'Nhược Hà, nhanh đến ký tên nhận lương'.
Nhược Hà lau vội đôi bàn tay đang dính bẩn vào tạp dề rồi nhanh bước đến chỗ chủ quán ký tên nhận lương.
- Cảm ơn ông chủ !
'Ngày mai cô có làm không ?'
- Dạ ngày mai tôi học cả ngày nên sẽ làm vào buổi tối.
Ông chủ quán khẽ ''ừm''
…………………
*Nhược Hà, bà đi vội thế ?
- À Cảnh Kiều, tôi tranh thủ đến chỗ làm. Kẻo trễ sẽ bị quản lý trách tội.
*Gần đây bà làm gì rồi ?
- Vừa xin vào làm lao công trong khách sạn Hoàng Gia.
*Bà nói đến khách sạn lớn nhất thủ đô ấy à ? Thế bà bỏ công việc ở tiệm mì chú Phúc rồi sao ?
- Ừm ! Công việc ở tiệm mì lương thấp quá, không đủ đóng học phí.
*Không đủ tiền đóng học phí sao không nói với tôi gì hết vậy ?
- Bà giúp đỡ tôi nhiều đến như vậy rồi...thôi tôi đi trước đã.
*Bà đi cẩn thận.
Chia tay cô bạn thân, Nhược Hà vội vã đến chỗ làm. Sợ giờ cao điểm bị kẹt xe sẽ trễ giờ làm.
(Tiêu Cảnh Kiều, cô bạn thân thiết nhất của Nhược Hà, gia cảnh rất tốt, ba cô là một thương gia giàu có. Tiêu Cảnh Kiều đã giúp đỡ Nhược Hà không ít lần)
……………………
Cạch
Nhược Hà đang tập trung lau dọn phòng, nghe tiếng chốt cửa phòng, cô chưa kịp quay đầu lại nhìn thì bỗng dưng cô bị đẩy ngã xuống giường.
- A...a..tên biến thái, nhanh thả tay ra.
Người đàn ông có thân hình cao to đè lên người khiến Nhược Hà không thể động đậy được, hai tay cô nắm chặt thành hai nắm đấm và đấm tới tấp vào ngực người đàn ông "có ai không, cứu tôi với !"
"Câm miệng !"
Giọng nói của người đàn ông vừa trầm ấm vừa cuốn hút, Nhược Hà ngơ ngác vài giây.
Người đàn ông thấy cái miệng cô cứ ầm ĩ, quá phiền nên cúi xuống khóa chặt bằng đôi môi ấm áp của mình.
- Ư...m...
Cảm nhận được toàn thân người đàn ông nóng hừng hực như lửa đốt. Anh ta như mãnh hổ muốn ăn tươi nuốt sống cô. Cô bị anh ta dày vò đến tận nửa đêm mới chịu dừng lại, quá mệt mỏi nên cô đã ngủ thiếp đi. Khi cô tỉnh giấc đã gần năm giờ sáng, lọ mọ tìm quần áo mặc vào rồi vội ra về. Cô còn phải tranh thủ đến trường, vì hôm nay là ngày thi.
Cô đến trường với tâm trạng vô cùng mệt mỏi, ưu phiền "Tên đàn ông khốn kiếp, mình vội quá nên quên nhìn xem mặt mũi hắn thế nào. Mà chắc cũng chẳng phải loại tốt lành gì nên mới làm ra chuyện đê tiện như vậy. Mẹ kiếp, mình cố gắng gìn giữ suốt hai mươi năm lại bị huỷ hoại trong tay tên đàn ông khốn kiếp đó, số mình đúng là quá đen đủi mà".
Thấy cả buổi sáng Nhược Hà không nói không rằng, Tiêu Cảnh Kiều lo lắng hỏi "Nhược Hà, bà sao vậy ? Có làm được bài thi không ?"
Nhược Hà thở dài "thì cũng tạm"
*Thế bà đang bực tức điều gì mà cả nửa ngày cứ hầm hầm cái mặt vậy ?
- Tôi...
Nhược Hà định nói ra chuyện tối qua ở khách sạn nhưng lại sợ Tiêu Cảnh Kiều lo lắng, lời đến cửa miệng lại nuốt ngược vào.
*Có chuyện gì ?
- Không có gì ! Chúng ta cùng đi ăn nhé, tôi khao.
*Wao...Nhược Hà của chúng ta hôm nay hào phóng quá.
- Hừ ! Còn không phải để cảm ơn vì lần trước bà đã giúp tôi sao.
*Được, vậy thì tôi sẽ ăn sạch túi bà luôn.
…………………
'Nhị thiếu gia !'
"Sao rồi ? Có tra ra được người phụ nữ của đêm đó không ?"
'Tôi đã tra ra được, đó là cô lao công dọn phòng'.
(Nhị thiếu gia nhà họ Cố, Cố Tử Hà người đàn ông lạnh lùng cao ngạo, anh trai của anh Cố Yên Thành vì đam mê y học mà từ bỏ quyền thừa kế Cố Thị, Cố Thị hiện nay đã hoàn toàn thuộc về Cố Tử Hà)
"Lao công sao ?"
'Đúng vậy !'
"Vậy chứng tỏ là khá lớn tuổi rồi nhỉ ! Ai da, gu tôi lại mặn đến vậy sao ?"
'Vậy thì cũng không hẳn, nghe đâu cô ấy là sinh viên, làm thêm để trang trải cuộc sống'
"Có camera ghi lại hình ảnh của cô ấy không ?"
Anh chàng thư ký ngay lập tức đột nhập vào hệ thống camera an ninh của khách sạn.
"Sao rồi ?"
'Có thấy được lại không nhìn rõ mặt'
Cố Tử Hà giật lấy laptop, anh xem đi xem lại đoạn clip nhưng thực sự là không nhìn thấy được mặt mũi, người phụ nữ ấy còn đeo khẩu trang y tế, chỉ thấy dáng người bé nhỏ.
"Cậu tra xem cô ấy tên họ là gì"
Thư ký của Cố Tử Hà khẽ cười "Tôi có hỏi qua, cô ấy là sinh viên đại học, đến làm thêm".
Cố Tử Hà trầm tư "tên cô ấy là gì ?"
'Ngày đầu cô ấy đến thử việc, quản lý khách sạn cũng chưa kịp nắm rõ thông tin cô ấy, chỉ biết cô ấy tên Lâm Nhược Hà, đang là sinh viên năm hai'.
"Thế có tra ra được kẻ đã hạ thuốc tôi đêm ấy không ?'
'Là Bồ thiếu gia, vì muốn chiếm đoạt một cô gái nên giở thủ đoạn. Nhị thiếu gia vì xui xẻo nên mới uống nhầm ly rượu đó'.
"Mẹ kiếp, ngừng lại tất cả mọi hợp tác làm ăn với họ Bồ".
'Tôi biết rồi nhị thiếu gia !'
Cố Tử Hà tức giận như muốn ăn gan uống máu cả nhà họ Bồ.
"Bằng mọi giá, cậu phải tìm được người phụ nữ đó".
'Nhưng đại học ở đất Hoa Hạ có đến hàng trăm hàng ngàn trường, biết Lâm tiểu thư học ở trường nào, còn chưa kể đến việc trùng tên'.
"Thế phía khách sạn không nắm được chút thông tin gì của cô ấy sao ?"
'Tôi nghe nói sau đêm đó Lâm tiểu thư rút hồ sơ và không xuất hiện nữa'.
Cố Tử Hà trầm tư !
Oẹ !
*Nhược Hà sao vậy ?
- Tôi cảm thấy rất muốn nôn.
*Bà không khỏe sao ?
- Có lẽ vậy.
*Cần phải đi khám không ?
- Không cần đâu.
*Vào ăn tô mì rồi hẳn về.
- Oẹ !
Chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn, Nhược Hà liền muốn nôn.
- Không đâu, ngửi mùi thôi tôi đã muốn nôn rồi, làm sao có thể nuốt nổi.
Tiêu Cảnh Kiều nhíu mày, cô nhớ đến trước đây...chị dâu của cô cũng giống như Nhược Hà mà sinh ra cho họ Tiêu đứa cháu trai.
*Lẽ nào lại như vậy.
Suy nghĩ một lúc, Tiêu Cảnh Kiều kéo Nhược Hà lên xe và ra lệnh cho tài xế lái xe đến bệnh viện.
//Dạ tiểu thư.
- Cảnh Kiều, bà muốn đưa tôi đi đâu vậy ?
*Đi khám.
- Tôi đang rất bình thường, khám gì chứ.
*Tôi thấy bà chẳng bình thường chút nào cả.
- Tôi...có lẽ là do tôi ăn không tiêu.
*Khám xem thế nào đã, không nên chủ quan.
Nhược Hà không nói gì, trong người cô vô cùng khó chịu, cô cũng rất muốn biết bản thân đang bị gì.
…………………
Thấy cô y tá mở cửa đi ra, Tiêu Cảnh Kiều khẽ lên tiếng "có kết quả rồi kìa Nhược Hà".
//Bệnh nhân Lâm Nhược Hà.
- Có tôi !
//Chúc mừng cô.
Nhược Hà khó hiểu nhìn cô y tá rồi quay sang nhìn Tiêu Cảnh Kiều.
Tiêu Cảnh Kiều nhún vai !
- Sao lại chúc mừng tôi ?
//Cô đã mang thai.
Nhược Hà chết lặng !
Tiêu Cảnh Kiều ngơ ngác "mang...mang thai"
- Sao có thể chứ ?
*Nhược Hà, ba của đứa bé...
- Là tên khốn đó.
Nhược Hà cầm lấy kết quả trên tay cô y tá và liêu xiêu rời đi...
Tiêu Cảnh Kiều lo lắng đi theo "Nhược Hà, đã xảy ra chuyện gì vậy ?"
Nhược Hà kể lại chuyện lần trước ở khách sạn, Tiêu Cảnh Kiều càng nghe càng thêm bức xúc "đúng là tên khốn kiếp mà".
- Giờ tôi nên làm thế nào đây Cảnh Kiều ?
Tiêu Cảnh Kiều ôm lấy Nhược Hà "Hay là bà đến bệnh viện bỏ cái thai đi Nhược Hà, tương lai vẫn còn dài, đứa bé này đến không đúng lúc, bà vẫn còn là một sinh viên, chưa đủ cơm để lo cho bản thân, giờ sinh nó ra thì bà sẽ rất khổ".
Nhược Hà khóc nức nở "Tôi làm sao có thể giết con của mình chứ !"
*Nhưng làm sao bà đủ khả năng để nuôi nó chứ, đưa nó đến với thế giới này sẽ khiến cho nó khổ mà thôi.
Những lời mà Tiêu Cảnh Kiều nói ra hoàn toàn không sai, nhưng làm sao cô có thể nhẫn tâm giết chết con ruột của mình, khi nó vẫn còn chưa được thành hình.
………………
//Nhị thiếu gia về rồi !
Cố lão phu nhân vui mừng đứng lên "cháu trai của bà".
"Nội !"
Cố lão phu nhân nắm lấy bàn tay Cố Tử Hà "cháu của bà lại gầy đi rồi".
"Nội ngồi đi !"
Cố lão phu nhân lau nước mắt trên gương mặt già nua "Bà nhớ cháu lắm !"
"Con xin lỗi vì không thường xuyên về nhà thăm nội".
*Ta biết con bận, nhưng phải cố gắng giữ gìn sức khỏe.
"Nội yên tâm đi ạ !"
Quan sát một lượt Cố gia, thấy không khí có vẻ như đang tràn ngập niềm vui. Cố Tử Hà nhíu mày "nội giục con về gấp như vậy, không biết có chuyện gì".
*Con quên rồi sao ? Hôm nay là ngày đính hôn của con cùng Tang Du.
Cố Tử Hà ngờ nghệch nhìn ra khoảng không mênh mông, bà nội anh không nhắc đến thì anh cũng đã quên mất.
*Tiểu Du nó cũng đã đến, đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Ta thấy nó đi đường xa mệt mỏi nên bảo nó về phòng nghỉ ngơi một lúc.
Trong lòng Cố Tử Hà vô cùng buồn bực, tuy không biểu hiện ra ngoài. Tang Du là thanh mai trúc mã với anh, cô lương thiện và xinh đẹp.
'Anh Tử Hà'
Cố Tử Hà chuyển tầm mắt về phía cầu thang, thấy bóng dáng bé nhỏ của Tang Du đang đứng, cô mặc chiếc váy đỏ tôn lên làn da trắng ngần.
*Tiểu Du đến đây nào cháu.
'Nội !'
'Anh Tử Hà'
Tang Du ôm lấy cánh tay Cố Tử Hà "Anh Tử Hà, gần đây anh thế nào rồi ?"
"Vẫn thế thôi".
*Quản gia đâu ?
//Tôi đây, thưa lão phu nhân !
*Chuẩn bị xong cả chưa ?
//Xong cả rồi thưa lão phu nhân.
Cố lão phu nhân lấy ra chiếc hộp gỗ, bên trong hộp là chiếc vòng ngọc, vật gia truyền của nhà họ Cố "Tiểu Du"
'Dạ con nghe thưa nội !'
Cố Tử Hà nhíu mày, anh cảm thấy không thoải mái khi bà nội của anh muốn trao vòng ngọc cho Tang Du. Anh đứng lên rời đi...
'Anh Tử Hà, anh không vui sao ?'
"Anh thấy mệt, muốn được nghỉ ngơi một lúc !"
*Cháu không được khỏe thì về phòng nghỉ ngơi một lúc đi.
"Dạ, con xin phép nội !"
………………
Két...
Cố Yên Thành đang lái xe trên đường thì đột nhiên xuất hiện một cô gái trẻ băng qua đường. Anh phanh xe đột ngột nhưng vẫn không kịp. Anh hốt hoảng bước xuống xe, nhanh chân chạy đến bên cạnh cô gái, cô đã bị thương không nhẹ và ngất đi.
"Này cô gái xinh đẹp !"
Nhìn toàn thân cô toàn máu me, Cố Yên Thành càng thêm lo lắng, anh đưa cô đến bệnh viện, đây là bệnh viện tư nhân của anh".
Kiểm tra toàn bộ, thấy cô bị thương khá nặng, lòng anh vô cùng áy náy.
Hôn mê hơn một ngày thì cô cũng chịu tỉnh lại. Cảm giác toàn thân đau nhức rụng rời, Nhược Hà đảo mắt nhìn quanh, thấy mình ở trong căn phòng xa lạ thì hốt hoảng, ngồi bật dậy.
"Cô tỉnh lại rồi !"
Nhược Hà nhìn người đàn ông trước mặt mình vừa cao ráo vừa đẹp trai, trên người lại toát ra loại khí chất của sự dễ gần. Cô mỉm cười với anh "Chào anh !"
"Khụ...khụ...ừm cô nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài mua gì đó cho cô ăn".
- Ừm cảm ơn !
"Tôi thật sự rất xin lỗi cô"
- Vì điều gì ?
"Vì tôi đã gây ra tai nạn, khiến cô bị thương thế này !"
- Là do tôi không quan sát cẩn thận khi băng qua đường.
"Tên cô là gì ?"
- Nhược Hà, Lâm Nhược Hà, hai mươi tuổi, mồ côi ba mẹ từ bé, sống với bà ngoại, vài năm trước ngoại tôi cũng qua đời. Đang là sinh viên năm hai của đại học B, tình trạng hôn nhân đang độc thân.
Miệng nói thế nhưng lòng cô thầm nghĩ "Mẹ đơn thân thì đúng hơn".
Cố Yên Thành há hốc mồm "Tôi đâu phải đang điều tra nhân khẩu".
- Tránh sau này anh lại hỏi.
Cố Yên Thành cười hiền hoà "Cô ngồi dậy ăn chút cháo lót dạ rồi uống thuốc".
- Cảm ơn !
"Tên đầy đủ của tôi là Cố Yên Thành, cô có thể gọi là Yên Thành".
- Ừm !
"Nào, cô nhanh ăn đi kẻo nguội thì mất ngon"
Nhược Hà cầm lấy bát cháo Cố Yên Thành đưa cho mình, rồi khẽ gật đầu thay lời cảm ơn.
- Oẹ !
Cố Yên Thành nhíu mày "Cô sao vậy Nhược Hà ?"
- Tôi...
"Cô đang mang thai đúng không ? Có cần kiểm tra lại không ?"
- Đúng vậy, tôi đang mang thai.
Quan sát Nhược Hà một lượt, thấy cô không giống loại phụ nữ không đàng hoàng.
Thấy Cố Yên Thành trầm lặng khá lâu, Nhược Hà cười khổ "có phải anh cũng nghĩ tôi là loại phụ nữ thảo mai không ?"
Cố Yên Thành lắc đầu "nhìn cô không giống chút nào, ba đứa bé đâu ? Có cần liên lạc với anh ta không ?"
Vừa nói Cố Yên Thành vừa đưa điện thoại của mình cho Nhược Hà.
- Tôi không biết ba của con tôi là ai.
Cố Yên Thành nhíu mày "Tôi không hiểu !"
Nhược Hà quét mắt nhìn Cố Yên Thành, không hiểu vì sao trong cảm nhận của cô anh là một người vô cùng đáng tin cậy, cô từng câu từng chữ kể lại câu chuyện của đêm ấy cho anh nghe.
Nhìn thấy cô khóc nức nở, ánh mắt hiện rõ nỗi uất ức, anh khẽ thở dài, tia thương cảm chợt xuất phát từ đáy tim anh "hoàn cảnh của cô, trời chê cô chưa đủ khổ hay sao vậy ?".
Anh dịu dàng lau khô dòng nước mắt trên khuôn mặt non nớt của cô, cái tuổi hai mươi nó đẹp biết bao nhiêu "Cô đừng khóc nữa, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, cô phải lạc quan lên thì đứa bé mới có thể phát triển tốt được".
- Cảm ơn !
"Cô ăn đi rồi uống thuốc"
- Oẹ !
Cố Yên Thành thở dài "nghén đến như vậy, sức khỏe nào chịu nổi".
- Tôi đã làm phiền anh nhiều quá, thật xin lỗi anh !
"Cô có lỗi gì đâu, thôi để tôi pha giúp cô ly sữa nóng uống cho ấm dạ"
Nước mắt Nhược Hà tuôn rơi lã chã !
"Ơ kìa ! Cô sao vậy ?"
- Từ sau khi ngoại tôi mất, chưa từng có ai đối xử tốt với tôi.
Cố Yên Thành lúng túng, anh không biết cách dỗ dành người khác "này Nhược Hà, đừng khóc nữa nhé ! Tôi không giỏi vỗ về người khác đâu".
…………………………
'Nhị thiếu gia, chúng ta về thôi. Cậu say lắm rồi, đừng uống nữa'
"Cậu mặc kệ tôi !"
'Nhị thiếu gia đang buồn chuyện gì ?'
"Tôi không yêu Tang Du, sao bắt tôi phải cưới em ấy".
'Hôn sự này là do lão gia và phu nhân lúc sinh thời đã chọn cho nhị thiếu gia'.
"Ông bà già đó chết rồi vẫn không để Cố Tử Hà tôi được yên. Tại sao ? Tại sao vậy ? Tại sao họ luôn sắp đặt mọi thứ cho tôi vậy ? Tại sao anh cả của tôi lại có được cái quyền chọn lựa điều mình thích, còn Cố Tử Hà tôi thì không có được cái quyền lựa chọn đó vậy ? Cậu trả lời đi...tại sao ?"
Từ Liên hít thở sâu "Nhị thiếu gia, sao cậu lắm câu hỏi tại sao vậy ?"
"Tại sao Cố Yên Thành luôn được nuông chiều từ bé, anh ta muốn gì cũng đều có được. Còn Cố Tử Hà tôi luôn bị kẻ khác sắp đặt".
"Phục vụ đâu ! Cho tôi thêm bình rượu".
'Nhị thiếu gia, chúng ta ngưng được rồi. Đừng để lão phu nhân tức giận'.
"Tức giận ! Cố Tử Hà ta cần phải nhìn sắc mặt của người khác để sống sao ? Ta thật vô dụng mà".
'Không phải như vậy đâu nhị thiếu gia !'
"Cố Tử Hà ngày xưa đã chết, Cố Tử Hà của hiện tại sẽ không để người khác tính kế đâu, tôi tuyệt đối không cho phép người khác giúp tôi an bày mọi thứ".
'Nhị thiếu gia, cũng sắp đến ngày cưới của cậu cùng Tang tiểu thư rồi !'
"Cưới, tôi không cưới, tôi không muốn cưới".
'Làm sao mà được chứ, ngày cưới cũng đã chọn rồi".
"Tại sao ?"
'Chậc, được rồi nhị thiếu gia, cậu đừng hỏi tại sao nữa !'
Sắc mặt Cố Tử Hà trở nên lạnh lùng đến đáng sợ, Từ Liên co rúm người và không dám lên tiếng nói thêm câu nào "Sao mà đáng sợ vậy chứ !"
"Cậu đang lẩm bẩm cái gì vậy ?"
'Không, không có !'
……………………
"Nhược Hà !"
- Anh Yên Thành, anh đến rồi.
"Có nghĩa là em đang mong chờ anh...đúng không nào ?"
Nhược Hà há hốc mồm "Anh đúng là..."
"Anh nói sai rồi sao ?"
Nhược Hà lắc đầu !
"Em còn nghén lắm không ? Có ăn uống gì được không ? Trông em có vẻ rất mệt mỏi vậy ?"
- Chắc là do em mới đi làm về.
"Nhược Hà !"
- Sao ạ ?
"Hãy đến chỗ anh làm, chứ em cứ lao động chân tay kiểu này vừa hao hụt sức khoẻ, lương lại không được mấy đồng, sắp tới em cần phải có nhiều tiền để trang trải nhiều vấn đề lắm".
- Yên Thành, em ngại lắm, anh đã giúp đỡ em rất nhiều rồi.
"Cô ngốc à...em làm công ăn lương chứ có phải đến ngồi chờ anh nuôi đâu mà ngại. Mà nếu em bằng lòng để anh nuôi thì càng tốt".
Nhược Hà ngại ngùng quay mặt đi "Anh nói linh tinh gì vậy chứ !"
Cố Yên Thành nắm chặt tay Nhược Hà, anh ôn tồn lên tiếng "Hay là em gả cho anh đi Nhược Hà, để anh chăm sóc cho hai mẹ con em".
Nhược Hà kinh ngạc, đúng là từ trước đến giờ không ai đối xử tốt với cô như Cố Yên Thành, nhưng thứ tình cảm cô dành cho anh chỉ ở mức cảm kích chứ chưa đến mức yêu, hơn nữa cô cũng đang mang thai con của người đàn ông khác.
Nhược Hà rụt tay về "Dạ không, em nào xứng đáng với anh".
"Nhược Hà, anh không ngại. Chỉ cần là con của em...anh đều sẽ yêu thương".
- Yên Thành !
"Chẳng lẽ em muốn con ra đời lại không có ba ?"
- Yên Thành à...em...
"Anh biết là em vẫn chưa yêu anh, nhưng tình cảm có thể bồi đắp mà có đúng không ?"
Nhược Hà trầm lặng !
Download MangaToon APP on App Store and Google Play