Trăng mờ gió lạnh. Đêm trước ngày xuất giá, Vĩnh Ninh hầu phủ rung động khi đại tiểu thư mất tích, mọi người đều tỏa ra đi tìm.
Ánh mắt lo lắng của Hoàng Thiên Châu nhìn xa xăm, bà chỉ có duy nhất một nữ nhi này, nếu nó có mệnh hệ gì thì bà làm sao sống nổi.
Chỉ nghĩ đến thế nước mắt của bà đã tuôn như mưa, ánh mắt lạnh lẽo của Lam Trấn Trạch nhìn bà vẻ ghét bỏ, ông ta lạnh lùng nói :
"Nếu nó có chuyện gì thì ta biết phải nói sao với tứ vương gia đây, thật là xui xẻo mà ".
Ánh mắt Hoàng Thiên Châu nhìn phu quân của mình mà chết lặng, đó cũng là nữ nhi của ông ta vì sao ông ta lại có thể thốt ra những lời cay độc đó.
Mạng sống của nữ nhi còn chưa biết thế nào vậy mà ông ta còn lo nghĩ đến thanh danh hư vô kia, bà thật sự đã cùng cực thất vọng.
Ánh mắt của Lan Nguyệt Châm nhìn theo dáng vẻ châm biếm, ả ta õng ẹo nói :
"Hầu gia bớt giận, thiếp thân có chút nghi hoặc không biết đại tiểu thư có thật sự bị bắt cóc hay là không đồng ý mối hôn sự này đi tìm Hoắc thế tử.
Cả kinh thành này đều biết đại tiểu thư một lòng si mê Hoắc thế tử thế nào mà ".
Nếu ánh mắt có thể giết người thì Lan Nguyệt Châm kia đã chết biết bao nhiêu lần, giọng Hoàng Thiên Châu tức giận nói :
"Ngươi ăn nói xằng bậy có tin ta sai người xé miệng ngươi ra không ?".
Lan Nguyệt Châm dáng vẻ vờ sợ hãi núp sau hầu gia nũng nịu nói :
"Hầu gia người xem phu nhân kìa, thiếp thân chỉ là nói sự thật thôi mà ".
Lâm Trấn Trạch quay sang xoa nhẹ tay ả ta rồi quay lại quát :
"Ngươi hung dữ cái gì chứ, Nghê Thường trở thành như ngày hôm nay đều do sự nuông chiều hư hỏng của ngươi mà thành.
Cũng may Đình nhi từ nhỏ đã theo phụ thân rèn luyện chứ để dưới gối ngươi không biết sẽ trở nên như thế nào nữa.
Thật là xấu mặt bổn hầu ta mà, có nữ nhân nào suốt ngày chạy theo nam nhân như nó không chứ ".
Hoàng Thiên Châu tức giận như muốn xỉu, tiện nhân, tiện nhân mà, nhưng lúc này nữ nhi chưa biết sống chết ra sao bà cần phải bình tâm lại.
Bên cạnh Lan Nguyệt Châm thì Lam Băng Vũ ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía xa xa nở nụ cười thâm độc, e rằng vị đại tỷ kia sẽ không trở về được nữa rồi.
Ả ta bị mất thanh danh tiếng xấu đồn xa, rất nhanh thôi cũng sẽ đến lượt đại phu nhân, chỉ cần bà ta chết đi mẫu thân của nàng ta sẽ được thượng vị đến lúc đó không phải nàng ta sẽ trở thành tiểu thư dòng chính, trở thành đích nữ hay sao, chỉ cần nghĩ như thế ả ta đã vô cùng thỏa mãn.
Trong căn phòng gỗ hẹp nơi vùng sơn dã, Lam Nghê Thường vẫn giữ thẳng lưng, ánh mắt không chút sợ hãi.
Bọn chúng cười nhạo, dọa nạt, lột bỏ danh tiết nàng để khiến phủ Hầu gia thân bại danh liệt. Nhưng nàng chỉ mím môi, không nói một lời, vì nàng biết lúc này tỏ ra sợ hãi cũng không giải quyết được gì, ngược lại càng làm cho bản thân mình nguy hiểm.
Đến khi cửa gỗ khép lại, bóng đêm vây quanh, nàng đưa tay gỡ trâm ngọc cài trên tóc, món sính lễ người kia đã tặng. Bàn tay nàng run nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
Nàng suy nghĩ hết thảy tất cả người có thể dễ dành đột nhập vào Vĩnh Ninh hầu phủ bắt cóc nàng chỉ có thể là người trong phủ.
Mà kẻ tình nghi lớn nhất đó chính là Lan di nương và muội muội kia của nàng, nàng và mẫu thân đã quá sơ xuất rồi.
Trăng khuya treo nghiêng trên đỉnh núi, gió rít qua những kẽ vách gỗ mục nát như tiếng khóc bị kìm nén. Nàng ngồi đó, lưng thẳng, tay ôm lấy gối đầu gối gầy guộc. Y phục xộc xệch, tóc dài tán loạn, nhưng ánh mắt vẫn sáng như ngọn lửa cuối cùng trước khi lụi tàn.
Là đại tiểu thư Vĩnh Ninh hầu phủ, nàng được nuôi dạy trong khuê phòng với bao quy củ. Từ nhỏ đã học cầm kỳ thi họa, lễ nghi, học cách mỉm cười dịu dàng, học cách im lặng khi lòng đầy sóng gió.
Cả đời nàng, chưa từng làm trái một lời dạy bảo nào chỉ duy nhất đặt tình cảm nhầm chỗ.
Nàng nhớ đến nam nhân tuyệt tình kia Hoắc Thiên Khải người mà lần đầu tiên gặp nàng đã khắc cốt ghi tâm, nếu không có hắn cứu nàng có lẽ đã không sống được đến bây giờ.
Nhưng nàng cũng chẳng nợ hắn, mùa đông năm đó hắn bị thích khách ám sát nàng đã không quản mệt mỏi vất vả chạy đi giữa băng tuyết để tìm đại phu để cứu sống tính mạng hắn, cứ nghĩ hắn sẽ cảm kích vậy mà.
Nhưng ai ngờ tình cảm của nàng giành cho hắn lại khiến cho hắn coi rẻ khinh thường nàng như vậy, cuối cùng nàng đã quyết định buông tay.
Nàng theo lời phụ thân sắp đặt lấy tứ vương gia Khổng Phúc Lâm người đệ đệ duy nhất của hoàng thượng.
Y vì Tây Nhạc quốc ngày đêm xông pha trận mạc cuối cùng đôi chân bị hủy trở thành phế nhân, cho nên không một nữ nhi nào muốn gả cho Y mặc dù thân phận Y chỉ dưới một người mà trên vạn người.
Nhưng đêm nay, số mệnh lại đặt nàng vào bước đường cùng.
Qua quan sát thì nàng biết bọn chúng không cần tính mạng nàng mà muốn nàng mang theo nỗi nhục. Chúng cần nàng sống sót, mang theo vết nhơ đó bước vào bái đường, khiến hầu phủ thân bại danh liệt.
Cửa mở ra có mấy tên nam nhân ánh mắt cợt nhả bước vào, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt dâm tà khiến cho Nghê Thường bắt đầu có chút sợ hãi, nàng nắm chặt cây trâm trên tay.
Lúc này đây tên cầm đầu liền nói :
"Ngươi ngoan ngoãn đừng bỏ chạy bản đại gia sẽ yêu thương mà tha chết cho ngươi ".
Tiếng cười của hắn cùng những tên bên cạnh khiến cho Nghê Thường sởn tóc gáy, tuy nhiên nàng hết sức bình tĩnh nói :
"Các ngươi có biết ta là ai hay không, ta là đại tiểu thư Vĩnh Ninh hầu phủ, là tứ Vương phi tương lai, nếu ta xảy ra chuyênh các ngươi sẽ không được chết yên thân đâu ".
Tên cầm đầu phá ra cười to nói :
"Bọn ta bắt ngươi tại phủ đương nhiên biết được thân phận của ngươi rồi.
Tứ vương phi gì chứ, hoàng thất sẽ ai cần một nữ tử mất đi chinh tiết nữa chứ, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn đi ".
Nói xong hắn ta không nói nhiều liền nhanh chóng lao về phía nàng như hổ đói.
Nghê Thường ánh mắt lạnh lùng nói :
"Cho dù ta chết cũng không để cho các ngươi được toại nguyện ".
Nàng nói xong liền cầm kim châm đâm thẳng vào cổ họng mình, lúc này máu tươi chảy ra trông thật ghê sợ, nàng từ từ ngã ra đất.
Mấy tên đấy thấy vậy thì cũng có chút hốt hoảng không nghĩ nàng lại hành động như thế, nhưng rất nhanh vẻ mặt bonh chúng lại lạnh lùng trở lại.
Lúc này Nghê Thường còn chưa chết nàng nằm đó cảm thấy cổ họng vô cùng đau đớn như châm đốt.
Tên cầm đầu quay ra nói :
"Nàng ta chết rồi coi như chúng ta cũng không làm hỏng việc vẫn có thể báo cáo lại cho nhị tiểu thư và Lan di nương, để nàng ta ở lại đây đi chúng ta rút trước nếu không lát nữa binh lính đến lại mệt ".
Hắn ta nói xong rồi dẫn đầu những tên kia rời khỏi, lúc này ánh mắt Nghê Thường đã trở nên huyết sắc, những gì nàng nghĩ trong đầu là đúng, kẻ hại nàng đích thực là mẫu tử nọ.
Ánh mắt nàng không cam tâm, nàng chết như thế này còn mẫu thân nàng thì sao, mẫu thân không được sự sủng ái của phụ thân, nàng mà chết đi chỉ còn mình bà chống chọi với đám người ác độc kia.
Nhưng nàng đã không còn cơ hội nữa rồi, máu tươi chảy đỏ thẫm nền gạch nàng chỉ biết trước khi chết nàng nhìn thấy một bóng dáng người rất quen mà không kịp nhìn thấy là ai.
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư, người cảm thấy thế nào rồi ạ !".
Lam Nghê Thường ánh mắt lơ mơ, nàng theo phản xạ liền nhanh chóng đặt tay lên cổ, nàng cảm thấy không còn cảm giác đau đớn nữa, lúc này nàng mới quan sát xung quanh.
Nàng không phải đã chết rồi ư, đây là đâu không phải là thiên đường đó chứ, nhưng căn phòng quen thuộc này không phải là căn phòng của nàng hay sao.
Một ý nghĩ lóe lên , nàng không chết nàng được người ta cứu rồi hay sao, có phải bóng dáng nam nhân mà trước khi chết đi nàng nhìn thấy hay sao.
A Đào thấy tiểu thư mình lơ ngơ liền sợ hãi hỏi :
"Đaih tiểu thư người không sao chứ, đại phu nói người đã giảm sốt rồi mà, người tiểu thư còn khó chịu ở đâu không ?".
Lam Nghê Thường quay sang nhìn A Đào liền hỏi :
"Tại sao ta lại ở đây, có chuyện gì hay sao ?".
A Đào thấy tiểu thư có vẻ không đúng liền nhanh chóng nói :
"Tiểu thư người không nhớ gì sao, người vì cứu Hoắc thế tử nên đã đi mấy trăm dặm tìm đại phu cứu chữa cho thế tử.
Người trở về thì lên cơn sốt cao không dứt, còn ngất xỉu trước cửa Vĩnh Ninh hầu phủ may mà Lưu quản gia phát hiện kịp đưa người vào phủ.
Người sốt cao ba ngày không hạ khiến cho đại phu nhân sợ hãi vô cùng, mãi đến khi đại phu nói người không sao thì đại phu nhân mới về nghỉ ngơi."
Nghê Thường nghe thấy lời của A Đào thì thật sự hoang mang, nàng không phải được cứu mà là...một nỗi sợ hãi dâng lên nàng quay sang A Đào hỏi:
"Bây giờ là năm nào, ta bao nhiêu tuổi ".
A Đào ngẩn người nhưng vẫn trả lời :
" Tiểu thư đang là năm Nam Hạ thứ ba, đại tiểu thư vừa tròn mười bốn tuổi, đại phu nhân mới tổ chức sinh thần cho người mà ".
Lúc này thì Nghê Thường đã có thể xác định được nàng thật sự đã chết không phải được ai cứu mà là được trọng sinh vào một năm trước khi nàng chết.
Nàng cảm thấy cả người nhẹ bẫng, ông trời thật thương xót cho nàng cơ hội sống lại, quá tốt nếu nàng đã sống lại vậy thì nàng phải sống cho thật tốt.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Phương Lan viện thầm nói :
"Muội muội à những gì hai mẫu tử ngươi đối với ta, ta sẽ từng bước từng bước trả lại cho ngươi, ngươi hãy chờ đó cho ta ".
Nghĩ thông thoáng Nghê Thường mới yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi, nàng trọng sinh lại đúng thời điểm vừa cứu Hoắc thế tử trở về, đời trước vì không nghỉ ngơi thỏa đáng cho nên để lại bệnh căn cứ đến mùa lạnh là nàng lại ốm yếu, ho không ngừng .
Lam Nghê Thường ngủ một giấc, nhưng giấc ngủ này của nàng không được an ổn, nàng vẫn bị ám ảnh bởi đời trước, ám ảnh nụ cười ghê rợn của lũ người xấu kia, nỗi đau bị trâm đâm xuống nàng vẫn còn nhớ rõ như in.
Mãi đến gần chiều cả người nàng cảm thấy nhớp nháp khó chịu nàng mới miễn cưỡng mở mắt ra, lúc này cả người nàng vô cùng chật vật.
Có thể nói trận ốm này như muốn lấy đi nửa cái mạng của nàng vậy.
Đối với Hoắc Thiên Khải nàng cũng đã trả được ân tình hắn cứu nàng, đời trước khi nàng xác định gả cho tứ vương gia nàng cũng đã buông bỏ được.
Nhưng đến khi nàng buông tay nàng mới cảm thấy hóa ra buông bỏ một người không phải quá khó như nàng nghĩ.
Nàng xinh đẹp, thân phận lại hơn gấp mấy lần thứ muội kia vậy thì tại sao nàng phải hạ thấp chính bản thân mình chứ.
A Đào thấy nàng tỉnh dậy liền nhanh chóng đi lên nói :
"Đại tiểu thư lúc người ngủ nhị tiểu thư và Lan di nương có đến thăm người, nhưng thấy người ngủ nên lại đi về đó ạ !".
Lam Nghê Thường bĩu môi khinh thường nói nhỏ :
"Đúng là mèo khóc chuột, A Đào bổn tiểu thư có chút đói ngươi chuẩn bị ít đồ cho ta " .
Hoàng Thiên Châu bước vào phòng, dáng người ung dung, khí chất đoan trang, vừa nhìn thấy nàng đã khẽ chau mày, giọng nói dịu dàng mà không giấu được chút trách mắng:
"Sao lúc đi ngoài trời lạnh căm căm không nghĩ đến sức khỏe của mình chứ, con làm mẫu thân lo lắng quá đi mất ".
Bà ngồi xuống bên giường, tay nâng cằm nàng lên ngắm nghía, trong ánh mắt là muôn phần xót xa. Ngón tay thoáng lướt qua sợi tóc rũ trước trán nàng, bà lại thở dài:
“Ngày trước ở phủ mẫu thân dạy con thế nào? Ăn uống phải điều độ, nghỉ ngơi phải đủ giấc, đừng cứ mãi nghĩ chuyện thiên hạ mà bỏ bê bản thân, nếu hôm nay Lưu quản gia không phát hiện ra con ngất ở đó không biết bây giờ con thành ra thế nào nữa.”
Nói là trách, nhưng từng lời lại như tơ lụa quấn quanh tim, mang theo hơi ấm của một thời thơ dại. Nàng rúc vào lòng mẫu thân, khẽ đáp:
“Con biết rồi... Mẫu thân đừng giận, con rất nhớ người .”
Bà khẽ cười, nhẹ vỗ lưng nàng, bao nhiêu giận dỗi trong phút chốc hóa thành trìu mến vô biên.
Bà vừa sinh trưởng tử ở bên con chưa được mấy thì đã bị lão hầu gia đưa đi, mặc dù bà đã khóc cạn nước mắt nhưng phu quân của bà nói làm như thế là tốt cho nhi tử cho nên bà mới phải dặn lòng.
Đến lượt hạ sinh nàng bà coi nàng như bảo bối mà nâng niu trong lòng, từ nhở đến lớn những gì tốt nhất bà đều giành cho nàng cả.
Đôi mắt nàng chợt nhòe đi. Nàng không dám chớp mắt, sợ chỉ cần một cái chớp mắt, cảnh này sẽ tan biến như kiếp trước.
Mẫu thân vẫn dịu dàng như xưa, vừa trách nhẹ vừa dỗ dành. Nhưng nàng thì không còn là đứa trẻ vô ưu của ngày trước nữa. Mỗi câu nói của mẫu thân như vết dao nhỏ lướt qua tim, không đau dữ dội, nhưng khiến nàng gần như nghẹt thở.
Nàng chỉ muốn lao vào lòng bà mà khóc như thuở bé, nhưng lại sợ sẽ khiến mẫu thân nghi ngờ. Mọi cảm xúc bị dồn nén trong lồng ngực, vừa là niềm vui vỡ òa, vừa là nỗi ân hận không cách nào nói thành lời.
Nàng rất muốn kể lại việc nàng đã bị bắt đi và sống lại như thế nào nhưng lại không thể.
Đời trước, bao lần nàng cãi lại lời mẫu thân, mù quáng làm những việc ngu xuẩn tự cho là đúng khiến cho nam nhân kia càng khinh thường mình hơn.
Tuy nhiên dù vậy bà cũng không nỡ trách mắng nàng mà luôn luôn đứng sau bảo vệ nàng chu toàn.
Đời trước nàng biết phụ thân đối xử tệ bạc với mẫu thân, nhưng lúc đó nàng lại đang mải mê theo đuổi hắn ta cho nên không giành thời gian bên bà nhiều.
Giờ phút này, sống lại một đời nàng thầm thề với bản thân, chỉ cần còn sống, nàng nhất định sẽ bảo vệ mẫu thân khỏi mọi tai họa.
Không để ai, không để bất cứ điều gì cướp mẫu thân khỏi nàng một lần nào nữa.
Hoàng Thiên Châu sai tỳ nữ sắp một chút thức ăn thanh đạm lên bàn rồi nhẹ nói :
"Mẫu thân đã hỏi kỹ đại phu rồi, những thức ăn này rất tốt cho sự phục hồi của con, con bị phong hàn nặng nếu không chữa trị tốt sau này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe rất nhiều ".
Nàng ôm chầm lấy tay bà rồi nũng nịu nói :
"Mẫu thân, người thật thương nữ nhi, nữ nhi sẽ ở bên người mãi mãi ".
Bà dí tay vào trán nàng rồi nói nhẹ :
"Vậy còn thằng nhóc Hoắc Thiên Khải kia thì sao, con nhất kiến chung tình với nó, nếu không phải nó thì không lấy, liệu con có bỏ xuống được ".
Nhắc đến nam nhân ấy Nghê Thường thoáng lặng đi rồi cương quyết nói :
"Mọi chuyện từ bây giờ sẽ khác, Hoắc Thế tử… từ nay về sau, con sẽ không bao giờ gặp lại nữa.”
Mẫu thân giật mình, cầm tay nàng vừa thấp giọng hỏi:
“Con bé này… sao lại nói lời tuyệt tình như thế? Hắn đã làm gì con sao?”.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lặng như mặt hồ mùa đông, không gợn sóng nhưng lạnh đến thấu xương:
Download MangaToon APP on App Store and Google Play