[ Tokyo Revengers ] Kẻ Giết Gia Đình Tôi..Là Gia Đình Tôi?
1: Ác mộng, gặp gỡ?
Những tiếng súng vang lên liên tục
:"Đừng giết cha mẹ tôi!!"
Yuzuki Kiryuu
/tỉnh giấc + ngồi bật dậy thở gấp gáp/
Tiếng hét vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch. Yuzuki choàng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Cô thở gấp, hai tay siết lấy ga giường như thể còn đang níu giữ điều gì đó từ cơn ác mộng.
Căn phòng nhỏ của cô nhi viện chìm trong im lặng. Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ nứt vỡ, đổ bóng lờ mờ lên vách tường loang lổ. Yuzuki lặng lẽ ngồi dậy, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài trời.
Ba năm rồi… kể từ cái đêm ngôi nhà chìm trong biển lửa và những tiếng súng đạn không ngơi.
Cha mẹ cô – máu chảy tràn sàn gỗ. Gương mặt người sát nhân mờ nhòe trong khói lửa. Và tiếng tim đập, nỗi sợ, sự bất lực… vẫn còn hằn nguyên trong từng giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tokyo lạnh đầu mùa. Yuzuki bước ra khỏi cô nhi viện trong bộ đồng phục cũ, vai đeo chiếc cặp vải sờn mép. Không ai nói lời nào, và cô cũng không cần điều đó.
Ngoài cổng trường cấp ba, một vụ ẩu đả nổ ra. Một học sinh bị đẩy ngã, túi sách rơi tung tóe. Vài người bu quanh, chẳng ai dám can thiệp.
Yuzuki Kiryuu
/Đứng lại, nhìn/
Yuzuki đứng lại. Không phải vì lo lắng, cũng chẳng vì hiếu kỳ. Ánh mắt cô lặng lẽ quan sát, như thể tất cả chỉ là một thước phim xa lạ.
Một nhóm xe phân khối lớn trượt tới, dừng gấp trước cổng. Không khí lập tức thay đổi. Những kẻ gây sự như cứng đờ tại chỗ.
Dẫn đầu là một chàng trai có mái tóc trắng ánh bạc, làn da rám nắng, ánh mắt tím nhạt nhưng sắc lạnh như dao.
Cậu bước xuống, không nói lời nào. Chỉ nhìn lướt qua đám học sinh, rồi dừng lại ở Yuzuki – người duy nhất không sợ hãi.
Izana Kurokawa
Con nhãi kia..
Yuzuki ngẩng mặt. Đôi mắt cô và cậu gặp nhau – một người lạnh lùng vì đã mất tất cả, một người lặng lẽ vì không còn tin vào điều gì.
Izana Kurokawa
Ánh mắt của mày..
Izana Kurokawa
Tao từng thấy rồi. Trong gương..
Yuzuki Kiryuu
/Không phản ứng/
Cậu tiến thêm một bước, nghiêng đầu.
Izana Kurokawa
Tên mày là gì?
Izana Kurokawa
Không có à?
Yuzuki Kiryuu
Không muốn nói.
Izana khẽ cười, nhưng nụ cười không chạm đến mắt.
Izana Kurokawa
Sống sót sau đau đớn cũng không phải là điều hay ho gì… Tao hiểu.
Không đợi cô đáp, cậu quay đi, ra lệnh cho thuộc hạ thu dọn hiện trường.
Yuzuki đứng yên rất lâu sau khi họ rời đi.
Lần đầu tiên, có một người không nhìn cô như “đứa trẻ mồ côi đáng thương”.
Lần đầu tiên, có một ánh mắt… giống cô đến vậy..
2: Vết thương
Mưa rơi suốt cả buổi sáng. Những giọt nước lăn dài trên ô cửa sổ như nước mắt chưa bao giờ ngừng rơi trong lòng Yuzuki.
Cô ngồi lặng lẽ nơi góc hành lang tầng ba của cô nhi viện Shirakawa – nơi đã trở thành “nhà” của cô suốt bảy năm qua, nhưng chưa bao giờ thực sự là nhà.
Ánh mắt cô nhìn xa xăm qua lớp kính mờ đục, dõi theo cánh đồng hoa cúc trắng đằng sau sân. Đó là nơi duy nhất Yuzuki cảm thấy bình yên. Vì mẹ cô từng rất thích hoa cúc trắng.
Haruto Kanzaki (viện trưởng)
Yuzuki..đến giờ ăn cơm rồi con!
Giọng ông viện trưởng Haruto vang lên nhẹ như sương, không ép buộc, chỉ nhắc nhở.
Yuzuki Kiryuu
/Khẽ gật đầu nhưng không lập tức đứng dậy/
Đêm ấy, mưa cũng rơi như thế. Cơn mưa nặng hạt hòa vào tiếng la hét.
Máu. Tiếng vỡ của ly tách. Cô bé Yuzuki, khi đó mới mười tuổi, trốn dưới gầm bàn, hai tay bịt chặt tai, cố không nghe tiếng dao cắm xuống gỗ.
Nhưng cô vẫn nghe thấy. Từng nhịp.
Yuzuki Kiryuu (hồi nhỏ)
Mẹ..mẹ ơi..
Khi cảnh sát đến, họ thấy cô bé nằm gục trên sàn, mắt mở trừng trừng.
Không khóc. Không hét. Chỉ lặng thinh như một cái bóng không linh hồn.
Haruto Kanzaki (viện trưởng)
Yuzuki..con có muốn kể chuyện hôm đó không?
Yuzuki Kiryuu
/im lặng một lúc lâu/
Yuzuki Kiryuu
/Rồi em khẽ lắc đầu/
Yuzuki Kiryuu
Con chỉ nhớ… máu. Mùi máu và… một bàn tay nắm lấy cổ tay con. Rồi… tối đen.
Ông Haruto không hỏi gì thêm
Trong lòng ông biết, cô bé này mang trong mình một nỗi đau không tên – và một bí mật chưa có lời.
Yuzuki đặt một đóa cúc trắng lên bàn thờ nhỏ trong phòng. Ảnh của ba mẹ cô – góc khung ảnh đã mờ theo năm tháng. Cô thắp nến, nhắm mắt.
Yuzuki Kiryuu
Nếu con mạnh mẽ hơn, liệu mọi thứ đã khác không?
Đêm lại trôi, mưa vẫn chưa dứt.
Dường như có một điều gì đó sâu trong lòng Yuzuki đang được thức tỉnh..
Tgiaa cutii
Chương sau ngắn nha các bác=))
3. Khởi đầu
Yuzuki chẳng ưa gì mấy con hẻm nhỏ của Tokyo. Chật hẹp, tối tăm, và luôn có chuyện xảy ra.
Một nhóm học sinh bị ba tên du côn bao vây ngay khúc cua.
Chúng đe dọa, sẵn sàng ra tay. Yuzuki đứng nép sau bức tường, định quay đi như mọi lần… cho đến khi thấy thằng bé kia – run rẩy, ôm cặp, ánh mắt hoảng loạn.
Cô bước tới một bước – rồi khựng lại.
Yuzuki Kiryuu
Mấy người… nên biến đi trước khi thấy hối hận.
Giọng trầm, lạnh. Một cú đá bất ngờ tung ra, khiến tên cầm gậy ngã ngửa.
Ba người bước tới – như thể xuất hiện từ hư vô:
Một chàng trai tóc vàng, mắt vô hồn nhưng sắc bén: Mikey.
Người cao lớn, xăm rồng bên đầu: Draken.
Và một cậu tóc bạc, mỉm cười dịu dàng: Mitsuya.
Chỉ vài phút, đám côn đồ bỏ chạy không ngoảnh đầu.
Majirou Sano (Mikey)
Cậu không sợ à? Cậu ổn chứ? Đừng lo. Tụi nó không dám quay lại đâu.
Majirou Sano (Mikey)
Lần đầu thấy một người im lặng kiểu đó đấy. /nheo mắt/
Ken Ryuguji (Draken)
Đẹp mà lạnh như băng. Cũng thú vị..
Yuzuki Kiryuu
/sững người/
Không phải vì lời khen, mà là… cảm giác ấy.
Không hiểu vì sao, nhưng ở cạnh họ, cô không thấy sợ. Không thấy bị thương tổn.
Mitsuya Takashi
Cậu tên gì vậy?
Mitsuya Takashi
Rất vui gặp cậu, Yuzuki! /mỉm cười/
Họ nhìn nhau một lúc, có chút bối rối
Majirou Sano (Mikey)
Thú vị đấy. Lần đầu gặp một người không cần cứu nhưng vẫn khiến người khác muốn bảo vệ. /nhún vai/
Yuzuki Kiryuu
"Gì chứ..bảo vệ?" /suy nghĩ/
Mitsuya Takashi
Tạm biệt Yuzuki nhé! Hẹn gặp lại cậu!
Đã lâu rồi, cảm giác này mới quay về..?
Tgiaa cutii
Chương sau chắc dài hơn duocc xíu a=)) Lườii nma mắc viết truyện quá🥹🫰🏻
Download MangaToon APP on App Store and Google Play