[ RhyCap ] You, Only You
chap 1 : Trái Tim Bắt Đầu Rung Động
/…./ hành động
‘….’ Nói nhỏ
“ suy nghĩ “
📝: ghi giấy
📲 : gọi điện
💬: nhắn tin
Trường THPT Regret có một lời đồn
Lớp 11A1 là nơi tụ hội toàn Alpha vừa đẹp trai vừa giỏi giang. Trong đó, Nguyễn Quang Anh – cái tên đứng đầu bảng thành tích toàn khối – luôn là nhân vật được nhắc đến nhiều nhất: học giỏi, nhà giàu, cao ráo, lạnh lùng và cực kỳ khó gần.
Còn Hoàng Đức Duy, Omega lớp 11B3 – cậu bạn với chiều cao khiêm tốn, nụ cười nhẹ như gió, là người chẳng ai ghét được. Duy không nổi bật, nhưng ai từng tiếp xúc đều nói
Duy có khí chất khiến người khác thấy an yên.
Hai người tưởng chừng chẳng có lý do gì để chạm mặt, cho đến một buổi tối giữa tháng…
Tại lớp học thêm môn Toán - trung tâm Queen
Duy bước vào lớp học muộn vài phút, mái tóc mềm còn hơi rối do vội vàng. Cậu đảo mắt nhìn quanh, tìm một chỗ trống.
Chỉ còn duy nhất một chỗ bên cạnh… Nguyễn Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Thưa…cô em tới trễ ( thở )
Giáo viên trung tâm toán
Ừm…hmm còn chỗ cuối lớp mau ngồi đi
Giáo viên trung tâm toán
Lần sau nhớ chú ý giờ giấc nha
Rồi em cũng đi xuống bàn dưới nơi có một con người với khuôn mặt không cảm xúc
Nguyễn Quang Anh
Ngồi đi / giọng trầm, ngắn gọn /
Duy khẽ gật đầu, tim đập mạnh. Không hiểu vì cậu đi trễ, hay vì ánh mắt đó cứ như đang… đọc hết tâm tư trong lòng mình.
Duy gần như không thể tập trung nghe giảng. Mùi hương phảng phất từ Alpha bên cạnh khiến cậu có chút lúng túng, lại còn thêm một việc…
Quang Anh bất ngờ đẩy nhẹ tờ giấy nhỏ về phía cậu:
Nguyễn Quang Anh
📝 : Cậu hay ngồi bàn cuối lớp học thêm à?
Hoàng Đức Duy
/ chớp mắt. Ghi một dòng / À… Không đâu. Hôm nay lỡ trễ. Cậu không phiền chứ?
Một giây. Hai giây. Quang Anh cầm bút, viết lại
Nguyễn Quang Anh
Không. Ngồi cạnh cậu dễ chịu.
Duy đập nhẹ đầu xuống bàn. Tim cậu đập đến mức phải cúi gầm mặt che giấu.
Kết thúc buổi học, Duy rảo bước ra trước, nhưng bất ngờ nghe tiếng gọi:
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy.
Cậu quay lại, thấy Quang Anh đang cài quai ba lô, ánh mắt thản nhiên như không.
Nguyễn Quang Anh
Tuần sau… Cũng ngồi đây nhé?
Hoàng Đức Duy
/ mím môi, tim vẫn chưa bình tĩnh nỗi / ừm… nếu cậu không thấy phiền
Quang Anh cười nhẹ, rất khẽ nhưng đủ khiến một buổi tối bình thường hóa thành ký ức khó quên.
Có một tin nhắn từ số lạ gửi tới mấy Duy
Nguyễn Quang Anh
💬: Về nhà chưa
Hoàng Đức Duy
Ủa sao thằng đó biết acc Facebook mình ??
Hoàng Đức Duy
💬: tôi về rồi
Nguyễn Quang Anh
💬: à…ừm thôi cậu ăn cơm tắm rửa đi
Ducduy_03 đã thả 👍 tin nhắn của bản
Một tuần trôi qua nhanh như cái chớp mắt.
Thứ Bảy. Trời se lạnh, gió thổi nhẹ qua mái hiên của trung tâm học thêm. Hoàng Đức Duy đứng ở chân cầu thang, tay run run cầm ly sữa tươi trân châu đường đen, thở ra một hơi dài rồi mới bước vào lớp.
Duy bước tới chỗ ngồi cũ – cạnh Quang Anh.
Ngạc nhiên thay… hôm nay Quang Anh đến sớm hơn một chút. Ánh mắt cậu ấy dừng lại nơi cửa lớp vài giây, đến khi Duy bước đến, cậu mới ngẩng đầu:
Nguyễn Quang Anh
Anh cứ tưởng em không đến.
Hoàng Đức Duy
“ thân chưa mà anh em thân thiết vậy trời “
Duy hơi khựng lại trước cách xưng hô đó. Cái từ “anh” ấy… có hơi khiến tim cậu bị đánh úp nhẹ.
Hoàng Đức Duy
Tại… em ghé mua trà sữa.
Nguyễn Quang Anh
/ liếc ly sữa trong tay Duy /
Nguyễn Quang Anh
Ngọt vậy uống quen không ?
Nguyễn Quang Anh
Anh tưởng Omega không thích ngọt ?
Hoàng Đức Duy
“ ủa…ủa… sao thằng đó biết mình là Omega “
Hoàng Đức Duy
Bộ…bộ nhìn em giống Omega lắm hả
Nguyễn Quang Anh
Rất giống là đằng khác
Hoàng Đức Duy
Em là Omega thích ngọt đấy. Vừa thích ăn kem vừa thích uống mấy món đầy đường.
Hoàng Đức Duy
Còn anh? Alpha như anh thì sao? Có kén vị không?
Nguyễn Quang Anh
/ chống cằm, ánh mắt như đang… ngắm nhiều hơn là nhìn /
Nguyễn Quang Anh
Anh cũng thích ngọt. Mà gần đây thấy… thích ngọt kiểu khác.
Hoàng Đức Duy
Khác…là sao / hơi nghiêng đầu, ánh mắt tò mò nhìn sang /
Nguyễn Quang Anh
/ cười khẽ, nghiêng người về phía cậu, hạ giọng đủ để chỉ hai người nghe thấy /
Nguyễn Quang Anh
anh là… kiểu ngọt giống như nụ cười của em ấy.
Duy nghẹn họng. Trong vòng 3 giây, cậu không biết phải phản ứng thế nào ngoài việc húp ừng ực ly sữa để tránh đỏ mặt.
Duy cố gắng viết bài, nhưng mỗi lần nhìn xuống tờ đề thì lại có một cái… ánh mắt bên cạnh đang nhìn cậu.
Hoàng Đức Duy
Anh đừng nhìn nữa được không? Em… không viết nổi đâu.
/ chống càm, thản nhiên / Anh nhìn bài mà. Trùng hợp em lại ngồi ngay đó.
Duy bặm môi. Cái kiểu “ngụy biện” trơn tru của anh làm người ta vừa tức vừa buồn cười.
Quang Anh mở hộp bánh quy, chìa ra trước mặt Duy.
Nguyễn Quang Anh
Nếm thử không?
Nguyễn Quang Anh
Ngọt hơn mấy câu em nói hỏi nãy
Hoàng Đức Duy
Câu nào cơ ?
Nguyễn Quang Anh
Câu em nói ‘em là Omega thích ngọt’ ấy. Nghe dễ thương ghê.
Hoàng Đức Duy
/ giật lấy miếng bánh, cắn một miếng… rồi quay mặt ra cửa sổ để che cái mặt đang đỏ bừng /
Kết thúc buổi học, trước cổng trung tâm
Duy chuẩn bị rẽ về hướng trạm xe buýt thì bất ngờ Quang Anh bước đến đi song song, hai tay đút túi quần, gương mặt bình thản nhưng giọng nói… không giấu được chút bối rối.
Nguyễn Quang Anh
Tối nay… có thể nhắn tin với anh nữa không?
Hoàng Đức Duy
/ hơi ngạc nhiên, khựng chân / anh không bận học à
Nguyễn Quang Anh
Có, nhưng không bận đến mức không nhắn tin với người anh thích.
Duy không trả lời. Cậu chỉ cúi đầu, kéo khẩu trang lên che nửa mặt — nhưng đôi tai lại đỏ bừng như muốn đốt cháy cả đêm se lạnh này.
Tối hôm đó, điện thoại Duy lại sáng màn hình.
Nguyễn Quang Anh
💬: Ngủ sớm nha, đồ thích ngọt.
Hoàng Đức Duy
💬: Anh cũng vậy, đồ nói linh tinh.
Nguyễn Quang Anh
💬: Linh tinh mà làm em cười rồi kìa.
Quanhanh_DGH đã đặt biệt cho bạn là “ kẹo Bông Gòn “
Hoàng Đức Duy
💬: Ơ bông Gòn là sao ạ
Nguyễn Quang Anh
💬: Lúc cạnh em anh ngửi được mùi vị của kẹo bông gòn
Hoàng Đức Duy
Mũi chó hay gì mà ngửi thính vậy
Hoàng Đức Duy
Dán miếng ngăn mùi rồi mà vẫn gửi được
Hoàng Đức Duy
💬: à em không để ý
Nguyễn Quang Anh
💬: lần sau nhớ dán miếng ngăn mùi lại
Nguyễn Quang Anh
💬: Trung tâm nhiều Alpha lắm, không tốt cho em
Ducduy_03 đã đặt biệt danh cho bạn là “ đồ con 🐶 “
Nguyễn Quang Anh
💬: ủa…ủa ❌
Nguyễn Quang Anh
💬: Hoàng Đức Duy ❌
chap 2: Em giận - Em sốt
Sáng thứ hai, Trường THPT Regret
Đức Duy đang cúi đầu cắm cúi đọc sách dưới sân trường thì bị ba bạn nữ lớp bên réo gọi:
Học sinh nữ
Học sinh 1: Ê Duy! Biết tin chưa? Hôm nay trường mình có một bạn mới chuyển về lớp Quang Anh đó!
Học sinh nữ
Học sinh 3: Nghe nói là… bạn thân từ nhỏ, xinh lắm luôn á
Hoàng Đức Duy
/ cười ngượng / Chuyện gì của Quang Anh mà tụi bây cập nhật còn nhanh hơn tin tức vậy?
Học sinh nữ
Học sinh 2: Thì tụi tao đang hóng mà! Lớp Quang Anh như vườn hoa, giờ còn có người từ nước ngoài về nữa, đủ combo luôn!
Hoàng Đức Duy
/ không nói thêm, nhưng trong lòng lại có một chút gì đó là lạ /
Người thân từ nhỏ? Lại học chung lớp với anh?
…Vậy anh có từng nhắc đến cô ấy với mình không?
Tin đồn lan nhanh hơn gió.
Linh – Beta nữ, du học sinh vừa về nước, không chỉ xinh đẹp mà còn… thân thiết một cách kỳ lạ với Quang Anh
Duy nhìn thấy tận mắt: Linh gọi Quang Anh là “Anh Quang”, còn anh thì… không né cũng chẳng thân, nhưng để mặc cô đi cạnh suốt dãy hành lang.
Tệ nhất là – hôm đó, Quang Anh không nhắn tin cho Duy
Lớp học thêm – buổi tối hôm sau
Duy đến sớm hơn thường lệ. Cậu ngồi vào chỗ quen thuộc, lấy bút ra, nhưng lòng không tập trung nổi.
Cửa lớp mở. Quang Anh bước vào. Nhưng lần này, bên cạnh cậu là… Linh
Hoàng Đức Duy
/ sững người/
Đinh Hoàng Linh
/ nhìn Duy, cười nhẹ / Chào nha. Em là Linh – bạn thuở nhỏ của Quang Anh. Em có thể ngồi đây được không ?
Hoàng Đức Duy
/ nhỏ giọng / À… Ừm. Chắc tôi sẽ đổi chỗ.
Duy đứng dậy, nhanh đến mức không dám nhìn vào mắt Quang Anh. Cậu chuyển lên bàn đầu ngồi một mình
Hết tiết. Tin nhắn đến từ Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
💬: em sao vậy ?
Hoàng Đức Duy
💬: không sao
Nguyễn Quang Anh
💬: em giận à? Anh xin lỗi
Hoàng Đức Duy
💬: cậu đâu cần xin lỗi. Chuyện liên quan gì đến tôi
Nguyễn Quang Anh
Cậu-tôi ?
Tin nhắn dừng lại.
Duy siết điện thoại trong tay, môi mím lại. Cậu không biết mình đang khó chịu vì điều gì. Có lẽ là vì… cậu không phải bạn thân từ nhỏ. Không phải người “xứng với anh” như Linh.
Quang Anh đứng đợi từ lúc tan học. Duy bước ra, thoáng thấy bóng anh, định quay đi thì
Duy khựng lại. Quang Anh bước nhanh tới, ánh mắt không còn bình tĩnh như mọi ngày nữa.
Nguyễn Quang Anh
Em giận anh thật đấy à ?
Nguyễn Quang Anh
Anh… đã không kể về Linh vì thấy không cần thiết. Nhưng anh không ngờ em lại… tránh mặt như vậy.
Hoàng Đức Duy
/ nhỏ giọng / vì tôi là ai mà cần cậu kể
Hoàng Đức Duy
Tôi chỉ là người cậu ngồi cạnh ở lớp học thêm đúng không ?
Quang Anh im lặng. Rồi bất ngờ… nắm tay Duy kéo cậu về phía sau dãy phòng học trống.
Hoàng Đức Duy
/ hoảng hốt / cậu làm gì vậy
Nguyễn Quang Anh
/ thở nhẹ / Em không phải ‘chỉ là người ngồi cạnh’.
Nguyễn Quang Anh
Em là người mà… mỗi lần không nhắn tin, anh lại thấy nhớ.
Nguyễn Quang Anh
Người mà anh muốn chờ ở cổng trường mỗi sáng.
Nguyễn Quang Anh
Người khiến anh không muốn ai khác lại gần.
Duy mở to mắt. Mặt cậu đỏ ửng, cổ họng nghẹn lại.
Quang Anh siết tay cậu thật chặt, giọng trầm xuống
Nguyễn Quang Anh
Cho dù có Linh hay ai khác – thì cũng chỉ có em thôi, Duy à.
Đêm hôm đó, tin nhắn đến.
Hoàng Đức Duy
💬: anh thích ngọt kiểu gì vậy
Nguyễn Quang Anh
💬: kiểu ngọt tên Hoàng Đức Duy
Không biết anh nhắn câu đó có ngại không chứ Đức Duy đọc thôi cũng ngại tía tai
Chiều thứ Bảy. Lớp học thêm – nhưng vắng bóng một người.
Quang Anh ngồi vào bàn, ánh mắt khẽ đảo quanh. Không thấy Duy.
Anh lấy điện thoại , nhắn một tin
Nguyễn Quang Anh
💬: em sao rồi, không đi học à ?
Thêm 10 phút nữa, Quang Anh đứng dậy, xin phép giáo viên rời lớp sớm. Anh bước nhanh ra khỏi trung tâm, một tay gọi xe, một tay nhắn thêm dòng nữa
Nguyễn Quang Anh
Nói em không sao, nhưng lần này… anh không tin được.
Tại nhà trọ của Duy – khu gần ga tàu.
Tại sao Quang Anh biết nhà Duy hả
Vì một lần anh đi ngang qua đó thấy em vào nhà trọ
Anh nghĩ là em sống ở đó vì khu nhà trọ đó là của dì 2 anh nên anh hỏi số phòng của cậu
Nên anh mới biết phòng cậu ở đâu
Duy nằm cuộn tròn trong chăn, mặt đỏ bừng, mắt khép hờ
Cậu không biết rõ bao lâu sau đó thì có người bấm chuông, gọi tên cậu ở ngoài
Nguyễn Quang Anh
Duy! Em mở cửa được không?
Nguyễn Quang Anh
Anh biết em ở đây… làm ơn mở cho anh.
Duy khẽ cựa người, chống tay ngồi dậy, mệt mỏi mở khóa cửa. Ngay khi cánh cửa bật mở, Quang Anh gần như sững lại
Nguyễn Quang Anh
Duy… trời đất… em đang sốt cao vậy mà không nói ai hết à?
Hoàng Đức Duy
/ khàn giọng / Chỉ là cảm nhẹ thôi… Anh về đi. Lỡ lây—
Nguyễn Quang Anh
Không, anh không về
Nguyễn Quang Anh
Dù có sốt chung với em thì anh cũng ở lại
Quang Anh loay hoay nấu cháo bằng nồi điện nhỏ của Duy, còn cậu thì nằm im, mắt nhìn trần nhà, chợt cất giọng
Hoàng Đức Duy
Anh không thấy phiền à?
Nguyễn Quang Anh
/ khựng lại, quay sang / Vì sao lại phiền ?
Hoàng Đức Duy
Vì… em không học giỏi bằng anh. Không biết nói những lời hay. Chỉ biết uống trà sữa và cười ngốc. Em… không xứng.
Nguyễn Quang Anh
/ bước tới, ngồi cạnh giường, giọng trầm xuống /
Nguyễn Quang Anh
Anh không cần em giỏi. Anh không cần em biết nói điều ngọt ngào. Anh chỉ cần… em cho anh một vị trí nào đó trong cuộc sống của em.
Nguyễn Quang Anh
Cho anh được… ở lại, khi em yếu đuối như bây giờ.
Hoàng Đức Duy
/ cắn môi, mắt bắt đầu ướt /
Cậu ăn được vài muỗng cháo, mệt mỏi dựa vào vai Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Lần đầu tiên tôi bị sốt mà… có người chăm.
Nguyễn Quang Anh
Từ giờ, mỗi lần em bệnh – anh sẽ là người đầu tiên có mặt.
Nguyễn Quang Anh
Không phải vì thương hại, mà vì… yêu.
Nguyễn Quang Anh
Em ơi đừng xưng tôi nữa nghe xa lạ lắm
Tim Duy đập thình thịch. Cậu muốn quay mặt đi giấu sự ngượng ngùng, nhưng bàn tay Quang Anh đã nhẹ nhàng ôm lấy sau gáy, ghì cậu sát lại vào ngực mình.
Nguyễn Quang Anh
Ngủ đi. Anh ở đây. Không đi đâu cả.
Hoàng Đức Duy
/ trở mình, mơ màng mở mắt /
Cậu thấy Quang Anh vẫn ngồi đó, tay vẫn ôm lấy cậu, hơi ấm truyền sang từng chút một. Trái tim cậu – lần đầu tiên trong đời – không thấy cô đơn trong một cơn sốt.
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn anh / nói nhỏ /
Nguyễn Quang Anh
/ nhắm mắt, tay nắm chặt / yêu em, đồ thích ngọt
chương 3: buổi hẹn hò đầu tiên - ba mẹ Quang Anh
Mèo thích cừu
Nhớ ủng hộ tui nhớ
Sau cơn sốt, Duy khỏe lại. Nhưng trong lòng… có một thứ còn lớn hơn sự hồi phục.
Cậu bắt đầu… nhớ Quang Anh nhiều hơn.
Một cái tin nhắn, một câu hỏi, một cái nhìn cũng đủ làm tim cậu rối tung lên.
Hoàng Đức Duy
💬: Mai đi học nhớ mang áo khoác. Mấy hôm nay lạnh.
Nguyễn Quang Anh
💬: Anh sẽ mặc – nếu người nhắn là người yêu.
Hoàng Đức Duy
💬: …Là người thích anh có được không
Nguyễn Quang Anh
💬: Anh chấp nhận thăng cấp.
Linh đứng chờ Quang Anh trước cổng. Hôm nay, khác với những ngày trước – không phải nụ cười nhẹ, mà là ánh mắt đầy quyết tâm.
Đinh Hoàng Linh
Cậu có thể nói chuyện với tớ một chút không?
Nguyễn Quang Anh
Được. Nhưng nhanh thôi. Tớ có người đang chờ.
Đinh Hoàng Linh
Cậu biết tớ thích cậu bao lâu rồi không? Ngay cả khi cậu ra nước ngoài, tớ vẫn luôn theo dõi cậu.
Quang Anh im lặng. Linh tiến đến gần, giọng run lên
Đinh Hoàng Linh
Cậu có thể thích bất kỳ ai… Nhưng vì sao lại là Hoàng Đức Duy?
Đinh Hoàng Linh
Cậu ấy là Omega. Nhà không có điều kiện. Không nổi bật. Không có tương lai—
Nguyễn Quang Anh
Cậu không có quyền đánh giá người tớ yêu / siết chặt tay /
Linh cắn môi, nước mắt rơi xuống. Nhưng Quang Anh đã quay lưng bước đi
Tối hôm đó, tin nhắn đến từ một acc lạ
Đinh Hoàng Linh
Cậu biết không? Người như cậu sẽ chỉ kéo anh ấy xuống. Cậu nghĩ một tình yêu học trò có thể thắng nổi thực tế sao?
Duy nhìn chằm chằm vào tin nhắn. Tay cậu run lên.
Hoàng Đức Duy
💬: Em có thể nghèo. Em không xứng. Em là Omega – đúng. Nhưng em chưa từng hèn nhát.
Hoàng Đức Duy
💬: Và nếu một ngày nào đó anh Quang Anh bị mỏi, em vẫn sẽ là người đứng lại đợi anh.
Sáng hôm sau. Sân trường.
Duy đang đứng cạnh cây phượng, mắt hướng về phía sân bóng thì—
Một cái ôm từ sau lưng. Mạnh mẽ, ấm áp.
Nguyễn Quang Anh
Em đọc tin nhắn rồi đúng không?
Hoàng Đức Duy
“ ủa sao ổng biết mình có đưa acc cho ổng đâu “
Nguyễn Quang Anh
Đừng để ai khiến em nghi ngờ bản thân.
Nguyễn Quang Anh
Anh yêu em không phải vì em giỏi, vì em đẹp, hay vì em nổi bật.
Nguyễn Quang Anh
Anh yêu em… vì em là Duy.
Hoàng Đức Duy
/ siết nhẹ vạt áo đồng phục anh /
Hoàng Đức Duy
Vậy… Anh đừng để em yêu một mình.
Hoàng Đức Duy
Vì em chọn anh rồi. Dù có bao nhiêu người phản đối, em vẫn không thay đổi.
Quang Anh cúi xuống, chạm nhẹ trán vào trán Duy
Nguyễn Quang Anh
Em không yêu một mình đâu… Vì từ đầu, anh đã thuộc về em rồi.
Nguyễn Quang Anh
Bé nhớ thứ bảy tuần này 4 giờ ở công viên Hoa Gió nha
Thứ Bảy. 4 giờ chiều. Công viên Hoa Gió.
Hoàng Đức Duy
/ cúi đầu nhìn tin nhắn /
Nguyễn Quang Anh
💬: Anh chờ em ở cổng phía Bắc. Đừng đến trễ nha, em bé
Cậu lí nhí cười. Lần đầu tiên trong đời… cậu thấy mình run vì một buổi hẹn.
Không phải học nhóm. Không phải tình cờ. Là chính thức. Là “người yêu”.
Quang Anh đã đứng sẵn đó, áo hoodie trắng đơn giản, mái tóc hơi rối vì gió. Nhưng Duy chỉ muốn nhào tới ôm cái bản mặt đáng ghét đó một phát.
Nguyễn Quang Anh
Trễ 3 phút. Phạt 1 cái nắm tay.
Hoàng Đức Duy
Cái gì? Vô lý—
Bàn tay bị nắm rồi. Chặt lắm
Nguyễn Quang Anh
/ thản nhiên / Còn nói gì nữa không?
Cả hai ngồi ở ghế đá ven hồ.
Nguyễn Quang Anh
Lần đầu hẹn hò, muốn đi đâu?
Hoàng Đức Duy
Miễn không phải nhà hàng sang trọng. Em không quen.
Nguyễn Quang Anh
Em không cần quen. Vì anh cũng chẳng định dẫn em đi nơi đó./ cười nhẹ /
Nguyễn Quang Anh
Anh dẫn em đi chỗ… lần đầu anh biết mình thích em.
Hoàng Đức Duy
/ im lặng, mắt long lanh./
Hoàng Đức Duy
Anh nhớ được luôn á?
Nguyễn Quang Anh
Từng chi tiết. Cả chuyện em ngồi nhai kẹo mút vị xoài, vừa ăn vừa chửi cái đề toán ‘vô nhân đạo’.
Hoàng Đức Duy
/ xấu hổ / Anh… biến giùm. Ngại muốn chết.
Nguyễn Quang Anh
Cho một trà sữa dâu, ít đá, nhiều ngọt. Không topping. Và một…
Hoàng Đức Duy
Anh nhớ gu em từ hồi đó luôn hả?!
Nguyễn Quang Anh
Trước khi quen em anh đã tìm hiểu rất kĩ về em
Cả hai vừa định ngồi xuống thì—
Đặng Thành An
TRÁNH RA! CHO TUI THẤY MẶT ĐỨA NÓI YÊU TRƯỚC NÀOOOO!
Nguyễn Thanh Pháp
Trời má, tụi nó thiệt rồi hả?! CHỤP CHỤP! Đăng group lớp!!!
Huỳnh Hoàng Hùng
Lên đơn ship liền. Một combo Quang-Duy ngọt cỡ 200%!
Đỗ Hải Đăng
Bắt quả tang thành công! Đăng Dương ơi, mày quay phim chưa?!
Trần Đăng Dương
Ờ… tao lỡ… quay dọc.
Lê Quang Hùng
/ đứng lạnh tanh / Chụp xong chưa? Để tao chỉnh màu.
Hoàng Đức Duy
TRỜI ƠI ANH ƠI EM MUỐN BIẾN MẤT!!!
Nguyễn Quang Anh
/ bật cười, ôm vai Duy / Không biến được đâu. Em nổi tiếng rồi, bé thích ngọt của anh.”
Sau khi bị bạn thân phá banh nóc quán trà sữa, cả hai tìm được chỗ yên bình: công viên nhỏ, dưới tán cây đèn vàng.
Hoàng Đức Duy
/ tựa vào vai anh / Lần sau hẹn hò… mình đừng cho ai biết nha anh.
Nguyễn Quang Anh
Anh cũng nghĩ vậy. Nhưng mà…
Nguyễn Quang Anh
/ xoay mặt cậu lại, nhìn thẳng / Họ ồn ào – nhưng họ là những người sẽ chúc tụi mình hạnh phúc đến cuối
Hoàng Đức Duy
Anh tin tụi mình có thể… đến cuối không?
Nguyễn Quang Anh
Anh không tin. Anh chắc.
Khi đêm buông xuống, Duy ngồi sau xe đạp Quang Anh, tay ôm lưng anh.
Hoàng Đức Duy
Hôm nay là ngày đặc biệt của em.
Nguyễn Quang Anh
Vì trà sữa?
Tối muộn, nhà Quang Anh – 21:47
Vũ Đặng Trà
Con đang quen ai sao?
Tiếng hỏi của mẹ anh vang lên, nhẹ nhàng nhưng sắc sảo.
Quang Anh ngẩng đầu khỏi laptop, ánh mắt điềm tĩnh.
Nguyễn Quang Anh
Sao mẹ hỏi vậy ?
Vũ Đặng Trà
Dạo này con hay mỉm cười một mình. Với lại… hôm qua có ai gọi điện cho con, giọng nhỏ đó nghe quen lắm… hình như là học sinh lớp bên đúng không?
Quang Anh im lặng một giây. Rồi anh gật đầu.
Nguyễn Quang Anh
Dạ, đúng rồi. Là Duy. Tụi con đang quen nhau.
Vũ Đặng Trà
/ nhíu mày / Hoàng Đức Duy? Là Omega
Vũ Đặng Trà
Con định nghiêm túc với một Omega nghèo, không gia thế, không phân hoá mạnh? Quang Anh à, con là Alpha – và là người thừa kế tương lai. Đừng nghĩ những chuyện này chỉ là yêu cho vui.
Duy nằm trên giường, trùm chăn kín đầu, điện thoại trong tay rung rung.
Tin nhắn từ Quang Anh vừa tới:
Nguyễn Quang Anh
💬: Anh nói với mẹ rồi. Mẹ biết em là Omega. Chắc chắn sẽ phản đối… nhưng anh không lùi đâu.
Duy cắn môi, tim như thắt lại. Cậu biết… chuyện này sẽ đến, nhưng không nghĩ nhanh đến vậy.
Nguyễn Thanh Pháp
Ê Duy, mày sao thế? Tối qua còn đăng story mặt cười, nay mặt như thất tình.
Hoàng Đức Duy
Mẹ anh Quang Anh biết chuyện rồi / thở dài /
Đặng Thành An
Căng vậy luôn á? Trời ơi… còn Linh nữa đó, hôm qua nó đi ăn với mẹ Quang Anh mà.
Hoàng Đức Duy
Gì?? Linh??
Huỳnh Hoàng Hùng
Con nhỏ đó giờ ngoan hiền với người lớn lắm, lại là Beta xinh xắn, học giỏi. Bác gái mà thích nó thì em xác định đi…
Duy không đáp. Môi mím chặt. Tim đau như bị siết lại.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play