Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[HIEUCAP] BÀ XÃ CƯNG

Chap 1: Yêu từ cái nhìn đầu tiên

Tất cả mọi người thân quen đều biết, Trần Minh Hiếu yêu sủng Hoàng Đức Duy đến mức nào và cũng đồng thời bá chiếm em ra sao.
Và để có được em trong tương lai, hắn đã giao kèo ràng buộc mọi thứ như thế nào thì chỉ người trong cuộc mới biết.
Trên pháp lý tạm thời, Minh Hiếu và Đức Duy là anh em nhưng điều này sẽ phải sớm thay đổi khi em đủ tuổi kết hôn.
Ba Đức Duy là một kẻ bạo hành, phải khó khăn lắm mẹ của em mới có thể ly hôn và thoát khỏi ông ta. Để làm được điều đó, ba của Minh Hiếu đã giúp bà rất nhiều. Mẹ của Duy và ba của Hiếu biết nhau bởi vì mẹ của Minh Hiếu là bạn thân của mẹ Đức Duy và mẹ của Minh Hiếu đã sớm qua đời vì bạo bệnh. Hai người cô quả gặp lại nhau và sau hai năm đã yêu nhau sâu đậm.
Ba của Minh Hiếu được như ngày hôm nay đều nhờ gia đình bên ngoại của Hiếu cho nên để có thể đi bước nữa, phải có được sự đồng ý của bên ngoại, nếu không, ông sẽ mất hết tất cả.
Nhà ngoại chỉ có mình cô con gái là mẹ của Hiếu nên sau khi con gái mất, mọi tình yêu thương và khối tài sản khổng lồ sẽ được chuyển giao hết cho Minh Hiếu.
Minh Hiếu nằm trong Top thái tử đảng thời hiện đại, ngậm thìa vàng từ nhỏ, mọi mong muốn đều sẽ được đáp ứng chỉ cần Minh Hiếu muốn.
Bên ngoại nói với ba của Hiếu, việc tái hôn của ông hãy hỏi ý kiến của Minh Hiếu, Minh Hiếu đồng ý thì họ sẽ đồng ý.
Khi ấy Minh Hiếu chỉ mới 15 tuổi nhưng đã có khí chất hơn người và sự lạnh lùng của kẻ sớm được ngồi trên vị trí cao.
Lần gặp mặt đó, mẹ của Đức Duy dẫn theo em đến nhà hàng sang trọng.
Nghe có vẻ rất phi lý nhưng chỉ với ánh mắt đầu tiên, Minh Hiếu đã cảm thấy vô cùng có thiện cảm với cậu bé trước mặt.
Em khi ấy mới 5 tuổi, đôi mắt ngây thơ to tròn lại đầy rụt rè nhìn anh.
Một đứa trẻ sống với người cha bạo hành nên rất mẫn cảm với thế giới xung quanh, hiền lành và hiểu chuyện.
Nghe mẹ thúc giục, em rụt rè đến trước ba anh và anh, khoanh tay cúi chào ba anh xong, lại khoanh tay cúi chào anh.
Anh khi ấy đưa tay ra chạm nhẹ lên má em.
"Xinh thật"
Giây phút ấy, mọi thứ trong mắt Hiếu dường như biến mất, chỉ có duy nhất hình ảnh cậu em bé nhỏ hiện diện trước mặt.
Hiếu quỳ một gối xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay của em, đưa lên miệng hôn.
Ba của Hiếu vô cùng sửng sốt trước hành động của con trai.
Mẹ của Duy cũng đầy ngờ vực.
Buổi gặp gỡ hôm sau, Minh Hiếu đưa đến trước mặt hai người lớn bản kí kết đặc biệt, trong đó ghi rõ, hắn sẽ đồng ý để hai người kết hôn với điều kiện.
Hoàng Đức Duy tròn 18 tuổi phải gả cho hắn.
Mẹ của Duy run run cầm tờ giấy
Minh Hiếu khẽ cười
"Dì không kí cũng không sao, việc này tôi vẫn sẽ làm theo ý tôi thôi"
"Duy....nó còn nhỏ....18 tuổi là quá sớm....dì xin con...."
"Thôi được, tôi gia hạn thêm 2 năm, 20 tuổi em ấy sẽ là vợ tôi"
"....."
"Tốt nhất dì nên kí vào, dì sẽ lấy được ba tôi, cuộc sống sẽ tốt hơn"
"Dì không kí, tôi vẫn sẽ bắt em ấy về, trong khi đó, dì sẽ mất cả chì lẫn chài, thế nào? "
Mẹ của Đức Duy không còn sự lựa chọn nào khác, bà ngoái lại nhìn đứa con ngây thơ đang ngồi chờ mẹ đằng kia, run rẩy kí tên.
Minh Hiếu hài lòng cầm tờ kí kết. Ánh mắt nhìn Đức Duy sâu thăm thẳm .
------
Sau khi mẹ tái hôn, em được mẹ dẫn theo đến Trần gia ở.
Ngôi nhà rộng lớn và lạnh lẽo.
Em đi nép vào người mẹ.
Cảm thấy e ngại với mọi thứ ở đây.
"Mẹ ơi, từ giờ mình phải ở đây ạ?"
"Đúng rồi con, ở đây, sẽ không ai dám đánh hai mẹ con mình, con sẽ được ăn ngon mặc đẹp, không phải chịu đói chịu rét nữa"
"Con nghe mẹ dặn, trong nhà này, người có quyền nhất là cái anh hôm bữa con gặp"
"Con phải nghe lời anh, không được cãi, nhớ chưa?"
"Vâng ạ"
"Đức Duy ngoan lắm"
"Con có được ngủ chung với mẹ nữa không?"
"Chuyện này... mẹ ở chung phòng với chú, còn con...ừm...có lẽ sẽ có phòng riêng"
Đức Duy còn nhỏ, em sợ bóng tối, sợ những thứ không tồn tại nhưng em không dám nói sợ mẹ lo lắng.
Thế nhưng em hoàn toàn không có cơ hội ngủ riêng, vì Minh Hiếu đã ra lệnh, em phải chung phòng với hắn.
Nhiều năm trôi qua....
Đức Duy học năm cuối cấp 3.
Em đã tròn 18 tuổi.
Minh Hiếu lúc này đã làm tổng giám đốc, điều hành cả một tập đoàn lớn mạnh.
Lúc này, hắn đang ngồi họp hội đồng quản trị.
Một tin nhắn báo tới
[Anh Hiếu ơi, sau giờ học em đi ăn với bạn được không ạ?]
Minh Hiếu nhíu mày, nhanh chóng trả lời.
[Được, đến nơi gửi định vị, quay video lại cho anh]
[Vâng ạ]
Minh Hiếu quản Đức Duy thật sự rất chặt.
Đức Duy đã quen với việc kiểm soát này của anh từ nhỏ nên em quen rồi, cũng không dám trái lời anh bao giờ.
Mẹ em dặn, mọi lời anh nói chính là mệnh lệnh, phải tuyệt đối nghe lời nếu muốn sống yên ổn ở Trần gia.

Chap 2: Lệ thuộc

Nhật Nam
Nhật Nam
Lại phải gọi video cho anh trai à?
Đức Duy
Đức Duy
Ừm, để anh yên tâm
Thành Nhân
Thành Nhân
Chúng ta nhóm có ba người, anh Hiếu biết hết rồi mà
Đức Duy
Đức Duy
Tại tính anh ấy cẩn thận quá thôi
Nhật Nam
Nhật Nam
Thật chứ, nhà tao cũng có ông anh trai mà chưa khi nào ổng quan tâm tao cỡ đó luôn ấy
Đức Duy chỉ cười trừ.
Quay xong em gửi cho Minh Hiếu rồi cất điện thoại vào túi áo khoác.
Đức Duy
Đức Duy
Thôi tranh thủ ăn đi, sợ ăn chưa xong, anh Hiếu tới đón là tao phải về luôn đó
Thành Nhân
Thành Nhân
Bó tay
Mức độ kiểm soát của Minh Hiếu ai nghe nói tới cũng đều thấy tội nghiệp cho Duy. Không biết trong từng ấy năm, em đã phải trải qua những gì nữa.
Minh Hiếu khó đến nỗi, bạn bè không ai dám đứng quá gần em, khoác vai, nắm tay càng không bao giờ có vụ đó.
Thậm chí giờ đã đi học cấp 3, Minh Hiếu vẫn đích thân đưa đón em như bình thường.
Rất hiếm khi cho em đi chơi riêng.
Minh Hiếu bảo bọc Đức Duy như thể thế giới bên ngoài vô cùng độc hại, chỉ có bên anh ấy mới là nơi an toàn nhất của Duy vậy.
Đúng như Đức Duy nói ban nãy, em mới ăn được phân nửa phần cơm, Minh Hiếu đã đến.
Anh mặc vest đen bước từ chiếc Maybach xuống. Gương mặt anh tuấn bức người nhưng lạnh lùng quan sát xung quanh, đến khi thấy Đức Duy đang ngồi gần đó, gương mặt lập tức nhu hòa mềm mại.
Anh bước từng bước đến chỗ em.
Đức Duy đang ăn, ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, em quay đầu lại nhìn.
Đức Duy
Đức Duy
Anh Hiếu!
Minh Hiếu đối với em dịu dàng cười
Minh Hiếu
Minh Hiếu
Đã ăn xong chưa? Nếu chưa thì về ăn với anh đi, anh đói bụng
Hai người bạn của Đức Duy nhìn Minh Hiếu chằm chằm.
Phải công nhận anh Hiếu đẹp trai thật, nhưng trừ Đức Duy ra, anh ấy hiếm khi lộ ra vẻ dịu dàng này cho người khác.
Đức Duy lập tức đứng dậy
Đức Duy
Đức Duy
Em về ăn với anh nhé
Minh Hiếu mỉm cười hài lòng.
Đúng là vợ ngoan.
Đức Duy
Đức Duy
Tao về trước nhé, hai đứa cứ ăn nốt rồi về
Thành Nhân
Thành Nhân
Ừm, mày về đi
Nhật Nam
Nhật Nam
Mai gặp
Minh Hiếu không hề ngó ngàng gì đến hai người bạn của em. Anh đặt tay bên eo của Duy, đưa người ra ngoài.
Trước khi đi, anh có qua quầy thanh toán, trả chi phí bữa ăn cho Duy và hai người bạn kia.
----
Minh Hiếu
Minh Hiếu
Lên đây!
Vừa vào trong xe, anh đã muốn em ngồi trên đùi mình.
Mặc dù không phải lần đầu tiên nhưng Đức Duy vẫn rất e ngại cử chỉ thân mật của anh khi ở bên ngoài.
Đức Duy
Đức Duy
Anh ơi, trong xe hơi chật ấy...mình...
Minh Hiếu không lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chặp vào em.
Đức Duy nuốt nước bọt một cái, liền phải nghe lời nhích ngồi lên đùi anh.
Em khẽ nhìn chú tài xế phía trước, chú ấy vẫn tập trung lái xe, như không để tâm những gì xảy ra sau lưng.
Minh Hiếu ôm ghì lấy em, dùi đầu vào hõm cổ tham lam hít thật sâu mùi hương của em.
Bàn tay thô ráp trực tiếp luồn vào trong áo, sờ lên eo nhỏ, rồi lân la lên ngực nặng nhẹ xoa nắn.
Đức Duy
Đức Duy
Đừng! Anh!
Đức Duy khó chịu giãy giụa.
Minh Hiếu
Minh Hiếu
Ngồi yên!
Đức Duy cắn răng chịu đựng
Anh luồn cả hai tay vào, ngắt nhéo vân vê trước ngực của em.
Đức Duy không hiểu, đây là hành động anh trai nên làm với em trai hay sao...nhưng em không có gan đối chất với anh....
Chờ anh sờ đã, hai đầu nhũ của em đã đau nhức tê rần.
Đức Duy lúc này mới được ngồi xuống ghế bình thường, em kéo áo lại, ngồi rụt vào trong góc xe.
Từ sau sinh nhật tròn 18 tuổi, Minh Hiếu bắt đầu động tay động chân với em.
Đức Duy có kháng cự nhưng anh vẫn cố chấp làm theo ý mình.
Về đến nhà, thức ăn đã sẵn sàng .
Mẹ và chú đã ngồi chờ sẵn.
Đức Duy
Đức Duy
Con chào chú, con chào mẹ
Minh Hiếu
Minh Hiếu
Chào ba, chào dì
Ba của Minh Hiếu
Ba của Minh Hiếu
Ừm, hai đứa ngồi xuống ăn đi
Đức Duy muốn ra ngồi cùng mẹ, nhưng em vừa định di chuyển thì Minh Hiếu ngữ khí có chút nghiêm khắc cất giọng
Minh Hiếu
Minh Hiếu
Duy, qua đây ngồi cạnh anh!
Đức Duy mặt xìu xuống ngay
Đức Duy
Đức Duy
Vâng ạ
Mẹ của Đức Duy cười gượng
Mẹ của Đức Duy
Mẹ của Đức Duy
Ừm, Duy nó cũng lớn rồi, anh Hiếu cứ để em tự lập cho tốt
Mẹ là muốn nói đỡ cho em một chút, nhưng ánh mắt sắc lạnh của Minh Hiếu đánh tới khiến mẹ của Duy hoảng hốt vội cúi đầu xuống.
Ba của Minh Hiếu thở dài. Mẹ của Duy len lén nhìn ông, hy vọng ông có nói nguyện vọng của hai mẹ con cho Hiếu biết.
Ông cũng thử nói cho hắn nghe
Ba của Minh Hiếu
Ba của Minh Hiếu
Hiếu này, ba thấy Duy cũng lớn rồi, hay con cho em ra ngủ riêng, anh em lớn ngủ chung từng ấy năm cũng đủ rồi mà
Minh Hiếu nhếch miệng, hàm ý mỉa mai nhìn mẹ của Đức Duy
Minh Hiếu
Minh Hiếu
Anh em sao? Anh em nào? Còn nhớ điều kiện thỏa thuận không?
Mẹ của Đức Duy run rẩy nắm chặt lấy đôi đũa đang cầm trên tay.
Đức Duy không hiểu ra sao, em hết nhìn mẹ rồi nhìn qua Hiếu.
Đức Duy
Đức Duy
Có chuyện gì hay sao ạ?
Minh Hiếu nhìn qua em liền đổi thái độ dịu dàng
Minh Hiếu
Minh Hiếu
Có gì đâu mà, em ăn cơm ngoan đi
Hắn chỉ cần chờ em thêm hai năm nữa thôi, biết thế khi xưa giữa nguyên năm 18 tuổi thì bây giờ đã có thể cưới em được rồi.
Ba của Minh Hiếu cũng đành bất lực. Thằng con trai tính khí bá đạo từ nhỏ, không nghe ai bao giờ.
Ông và mẹ của Đức Duy còn trẻ, đáng lẽ có thể sinh thêm con, thế mà Minh Hiếu để ngăn chặn tài sản của nó bị chia năm sẻ bảy, nó đã ép mẹ Đức Duy phải đi triệt sản
Nó chỉ chấp nhận Đức Duy nằm trong vòng thừa kế tài sản với nó, ngoài ra, ai cũng đừng mơ mộng hão huyền.

Chap 3: Kiểm soát

Bữa nay Minh Hiếu đi dự sự kiện nên về muộn. Anh đã nhắn tin căn dặn Đức Duy phải ở nhà, không được đi đâu cả.
Hắn cũng căn dặn quản gia ở nhà trông chừng Đức Duy cho hắn.
Đức Duy đi học về cũng chỉ ngoan ngoãn ở nhà, không dám trái lời.
Đến chiều, nhóm anh em thân thiết của Minh Hiếu chạy xe đến tìm Đức Duy.
Minh Hiếu có ba người anh em chí cốt gồm có Bảo Khang, Thành An và Manbo.
Nhóm của họ thân thiết như ruột thịt nên có thể tự do ra vào nhà Minh Hiếu mà không gặp chút cản trở nào.
Hôm nay Thành An biết Minh Hiếu vắng nhà nên rủ thêm hai người anh đến đưa Đức Duy đi chơi một chút.
Ba người họ thừa biết Minh Hiếu quản chặt Đức Duy cỡ nào nhưng Thành An rất thương Đức Duy, thấy em tội nghiệp nên hay tranh thủ lúc này lúc kia cho em trải nghiệm cuộc sống ngoài vòng tay của Hiếu.
Bảo Khang
Bảo Khang
Ê thằng kia, làm thật đấy à, để Hiếu biết thì không xong đâu đấy, tao cũng không bênh được mày đâu
Thành An
Thành An
Em đã kiểm tra lịch trình của ổng rồi, tối muộn mới xong, mình cho nhóc Duy đi xíu thôi, đảm bảo về trước 9 giờ tối là ok
Thành An
Thành An
Với đi với anh em mình chứ có phải đi với người lạ đâu mà sợ
Manbo
Manbo
Tao không biết đâu đấy , có gì thằng An chịu hết
Thành An
Thành An
Gòi, gòi, tại tui hết, đi thôi, chứ nhóc Duy tội thiệt mà, anh nhớ lần trước không, đưa nó đi chơi mà mắt nó lấp lánh thấy thương
Manbo
Manbo
Hiếu cũng hay đưa Duy cùng đi du lịch mà nhỉ
Thành An
Thành An
Ông nghĩ đi, đi với ông kẹ thì vui nỗi gì, Duy nó lại còn nhỏ, rén ổng muốn chết thì đi cho có cho biết chứ vui vẻ gì
Thành An
Thành An
Hôm nay tui dẫn nhóc đến bar chơi ~
Bảo Khang
Bảo Khang
Gì!? Mày điên rồi An!?
Thành An
Thành An
Kệ đi, không sao đâu, không thì về lúc 8h30, được không? Đi bar vậy là quá sớm rồi đó
Manbo
Manbo
Ê sao tao sợ quá bây...
Bảo Khang
Bảo Khang
Má, tao cũng sợ nữa...
Thành An
Thành An
Mấy ông cứ để tui lo
Ba anh em đến biệt thự họ Trần, hai ông anh ở ngoài xe chờ, Thành An đi vào gặp bác quản gia đang kiểm tra sổ sách.
Thành An
Thành An
Hello bác Kim yêu dấu
Bác Kim - Quản gia
Bác Kim - Quản gia
Chào cậu An, có chuyện gì không cậu?
Thành An
Thành An
Bác cho con đưa bé Duy ra ngoài chơi tí nhé
Bác Kim - Quản gia
Bác Kim - Quản gia
Việc này không hay lắm, cậu chủ dặn phải trông chừng cậu Duy ở nhà
Thành An chậc lưỡi, nghĩ nghĩ
Thành An
Thành An
Con đưa bé nó qua nhà con mà, không lẽ anh Hiếu cả con cũng không tin, con cũng đưa Duy đi chơi mấy lần rồi mà
Thành An
Thành An
Bác thương tình cho thằng nhỏ ra ngoài giải khuây đi, tội nghiệp nó mà bác
Bác Kim cũng hiểu ý của Thành An, bác hỏi nhỏ
Bác Kim - Quản gia
Bác Kim - Quản gia
Tranh thủ về sớm được không?
Thành An
Thành An
Con hứa danh dự luôn, về trước 8h30
Bác Kim - Quản gia
Bác Kim - Quản gia
Vậy thì được, để tôi đi gọi cậu Duy cho
Thành An
Thành An
Cảm ơn bác nhé!
Bác Kim gõ cửa phòng em, đồng thời cũng là phòng ngủ của Hiếu.
Duy ra mở cửa.
Bác Kim - Quản gia
Bác Kim - Quản gia
Cậu An tới đưa con đi chơi kìa, con xuống đi kẻo cậu An chờ
Đức Duy ngạc nhiên
Đức Duy
Đức Duy
Anh An ạ? nhưng mà anh Hiếu đã dặn con không được ra khỏi nhà mà?
Bác Kim xoa đầu em
Bác Kim - Quản gia
Bác Kim - Quản gia
Con đi đi, rồi về sớm chút, bác biết con cũng muốn đi mà phải không?
Đức Duy
Đức Duy
Con chỉ sợ để anh Hiếu biết thì liên lụy bác thôi
Bác Kim - Quản gia
Bác Kim - Quản gia
Không sao đâu, cậu An dù gì cũng là người quen, cậu chủ không quá khắt khe đâu
Đức Duy nhoẻn miệng cười tươi, rất vui vẻ chạy xuống dưới lầu.
Bác Kim nhìn theo em mà thở dài, cuối cùng vẫn còn là một đứa trẻ thôi.
Đức Duy
Đức Duy
Anh An!
Đức Duy chạy tới ôm chầm lấy Thành An. Thành An ôm em rồi xoa lưng
Thành An
Thành An
Anh đây liều mạng vì em đấy nhé, đi thôi!
Đức Duy
Đức Duy
Dạ
Ngồi vào trong xe, Đức Duy mới hỏi
Đức Duy
Đức Duy
Hôm nay em được đi đâu ạ?
Manbo
Manbo
Trời đất ơi, thằng nhóc này, mai mốt mà đi với ai thì phải biết người ta đưa mình đi đâu chứ!?
Bảo Khang
Bảo Khang
Ngốc như vậy hèn gì cha Hiếu bảo vệ nhóc con này dữ thế, thả ra ngoài thế nào cũng bị lừa bán đi mất tiêu
Thành An
Thành An
Em bảo rồi, phải cho nhóc này ra đời nhiều lên mới khôn lên được, càng giữ kĩ càng dễ bị lừa đi
Đức Duy bĩu môi không đồng tình
Đức Duy
Đức Duy
Tại vì đi với mấy anh nên em mới không cần đề phòng mà ạ
Thành An
Thành An
Rồi, hiểu rồi, nay anh đây dẫn em đến một chỗ rất vui rất sảng khoái, đến sẽ biết liền
Nhóm Thành An đưa Duy tới một quán bar có tiếng trong thành phố.
Bình thường quán bar không bao giờ mở sớm thế này nhưng Thành An đặt hẹn trước nên vào được, để tăng vui vẻ quán bar cũng lên page Facebook quảng cáo một bữa mở sớm để ai có nhu cầu thì cứ tới chơi
Đức Duy nghe tiếng nhạc xập xình, ánh đèn nhấp nháy cùng mùi rượu cùng mùi nước hoa xộc lên.
Có vẻ em cũng không thích những chỗ thế này nên bất giác đi sát vào Bảo Khang .
Bảo Khang
Bảo Khang
Sao vậy? Em sợ hả?
Đức Duy
Đức Duy
Em...cảm thấy kì kì sao ấy...
Thành An thấy thế kéo em vào bên trong, đẩy em ngồi vào ghế sô pha, khu vực dành cho khách Vip.
Thành An
Thành An
Mạnh dạn lên bé yêu
Thành An
Thành An
Bé uống gì, anh gọi cho
Đức Duy nhìn menu toàn tên các loại nước có cồn, em nhăn mặt
Đức Duy
Đức Duy
Em không uống đâu ạ
Thành An
Thành An
Khờ quá, menu còn mặt sau mà, uống ly mocktail cho lành mạnh nha
Đức Duy gật đại, em cũng không muốn làm các anh mất vui.
Trong lúc chờ đồ uống, quán bar có cử ra mấy cô đào xinh đẹp tới phục vụ cho mấy anh em, vụ này Thành An quên dặn nên khi họ ra, nhóm hoảng hồn.
Thành An
Thành An
Ấy, ấy, hôm nay không cần, mấy em vào trong giúp anh
Manbo
Manbo
Trời trời kêu nhỏ kia né nhóc Duy ra nhanh!
Manbo nói vậy bởi vì có một chị gái vô cùng quyến rũ ngồi sát bên Đức Duy, khoác tay qua vai em. Mùi nước hoa của chị ấy ám hết lên người Đức Duy.
Và ngay lúc ấy, khi mà mọi người chưa ai kịp biết chuyện gì đang diễn ra thì một bóng đen cao lớn bước nhanh tới, hai mắt đỏ ngầu nắm lấy khuỷu tay Đức Duy kéo em đứng lên.
Minh Hiếu
Minh Hiếu
Hoàng - Đức -Duy!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play