng dưới bóng cây, không tiến vào, chỉ dựa vai, nhìn từ xa.
Lăng Huyền Phong
Chiêu thứ ba, hạ kiếm chậm nửa nhịp, phòng tay bị phản kích.
Kỳ Vô Yên
Con sai rồi, cảm ơn sư tôn!
Sư tôn khẽ gật đầu, vươn tay chỉnh lại thế tay cho sư đệ. Động tác không dư thừa, nhưng đủ để chọc vào mắt người đứng xa.
Tạ Tiêu Dã
//Bật cười một tiếng, giọng lẫn gió//
Tạ Tiêu Dã
Đến cả ngón tay cũng phải dạy… tiểu sư đệ là tàn phế sao?
Gió nổi lên. Lá rơi đầy đất.
Tạ Tiêu Dã lùi lại nửa bước, bóng người dưới tán cây rộng lớn đột nhiên quá đơn độc.
Tạ Tiêu Dã
*Chỉ một ánh mắt như vậy… người cũng không cho ta sao?*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play