Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ DuongHung] Chiếm Hữu Anh

Cơn Mưa Vô Tình

Trời Sài Gòn đầu mùa mưa, không ồn ào mà ảm đạm một cách lạ lùng. Những vệt nước trượt dài trên kính xe, hoà lẫn trong hơi lạnh điều hoà, khiến tâm trạng của Hùng cũng chùng xuống theo
Chiếc SUV đen bóng rẽ vào con đường nhỏ gần khu ăn vặt. Hùng không định ghé vào, nhưng dạ dày anh đã biểu tình sau cuộc họp căng như dây đàn từ sáng tới chiều
Anh vừa bước xuống xe, bật ô lên thì bắt gặp một dáng người nhỏ ngồi thụp bên gốc cây. Tóc ướt, áo sơ mi trắng dính chặt vào da vì mưa, đôi vai run lên khe khẽ
Không hiểu vì sao, anh dừng lại. Hùng hơi nhíu mày
Quang Hùng
Quang Hùng
Này, em gì đó? Em có sao không?
Người kia ngẩng lên. Một gương mặt ướt đẫm nước mưa, trắng tái vì lạnh. Mắt sưng đỏ, nhưng ánh nhìn lại không van xin hay sợ hãi, mà rất… bình tĩnh
Đăng Dương
Đăng Dương
Không sao. Anh đi đi
Quang Hùng
Quang Hùng
Em đang làm gì ở đây? Mưa thế này…
Đăng Dương
Đăng Dương
Bỏ nhà
Câu trả lời ngắn gọn khiến Hùng khựng lại. Người con trai trước mặt anh chỉ mới khoảng mười bốn, mười lăm. Gương mặt non nớt, nhưng nét cương quyết trong mắt lại như người trưởng thành sớm
Quang Hùng
Quang Hùng
Bỏ nhà? Vì chuyện gì?
Đăng Dương
Đăng Dương
Không cần anh lo. Tôi ổn
Một thằng nhóc gầy gò, ngồi co ro dưới mưa nói mình ổn? Hùng không phải người thích xen vào chuyện thiên hạ, nhưng đôi mắt ấy khiến anh không thể bỏ đi như chưa từng nhìn thấy
Quang Hùng
Quang Hùng
Lên xe đi. Ít nhất cũng để sấy khô người. Em bệnh ra đấy thì ai lo?
Đăng Dương
Đăng Dương
Anh là ai? Biết tôi là ai mà đòi lo?
Quang Hùng
Quang Hùng
Không biết. Nhưng nhìn em ngồi thế kia, không lo không được
Dương im lặng. Cậu không muốn tin ai, càng không muốn ai thương hại. Nhưng lạnh quá rồi. Đôi tay cậu cứng lại, răng va vào nhau lập cập
Hùng không chờ thêm. Anh cởi áo vest, phủ lên vai cậu, rồi nhẹ giọng
Quang Hùng
Quang Hùng
Đi thôi. Anh tên Hùng. Nhà anh gần đây. Em có thể ở tạm, cho tới khi em quyết định sẽ đi đâu
Dương nhìn anh chằm chằm. Lạ lẫm. Nhưng giọng nói ấy ấm, mắt anh ta cũng ấm. Không có thứ dục vọng hay toan tính nào. Chỉ là… ấm áp
Chiếc xe lăn bánh trong mưa. Không gian im ắng, chỉ còn tiếng quạt gió thổi đều đều.Hùng liếc qua cậu nhóc ở ghế bên. Dương ngồi thẳng, ôm chiếc balo nhỏ đã ướt sũng, không nói gì
Quang Hùng
Quang Hùng
Em đói không?
Đăng Dương
Đăng Dương
Không
Quang Hùng
Quang Hùng
Anh sẽ ghé mua cháo. Em ăn một chút đi
Đăng Dương
Đăng Dương
Câu trả lời rất nhỏ, nhưng đủ để Hùng yên tâm. Anh không hỏi thêm nữa.Căn hộ Hùng nằm trong chung cư cao cấp. Căn phòng tối giản, sạch sẽ, có chút lạnh lẽo của người sống một mình lâu ngày
Dương đứng giữa cửa, ngập ngừng
Quang Hùng
Quang Hùng
Vào đi. Nhà hơi bừa chút. Em muốn tắm trước không?
Đăng Dương
Đăng Dương
Anh không sợ tôi là trộm hay kẻ xấu à?
Quang Hùng
Quang Hùng
/ Bật cười / Anh có két sắt. Với cả, nếu em trộm thì cũng phải đủ sức khiêng đồ đi trước đã
Dương không đáp. Cậu được đưa khăn, áo thun và quần thể thao rộng. Nhà tắm sạch sẽ, thơm mùi xà phòng. Đã lâu rồi cậu mới được tắm trong nước nóng
Lúc bước ra, Dương đã gọn gàng hơn. Cậu ngồi xuống bàn ăn, nhận lấy tô cháo nóng mà Hùng đẩy sang
Đăng Dương
Đăng Dương
Cảm ơn
Quang Hùng
Quang Hùng
Không cần khách sáo. Khi nào em muốn kể chuyện, anh nghe. Không ép
Dương cúi đầu. Lòng vẫn còn lạnh, nhưng không hiểu sao, tay đã ấm dần lên.Hôm nay cậu bỏ nhà đi. Nhưng có lẽ, số phận lại sắp đặt cho cậu một nơi khác để bắt đầu

Khởi Đầu Mới

Sáng sớm, ánh nắng nhạt xuyên qua rèm cửa kính, chiếu lên nền gạch lạnh. Hùng vừa ra khỏi phòng tắm, tóc còn ướt, áo sơ mi trắng chưa cài hết nút. Anh định xuống bếp pha cà phê, thì nghe tiếng xoong nồi lách cách
Anh hơi ngạc nhiên.Dương đang đứng trước bếp. Cậu mặc chiếc áo thun rộng thùng thình của anh, vai áo trễ xuống một bên, tay áo phải xắn lên, lộ cánh tay trắng mỏng. Trên bếp, nồi nước sôi lục bục, mì tôm sắp trào
Quang Hùng
Quang Hùng
Em đang làm gì đấy ?
Dương giật mình quay lại, tay luống cuống cầm nồi
Đăng Dương
Đăng Dương
Em… thấy trong tủ có mì. Em định nấu một gói ăn sáng
Quang Hùng
Quang Hùng
Anh tính bảo anh kêu đồ ăn rồi.
Hùng bước tới, hạ lửa xuống
Quang Hùng
Quang Hùng
Nước sắp trào kìa. Cẩn thận nóng
Đăng Dương
Đăng Dương
Em xin lỗi
Quang Hùng
Quang Hùng
Không sao
Đăng Dương
Đăng Dương
Anh cho em dọn chén nha. Em không muốn ở không
Quang Hùng
Quang Hùng
Ừ. Em thích thì làm
Căn hộ sáng hẳn lên nhờ tiếng va chạm nhỏ từ bát đũa. Hùng ngồi ở sofa,tay cầm cốc cà phê nóng, mắt dõi theo bóng Dương dọn dẹp
Cậu ít nói, có phần dè chừng, nhưng lễ phép và biết ý. Không giống kiểu trẻ con bỏ nhà đi vì nông nổi
Quang Hùng
Quang Hùng
Dương nè, nếu em muốn thì có thể ở lại đây
Đăng Dương
Đăng Dương
/ Khựng lại / Anh không thấy phiền à?
Quang Hùng
Quang Hùng
Không. Miễn là em cần nơi an toàn. Còn chuyện em đi hay ở, tùy em quyết
Cậu không nói gì. Nhưng lần đầu tiên từ tối qua, Hùng thấy ánh mắt cậu không còn khép kín như lúc trước.Buổi chiều, Hùng đưa Dương đi mua vài bộ đồ mới. Cậu ban đầu từ chối, nhưng cuối cùng vẫn chịu thử vài chiếc áo thun và quần jeans đơn giản.
Lúc ra khỏi cửa hàng, Dương xách túi, vừa đi vừa ngập ngừng hỏi
Đăng Dương
Đăng Dương
Anh Hùng làm nghề gì vậy?
Quang Hùng
Quang Hùng
Anh có một công ty riêng
Đăng Dương
Đăng Dương
Anh giỏi ghê. À, em không có ý… tò mò đâu
Quang Hùng
Quang Hùng
Không sao. Em hỏi gì cũng được. Anh thấy em giống anh hồi nhỏ
Đăng Dương
Đăng Dương
/ Nhìn anh / Anh cũng từng bỏ nhà?
Quang Hùng
Quang Hùng
Ừ. Hồi mười sáu tuổi
Đăng Dương
Đăng Dương
Vì sao?
Quang Hùng
Quang Hùng
Vì anh không chịu sống theo cách mà người ta muốn
Dương siết chặt quai túi. Trong lòng cậu có thứ gì đó nhói lên, rồi dịu xuống. Không phải thương hại – mà là đồng cảm.Tối đó, Hùng làm bữa cơm đơn giản. Trứng chiên, canh rau, thịt kho. Dương ăn ít nhưng ăn hết.
Sau bữa, Hùng đưa cho cậu một cái điện thoại mới
Quang Hùng
Quang Hùng
Em giữ cái này. Lỡ có chuyện gì thì gọi cho anh. Sim anh gắn sẵn rồi
Đăng Dương
Đăng Dương
Em không có tiền…
Quang Hùng
Quang Hùng
Anh không tính tiền
Lần đầu tiên, Dương ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh
Đăng Dương
Đăng Dương
Cảm ơn anh
Không phải kiểu “cảm ơn” qua loa cho có. Mà là một câu nói thật lòng.Khi đèn phòng tắt, Dương nằm trằn trọc trên chiếc giường lạ. Căn hộ yên ắng, hơi lạnh điều hoà phả nhẹ qua gáy. Nhưng tim cậu không còn lạnh như mấy đêm trước
Cậu nghĩ về ánh mắt của Hùng, về giọng nói trầm trầm ấy, và cách anh không hỏi gì nhiều.Một nơi lạ lẫm. Một người không quen. Nhưng có khi… đây là nơi an toàn đầu tiên trong đời

Là Gia Đình

Buổi sáng mùa thu, không khí se lạnh len qua khe cửa kính. Trong căn hộ tầng cao, Dương đứng trước gương, chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng. Mười tám tuổi - cái tuổi người ta hay bảo là đủ lớn để tự quyết định đời mình
Cậu nhìn vào gương. Không còn là thằng nhóc co ro dưới mưa năm nào. Vai rộng hơn, đường nét gương mặt cũng rõ ràng, sắc sảo. Đôi mắt đen vẫn trầm nhưng ánh nhìn đã khác - không còn chỉ là sự đề phòng, mà có gì đó… khó đoán
Quang Hùng
Quang Hùng
Dương! Vào đây ăn sáng
Đăng Dương
Đăng Dương
Vâng
Bữa sáng là bánh mì trứng và ly sữa ấm. Dương ngồi vào bàn, tay chống cằm nhìn Hùng đang cắt trái cây. Anh vẫn vậy – chỉn chu, trầm ổn, ánh mắt không khác gì mấy năm trước. Nhưng không hiểu sao, mỗi khi Hùng nhìn cậu, cậu lại thấy tim mình lỡ một nhịp
Đăng Dương
Đăng Dương
Lát nữa anh có bận không?
Quang Hùng
Quang Hùng
Có họp với ban điều hành lúc mười giờ.Sao vậy?
Đăng Dương
Đăng Dương
Không. Em hỏi vậy thôi
Quang Hùng
Quang Hùng
Chiều anh rảnh, nếu em muốn đi đâu thì anh đưa em đi
Đăng Dương
Đăng Dương
Không đâu. Em có hẹn với tụi Hiếu, Hào, với Sơn rồi
Quang Hùng
Quang Hùng
Bạn em hả ?
Đăng Dương
Đăng Dương
Dạ. Anh chưa gặp đâu. Nhưng mà…Họ biết em sống với anh
Quang Hùng
Quang Hùng
/ Khựng lại / Vậy à? Họ nói gì không?
Đăng Dương
Đăng Dương
Cũng bình thường. Chỉ là thắc mắc sao em ở chung nhà với ông anh đẹp trai làm giám đốc
Quang Hùng
Quang Hùng
Mấy đứa đó chắc nhiều chuyện lắm ha?
Đăng Dương
Đăng Dương
Phải , nhiều chuyện như anh An vậy á
Quang Hùng
Quang Hùng
/ Quay lại/ Em quen An từ hồi nào?
Đăng Dương
Đăng Dương
Hôm qua em gặp ảnh dưới sảnh. Ảnh gọi điện cho anh, rồi kéo em ngồi uống cà phê cả tiếng
Quang Hùng
Quang Hùng
Cái thằng An… miệng không bao giờ biết ngậm lại chút
Đăng Dương
Đăng Dương
Anh với ảnh thân từ hồi nào vậy?
Quang Hùng
Quang Hùng
Từ thời đại học. An là người duy nhất chịu nghe anh chửi mà vẫn lì mặt ra ngồi nhậu tiếp
Đăng Dương
Đăng Dương
Anh với ảnh xưng ‘mày – tao’ luôn hả?
Quang Hùng
Quang Hùng
Ờ, thân mà. Em thấy lạ à?
Đăng Dương
Đăng Dương
Không, chỉ là em thấy… gần gũi. Anh ít khi nói chuyện kiểu vậy với em
Quang Hùng
Quang Hùng
Vì em không giống tụi nó
Đăng Dương
Đăng Dương
Sao không giống?
Quang Hùng
Quang Hùng
Em là em.Anh không xem em như bạn, mà là gia đình
Dương không nói gì. Tim cậu lại rung lên lần nữa – cái cảm giác mơ hồ, như được chạm tới điều mình luôn chờ. Buổi chiều, Dương gặp Hiếu, Hào và Sơn ở quán trà sữa gần trường. Tụi nó đứa nào cũng lầy, nói năng ồn ào, nhưng lúc biết Dương sống cùng một “ông anh vừa đẹp trai vừa giỏi” thì im bặt một giây, rồi đồng loạt hỏi dồn
Minh Hiếu
Minh Hiếu
Mày đừng nói là yêu ổng nha?
Đăng Dương
Đăng Dương
Không. Tụi mày đừng nói linh tinh
Phong Hào
Phong Hào
Ủa chứ sao mày ở đó từ hồi mười lăm tới giờ luôn? Không có gì mà ở ba năm?
Đăng Dương
Đăng Dương
Chuyện dài lắm. Nhưng mà tụi bây hỏi nhiều như ba tao vậy
Thái Sơn
Thái Sơn
Mà nè… mày lạ lắm nha. Hồi trước mày không nói chuyện kiểu này
Đăng Dương
Đăng Dương
Tại tao lớn rồi
Tụi nó im một nhịp, rồi đồng loạt cười ồ lên. Nhưng chỉ có Dương hiểu rõ nhất - mình lớn thật rồi, và cả tình cảm dành cho một người cũng không còn là thứ cảm xúc đơn thuần

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play