Hiện trường hôn lễ tĩnh lặng, yên ắng, bầu không khí xấu hổ đang bao trùm khắp hội trường, Chúc Nguyệt Yên im lặng đứng trên sân khấu làm lễ, một vài tiếng xì xầm bàn tán văng vẳng bên tai cô.
Hôm nay là ngày cưới của cô và Phó Tử Khiêm - con trai độc nhất nhà họ Phó. Vì mối quan hệ làm ăn giao hảo, hai nhà Phó - Chúc quyết định kết thân bằng việc kết hôn. Ngay từ đầu, Phó Tử Khiêm đã cực lực phản đối hôn sự này, thứ nhất là vì đây là hôn nhân thườn mại, thứ hai là vì hắn chưa muốn bị trói buộc.
Và thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất.
Chúc Nguyệt Yên lớn hơn Phó Tử Khiêm hai tuổi, trong mắt hắn, cô là bà cô già ế chỏng ế chơ không ai thèm lấy mới phải dùng cách liên hôn để được gả.
Phó Tử Khiêm là diễn viên nổi tiếng, xung quanh hắn có biết bao bóng hồng vây quanh thì tội tình gì hắn phải chôn chân vì một bà cô già lớn hơn hắn tận hai tuổi. Chính vì thế mà vào trước ngày hôn lễ, hắn bỏ đi du lịch ở thành phố F để không phải tự làm xấu mặt mình, hai hôm trước khi đến cục dân chính để làm giấy kết hôn, hắn cũng không thèm đến, chỉ trợ lý mang giấy hôn thú đã kí sẵn và tấm ảnh để làm thủ tục.
Chúc Nguyệt Yên cũng không hi vọng bản thân có hôn nhân thất bại, tuy nhiên, hiện thực tàn khốc lại đang bày ra trước mắt.
"Yên Yên, hay là con..."
Bà Chúc đau xót cho con gái muốn cô hủy bỏ hôn lễ này, Phó Tử Khiêm đã không để con gái bà vào mắt thì quãng đời còn lại làm sao cô có hạnh phúc được? Hiện tại lúc này mọi người lại đang xôn xao bàn tán, bà Chúc thật lòng không nỡ để con gái chịu tai tiếng dài lâu.
"Mẹ, hôn lễ cũng cử hành rồi, vậy thì cứ tiếp tục thôi, hai nhà Phó - Chúc không thể bị mất mặt. Không có chú rể thì sao chứ? Con vẫn có thể tự mình làm nghi thức được mà."
Chúc Nguyệt Yên cười đáp.
Nụ cười trong trẻo mềm mại của con gái càng làm bà Chúc đau lòng, bà không hiểu con gái bà sai ở đâu lại bị thằng oắt con họ Phó đó đối xử tệ bạc. Cho dù không yêu đi nữa, trong hôn nhân này, thằng nhóc đó cũng nên nghĩ đến mặt mũi nhà họ Phó mà đến đây chứ? Phó Tử Khiêm làm như vậy thì tiếng xấu của nhà hoi Phó phải chịu còn nhiều hơn là nhà họ Chúc.
"Yên Yên, con không cần giữ mặt mũi cho hai nhà chúng ta đâu. Đây là lỗi của Tử Khiêm, tại sao nhà họ Phó lại sinh ra một thằng nghịch tử, ngông cuồng thích làm theo ý mình vậy chứ?"
Ông Phó vừa đau buồn, vừa tức giận.
Ngay khi biết tin Phó Tử Khiêm không đến làm lễ, bà cụ Phó giận đến mức đau tim phải vào viện, vợ ông thì khóc lên khóc xuống gọi điện thoại cho con trai, nhưng đáp lại mong mỏi của bà là những tiếng tút tút dài đăng đẳng không có hồi đáp.
"Bố, con không sao thật mà, chúng ta cứ làm lễ như bình thường, xem như con kết hôn với con chó, con mèo cũng được, miễn là không khiến hai nhà chúng ta vì chuyện này khó xử, thù hằn với nhau."
Chúc Nguyệt Yên cười nói.
Cô cũng vén khắn voan che mặt lên để lộ ra gương mặt cực kỳ xinh đẹp, mê người. Phó Tử Khiêm luôn nói cô là bà cô già nhưng thực tế hắn chưa gặp mặt cô lần nào, nghe nói đến ảnh cũng không xem.
Mặc dù Chúc Nguyệt Yên đã hai mươi bảy tuổi nhưng lại trẻ trung đẹp đẽ, so với mấy cô thiếu nữ bây giờ, Chúc Nguyệt Yên hoàn toàn ăn đứt bọn họ.
Trước mặt nhiều quan khách, Chúc Nguyệt Yên không muốn nghe thêm câu bình phẩm nào về việc cô không xứng với Phó Tử Khiêm. Cô muốn bọn họ biết, người không xứng là hắn mới phải.
Tiếng xì xầm lại lục tục vang lên, lần này là về việc Chúc Nguyệt Yên tự vén khăn che mặt, bọn họ cũng nghe nhiều về việc Phó Tử Khiêm chê bai vợ của mình, nhưng bây giờ người đẹp đang ở trước mặt, nhiều chàng trai tham gia bữa tiệc này bỗng cảm thấy Phó Tử Khiêm là một tên ngu ngốc, không có mắt nhìn người.
Một trong số đó có người quản lý của hắn - Tạ Lễ.
[Cậu đang ở đâu? Cậu đã thấy mặt vợ mình bao giờ chưa vậy?]
Tạ Lễ nhanh chóng gửi tin nhắn cho Phó Tử Khiêm kèm hình ảnh của Chúc Nguyệt Yên.
[Nhìn xem, đây là vợ cậu đó! Cậu nói cô ấy là bà cô già, mấy cô gái cậu đang ôm ấp còn không bằng cái móng chân của người ta!]
Tạ Lễ vừa gửi xong, phía bên kia báo lại tin không gửi được do đã bị chặn.
Tạ Lễ nhìn dòng thông báo này không hề tức giận mà cảm thấy rất buồn cười, đột nhiên hắn lại trông ngóng một ngày nào đó Phó Tử Khiêm sẽ hối hận, theo đuổi lại Chúc Nguyệt Yên.
Nhưng với tính cách mạnh mẽ của cô ấy, chuyện Phó Tử Khiêm muốn hàn gắn sẽ rất khó khăn.
Sau đó hôn lễ vẫn diễn ra theo yêu cầu của Chúc Nguyệt Yên, mặc dù bầu không khí rất kì quái, nhưng mọi người lại cảm thấy rất vui vẻ.
Chúc Nguyệt Yên đứng giữa sân khấu, bề ngoài cô vẫn tươi cười niềm nở, nhưng thực ra trong lòng lại đang muốn tìm chỗ nào đó khóc lớn. Ngày hôn lễ bị chú rể vứt bỏ, trên đời này liệu có cô dâu nào thảm hại như cô không?
Hai năm sau.
Thành phố A lên đèn rực rỡ, Chúc Nguyệt Yên đang dọn dẹp lại quán cà phê trước khi đóng cửa, hai năm qua nhờ có cửa tiệm này bầu bạn, nên cô mới giết được không ít thời gian buồn tẻ vô vị ở biệt thự tân hôn.
Suốt hai năm Phó Tử Khiêm chưa từng một lần xuất hiện, mặc dù ngày nào hắn cũng lên báo, lên hot search cùng các cô minh tinh nóng bỏng. Chúc Nguyệt Yên đối với chuyện này cũng quen rồi, không muốn để ý hay nhớ tới người chồng có cũng như không kia nữa.
Thật ra từ sau cái hôm lễ cưới, Chúc Nguyệt Yên đã có ý định ly hôn, tuy nhiên vì không muốn khiến nhà họ Phó khó xử, cảm thấy có lỗi, không thể ngẩn mặt nhìn nhà họ Chúc, nên cô đành nhẫn nhịn, chờ qua hai năm sẽ đơn phương ly hôn. Đằng nào thì bỏ ra hai năm này cũng xem như trọn tình vẹn nghĩa với nhà họ Phó.
Suy cho cùng người làm sai, có lỗi là Phó Tử Khiêm chứ không phải cả nhà họ Phó.
Hai năm nay hắn cũng chưa từng về nhà cũ gặp bố mẹ và bà nội, có lẽ vì sợ bị ép buộc gặp mặt cô nên quyết né tránh đến cùng. Ngày nào bà Phó và ông Phó cũng đều goii điện an ủi cô khi thấy con trai của họ lại lên hot search.
Chúc Nguyệt Yên dọn dẹp xong quán xá, cô đưa tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, rồi mang rác ra ngoài để đổ. Con hẻm bên hông quán tối tăm, tịch mịch, mặc dù Chúc Khánh Tường đã giúp cô câu hai bóng đèn cho sáng, nhưng vẫn không thể nào xóa đi màn đêm u buồn, tĩnh lặng.
Con hẻm bên hông quán cà phê dẫn ra một ngõ khác của con phố, nơi này là điểm tập kết rác của khu vực, mỗi ngày Chúc Nguyệt Yên đều đi qua nơi mấy lần nên cô không hề tỏ ra sợ hãi.
"Meo!"
Tiếng mèo rạo rực đột nhiên kêu lên làm Chúc Nguyệt Yên giật mình, cô quay đầu nhìn hai con mèo đang đùa giỡn với nhau cách đầu ngõ không xa, sau đó, cô thở phào một cái rồi tiếp tũ quay lại quán cà phê để khóa cửa.
Phịch!
Âm thanh một thứ gì đó nặng nề ngã xuống nền đất làm Chúc Nguyệt Yên dừng lại, hình như cô vừa thấy một bóng người thì phải.
Con hẻm này quá tăm tối, Chúc Nguyệt Yên hít thở sâu lấy can đảm để bước đến gần cửa sau của quán cà phê.
Cô cẩn thận vừa đi vừa quan sát, dưới ánh sáng loe lói của đèn neon tròn màu trắng, một người đàn ông ăn mặc sành điệu đang nằm sõng soài trên đất, Chúc Nguyệt Yên không rõ hắn còn sống hay đã chết, cô vội vã bước nhanh đến chỗ người kia để xem xét.
Thực ra đây là một việc làm rất mạo hiểm, tivi cũng thường đưa tin về các vụ dàn cảnh cướp bóc, cưỡng bức, Chúc Nguyệt Yên vô cùng cẩn thận, cô cầm sẵn một cây gỗ gần đó để làm vật thủ thân, đề phòng trường hợp ngoài ý muốn.
"Nè... anh gì ơi..."
Chúc Nguyệt Yên dùng thanh gỗ lay lay người đàn ông đang nằm bất động. Thấy hắn hoàn toàn không có phản ứng, trên đầu lại có thứ giống máu đang chảy ra, Chúc Nguyệt Yên mới can đảm ngồi xổm xuống.
"Anh gì ơi. Anh có sao không?"
Chúc Nguyệt Yên lại gọi.
Đối phương hoàn toàn bất động không trả lời, cô đưa tay dò xem hơi thở, thấy hắn vẫn chưa chết, Chúc Nguyệt Yên lần nữa thở phào yên tâm, cô vội vã vào quán lấy điện thoại gọi cấp cứu.
Sau đó mang hộp cứu thương ra giúp người kia sơ cứu.
Bởi vì thân người của đối phương cao lớn, Chúc Nguyệt Yên không thể nào lật hắn lại được, cô chỉ có thể giúp hắn cầm máu sau đầu, còn phía trước có bị thương hay không, cô không thể nào kiểm tra kĩ lưỡng.
Không lâu sau đó, xe cấp cứu và cảnh sát đến, con hẻm bị phong tỏa bao vây.
Đến lúc này, Chúc Nguyệt Yên mới biết mình vừa cứu người chồng chưa từng gặp mặt - Phó Tử Khiêm.
(...)
"Ngại quá con gái, mẹ và bố đang đi du lịch, còn bà nội thì sức khỏe không tốt, con chăm sóc thằng nhóc thối này giùm mẹ nhé. Dù gì hai đứa cũng là vợ chồng, cũng đến lúc nên gặp mặt nhau."
Bà Phó thoái thác nói qua điện thoại.
Khi vừa nghe chuyện Chúc Nguyệt Yên cứu Phó Tử Khiêm ở con hẻm, bà vội vàng cùng ông Phó mua vé đi du lịch, cũng giúp bà cụ Phó mua luôn vé đến suối nước nóng ở thành phố C, mục đích là muốn tạo cơ hội cho cả hai được gặp gỡ, ở bên nhau tăng thêm tình cảm.
Bà biết bà làm vậy là ích kỉ, là không công bằng với Chúc Nguyệt Yên, nhưng Phó Tử Khiêm là con trai bà, dù hắn có hư hỏng chơi bời đến đâu thì bà vẫn muốn hắn có cơ hội làm quen lại với vợ của mình.
Chúc Nguyệt Yên là cô gái tốt, hai năm qua luôn làm tròn bổn phận của mình với nhà họ Phó, trên dưới nhà họ Phó đều rất ưng thuận cô con dâu này, bà không muốn Phó Tử Khiêm mất đi một cô vợ tốt.
"Nhưng mà mẹ, con..."
Chúc Nguyệt Yên định mở miệng từ chối, tuy nhiên bà Phó lại lên tiếng cắt ngang:
"Mẹ biết trong lòng con đang cảm thấy thế nào, nhưng mẹ mong con hãy cho Tử Khiêm một cơ hội. Nếu lần này nó tỉnh lại, biết con vừa cứu vừa chăm sóc mà vẫn lạnh nhạt, bỏ mặc con thì sau này chuyện của hai đứa, mẹ sẽ không quản nữa. Con xem như cho một cơ hội cuối cùng để quay đầu sửa đổi được không?"
Nghe bà Phó xuống giọng nài nỉ, Chúc Nguyệt Yên biết mình cũng không thể từ chối được nữa. Đúng như bà Phó nói, bây giờ cô vẫn còn là vợ của Phó Tử Khiêm trên danh nghĩa, tốt xấu ra sao cũng không bỏ mặt hắn một mình ở bệnh viện được. Tin tức hắn bị thương đã tràn lan trên mạng rồi, bây giờ bên ngoài chắc chắn đang có rất nhiều phóng viên, sơ sẩy một chút sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của hai nhà Phó - Chúc.
Mà người quản lý Tạ Lễ của hắn cũng sắp đến, sau khi bàn giao lại chỗ này cho Tạ Lễ thì cô có thể yên tâm rời đi.
Hy vọng sau khi Phó Tử Khiêm tỉnh lại không làm cô cảm thấy cứu hắn là chuyện khiến cô phải hối hận.
"Yên Yên? Con gái... con có thể giúp mẹ không?"
Bà Phó lên tiếng gọi khẽ.
"... Vâng... con sẽ ở lại chăm sóc cậu ta, nhưng con chỉ ở đến khi người quản lý của cậu ta đến. Nếu trong lúc này cậu ta tỉnh lại, nhưng không có thái độ đàng hoàng thì con cũng mong mẹ hiểu cho con, con không thể nào tiếp tục dây dưa với người ngay cả lý lẽ cơ bản cũng không biết."
Chúc Nguyệt Yên do dự đáp.
"Được được, mẹ biết rồi, mẹ biết rồi. Vậy mọi chuyện nhờ vào con nhé!"
"Cậu tỉnh rồi à? Cậu thấy thế nào rồi?"
Khi Phó Tử Khiêm tỉnh lại, điều đầu tiên hắn thấy là một cô gái đẹp như tiên nữ ở trước mặt mình, đang quan tâm, lo lắng hỏi han từng chút một.
Hắn không biết nơi này là đâu, cũng không nhớ bản thân xảy ra chuyện gì, kí ức duy nhất còn sót lại là hắn đang tản bộ trên phố thì bị ai đó lôi vào con hẻm nhỏ đánh túi bụi, mặc dù có la cứu mạng, nhưng âm thanh đường phố đã át đi tiếng kêu của hắn.
"Nè, cậu đừng ngồi dậy, đầu cậu bị thương cần phải nằm để tịnh dưỡng."
Chúc Nguyệt Yên lo lắng ngăn cản khi thấy Phó Tử Khiêm muốn ngồi dậy, bây giờ là nửa đêm rồi mà người quản lý của hắn vẫn chưa đến, cô muốn về nhà ngủ một giấc, tuy nhiên lại không thể bỏ mặc người bệnh ở đây một mình nên đành cố thức để trông chứng hắn.
"Cô là..."
Phó Tử Khiêm lấp lửng hỏi.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, chân mày của Chúc Nguyệt Yên liền chau lại, khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Phản ứng này lẽ nào hắn có quen tiên nữ trước mặt sao?
"Cậu... không biết tôi là ai sao?"
Chúc Nguyệt Yên cười nhạt hỏi.
"Không biết!" Phó Tử Khiêm thành thật lắc đầu: "Tôi nhớ chúng ta chưa từng gặp nhau, làm sao tôi biết cô là ai được?"
"Vậy thì cậu cũng không cần biết đâu!" Chúc Nguyệt Yên lạnh giọng: "Chút nữa người quản lý của cậu sẽ đến, cậu tỉnh rồi thì chắc là có thể ở một mình rồi đúng không?"
"... tôi còn chưa thể ngồi dậy, cô cảm thấy tôi có thể ở một mình không? Và cô còn chưa nói cho tôi biết cô là ai kia mà? Tại sao cô lại tỏ thái độ xa cách, lạnh lùng với tôi như vậy?"
Phó Tử Khiêm ấm ức hỏi.
Đây là lần đầu tiên có người đối xử lạnh nhạt với hắn, bình thường mấy cô gái nhìn thấy hắn đểu gọi là "chồng", là "ông xã"... vậy mà cô gái này lại... lẽ nào tiên nữ xinh đẹp này là antifan của hắn?
Phó Tử Khiêm cố vắt óc suy nghĩ nhớ xem cô gái này mình đã từng gặp qua chưa. Thật ra mà nói, nếu hắn từng gặp qua cô gái đẹp thế này thì không thể nào quên được.
"... Tôi tên là Chúc Nguyệt Yên, cậu có ấn tượng gì không?"
Chúc Nguyệt Yên lại hỏi.
"Không có, tôi không có ấn tượng gì cả!"
Phó Tử Khiêm thành thật đáp.
Tiên nữ trước mặt hắn vừa đẹp, lại có tên hay, nếu hắn từng quen biết chắc chắn sẽ có ấn tượng. Nhưng rõ ràng là hắn không hề nhớ ra cô gái này là ai, chắc chắn là cả hai chưa từng quen biết trong quá khứ.
Nếu chưa từng quen biết thì tại sao cô gái này lại tỏ thái độ như vậy? Hay đây là cách làm quen mới của mấy cô gái? Muốn tạo cho hắn ấn tượng sâu đậm như trong tiểu thuyết, phim ảnh phải không?
Phó Tử Khiêm càng nghĩ càng thấy giống.
"Nếu đã không có ấn tượng thì cậu quên đi, đừng nghĩ hay nhớ gì cả."
Chúc Nguyệt Yên nhạt nhẽo đáp.
Kết hôn hai năm, ngay đến đối tượng kết hôn của mình tên gì, có tướng mạo ra sao Phó Tử Khiêm cũng không biết, đủ thấy trong hai năm này hắn đã quên bản thân mình đã có vợ.
Càng lúc, Chúc Nguyệt Yên càng cảm thấy chua xót cho bản thân.
"... Này, nếu tôi không biết hay không nhớ thì cô nên nói cho tôi biết mới đúng chứ? Đằng này cứ nói chuyện kiểu như tôi là kẻ phụ bạc cô vậy. Cô bé, có phải cô xem nhiều tiểu thuyết nên đang muốn làm tôi cảm thấy cô là "cô gái thú vị" phải không? Nói cho cô hay, ông đây đẹp trai, nổi tiếng, không phải kiểu tổng giám đốc bá đạo trong truyện đâu. Con gái muốn theo đuổi tôi xếp dài mấy hàng kìa, cô muốn thu hút sự chú ý của tôi thì dùng cách khác đi!"
Phó Tử Khiêm tự mãn.
Hắn nhìn Chúc Nguyệt Yên lại thay đổi sắc mặt sau khi vừa dứt câu, trong lòng Phó Tử Khiêm cho rằng mình đã nói trúng tim đen của đối phương nên tỏ ra cực kỳ đắc ý.
Ngày nào hắn cũng đối diện với mấy cô gái xem mình là nữ chính ngôn tình, hắn chán ngấy cái kiểu phải chiều theo sở thích kỳ quặc này của fan nữ rồi. Tiên nữ xinh đẹp này dùng chiêu này không đúng lúc gì hết.
"Ảnh đế Phó..." Chúc Nguyệt Yên cười lạnh: "Người đang mắc bệnh ảo tưởng là cậu đó. Đối với kiểu người như cậu tôi tránh còn không kịp nữa là muốn gây ấn tượng. Bên ngoài có thể có nhiều cô gái mơ tưởng cậu, nhưng tôi chắc chắn bản thân mình không có bất kì suy nghĩ tào lao với kiểu người bỏ bê gia đình, bỏ bê vợ như cậu cả."
Cô cũng tốt bụng nói thêm: "Chúng ta có quen nhau đấy! Cậu ở đây từ từ nghĩ xem tên tôi có từng nghe qua ở đâu chưa. Nếu vẫn không nhớ ra được thì hỏi người quản lý của cậu đi. Chắc chắn là anh ta sẽ cho cậu đáp án!"
Chúc Nguyệt Yên nói xong liền cầm lấy túi xách của mình rời khỏi phòng bệnh, cảm giác hụt hẫng, đau đớn đang giày xéo trái tim nhỏ bé của cô.
Hóa ra từ trước đến giờ chỉ có cô nhớ tới cuộc hôn nhân này, còn Phó Tử Khiêm thì hoàn toàn quên lãng, thậm chí hắn còn xem cô là fan nữ cố ý tạo điểm nhấn với hắn.
Cuộc hôn nhân này xem ra nên đến đây thôi, kéo dài chỉ khiến cô không tìm được nhân duyên tốt đẹp thực sự.
Chúc Nguyệt Yên lau nước mắt, dù không muốn khóc nhưng ban nãy cảm giác ấm ức đã thôi thúc cô phải bật khóc nức nở. Cô không phải kẻ yếu đuối, cô sẽ không để chuyện này ảnh hưởng tâm lý thêm một lần nào nữa.
Bên trong phòng bệnh, Phó Tử Khiêm vẫn ngơ ngác không hiểu thái độ và lời nói của tiên nữ khi nãy là có ý gì, hắn vẫn cố vắt óc suy nghĩ nhớ xem hai người từng có mối quan hệ nào đặc biệt không, nhưng vẫn không tài nào nhớ nổi.
Đúng lúc này, Tạ Lễ mở cửa bước vào phòng bệnh.
"Anh đến đúng lúc lắm. Anh có quen ai tên Chúc Nguyệt Yên không? Vừa nãy cô ấy đã ở đây nói chuyện với tôi, nhưng từng câu từng chữ giống như oán phụ trách móc tôi đủ thứ. Tôi nhớ hình như tôi không có quen ai, hay phụ tình ai tên Chúc Nguyệt Yên hết mà? Sao cô ấy lại tỏ thái độ kì lạ thế nhỉ?"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play