Thế Thân Trong Tim Anh.
Chương 1 | Mưa Và Máu.
Tiếng mưa tát vào mặt đường như roi quất. Nguyễn Quang Anh chạy như kẻ mất trí, từng bước chân dính đầy bùn, lòng bàn chân rướm máu. Phía sau là tiếng gọi của mẹ: "Mày mà bước ra khỏi nhà này, đừng bao giờ quay lại!"
Cậu không quay đầu. Không thể. Không muốn.
Cậu từng ước mơ học luật, từng nghĩ mình sẽ sống một đời yên bình. Nhưng gia đình chỉ muốn cậu làm một con rối, nối tiếp hào quang sân khấu mà cậu chưa bao giờ mơ tới. Họ tước đi tất cả – cả giấc mơ, cả tự do. Và giờ, cả thể xác cậu cũng không còn an toàn nữa.
Tiếng còi xe vang lên.
Ầm!
Cậu bị hất sang lề đường. Cơ thể đau điếng. Mắt mờ đi vì nước mưa và nước mắt. Cậu ngước lên.
Một người đàn ông bước xuống. Ánh đèn đường phản chiếu gương mặt anh – lạnh lùng, sắc sảo, và quen thuộc đến nhói lòng.
𝘕𝘨𝘶𝘺ễ𝘯 𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩 | Em
| "Hoàng… Đức Duy…?"
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
| "Em bị đ𝘪ê𝘯 à?"
𝘕𝘨𝘶𝘺ễ𝘯 𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩 | Em
| Quang Anh nắm lấy tay áo anh, giọng run:
𝘕𝘨𝘶𝘺ễ𝘯 𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩 | Em
| "Làm ơn… cứu em với… Em không còn chỗ nào để đi nữa."
Duy nhìn cậu thật lâu, rồi quay đi.
Nhưng chỉ ba bước sau, anh dừng lại.
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
| "Lên xe."
Quang Anh tỉnh lại giữa một căn phòng trắng toát, trần cao, im lặng đến nghẹt thở. Cậu không biết đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy tay chân ê ẩm, cổ họng khô khốc. Mùi gỗ, mùi đất sét và một mùi thuốc lá nhàn nhạt vương quanh không khí.
Trước mặt là những bức tượng – bán thân, toàn thân, chân dung – tất cả đều lạnh lẽo và giống nhau đến kỳ lạ: cùng một khuôn mặt, cùng một ánh nhìn.
Chương 2 | Căn Nhà Của Tượng Đá
𝐂𝐡ươ𝐧𝐠 𝟐 | 𝐂ă𝐧 𝐍𝐡à 𝐂ủ𝐚 𝐓ượ𝐧𝐠 Đá
Quang Anh tỉnh lại giữa một căn phòng trắng toát, trần cao, im lặng đến nghẹt thở. Cậu không biết đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy tay chân ê ẩm, cổ họng khô khốc. Mùi gỗ, mùi đất sét và một mùi ᴛʜᴜốᴄ ʟá hương nhàn nhạt vương quanh không khí.
Trước mặt là những bức tượng – bán thân, toàn thân, chân dung – tất cả đều lạnh lẽo và giống nhau đến kỳ lạ: cùng một khuôn mặt, cùng một ánh nhìn.
Cậu bước lại gần. Đôi mắt ấy… rất giống Duy. Nhưng là một phiên bản khác – dịu dàng hơn, yếu đuối hơn
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
| "Đừng đụng vào."
Quang Anh giật mình quay lại. Duy đứng sau cậu từ lúc nào, tay còn vương bột đá. Anh nhìn cậu như thể đang nhìn một tượng gỗ biết đi.
𝘕𝘨𝘶𝘺ễ𝘯 𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩 | Em
| "Anh cứu em thật sao?" – Quang Anh hỏi, khẽ.
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
[ Duy bật cười khô khốc: ]
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
| "Tôi chỉ mang em về vì em giống cậu ấy."
𝘕𝘨𝘶𝘺ễ𝘯 𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩 | Em
"Cậu… ấy?"
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
| Người mà tôi từng yêu. Tên là Đức Anh."
Quang Anh thấy tim mình thắt lại. Một cái tên tưởng chừng vô nghĩa nhưng lại gieo xuống lòng cậu một hạt mầm kỳ lạ.
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
[ Duy rót cho cậu cốc nước.
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
| Tôi không cần em biết ơn. Ở lại đây, làm mẫu cho tôi. Đổi lại, em có thể ở."
𝘕𝘨𝘶𝘺ễ𝘯 𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩 | Em
[ Quang Anh gật đầu, khẽ:
𝘕𝘨𝘶𝘺ễ𝘯 𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩 | Em
| Miễn là đừng đuổi em đi."
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
[ Duy nhìn cậu, không nói gì. Ánh mắt lặng như đá.
Trong ánh đèn vàng mờ, chiếc áo sơ mi rơi xuống sàn. Những va chạm không tình cảm, những cử chỉ không gọi tên. Đức Duy không chạm vào Quang Anh với sự dịu dàng – chỉ là cơn khát vô hình anh trút lên một người giống Đức Anh – tình đầu đã phản bội anh.
Còn Quang Anh, cậu cắn môi. Không phải vì đau. Mà vì... cậu đã chọn bước vào trò chơi nguy hiểm này – làm thế thân cho một cái bóng trong tim người khác.
---
Chương 3 – Bạn Giường? Không Phải Người Tình
𝐂𝐡ươ𝐧𝐠 𝟑 – 𝐁ạ𝐧 𝐆𝐢ườ𝐧𝐠? 𝐊𝐡ô𝐧𝐠 𝐏𝐡ả𝐢 𝐍𝐠ườ𝐢 𝐓ì𝐧𝐡.
Từ hôm ấy, Quang Anh ở lại. Duy giao cho cậu công việc đơn giản: đứng im vài tiếng mỗi ngày làm mẫu, dọn phòng, đun nước, pha trà. Không ai nói đến quá khứ, cũng không ai hỏi về tương lai.
Đêm đầu tiên, cậu ngủ trên sofa. Đêm thứ hai, trên sàn. Đêm thứ ba, Duy ném một cái gối lên giường.
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
| "Nằm bên kia. Tôi không có hứng ngủ một mình nữa.”
Quang Anh không hỏi. Nhưng cậu biết rõ: Duy không cần tình cảm. Anh cần một thân xác giống người cũ để khỏa lấp nỗi cô đơn.
Họ không hôn nhau. Chỉ có những cái ôm vội vã, vài lần lướt nhẹ trên da thịt – đủ để khiến cậu thở gấp, tim đập nhanh, rồi thấy lòng trống rỗng khi quay lưng.
𝘕𝘨𝘶𝘺ễ𝘯 𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩 | Em
| "Anh có bao giờ nhìn em mà không nghĩ đến người đó chưa?" – Quang Anh hỏi, giọng nhỏ xíu.
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
| Duy không đáp.
Nhưng cậu nghe thấy tiếng giường kẽo kẹt, nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ – mùi u buồn len vào từng ngóc ngách.
Cậu nhắm mắt, ôm lấy tim mình. Thì ra… làm bạn giường của một người cô đơn, còn đau hơn làm người xa lạ.
Căn hộ chìm trong im lặng sau một đêm rối loạn. Quang Anh ngồi trên giường, thân trần quấn tạm chiếc chăn mỏng. Đức Duy từ phòng tắm bước ra, quăng một ánh nhìn hờ hững.
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
> Đức Duy | lạnh lùng | nói >
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
| “Lau dọn lại giường. Sau này đừng làm như con mèo bị vứt mà khóc lóc nữa.”
𝘕𝘨𝘶𝘺ễ𝘯 𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩 | Em
'Quang Anh nhìn anh, cười nửa miệng – đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên vẻ thách thức.
𝘕𝘨𝘶𝘺ễ𝘯 𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩 | Em
| “Anh tưởng tôi làm vì tình à? Đừng có tự ảo tưởng. đé𝚘 ai cần thứ tình cảm của anh.”
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
| "Đức Duy nhíu mày".
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
| “Cái gì?”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play