Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Bắt Vợ Cùng Trần Tổng // DuongHieu//

chap 1

Tg lười
Tg lười
Xin chào mọi ng
Tg lười
Tg lười
Đây là chủ đề của bộ truyện này ạ
Tg lười
Tg lười
NovelToon
Tg lười
Tg lười
Với lại trend cưới vợ miền núi dạo này hot á
Tg lười
Tg lười
Mình sẽ dựa vào 2 chủ đề này mà làm nhe
Tg lười
Tg lười
Đây là những otp trong truyện nhe ko hợp gu mọi ng thì xl
Tg lười
Tg lười
Nhưng đó hợp gu tg :))))
Tg lười
Tg lười
Otp chính là: DuongHieu
Tg lười
Tg lười
Otp phụ là:
Tg lười
Tg lười
RhyCap
Tg lười
Tg lười
WeanKhang
Tg lười
Tg lười
NicSol
Tg lười
Tg lười
QuanAPKieu
Tg lười
Tg lười
HungAn
Tg lười
Tg lười
ErikPhúc
Tg lười
Tg lười
SinhTus
Tg lười
Tg lười
DooGem
Tg lười
Tg lười
......
________
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Đ.ụ móa nếu chúng mày ko tìm đc Hiếu thì nghỉ việc hết luôn đi! // hét lớn+ đập đồ//
Lê Quang Hùng ( mater D)
Lê Quang Hùng ( mater D)
Nào Dương bình tĩnh đi // giữ tay Dương lại//
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Mày nghĩ tao bình tĩnh nổi khi Hiếu mất tích ko // giật tay ra//
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Mày nhìn Hiếu để lại cho tao cái gì nè // ném tờ giấy đang bị vò nát cho Hùng//
Trong thư viết
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Gửi Người Cuồng Vợ Đáng Thương Của Em, Anh bạn à, Chắc giờ anh đang sục sạo khắp nơi, đúng không? Cứ việc tìm. Cứ việc điên lên mà tìm em. Em biết anh sẽ không bỏ cuộc đâu, cái tính lì lợm của anh, em biết tổng mà. Nhưng nghe này, em có một thỏa thuận nhỏ cho anh. Anh cứ khoe anh yêu em, cuồng em đến mức nào. Thôi được, nếu anh thật sự cuồng đến thế, thì hãy chứng minh đi. Nếu anh tìm được em, nếu anh thực sự có thể tóm được cái đuôi của con diều đang bay tự do này, thì được thôi, em sẽ về. Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà, sẽ làm mọi thứ anh muốn. Em sẽ là con búp bê hoàn hảo nhất mà anh từng mơ ước. Nhưng nhớ kỹ, đó là nếu anh tìm được em. Anh cứ thử đi. Cứ thử xem cái "tình yêu" cuồng si của anh có đủ sức để kéo em về cái lồng son mà anh gọi là nhà không. Em thách anh đấy! Em đang ở một nơi mà anh có mơ cũng không nghĩ tới. Tự do nó thơm lắm, anh à, thơm hơn cái mùi xiềng xích của anh nhiều. Em sẽ tận hưởng từng khoảnh khắc này, trong khi anh đang vật vã tìm kiếm một kẻ ngông cuồng như em. Cứ tìm đi nhé, người chồng "cuồng vợ" của em. Hẹn gặp lại... nếu anh đủ giỏi. Ký tên, Kẻ Đào Tẩu Vĩ Đại, Người Đang Chờ Đợi Sự Thất Bại Của Anh.
Lê Quang Hùng ( mater D)
Lê Quang Hùng ( mater D)
' Hiếu ơi mày hại bọn tao rồi'// lau mồ hôi trên trán//
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Còn mấy thằng lol kia nữa ko đi nhanh lên muốn bị đuổi ko // chỉ thẳng mặt//
Nv phụ
Nv phụ
Dạ vâng chúng tôi đi liền // chạy nhanh ra khỏi phòng//
Lê Quang Hùng ( mater D)
Lê Quang Hùng ( mater D)
Thôi bình tĩnh đi Hiếu nó có biến mất đâu
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Tao mong mấy thằng kia tìm ra Hiếu sớm nhất có thể trước khi tao nổi điên // cầm ảnh Hiếu lên//
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
' Hiếu à em hãy chờ lúc anh bắt đc em nhốt em vào chuồn và còng lại lúc đó cho anh xem em cầu xin anh thế nào' // rờ hình trong bức ảnh//
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Thôi mày về tìm đi tao muốn ở 1 mình
Thế rồi Hùng về
Khi Hùng về Dương điện cho Quang Anh
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Quang Anh !
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Gì vậy cha
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Mày đi điều tra giờ Hiếu đang ở đâu nhanh
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
' gì nữa vậy trời' rồi ok
6 tiếng sau
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// tin nhắn gõ rất nhanh có vẻ rất bực mình// mày đã tìm thấy em ấy chưa?!
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Bình tĩnh đã mày ơi. Tao đang cho người rà soát lại tất cả các camera ở khu vực sân bay và ga tàu rồi. Mọi thứ đang được xử lý.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh?! Đã hơn 6 tiếng rồi! 6 tiếng em ấy biến mất không một dấu vết! Cậu nghĩ tôi có thể bình tĩnh được sao?!
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Tao hiểu mày đang lo lắng, nhưng cứ cuống lên thế này không giải quyết được gì đâu ạ. Thằng Hiếu cũng không mang theo nhiều đồ cá nhân, có lẽ không đi quá xa. Chúng ta vẫn đang có lợi thế là cô ấy không có nhiều tiền mặt hay thẻ tín dụng
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Hiếu để lại một bức thư... một bức thư đầy những lời lẽ hỗn xược. Bảo tôi là kẻ chiếm hữu, là bệnh hoạn! Tôi đã cho cậu ấy tất cả! Tất cả mọi thứ!
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Có thể cậu ấy chỉ nhất thời nóng giận thôi mày. Chắc chắn Hiếu sẽ không đi quá xa đâu. Tao đã thông báo cho các điểm giao thông công cộng lớn rồi. Có khi Hiếu chỉ đang muốn "thử" mày thôi.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Thử ư? Hiếu đang thách thức tao đấy! Cái thằng nhóc ngông cuồng đó! Tao sẽ tìm được cậu ấy, nhất định sẽ tìm được. Và khi tao tìm thấy... //Tin nhắn dừng đột ngột//
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Mày? Mày sao thế?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Không có gì. Cứ tiếp tục tìm đi. Tôi sẽ không để em ấy đi đâu cả. Dù có phải lật tung cái thành phố này lên, tôi cũng sẽ kéo em ấy về!
Tại sao Dương và Hiếu lại gặp nhau và xảy ra chuyện như này thì quay về 3 năm trc
Tây Nguyên, một buổi chiều nắng ráo. Một đoàn người của một tập đoàn lớn, đang trong team building với công ty. Anh nổi tiếng là người lạnh lùng, ít nói, nhưng quyết đoán và cực kỳ hiệu quả trong công việc.
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Ê mày ơi, phong cảnh đẹp quá ! Mày muốn chụp vài tấm ko // kéo tay Dương//
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Ko thích !đi tiếp đi nhanh về nơi nghỉ ngơi tao còn làm việc
Lê Quang Hùng ( mater D)
Lê Quang Hùng ( mater D)
Đi chơi mà ko chụp hình luôn à chăm công việc vậy sao
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Nó từ đó tới giờ vậy mà
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Công việc cần được ưu tiên.
Vài phút sau, khi Dương đang đi theo nhóm bạn lơ là chiếc ví da nâu của anh trượt khỏi túi quần mà Dương không hề hay biết.
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Ê mà nói nghe tao chưa thanh toán tiền nhà nghỉ nhe
Lê Quang Hùng ( mater D)
Lê Quang Hùng ( mater D)
Đ.ụ má gì vậy cha tao ko trả tiền nhe
Đỗ Hải Đăng ( Doo)
Đỗ Hải Đăng ( Doo)
Tao ko trả nhe
Thế rồi mọi ng nhìn Dương
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Tôi đã bảo giải quyết tiền dứt điểm rồi mà!
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
//Anh đưa tay vỗ túi quần theo thói quen, rồi sững lại//
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Ví của tôi! Rơi rồi!
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Ê thằng Dương mất bóp rồi kìa
Lê Quang Hùng ( mater D)
Lê Quang Hùng ( mater D)
Tìm dùm nó đi ko thôi ngủ ngoài cả đám
Thế rồi cả nhóm đi lanh quanh tìm
Cùng lúc đó, cách đoàn Dương không xa, tại một khu đất trống gần làng, Hiếu đang chơi đùa với nhóm bạn của mình. Cậu ấy là người của vùng đất này, yêu tự do và không câu nệ.
Đặng Thành An ( Negav)
Đặng Thành An ( Negav)
Hiếu ơi đi chơi nhảy dây i // kéo ng Hiếu//
Hoàng Đức Duy( Captain)
Hoàng Đức Duy( Captain)
Không! Hiếu kể chuyện cổ tích đi// kéo tay còn lại của Hiếu//
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
//giọng hơi khàn khàn nhưng đầy năng lượng// Mấy đứa này lớn rồi đấy chơi trò gì cho trưởng thành đi chứ 1 đứa chơi nhảy dây 1 đứa đọc truyện! 2 tụi mày là con nít hay gì
Hoàng Đức Duy( Captain)
Hoàng Đức Duy( Captain)
Vâng
Đặng Thành An ( Negav)
Đặng Thành An ( Negav)
Vâng
Nv phụ
Nv phụ
Ông Sáu: // Giọng khàn khàn do già// Thằng Hiếu, mày lại bày trò gì mà tụi nhỏ nghe răm rắp vậy? //Cười khà khà//
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
// Cười cười vỗ vai ông Sáu// Ông Sáu cứ trêu Hiếu hoài! Nhưng mà Hiếu nói đúng đó!
Thế rồi An ra chơi nhảy dây 1 mình
Đang nhảy thì thấy cái gì đó
An chạy lại
Đặng Thành An ( Negav)
Đặng Thành An ( Negav)
Ê Hiếu ơi có gì này // cầm cái bóp lên//
Đặng Thành An ( Negav)
Đặng Thành An ( Negav)
Ví tiền! Lụm được rồi Hiếu ! Có tiền rùi nè!
Nv phụ
Nv phụ
Ông Sáu:À, chắc của cái ông khách lạ mặt hồi nãy đi ngang qua đó! Hiếu, con mang trả cho người ta đi con
Đặng Thành An ( Negav)
Đặng Thành An ( Negav)
Hoi lỡ ng ta bỏ thì sao// ôm bóp //
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
//giọng hơi cộc lốc//An ngoan nào trả thì trả! Của rơi trả lại người mất là đúng rồi!
Đặng Thành An ( Negav)
Đặng Thành An ( Negav)
Dạ
Đặng Thành An ( Negav)
Đặng Thành An ( Negav)
Hiếu ơi mấy ng đó đang tìm cái bóp đúng ko // chỉ mấy ng đó//
Theo tay An. Hiếu nhìn qua Dương
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Đúng rồi đó! Thôi Hiếu đi trả nhe
Hiếu chậm rãi tiến về phía con đường lớn, vẻ mặt không cảm xúc. Từ xa, Dương đang đứng khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt dò xét khắp nơi.
Còn mấy ng còn lại thì nhìn bên này ngó bên kia
Đỗ Hải Đăng ( Doo)
Đỗ Hải Đăng ( Doo)
Ê Dương có ai lại kìa // chỉ Hiếu//
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
//Nhìn Hiếu đang tiến đến, dáng vẻ tự do, bất cần//
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
//Đến gần Dương, không nói lời nào, chỉ ném thẳng chiếc ví vào tay Dương một cách dứt khoát.//Của anh.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
//Vẻ mặt lạnh lùng giãn ra một chút, ánh mắt Top chạm vào đôi mắt đầy vẻ "ngông" của Bot. Một cảm xúc lạ lẫm chạy qua anh.// ...?
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
//Quay lưng đi thẳng, không đợi lời cảm ơn hay một phản ứng nào từ Dương. Hiếu vừa đi vừa huýt sáo một điệu nhạc đồng quê//
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
//Đứng hình, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Hiếu, vẻ mặt dần trở nên... khó tả, có chút sửng sốt và một tia hứng thú lạ thường//
Về đến khách sạn, Dương vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ, nhưng trong đầu anh, hình ảnh cậu bé ngông đó cứ lởn vởn
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// nói với mọi ng// Tìm hiểu. Cậu bé. Trả ví.
Lê Quang Hùng ( mater D)
Lê Quang Hùng ( mater D)
Trời Trần Tổng bt yêu rồi à
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Điều tra ng ta lun đó
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Mấy mày câm điều tra ko
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Dạ vâng dạ vâng điều tra ngay đây
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
//Ảnh chụp lén một góc lưng của Hiếu khi cậu đang đi, chụp rất mờ, chỉ thấy dáng người đặc trưng// Cậu này trong 15p
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
//Đổ mồ hôi hột//ok t..tao sẽ cố gắng hết sức' á 15 p gi.ết người'
Ngày hôm sau
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Ê tụi nhỏ, bữa nay thấy ông sếp lạnh lùng kia lại đứng dòm dòm tụi bây chơi với Hiếu đó!
Hoàng Đức Duy( Captain)
Hoàng Đức Duy( Captain)
Anh ấy cứ đứng từ xa thôi, không nói gì hết! Con đã sợ nỗi da gà rồi đấy!
Nv phụ
Nv phụ
Ông Sáu:Thằng cha đó cứ lượn lờ hoài! Chắc mê con Hiếu nhà mình rồi!
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
// giọng khẩy// Mặc kệ anh ta. Kệ đi!
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Mày điều tra cấu bé đó xong chưa// đặt tay lên vai Quang Anh//
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Tên Trần Minh Hiếu năm nay tròn 18 tuổi
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Sống trong 1 gia đình giàu trong làng từ nhỏ đến lớn được cưng như trứng mỏm ko cho đùng vào 1 công việc nặng nhọc nào cả
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Ừm
Đỗ Hải Đăng ( Doo)
Đỗ Hải Đăng ( Doo)
Mà mày tìm hiểu ng ta để làm gì vậy thích rồi sao
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Ừm
All bot ( trừ 1 số trường hợp)
All bot ( trừ 1 số trường hợp)
Thiệt hả // há hốc mồm//
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Ừm đúng rồi hỏi quài
All bot ( trừ 1 số trường hợp)
All bot ( trừ 1 số trường hợp)
Vậy mày có kế hoạch gì để cua em chưa
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Chưa
All bot ( trừ 1 số trường hợp)
All bot ( trừ 1 số trường hợp)
Má bó tay với mày luôn á // 🤦‍♂️//
________
Tg lười
Tg lười
Hết rồi đó đọc và cho cảm nhận đi để mình ra chap mới

chap 2

Tg lười
Tg lười
NovelToon
Tg lười
Tg lười
Vãi bọn DuongKieu chọc tới DuongHieu rồi kìa
Tg lười
Tg lười
Hồi lúc tg còn tôn trọng chứ giờ tg khinh nhe
Tg lười
Tg lười
Otp mỗi ng mỗi khác sao mà đem so sánh như vậy
Tg lười
Tg lười
Thôi vô nè
_______
Tiếp tục chap trc
All top ( trừ 1 số trường hợp)
All top ( trừ 1 số trường hợp)
Má bó tay với mày luôn á
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Ko cua được thì vẽ bùa
All top ( trừ 1 số trường hợp)
All top ( trừ 1 số trường hợp)
Dương mày có bị gì ko. Bình thường tao thấy mày nghiêm túc đàng hoàng lắm mà. Sao giờ lại dùng bùa // ngạc nhiên//
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
tại tao thích ẻm là quá mà // mân mê bức ảnh chụp lén đc//
All top ( trừ 1 số trường hợp)
All top ( trừ 1 số trường hợp)
Mày bớt giỡn đi Dương! Làm gì có chuyện đó. Bùa ở Cao Nguyên linh lắm hả?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Thiệt ! Bùa yêu đó, hiệu nghiệm lắm.
Lê Quang Hùng ( mater D)
Lê Quang Hùng ( mater D)
Mày bị khùng hả Dương? Cua Hiếu mà bày đặt vẽ bùa
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Ko , tao nghiêm túc lắm
All top ( trừ 1 số trường hợp)
All top ( trừ 1 số trường hợp)
Thôi được rồi, nếu mày muốn thì bọn tao sẽ giúp mày. Nhưng chỉ 1 lần thôi nhe
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
ừm tao biết rồi
All top ( trừ 1 số trường hợp)
All top ( trừ 1 số trường hợp)
Rồi mày định mua bùa ở đâu
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
mua làm chi trong khi tao có thể tự làm
All top ( trừ 1 số trường hợp)
All top ( trừ 1 số trường hợp)
// sốc// thiệt hả?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
thiệc dì tao có làm tao cũng học đc 1 ít// lấy 1 nắm bùa ra//
All top ( trừ 1 số trường hợp)
All top ( trừ 1 số trường hợp)
mày định làm ngay bây giờ hả
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
đúng nhưng tụi mày yên tâm đi nó ko ảnh hưởng đến sức khỏe đâu
All top ( trừ 1 số trường hợp)
All top ( trừ 1 số trường hợp)
Nói thì hay lắm
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
để tao làm cho bọn mày xem // dặm bùa//
All top ( trừ 1 số trường hợp)
All top ( trừ 1 số trường hợp)
// đứng nhìn Dương với ánh mắt bán tín bán nghi, có chút sợ hãi // Mày chắc không đó Dương? Nhỡ có chuyện gì thì sao?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Yên tâm đi, tao đã nói rồi mà. // vừa nói vừa tập trung vào nắm bùa trong tay, lẩm bẩm những câu khó hiểu // Chỉ là một chút... phép thuật nhỏ thôi.
All top ( trừ 1 số trường hợp)
All top ( trừ 1 số trường hợp)
// nhìn nhau lo lắng // Nhìn cái cách mày làm... sao mà đáng sợ quá vậy Dương.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// nhếch mép cười // Nhưng nó sẽ giúp tao cưa đổ Hiếu.
All top ( trừ 1 số trường hợp)
All top ( trừ 1 số trường hợp)
// lắc đầu ngao ngán, nhưng vẫn tò mò đứng xem // Thôi được rồi, cứ xem mày làm được gì. Nhưng nếu Hiếu mà chạy mất dép thì mày tự chịu trách nhiệm đó nha
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// dứt lời lẩm bẩm, một làn khói nhẹ bốc lên từ nắm bùa // Xong rồi! Giờ thì chỉ cần đợi Hiếu dính bùa thôi!
All top ( trừ 1 số trường hợp)
All top ( trừ 1 số trường hợp)
// rụt rè nhìn làn khói tan biến, không biết nên tin hay không // Rồi mày định làm gì tiếp theo? Đưa cái bùa này cho Hiếu hả?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Đương nhiên rồi! Nhưng phải đúng thời điểm mới linh nghiệm. Tao đã có kế hoạch rồi.
All top ( trừ 1 số trường hợp)
All top ( trừ 1 số trường hợp)
// thở dài // Mày đúng là hết thuốc chữa. Thôi được rồi, bọn tao sẽ đợi xem cái kế hoạch bùa chú của mày có thành công không. Nhưng nhớ là chỉ lần này thôi đó!
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// cười gian//Mấy đứa cứ chờ xem. Hiếu sẽ là của tao thôi!
Sáng hôm sau
tại nơi Hiếu thường lui tới , Dương nấp sau gốc cây cà phê to, tay nắm chặt lá bùa tự chế. Nhìn thấy Hiếu vừa tới, Dương liền vội vã chạy đến.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// vô tình vấp ngã, làm rơi lá bùa ngay chân Hiếu // Ôi! Xin lỗi!
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
// cúi xuống nhặt lá bùa lên, vẻ mặt ngạc nhiên // Cái gì đây?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// giật lấy lá bùa, lắp bắp // À... cái này... cái này là... là bùa may mắn của anh ! Ừ, bùa may mắn!
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
// nhìn Dương đầy nghi ngờ, khẽ nhíu mày // Bùa may mắn gì mà trông lạ vậy? Với lại, sao tự nhiên lại chạy như ma đuổi vậy?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// toát mồ hôi hột // Thì... thì anh đang vội ấy mà. Thôi, ânh đi đây! // chạy biến mất, để lại Hiếu đứng đó với vẻ mặt khó hiểu //
Về tới nhà
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
Nguyễn Quang Anh ( Rhyder)
// huých tay Dương // Sao rồi? Bùa chú tới đâu rồi cha nội? Thấy mày làm trò gì vậy?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// thì thầm // Tao... tao lỡ làm rơi lá bùa ngay chân ẻm rồi. Không biết có linh nghiệm không nữa.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// thì thầm // Móa nó tao lỡ làm rơi lá bùa ngay chân ẻm rồi. Không biết có linh nghiệm không nữa.
All top ( trừ 1 số trường hợp)
All top ( trừ 1 số trường hợp)
// nín cười // Mày định dùng chiêu tình cờ làm rơi hả? Đúng là hết cứu!
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// thở dài // Kệ đi! Cứ chờ xem
Đang theo dõi Hiếu, Dương thấy Hiếu đi về phía 1 quán nước. Dương liền bí mật bám theo. Thấy Hiếu đang xếp hàng mua nước, Dương quyết định hành động.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// cố ý va vào Hiếu, làm đổ cốc nước của Hiếu // Ôi! Xin lỗi! Để tao mua cho mày cốc khác nhé!
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
giật mình, nhìn Dương với ánh mắt khó chịu // Anh lại là cái người sáng nay đúng không? Anh làm gì mà vụng về thế?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// cười gượng gạo // Ờ... Anh... Anh hơi hậu đậu tí. Thôi, để Anh đền em cốc khác nha. Em thích uống gì?
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
// nhăn mặt lắc đầu, lạnh lùng // Không cần. Tôi tự mua được. // quay lưng đi //
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// đứng sững sờ, nhìn theo bóng Hiếu //chít cha
All top ( trừ 1 số trường hợp)
All top ( trừ 1 số trường hợp)
// tiến đến, vỗ vai Dương // Thấy chưa? Bùa chú gì tầm này! Người ta còn không thèm nhìn mặt mày kìa.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// ủ rũ // Sao lại thế chứ? Rõ ràng là linh nghiệm mà...
Tối hôm đó, Dương ngồi thừ ra trên chiếc ghế gỗ trong phòng.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// lẩm bẩm // Sao lại không được chứ? Chắc là bùa còn chưa đủ mạnh. Phải làm cách khác thôi.
Thì đọt nhên Hùng....
Lê Quang Hùng ( mater D)
Lê Quang Hùng ( mater D)
// bước vào phòng // Mày còn chưa bỏ cuộc hả?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// ngẩng đầu lên // Bỏ cuộc cái gì mà bỏ cuộc! Tao đã nói rồi, tao thích ẻm lắm mà.
Lê Quang Hùng ( mater D)
Lê Quang Hùng ( mater D)
Mày định làm gì nữa đây? Lại định vẽ bùa gì nữa à?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// ánh mắt kiên định // Không. Lần này tao sẽ không dùng bùa. Tao sẽ làm Hiếu chú ý đến tao bằng cách của riêng tao.
Lê Quang Hùng ( mater D)
Lê Quang Hùng ( mater D)
// nhìn Dương đầy nghi hoặc // Cách gì?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// đứng dậy, đi lại quanh phòng // Hiếu thích tiền lắm đúng không? Tao sẽ... Giao dịch với nhà để lấy Hiếu!
Lê Quang Hùng ( mater D)
Lê Quang Hùng ( mater D)
// há hốc mồm // Mày điên hả Dương? Mày mà muốn đầu tư vào nhà Hiếu á?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// quả quyết // Đúng vậy! Rồi Hiếu sẽ phải cưới tao thôi!
Những ngày sau đó, Dương vùi đầu vào làm. Cậu ta thường xuyên đi qua đi lại giữa thành phố và Tây Nguyên, mượn gia thế để thuyết phục cổ đông đầu tư cho nhà Hiếu.
Sau 10 tháng làm việc
Cuối xùng thì cũng thuyết phúc đc Dương lập tức qua nhà Hiếu để bàn công việc
Cốc cốc cốc
Nv phụ
Nv phụ
Ba Hiếu: ai đó// mở cửa//
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Tôi muốn đầu tư vào dự án của ông
Nv phụ
Nv phụ
Ba Hiếu: mời cậu vào nhà
Thế rồi Dương theo ba Hiếu vào nhà mới bước vô thì
Hiếu ........
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
// mới ngủ dậy đang gãi gãi đầu tóc rũ rượi nhìn thấy Dương đang ngồi ở phòng khách nhà mình, vẻ mặt hơi ngạc nhiên // Sao anh lại ở nhà tôi?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
//nhìn Hiếu cười// tôi và ba cậu đang bàn công chuyện
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
// khẽ mỉm cười // Vậy sao? Tôi tưởng công tử như cậu chỉ thích nhưng dự án ở Thành Phố thôi chứ.
Nv phụ
Nv phụ
Ba Hiếu: // nhăn mặt // con nói gì đó
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
ba hong cho con nói thì hoi con đi chơi với An // phòng má//
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
NovelToon
Nv phụ
Nv phụ
Ba Hiếu: ừ đi đi // xoa đầu Hiếu//
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
' trời ơi dễ thương quá' // đỏ mặt tía tai//
Nv phụ
Nv phụ
Ba Hiếu: Cậu Dương ơi! Cậu Dương! bàn luận đc chưa // quơ quơ tay trc mặt Dương//
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// lấy lại vẻ mặt lạnh lùng// đc
Thế rồi Dương và ba Hiếu bàn luận về dự án, nhưng tự nhiên ba Hiếu nhăn mặt hỏi Dương
Nv phụ
Nv phụ
Ba Hiếu: cậu có điều kiện gì ko // nghiêm túc//
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Điều khiện là cho tôi cưới con trai ông
Nv phụ
Nv phụ
Ba Hiếu: cậu nghe danh tiếng của Hiếu chưa
Nv phụ
Nv phụ
Ba Hiếu: từ nhỏ đến lớn gia đình tôi nâng nó như nâng trứng cậu có cái gì mà đòi cưới nó
Nv phụ
Nv phụ
Ba Hiếu: nếu tôi đồng ý thì sao còn anh thằng Hiếu liệu nó có đồng ý ko
Nv phụ
Nv phụ
Ba Hiếu: thằng Tú nó rất cưng Hiếu liệu cậu có thể thuyết phục đc thằng Tú ko
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Tôi sẽ làm đc
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Tôi có đủ tiền để cưng Hiếu
Nv phụ
Nv phụ
Ba Hiếu: đc thôi tôi đồng ý nhưng cậu liệu mà đi thuyết phục Tú nhé
Nv phụ
Nv phụ
Ba Hiếu: đc thôi hợp tác vui vẻ// đưa tay ra//
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
// bắt tay// cảm ơn ba vợ
Thế rồi Dương đã thuyết phục đc Ba Hiếu
____
Tg lười
Tg lười
Hết òi
Tg lười
Tg lười
Mấy bạn nghĩ Tú có đồng ý ko
Tg lười
Tg lười
Trả lời đc câu này thì tg ra chap còn ko thì chờ 1 tháng nữa i nhe
Tg lười
Tg lười
Bye mấy bạn

chap 3

Tg lười
Tg lười
Chap này hơi nhiều chữ nhe
Tg lười
Tg lười
Mọi ng ráng đọc nhe
Tg lười
Tg lười
Iu mọi ng rất nhiều
(Tài là anh trai ruột của Hiếu)
Sau khi nói chuyện với ba Hiếu thì Dương ghé luôn nhà Tài. Để nói chuyện
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Bước thẳng vào sân, ánh mắt nhìn thẳng vào Tài, không chút né tránh, từng bước chân như đóng đinh vào đất) Chào anh Tài. Tôi là Dương. Tôi đến đây để nói chuyện về chuyện cưới Hiếu. Chắc anh cũng đc ba anh nói rồi đúng ko
Bùi Anh Tú ( atus)
Bùi Anh Tú ( atus)
(Đang ngồi uống trà, ánh mắt sắc lẹm lướt qua Dương từ đầu đến chân, khóe môi nhếch lên đầy vẻ khinh miệt. Tài đặt chén trà xuống bàn cái "cạch" khô khốc) Cậu là cái tên công tử rảnh rỗi đến đây để khoe của, ra vẻ hảo tâm với em trai tôi phải không? Cậu nghĩ mang vài đồng bạc lẻ ra là có thể giở trò với gia đình này sao?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Giữ vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường, giọng nói vang lên dứt khoát, không chút run rẩy) Tôi không đến đây để khoe của hay giở trò. Việc đầu tư cho gia đình anh là minh chứng cho sự nghiêm túc của tôi. Tôi đến đây để nói về tương lai của Hiếu, một tương lai mà tôi muốn xây dựng cùng cậu ấy.
Bùi Anh Tú ( atus)
Bùi Anh Tú ( atus)
(Đứng bật dậy, áp sát Dương, ánh mắt như muốn xuyên thủng đối phương, giọng nói gằn lên từng chữ) Tương lai? Cậu nghĩ một kẻ như cậu có thể ban phát tương lai cho em trai tôi sao? Cậu sống trong nhung lụa từ nhỏ? Cậu có chắc chắn rằng cậu sẽ không quăng bỏ Hiếu như một món đồ chơi cũ khi cậu chán không? Cái thứ như cậu cưng Hiếu đc như gia đình tôi ko? Với lại cậu cưng Hiếu đc mấy ngày ? Thứ công tử bột như cậu mà đòi cưới Hiếu của gia đình tôi cậu biết bao nhiêu ng ko? ( nhếch mép, chỉ tay vào ngực Dương)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Không lùi dù chỉ nửa bước, đối diện thẳng với ánh mắt đầy hằn học của Tài, ánh mắt cậu ánh lên sự kiên định không gì lay chuyển được) Tôi chắc chắn. Tôi không còn là đứa trẻ nông nổi, bồng bột nữa. Tôi đã dành thời gian tìm hiểu về Hiếu, về những gì cậu ấy yêu quý, những gì cậu ấy ước mơ. Tôi không chỉ muốn cưới Hiếu, tôi muốn xây dựng một gia đình vững chắc, một cuộc sống thật sự cùng cậu ấy. Tôi sẽ nân Hiếu lên tận trời cưng Hiếu như công chúa. Tôi sẽ chứng minh vói anh tôi yêu Hiếu tới mức tôi có thể chế.t thay Hiếu
Bùi Anh Tú ( atus)
Bùi Anh Tú ( atus)
(Trừng mắt nhìn Dương, vẻ mặt Tài biến đổi giữa ngạc nhiên và giận dữ, nhưng vẫn cố giữ thái độ khinh miệt) Chứng minh? Hay lắm! Cậu nghĩ tôi sẽ tin vào những lời thề thốt rỗng tuếch của một thằng công tử như cậu sao? Em trai tôi không phải là món hàng để cậu mua bằng tiền bẩn thỉu của cậu! Đừng có nghĩ tiền là vạn năng! Còn cái gì mà một gia đình vững chắc thật nực cười ko có gia đình nào mà vững chắc cả.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Tiến thêm một bước, khoảng cách giữa hai người dường như không còn, giọng nói trầm hẳn xuống, đầy vẻ thành khẩn nhưng cũng không giấu được sự quyết liệt) Tôi biết anh Tài lo lắng cho Hiếu. Tôi hiểu nỗi lo đó, và tôi tôn trọng nó. Tôi cũng sẽ làm tất cả, bằng mọi giá, vì Hiếu. Tôi không hề có ý định dùng tiền để mua chuộc bất cứ ai. Những gì tôi làm cho gia đình anh, đó là sự đầu tư chân thành, là cách tôi muốn chứng minh thiện chí, chứng minh rằng tôi là một người đàn ông đáng tin cậy. Tôi yêu Hiếu, yêu của cậu ấy, yêu đến có thể phát điên vì Hiếu . Nếu tôi làm Hiếu buồn anh có thể trừng phạt tôi. Tôi sẽ chấp nhận hết
Bùi Anh Tú ( atus)
Bùi Anh Tú ( atus)
(Nhìn sâu vào mắt Dương, ánh mắt Tài dao động giữa sự tức giận và một tia gì đó khó định hình. Khuôn mặt ông dần giãn ra, nhưng giọng nói vẫn đầy vẻ đe dọa) Cậu nói nghe có vẻ hay đấy, thằng nhóc. Nhưng đời không như phim đâu, cậu Dương. Hôn nhân không phải là trò đùa con nít. Nó là một gánh nặng, một trách nhiệm nặng nề. Cậu có chắc chắn rằng cậu sẽ không gục ngã giữa đường? Cậu có biết những khó khăn gì đang chờ đợi cậu không?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Ánh mắt kiên định không gì lay chuyển được, dường như đang thề nguyện với cả trời đất) Tôi biết. Và tôi đã sẵn sàng cho điều đó. Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy, tôi xứng đáng với Hiếu. Tôi sẽ chứng minh bằng hành động cụ thể, bằng cả cuộc đời mình. Xin anh, hãy cho tôi một cơ hội. Một cơ hội duy nhất để tôi chứng minh tình yêu và sự chân thành của mình.
Bùi Anh Tú ( atus)
Bùi Anh Tú ( atus)
(Thở dài một hơi thật mạnh, như trút đi một phần gánh nặng vô hình, cuối cùng cũng gật đầu nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn như dao găm, đầy vẻ đe dọa) Được rồi, tôi sẽ cho cậu một cơ hội. Nhưng nếu cậu làm Hiếu tổn thương, dù chỉ một sợi tóc, tôi thề, tôi sẽ không tha cho cậu đâu. Tôi sẽ khiến cậu phải trả giá đắt gấp trăm ngàn lần! Nhớ kỹ lời này!
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Nhẹ nhõm như vừa trút được cả ngọn núi đè nặng trên vai, ánh mắt sáng bừng lên niềm hy vọng và sự quyết tâm) Cảm ơn anh Tài. Tôi sẽ không làm anh thất vọng. Tôi hứa danh dự của một người đàn ông!
Dù nói là chấp nhận nhưng Tài vẫn chướng mắt với Dương vì đã cướp em trai yêu dấu của anh
Vài tháng sau khi Dương bắt đầu "tán" Hiếu. Hiếu đã dần quen với sự hiện diện của Dương, dù vẫn giữ vẻ ngoài bất cần. Dương vẫn kiên trì, không vồ vập, chỉ lặng lẽ quan tâm.
Một quán cà phê sách quen thuộc của Hiếu, nơi Dương thường xuyên "vô tình" ghé qua. Hiếu đang đọc sách, Dương ngồi bàn đối diện, giả vờ tập trung vào laptop.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Đột nhiên gấp sách cái "phụp", ánh mắt nhìn thẳng sang Dương, đầy vẻ thách thức) Này, cậu định ngồi đối diện tôi như thế này đến bao giờ? Cậu không có việc gì làm à, thiếu gia?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng đối diện với Hiếu, không chút bối rối) Có. Việc của tôi là ngồi đây. Cậu thấy có vấn đề gì sao?
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Nhếch mép, đứng dậy, tiến về phía bàn của Dương, chống tay xuống bàn, cúi người xuống gần mặt Dương) Vấn đề lớn ấy chứ. Cậu cứ lởn vởn quanh tôi, như một cái bóng ấy. Cậu nghĩ tôi không biết cậu đang làm gì sao?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, ánh mắt không hề né tránh) Tôi làm gì là việc của tôi. Cậu không cần quan tâm.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Cười khẩy, giọng điệu đầy mỉa mai) Ôi, Dương thiếu gia cao quý. Lại giả vờ cool ngầu à? Cậu nghĩ mấy cái trò mua sách hộ, ship đồ ăn, hay che ô dầm mưa là tôi không biết là cậu làm sao? Cậu nghĩ thế là có thể lấy lòng tôi à? Nực cười!
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Khuôn mặt vẫn không đổi sắc, nhưng ánh mắt dường như có một tia sáng lạ lướt qua) Tôi không cần lấy lòng cậu. Tôi chỉ làm những gì tôi muốn. Và tôi muốn làm những điều đó cho cậu.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Đứng thẳng dậy, khoanh tay trước ngực, giọng điệu càng lúc càng ngông nghênh) Muốn làm? Vậy cậu nghĩ tôi sẽ cảm động đến mức ngã vào vòng tay cậu sao? Đừng có mơ! Tôi không phải loại người dễ dãi như thế. Tôi đã quá quen với mấy trò tán tỉnh rẻ tiền này rồi.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Cuối cùng cũng khẽ mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ, gần như không thể nhận ra, nhưng lại mang một vẻ si tình sâu sắc) Tôi biết cậu không dễ dãi. Đó là lý do vì sao tôi thích cậu. Cậu có thể không cảm động, nhưng tôi sẽ không dừng lại.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Hơi sững sờ trước nụ cười và câu nói của Dương. Vẻ ngông nghênh trên mặt cậu chợt cứng lại một chút, rồi cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh) Cậu bị điên à? Cậu nghĩ cứ bám riết như thế là tôi sẽ thay đổi suy nghĩ sao? Cậu không thấy tôi khó chịu à?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Đứng dậy, đối diện với Hiếu, khoảng cách giữa hai người giờ đây rất gần. Ánh mắt anh không còn lạnh lùng hoàn toàn mà chứa đựng sự kiên định đến mức ám ảnh) Tôi thấy. Nhưng tôi tin cậu sẽ quen. Tôi không bám riết. Tôi chỉ đang ở đây, bên cạnh cậu. Cho đến khi cậu thực sự chấp nhận tôi.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Nhìn thẳng vào mắt Dương, cậu thấy một sự kiên cường và một tình yêu cháy bỏng đến lạ thường ẩn chứa bên trong vẻ ngoài lạnh lùng ấy. Lần đầu tiên, Hiếu cảm thấy có chút bối rối. Cậu định nói điều gì đó gay gắt hơn, nhưng lời nói lại mắc nghẹn nơi cổ họng) Cậu... cậu thật là...
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Đưa tay, nhẹ nhàng vén lọn tóc vương trên trán Hiếu. Động tác chậm rãi, dịu dàng đến bất ngờ, khiến Hiếu hoàn toàn đứng hình) ...Thật lòng.
Hiếu lùi lại một bước, ánh mắt dao động giữa sự ngạc nhiên, khó chịu, và một tia cảm xúc lạ lẫm mà cậu chưa từng trải qua. Cậu quay người bỏ đi, nhưng bước chân không còn dứt khoát như trước. Dương nhìn theo bóng lưng Hiếu, nụ cười si tình trên môi anh sâu hơn một chút. Anh biết, bức tường của Hiếu đã bắt đầu rạn nứt.
Sau cuộc chạm trán ở quán cà phê, Hiếu vẫn giữ vẻ ngoài ngông nghênh nhưng trong lòng đã có chút xáo động. Cậu không còn hoàn toàn phớt lờ Dương, đôi khi còn liếc mắt nhìn xem anh có xuất hiện ở những nơi cậu thường lui tới không. Dương, vẫn lạnh lùng và si tình như mọi khi, nhận ra sự thay đổi nhỏ này và tiếp tục chiến lược của mình.
Một chiều cuối tuần, trời lất phất mưa. Hiếu đang ngồi đọc sách dưới một mái hiên nhỏ, gần một tiệm sách cũ. Dương "vô tình" đi ngang qua, tay cầm một chiếc ô và một túi đồ nhỏ.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Bước lại gần, không nói lời nào. Anh mở ô, che cho Hiếu khỏi những hạt mưa đang bắn vào)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Ngẩng đầu lên, thấy Dương, ánh mắt vẫn đầy vẻ bất cần nhưng có thoáng chút ngạc nhiên. Cậu không nhích ra, cũng không lên tiếng) Cậu lại đi rình mò tôi đấy à?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Vẫn đứng yên, chỉ khẽ nghiêng ô cho Hiếu không bị ướt. Giọng nói trầm ổn, không chút cảm xúc thừa thãi) Trời mưa.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Hừ một tiếng) Mưa thì sao? Tôi thích mưa.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Ánh mắt dừng lại trên quyển sách Hiếu đang đọc, rồi quay sang nhìn cậu) Tôi biết. Nhưng cậu không thích ướt.
Hiếu im lặng, không đáp. Lời nói của Dương đơn giản nhưng lại trúng phóc tâm lý của cậu. Cậu có thể thích mưa, thích cái sự ngông nghênh khi đối diện với những giọt nước, nhưng không có nghĩa là cậu thích cảm giác ẩm ướt khó chịu.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Đặt cái túi nhỏ xuống bên cạnh Hiếu. Trong túi là một chiếc khăn lông mềm và một cốc socola nóng nghi ngút khói) Cậu ho.
Hiếu nhìn vào túi, rồi lại nhìn Dương. Chiếc khăn lông trắng tinh tươm và cốc socola nóng hổi vẫn tỏa hơi. Cậu chợt nhớ lại mấy hôm trước mình có ho vài tiếng vì dầm mưa. Dương đã chú ý đến cả điều nhỏ nhặt đó sao?
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Cố gắng giữ vẻ mặt ngông nghênh, nhưng giọng nói lại có chút hụt hơi) Tôi không cần.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Không nói gì, chỉ im lặng đứng đó, kiên nhẫn. Ánh mắt anh không ép buộc, chỉ là một sự hiện diện vững chắc)
Sự im lặng của Dương đôi khi lại có sức mạnh hơn vạn lời nói. Hiếu nhìn chiếc khăn và cốc socola, rồi lại nhìn ra ngoài trời mưa. Cậu biết, nếu Dương đã mang đến, anh sẽ không bỏ đi cho đến khi cậu dùng.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Cuối cùng, cậu khẽ thở dài, đưa tay lấy cốc socola. Vẻ ngông nghênh vẫn còn đó, nhưng không còn gay gắt như trước) Đồ phiền phức.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Khóe môi Dương khẽ nhếch lên, một nụ cười gần như vô hình. Anh vẫn không nói gì, chỉ đứng đó, tiếp tục che ô cho Hiếu)
Hiếu nhấp một ngụm socola nóng, vị ngọt ấm lan tỏa trong cổ họng, xua đi cái lạnh của những hạt mưa. Cậu lén nhìn sang Dương. Anh vẫn đứng yên đó, mái tóc khẽ lướt qua dưới làn mưa bụi, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, không hề đòi hỏi sự đáp lại. Sự im lặng đầy quan tâm ấy của Dương khiến trái tim ngông nghênh của Hiếu dần mềm đi. Cậu không nói cảm ơn, nhưng cốc socola nóng trong tay và sự ấm áp từ chiếc ô đã nói lên tất cả.
Dương biết, đây chỉ là một bước nhỏ. Hiếu vẫn sẽ ngông nghênh, vẫn sẽ thử thách anh. Nhưng anh cũng biết, những hành động nhỏ bé, chân thành của mình đang dần gõ cửa trái tim của Hiếu, từng chút một.
Thời gian cứ thế trôi đi, Dương vẫn kiên trì với chiến thuật "im lặng tấn công" của mình. Anh không còn phải đối mặt với những lời châm chọc gay gắt hay thái độ xua đuổi ra mặt từ Hiếu nữa. Thay vào đó, sự ngông nghênh của Hiếu đã dần chuyển biến thành một dạng "ngông nghênh dễ chịu" hơn, một dấu hiệu cho thấy cậu đã không còn quá khó chịu khi có Dương ở gần.
Một buổi chiều nắng đẹp, Hiếu đang ngồi đọc sách trên chiếc ghế đá quen thuộc trong công viên. Dương vẫn "tình cờ" xuất hiện, không ngồi cạnh mà chọn một băng ghế đối diện, đủ gần để cảm nhận sự hiện diện của nhau, nhưng cũng đủ xa để không gây áp lực.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Đột nhiên gấp sách lại cái "bộp", không nhìn Dương nhưng giọng nói đủ lớn để anh nghe thấy) Cậu không có công việc nào khác ngoài việc đi theo tôi à?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Vẫn đang nhìn vào màn hình điện thoại, giọng điệu bình thản) Có. Nhưng tôi muốn ở đây.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên không ai thấy) Rảnh rỗi sinh nông nổi.
Dương không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi cười. Anh biết, những lời này không còn mang ý châm chọc hay xua đuổi như trước, mà chỉ là một cách Hiếu thể hiện sự "ngông nghênh" quen thuộc của mình.
Vài phút sau, một chiếc xe kem đi ngang qua. Dương đứng dậy, đi đến chỗ xe kem. Hiếu giả vờ không quan tâm, nhưng ánh mắt lại lén nhìn theo bóng dáng anh. Dương mua hai cây kem, một vị sô cô la chip và một vị trà xanh – đúng hai vị Hiếu thích.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Đưa cây kem sô cô la chip cho Hiếu, vẫn giọng đều đều) Của cậu.
(Giật lấy cây kem một cách "hách dịch", nhưng tay lại nhanh chóng bóc vỏ kem) Ai thèm!
Dương không nói gì, chỉ đứng đó ăn kem của mình. Không khí giữa hai người không hề gượng gạo hay khó xử. Hiếu, sau khi cắn một miếng kem, chợt lên tiếng, giọng vẫn đầy vẻ bất cần.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Này, hôm trước cái vụ... cái dự án làm vườn ở trường ấy, cậu tính sao rồi? Thấy tôi bảo là thiếu người làm đất.
Dương ngạc nhiên nhìn Hiếu. Đây là lần đầu tiên Hiếu chủ động hỏi về một việc liên quan đến anh, lại còn là một việc mà anh đã từng giúp đỡ Hiếu giải quyết.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Ánh mắt anh thoáng qua một tia vui vẻ, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng) Đã có người làm rồi. Tôi cử người của tôi đến giúp.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Gật gù, giả vờ như đã biết trước) Ồ. Cũng được. Tôi cứ tưởng cậu bận chơi bời quá, quên luôn mấy chuyện nhỏ nhặt này rồi chứ.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Nhìn thẳng vào Hiếu, ánh mắt anh đầy vẻ si tình nhưng vẫn giữ sự kiên định) Với cậu, không có chuyện gì là nhỏ nhặt cả.
Câu nói của Dương khiến Hiếu khựng lại. Cậu quay mặt đi, vờ như đang tập trung vào cây kem, nhưng vành tai lại hơi đỏ lên. Hiếu không nói gì thêm, chỉ tiếp tục ăn kem. Dương cũng không thúc ép, anh hiểu rằng Hiếu cần không gian và thời gian để chấp nhận.
Khi kem đã tan gần hết, Hiếu bỗng lên tiếng, giọng nói có vẻ miễn cưỡng hơn bao giờ hết.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Này... chiều nay tôi phải đi mua thêm ít sách tham khảo. Phiền cậu... đi cùng được không? Tôi ngại đi một mình.
Dương, với vẻ lạnh lùng thường thấy, lại nở một nụ cười rất nhẹ, gần như chỉ là một cái nhếch mép
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Được thôi.
Hiếu quay sang nhìn Dương, ánh mắt có chút không thoải mái vì đã "nhượng bộ" nhưng sâu thẳm lại có chút nhẹ nhõm. Cậu đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, rồi đi trước. Dương lặng lẽ đi theo sau, khoảng cách vừa đủ, không quá gần, cũng không quá xa. Anh biết, sự ngông nghênh của Hiếu vẫn còn đó, nhưng nó không còn là bức tường bất khả xâm phạm. Nó đã trở thành một nét đáng yêu, một phần của con người mà anh si tình.
Sau buổi đi mua sách cùng nhau, tần suất Dương và Hiếu xuất hiện cùng nhau tăng lên đáng kể. Không còn là những cuộc "gặp gỡ tình cờ" do Dương sắp đặt, mà đã có những lúc Hiếu chủ động, dù chỉ bằng những lời đề nghị "miễn cưỡng" nhất. Dương vẫn giữ thái độ lạnh lùng, nhưng sự si tình trong ánh mắt anh mỗi khi nhìn Hiếu thì không thể che giấu.
Một chiều cuối tuần khác, Dương đang ngồi làm việc trong thư viện của trường, nơi Hiếu cũng thường đến để đọc sách. Hiếu hôm nay không đọc sách mà ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ, trông có vẻ buồn chán.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Đột nhiên xoay ghế sang phía Dương, giọng vẫn bất cần nhưng có vẻ rầu rĩ hơn bình thường) Này. Tôi chán quá.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Ngẩng đầu lên khỏi laptop, nhìn Hiếu. Ánh mắt anh không hề ngạc nhiên trước sự "phá quấy" này) Chán thì làm gì?
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Bĩu môi) Làm gì cũng chán. Phim không hay, game không vui, sách đọc mãi cũng hết. Cậu không có ý tưởng gì độc đáo hơn à? Cứ đi loanh quanh như thế này hoài không thấy mệt sao?
(Nhìn thẳng vào Hiếu, giọng điệu có chút thử thách) Cậu muốn tôi làm gì? Cậu thích gì?
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Ánh mắt long lanh, nhưng cố giữ vẻ thờ ơ) Tôi thích... thích cảm giác mới lạ. Cậu là cái gì cũng biết, thử nghĩ xem có chỗ nào hay ho không? Mà phải hay ho *thật sự* ấy nhé, không phải mấy cái chỗ tầm thường mà ai cũng đi đâu.
Dương khẽ nhếch môi. Anh biết Hiếu đang thử anh, và anh luôn sẵn sàng.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Cậu có sợ độ cao không?
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Nhướn mày, tỏ vẻ khinh thường) Sợ? Tôi không biết sợ là gì. Cậu nói xem.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Gấp laptop lại, đứng dậy) Vậy đi.
Dương dẫn Hiếu đến một khu vực leo núi trong nhà ít người biết, một nơi khá thử thách với những vách đá nhân tạo cao vút. Hiếu ban đầu tỏ vẻ thờ ơ, nhưng ánh mắt cậu không giấu được sự tò mò.
Khu leo núi trong nhà. Dương đã mặc đồ bảo hộ và đang hướng dẫn Hiếu.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Giọng điệu đều đều, không có vẻ hăm hở) Đây. Cậu muốn mới lạ, tôi đưa cậu đến đây.
(Nhướn mày nhìn vách tường cao chót vót, sau đó lại nhìn sang Dương, ánh mắt vẫn ngông nghênh) Leo cái này? Trông cũng tạm được. Cậu nghĩ tôi sẽ sợ à?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Đưa cho Hiếu bộ đồ bảo hộ, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy tin tưởng) Sợ hay không, tự cậu biết. Cứ thử đi.
Hiếu cầm lấy bộ đồ, không nói gì, nhưng động tác mặc đồ có chút miễn cưỡng. Cậu leo lên vách núi một cách đầy tự tin, nhưng càng lên cao, những vách đá dựng đứng và những điểm bám khó khăn khiến cậu phải chau mày. Dương đứng dưới, ánh mắt không rời khỏi Hiếu, sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Khi đã leo đến một độ cao nhất định, bỗng nhiên có một bước đi khó khăn, Hiếu hơi loạng choạng. Cậu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói lại có chút hụt hơi) Này! Cái chỗ này... hình như hơi sai kỹ thuật rồi thì phải!
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Vẫn bình tĩnh, giọng nói vang lên rõ ràng từ dưới) Tay phải giữ vững, chân trái đẩy nhẹ vào điểm tựa trên cao. Hơi nghiêng người một chút.
Hiếu làm theo lời Dương. Dù ngông nghênh, nhưng trong tình huống này, cậu không thể phủ nhận sự chỉ dẫn của anh là chính xác. Cậu tiếp tục leo lên, từng chút một. Khi chạm được đến đỉnh, Hiếu hít một hơi thật sâu, cảm giác chinh phục dâng trào. Cậu nhìn xuống, thấy Dương vẫn đứng đó, ánh mắt không hề thay đổi.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Leo xuống, vẻ ngông nghênh trở lại, nhưng có pha chút mãn nguyện) Cũng không tệ. Nhưng tôi leo còn nhanh hơn cậu nghĩ đấy.
(Khẽ gật đầu, một nụ cười rất nhỏ lướt qua môi) Tôi biết.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Cởi bỏ đồ bảo hộ, đặt xuống một cách "vô trách nhiệm") Lần sau có chỗ nào khó hơn không? Cái này cũng chỉ ở mức trung bình thôi.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Nhìn thẳng vào Hiếu, ánh mắt anh sâu hun hút, đầy ẩn ý) Có. Nhưng có lẽ cậu chưa sẵn sàng.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Nhướn mày, tỏ vẻ thách thức) Chưa sẵn sàng? Cậu nói cứ như tôi là trẻ con ấy. Tôi không có gì là không sẵn sàng.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Tiến lại gần Hiếu hơn một chút, ánh mắt khóa chặt lấy ánh mắt cậu) Sẵn sàng chấp nhận một thứ không thể quay đầu. Sẵn sàng chịu trách nhiệm.
Ánh mắt Dương lúc này không còn chỉ là si tình, mà còn có sự nghiêm túc đến lạ thường, khiến Hiếu không khỏi chùn bước. Cậu biết, Dương đang nói về một điều gì đó lớn hơn nhiều so với trò leo núi.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Cố gắng lấy lại vẻ ngông nghênh thường thấy, nhưng giọng nói lại có chút không vững) Cậu đang nói cái quái gì vậy? Đừng có đánh đố. Tôi không có hứng thú với mấy trò đó.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Vẫn giữ nguyên ánh mắt sâu sắc, tiến thêm một bước, khoảng cách giữa hai người gần đến mức Hiếu có thể cảm nhận được hơi thở của anh) Tôi đang nói về cậu và tôi.
Hiếu sững sờ. Toàn bộ sự ngông nghênh của cậu dường như tan biến trong giây lát. Cậu chưa bao giờ nghĩ Dương sẽ nói thẳng thừng như vậy, lại còn với ánh mắt kiên định và đầy áp lực như thế này
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Lùi lại một bước, tránh đi ánh mắt của Dương, giọng lắp bắp) Cậu... cậu đừng có nói linh tinh. Tôi... tôi không hiểu cậu đang nói gì.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Không để Hiếu trốn tránh, anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Hiếu, lực vừa đủ để giữ lại, nhưng không làm cậu đau. Giọng nói trầm ấm, nhưng vẫn chứa đựng sự quyết đoán) Cậu hiểu mà. Hiếu, tôi đã ở bên cạnh cậu đủ lâu để biết. Tôi đã nhìn thấy mọi khía cạnh của cậu, từ sự ngông nghênh đến những khoảnh khắc yếu lòng. Tôi đã kiên nhẫn chờ đợi, bởi vì tôi biết cậu cần thời gian. Nhưng bây giờ, tôi muốn cậu đối mặt với nó.
Hiếu giật cổ tay ra, ánh mắt đầy vẻ bối rối và có chút tức giận. Cậu không quen với việc bị dồn vào đường cùng như thế này.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Lùi thêm một bước, khoanh tay trước ngực, cố gắng lấy lại sự kiêu ngạo) Đối mặt cái gì? Cậu nghĩ tôi sẽ dễ dàng chấp nhận tình cảm của một kẻ bám đuôi như cậu sao? Nực cười! Tôi không phải là đồ vật để cậu muốn là có được!
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Ánh mắt vẫn kiên định nhìn Hiếu, không chút nao núng trước những lời lẽ gai góc của cậu. Anh bước thêm một bước, rút ngắn khoảng cách) Tôi không nói cậu là đồ vật. Tôi nói cậu là **người tôi yêu**. Và tôi muốn cậu thừa nhận cảm xúc của mình. Cậu không khó chịu khi tôi ở gần. Cậu thích những gì tôi làm cho cậu. Cậu đã bắt đầu tìm kiếm tôi. Đừng phủ nhận nó, Hiếu.
Những lời nói của Dương như những mũi tên găm thẳng vào tim Hiếu. Mỗi câu đều là sự thật, là những gì cậu đã cố gắng che giấu dưới lớp vỏ bọc ngông nghênh. Hiếu cảm thấy lồng ngực mình nghẹn lại, khuôn mặt cậu thoáng đỏ bừng.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Cúi gằm mặt, giọng nói nhỏ xíu, gần như không nghe thấy, nhưng vẫn cố giữ chút ngông nghênh cuối cùng) Tôi... tôi ghét cậu. Tôi ghét cái cách cậu cứ xuất hiện như bóng ma, ghét cái cách cậu biết hết mọi thứ về tôi.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Khẽ nâng cằm Hiếu lên, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt anh tràn ngập sự si tình và dịu dàng) Cậu có thể ghét tôi. Nhưng đó có phải là tất cả những gì cậu cảm thấy không?
Hiếu nhìn vào đôi mắt Dương, đôi mắt mà cậu đã từng coi là lạnh lùng, nay lại ấm áp đến lạ thường. Trong khoảnh khắc đó, mọi sự ngông nghênh, mọi lớp vỏ bọc đều tan chảy. Cậu không thể nói dối được nữa.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Giọng nói rất khẽ, gần như chỉ là hơi thở, nhưng lại chứa đựng một sự chấp nhận ngọt ngào đến bất ngờ) Tôi... tôi không biết nữa.
Dương mỉm cười. Một nụ cười rạng rỡ, lần đầu tiên Hiếu thấy anh cười một cách thật lòng và mãn nguyện đến thế. Anh khẽ đưa tay, vuốt nhẹ má Hiếu.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
Thế là đủ rồi.
Hiếu không phản ứng, chỉ đứng im, để mặc Dương chạm vào mình. Cậu vẫn là Hiếu ngông nghênh, nhưng giờ đây, sự ngông nghênh đó đã biết cách mềm lòng trước tình yêu si tình và kiên định của Dương. Đó là một bước tiến lớn, không cần một lời đồng ý hoa mỹ, chỉ cần một sự thừa nhận chân thật từ sâu thẳm trái tim.
Một tháng trôi qua kể từ cái ngày Hiếu thừa nhận cảm xúc của mình một cách ngượng nghịu. Giờ đây, Dương và Hiếu đã chính thức là một cặp. Tuy nhiên, nếu ai đó mong đợi một Hiếu lãng mạn và dịu dàng thì chắc chắn sẽ thất vọng. Hiếu vẫn là Hiếu: ngông nghênh, bất cần, và đôi khi vẫn nói những lời khó nghe. Nhưng sự ngông nghênh đó giờ đây lại có một tầng ý nghĩa khác, một sự ngông nghênh được bao bọc bởi tình yêu kiên định của Dương.
Cả hai đang đi dạo trong khu phố cổ, nơi có nhiều cửa hàng đồ thủ công. Dương vẫn đi bên cạnh Hiếu, giữ một khoảng cách vừa đủ, không quá sát.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Chỉ vào một cửa hàng bán đồ gốm sứ với vẻ mặt chê bai) Nhìn xem, mấy thứ này ai mà mua được chứ? Trông vừa xấu vừa đắt. Chắc chỉ có mấy kẻ thừa tiền mới thích.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Ánh mắt lạnh lùng lướt qua cửa hàng, không đáp lại lời chê bai của Hiếu mà chỉ hỏi) Cậu muốn vào xem không?
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Hừ một tiếng) Xem làm gì? Toàn đồ vớ vẩn. (Nhưng rồi, cậu lại tự động bước vào cửa hàng, để Dương theo sau)
Dương biết, "không muốn" của Hiếu thường có nghĩa là "rất muốn". Anh kiên nhẫn đi theo cậu, không nói gì. Hiếu đi loanh quanh, hết chạm vào món đồ này lại nhìn ngó món đồ kia, miệng vẫn lầm bầm chê bai.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Cầm lên một cái chén trà nhỏ, soi mói) Cái này nhìn cũng được đấy, nhưng mà chắc dễ vỡ. Phí tiền.
Dương không đáp. Anh chỉ lặng lẽ đi đến quầy, thanh toán cái chén mà Hiếu vừa cầm lên.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Quay lại, thấy Dương đang trả tiền, ánh mắt cậu nhướn lên vẻ khó chịu, nhưng sâu thẳm lại có chút bất ngờ) Cậu làm cái quái gì vậy? Ai cho cậu mua? Tôi đã bảo là không thích rồi mà!
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Nhận lấy túi đồ từ nhân viên, thản nhiên đưa cho Hiếu) Cậu cầm đi.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Giật lấy cái túi, miệng vẫn lầm bầm) Đồ thừa tiền! Tôi không cần!
Dù nói không cần, Hiếu vẫn cầm chặt cái túi, và Dương biết, đó là cách Hiếu chấp nhận món quà của anh.
Tối hôm đó, tại nhà Hiếu. Dương đang ngồi trong phòng khách đợi Hiếu thay đồ để đi ăn. Tài, anh trai Hiếu, bước vào.
Bùi Anh Tú ( atus)
Bùi Anh Tú ( atus)
(Nhìn Dương, ánh mắt vẫn đầy dò xét) Cậu và thằng Hiếu dạo này đi đâu cũng có nhau nhỉ? Xem ra cậu cũng có chút kiên nhẫn đấy.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Vẻ mặt không đổi) Tôi chỉ làm những gì tôi muốn.
Bùi Anh Tú ( atus)
Bùi Anh Tú ( atus)
(Nhếch mép) Ồ, vậy là cậu muốn bám dính lấy em trai tôi cả đời à? Cậu nghĩ Hiếu sẽ chịu nổi cái tính lì lợm của cậu sao? Nó ngông nghênh như thế, cậu chịu đựng được bao lâu?
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Tú) Tôi chịu đựng được đến khi nào cậu ấy không muốn tôi ở bên cạnh nữa. Và tôi nghĩ, ngày đó sẽ không bao giờ đến.
Đúng lúc đó, Hiếu bước ra, vẫn với vẻ mặt bất cần. Cậu nghe thấy đoạn đối thoại cuối cùng của hai người.
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
Trần Minh Hiếu ( HIEUTHUHAI)
(Nhìn Dương, giọng điệu vẫn đầy vẻ thách thức) Ai bảo không bao giờ đến? Có khi ngày mai tôi đã chán cậu rồi cũng nên.
Trần Đăng Dương ( Domic)
Trần Đăng Dương ( Domic)
(Nhìn Hiếu, ánh mắt anh dịu đi vài phần, nở một nụ cười rất nhẹ mà chỉ Hiếu mới thấy được ý nghĩa của nó) Cứ thử xem.
Hiếu không nói gì thêm, chỉ hừ một tiếng rồi đi trước. Dương lặng lẽ đi theo sau. Tài nhìn hai người, khẽ lắc đầu. Dù Hiếu vẫn ngông nghênh, nhưng Tài có thể thấy được một sự thay đổi nhỏ. Ánh mắt Hiếu khi nhìn Dương không còn chỉ là sự bất cần, mà đã pha lẫn chút chấp nhận, thậm chí là một sự tin tưởng ngầm.
Dương hiểu rằng, Hiếu sẽ không bao giờ hoàn toàn mất đi sự ngông nghênh của mình. Đó là một phần làm nên con người cậu. Và Dương, với tình yêu si tình của mình, chấp nhận điều đó. Anh biết, để ở bên Hiếu, anh sẽ phải tiếp tục kiên nhẫn, tiếp tục chịu đựng những lời nói gai góc, và tiếp tục yêu thương cái sự ngông nghênh đáng yêu ấy của cậu. Bởi vì đối với Dương, Hiếu ngông nghênh mới chính là Hiếu mà anh yêu.
________
Tg lười
Tg lười
Bye mọi ng nhe
Tg lười
Tg lười
Với laim cho mình xin cái đánh giá về truyện đc ko ạ
Tg lười
Tg lười
Để tg còn sửa ạ
Tg lười
Tg lười
Bye mọi ng

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play