Em Là Điểm Yếu Của Anh ( Bắp Nọc )
kẻ thù của em
tại một quán bar sang trọng nhưng lại là một căn phòng họp kín, đèn vàng, hai bên bàn là hai tổ chức mafia khét tiếng. Huy ngồi dựa lưng, tay vẫn đeo găng, Ngọc ngồi cách một khoảng – ánh mắt thách thức
Ninh Dương Lan Ngọc
Vậy là... tôi phải lấy anh?
Ngô Kiến Huy
Không phải “lấy”, mà là “đính hôn để hòa bình”. Đó là điều cha cô đề nghị.
Ninh Dương Lan Ngọc
(cười nhạt):Ổn áp thật đấy. Giết nhau chưa đủ, giờ ngồi ăn chung bàn, còn bắt tay kết thông gia?
Ngô Kiến Huy
Nếu không thích, cô có thể ra khỏi đây.Nhưng ông ta ba của cô sẽ chết ngay sau cô bước ra khỏi căn phòng này.
Ninh Dương Lan Ngọc
Vậy là anh lấy tôi để tha cho ba tôi?
Ngô Kiến Huy
Không. Tôi lấy cô để chứng minh... tôi kiểm soát được mọi thứ. Kể cả con gái kẻ thù.
Ninh Dương Lan Ngọc
(nhếch môi):Còn tôi thì đồng ý... để tôi có thể nhìn rõ hơn bản mặt thằng khốn đã giết anh trai tôi.
Không khí nặng nề, lạnh như thép. Nhưng đôi mắt Huy vẫn nhìn thẳng, không chớp
Ngô Kiến Huy
cô có thể ghét tôi. Nhưng giờ, cô là người của tôi.Và quy tắc đầu tiên là: không ai được chạm vào cô... trừ tôi.
Phòng họp kín. Hai bên bàn là hai tổ chức mafia, vừa ký xong một thỏa thuận "ngừng chiến". Ngô Kiến Huy - ông trùm trẻ - ngồi thảnh thơi. Lan Ngọc - con gái của trùm đổi thủ - được đưa vào
Ninh Dương Lan Ngọc
(liếc qua bàn, giọng lạnh):Giao kèo hòa bình... hay giao kèo bán con gái?
Ngô Kiến Huy
(dựa lưng, nhếch môi):Tôi chỉ làm theo đề nghị của ba cô.
Ninh Dương Lan Ngọc
Ba tôi đổi tôi để lấy mạng sống của ông ấy?
Ngô Kiến Huy
không nói đúng hơn là đổi lấy thời gian. Và một cơ hội sống yên vài năm nữa.
Ninh Dương Lan Ngọc
Anh nghĩ tôi cam tâm ngồi đây, đính hôn với kẻ từng giết anh tôi à ?
Ngô Kiến Huy
Không cần cam tâm. Cô chỉ cần ngồi yên.
Ngọc bật cười, lạnh như nước đá. Huy nhìn cô, ánh mắt không chớp
Ninh Dương Lan Ngọc
Đính hôn? Với anh? Một thằng nhóc lên ngôi nhờ cha chết đúng lúc?
Ngô Kiến Huy
Cô không thích "thằng nhóc"? Vậy gọi tôi là "ông trùm" cũng được.
Ninh Dương Lan Ngọc
Vấn đề là... tôi không thuộc về cái bàn này.Và tôi không phải là món đồ để mặc cả.
Ngô Kiến Huy
Nhưng hiện giờ cô vẫn ngồi đây, đúng chứ ?
trong lúc Ngọc im lặng vài giây.Anh rút bật lửa, đốt một điếu thuốc, phả khói thẳng về phía cô.
Ninh Dương Lan Ngọc
Tôi ngồi đây để xem... cái người giết anh tôi có gì ngoài gương mặt đẹp trai và đôi mắt lúc nào cũng ra vẻ biết hết mọi thứ.
Ngô Kiến Huy
(vẫn thản nhiên): Tôi không giết anh cô.
Ninh Dương Lan Ngọc
Nhưng anh ra lệnh.
Ngô Kiến Huy
Tôi có thể giữ mạng ông cô. Cô nghĩ tôi không đủ để quyết định ai sống, ai chết?
Ninh Dương Lan Ngọc
Tôi không phục.
Ngô Kiến Huy
Cô không cần phục. Cô chỉ cần nghe.
Im lặng vài giây. Hai người nhìn nhau. Huy bóp tắt điếu thuốc vào chiếc gạt tàn bạc, ánh mắt không rời Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Một lời thôi: Đừng nghĩ có thể chạm vào tôi mà không mất gì.
Ngô Kiến Huy
(nghiêng đầu, cười khẽ):Còn em đừng nghĩ... em còn là người tự quyết định được chuyện của mình.
sống một nơi với kẻ mình ghét nhất
Biệt thự nhà Huy. Sau buổi "giao kèo", Ngọc tạm thời ở lại đây theo đúng thỏa thuận. Huy ngồi ở ban công lầu ba, một tay kẹp điều thuốc, mắt nhìn xuống sân. Ngay lúc đó Ngọc đấy cửa bước ra
Ninh Dương Lan Ngọc
Anh tưởng nhốt tôi trong nhà này là tôi sẽ ngoan ngoãn?
Ngô Kiến Huy
(không quay lại):Tôi tưởng em thông minh hơn thế.
Ninh Dương Lan Ngọc
Là sao?
Ngô Kiến Huy
Là... nếu tôi thật sự muốn nhốt, em sẽ không đứng đây mà cãi được đâu .
Ngọc khoanh tay, tựa lưng vào tường. Gió lùa qua mái tóc cô. Huy vẫn nhìn ra ngoài, rít một hơi thuốc dài
Ninh Dương Lan Ngọc
Anh hút thuốc để tỏ ra ngầu à, nực cười thật
Ngô Kiến Huy
(cười nhẹ):Tôi hút vì tôi không ngủ được. Em không phải kiểu khiến người ta yên tâm mà ngủ đâu.
Ninh Dương Lan Ngọc
(nheo mắt):Vậy từ nay tôi khuyên anh nên tập ngủ mắt mở. Tôi đâu hứa sẽ yên phận sống trong ngôi nhà này .
Ngô Kiến Huy
Em đang chơi với lửa đấy, biết không?
Ninh Dương Lan Ngọc
Màu mắt anh còn lạnh hơn nước để dập ngọn lửa nhất mà tôi từng thấy. Chơi thử xem.
Một khoảng im lặng. Huy dụi điếu thuốc vào gạt tàn bên thành lan can. Quay lại nhìn thẳng vào mắt cô.
Ngô Kiến Huy
Tôi không cần em yêu tôi. Càng không cần em tin.Nhưng từ giờ..Em là người của tôi. Dù em có muốn hay không.
Ninh Dương Lan Ngọc
(gằn giọng):Tôi không thuộc về bất kỳ ai , nhất là anh .
Ngô Kiến Huy
Vậy đừng khiến tôi phải chứng minh em đang làm sai .
Ninh Dương Lan Ngọc
nhưng tôi ra đây mục đích chính để nói rằng cái ban công này thuộc về tôi rồi nhé. Anh hút xong thì cút đi vào.
Ngô Kiến Huy
Tôi không biết em có quyền ra lệnh ở đây từ khi nào.
Ninh Dương Lan Ngọc
(khoanh tay):Từ lúc anh muốn "chăm sóc" tôi để giữ mạng ba tôi. Chẳng phải tôi là khách quý sao?
Ngô Kiến Huy
(Khẽ cười):Khách quý không nói chuyện kiểu chọc người ta muốn lấy súng bắn như em đâu.
Ninh Dương Lan Ngọc
Vậy mà tôi thấy anh vẫn chưa bắn. Hay là chưa dám?
Ngô Kiến Huy
(quay lại, mắt nhìn thẳng cô):Tôi chỉ không muốn làm bẩn thềm nhà mình bằng máu con gái ông ta.
Ninh Dương Lan Ngọc
Vậy là... máu tôi khiến anh thấy khó nuốt trôi?
Huy cười nhạt, dụi tàn thuốc thứ 2 lên chiếc gạt tàn bằng đá cẩm thạch bên thành lan can.
Ngô Kiến Huy
Em nghĩ tôi yếu đuối như vậy à?
Ninh Dương Lan Ngọc
Tôi nghĩ anh giỏi giả vờ.
Im lặng. Cả hai đứng đối diện, không ai tránh mặt ai. Gió đêm thổi qua, lạnh như không khí giữa họ
Ninh Dương Lan Ngọc
Ngủ chung mái nhà với kẻ giết anh mình...nghe nực cười thật.
Ngô Kiến Huy
Vậy em có thể rời đi.
Ninh Dương Lan Ngọc
(bước lên một bước, giọng thấp hơn):Nhưng tôi không đi. Tôi muốn nhìn anh kỹ hơn. Muốn biết kẻ đã khiến cả gia đình tôi tan nát... có thực sự là quái vật như người ta nói.
Ngô Kiến Huy
(gằn giọng):Em càng nhìn kỹ, càng không thoát được.
Ninh Dương Lan Ngọc
Tôi không định trốn.
Ngô Kiến Huy
Tốt. Vì từ giờ... em là người của tôi.
Ninh Dương Lan Ngọc
(bật cười khẩy): Anh nói câu đó lần thứ hai rồi đấy. Có vẻ thiếu tự tin nên phải lặp lại?
Ngô Kiến Huy
Tôi chỉ nhấn mạnh. Với người sĩ như em, phải nói rõ.
Ngọc bước ngang qua anh, định vào trong.Huy giữ lấy cổ tay cô một nhịp - không siết chặt, nhưng cũng không nhẹ.
Ngô Kiến Huy
Em không biết mình đang bước vào đâu đâu, Lan Ngọc.
Ninh Dương Lan Ngọc
(khẽ nghiêng đầu, mắt sắc lạnh):Còn anh không biết... tôi chẳng giống bất kỳ đứa con gái nào từng bước vào đời anh.
(Cả hai nhìn nhau lần nữa. Rồi Huy thả tay. Ngọc bước vào phòng, đóng cửa lại. Huy đứng ngoài, rút thêm một điếu thuốc.)
Ngô Kiến Huy
(lẩm bẩm): Thú vị thật
chơi ván cờ ngầm
Sáng hôm sau. Trong khu bếp mở của biệt thự. Ánh nắng chiếu vào phòng ăn ốp gỗ, mùi cafe lan tỏa. Ngọc ngồi vắt chân, gõ nhẹ ngón tay lên ly cappuccino trước mặt. Đôi mắt nhìn thẳng, chẳng thèm tránh né ánh mắt của Huy vừa bước vào.
Ninh Dương Lan Ngọc
Tôi tưởng mafia các anh dậy trễ hơn chứ.
Ngô Kiến Huy
(cầm ly café từ tay người giúp việc, ngồi xuống đối diện):Tôi mà dậy trễ thì em đã trốn mất rồi.
Ninh Dương Lan Ngọc
(nhếch môi)Cũng tự tin dữ. Nhưng tôi không thích chạy. Tôi thích chơi.
Ngô Kiến Huy
Em nên nhớ mình là con tin. Không phải khách mời.
Ninh Dương Lan Ngọc
Tôi nhớ. Nhưng tôi cũng nhớ luôn là anh cần tôi còn sống. Và tỉnh táo.
Huy đặt một tập hồ sơ xuống bàn. Không khí bỗng trầm lại
Ngô Kiến Huy
Ba em từng điều hành tuyến hàng này. Chúng tôi cần người nắm lại.
Ninh Dương Lan Ngọc
Và anh nghĩ tôi là người phù hợp? Đang đùa tôi à?
Ngô Kiến Huy
Không đùa. Tôi muốn biết… máu ông ta trong em có làm được việc hay không.
Ninh Dương Lan Ngọc
(mắt nhìn anh có chút dò xét )Hay anh đang muốn tôi thất bại để có cớ kết liễu?
Ngô Kiến Huy
Nếu tôi muốn giết em, em không ngồi đây đâu.
Cô mở tập hồ sơ, lật vài trang, mắt đảo nhanh, nheo lại.
Ninh Dương Lan Ngọc
Tuyến này từng bị bắn phá ở biên giới phía Tây. Anh định để tôi xử lý đống lỗ hổng này
Ninh Dương Lan Ngọc
Vậy tôi có điều kiện.
Ngô Kiến Huy
(ngả người ra ghế, nhướn mày) vậy em ra giá đi
Ninh Dương Lan Ngọc
Nếu tôi xử lý được tuyến này, anh rút hết người theo dõi tôi. Cả mấy cái camera trong phòng, ngoài sân, và cả đứa ngu ngồi xe gắn máy dưới tán cây hướng Tây mỗi tối.
Huy nhấp café, không bất ngờ nhưng có vẻ… thích thú.
Ngô Kiến Huy
Em phát hiện lúc nào?
Ninh Dương Lan Ngọc
Lúc tôi đang ngồi ngoài ban công.Nếu như là người chuyên nghiệp không lộ ánh đèn điện thoại mỗi ba phút như vậy.
Ngô Kiến Huy
Được thôi. Nhưng nếu em làm hỏng…
Tôi sẽ đích thân đưa em về gặp ba em. Trong quan tài.
Ninh Dương Lan Ngọc
(lật hồ sơ thêm một trang, cười nhạt):Lần đầu tiên tôi thấy mafia dọa người mà lịch sự ghê.Được rồi, tôi chơi. Nhưng tôi thích thắng hơn sợ.
Cô đứng dậy, tay vẫn cầm hồ sơ. Huy nhìn theo, nheo mắt nói
Ninh Dương Lan Ngọc
(quay đầu lại):Gì?
Ngô Kiến Huy
Em biết chơi cờ không?
Ninh Dương Lan Ngọc
Biết. Tôi giỏi mở trận.
Ngô Kiến Huy
Tốt. Nhưng đừng quên, tôi luôn đi nước cuối.
Ninh Dương Lan Ngọc
(cười lạnh):Vấn đề là... anh không biết tôi có bao nhiêu quân cờ dự phòng
Cô bước đi. Huy nhìn theo, lần đầu tiên... không cười khi vừa nói chuyện với cô
Download MangaToon APP on App Store and Google Play